-
Chương 1-5
chapter 1 Phục vụ nhân dân ===
chapter 1 Phục vụ nhân dân ===
“Đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn, con tự hâm nóng đi.”
“Ngày mai nhớ thức đúng giờ để kiểm tra thức tỉnh, đêm nay đừng thức khuya quá.”
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ vest có chút cũ kỹ nhưng vẫn rất sạch sẽ, trong miệng ngậm một bông hồng, nhìn vào gương chỉnh sửa mái tóc.
Tuy người này đến tuổi trung niên, nhưng giá trị nhan sắc không hề giảm, ngược lại còn tỏa ra một loại cảm giác thành thục quyến rũ, đặc biệt là khóe miệng khi tươi cười có chút phóng đãng không thể che dấu, rất dễ làm các cô dì lớn tuổi sa vào.
Dư Hoài Cẩn ngồi ở trước bàn cơm, nhìn có vẻ không mấy tập trung, chỉ đáp hai tiếng cho có lệ.
Sau khi chuẩn bị xong, người đàn ông trung niên lấy ra một lọ nước hoa nhỏ, phun lên không trung, để mùi hương bao phủ toàn thân.
“Nếu không có chuyện gì nữa, thì cha đi hẹn hò đây!”
“Chúc con may mắn trong cuộc kiểm tra ngày mai!”
Nói xong, người đàn ông trung niên ngân nga một khúc ca trong miệng, đi khỏi nhà.
Người đàn ông trung niên đi rồi, Dư Hoài Cẩn lấy di động ra, bấm một dãy số gọi đi.
“Xin chào, là đồng chí cảnh sát phải không?”
“Tôi muốn báo án.”
“Vào khoảng 8 giờ đêm nay, tại khách sạn Sophie, có thể một vụ mua bán dâm sẽ xảy ra trong phòng 302.”
“Đúng vậy, tôi xác nhận, tôi đã nhìn thấy thẻ phòng của ông ta.”
“Tôi có mối quan hệ gì với người đó sao?”
Dư Sinh trầm mặc hai giây: “Ông ta là cha của tôi.”
“Không có chuyện gì, vì dân phục phục, nghĩa bất dung từ.”
“Được, đồng chí cảnh sát tạm biệt.”
Cúp điện thoại, hồn của Dư Sinh tiếp tục hồn du thiên ngoại.
Tên của anh là Dư Hoài Cẩn, người vừa mới rời đi là cha của anh, Dư Tam Thủy.
Chẳng qua từ cha này trong trí nhớ của anh khá mơ hồ.
Từ nhỏ anh đã sống ở Tội Thành, bản thân mình còn có một người cha, thì anh cũng chỉ mới biết vài tháng nay thôi.
Tội Thành quá hắc ám.
Không có quy tắc, cũng không có pháp luật, đừng nói gì đến cái gọi công bằng.
Vì sống sót, không từ thủ đoạn.
Cho đến khi bản thân giành được suất quý giá kia, ra khỏi Tội Thành.
Ngày mai, chính là nghi thức thức tỉnh của người đủ mười tám tuổi.
Nhưng mà...
Bản thân anh có thể ấp được trứng có mấy văn đây?
Bức tranh này đã xuất hiện trong đầu anh từ khi còn rất nhỏ, nó giống như vật chết, nhưng sau khi thức tỉnh, có khi nào sẽ phát sinh dị biến hay không.
Điều này khiến cho Dư Hoài Cẩn suy nghĩ nhiều hơn.
Trời cũng dần tối đi.
Dư Hoài Cẩn ngồi trước bàn ăn, nghiêm túc ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, tuy rằng những món ăn này rất bình thường, nhưng trong mắt của Dư Hoài Cẩn đây là những món ăn vô cùng quý giá.
Dư Tam Thủy?
Dư Hoài Cẩn nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ tối.
Đồng chí ở Cảnh Vệ Ti đã thất thủ sao?
“Nói.”
Dư Hoài Cẩn nhận điện thoại, có chút lười biếng nói.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của Dư Tam Thủy vô cùng chán nản: “Không biết tên khốn nào báo cảnh sát tố giác cha! Cha đang ở Cảnh Vệ Ti, bọn họ luôn nói cha mua dâm.”
“Chuyện này là hai bên đều tình nguyện, sao có thể kêu là mua dâm được?”
“Mau đem tiền đến chuộc cha đi, nếu không trong mấy ngày tới cha không thể ra ngoài được!”
Dư Hoài Cẩn vô cùng bình tĩnh nói: “Con không có tiền.”
“Cha biết con không có, con đến phòng ngủ của cha, dưới gầm giường có một cái hộp.”
“Trong hộp có một chìa khóa.”
“Ra cửa rẽ trái, chiếc chìa khóa này có thể mở được cửa sau nhà góa phụ Vương đó.”
“Sau cánh cửa có một thùng đồ ăn, tiền ở trong đó.”
“Nhưng mà nhớ lúc mở cửa cẩn thận một chút, nhà bà ấy có nuôi một con có rất hung dữ!”
Tình tiết này, quá rung động lòng người.
Khó có dịp nào ép Dư Tam Thủy nói ra hết toàn bộ như thế.
“Được rồi.”
Dư Hoài Cẩn cúp máy điện thoại, làm theo những gì Dư Tam Thủy nói, quả nhiên dưới thùng đồ ăn có một chồng giấy đỏ tươi.
Chắc khoảng hai ngàn.
Mặt anh không cảm xúc lấy hết số tiền đó, quay trở về nhà mình, rửa chén, quét rác, gấp gọn giường ngủ.
Lại một lát sau.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, là Cảnh Vệ Ti.
Dư Hoài Cẩn nhận điện thoại.
“Đúng vậy, tôi là người nhà của Dư Tam Thủy.”
“Không chuộc.”
“Tôi nghĩ các anh nên sớm thanh lọc nếp sống không lành mạnh này mới có thể tinh lọc được xã hội.”
“Cho nên làm phiền các anh tiến hành các phương pháp cải tạo nặng nhất đối với ông ta.”
“Ừm không có gì đâu, thời gian không là vấn đề.”
“Chỉ cần có thể biến ông ta thành một người có ích cho xã hội, những chuyện này là nên làm.”
Dư Hoài Cẩn vừa nói vẻ mặt lại dần nghiêm túc hơn: “Phú cường, minh chủ, văn minh, hài hòa, công chính, pháp chế, yêu nước, tận tâm, trung thực, thân thiện! Đây mới là tinh thần mà Mặc Các luôn muốn phát huy!”
“Ngay cả khi là người bình thường, chúng tôi luôn sẵn sàng làm theo.”
Nói xong, Dư Hoài Cẩn cúp điện thoại, ngã lên trên giường, trong bóng đêm mà ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ.
Một bức tranh cổ đang dần được mở ra, hình như trên trang giấy mơ hồ vẽ ra thứ gì đó, nhưng lại rất mơ hồ không nhìn rõ.
Một tia sáng chiếu sáng qua khe cửa sổ, bao trùm lại Dư Hoài Cẩn.
……
Sáng sớm.
Dư Hoài Cẩn mở mắt tỉnh dậy, đi rửa mặt và chuẩn bị ăn sáng.
Sau khi làm xong hết mọi chuyện, anh vác cặp lên vai, ra cửa đi học.
Đối với anh mà nói từ nhỏ lớn lên ở Tội Thành, đi học là một chuyện thật mới lạ.
Ban đầu anh cũng mong chờ được bước vào trường, chỉ là sau khi làm quen được các bạn trong lớp, anh lại cảm thấy trường học cũng chỉ có thế thôi.
Có chút ấu trĩ.
Một đám nhóc chưa từng thấy qua máu tươi, mỗi ngày khát khao sau này chính mình có thể đại sát tứ phương, luôn hướng về các gọi là vô địch, giữ hòa bình cho thế giới.
Cổng trường.
Lúc này rất nhiều phụ huynh hào hứng đưa con mình đến trường.
Nghi thức thức tỉnh mỗi năm một lần, có thể nói là quyết định vận mệnh của của mọi người.
Nếu thiên phú không đủ, cả đời này nếu không gặp được kỳ ngộ, thì cũng chỉ có thể trở thành tầng lớp làm công ăn lương bình thường mà thôi.
Nếu có may mắn và có mối quan hệ, có thể vào Cảnh Vệ Ti, có lẽ cuộc sống sẽ an ổn hơn đôi chút.
Trong lúc đó anh cũng gặp được vài người bạn học, chẳng qua cũng không có chào hỏi, những người đó cũng theo bản năng lơ luôn Dư Hoài Cẩn.
Phòng học.
Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, vẻ mặt lạnh lùng.
Lưu Thanh Phong, một cựu chiến binh từ tuyền tuyến trở về, nghe nói trước kia chiến đấu ở Trấn Yêu Quan, chẳng qua sau này ngón út của bàn tay phải bị yêu thú cắn đứt, không thể cầm kiếm được nữa, nên ông ấy mới đi đến một thành phố nhỏ hẻo lánh này làm giáo viên.
Ngày thường luôn thể hiện thái độ lạnh lùng, dùng phương thức của quân đội huẩn luyện bọn họ, làm cho bọn họ than khổ không thôi, sau lưng kêu ông ấy là Lưu điên.
“Một giờ sau, kiểm tra thức tỉnh sẽ được bắt đầu!”
“Có lẽ bây giờ các em đang mơ ước đến khi được thức tỉnh, các em sẽ có thiên phú cao, tu luyện nhanh, giết yêu thú, bảo vệ thành phố, nhận được sự ngưỡng mộ của vạn người.”
“Nhưng mà để được như thế thì có được mấy người chứ?”
“Tắm máu giết địch, giúp nhân tộc hưng thịnh, đây là điều khiến người khác ngưỡng mộ nhất.”
“Nhưng ở hậu phương phục vụ nhân dân thì có gì khác biệt?!”
“Cho nên tất cả phải bình tĩnh!”
“Ở một giờ cuối cùng này phải tự điều chỉnh cảm xúc của mình đi.”
Giọng nói lạnh băng của Lưu Thanh Phong vừa nói xong, phòng học đã yên tĩnh lại.
Bất quá không có người phản bác.
Bởi vì bọn họ biết, điều Lưu Thanh Phong nói đều là sự thật.
“Vì nhân dân phục vụ...”
“Hay là người được nhân dân phục vụ...”
Lúc này giọng nói của Dư Hoài Cẩn vang lên.
Trong phòng học yên tĩnh lại rất dễ dàng nghe thấy.
Trong giây lát các học sinh rơi vào trạng thái hóa đá.
Đòn đánh chí mạng này làm bọn họ khóc không ra nước mắt.
Hóa ra...
Bọn họ không xứng đáng để phục vụ nhân dân sao.
Tuy rằng trong lòng mọi người ở đây đều hiểu, nhưng khi nói thẳng ra...
Khó tránh khỏi tâm trạng sẽ nặng nề hơn.
Chapter 2·: Ý chí sắt đá của em
Lưu Thanh Phong ngẩn ra một chút, nhìn về phía người nói chuyện.
Thì phát hiện người nói là Dư Hoài Cẩn thì khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Trong mắt ông ấy đứa trẻ này rất ưu tú, chưa bao giờ oán trách ông ấy huấn luyện bọn họ mệt mỏi ra sao.
Hơn nữa anh còn rất dẻo dai.
Nhưng tính tình có chút kỳ lạ, tuy rằng ngày thường nhìn thì trông rất hiền hòa, nhưng nội tâm lại giống như một con nhím, rất khó xâm nhập vào nội tâm, và luôn có tính cảnh giác với mọi người xung quanh.
Nhưng thật ra những chuyện này cũng rất tốt, điều duy nhất khiến ông ấy đau đầu chính là...
Cách Dư Hoài Cẩn nói chuyện.
