Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Bốn mươi tám trò đánh cuộc ở Kim Nguyên Phường đều do Phương Giải nghĩ ra.
Một người xem phim Đổ Thần lớn lên như hắn, nghĩ ra được những trò đó không phải là việc khó gì.
Những ngày mở chở là những ngày vui vẻ nhất của dân trong thành. Bởi vì nó có nghĩa rằng người thảo nguyên lại ngốc hồ hồ mang tiền tới. HƠn nữa từ khi thành Phan Cố có ba tòa nhà kia, người thảo nguyên tới càng ngày càng nhiều. Mà bạc chia cho dân chúng toàn thành cũng càng ngày càng nhiều. Dân chúng yêu mến Phương Giải tự nhiên cũng càng ngày càng nhiều.
Phương Giải chẳng những là đại chưởng quầy của Kim Nguyên Phường, hắn còn có một thân phân khác.
Một thám báo của đội thám báo biên quân.
Rất nhiều người không hiểu, một người như hắn vì sao không yêu cầu Lý Hiếu Tông ban cho một quân chức. Nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng, một người như Phương Giải chắc chắn sẽ không làm chuyện lỗ vốn. Chỉ có Phương Giải tự mình biết. Nếu trên thế giới này có một nơi chính thức an toàn, hoặc có thể nói là một nơi mà những kẻ đuổi giết hắn kia không dám tới, thì chính là Đô thành Trường An của Đại Tùy.
Mà muốn tiến vào Trường An, cần tiền, cần thân phận.
Hai thứ để tiến vào Trường An này, hắn muốn tìm được ở thành Phan Cố.
Từ lúc bắt đầu, mục tiêu của hắn đã là thành Trường An rồi.
Từ lúc hắn sinh ra tới hiện tại, mười lăm năm, người bảo vệ hắn chỉ còn lại hai người. Ba năm trước đây, trong thành Đại Lý của nam Yến Quốc, vì để tung hỏa mù đám người đuổi giết kia. Bảy tên hộ vệ sau khi thương nghị đã quyết định, năm người dẫn theo một đứa nhỏ mà họ vừa mới cướp được chạy về hướng đông bắc. Mà hai người còn lại thì bảo vệ hắn chạy về hướng tây bắc, đi ngược với phương hướng của đám truy binh để tiến vào Đại Tùy, sau đó tới Phan Cố.
Phương Giải biết, năm người kia đã dẫn dắt truy binh thành công. Cho nên hắn mới có ba năm yên bình ở thành Phan Cố. Nhưng hắn cũng biết, năm người, còn có đứa nhỏ không quen biết kia, chỉ sợ đã chết hết. Với thế lực cường đại truy đuổi bọn họ, một khi phát hiện ra bị lừa sẽ chậm rãi điều tra từ đầu…Ba năm là khoảng thời gian đủ lâu. Phương Giải không cho rằng Phan Cố còn an toàn.
Người bảo vệ hắn chỉ còn lại hai người. Sau này hắn phải học tự bảo vệ bản thân.
Chỉ có tới Đế Đô Trường An, những người kia mới không dám hoành hành.
Ở quán thịt chó Vân Kế mời đám người Phó Bảo Bảo và Khâu Tiểu Thụ ăn lẩu thịt chó, uống hết một túi da rượu, Phương Giải đã say có chút quên hết trời đất. Hắn kéo tay của lão bản nương thoạt nhìn đã ba mươi bảy, ba mươi tám của quán thịt chó Vân Kế. Tới hiện tại Phương Giải vẫn chưa biết tên của lão bản nương này. Nàng ta đưa tình liếc nhìn Phương Giải, sau đó gõ vào đầu Phương Giải một cái, khiến hắn tỉnh rượu bảy tám phần.
- Lần trước ngươi dùng biện pháp này để quịt tiền rượu của lão nương. Hôm nay lại dùng phải không?
Lão bản nương chống nạnh, sắc mặt đỏ bừng nói: - Cũng bởi vì mấy câu lần trước của con bê con ngươi, lão nương thiếu chút nữa bỏ tên quỷ lười kia. May mà ta không tin chuyện ma quỷ của ngươi. Bằng không lão nương đi đâu tìm được một vị tướng công đánh mà không dám cãi lại? Đúng không, tướng công…
Lão bản của quán thịt chó Vân Kế là một người có râu quai nón, nhưng không hề tục tằn, trái lại có chút phong độ của người tri thức. Nghe thấy vợ mình hỏi, lão bản hơi run một chút, lập tức gật đầu nói: - Đúng, đúng, đúng, thế gian này tìm đâu ra được một người làm cho nương tử thỏa mãn hơn ta?
