Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1529
Mặt trời mọc ở chân trời, lúc đầu mới chỉ là một dải ánh sáng nhỏ hẹp, nhưng nhanh chóng phủ khắp đại địa, xoa tan đi bóng tối. Ngày và đêm cứ luân phiên nhau như vậy.
Ánh sáng chiếu tới thành Trường An thì bị ngăn cản một chút, nhưng cuối cùng ánh sáng vẫn phủ khắp đầu thành.
Lúc nghi thức tiễn đưa long trọng được diễn ra, vô số dân chúng tụ ở cửa thành cung kính tiễn Phương Giải rời đi. Vị vương giả trẻ tuổi này đứng trên xa giá vung vung ta, ra hiệu mình sẽ rất nhanh trở lại. Việc Phương Giải tiêu diệt Khống Thiên Hội vẫn còn truyền lưu khắp phố lớn ngõ nhỏ, đó là chủ đề lớn nhất mà đám dân chúng lúc rảnh rỗi thường bàn luận. Không ai ngờ rằng thành Trường An lại cất giấu một tổ chức khổng lồ như vậy. Mà dân chúng từ trước tới nay vốn thích phân chia thiện ác, Phương Giải là người thắng, lại còn mang tới cho bọn họ chỗ tốt, cho nên Phương Giải tất nhiên là hiện thân cho chính nghĩa, mà Khống Thiên Hội thì là tà ác.
Dân chúng nhiều khi chỉ đơn thuần như vậy, chẳng nghĩ tới thế gian này đâu có phân chia chính tà một cách rõ ràng?
Cho nên lời đồn Phương Giải là con riêng của La Diệu cũng tự nhiên mà sụp đổ, trở thành lý do mà mọi người nổi giận mắng mỏ Khống Thiên Hội là đồ vô sỉ.
Lần này rất nhiều người tiễn đưa Phương Giải, nhiều hơn so với lúc Phương Giải trở lại Trường An.
Thiên Thủ Thiên Diện đóng giả Phương Giải cố gắng để cho mình không lộ ra sơ hở gì. Nhưng nhiệm vụ lần này quá khó khăn. Giả trang thành Phương Giải là áp lực quá lớn cho hắn, cho nên vẻ mặt của hắn hơi không được tự nhiên. Nhưng cũng may là hắn không xuống xe nói chuyện với mọi người, hơn nữa xung quanh đều là binh lính hộ vệ, càng khó để nhìn thấy mặt của hắn.
Chỉ có điều sau lưng không ngừng chảy mồ hôi.
Mục đích của chuyến đi về phía nam này khá rõ ràng. Đầu tiên là xem tình hình của các đạo Tây Nam, dù sao căn cơ vững chắc nhất của Hắc Kỳ Quân vẫn là Tây Nam. Sau đó là tới Vân Nam Đạo. Nam Yến diệt vong, Ngụy Tây Đình thống trị ngăn nắp, Phương Giải tới đó xem dân tình cũng là việc có thể lý giải. Quan trọng nhất là Phương Giải muốn tới đó xem xưởng đóng tàu.
Nam thành quá náo nhiệt, cho nên tây thành khá vắng lặng.
Lúc đám người Phương Giải rời khỏi cửa thành, thậm chí không một ai chú ý tới.
Mấy cỗ xe ngựa dùng cờ của Hàng Thông Thiên Hạ, cho nên lính canh cửa không làm khó, chỉ cần xe ngựa không lắp đặt binh khí là được rồi.
Ba cỗ xe ngựa, chậm rãi rời khỏi Trường An.
Binh lính thủ thành khẳng định biết mặt Phương Giải, dù sao khuôn mặt của Phương Giải khá nổi tiếng. Cho nên Phương Giải hóa trang qua loa, dán cái râu giả lên là đủ. Không ai ngờ tới Vương gia lại tùy tiện rời khỏi thành như vậy.
- Lần này không cần phải gấp gáp.
Phương Giải ngồi trong xe ngựa, ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường. Đang tới mùa thu hoạch, ruộng đồng hai bên đường vàng óng ả. Đây là một năm bội thu, tới lúc gặt nhập kho, cuộc sống của dân chúng sẽ hoàn toàn khôi phục.