Cũng không thể nói là độc, nhưng thỉnh thoảng anh lại nói một câu, sẽ chọc trúng chỗ đau của tất cả mọi người.
“Được rồi nhanh nghỉ ngơi một chút đi.”
“Thả lỏng tinh thần, không cần suy nghĩ lung tung đâu.”
Lưu Thanh Phong thuần thục chuyển đề tài.
Nhưng đã gần đến lúc kiểm tra mà bản thân chờ đợi suốt mười tám năm, làm gì có ai có thể bình tĩnh nổi.
Ngay cả Dư Hoài Cẩn cũng đưa ánh mắt ra nhìn cửa sổ, trong mắt mang theo một chút chờ mong.
Cuối cùng ...
Loa phát thông báo tất cả học sinh cuối cấp ba tập hợp tại phòng thức tỉnh.
Tổng có ba dụng cụ tinh vi được đặt riêng biệt trong ba phòng thức tỉnh.
Có các giáo viên đứng bên cạnh các dụng cụ.
Ở bên ngoài các học sinh xếp thành ba hàng dài, chờ đợi nghi thức thức tỉnh thuộc về mình.
Ở cách đó không xa hiệu trưởng đang đứng trên đài cao quan sát tình hình không khỏi có chút cảm thán: “Mỗi lần chứng kiến đám trẻ này thức tỉnh, tôi đều cảm thấy thật cảm động. Thời gian trôi thật mau, chớp mắt đã đến đời thứ năm rồi, nhớ năm đó, lúc chúng ta ở Trấn Yêu Quan tắm máu chiến đấu rất hăng hái...”
“Hiệu trưởng, thầy cũng là đời thứ năm.”
Một người phụ nữ trung niên mang mắt kính, trên người mặc bộ đồ vest phẳng phiêu không có một nếp gấp, vô cùng nghiêm chỉnh sửa lời.
Bất ngờ bị nhắc nhở, làm hiệu trưởng đang ở biểu đạt cảm xúc cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Chỉ là không có hứng thú nói nữa.
……
“Lớp 6, Lưu Vũ Hiên, trứng bốn văn.”
Một thanh niên thoạt nhìn có chút gầy yếu đứng bên cạnh dụng cụ, phía sau hiện lên một hư ảnh.
Là một quả trứng màu đen.
Trên trứng hiện lên bốn hoa văn màu vàng hơi tản ra ánh sáng.
Thiếu niên hiển nhiên có chút kích động!
Loại thành phố nhỏ này, cư dân ít, nhân tài cũng sẽ thiếu.
Có thể có bốn văn, đã là chuyện không dễ dàng.
Ít nhất...Nếu gặp vận may, có thể vào Cảnh Vệ Ti, trở thành một cảnh vệ, nếu không làm gì đi bắt gái mại dâm và sống an ổn đến hết đời.
Sau khi linh khí được hồi phục.
Yêu thú nhận được cường hóa cực lớn, nhưng Nhân tộc cũng thức tỉnh dị năng.
Ban đầu khi thức tỉnh, phía sau sẽ xuất hiện một quả trứng, hoa văn trên trứng sẽ phản ánh tư chất của một người.
Phân biệt từ nhất đến cửu văn.
Giai đoạn này được xưng là thực tập sinh.
Bản thân sẽ không có năng lực gì, nhưng tố chất thân thể sẽ được cường hóa ở một mức độ nhất định.
Hấp thu năng lượng của nguyên tinh của yêu thú, vài tháng sau quả trứng sẽ nở ra.
Nở ra một món vũ khí, đồng thời đây cũng quyết định con đường phát triển về sau.
Tỷ như, hổ thì đi theo con đường sức mạnh. Kiếm dài thuộc hệ tấn công. Hoa hướng dương, thuộc hệ trị liệu.
Tóm lại vô cùng đa dạng.
Trong quả trứng chỉ có thứ gì mà bạn không thể nghĩ ra, chứ không có thứ gì mà nó không thể ấp ra thôi.
Các học sinh đang theo trật tự kiểm tra trước dụng cụ đo, có người khóc, có người cười.
Hiển nhiên...
Đại đa số kết quả của mọi người đều không giống như mong muốn.
“Tôi cảm thấy tôi có thể thức tỉnh được trứng cửu văn.”
“Đến lúc đó có thể nở ra một con phượng hoàng, một trong tứ đại thần thú, cưỡi nó ngao du khắp nơi, nhất định sẽ rất đẹp trai.”
Người đang nói đứng trước Dư Hoài Sinh, vẻ mặt vô cùng chờ mong, hưng phấn nói.
“Đúng đúng, tôi cảm thấy trứng của tôi có thể nở ra một trong tứ đại thần thú, đến lúc đó chúng ta thành lập một đội thần thú săn yêu đi!”
Hai người rõ ràng chìm trong ước mơ hảo huyền.
Chỉ là...
Dư Hoài Cẩn tốt bụng phổ cập khoa học: “Trong tứ đại thần thú, có con tên là Huyền Vũ. Thường được gọi là rùa...”
...
Hai người đang chìm trong ước mơ cứng cả người.
“Xem như có thể nở ra phượng hoàng đi, nhưng để cưỡi trên người nó, chỗ đó của các cậu không sợ bị thiêu hay sao...”
“Đội thần quy vô điểu?”
Dư Hoài Cẩn ra vẻ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Đòn chí mạng thứ hai.
Hai người này dường như không còn muốn nói chuyện nữa.
Rất nhanh đến phiên hai người bọn họ tiến hành kiểm tra tư chất.
Bọn họ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía trước, còn không quên quay đầu nhìn Vương Diệp với vẻ tự hào.
Giống như trong giây tiếp theo bọn họ sẻ thức tỉnh được trứng cửu văn, trở thành tồn tại đỉnh cao của thế giới này.
...
“Trương Tam, trứng nhị văn.”
“Lý Tứ, trứng nhị văn.”
Các giáo viên đứng bên cạnh dụng cụ kiểm tra dùng giọng nói lạnh lẽo như băng đưa bọn họ trở về hiện thực.
Bọn họ buồn bã xoay người rời đi, không còn sinh ra ảo tưởng đối với tương lai nữa.
Rốt cuộc...
“Dư Hoài Cẩn!”
Nghe được tên của mình, Vương Diệp thở hắt ra, khống chế cảm xúc đang dao động của chính mình, đi về phía phòng thức tỉnh.
Cho đến khi phát ra một tiếng kêu...
‘tích —— tích!’
Đèn đỏ của cửa kiểm tra an ninh nhấp nháy reo lên, ở nơi này trống trải càng thêm chói tai.
“Dư Hoài Cẩn mang kim loại theo bên người sao?”
Lưu Thanh Phong nhìn thấy nhíu mày từ xa đi đến, nhìn Dư Hoài Cẩn hỏi.
“Có mang theo.”
Dư Hoài Cẩn rất tự nhiên thừa nhận nói: “Khi em ra cửa luôn mang theo vũ khí để phòng thân.”
Vũ khí... Phòng thân?
Các học sinh phía sau có chút mơ hồ nhìn nhau.
Con người sống ở trong thành phố cũng tương đối an toàn, ít nhất những người bình thường như bọn họ ra cửa cũng không cần phải mang vũ khí.
Vì nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
“Lấy ra đây, dụng cụ thức tỉnh rất đắt tiền những vật dụng kim loại sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra.”
Lưu Thanh Phong nhìn chằm chằm vào đứa học trò này của mình, giải thích một câu.
Dư Hoài Cẩn gật gật đầu, sau đó...
Hai cánh tay trái phải, bao gồm cả dao găm buộc vào cẳng chân.
Trong túi áo khoác có đinh thép.
Được giấu ở phía ngoài áo khoát, chỉ cần ném là nó tự bắn ra.
Từng vật dụng được Dư Hoài Cẩn lấy ra đặt ở trên bàn.
Mọi người xung quanh chỉ biết im lặng.
Này...
Vẫn là người sao?
Làm xong một loạt động tác, Dư Hoài Cẩn một lần nữa bước vào cửa.
‘tích —— tích!’
Tiếng vang lại lần nữa vang lên.
Ánh mắt mọi người lại một lần dừng nhìn trên người Dư Hoài Cẩn.
Mọi người đều là học sinh, cho dù là đang ở thời đại này, ít nhiều gì cũng là người có kinh nghiệm, nhưng họ chỉ đang mười bảy mười tám tuổi, thì có mấy người trang bị nhiều vũ khí như thế khi đi ra ngoài đâu.
“Còn có cái gì sao?”
Lưu Thanh Phong nhíu mày hỏi.
Dư Hoài Cẩn trầm ngâm hai giây: “Có lẽ... Là ý chí sắt đá của em?”
Mọi người:???
Sắc mặt của Lưu Thanh Phong ngày càng trầm hơn, liếc nhìn Dư Hoài Cẩn một cái, có chút vô lực nói: “Tiếp tục lấy!!!”
“Vâng.”
Dư Hoài Cẩn gật gật đầu, có chút do dự, cuối cùng vẫn cởi áo khoát ra, luồng vào phía sau lưng áo sơmi của mình mân mê một hồi, gở ra một cái nỏ nhỏ tinh xảo.
Cái này được cột ở sau lưng, chốt mở được nổi với đoạn dây thẳng, đầu dây còn lại dọc theo cánh tay, nằm trong tay của Dư Hoài Cẩn.
Nói cách khác, nếu Dư Hoài Sinh đột nhiên cúi đầu, kéo dây...
Ngay cả Lưu Thanh Phong một cựu chiến binh từng tắm máu vài năm ở Sơn Hải Quan, lúc này cũng theo bản năng mà nhìn về phía Dư Hoài Cẩn.
Ít nhất phải là cựu chiến binh, mới có thể tích cóp được nhiều kinh nghiệm như vậy.
Cũng may lần này, dụng cụ không có tiếp tục vang lên.
Dư Hoài Cẩn với vẻ mặt cau có bước vào bên trong dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Không có gì...
Một trong ba át chủ bài đã bị lộ.
chapter 3 Thầy ơi nhạc cụ hỏng rồi ===
chapter 3 Thầy ơi nhạc cụ hỏng rồi ===
Đứng trước dụng cụ, Dư Hoài Cẩn hít sâu một hơi.
Dụng cụ trên bàn có hình bàn tay, ở giữa có một chỗ lõm xuống.
Anh đặt tay lên, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy đau đớn, sau đó một giọt máu bị dụng cụ hấp thu.
Ngay sau đó, một nguồn năng lượng thông qua chỗ lõm truyền vào cơ thể Dư Hoài Cẩn. Trong nháy mắt, tốc độ tuần hoàn máu trong người anh tăng nhanh, cơ thể hơi khô nóng, một luồng năng lượng mạnh mẽ không ngừng chạy khắp các tế bào.
Dụng cụ bắt đầu rung lắc dữ dội!
Trên các đồng hồ đo, một chữ “cửu” cực lớn màu vàng hiện rõ.
Mắt thấy chữ “cửu” càng lúc càng lớn, thầy giáo bên cạnh trợn to mắt!
Thiên tài!
Thiên tài cửu văn!
Tại thành phố này chưa bao giờ xuất hiện trứng cửu văn.
Không ngờ...
Hôm nay lại được may mắn chứng kiến!
Nhưng vào lúc này...
"Thầy ơi, dụng cụ hư rồi."
Dư Hoài Cẩn nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt rồi quay sang nhìn thầy giáo chịu trách nhiệm kiểm tra, nghiêm túc nói.
"Hả?"
"Không hư mà?"
Thầy giáo ngơ ngác, không kịp phản ứng.
Dư Hoài Cẩn nhanh tay đấm một quyền vào màn hình.
Màn hình... vỡ nát.