Mọi người thường gọi vị lão bản này là Tô Đồ Cẩu, hắn không phải là dân bản địa. Nghe nói là tới đây từ mười năm trước. Quê quán ở nơi nào không ai biết. Ngay cả tuổi của hắn cũng không ai biết rõ. Tuy nhiên thoạt nhìn, hắn cùng lắm cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi. So với lão bản nương, lớn hơn một chút. Làm người rất nhát gan, sợ phiền phức, điển hình của sợ vợ như sợ hổ.
Phương Giải vuốt vuốt cái đầu bị cốc, nhịn không được cười nói: - Ai bảo là ta muốn quịt tiền rượu, lần trước thực sự là uống say.
Lão bản nương gầm lên: - Ngươi tới quán của lão nương, mười lần thì có chín lần uống say!
- Còn không phải do rượu Lê Hoa của ngươi nhưỡng hơi nặng sao…
Phương Giải lấy bạc từ trong ngực ra thanh toán, lần nữa kéo tay của lão bản nương, ôn nhu nói: - Lúc nào muốn bỏ hắn thì tới tìm ta nhé. Ta đã bị chinh phục dưới váy của nàng. Mị lực của nàng, cả thành Phan Cố không có ai sánh bằng. Nàng hiện hữu ở sâu trong tâm trí của ta, trong giấc mơ của ta, trong trái tim của ta, trong từng tiếng ca của ta…
Nói xong câu đó, Phương Giải quay đầu bước đi, vẻ mặt quyết tuyệt.
Khuôn mặt của lão bản nương lại đỏ, nhịn không được lẩm bẩm: - Nhiều năm như vậy, rốt cuộc có một người biết thưởng thức ta…Đồ Cẩu, mị lực của lão nương so với năm đó có phải không giảm đi không?
- Phải…
Tô Đồ Cẩu thở dài: - Ta chỉ trông thấy, tiểu tử kia lại thuận tay lấy đi một bầu rượu…
- A?
Lão bản nương khẽ giật mình, lập tức xoay người tát lên ót của Tô Đồ Cẩu một cái: - Trông thấy sao không ngăn cản hắn lại.
…
…
Trở lại Kim Nguyên Phường, tiến vào thư phòng, Phương Giải đóng cửa chính và cửa sổ lại, tiện tay ném bầu rượu Hạnh Hoa về phía sau. Cũng không biết một bóng đen lóe ra từ chỗ nào, nhẹ nhàng xảo diệu tiếp được bầu rượu kia. Thân ảnh vừa chuyển, lại biến mất không thấy.
Phương Giải đặt hộp cơm ở trên bàn, chỉ chỉ nói: - Nhiều năm đều như vậy, một người chỉ ăn thịt không uống rượu, một người chỉ uống rượu không ăn thịt…Hai người các ngươi không thấy chán à?
Lúc hắn ngồi xuống, hộp cơm kia đã biến mất không thấy.
- Không thể ngồi ngay ngắn ăn được à?
Hắn nhếch miệng nói.
Không có ai đáp lại, người uống rượu thì vẫn uống, người ăn thịt thì vẫn ăn.
Trên xà nhà, một nữ tử mặc quần áo đỏ thẫm nằm đó. Thấy không rõ diện mạo của nàng, nhưng dáng người cực kỳ thướt tha. Nàng tựa vào xà nhà, uống từng hợp rượu lớn, không nói một lời. Một bầu rượu Lê Hoa này cũng phải năm cân, đủ để khiến cho ba biên quân hung hãn gục ngã. Nhưng nàng hớp từng hớp lớn, sắc mặt không hề thay đổi một chút nào.
Đằng sau giá sách, là một người mặc áo lông dày ngồi đó. Là một lão già gầy gò, khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi. Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất miệng lớn ăn thịt. Một hộp cơm không dưới bảy tám cân thịt chó, một lát đã bị hắn xơi sạch sẽ. Ăn xong số thịt chó đó, lão già gầy như que củi kia lau mỡ trên miệng, thỏa mãn vỗ vỗ bụng.
- Sướng!
Hắn nói.
Bùm một tiếng, bầu rượu đập vào trán của hắn.
- Sướng cái đầu ngươi!
Nữ tử áo đỏ ở trên xà nhà ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Phương Giải, nói: - Ta ăn chưa no!
Coi rượu như cơm.
Phương Giải không trả lời nàng, mà dùng ngữ khí cũng rất chăm chú nói: - Đã nhiều năm như vậy, ta cũng trưởng thành rồi…Hiện tại có phải tới lúc các ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc là ai không? Sắp phải rời thành Phan Cố tới Trường An rồi, ngay cả ta là ai, ta cũng không thể không biết chứ?
- Nếu có một ngày Hoàng Đế của Đại Tùy hỏi xuất thân của ta, ta cũng không thể trả lời hắn rằng…Lão tử cũng không biết a!
