Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 982
Bát Hỉ quân là đội quân sở trường đánh xa, chuyên đối phó với kỵ binh, vậy nên khi bị tập kích bất ngờ phải giáp chiến vô cùng bất lợi, đối diện với quân Tống áp đảo cả về số lượng lẫn vũ khí cùng tính bất ngờ, cho dù Lý Thanh có dũng mãnh đến mấy cũng chẳng thể xoay chuyển tình thế.
Một viên Tống tướng còn rất trẻ thấy Lý Thanh nhìn về phía mình, không chút suy nghĩ chạy luôn, đám người Tây Hạ này đã là ba ba trong giọ, không cần mạo hiểm.
Người cầm cờ của Lý Thanh đã mất đi một cánh tay, không biết đâu rồi, tay vẫn dắt chiến mã, chủ soái không chỉ huy, người Tây Hạ mạnh ai nấy đánh, Bát Hỉ quân diệt vong ngay trước mắt, người cầm cờ lòng như lửa đốt, được đồng bọn hỗ trợ đến bên cạnh Lý Thanh hét to: - Tướng quân, đi mau.
Lý Thanh nắm lấy dây cương tung mình lên ngựa, rút một thanh trường thương từ thi thể, nhưng lại chuẩn bị truy kích tên Tống tướng.
Người cầm cờ nghiến răng cắm đoản đao vào mông chiến mã, Lý Thanh chưa kịp điều chỉnh phương hướng chiến mã bị đau lao đi như bay, bất kể hắn điều khiển thế nào cũng vô ích, chiến mã phát cuồng cứ nhè hướng không người mà chạy.
Chủng Ngạc đứng trên Bạch Thổ đài không thèm để ý tới người Tây Hạ chạy tứ tán, không có lương thảo, đám người này không có vốn liếng sống tiếp, hắn chỉ quan tâm tới đoàn nô lệ mà Bát Hỉ quân áp giải.
Mục đích đã đạt, vài tên đào binh đã là gì.
Yến Tử thành cũng bị hạ rồi, Chủng Ngạc đắc ý lắm, ai nói Tây quân không bằng Kinh Tây quân chứ?
Nhưng khi quân sĩ báo tin thì hắn nhíu mày.
Diệt địch giết giết tướng là viên minh châu chói sáng nhất trên sổ quân công, giờ dày công chuẩn bị một cuộc phục kích, đại quân mai phục tới hai ngày, vậy mà con cá lớn chạy mất rồi.
Lý Thanh chẳng qua là du hồn dưới kiếm Vân Tranh, nay thứ du hồn này thoát khỏi cảm bẫy của mình, làm sao hắn cam tâm.
Việc tự ý rời bỏ hậu phương của Vân Tranh bắc tiến chặn người Tây Hạ không làm Chủng Ngạc bất an, vì hành động này xuất phát từ toàn bộ Tây quân, dù Phú Bật đang cố thủ biên cảnh hay Dương Văn Quảng, Địch Thanh đều giữ im lặng.
Không nói là đồng ý rồi, cùng là vì nước giết địch, làm sao mà sai được chứ?
Rõ ràng Yến Châu là trái cấm của Vân Tranh, tên bá đạo này không cho phép ai đụng vào, đây là điều y trắng trợn tuyên bố từ lâu.
Trong mắt Chủng Ngạc, Yến Châu đã quá chật chội, hai mươi vạn quân của Vân Tranh, bốn mươi ba vạn quân của Địch Thanh, lại thêm tám mươi vạn quân của Liêu hoàng đã nhét kín Yến Châu, mình còn dẫn mười lăm vạn quân tới làm gì? Đánh trận đâu phải càng đông càng tốt.
Da Luật Tín đã tốt bụng cầm chân Một Tàng Ngoa Bàng, vì thế mà tốt thất thảm trọng, làm sao mình bỏ lỡ cơ hội được.
Chủng Ngạc tới thảo nguyên Trương Bắc để tác chiến, cũng là để phát tài, Bát Hỉ quân mang theo vô số tài phú và nhân khẩu vơ vét từ người Liêu.
Nhân khẩu là thứ mà người Tống không thiếu, nay bệ hạ ban bố ý chỉ không cho dị tộc có sản nghiệp ở thành quan Đại Tống, nô lệ người Liêu này chẳng có tác dụng gì.