Tất nhiên, cái giá phải trả là bàn tay Dư Hoài Cẩn bị mảnh thủy tinh vỡ cứa chảy máu.
Dư Hoài Cẩn cố đèn nén cảm giác nóng bức trong cơ thể, quay sang nói với thầy giáo: "Bây giờ hư rồi."
Thầy giáo cuối cùng cũng hiểu ra, vô thức gật nhẹ đầu: "Em nói... đúng."
...
"Dụng cụ của phòng này cần sửa chữa."
"Các em đến hai hàng khác đi."
Thầy giáo vội vàng mở cửa ra, nói với học sinh đang xếp hàng bên ngoài một câu rồi nghiêm mặt nhìn Dư Hoài Cẩn: "Phá hoại đồ dùng chung, đi theo tôi!"
Dứt lời, sau lưng ông ta hiện ra một con chim xanh*, trên trán nó có khảm ba viên bảo thạch màu xanh lục.
* Chim xanh (thanh điểu): loài chim linh thiêng mang thức ăn và truyền tin cho Tây Vương Mẫu trong thần thoại, tượng trưng cho hạnh phúc, theo đuổi ước mơ và hy vọng
Ngay sau đó, ông ta túm lấy Dư Hoài Cẩn, bay đi.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu than vang lên khắp nơi. Học sinh xếp hàng phía sau cực kỳ oán giận Dư Hoài Cẩn.
Trong mắt Dư Hoài Cẩn, từng làn sương đen bay ra từ đỉnh đầu của bọn họ, rồi tập trung lại bay tới mình, cuối cùng bay vào trong bức tranh trong đầu anh.
Mà phần rìa xám xịt của bức tranh đột nhiên sáng rực.
Một cây gậy sắt.
Chín đường hoa văn màu vàng quấn quanh nó trông như rồng vàng.
Bức tranh này đã hơn mười năm không có động tĩnh gì, giờ phút này...
Cuối cùng cũng xuất hiện chuyện lạ thường.
...
Phòng hiệu trưởng.
Lúc này, bầu không khí trong phòng hơi căng thẳng. Thầy giáo phụ trách kiểm tra báo cáo lại mọi chuyện rồi xoay người rời đi.
Còn hiệu trưởng thì nghiêm túc quan sát Dư Hoài Cẩn, ánh mắt lộ ra chút kích động.
Hít sâu một hơi.
"Dư Hoài Cẩn, nửa năm trước nhập học."
"Mười tám tuổi."
"Đến từ Tội Thành. Vừa mới lấy được một suất duy nhất hàng năm, rời khỏi Tội Thành."
"Hồ sơ không sai chứ?"
Ánh mắt của hiệu trưởng từ đầu đến cuối đều dán chặt vào hai mắt Dư Hoài Cẩn, cố gắng nhìn ra điều gì đó trên người anh.
Nhưng đáng tiếc.
Dư Hoài Cẩn vẫn luôn...ngẩn người.
Một lúc lâu sau khi hiệu trưởng nói xong, anh mới phản ứng lại: "Hả?"
"Ừm."
Chậm chạp đáp một tiếng, Dư Hoài Cẩn lại chìm vào thế giới riêng của mình.
Hiệu trưởng nhíu chặt mày.
Tội Thành...
Từ trước tới nay, đối với Nhân tộc, Tội Thành không phải thứ tốt đẹp.
Tội ác, hắc ám, mất hết nhân tính...
Dường như tất cả từ ngữ tiêu cực trên thế gian này đều tập trung hết lên Tội Thành.
Trứng cửu văn...
Thiên kiêu chi tử, thậm chí tương lai còn có khả năng bước lên đỉnh phong.
Nếu nói thiên phú này đến từ một thiếu niên anh tài, chắc chắn là chuyện may mắn của Nhân tộc.
Nhưng Tội Thành...
Nếu dành tài nguyên bồi dưỡng ra một kẻ ác thì chính là tai họa.
Vì vậy hiệu trưởng nhất định phải nhìn ra thứ gì đó trên người Dư Hoài Cẩn, nhưng ông ta lại không thể phát hiện được gì.
Không ngờ Dư Hoài Cẩn lúc này cũng đang rơi vào trạng thái mờ mịt.
Vào giây phút thức tỉnh, bức tranh ngủ yên trong đầu mười tám năm cuối cùng cũng mở ra. Hơn nữa, trong lúc các học sinh phàn nàn, dường như có một nguồn năng lượng đặc biệt ùa vào.
Lúc này, trong góc trong cùng của bức tranh có một cây gậy khắc hình rồng vàng tỏa ra hào quang.
"Quả nhiên như mình đã đoán trước, bức tranh sẽ mở ra lúc thức tỉnh sao?"
"Thế nhưng năng lượng đặc biệt này là gì?"
"Hoa văn trong bức tranh có ý nghĩa gì?"
Dư Hoài Cẩn rơi vào trầm tư.
Nhìn Dư Hoài Cẩn hoàn toàn không có phản ứng gì, hiệu trưởng không khỏi nghi ngờ nhân sinh.
Là cửu văn mà người này không kích động sao?
Đích thân hiệu trưởng nói chuyện, chẳng lẽ người này lại không muốn nói chuyện?
"Ờm… Dư Hoài Cẩn, tôi tò mò hỏi một câu, nếu như... Tôi nói là nếu như thôi ha ha… Nếu có một ngày em thức tỉnh sáu lần, thậm chí thức tỉnh chín lần thì em sẽ muốn làm gì?"
Mắt thấy nếu mình còn không lên tiếng thì cuộc trò chuyện hôm nay sẽ đi vào ngõ cụt, hiệu trưởng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi bóng hỏi gió.
"Vì nhân dân phục vụ."
Dư Hoài Cẩn vẫn đang quan sát khung cảnh trong bức tranh, thuận miệng đáp.
Hiệu trưởng hoàn toàn bị sốc.
Đây là giác ngộ gì?
Thật sự là lời mà người đến từ Tội Thành nói ra sao?
Nghe đi!
Vì nhân dân phục vụ, tốt biết bao!
"Vậy trước đây em từng làm những gì vì lý tưởng này?"
Hiệu trưởng dò hỏi thêm.
Sau nhiều lần hỏi tới hỏi lui, Dư Hoài Cẩn cuối cùng cũng thoát khỏi tâm trạng rối loạn, hồi thần lại, trầm ngâm hai giây rồi đáp: "Cha em hôm qua đi mua dâm, em đích thân tố cáo ông ta có được tính không?"
...
Hiệu trưởng lại bối rối một lần nữa.
"Em về nghỉ ngơi trước đi. Đừng nói với bất cứ ai về kết quả của lần thức tỉnh này. Tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp việc học sau này của em."
"Thật ra với thiên phú của em bây giờ, muốn theo học trường nào cũng được."
"Bản thân em có ý kiến gì về chuyện này không? Có thể cùng bàn bạc với người nhà..."
Mới nói được một nửa, hiệu trưởng dường như nhớ ra gì đó, dừng một chút mới bất đắc dĩ phất tay: "Có lẽ cha em cũng không được thả ra ngay, em tự tìm hiểu đi."
Dư Hoài Cẩn đứng dậy, cung kính khom người với hiệu trưởng: "Chào thầy."
Không tìm ra được bất kỳ thiếu sót nào về lễ nghĩa, Dư Hoài Cẩn quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Dư Hoài Cẩn, hiệu trưởng bất đắc dĩ thở dài, đau đầu đỡ trán.
Thông thường, nếu chỗ xa xôi này của bọn họ xuất hiện một cửu văn, người hiệu trưởng là ông ta có thể ra ngoài khoác lác cả đời, nhưng vì sao người đó lại đến từ Tội Thành chứ...
chapter 4 Tôi có thể làm phiền bạn tự tử được không ===
chapter 4 Tôi có thể làm phiền bạn tự tử được không ===
Dư Hoài Cẩn hơi mệt mỏi về đến nhà, ngồi trên sô pha, vẻ mặt suy tư.
Trong lòng anh mơ hồ có một suy đoán, nhưng suy đoán này thực sự quá khó tin, cho nên nhất thời anh không dám xác nhận.
Nếu gậy Long Vân tượng trưng cho vật thể được anh ấp nở sau khi thức tỉnh mà trong bức tranh trong đầu anh vẫn còn rất nhiều thứ thì có phải anh có cơ hội thức tỉnh nhiều lần không?
Sau khi linh khí tự khôi phục, trăm năm qua chỉ có thể điều tra được hai người thức tỉnh nhiều lần.
Hơn nữa hai người họ đều có đặc điểm chung, vật thức tỉnh đều rất bình thường.
Người đầu tiên ấp ra một cái liềm và một cái bàn phím.
Người thứ hai thì là con sóc và cái kéo.
Mặc dù chuyện thức tỉnh kép cực kỳ hiếm gặp, hơn nữa Mặc Các cũng dành rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng, nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả.
Tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, vật thức tỉnh lại vô dụng, hiệu quả không cao.
Nhưng anh thì khác, gậy Long Vân nhìn rất lóa mắt, nếu suy đoán của anh là thật, con đường sau này có lẽ sẽ dễ đi hơn nhiều.
Lúc này trời đã tối hẳn, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, Dư Hoài Cẩn nhất thời thất thần.
Từ trước đến nay anh luôn kiên nghị, giờ phút này lại lộ ra chút yếu đuối, sống lưng thẳng tắp cũng hơi cong xuống, dường như đang đeo gì đó trên lưng.
Nhưng tư thế này chỉ kéo dài mấy giây, biểu cảm của Dư Hoài Cẩn đột nhiên thay đổi, anh ngừng thở, cơ thể hơi ngả về sau dựa sát vào tường, hoàn toàn ẩn mình vào bóng đêm.
Nhờ có ánh trăng, căn phòng cũng không quá tối tăm, nhưng lại không thể thấy rõ vị trí của anh.
Trong phòng nhất thời rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Quay ngược lại vài giây trước.
Chỗ cửa đột nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ, tay nắm cửa nhẹ xoay, hé ra một khe hở.
Mượn ánh trăng soi đường, một người trẻ tuổi lặng lẽ đi vào, hơn nữa còn đóng cửa lại rồi dựa sát vào tường, không hề nhúc nhích.
Lại qua thêm nửa phút, một đội Cảnh Vệ Ti chạy qua cửa sổ, cảnh giác quan sát bốn phía, dường như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng biến mất ở phía xa.
Người ở cửa cuối cùng cũng thở phào một hơi, cơ thể đột nhiên thả lỏng, ngồi xuống sàn nhà, khẽ ho khan.
Nhưng dường như cậu ta cũng không nhìn thấy Dư Hoài Cẩn, ngồi nghỉ chốc lát rồi gượng dậy, mượn ánh trăng quan sát bốn phía, sau khi phát hiện không có người mới đi tới sô pha, ngồi xuống, bắt đầu xử lý vết thương đáng sợ trước ngực.
Vết thương này rất sâu, hẳn là vết dao, da thịt đã co lại.
Thiếu niên hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía như đang quan sát gì đó.
"Rượu thuốc nằm trong ô thứ hai trước mặt."
Cùng lúc đó, giọng nói bình tĩnh của Dư Hoài Cẩn từ đằng sau vang lên.
Cơ thể cậu ta đột nhiên cứng đờ, vừa mới chuẩn bị đứng lên thì một con dao găm đã kề ngay cổ, hơn nữa không phải kiểu thăm dò uy hiếp mà là hơi dùng sức, cứa vào da thịt.
Lưỡi dao cứa vào nửa centimet.
"Tốt nhất đừng cử động."
"Con dao này cách động mạch chủ của cậu rất gần, chỉ cần hơi dùng sức thì cậu sẽ chết ngay lập tức."
"Lau sàn rất phiền toái."
Dư Hoài Cẩn nhíu mày, dường như nhớ đến cảnh tượng không mấy tốt đẹp nào đó.