Một người xem phim Đổ Thần lớn lên như hắn, nghĩ ra được những trò đó không phải là việc khó gì.
Những ngày mở chở là những ngày vui vẻ nhất của dân trong thành. Bởi vì nó có nghĩa rằng người thảo nguyên lại ngốc hồ hồ mang tiền tới. HƠn nữa từ khi thành Phan Cố có ba tòa nhà kia, người thảo nguyên tới càng ngày càng nhiều. Mà bạc chia cho dân chúng toàn thành cũng càng ngày càng nhiều. Dân chúng yêu mến Phương Giải tự nhiên cũng càng ngày càng nhiều.
Phương Giải chẳng những là đại chưởng quầy của Kim Nguyên Phường, hắn còn có một thân phân khác.
Một thám báo của đội thám báo biên quân.
Rất nhiều người không hiểu, một người như hắn vì sao không yêu cầu Lý Hiếu Tông ban cho một quân chức. Nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng, một người như Phương Giải chắc chắn sẽ không làm chuyện lỗ vốn. Chỉ có Phương Giải tự mình biết. Nếu trên thế giới này có một nơi chính thức an toàn, hoặc có thể nói là một nơi mà những kẻ đuổi giết hắn kia không dám tới, thì chính là Đô thành Trường An của Đại Tùy.
Mà muốn tiến vào Trường An, cần tiền, cần thân phận.
Hai thứ để tiến vào Trường An này, hắn muốn tìm được ở thành Phan Cố.
Từ lúc bắt đầu, mục tiêu của hắn đã là thành Trường An rồi.
Từ lúc hắn sinh ra tới hiện tại, mười lăm năm, người bảo vệ hắn chỉ còn lại hai người. Ba năm trước đây, trong thành Đại Lý của nam Yến Quốc, vì để tung hỏa mù đám người đuổi giết kia. Bảy tên hộ vệ sau khi thương nghị đã quyết định, năm người dẫn theo một đứa nhỏ mà họ vừa mới cướp được chạy về hướng đông bắc. Mà hai người còn lại thì bảo vệ hắn chạy về hướng tây bắc, đi ngược với phương hướng của đám truy binh để tiến vào Đại Tùy, sau đó tới Phan Cố.
Phương Giải biết, năm người kia đã dẫn dắt truy binh thành công. Cho nên hắn mới có ba năm yên bình ở thành Phan Cố. Nhưng hắn cũng biết, năm người, còn có đứa nhỏ không quen biết kia, chỉ sợ đã chết hết. Với thế lực cường đại truy đuổi bọn họ, một khi phát hiện ra bị lừa sẽ chậm rãi điều tra từ đầu…Ba năm là khoảng thời gian đủ lâu. Phương Giải không cho rằng Phan Cố còn an toàn.
Người bảo vệ hắn chỉ còn lại hai người. Sau này hắn phải học tự bảo vệ bản thân.
Chỉ có tới Đế Đô Trường An, những người kia mới không dám hoành hành.
Ở quán thịt chó Vân Kế mời đám người Phó Bảo Bảo và Khâu Tiểu Thụ ăn lẩu thịt chó, uống hết một túi da rượu, Phương Giải đã say có chút quên hết trời đất. Hắn kéo tay của lão bản nương thoạt nhìn đã ba mươi bảy, ba mươi tám của quán thịt chó Vân Kế. Tới hiện tại Phương Giải vẫn chưa biết tên của lão bản nương này. Nàng ta đưa tình liếc nhìn Phương Giải, sau đó gõ vào đầu Phương Giải một cái, khiến hắn tỉnh rượu bảy tám phần.
- Lần trước ngươi dùng biện pháp này để quịt tiền rượu của lão nương. Hôm nay lại dùng phải không?
Lão bản nương chống nạnh, sắc mặt đỏ bừng nói: - Cũng bởi vì mấy câu lần trước của con bê con ngươi, lão nương thiếu chút nữa bỏ tên quỷ lười kia. May mà ta không tin chuyện ma quỷ của ngươi. Bằng không lão nương đi đâu tìm được một vị tướng công đánh mà không dám cãi lại? Đúng không, tướng công…
Lão bản của quán thịt chó Vân Kế là một người có râu quai nón, nhưng không hề tục tằn, trái lại có chút phong độ của người tri thức. Nghe thấy vợ mình hỏi, lão bản hơi run một chút, lập tức gật đầu nói: - Đúng, đúng, đúng, thế gian này tìm đâu ra được một người làm cho nương tử thỏa mãn hơn ta?