Phương Giải khẽ cười nói:
- Vừa đi vừa ngắm phong cảnh, coi như thư giãn sau mấy năm liên tục chinh chiến.
Hạng Thanh Ngưu mới qua đại hôn, vẻ hưng phấn vẫn chưa biến hết. Y nghe Phương Giải nói vậy, xì một tiếng khinh miệt:
- Ngươi nói thật dễ nghe. AI biết liệu trên Đại Luân Tự có thứ gì biến thái đang đợi chúng ta không? Ngay cả người như Tang Loạn cũng không trở về được. Ngươi nói cứ thoải mái…ai mà thoải mái nổi?
- Vậy thế nào mới có thể thoải mái?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu chân thành nói:
- Gần đây đang thiếu tiền mua tã..
- Vậy tìm tới ta.
Vẻ mặt của Ngô Nhất Đạo khá nhẹ nhàng, ông ta cười nói:
- Qua một thời gian nữa ta sẽ lui khỏi vị trí Đông chủ của Hàng Thông Thiên Hạ, thừa dịp trong tay ta vẫn còn chút quyền lực, ngươi có thể tìm tới ta. Ngươi yên tâm đi, hắn sẽ không trị ngươi và ta tội vơ vét tài sản quốc gia đâu.
Phương Giải hỏi:
- Hai ngươi mới tổ chức hôn lễ mà đã biết có con rồi à?
Hạng Thanh Ngưu nhếch cằm lên:
- Ngươi tưởng ta chỉ là bài trí?
Phương Giải cười nói:
- Cho dù là lang trung tốt nhất cũng không nhìn ra được.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ta có đạo tâm!
Phương Giải bật cười:
- Hóa ra hai con cá kia cũng dùng được vào việc này…
Hạng Thanh Ngưu hơi đỏ mặt:
- Thứ của ta, ta thích dùng kiểu gì thì dùng. Ai nói đạo tâm chỉ biết đánh nhau, không thể mang ra kiểm tra thai? Tuy nhiên nói gì thì nói, ta theo ngươi đã lâu mà ngươi chưa phát cho ta đồng lương nào. Lúc về ta sẽ lấy hết số đồng lương mấy năm qua, không tính là phạm pháp.
- Ngươi có rắm lương. Chẳng phải ngươi giúp ta là vì tình bằng hữu đó sao?
- Nếu ngươi nói vậy, thì đạo gia ta đâu dám làm bằng hữu với ngươi.
- Yên tâm đi, không để ngươi thiếu bạc dùng là được.
Phương Giải cười nói.
Hạng Thanh Ngưu lau miệng:
- Vậy thì phải cảm ơn rồi, không biết dùng thân báo đáp có được không?
Phương Giải nhìn thân thể béo mập của Hạng Thanh Ngưu, rùng mình một cái:
- Có phải ngươi vẫn luôn thầm mến ta phải không?
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả, sau đó hỏi Ngô Nhất Đạo:
- Nếu ta đoạt nam nhân của Ngô Ẩn Ngọc, Hầu gia là nhạc phụ sẽ xử lý như thế nào?
- Một vạn lượng để ngươi tránh xa hắn ra được không?
Ngô Nhất Đạo rất nghiêm túc hỏi.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Thành giao!
…
…
Tốc độ đi đường của mọi người cũng không nhanh, chỉ dành một nửa ngày để đi. Thấy nơi nào có phong cảnh đẹp, mọi người đều xuống xe một lát. Đại Tùy rộng lớn, cảnh đẹp đâu đâu cũng có. Có thể nói mỗi một đạo giang sơn đều có cảnh đẹp khiến người ta hào hứng. Cho dù là ở Tây Bắc, nếu không vất vả kiếm kế sinh nhai, thì có thể nhìn ra được vẻ đẹp hùng vĩ của nó.
Phương Giải đi lên một cỗ xe ngựa, nhìn nam tử ngồi im lặng trong xe.
Hắn tên là Hãn Tốt, một nam tử trẻ tuổi không nhớ được quá khứ. Hắn chỉ nhớ được đầu bếp dẫn bọn họ tới Thập Vạn Đại Sơn rồi hắn bắt đầu tu luyện công pháp, rơi vào giấc ngủ say. Lúc tỉnh lại, thì đã ở thành Trường An rồi.