Thiếu niên đứng bất động, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ xin thuốc, không muốn làm ai bị thương cả."
"À, rượu thuốc nằm trong ô thứ hai trước mặt."
Dư Hoài Cẩn rất nghiêm túc lặp lại lần nữa.
...
Thiếu niên lần nữa trầm mặc, giữ nguyên tư thế hiện tại.
Hai người lại rơi vào thế giằng co, máu từ cổ thiếu niên theo lưỡi dao nhỏ xuống sàn, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng tí tách.
"Vì sao không đi lấy thuốc?"
"Vết thương của cậu rất nghiêm trọng."
Dư Hoài Cẩn tốt bụng nhắc nhở.
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt thiếu niên lúc này đã dần trắng bệch, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy, nhưng do bị kề dao vào cổ nên không dám động đậy.
Cậu ta nhìn thấy thuốc, có cả băng gạc. Cậu ta muốn đi, nhưng vấn đề là...
Anh phải cất dao đi trước đã.
"Tôi cảm thấy vết thương đỡ hơn nhiều rồi, không cần bôi thuốc."
Thiếu niên chậm rãi mở miệng: "Anh muốn giết tôi sao?"
Dư Hoài Cẩn nghiêm túc lắc đầu: "Giết người bên ngoài Tội Thành là phạm pháp."
Nghe Dư Hoài Cẩn nói, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, cơ bắp căng cứng cũng hơi thả lỏng một chút: "Núi cao đường xa, tôi nợ anh một mạng. Tình nghĩa này... tôi sẽ báo đáp."
Nhưng Dư Hoài Cẩn vẫn không có ý cất dao đi, ngược lại sau khi trầm ngâm vài giây, mở miệng hỏi: "Cậu đã nợ tôi một mạng thì có thể tự sát không?"
...
Thiếu niên vẫn luôn điềm tĩnh giờ phút này lại hơi hoảng hốt, dường như đang cố hiểu suy nghĩ kỳ lạ của Dư Hoài Cẩn.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy cách nói này.
"Tôi là một sát thủ. Tôi giúp anh giết một người miễn phí có được không?"
Thiếu niên cố thương lượng lần nữa.
Dư Hoài Cẩn gật nhẹ đầu: "Được, làm phiền cậu giúp tôi giết chính cậu."
Là chuyện phải làm, cực kỳ hiển nhiên.
Thiếu niên bị đẩy đến ranh giới sụp đổ, trông rất thống khổ, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.
"Không oán không thù, vì sao anh nhất định muốn tôi chết chứ?”
Cuối cùng cậu ta cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
Vấn đề này đã nghẹn trong lòng cậu ta cả buổi, thật sự có chút không nhịn được.
Dư Hoài Cẩn cảm thấy hơi kỳ quặc: "Bởi vì ban đêm cậu vào phòng tôi, còn làm bẩn sàn nhà của tôi."
"Nếu như ở Tội Thành thì cậu đã chết từ khi mới vào cửa rồi."
...
"Tội Thành..."
"Anh là người Tội Thành?"
Thiếu niên phản ứng lại, tâm trạng hơi kích động, nhưng rất nhanh lại nói: "Không thể nào! Hàng năm Tội Thành chỉ có một người duy nhất được xóa tội. Anh còn trẻ như vậy, không thể nào giành được suất đó."
"Thôi, không cần phải tranh cãi chuyện này nữa."
"Tôi nhận thua, anh ra tay đi."
Dứt lời, thiếu niên cam chịu số phận nhắm hai mắt lại, hồi tưởng cuộc đời mình như những người sắp chết khác.
Nhưng...
Đã hồi tưởng đến lần thứ năm mà con dao găm ở cổ vẫn không cứa vào sâu hơn.
"Vì sao anh không ra tay?"
Thiếu niên không nhịn được mà hỏi lần nữa.
Dư Hoài Cẩn nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn một người ngốc: "Giết người bên ngoài Tội Thành là phạm pháp."
"Vậy anh thả tôi đi đi!"
Thiếu niên bắt đầu nóng nảy, lo lắng.
Dư Hoài Cẩn lắc đầu: "Không thả."
"Vậy tức là anh đang giam giữ người phi pháp, cũng là phạm pháp!"
"Theo luật Mặc Các, tội này sẽ bị xử 3 năm tù, nếu nghiêm trọng thì có thể lên tới 5-8 năm tù!"
Trong đầu thiếu niên lóe lên một ý nghĩ, đột nhiên hiểu rõ gì đó, tốc độ nói tăng nhanh, phổ cập kiến thức pháp luật.
Dư Hoài Cẩn như có điều suy nghĩ: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi mười bảy, theo luật Mặc Các thì vẫn chưa phải là người thành niên. Nếu giam giữ tôi phi pháp, hình phạt sẽ càng nặng hơn!"
Thiếu niên dường như đã tìm được đường sống, nói năng càng lưu loát hơn, mở lớp phổ cập kiến thức pháp luật ngay tại chỗ.
"Mười bảy sao?"
"Vậy là vẫn chưa thức tỉnh..."
Dư Hoài Cẩn chậm rãi hạ dao găm xuống, nở một nụ cười thân thiện với thiếu niên: "Cậu có thể rời đi. Hẹn gặp lại."
Nói xong còn nhiệt tình vẫy tay.
chapter 5 Cuộc đời của sát thủ số một thế giới ===
chapter 5 Cuộc đời của sát thủ số một thế giới ===
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, thậm chí không để ý vết thương trên người, vội vàng đi ra cửa.
Chẳng biết tại sao, giờ phút này cậu ta thậm chí cảm thấy căn phòng thoạt nhìn hết sức bình thường này lại đáng sợ hơn cả nhà giam của Cảnh Vệ Ti.
Cho dù là vậy, thiếu niên vẫn thận trọng như lúc tới, sau khi đẩy cửa ra thì cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận không có người Cảnh Vệ Ti mới đi ra ngoài.
Tìm được đường sống rồi.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu thiếu niên.
Thế nhưng ngay khi chân cậu ta vừa mới bước ra khỏi cửa thì cảm nhận được dường như có một bàn tay nắm lấy cổ áo mình, mạnh bạo kéo trở về.
Chủ nhân của bàn tay dùng rất nhiều sức, nếu cậu ta không bị thương thì người đó thậm chí có thể xé rách áo của cậu ta.
Nhưng hôm nay...
Thiếu niên lần nữa trở lại căn phòng, mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Dư Hoài Cẩn đứng đối diện mình, ánh mắt đầy khó hiểu.
Dư Hoài Cẩn thuận tay đóng cửa lại, vẫn bình tĩnh như trước: "Tôi không hạn chế tự do của cậu, vì vậy... đây không được tính là giam giữ phi pháp."
"Ít nhất thì cậu đã rời khỏi căn phòng này."
"Ừ, đúng là vậy."
Sau đó, Dư Hoài Cẩn còn không quên gật nhẹ đầu như để chứng minh lời mình nói hoàn toàn có lý.
...
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, thiếu niên không rõ mình đã suy sụp bao nhiêu lần.
Trong mắt cậu ta, gương mặt trẻ trung của Dư Hoài Cẩn chẳng khác nào ma quỷ.
"Tùy tiện ngồi đi."
"Vết thương của cậu rất nghiêm trọng, tốt nhất không nên lộn xộn, sau đó nhớ dọn sạch máu trên sàn nhà giúp tôi."
"Nếu không thì tôi sẽ không vui đâu."
Dư Hoài Cẩn dặn dò hai câu rồi tiện tay cất thuốc vào tủ, ngồi xuống ghế bên cạnh, lần nữa rơi vào trạng thái ngẩn người.
Còn thiếu niên thì đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời không biết mình nên nghỉ ngơi một chút trước hay dọn dẹp trước.
"Xem ra cảm giác của mình không sai."
Dư Hoài Cẩn ngồi trên ghế xuất thần, mỗi lần tâm trạng thiếu niên sụp đổ đều có những sợi năng lượng màu xám nhạt bay lên, hơn nữa còn chui vào bức tranh trong đầu anh.
Mà trong bức tranh gậy Long Vân cũng có vẻ rõ nét hơn trước một chút.
Tuy tốc độ rất chậm nhưng quả thực có hiệu quả.
Nói cách khác, năng lượng này được tạo ra từ cảm xúc của người khác, và cảm xúc này phải do chính mình gây ra mới được?
Dư Hoài Cẩn dường như đã nghĩ thông vài chuyện, nhìn thiếu niên bằng ánh mắt sáng rực.
Còn thiếu niên bị trọng thương đang dọn dẹp lại cảm thấy sau lưng lạnh toát, như có gai nhọn đâm vào người.
Khiến cậu ta không chịu nổi chính là vết thương trên ngực cậu ta vẫn không ngừng chảy máu, mỗi lần cậu ta lau sàn sẽ càng có nhiều máu rơi xuống sàn hơn, liên tục không ngừng.
Mắt thấy thiếu niên càng ngày càng thở dốc, cơ thể run rẩy sắp ngã, Dư Hoài Cẩn quan tâm tiến lên hai bước: "Vết thương của cậu rất nghiêm trọng, nếu hoạt động quá mạnh sẽ chết đấy."
Đối diện với ánh mắt không thể tin của thiếu niên, Dư Hoài Cẩn đi vào nhà tắm lấy một cục xà phòng thơm đưa cho thiếu niên: "Xà phòng lưu huỳnh dễ tẩy vết máu hơn, như vậy cậu có thể đi nghỉ ngơi sớm hơn."
Thiếu niên thản nhiên cầm lấy cục xà phòng lưu huỳnh, trong lòng không buồn không vui, chết lặng quỳ xuống, lau sạch sàn.
Dư Hoài Cẩn nhìn khí màu xám bốc lên từ đỉnh đầu thiếu niên càng ngày càng ít, cuối cùng không còn nữa thì ngây ra một lúc, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt thiếu niên lần nữa.
"Tôi mới nhớ ra lưu huỳnh có hại cho da."
Sau khi lấy lại cục xà phòng lưu huỳnh, nhìn đỉnh đầu thiếu niên lại toả ra khí màu xám, Dư Hoài Cẩn lúc này mới hài lòng ngồi xuống ghế.
"Tôi đồng ý!"
Thiếu niên dường như đã ra một quyết định quan trọng, hít một hơi thật sâu, đứng dậy nhìn Dư Hoài Cẩn, nghiêm túc nói.
"Cho tôi mượn giấy bút, tôi muốn viết di thư trước khi chết."
Dư Hoài Cẩn ngơ ngác nhìn thiếu niên, cảm thấy khó hiểu.
"Cho dù tôi không tự sát thì cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều."
"Còn không bằng chết có tôn nghiêm một chút."
"Không phải anh nói tôi nợ anh một mạng sao? Bây giờ trả cho anh."
Thiếu niên kiêu ngạo hất hàm.
Giờ phút này, dường như cậu ta quay trở lại là thiếu niên nhiệt huyết quyết tâm làm sát thủ hàng đầu thế giới ngày trước.
Sát thủ, đồng nghĩa với việc không sợ chết, thậm chí còn dũng cảm đối mặt với cái chết.
Hóa ra... trong vô thức, mình đã quên mất ý định ban đầu. May mắn thay, vào giây phút cuối cùng, đã tìm lại được tôn nghiêm của sát thủ.
"Cậu không thể chết được."
Dư Hoài Cẩn quyết đoán lắc đầu, không hề do dự.
Nguồn năng lượng ổn định như thế, nếu chết rồi thì thật đáng tiếc.
"Không, tôi phải chết!"
"Chỉ có chết với bảo vệ được tôn nghiêm sát thủ của tôi."