Mọi người thường gọi vị lão bản này là Tô Đồ Cẩu, hắn không phải là dân bản địa. Nghe nói là tới đây từ mười năm trước. Quê quán ở nơi nào không ai biết. Ngay cả tuổi của hắn cũng không ai biết rõ. Tuy nhiên thoạt nhìn, hắn cùng lắm cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi. So với lão bản nương, lớn hơn một chút. Làm người rất nhát gan, sợ phiền phức, điển hình của sợ vợ như sợ hổ.
Phương Giải vuốt vuốt cái đầu bị cốc, nhịn không được cười nói: - Ai bảo là ta muốn quịt tiền rượu, lần trước thực sự là uống say.
Lão bản nương gầm lên: - Ngươi tới quán của lão nương, mười lần thì có chín lần uống say!
- Còn không phải do rượu Lê Hoa của ngươi nhưỡng hơi nặng sao…
Phương Giải lấy bạc từ trong ngực ra thanh toán, lần nữa kéo tay của lão bản nương, ôn nhu nói: - Lúc nào muốn bỏ hắn thì tới tìm ta nhé. Ta đã bị chinh phục dưới váy của nàng. Mị lực của nàng, cả thành Phan Cố không có ai sánh bằng. Nàng hiện hữu ở sâu trong tâm trí của ta, trong giấc mơ của ta, trong trái tim của ta, trong từng tiếng ca của ta…
Nói xong câu đó, Phương Giải quay đầu bước đi, vẻ mặt quyết tuyệt.
Khuôn mặt của lão bản nương lại đỏ, nhịn không được lẩm bẩm: - Nhiều năm như vậy, rốt cuộc có một người biết thưởng thức ta…Đồ Cẩu, mị lực của lão nương so với năm đó có phải không giảm đi không?
- Phải…
Tô Đồ Cẩu thở dài: - Ta chỉ trông thấy, tiểu tử kia lại thuận tay lấy đi một bầu rượu…
- A?
Lão bản nương khẽ giật mình, lập tức xoay người tát lên ót của Tô Đồ Cẩu một cái: - Trông thấy sao không ngăn cản hắn lại.
…
…
Trở lại Kim Nguyên Phường, tiến vào thư phòng, Phương Giải đóng cửa chính và cửa sổ lại, tiện tay ném bầu rượu Hạnh Hoa về phía sau. Cũng không biết một bóng đen lóe ra từ chỗ nào, nhẹ nhàng xảo diệu tiếp được bầu rượu kia. Thân ảnh vừa chuyển, lại biến mất không thấy.
Phương Giải đặt hộp cơm ở trên bàn, chỉ chỉ nói: - Nhiều năm đều như vậy, một người chỉ ăn thịt không uống rượu, một người chỉ uống rượu không ăn thịt…Hai người các ngươi không thấy chán à?
Lúc hắn ngồi xuống, hộp cơm kia đã biến mất không thấy.
- Không thể ngồi ngay ngắn ăn được à?
Hắn nhếch miệng nói.
Không có ai đáp lại, người uống rượu thì vẫn uống, người ăn thịt thì vẫn ăn.
Trên xà nhà, một nữ tử mặc quần áo đỏ thẫm nằm đó. Thấy không rõ diện mạo của nàng, nhưng dáng người cực kỳ thướt tha. Nàng tựa vào xà nhà, uống từng hợp rượu lớn, không nói một lời. Một bầu rượu Lê Hoa này cũng phải năm cân, đủ để khiến cho ba biên quân hung hãn gục ngã. Nhưng nàng hớp từng hớp lớn, sắc mặt không hề thay đổi một chút nào.
Đằng sau giá sách, là một người mặc áo lông dày ngồi đó. Là một lão già gầy gò, khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi. Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất miệng lớn ăn thịt. Một hộp cơm không dưới bảy tám cân thịt chó, một lát đã bị hắn xơi sạch sẽ. Ăn xong số thịt chó đó, lão già gầy như que củi kia lau mỡ trên miệng, thỏa mãn vỗ vỗ bụng.
- Sướng!
Hắn nói.
Bùm một tiếng, bầu rượu đập vào trán của hắn.
- Sướng cái đầu ngươi!
Nữ tử áo đỏ ở trên xà nhà ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Phương Giải, nói: - Ta ăn chưa no!
Coi rượu như cơm.
Phương Giải không trả lời nàng, mà dùng ngữ khí cũng rất chăm chú nói: - Đã nhiều năm như vậy, ta cũng trưởng thành rồi…Hiện tại có phải tới lúc các ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc là ai không? Sắp phải rời thành Phan Cố tới Trường An rồi, ngay cả ta là ai, ta cũng không thể không biết chứ?
- Nếu có một ngày Hoàng Đế của Đại Tùy hỏi xuất thân của ta, ta cũng không thể trả lời hắn rằng…Lão tử cũng không biết a!
Bình luận facebook