Phương Giải bắt mạch cho Hãn Tốt rồi gật đầu:
- Tốt rồi, mạch ổn định, không có tai họa ngầm gì cả.
- Cảm ơn.
Cái tên Hãn Tốt không biết là ai đặt cho hắn, hoàn toàn khác với khí chất trên người hắn. Đây là một người yên tĩnh khiến người ta không đành lòng quấy rầy. Hắn thật giống như chỉ sống bên trong thế giới của mình. Khí chất như vậy thường thấy ở nữ nhân, ít khi thấy ở nam nhân.
Loại tương phản này khiến Phương Giải không tự chủ được nhớ tới Tô Đồ Cẩu ở thành Phan Cố.
Ở trước mặt lão bản nương Đỗ Hồng Tuyến, Tô Đồ Cẩu thật thà chất phát, thậm chí có thể nói là uất ức để hình dung. Nhưng lúc hắn bắt đầu lột da, hắn thật giống như một đao phủ trời sinh. Ở trước mặt hắn, đám chó dữ chỉ biết run rẩy. Mà lúc hắn vung vẩy con dao, khí tức hung hãn tỏa ra khiến người ta sợ hãi.
- Thể chất của mấy người các ngươi đều đặc biệt.
Phương Giải ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, ngữ khí ôn hòa:
- Tuy ta không biết kết giới của ngươi là gì, nhưng từ mấy người kia chắc hẳn là quen thuộc. Đó không phải là cảm giác, mà là thực sự tồn tại. Chẳng hạn như kết giới của Diệp Trúc Hàn là ánh sáng, Cửu tiên sinh là bóng tối, Thạch Loan là xương cốt, Yến Tước là máu.
- Ta là cái gì?
Hãn Tốt cả ngày khó mở được miệng một lần dần dần quay đầu lại, thu hồi ánh mắt khỏi phong cảnh bên ngoài, dường như có chút không nỡ. Nhưng hắn không ảo não cũng không tức giận vì Phương Giải quấy rầy hắn ngắm phong cảnh. Thậm chí Phương Giải hoài nghi, đây là một người không biết nổi giận.
Càng như thế, càng cảm thấy cái tên của hắn thật không thích hợp.
- Không biết.
Phương Giải nói:
- Ta đã xem qua…Khí Hải của ngươi rất rộng, tu vị rất cao. Những năm qua ngươi ngủ say, thân thể của ngươi không những trưởng thành như người bình thường, tu vị của ngươi cũng điên cuồng tăng lên. Công pháp này giống như là dành riêng cho ngươi, tuy nhiên khuyết điểm là…ngươi còn chưa vận dụng được.
Hãn Tốt gật đầu, không nói gì nữa.
- Lần này dẫn theo ngươi là vì ta muốn tìm hiểu bí mật về Bát Bộ dưới trướng của Tang Loạn. Bí mật này liên quan tới các ngươi, nhưng ta sẽ không để các ngươi dính líu vào đó. Cho nên ngươi yên tâm, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Phương Giải nói.
Hãn Tốt vẫn trầm mặc, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Giải im lặng không nói thêm.
Thạch Loan ngồi một bên dùng ánh mắt áy náy nhìn Phương Giải:
- Hắn đã ngủ quá lâu, ta từng lo lắng hắn sẽ bị câm. May mà hắn vẫn có thể biểu đạt được suy nghĩ của mình. Ngươi nên hiểu, những năm qua hắn không hề có ký ức gì, thậm chí hắn mù mịt với thế giới này.
Phương Giải gật đầu, tỏ vẻ lý giải.
- Ta không mờ mịt.
Hãn Tốt đột nhiên mở miệng nói chuyện:
- Thậm chí ta còn tỉnh táo hơn các ngươi nhiều…Tuy đã nhiều năm rồi, ta không biết mình đã mặc bao nhiêu quần áo, không biết mình ăn bao nhiêu bát cơm, không biết chữ viết, không biết đã là năm nào tháng nào. Nhưng ta rõ ràng một việc…Lúc trước tiên sinh mang chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn, là vì muốn bảo vệ chúng ta.