Nhưng rồi thiếu niên lại cố chấp lắc đầu: "Cũng phải, nếu đã muốn chết thì không cần để lại di thư. Sát thủ... không được có tình cảm."
Dứt lời, kẽ ngón tay của thiếu niên đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao nhỏ, chậm rãi đưa lên cổ.
Từ từ nhắm hai mắt lại, theo thói thường của những người sắp chết, thiếu niên lần nữa hồi tưởng cuộc đời mình.
Nửa năm trước, quyết tâm làm sát thủ hàng đầu thế giới.
Ba ngày trước, nhận được đơn hàng đầu tiên.
Buổi sáng, điều tra địa hình, buổi chiều, ra tay.
Không địch lại, bỏ chạy, vào nhầm ổ sói, chết.
Tuy rằng không quá viên mãn, nhưng... dù sao cũng xem như cuộc sống đích thực của sát thủ.
Khóe miệng của thiếu niên vô thức cong lên, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Dư Hoài Cẩn đứng dậy, nhíu mày, nương theo ánh trăng nghiêm túc quan sát khuôn mặt của thiếu niên, kỳ quái hỏi: "Cậu thật sự là sát thủ?"
"Chưa từng giết người, trên người không có chút mùi máu tươi nào."
Thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, căm tức nhìn Dư Hoài Cẩn: "Chẳng qua là tôi thất thủ mà thôi! Nếu cho tôi thời gian, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở thành sát thủ hàng đầu thế giới!"
"Thôi, có nói anh cũng không hiểu!"
Không buồn nói nhiều với Dư Hoài Cẩn, thiếu niên lần nữa nhắm hai mắt lại, một lần nữa hồi tưởng cuộc đời mình.
"Vị trí không đúng. Chỗ cậu định cứa là khí quản, sẽ không chết ngay được."
"Hơn nữa còn rất đau đớn."
Dư Hoài Cẩn tốt bụng khuyên nhủ.
Bàn tay cầm đao của thiếu niên khựng lại giữa không trung. Cậu ta do dự một chút rồi thay đổi vị trí.
Chết tiệt, lại phải hồi tưởng cuộc đời mình một lần nữa.
Thiếu niên thầm mắng.
"Chỗ đó cũng không được, máu sẽ bắn ra."
"Phòng bị bẩn rất khó dọn."
Dư Hoài Cẩn nhíu mày, có chút không vui.
...
"Tôi đã muốn chết rồi! Anh có biết chết là gì không?"
"Có thể đừng cản trở tôi không?"
"Hả?"
Trán thiếu niên nổi gân xanh, cậu ta gầm lên với Dư Hoài Cẩn!
Bởi vì dùng lực quá mạnh nên vết thương lại sâu hơn, cậu ta đau đớn ngã ngồi xuống đất, đưa tay che ngực, muốn kêu rên nhưng nhớ ra phải giữ thể diện của sát thủ, đành phải cố nhịn xuống.
"Chết nghĩa là gì sao?"
"Tôi không biết."
Dư Hoài Cẩn trầm ngâm mấy giây, lắc đầu: "Lần sau trước khi tôi giết người sẽ hỏi bọn họ một chút."
chapter 1 Phục vụ nhân dân ===
“Đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn, con tự hâm nóng đi.”
“Ngày mai nhớ thức đúng giờ để kiểm tra thức tỉnh, đêm nay đừng thức khuya quá.”
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ vest có chút cũ kỹ nhưng vẫn rất sạch sẽ, trong miệng ngậm một bông hồng, nhìn vào gương chỉnh sửa mái tóc.
Tuy người này đến tuổi trung niên, nhưng giá trị nhan sắc không hề giảm, ngược lại còn tỏa ra một loại cảm giác thành thục quyến rũ, đặc biệt là khóe miệng khi tươi cười có chút phóng đãng không thể che dấu, rất dễ làm các cô dì lớn tuổi sa vào.
Dư Hoài Cẩn ngồi ở trước bàn cơm, nhìn có vẻ không mấy tập trung, chỉ đáp hai tiếng cho có lệ.
Sau khi chuẩn bị xong, người đàn ông trung niên lấy ra một lọ nước hoa nhỏ, phun lên không trung, để mùi hương bao phủ toàn thân.
“Nếu không có chuyện gì nữa, thì cha đi hẹn hò đây!”
“Chúc con may mắn trong cuộc kiểm tra ngày mai!”
Nói xong, người đàn ông trung niên ngân nga một khúc ca trong miệng, đi khỏi nhà.
Người đàn ông trung niên đi rồi, Dư Hoài Cẩn lấy di động ra, bấm một dãy số gọi đi.
“Xin chào, là đồng chí cảnh sát phải không?”
“Tôi muốn báo án.”
“Vào khoảng 8 giờ đêm nay, tại khách sạn Sophie, có thể một vụ mua bán dâm sẽ xảy ra trong phòng 302.”
“Đúng vậy, tôi xác nhận, tôi đã nhìn thấy thẻ phòng của ông ta.”
“Tôi có mối quan hệ gì với người đó sao?”
Dư Sinh trầm mặc hai giây: “Ông ta là cha của tôi.”
“Không có chuyện gì, vì dân phục phục, nghĩa bất dung từ.”
“Được, đồng chí cảnh sát tạm biệt.”
Cúp điện thoại, hồn của Dư Sinh tiếp tục hồn du thiên ngoại.
Tên của anh là Dư Hoài Cẩn, người vừa mới rời đi là cha của anh, Dư Tam Thủy.
Chẳng qua từ cha này trong trí nhớ của anh khá mơ hồ.
Từ nhỏ anh đã sống ở Tội Thành, bản thân mình còn có một người cha, thì anh cũng chỉ mới biết vài tháng nay thôi.
Tội Thành quá hắc ám.
Không có quy tắc, cũng không có pháp luật, đừng nói gì đến cái gọi công bằng.
Vì sống sót, không từ thủ đoạn.
Cho đến khi bản thân giành được suất quý giá kia, ra khỏi Tội Thành.
Ngày mai, chính là nghi thức thức tỉnh của người đủ mười tám tuổi.
Nhưng mà...
Bản thân anh có thể ấp được trứng có mấy văn đây?
Bức tranh này đã xuất hiện trong đầu anh từ khi còn rất nhỏ, nó giống như vật chết, nhưng sau khi thức tỉnh, có khi nào sẽ phát sinh dị biến hay không.
Điều này khiến cho Dư Hoài Cẩn suy nghĩ nhiều hơn.
Trời cũng dần tối đi.
Dư Hoài Cẩn ngồi trước bàn ăn, nghiêm túc ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, tuy rằng những món ăn này rất bình thường, nhưng trong mắt của Dư Hoài Cẩn đây là những món ăn vô cùng quý giá.
Dư Tam Thủy?
Dư Hoài Cẩn nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ tối.
Đồng chí ở Cảnh Vệ Ti đã thất thủ sao?
“Nói.”
Dư Hoài Cẩn nhận điện thoại, có chút lười biếng nói.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của Dư Tam Thủy vô cùng chán nản: “Không biết tên khốn nào báo cảnh sát tố giác cha! Cha đang ở Cảnh Vệ Ti, bọn họ luôn nói cha mua dâm.”
“Chuyện này là hai bên đều tình nguyện, sao có thể kêu là mua dâm được?”
“Mau đem tiền đến chuộc cha đi, nếu không trong mấy ngày tới cha không thể ra ngoài được!”
Dư Hoài Cẩn vô cùng bình tĩnh nói: “Con không có tiền.”
“Cha biết con không có, con đến phòng ngủ của cha, dưới gầm giường có một cái hộp.”
“Trong hộp có một chìa khóa.”
“Ra cửa rẽ trái, chiếc chìa khóa này có thể mở được cửa sau nhà góa phụ Vương đó.”
“Sau cánh cửa có một thùng đồ ăn, tiền ở trong đó.”
“Nhưng mà nhớ lúc mở cửa cẩn thận một chút, nhà bà ấy có nuôi một con có rất hung dữ!”
Tình tiết này, quá rung động lòng người.
Khó có dịp nào ép Dư Tam Thủy nói ra hết toàn bộ như thế.
“Được rồi.”
Dư Hoài Cẩn cúp máy điện thoại, làm theo những gì Dư Tam Thủy nói, quả nhiên dưới thùng đồ ăn có một chồng giấy đỏ tươi.
Chắc khoảng hai ngàn.
Mặt anh không cảm xúc lấy hết số tiền đó, quay trở về nhà mình, rửa chén, quét rác, gấp gọn giường ngủ.
Lại một lát sau.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, là Cảnh Vệ Ti.
Dư Hoài Cẩn nhận điện thoại.
“Đúng vậy, tôi là người nhà của Dư Tam Thủy.”
“Không chuộc.”
“Tôi nghĩ các anh nên sớm thanh lọc nếp sống không lành mạnh này mới có thể tinh lọc được xã hội.”
“Cho nên làm phiền các anh tiến hành các phương pháp cải tạo nặng nhất đối với ông ta.”
“Ừm không có gì đâu, thời gian không là vấn đề.”
“Chỉ cần có thể biến ông ta thành một người có ích cho xã hội, những chuyện này là nên làm.”
Dư Hoài Cẩn vừa nói vẻ mặt lại dần nghiêm túc hơn: “Phú cường, minh chủ, văn minh, hài hòa, công chính, pháp chế, yêu nước, tận tâm, trung thực, thân thiện! Đây mới là tinh thần mà Mặc Các luôn muốn phát huy!”
“Ngay cả khi là người bình thường, chúng tôi luôn sẵn sàng làm theo.”
Nói xong, Dư Hoài Cẩn cúp điện thoại, ngã lên trên giường, trong bóng đêm mà ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ.
Một bức tranh cổ đang dần được mở ra, hình như trên trang giấy mơ hồ vẽ ra thứ gì đó, nhưng lại rất mơ hồ không nhìn rõ.
Một tia sáng chiếu sáng qua khe cửa sổ, bao trùm lại Dư Hoài Cẩn.
……
Sáng sớm.
Dư Hoài Cẩn mở mắt tỉnh dậy, đi rửa mặt và chuẩn bị ăn sáng.
Sau khi làm xong hết mọi chuyện, anh vác cặp lên vai, ra cửa đi học.
Đối với anh mà nói từ nhỏ lớn lên ở Tội Thành, đi học là một chuyện thật mới lạ.
Ban đầu anh cũng mong chờ được bước vào trường, chỉ là sau khi làm quen được các bạn trong lớp, anh lại cảm thấy trường học cũng chỉ có thế thôi.
Có chút ấu trĩ.
Một đám nhóc chưa từng thấy qua máu tươi, mỗi ngày khát khao sau này chính mình có thể đại sát tứ phương, luôn hướng về các gọi là vô địch, giữ hòa bình cho thế giới.
Cổng trường.
Lúc này rất nhiều phụ huynh hào hứng đưa con mình đến trường.
Nghi thức thức tỉnh mỗi năm một lần, có thể nói là quyết định vận mệnh của của mọi người.
Nếu thiên phú không đủ, cả đời này nếu không gặp được kỳ ngộ, thì cũng chỉ có thể trở thành tầng lớp làm công ăn lương bình thường mà thôi.
Nếu có may mắn và có mối quan hệ, có thể vào Cảnh Vệ Ti, có lẽ cuộc sống sẽ an ổn hơn đôi chút.
Trong lúc đó anh cũng gặp được vài người bạn học, chẳng qua cũng không có chào hỏi, những người đó cũng theo bản năng lơ luôn Dư Hoài Cẩn.
Phòng học.
Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, vẻ mặt lạnh lùng.
Lưu Thanh Phong, một cựu chiến binh từ tuyền tuyến trở về, nghe nói trước kia chiến đấu ở Trấn Yêu Quan, chẳng qua sau này ngón út của bàn tay phải bị yêu thú cắn đứt, không thể cầm kiếm được nữa, nên ông ấy mới đi đến một thành phố nhỏ hẻo lánh này làm giáo viên.