Nếu là hàng binh, Chủng Ngạc chẳng ngại giết người, nhưng những người này đều là bách tính nước Liêu, nhìn bọn họ thê thảm túm tụm vào một chỗ cầu xin, người có thể ra tay giết chóc không nhiều.
Xử lý xong người Tây Hạ, người Tống lạnh lùng lấy đi hết toàn bộ tài phú có thể lấy, để lại hơn hai mươi vạn nô lệ người Liêu tuyệt vọng trên thảo nguyên.
- Giám quân, không cần lo lắng cho số người Liêu này, với chúng ta bọn chúng là gánh nặng, nhưng trong mắt người Tây Hạ và người Liêu thì đều là bảo bối.
- Da Luật Tín mượn lực lượng của chúng ta diệt người Tây Hạ, đồng thời chúng ta cũng mượn lực người Liêu diệt Tây Hạ. Giống như hai con chó tranh đoạt một khúc xương, chúng ta ăn hết thịt, ném xương ra vẫn có hai con chó tranh cướp.
Trong quân của Chủng Ngạc cũng có giám quân, nhưng không phải hoạn quan, mà là ngự sử Hà Thù, vị lão p hu tử này cũng chẳng hiểu gì về quân sự, có điều may là ông ta không chủ động hỏi tới, chỉ khi nào nhìn thấy chuyện mình không hiểu mới hỏi ra ngọn ngành.
Hà Thủ vuốt râu cười: - Thiên binh tới đâu tướng địch chạy tới đó, tới giờ vẫn không thấy bóng dáng Một Tàng Ngoa Bàng, Chủng soái, nay sĩ khí chúng ta đang vượng, khi nào có thể cùng hắn đại chiến một trận? Lão phu từng nghe Vân soái nói, tướng địch trong thiên hạ Một Tàng Ngoa Ngoa Bàng đứng đầu.
Chủng Ngạc nghiêm mặt nói: - Giám quân, nếu như được lựa chọn, ta vĩnh viễn không muốn giao phong chính diện với người này.
Hai vị đầu não trong quân trò chuyện thì quân tốt hớn hở thu thập vô số vật tư, chuẩn bị men theo cổ đạo tiến về thành Yến Tử.
Thảo nguyên Trương Bắc vào tháng bảy đẹp không sao tả siết, đàn cừu đại quân thu hoạch được như mây trắng đi trên thảo nguyên, hiện là lúc trời trong gió mát, cỏ thơm như nhung, núi xa như mũi tên, nước biếc róc rách, tuy giữa tháng hè nóng nực, nơi này vẫn có cảm giác mát mẻ.
Gió nhẹ lướt qua mặt, sảng khoái làm Chủng Ngạc và Hà Thù nhanh chóng tiêu trừ mỏi mệt.
Nhìn bốn xung quanh, bãi cỏ rậm rạp điểm xuyên hoa dại như sao trời, từng mảng hoa trắng, từng tầng lá xanh, Thiểm Điện hà mỹ lệ như đai ngọc lặng lẽ chảy qua bên cạnh, đàn trâu, đàn ngựa, đàn cừu kiếm ăn, tiếng ca thô hào của Tây quân và tiếng sao réo rắt dung hợp với tiếng chim dễ nghe, tăng thêm vô vàn sinh cơ cho thảo nguyên.
Chủng Ngạc lấy roi ngựa chỉ Dã Hồ Lĩnh đằng xa: - Giám quân, ta sẽ xây một tòa thành ở đây.
- Lão phu chỉ nghe nói hòa thượng, đạo sĩ tìm kiếm mỹ cảnh thiên hạ, chọn nơi linh khí tụ tập xây chùa chiền đạo quán, từ đó muốn đạt tới thiên nhân hợp nhất, Chúng soái muốn xây thành ở đây là sao?
- Nơi này núi không cao, địa vực không rộng, càng không phải là chỗ binh gia tất tranh, nếu chỉ vì tham mỹ cảnh thì lão phu thấy không cần.
Chủng Ngạc cười: - Thế nào cũng có lúc dùng tới.
Hà Thù gật gù: - Vân hầu muốn đi ra biển, chẳng lẽ Chủng soái muốn chăn cừu tới già ở đây?
Chủng Ngạc cười ha hả không đáp, vừa rồi muốn xây thành ở lại đây chẳng qua là hứng thú nhất thời thôi, đó là bệnh chung mà ai cũng phạm phải, thích thu thập thứ mỹ hảo.