Lời này có chút đột ngột, tuy nhiên nghĩ tới đầu óc của hắn có khả năng như một đứa nhỏ hơn mười tuổi thì có thể lý giải được. Trẻ con luôn mở đầu một cách khó hiểu rồi chấm dứt một cách khó hiểu. Suy nghĩ của bọn chúng không nối liền nhau, huống chi là một đứa nhỏ có ký ức ngắt quãng nhiều năm.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Thạch Loan, cho nên Hãn Tốt khẽ lắc đầu:
- Ta không phải trẻ con, mặc dù ta không có kinh nghiệm trưởng thành như các ngươi, nhưng chỗ này của ta…
Hắn chỉ vào đầu:
- Rất trưởng thành.
Thạch Loan cười xấu hổ.
Diệp Trúc Hàn đưa cho Hãn Tốt một chén trà nóng, Hãn Tốt nhận lấy rồi vân vê chén trà, như muốn tìm kiếm sự ấm áp.
- Ngươi đã giết Lão Tiểu và Lưu Yến Tước?
Hắn đột nhiên hỏi Phương Giải.
Phương Giải không hề trốn tránh, gật đầu đáp:
- Đúng vậy.
Hãn Tốt ừ một tiếng, không nói gì.
Thạch Loan vội vàng nói:
- Hai người đấy là gieo gió gặt bão, cho dù không phải là Phương Giải giết bọn họ thì cũng là người khác giết.
- Không cần giải thích.
Hãn Tốt chậm rãi nói:
- Ta nói rồi, ta rất trưởng thành.
Sau đó hắn nhìn Phương Giải, nghiêm túc nói:
- Ngươi nói muốn tới Đại Tuyết Sơn điều tra bí mật của Bát Bộ Tướng, nhưng ngươi không cấm được bọn ta dính vào chuyện này, bởi vì đây là quyền lợi của bọn ta. Bọn ta cũng cần điều tra bí mật của chính mình.
Phương Giải cười cười, xoay người rời đi.
- Hắn là một kẻ ác.
Đợi Phương Giải đi rồi, Hãn Tốt mới nói:
- Môt…kẻ ác tốt.
Ánh sáng chiếu tới thành Trường An thì bị ngăn cản một chút, nhưng cuối cùng ánh sáng vẫn phủ khắp đầu thành.
Lúc nghi thức tiễn đưa long trọng được diễn ra, vô số dân chúng tụ ở cửa thành cung kính tiễn Phương Giải rời đi. Vị vương giả trẻ tuổi này đứng trên xa giá vung vung ta, ra hiệu mình sẽ rất nhanh trở lại. Việc Phương Giải tiêu diệt Khống Thiên Hội vẫn còn truyền lưu khắp phố lớn ngõ nhỏ, đó là chủ đề lớn nhất mà đám dân chúng lúc rảnh rỗi thường bàn luận. Không ai ngờ rằng thành Trường An lại cất giấu một tổ chức khổng lồ như vậy. Mà dân chúng từ trước tới nay vốn thích phân chia thiện ác, Phương Giải là người thắng, lại còn mang tới cho bọn họ chỗ tốt, cho nên Phương Giải tất nhiên là hiện thân cho chính nghĩa, mà Khống Thiên Hội thì là tà ác.
Dân chúng nhiều khi chỉ đơn thuần như vậy, chẳng nghĩ tới thế gian này đâu có phân chia chính tà một cách rõ ràng?
Cho nên lời đồn Phương Giải là con riêng của La Diệu cũng tự nhiên mà sụp đổ, trở thành lý do mà mọi người nổi giận mắng mỏ Khống Thiên Hội là đồ vô sỉ.
Lần này rất nhiều người tiễn đưa Phương Giải, nhiều hơn so với lúc Phương Giải trở lại Trường An.
Thiên Thủ Thiên Diện đóng giả Phương Giải cố gắng để cho mình không lộ ra sơ hở gì. Nhưng nhiệm vụ lần này quá khó khăn. Giả trang thành Phương Giải là áp lực quá lớn cho hắn, cho nên vẻ mặt của hắn hơi không được tự nhiên. Nhưng cũng may là hắn không xuống xe nói chuyện với mọi người, hơn nữa xung quanh đều là binh lính hộ vệ, càng khó để nhìn thấy mặt của hắn.