Ngày thường luôn thể hiện thái độ lạnh lùng, dùng phương thức của quân đội huẩn luyện bọn họ, làm cho bọn họ than khổ không thôi, sau lưng kêu ông ấy là Lưu điên.
“Một giờ sau, kiểm tra thức tỉnh sẽ được bắt đầu!”
“Có lẽ bây giờ các em đang mơ ước đến khi được thức tỉnh, các em sẽ có thiên phú cao, tu luyện nhanh, giết yêu thú, bảo vệ thành phố, nhận được sự ngưỡng mộ của vạn người.”
“Nhưng mà để được như thế thì có được mấy người chứ?”
“Tắm máu giết địch, giúp nhân tộc hưng thịnh, đây là điều khiến người khác ngưỡng mộ nhất.”
“Nhưng ở hậu phương phục vụ nhân dân thì có gì khác biệt?!”
“Cho nên tất cả phải bình tĩnh!”
“Ở một giờ cuối cùng này phải tự điều chỉnh cảm xúc của mình đi.”
Giọng nói lạnh băng của Lưu Thanh Phong vừa nói xong, phòng học đã yên tĩnh lại.
Bất quá không có người phản bác.
Bởi vì bọn họ biết, điều Lưu Thanh Phong nói đều là sự thật.
“Vì nhân dân phục vụ...”
“Hay là người được nhân dân phục vụ...”
Lúc này giọng nói của Dư Hoài Cẩn vang lên.
Trong phòng học yên tĩnh lại rất dễ dàng nghe thấy.
Trong giây lát các học sinh rơi vào trạng thái hóa đá.
Đòn đánh chí mạng này làm bọn họ khóc không ra nước mắt.
Hóa ra...
Bọn họ không xứng đáng để phục vụ nhân dân sao.
Tuy rằng trong lòng mọi người ở đây đều hiểu, nhưng khi nói thẳng ra...
Khó tránh khỏi tâm trạng sẽ nặng nề hơn.
Chapter 2·: Ý chí sắt đá của em
Lưu Thanh Phong ngẩn ra một chút, nhìn về phía người nói chuyện.
Thì phát hiện người nói là Dư Hoài Cẩn thì khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Trong mắt ông ấy đứa trẻ này rất ưu tú, chưa bao giờ oán trách ông ấy huấn luyện bọn họ mệt mỏi ra sao.
Hơn nữa anh còn rất dẻo dai.
Nhưng tính tình có chút kỳ lạ, tuy rằng ngày thường nhìn thì trông rất hiền hòa, nhưng nội tâm lại giống như một con nhím, rất khó xâm nhập vào nội tâm, và luôn có tính cảnh giác với mọi người xung quanh.
Nhưng thật ra những chuyện này cũng rất tốt, điều duy nhất khiến ông ấy đau đầu chính là...
Cách Dư Hoài Cẩn nói chuyện.
Cũng không thể nói là độc, nhưng thỉnh thoảng anh lại nói một câu, sẽ chọc trúng chỗ đau của tất cả mọi người.
“Được rồi nhanh nghỉ ngơi một chút đi.”
“Thả lỏng tinh thần, không cần suy nghĩ lung tung đâu.”
Lưu Thanh Phong thuần thục chuyển đề tài.
Nhưng đã gần đến lúc kiểm tra mà bản thân chờ đợi suốt mười tám năm, làm gì có ai có thể bình tĩnh nổi.
Ngay cả Dư Hoài Cẩn cũng đưa ánh mắt ra nhìn cửa sổ, trong mắt mang theo một chút chờ mong.
Cuối cùng ...
Loa phát thông báo tất cả học sinh cuối cấp ba tập hợp tại phòng thức tỉnh.
Tổng có ba dụng cụ tinh vi được đặt riêng biệt trong ba phòng thức tỉnh.
Có các giáo viên đứng bên cạnh các dụng cụ.
Ở bên ngoài các học sinh xếp thành ba hàng dài, chờ đợi nghi thức thức tỉnh thuộc về mình.
Ở cách đó không xa hiệu trưởng đang đứng trên đài cao quan sát tình hình không khỏi có chút cảm thán: “Mỗi lần chứng kiến đám trẻ này thức tỉnh, tôi đều cảm thấy thật cảm động. Thời gian trôi thật mau, chớp mắt đã đến đời thứ năm rồi, nhớ năm đó, lúc chúng ta ở Trấn Yêu Quan tắm máu chiến đấu rất hăng hái...”
“Hiệu trưởng, thầy cũng là đời thứ năm.”
Một người phụ nữ trung niên mang mắt kính, trên người mặc bộ đồ vest phẳng phiêu không có một nếp gấp, vô cùng nghiêm chỉnh sửa lời.
Bất ngờ bị nhắc nhở, làm hiệu trưởng đang ở biểu đạt cảm xúc cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Chỉ là không có hứng thú nói nữa.
……
“Lớp 6, Lưu Vũ Hiên, trứng bốn văn.”
Một thanh niên thoạt nhìn có chút gầy yếu đứng bên cạnh dụng cụ, phía sau hiện lên một hư ảnh.
Là một quả trứng màu đen.
Trên trứng hiện lên bốn hoa văn màu vàng hơi tản ra ánh sáng.
Thiếu niên hiển nhiên có chút kích động!
Loại thành phố nhỏ này, cư dân ít, nhân tài cũng sẽ thiếu.
Có thể có bốn văn, đã là chuyện không dễ dàng.
Ít nhất...Nếu gặp vận may, có thể vào Cảnh Vệ Ti, trở thành một cảnh vệ, nếu không làm gì đi bắt gái mại dâm và sống an ổn đến hết đời.
Sau khi linh khí được hồi phục.
Yêu thú nhận được cường hóa cực lớn, nhưng Nhân tộc cũng thức tỉnh dị năng.
Ban đầu khi thức tỉnh, phía sau sẽ xuất hiện một quả trứng, hoa văn trên trứng sẽ phản ánh tư chất của một người.
Phân biệt từ nhất đến cửu văn.
Giai đoạn này được xưng là thực tập sinh.
Bản thân sẽ không có năng lực gì, nhưng tố chất thân thể sẽ được cường hóa ở một mức độ nhất định.
Hấp thu năng lượng của nguyên tinh của yêu thú, vài tháng sau quả trứng sẽ nở ra.
Nở ra một món vũ khí, đồng thời đây cũng quyết định con đường phát triển về sau.
Tỷ như, hổ thì đi theo con đường sức mạnh. Kiếm dài thuộc hệ tấn công. Hoa hướng dương, thuộc hệ trị liệu.
Tóm lại vô cùng đa dạng.
Trong quả trứng chỉ có thứ gì mà bạn không thể nghĩ ra, chứ không có thứ gì mà nó không thể ấp ra thôi.
Các học sinh đang theo trật tự kiểm tra trước dụng cụ đo, có người khóc, có người cười.
Hiển nhiên...
Đại đa số kết quả của mọi người đều không giống như mong muốn.
“Tôi cảm thấy tôi có thể thức tỉnh được trứng cửu văn.”
“Đến lúc đó có thể nở ra một con phượng hoàng, một trong tứ đại thần thú, cưỡi nó ngao du khắp nơi, nhất định sẽ rất đẹp trai.”
Người đang nói đứng trước Dư Hoài Sinh, vẻ mặt vô cùng chờ mong, hưng phấn nói.
“Đúng đúng, tôi cảm thấy trứng của tôi có thể nở ra một trong tứ đại thần thú, đến lúc đó chúng ta thành lập một đội thần thú săn yêu đi!”
Hai người rõ ràng chìm trong ước mơ hảo huyền.
Chỉ là...
Dư Hoài Cẩn tốt bụng phổ cập khoa học: “Trong tứ đại thần thú, có con tên là Huyền Vũ. Thường được gọi là rùa...”
...
Hai người đang chìm trong ước mơ cứng cả người.
“Xem như có thể nở ra phượng hoàng đi, nhưng để cưỡi trên người nó, chỗ đó của các cậu không sợ bị thiêu hay sao...”
“Đội thần quy vô điểu?”
Dư Hoài Cẩn ra vẻ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Đòn chí mạng thứ hai.
Hai người này dường như không còn muốn nói chuyện nữa.
Rất nhanh đến phiên hai người bọn họ tiến hành kiểm tra tư chất.
Bọn họ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía trước, còn không quên quay đầu nhìn Vương Diệp với vẻ tự hào.
Giống như trong giây tiếp theo bọn họ sẻ thức tỉnh được trứng cửu văn, trở thành tồn tại đỉnh cao của thế giới này.
...
“Trương Tam, trứng nhị văn.”
“Lý Tứ, trứng nhị văn.”
Các giáo viên đứng bên cạnh dụng cụ kiểm tra dùng giọng nói lạnh lẽo như băng đưa bọn họ trở về hiện thực.
Bọn họ buồn bã xoay người rời đi, không còn sinh ra ảo tưởng đối với tương lai nữa.
Rốt cuộc...
“Dư Hoài Cẩn!”
Nghe được tên của mình, Vương Diệp thở hắt ra, khống chế cảm xúc đang dao động của chính mình, đi về phía phòng thức tỉnh.
Cho đến khi phát ra một tiếng kêu...
‘tích —— tích!’
Đèn đỏ của cửa kiểm tra an ninh nhấp nháy reo lên, ở nơi này trống trải càng thêm chói tai.
“Dư Hoài Cẩn mang kim loại theo bên người sao?”
Lưu Thanh Phong nhìn thấy nhíu mày từ xa đi đến, nhìn Dư Hoài Cẩn hỏi.
“Có mang theo.”
Dư Hoài Cẩn rất tự nhiên thừa nhận nói: “Khi em ra cửa luôn mang theo vũ khí để phòng thân.”
Vũ khí... Phòng thân?
Các học sinh phía sau có chút mơ hồ nhìn nhau.
Con người sống ở trong thành phố cũng tương đối an toàn, ít nhất những người bình thường như bọn họ ra cửa cũng không cần phải mang vũ khí.
Vì nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
“Lấy ra đây, dụng cụ thức tỉnh rất đắt tiền những vật dụng kim loại sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra.”
Lưu Thanh Phong nhìn chằm chằm vào đứa học trò này của mình, giải thích một câu.
Dư Hoài Cẩn gật gật đầu, sau đó...
Hai cánh tay trái phải, bao gồm cả dao găm buộc vào cẳng chân.
Trong túi áo khoác có đinh thép.
Được giấu ở phía ngoài áo khoát, chỉ cần ném là nó tự bắn ra.
Từng vật dụng được Dư Hoài Cẩn lấy ra đặt ở trên bàn.
Mọi người xung quanh chỉ biết im lặng.
Này...
Vẫn là người sao?
Làm xong một loạt động tác, Dư Hoài Cẩn một lần nữa bước vào cửa.
‘tích —— tích!’
Tiếng vang lại lần nữa vang lên.
Ánh mắt mọi người lại một lần dừng nhìn trên người Dư Hoài Cẩn.
Mọi người đều là học sinh, cho dù là đang ở thời đại này, ít nhiều gì cũng là người có kinh nghiệm, nhưng họ chỉ đang mười bảy mười tám tuổi, thì có mấy người trang bị nhiều vũ khí như thế khi đi ra ngoài đâu.
“Còn có cái gì sao?”
Lưu Thanh Phong nhíu mày hỏi.
Dư Hoài Cẩn trầm ngâm hai giây: “Có lẽ... Là ý chí sắt đá của em?”
Mọi người:???
Sắc mặt của Lưu Thanh Phong ngày càng trầm hơn, liếc nhìn Dư Hoài Cẩn một cái, có chút vô lực nói: “Tiếp tục lấy!!!”