Những loài mãnh thú như hổ, sư tử, gấu đều để lại mùi của mình trên đất đai, đánh dấu chủ quyền, nói với loại mãnh thú khác, nếu không muốn chiến đấu thì nhanh xéo đi.
Thanh Giản thành mới là hang ổ của Chủng Ngạc, Hoàn Châu mới là gia viên của hắn, tổ tiên hắn để lại mùi ở đó, Chủng Ngạc không thể vứt bỏ di sản tổ tiên tới đây xây dựng lãnh địa được, nơi này tuy đẹp nhưng không thể ở lâu.
Chủng Kiến Hoài theo phụ thân xuất chinh bỗng nhiên thúc ngựa tới nói lớn: - Phụ thân, nếu người cho phép hãy để hài nhi xây thành ở nơi này.
- Năm xưa tổ phụ xây Thanh Giảng thành, khiến Tây Hạ không dám tùy tiện vượt Vọng Xuyên, cha xây Hoành Sơn thành, giúp Đại Tống mở rộng tầm khống chế về phía tây ba trăm dặm, nếu hài nhi xây thành ở Dã Hồ lĩnh, nhất đình khiến hồ lỗ không dám nhòm ngó phương nam.
Hà Thù vỗ tay tán thưởng: - Quả nhiên là hổ phụ không có khuyển tử.
Chủng Nhạc mỉm cười nhìn trưởng tử của mình: - Vậy con nói xem, muốn xây thành ở chỗ nào? Dã Hồ lĩnh thiếu nguồn nước, không phải chỗ tốt để xây thành.
Chủng Kiến Hoài ngửa mặt nói lớn: - Phụ thân, vùng đất này rất tốt, hài nhi xem bản đồ, tuy địa thế không cao, nhưng phía trái là Đại Hằng xuyên có thể cung cấp vật liệu xây thành, bên phải là Thiểm Điện hà, bên sông toàn bộ là cây cối cao, chặt đi vừa để xây thành, vừa có thêm ruộng tốt, thảo nguyên đằng xa chăn thả rất tốt. Hài Nhi cho rằng là nơi phong thủy bảo địa, không nên bỏ.
Chủng Ngạc thấy các tướng đều reo hò khen ngợi kiến thức Đại công tử, tuy tự hào, nhưng không muốn nhi tử kiêu ngạo, hời hợt nói: - Bàn việc binh trên giấy thôi.
Một viên Tống tướng còn rất trẻ thấy Lý Thanh nhìn về phía mình, không chút suy nghĩ chạy luôn, đám người Tây Hạ này đã là ba ba trong giọ, không cần mạo hiểm.
Người cầm cờ của Lý Thanh đã mất đi một cánh tay, không biết đâu rồi, tay vẫn dắt chiến mã, chủ soái không chỉ huy, người Tây Hạ mạnh ai nấy đánh, Bát Hỉ quân diệt vong ngay trước mắt, người cầm cờ lòng như lửa đốt, được đồng bọn hỗ trợ đến bên cạnh Lý Thanh hét to: - Tướng quân, đi mau.
Lý Thanh nắm lấy dây cương tung mình lên ngựa, rút một thanh trường thương từ thi thể, nhưng lại chuẩn bị truy kích tên Tống tướng.
Người cầm cờ nghiến răng cắm đoản đao vào mông chiến mã, Lý Thanh chưa kịp điều chỉnh phương hướng chiến mã bị đau lao đi như bay, bất kể hắn điều khiển thế nào cũng vô ích, chiến mã phát cuồng cứ nhè hướng không người mà chạy.
Chủng Ngạc đứng trên Bạch Thổ đài không thèm để ý tới người Tây Hạ chạy tứ tán, không có lương thảo, đám người này không có vốn liếng sống tiếp, hắn chỉ quan tâm tới đoàn nô lệ mà Bát Hỉ quân áp giải.
Mục đích đã đạt, vài tên đào binh đã là gì.
Yến Tử thành cũng bị hạ rồi, Chủng Ngạc đắc ý lắm, ai nói Tây quân không bằng Kinh Tây quân chứ?
Nhưng khi quân sĩ báo tin thì hắn nhíu mày.
Diệt địch giết giết tướng là viên minh châu chói sáng nhất trên sổ quân công, giờ dày công chuẩn bị một cuộc phục kích, đại quân mai phục tới hai ngày, vậy mà con cá lớn chạy mất rồi.