Chỉ có điều sau lưng không ngừng chảy mồ hôi.
Mục đích của chuyến đi về phía nam này khá rõ ràng. Đầu tiên là xem tình hình của các đạo Tây Nam, dù sao căn cơ vững chắc nhất của Hắc Kỳ Quân vẫn là Tây Nam. Sau đó là tới Vân Nam Đạo. Nam Yến diệt vong, Ngụy Tây Đình thống trị ngăn nắp, Phương Giải tới đó xem dân tình cũng là việc có thể lý giải. Quan trọng nhất là Phương Giải muốn tới đó xem xưởng đóng tàu.
Nam thành quá náo nhiệt, cho nên tây thành khá vắng lặng.
Lúc đám người Phương Giải rời khỏi cửa thành, thậm chí không một ai chú ý tới.
Mấy cỗ xe ngựa dùng cờ của Hàng Thông Thiên Hạ, cho nên lính canh cửa không làm khó, chỉ cần xe ngựa không lắp đặt binh khí là được rồi.
Ba cỗ xe ngựa, chậm rãi rời khỏi Trường An.
Binh lính thủ thành khẳng định biết mặt Phương Giải, dù sao khuôn mặt của Phương Giải khá nổi tiếng. Cho nên Phương Giải hóa trang qua loa, dán cái râu giả lên là đủ. Không ai ngờ tới Vương gia lại tùy tiện rời khỏi thành như vậy.
- Lần này không cần phải gấp gáp.
Phương Giải ngồi trong xe ngựa, ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường. Đang tới mùa thu hoạch, ruộng đồng hai bên đường vàng óng ả. Đây là một năm bội thu, tới lúc gặt nhập kho, cuộc sống của dân chúng sẽ hoàn toàn khôi phục.
Phương Giải khẽ cười nói:
- Vừa đi vừa ngắm phong cảnh, coi như thư giãn sau mấy năm liên tục chinh chiến.
Hạng Thanh Ngưu mới qua đại hôn, vẻ hưng phấn vẫn chưa biến hết. Y nghe Phương Giải nói vậy, xì một tiếng khinh miệt:
- Ngươi nói thật dễ nghe. AI biết liệu trên Đại Luân Tự có thứ gì biến thái đang đợi chúng ta không? Ngay cả người như Tang Loạn cũng không trở về được. Ngươi nói cứ thoải mái…ai mà thoải mái nổi?
- Vậy thế nào mới có thể thoải mái?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu chân thành nói:
- Gần đây đang thiếu tiền mua tã..
- Vậy tìm tới ta.
Vẻ mặt của Ngô Nhất Đạo khá nhẹ nhàng, ông ta cười nói:
- Qua một thời gian nữa ta sẽ lui khỏi vị trí Đông chủ của Hàng Thông Thiên Hạ, thừa dịp trong tay ta vẫn còn chút quyền lực, ngươi có thể tìm tới ta. Ngươi yên tâm đi, hắn sẽ không trị ngươi và ta tội vơ vét tài sản quốc gia đâu.
Phương Giải hỏi:
- Hai ngươi mới tổ chức hôn lễ mà đã biết có con rồi à?
Hạng Thanh Ngưu nhếch cằm lên:
- Ngươi tưởng ta chỉ là bài trí?
Phương Giải cười nói:
- Cho dù là lang trung tốt nhất cũng không nhìn ra được.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ta có đạo tâm!
Phương Giải bật cười:
- Hóa ra hai con cá kia cũng dùng được vào việc này…
Hạng Thanh Ngưu hơi đỏ mặt:
- Thứ của ta, ta thích dùng kiểu gì thì dùng. Ai nói đạo tâm chỉ biết đánh nhau, không thể mang ra kiểm tra thai? Tuy nhiên nói gì thì nói, ta theo ngươi đã lâu mà ngươi chưa phát cho ta đồng lương nào. Lúc về ta sẽ lấy hết số đồng lương mấy năm qua, không tính là phạm pháp.