Lý Thanh chẳng qua là du hồn dưới kiếm Vân Tranh, nay thứ du hồn này thoát khỏi cảm bẫy của mình, làm sao hắn cam tâm.
Việc tự ý rời bỏ hậu phương của Vân Tranh bắc tiến chặn người Tây Hạ không làm Chủng Ngạc bất an, vì hành động này xuất phát từ toàn bộ Tây quân, dù Phú Bật đang cố thủ biên cảnh hay Dương Văn Quảng, Địch Thanh đều giữ im lặng.
Không nói là đồng ý rồi, cùng là vì nước giết địch, làm sao mà sai được chứ?
Rõ ràng Yến Châu là trái cấm của Vân Tranh, tên bá đạo này không cho phép ai đụng vào, đây là điều y trắng trợn tuyên bố từ lâu.
Trong mắt Chủng Ngạc, Yến Châu đã quá chật chội, hai mươi vạn quân của Vân Tranh, bốn mươi ba vạn quân của Địch Thanh, lại thêm tám mươi vạn quân của Liêu hoàng đã nhét kín Yến Châu, mình còn dẫn mười lăm vạn quân tới làm gì? Đánh trận đâu phải càng đông càng tốt.
Da Luật Tín đã tốt bụng cầm chân Một Tàng Ngoa Bàng, vì thế mà tốt thất thảm trọng, làm sao mình bỏ lỡ cơ hội được.
Chủng Ngạc tới thảo nguyên Trương Bắc để tác chiến, cũng là để phát tài, Bát Hỉ quân mang theo vô số tài phú và nhân khẩu vơ vét từ người Liêu.
Nhân khẩu là thứ mà người Tống không thiếu, nay bệ hạ ban bố ý chỉ không cho dị tộc có sản nghiệp ở thành quan Đại Tống, nô lệ người Liêu này chẳng có tác dụng gì.
Nếu là hàng binh, Chủng Ngạc chẳng ngại giết người, nhưng những người này đều là bách tính nước Liêu, nhìn bọn họ thê thảm túm tụm vào một chỗ cầu xin, người có thể ra tay giết chóc không nhiều.
Xử lý xong người Tây Hạ, người Tống lạnh lùng lấy đi hết toàn bộ tài phú có thể lấy, để lại hơn hai mươi vạn nô lệ người Liêu tuyệt vọng trên thảo nguyên.
- Giám quân, không cần lo lắng cho số người Liêu này, với chúng ta bọn chúng là gánh nặng, nhưng trong mắt người Tây Hạ và người Liêu thì đều là bảo bối.
- Da Luật Tín mượn lực lượng của chúng ta diệt người Tây Hạ, đồng thời chúng ta cũng mượn lực người Liêu diệt Tây Hạ. Giống như hai con chó tranh đoạt một khúc xương, chúng ta ăn hết thịt, ném xương ra vẫn có hai con chó tranh cướp.
Trong quân của Chủng Ngạc cũng có giám quân, nhưng không phải hoạn quan, mà là ngự sử Hà Thù, vị lão p hu tử này cũng chẳng hiểu gì về quân sự, có điều may là ông ta không chủ động hỏi tới, chỉ khi nào nhìn thấy chuyện mình không hiểu mới hỏi ra ngọn ngành.
Hà Thủ vuốt râu cười: - Thiên binh tới đâu tướng địch chạy tới đó, tới giờ vẫn không thấy bóng dáng Một Tàng Ngoa Bàng, Chủng soái, nay sĩ khí chúng ta đang vượng, khi nào có thể cùng hắn đại chiến một trận? Lão phu từng nghe Vân soái nói, tướng địch trong thiên hạ Một Tàng Ngoa Ngoa Bàng đứng đầu.
Chủng Ngạc nghiêm mặt nói: - Giám quân, nếu như được lựa chọn, ta vĩnh viễn không muốn giao phong chính diện với người này.
Hai vị đầu não trong quân trò chuyện thì quân tốt hớn hở thu thập vô số vật tư, chuẩn bị men theo cổ đạo tiến về thành Yến Tử.
Thảo nguyên Trương Bắc vào tháng bảy đẹp không sao tả siết, đàn cừu đại quân thu hoạch được như mây trắng đi trên thảo nguyên, hiện là lúc trời trong gió mát, cỏ thơm như nhung, núi xa như mũi tên, nước biếc róc rách, tuy giữa tháng hè nóng nực, nơi này vẫn có cảm giác mát mẻ.