- Ngươi có rắm lương. Chẳng phải ngươi giúp ta là vì tình bằng hữu đó sao?
- Nếu ngươi nói vậy, thì đạo gia ta đâu dám làm bằng hữu với ngươi.
- Yên tâm đi, không để ngươi thiếu bạc dùng là được.
Phương Giải cười nói.
Hạng Thanh Ngưu lau miệng:
- Vậy thì phải cảm ơn rồi, không biết dùng thân báo đáp có được không?
Phương Giải nhìn thân thể béo mập của Hạng Thanh Ngưu, rùng mình một cái:
- Có phải ngươi vẫn luôn thầm mến ta phải không?
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả, sau đó hỏi Ngô Nhất Đạo:
- Nếu ta đoạt nam nhân của Ngô Ẩn Ngọc, Hầu gia là nhạc phụ sẽ xử lý như thế nào?
- Một vạn lượng để ngươi tránh xa hắn ra được không?
Ngô Nhất Đạo rất nghiêm túc hỏi.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Thành giao!
…
…
Tốc độ đi đường của mọi người cũng không nhanh, chỉ dành một nửa ngày để đi. Thấy nơi nào có phong cảnh đẹp, mọi người đều xuống xe một lát. Đại Tùy rộng lớn, cảnh đẹp đâu đâu cũng có. Có thể nói mỗi một đạo giang sơn đều có cảnh đẹp khiến người ta hào hứng. Cho dù là ở Tây Bắc, nếu không vất vả kiếm kế sinh nhai, thì có thể nhìn ra được vẻ đẹp hùng vĩ của nó.
Phương Giải đi lên một cỗ xe ngựa, nhìn nam tử ngồi im lặng trong xe.
Hắn tên là Hãn Tốt, một nam tử trẻ tuổi không nhớ được quá khứ. Hắn chỉ nhớ được đầu bếp dẫn bọn họ tới Thập Vạn Đại Sơn rồi hắn bắt đầu tu luyện công pháp, rơi vào giấc ngủ say. Lúc tỉnh lại, thì đã ở thành Trường An rồi.
Phương Giải bắt mạch cho Hãn Tốt rồi gật đầu:
- Tốt rồi, mạch ổn định, không có tai họa ngầm gì cả.
- Cảm ơn.
Cái tên Hãn Tốt không biết là ai đặt cho hắn, hoàn toàn khác với khí chất trên người hắn. Đây là một người yên tĩnh khiến người ta không đành lòng quấy rầy. Hắn thật giống như chỉ sống bên trong thế giới của mình. Khí chất như vậy thường thấy ở nữ nhân, ít khi thấy ở nam nhân.
Loại tương phản này khiến Phương Giải không tự chủ được nhớ tới Tô Đồ Cẩu ở thành Phan Cố.
Ở trước mặt lão bản nương Đỗ Hồng Tuyến, Tô Đồ Cẩu thật thà chất phát, thậm chí có thể nói là uất ức để hình dung. Nhưng lúc hắn bắt đầu lột da, hắn thật giống như một đao phủ trời sinh. Ở trước mặt hắn, đám chó dữ chỉ biết run rẩy. Mà lúc hắn vung vẩy con dao, khí tức hung hãn tỏa ra khiến người ta sợ hãi.
- Thể chất của mấy người các ngươi đều đặc biệt.
Phương Giải ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, ngữ khí ôn hòa:
- Tuy ta không biết kết giới của ngươi là gì, nhưng từ mấy người kia chắc hẳn là quen thuộc. Đó không phải là cảm giác, mà là thực sự tồn tại. Chẳng hạn như kết giới của Diệp Trúc Hàn là ánh sáng, Cửu tiên sinh là bóng tối, Thạch Loan là xương cốt, Yến Tước là máu.
- Ta là cái gì?
Hãn Tốt cả ngày khó mở được miệng một lần dần dần quay đầu lại, thu hồi ánh mắt khỏi phong cảnh bên ngoài, dường như có chút không nỡ. Nhưng hắn không ảo não cũng không tức giận vì Phương Giải quấy rầy hắn ngắm phong cảnh. Thậm chí Phương Giải hoài nghi, đây là một người không biết nổi giận.
Càng như thế, càng cảm thấy cái tên của hắn thật không thích hợp.
- Không biết.
Phương Giải nói:
- Ta đã xem qua…Khí Hải của ngươi rất rộng, tu vị rất cao. Những năm qua ngươi ngủ say, thân thể của ngươi không những trưởng thành như người bình thường, tu vị của ngươi cũng điên cuồng tăng lên. Công pháp này giống như là dành riêng cho ngươi, tuy nhiên khuyết điểm là…ngươi còn chưa vận dụng được.
Hãn Tốt gật đầu, không nói gì nữa.
- Lần này dẫn theo ngươi là vì ta muốn tìm hiểu bí mật về Bát Bộ dưới trướng của Tang Loạn. Bí mật này liên quan tới các ngươi, nhưng ta sẽ không để các ngươi dính líu vào đó. Cho nên ngươi yên tâm, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Phương Giải nói.
Hãn Tốt vẫn trầm mặc, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Giải im lặng không nói thêm.
Thạch Loan ngồi một bên dùng ánh mắt áy náy nhìn Phương Giải:
- Hắn đã ngủ quá lâu, ta từng lo lắng hắn sẽ bị câm. May mà hắn vẫn có thể biểu đạt được suy nghĩ của mình. Ngươi nên hiểu, những năm qua hắn không hề có ký ức gì, thậm chí hắn mù mịt với thế giới này.
Phương Giải gật đầu, tỏ vẻ lý giải.
- Ta không mờ mịt.
Hãn Tốt đột nhiên mở miệng nói chuyện:
- Thậm chí ta còn tỉnh táo hơn các ngươi nhiều…Tuy đã nhiều năm rồi, ta không biết mình đã mặc bao nhiêu quần áo, không biết mình ăn bao nhiêu bát cơm, không biết chữ viết, không biết đã là năm nào tháng nào. Nhưng ta rõ ràng một việc…Lúc trước tiên sinh mang chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn, là vì muốn bảo vệ chúng ta.
Lời này có chút đột ngột, tuy nhiên nghĩ tới đầu óc của hắn có khả năng như một đứa nhỏ hơn mười tuổi thì có thể lý giải được. Trẻ con luôn mở đầu một cách khó hiểu rồi chấm dứt một cách khó hiểu. Suy nghĩ của bọn chúng không nối liền nhau, huống chi là một đứa nhỏ có ký ức ngắt quãng nhiều năm.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Thạch Loan, cho nên Hãn Tốt khẽ lắc đầu:
- Ta không phải trẻ con, mặc dù ta không có kinh nghiệm trưởng thành như các ngươi, nhưng chỗ này của ta…
Hắn chỉ vào đầu:
- Rất trưởng thành.
Thạch Loan cười xấu hổ.
Diệp Trúc Hàn đưa cho Hãn Tốt một chén trà nóng, Hãn Tốt nhận lấy rồi vân vê chén trà, như muốn tìm kiếm sự ấm áp.
- Ngươi đã giết Lão Tiểu và Lưu Yến Tước?
Hắn đột nhiên hỏi Phương Giải.
Phương Giải không hề trốn tránh, gật đầu đáp:
- Đúng vậy.
Hãn Tốt ừ một tiếng, không nói gì.
Thạch Loan vội vàng nói:
- Hai người đấy là gieo gió gặt bão, cho dù không phải là Phương Giải giết bọn họ thì cũng là người khác giết.
- Không cần giải thích.
Hãn Tốt chậm rãi nói:
- Ta nói rồi, ta rất trưởng thành.
Sau đó hắn nhìn Phương Giải, nghiêm túc nói:
- Ngươi nói muốn tới Đại Tuyết Sơn điều tra bí mật của Bát Bộ Tướng, nhưng ngươi không cấm được bọn ta dính vào chuyện này, bởi vì đây là quyền lợi của bọn ta. Bọn ta cũng cần điều tra bí mật của chính mình.
Phương Giải cười cười, xoay người rời đi.
- Hắn là một kẻ ác.
Đợi Phương Giải đi rồi, Hãn Tốt mới nói:
- Môt…kẻ ác tốt.