Gió nhẹ lướt qua mặt, sảng khoái làm Chủng Ngạc và Hà Thù nhanh chóng tiêu trừ mỏi mệt.
Nhìn bốn xung quanh, bãi cỏ rậm rạp điểm xuyên hoa dại như sao trời, từng mảng hoa trắng, từng tầng lá xanh, Thiểm Điện hà mỹ lệ như đai ngọc lặng lẽ chảy qua bên cạnh, đàn trâu, đàn ngựa, đàn cừu kiếm ăn, tiếng ca thô hào của Tây quân và tiếng sao réo rắt dung hợp với tiếng chim dễ nghe, tăng thêm vô vàn sinh cơ cho thảo nguyên.
Chủng Ngạc lấy roi ngựa chỉ Dã Hồ Lĩnh đằng xa: - Giám quân, ta sẽ xây một tòa thành ở đây.
- Lão phu chỉ nghe nói hòa thượng, đạo sĩ tìm kiếm mỹ cảnh thiên hạ, chọn nơi linh khí tụ tập xây chùa chiền đạo quán, từ đó muốn đạt tới thiên nhân hợp nhất, Chúng soái muốn xây thành ở đây là sao?
- Nơi này núi không cao, địa vực không rộng, càng không phải là chỗ binh gia tất tranh, nếu chỉ vì tham mỹ cảnh thì lão phu thấy không cần.
Chủng Ngạc cười: - Thế nào cũng có lúc dùng tới.
Hà Thù gật gù: - Vân hầu muốn đi ra biển, chẳng lẽ Chủng soái muốn chăn cừu tới già ở đây?
Chủng Ngạc cười ha hả không đáp, vừa rồi muốn xây thành ở lại đây chẳng qua là hứng thú nhất thời thôi, đó là bệnh chung mà ai cũng phạm phải, thích thu thập thứ mỹ hảo.
Những loài mãnh thú như hổ, sư tử, gấu đều để lại mùi của mình trên đất đai, đánh dấu chủ quyền, nói với loại mãnh thú khác, nếu không muốn chiến đấu thì nhanh xéo đi.
Thanh Giản thành mới là hang ổ của Chủng Ngạc, Hoàn Châu mới là gia viên của hắn, tổ tiên hắn để lại mùi ở đó, Chủng Ngạc không thể vứt bỏ di sản tổ tiên tới đây xây dựng lãnh địa được, nơi này tuy đẹp nhưng không thể ở lâu.
Chủng Kiến Hoài theo phụ thân xuất chinh bỗng nhiên thúc ngựa tới nói lớn: - Phụ thân, nếu người cho phép hãy để hài nhi xây thành ở nơi này.
- Năm xưa tổ phụ xây Thanh Giảng thành, khiến Tây Hạ không dám tùy tiện vượt Vọng Xuyên, cha xây Hoành Sơn thành, giúp Đại Tống mở rộng tầm khống chế về phía tây ba trăm dặm, nếu hài nhi xây thành ở Dã Hồ lĩnh, nhất đình khiến hồ lỗ không dám nhòm ngó phương nam.
Hà Thù vỗ tay tán thưởng: - Quả nhiên là hổ phụ không có khuyển tử.
Chủng Nhạc mỉm cười nhìn trưởng tử của mình: - Vậy con nói xem, muốn xây thành ở chỗ nào? Dã Hồ lĩnh thiếu nguồn nước, không phải chỗ tốt để xây thành.
Chủng Kiến Hoài ngửa mặt nói lớn: - Phụ thân, vùng đất này rất tốt, hài nhi xem bản đồ, tuy địa thế không cao, nhưng phía trái là Đại Hằng xuyên có thể cung cấp vật liệu xây thành, bên phải là Thiểm Điện hà, bên sông toàn bộ là cây cối cao, chặt đi vừa để xây thành, vừa có thêm ruộng tốt, thảo nguyên đằng xa chăn thả rất tốt. Hài Nhi cho rằng là nơi phong thủy bảo địa, không nên bỏ.
Chủng Ngạc thấy các tướng đều reo hò khen ngợi kiến thức Đại công tử, tuy tự hào, nhưng không muốn nhi tử kiêu ngạo, hời hợt nói: - Bàn việc binh trên giấy thôi.