“Vâng.”
Dư Hoài Cẩn gật gật đầu, có chút do dự, cuối cùng vẫn cởi áo khoát ra, luồng vào phía sau lưng áo sơmi của mình mân mê một hồi, gở ra một cái nỏ nhỏ tinh xảo.
Cái này được cột ở sau lưng, chốt mở được nổi với đoạn dây thẳng, đầu dây còn lại dọc theo cánh tay, nằm trong tay của Dư Hoài Cẩn.
Nói cách khác, nếu Dư Hoài Sinh đột nhiên cúi đầu, kéo dây...
Ngay cả Lưu Thanh Phong một cựu chiến binh từng tắm máu vài năm ở Sơn Hải Quan, lúc này cũng theo bản năng mà nhìn về phía Dư Hoài Cẩn.
Ít nhất phải là cựu chiến binh, mới có thể tích cóp được nhiều kinh nghiệm như vậy.
Cũng may lần này, dụng cụ không có tiếp tục vang lên.
Dư Hoài Cẩn với vẻ mặt cau có bước vào bên trong dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Không có gì...
Một trong ba át chủ bài đã bị lộ.
chapter 3 Thầy ơi nhạc cụ hỏng rồi ===
chapter 3 Thầy ơi nhạc cụ hỏng rồi ===
Đứng trước dụng cụ, Dư Hoài Cẩn hít sâu một hơi.
Dụng cụ trên bàn có hình bàn tay, ở giữa có một chỗ lõm xuống.
Anh đặt tay lên, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy đau đớn, sau đó một giọt máu bị dụng cụ hấp thu.
Ngay sau đó, một nguồn năng lượng thông qua chỗ lõm truyền vào cơ thể Dư Hoài Cẩn. Trong nháy mắt, tốc độ tuần hoàn máu trong người anh tăng nhanh, cơ thể hơi khô nóng, một luồng năng lượng mạnh mẽ không ngừng chạy khắp các tế bào.
Dụng cụ bắt đầu rung lắc dữ dội!
Trên các đồng hồ đo, một chữ “cửu” cực lớn màu vàng hiện rõ.
Mắt thấy chữ “cửu” càng lúc càng lớn, thầy giáo bên cạnh trợn to mắt!
Thiên tài!
Thiên tài cửu văn!
Tại thành phố này chưa bao giờ xuất hiện trứng cửu văn.
Không ngờ...
Hôm nay lại được may mắn chứng kiến!
Nhưng vào lúc này...
"Thầy ơi, dụng cụ hư rồi."
Dư Hoài Cẩn nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt rồi quay sang nhìn thầy giáo chịu trách nhiệm kiểm tra, nghiêm túc nói.
"Hả?"
"Không hư mà?"
Thầy giáo ngơ ngác, không kịp phản ứng.
Dư Hoài Cẩn nhanh tay đấm một quyền vào màn hình.
Màn hình... vỡ nát.
Tất nhiên, cái giá phải trả là bàn tay Dư Hoài Cẩn bị mảnh thủy tinh vỡ cứa chảy máu.
Dư Hoài Cẩn cố đèn nén cảm giác nóng bức trong cơ thể, quay sang nói với thầy giáo: "Bây giờ hư rồi."
Thầy giáo cuối cùng cũng hiểu ra, vô thức gật nhẹ đầu: "Em nói... đúng."
...
"Dụng cụ của phòng này cần sửa chữa."
"Các em đến hai hàng khác đi."
Thầy giáo vội vàng mở cửa ra, nói với học sinh đang xếp hàng bên ngoài một câu rồi nghiêm mặt nhìn Dư Hoài Cẩn: "Phá hoại đồ dùng chung, đi theo tôi!"
Dứt lời, sau lưng ông ta hiện ra một con chim xanh*, trên trán nó có khảm ba viên bảo thạch màu xanh lục.
* Chim xanh (thanh điểu): loài chim linh thiêng mang thức ăn và truyền tin cho Tây Vương Mẫu trong thần thoại, tượng trưng cho hạnh phúc, theo đuổi ước mơ và hy vọng
Ngay sau đó, ông ta túm lấy Dư Hoài Cẩn, bay đi.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu than vang lên khắp nơi. Học sinh xếp hàng phía sau cực kỳ oán giận Dư Hoài Cẩn.
Trong mắt Dư Hoài Cẩn, từng làn sương đen bay ra từ đỉnh đầu của bọn họ, rồi tập trung lại bay tới mình, cuối cùng bay vào trong bức tranh trong đầu anh.
Mà phần rìa xám xịt của bức tranh đột nhiên sáng rực.
Một cây gậy sắt.
Chín đường hoa văn màu vàng quấn quanh nó trông như rồng vàng.
Bức tranh này đã hơn mười năm không có động tĩnh gì, giờ phút này...
Cuối cùng cũng xuất hiện chuyện lạ thường.
...
Phòng hiệu trưởng.
Lúc này, bầu không khí trong phòng hơi căng thẳng. Thầy giáo phụ trách kiểm tra báo cáo lại mọi chuyện rồi xoay người rời đi.
Còn hiệu trưởng thì nghiêm túc quan sát Dư Hoài Cẩn, ánh mắt lộ ra chút kích động.
Hít sâu một hơi.
"Dư Hoài Cẩn, nửa năm trước nhập học."
"Mười tám tuổi."
"Đến từ Tội Thành. Vừa mới lấy được một suất duy nhất hàng năm, rời khỏi Tội Thành."
"Hồ sơ không sai chứ?"
Ánh mắt của hiệu trưởng từ đầu đến cuối đều dán chặt vào hai mắt Dư Hoài Cẩn, cố gắng nhìn ra điều gì đó trên người anh.
Nhưng đáng tiếc.
Dư Hoài Cẩn vẫn luôn...ngẩn người.
Một lúc lâu sau khi hiệu trưởng nói xong, anh mới phản ứng lại: "Hả?"
"Ừm."
Chậm chạp đáp một tiếng, Dư Hoài Cẩn lại chìm vào thế giới riêng của mình.
Hiệu trưởng nhíu chặt mày.
Tội Thành...
Từ trước tới nay, đối với Nhân tộc, Tội Thành không phải thứ tốt đẹp.
Tội ác, hắc ám, mất hết nhân tính...
Dường như tất cả từ ngữ tiêu cực trên thế gian này đều tập trung hết lên Tội Thành.
Trứng cửu văn...
Thiên kiêu chi tử, thậm chí tương lai còn có khả năng bước lên đỉnh phong.
Nếu nói thiên phú này đến từ một thiếu niên anh tài, chắc chắn là chuyện may mắn của Nhân tộc.
Nhưng Tội Thành...
Nếu dành tài nguyên bồi dưỡng ra một kẻ ác thì chính là tai họa.
Vì vậy hiệu trưởng nhất định phải nhìn ra thứ gì đó trên người Dư Hoài Cẩn, nhưng ông ta lại không thể phát hiện được gì.
Không ngờ Dư Hoài Cẩn lúc này cũng đang rơi vào trạng thái mờ mịt.
Vào giây phút thức tỉnh, bức tranh ngủ yên trong đầu mười tám năm cuối cùng cũng mở ra. Hơn nữa, trong lúc các học sinh phàn nàn, dường như có một nguồn năng lượng đặc biệt ùa vào.
Lúc này, trong góc trong cùng của bức tranh có một cây gậy khắc hình rồng vàng tỏa ra hào quang.
"Quả nhiên như mình đã đoán trước, bức tranh sẽ mở ra lúc thức tỉnh sao?"
"Thế nhưng năng lượng đặc biệt này là gì?"
"Hoa văn trong bức tranh có ý nghĩa gì?"
Dư Hoài Cẩn rơi vào trầm tư.
Nhìn Dư Hoài Cẩn hoàn toàn không có phản ứng gì, hiệu trưởng không khỏi nghi ngờ nhân sinh.
Là cửu văn mà người này không kích động sao?
Đích thân hiệu trưởng nói chuyện, chẳng lẽ người này lại không muốn nói chuyện?
"Ờm… Dư Hoài Cẩn, tôi tò mò hỏi một câu, nếu như... Tôi nói là nếu như thôi ha ha… Nếu có một ngày em thức tỉnh sáu lần, thậm chí thức tỉnh chín lần thì em sẽ muốn làm gì?"
Mắt thấy nếu mình còn không lên tiếng thì cuộc trò chuyện hôm nay sẽ đi vào ngõ cụt, hiệu trưởng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi bóng hỏi gió.
"Vì nhân dân phục vụ."
Dư Hoài Cẩn vẫn đang quan sát khung cảnh trong bức tranh, thuận miệng đáp.
Hiệu trưởng hoàn toàn bị sốc.
Đây là giác ngộ gì?
Thật sự là lời mà người đến từ Tội Thành nói ra sao?
Nghe đi!
Vì nhân dân phục vụ, tốt biết bao!
"Vậy trước đây em từng làm những gì vì lý tưởng này?"
Hiệu trưởng dò hỏi thêm.
Sau nhiều lần hỏi tới hỏi lui, Dư Hoài Cẩn cuối cùng cũng thoát khỏi tâm trạng rối loạn, hồi thần lại, trầm ngâm hai giây rồi đáp: "Cha em hôm qua đi mua dâm, em đích thân tố cáo ông ta có được tính không?"
...
Hiệu trưởng lại bối rối một lần nữa.
"Em về nghỉ ngơi trước đi. Đừng nói với bất cứ ai về kết quả của lần thức tỉnh này. Tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp việc học sau này của em."
"Thật ra với thiên phú của em bây giờ, muốn theo học trường nào cũng được."
"Bản thân em có ý kiến gì về chuyện này không? Có thể cùng bàn bạc với người nhà..."
Mới nói được một nửa, hiệu trưởng dường như nhớ ra gì đó, dừng một chút mới bất đắc dĩ phất tay: "Có lẽ cha em cũng không được thả ra ngay, em tự tìm hiểu đi."
Dư Hoài Cẩn đứng dậy, cung kính khom người với hiệu trưởng: "Chào thầy."
Không tìm ra được bất kỳ thiếu sót nào về lễ nghĩa, Dư Hoài Cẩn quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Dư Hoài Cẩn, hiệu trưởng bất đắc dĩ thở dài, đau đầu đỡ trán.
Thông thường, nếu chỗ xa xôi này của bọn họ xuất hiện một cửu văn, người hiệu trưởng là ông ta có thể ra ngoài khoác lác cả đời, nhưng vì sao người đó lại đến từ Tội Thành chứ...
chapter 4 Tôi có thể làm phiền bạn tự tử được không ===
chapter 4 Tôi có thể làm phiền bạn tự tử được không ===
Dư Hoài Cẩn hơi mệt mỏi về đến nhà, ngồi trên sô pha, vẻ mặt suy tư.
Trong lòng anh mơ hồ có một suy đoán, nhưng suy đoán này thực sự quá khó tin, cho nên nhất thời anh không dám xác nhận.
Nếu gậy Long Vân tượng trưng cho vật thể được anh ấp nở sau khi thức tỉnh mà trong bức tranh trong đầu anh vẫn còn rất nhiều thứ thì có phải anh có cơ hội thức tỉnh nhiều lần không?
Sau khi linh khí tự khôi phục, trăm năm qua chỉ có thể điều tra được hai người thức tỉnh nhiều lần.
Hơn nữa hai người họ đều có đặc điểm chung, vật thức tỉnh đều rất bình thường.
Người đầu tiên ấp ra một cái liềm và một cái bàn phím.
Người thứ hai thì là con sóc và cái kéo.
Mặc dù chuyện thức tỉnh kép cực kỳ hiếm gặp, hơn nữa Mặc Các cũng dành rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng, nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả.
Tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, vật thức tỉnh lại vô dụng, hiệu quả không cao.
Nhưng anh thì khác, gậy Long Vân nhìn rất lóa mắt, nếu suy đoán của anh là thật, con đường sau này có lẽ sẽ dễ đi hơn nhiều.
Lúc này trời đã tối hẳn, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, Dư Hoài Cẩn nhất thời thất thần.
Từ trước đến nay anh luôn kiên nghị, giờ phút này lại lộ ra chút yếu đuối, sống lưng thẳng tắp cũng hơi cong xuống, dường như đang đeo gì đó trên lưng.
Nhưng tư thế này chỉ kéo dài mấy giây, biểu cảm của Dư Hoài Cẩn đột nhiên thay đổi, anh ngừng thở, cơ thể hơi ngả về sau dựa sát vào tường, hoàn toàn ẩn mình vào bóng đêm.
Nhờ có ánh trăng, căn phòng cũng không quá tối tăm, nhưng lại không thể thấy rõ vị trí của anh.
Trong phòng nhất thời rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Quay ngược lại vài giây trước.
Chỗ cửa đột nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ, tay nắm cửa nhẹ xoay, hé ra một khe hở.
Mượn ánh trăng soi đường, một người trẻ tuổi lặng lẽ đi vào, hơn nữa còn đóng cửa lại rồi dựa sát vào tường, không hề nhúc nhích.
Lại qua thêm nửa phút, một đội Cảnh Vệ Ti chạy qua cửa sổ, cảnh giác quan sát bốn phía, dường như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng biến mất ở phía xa.
Người ở cửa cuối cùng cũng thở phào một hơi, cơ thể đột nhiên thả lỏng, ngồi xuống sàn nhà, khẽ ho khan.
Nhưng dường như cậu ta cũng không nhìn thấy Dư Hoài Cẩn, ngồi nghỉ chốc lát rồi gượng dậy, mượn ánh trăng quan sát bốn phía, sau khi phát hiện không có người mới đi tới sô pha, ngồi xuống, bắt đầu xử lý vết thương đáng sợ trước ngực.
Vết thương này rất sâu, hẳn là vết dao, da thịt đã co lại.
Thiếu niên hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía như đang quan sát gì đó.
"Rượu thuốc nằm trong ô thứ hai trước mặt."
Cùng lúc đó, giọng nói bình tĩnh của Dư Hoài Cẩn từ đằng sau vang lên.
Cơ thể cậu ta đột nhiên cứng đờ, vừa mới chuẩn bị đứng lên thì một con dao găm đã kề ngay cổ, hơn nữa không phải kiểu thăm dò uy hiếp mà là hơi dùng sức, cứa vào da thịt.
Lưỡi dao cứa vào nửa centimet.
"Tốt nhất đừng cử động."
"Con dao này cách động mạch chủ của cậu rất gần, chỉ cần hơi dùng sức thì cậu sẽ chết ngay lập tức."
"Lau sàn rất phiền toái."
Dư Hoài Cẩn nhíu mày, dường như nhớ đến cảnh tượng không mấy tốt đẹp nào đó.
Thiếu niên đứng bất động, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ xin thuốc, không muốn làm ai bị thương cả."
"À, rượu thuốc nằm trong ô thứ hai trước mặt."
Dư Hoài Cẩn rất nghiêm túc lặp lại lần nữa.
...
Thiếu niên lần nữa trầm mặc, giữ nguyên tư thế hiện tại.
Hai người lại rơi vào thế giằng co, máu từ cổ thiếu niên theo lưỡi dao nhỏ xuống sàn, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng tí tách.
"Vì sao không đi lấy thuốc?"
"Vết thương của cậu rất nghiêm trọng."
Dư Hoài Cẩn tốt bụng nhắc nhở.
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt thiếu niên lúc này đã dần trắng bệch, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy, nhưng do bị kề dao vào cổ nên không dám động đậy.
Cậu ta nhìn thấy thuốc, có cả băng gạc. Cậu ta muốn đi, nhưng vấn đề là...
Anh phải cất dao đi trước đã.
"Tôi cảm thấy vết thương đỡ hơn nhiều rồi, không cần bôi thuốc."
Thiếu niên chậm rãi mở miệng: "Anh muốn giết tôi sao?"
Dư Hoài Cẩn nghiêm túc lắc đầu: "Giết người bên ngoài Tội Thành là phạm pháp."
Nghe Dư Hoài Cẩn nói, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, cơ bắp căng cứng cũng hơi thả lỏng một chút: "Núi cao đường xa, tôi nợ anh một mạng. Tình nghĩa này... tôi sẽ báo đáp."
Nhưng Dư Hoài Cẩn vẫn không có ý cất dao đi, ngược lại sau khi trầm ngâm vài giây, mở miệng hỏi: "Cậu đã nợ tôi một mạng thì có thể tự sát không?"
...
Thiếu niên vẫn luôn điềm tĩnh giờ phút này lại hơi hoảng hốt, dường như đang cố hiểu suy nghĩ kỳ lạ của Dư Hoài Cẩn.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy cách nói này.
"Tôi là một sát thủ. Tôi giúp anh giết một người miễn phí có được không?"
Thiếu niên cố thương lượng lần nữa.
Dư Hoài Cẩn gật nhẹ đầu: "Được, làm phiền cậu giúp tôi giết chính cậu."
Là chuyện phải làm, cực kỳ hiển nhiên.
Thiếu niên bị đẩy đến ranh giới sụp đổ, trông rất thống khổ, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.
"Không oán không thù, vì sao anh nhất định muốn tôi chết chứ?”
Cuối cùng cậu ta cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
Vấn đề này đã nghẹn trong lòng cậu ta cả buổi, thật sự có chút không nhịn được.
Dư Hoài Cẩn cảm thấy hơi kỳ quặc: "Bởi vì ban đêm cậu vào phòng tôi, còn làm bẩn sàn nhà của tôi."
"Nếu như ở Tội Thành thì cậu đã chết từ khi mới vào cửa rồi."
...
"Tội Thành..."
"Anh là người Tội Thành?"
Thiếu niên phản ứng lại, tâm trạng hơi kích động, nhưng rất nhanh lại nói: "Không thể nào! Hàng năm Tội Thành chỉ có một người duy nhất được xóa tội. Anh còn trẻ như vậy, không thể nào giành được suất đó."
"Thôi, không cần phải tranh cãi chuyện này nữa."
"Tôi nhận thua, anh ra tay đi."
Dứt lời, thiếu niên cam chịu số phận nhắm hai mắt lại, hồi tưởng cuộc đời mình như những người sắp chết khác.
Nhưng...
Đã hồi tưởng đến lần thứ năm mà con dao găm ở cổ vẫn không cứa vào sâu hơn.
"Vì sao anh không ra tay?"
Thiếu niên không nhịn được mà hỏi lần nữa.
Dư Hoài Cẩn nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn một người ngốc: "Giết người bên ngoài Tội Thành là phạm pháp."
"Vậy anh thả tôi đi đi!"
Thiếu niên bắt đầu nóng nảy, lo lắng.
Dư Hoài Cẩn lắc đầu: "Không thả."
"Vậy tức là anh đang giam giữ người phi pháp, cũng là phạm pháp!"
"Theo luật Mặc Các, tội này sẽ bị xử 3 năm tù, nếu nghiêm trọng thì có thể lên tới 5-8 năm tù!"
Trong đầu thiếu niên lóe lên một ý nghĩ, đột nhiên hiểu rõ gì đó, tốc độ nói tăng nhanh, phổ cập kiến thức pháp luật.
Dư Hoài Cẩn như có điều suy nghĩ: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tôi mười bảy, theo luật Mặc Các thì vẫn chưa phải là người thành niên. Nếu giam giữ tôi phi pháp, hình phạt sẽ càng nặng hơn!"
Thiếu niên dường như đã tìm được đường sống, nói năng càng lưu loát hơn, mở lớp phổ cập kiến thức pháp luật ngay tại chỗ.
"Mười bảy sao?"
"Vậy là vẫn chưa thức tỉnh..."
Dư Hoài Cẩn chậm rãi hạ dao găm xuống, nở một nụ cười thân thiện với thiếu niên: "Cậu có thể rời đi. Hẹn gặp lại."
Nói xong còn nhiệt tình vẫy tay.
chapter 5 Cuộc đời của sát thủ số một thế giới ===
chapter 5 Cuộc đời của sát thủ số một thế giới ===
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, thậm chí không để ý vết thương trên người, vội vàng đi ra cửa.
Chẳng biết tại sao, giờ phút này cậu ta thậm chí cảm thấy căn phòng thoạt nhìn hết sức bình thường này lại đáng sợ hơn cả nhà giam của Cảnh Vệ Ti.
Cho dù là vậy, thiếu niên vẫn thận trọng như lúc tới, sau khi đẩy cửa ra thì cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận không có người Cảnh Vệ Ti mới đi ra ngoài.
Tìm được đường sống rồi.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu thiếu niên.
Thế nhưng ngay khi chân cậu ta vừa mới bước ra khỏi cửa thì cảm nhận được dường như có một bàn tay nắm lấy cổ áo mình, mạnh bạo kéo trở về.
Chủ nhân của bàn tay dùng rất nhiều sức, nếu cậu ta không bị thương thì người đó thậm chí có thể xé rách áo của cậu ta.
Nhưng hôm nay...
Thiếu niên lần nữa trở lại căn phòng, mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Dư Hoài Cẩn đứng đối diện mình, ánh mắt đầy khó hiểu.
Dư Hoài Cẩn thuận tay đóng cửa lại, vẫn bình tĩnh như trước: "Tôi không hạn chế tự do của cậu, vì vậy... đây không được tính là giam giữ phi pháp."
"Ít nhất thì cậu đã rời khỏi căn phòng này."
"Ừ, đúng là vậy."
Sau đó, Dư Hoài Cẩn còn không quên gật nhẹ đầu như để chứng minh lời mình nói hoàn toàn có lý.
...
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, thiếu niên không rõ mình đã suy sụp bao nhiêu lần.
Trong mắt cậu ta, gương mặt trẻ trung của Dư Hoài Cẩn chẳng khác nào ma quỷ.
"Tùy tiện ngồi đi."
"Vết thương của cậu rất nghiêm trọng, tốt nhất không nên lộn xộn, sau đó nhớ dọn sạch máu trên sàn nhà giúp tôi."
"Nếu không thì tôi sẽ không vui đâu."
Dư Hoài Cẩn dặn dò hai câu rồi tiện tay cất thuốc vào tủ, ngồi xuống ghế bên cạnh, lần nữa rơi vào trạng thái ngẩn người.
Còn thiếu niên thì đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời không biết mình nên nghỉ ngơi một chút trước hay dọn dẹp trước.
"Xem ra cảm giác của mình không sai."
Dư Hoài Cẩn ngồi trên ghế xuất thần, mỗi lần tâm trạng thiếu niên sụp đổ đều có những sợi năng lượng màu xám nhạt bay lên, hơn nữa còn chui vào bức tranh trong đầu anh.
Mà trong bức tranh gậy Long Vân cũng có vẻ rõ nét hơn trước một chút.
Tuy tốc độ rất chậm nhưng quả thực có hiệu quả.
Nói cách khác, năng lượng này được tạo ra từ cảm xúc của người khác, và cảm xúc này phải do chính mình gây ra mới được?
Dư Hoài Cẩn dường như đã nghĩ thông vài chuyện, nhìn thiếu niên bằng ánh mắt sáng rực.
Còn thiếu niên bị trọng thương đang dọn dẹp lại cảm thấy sau lưng lạnh toát, như có gai nhọn đâm vào người.
Khiến cậu ta không chịu nổi chính là vết thương trên ngực cậu ta vẫn không ngừng chảy máu, mỗi lần cậu ta lau sàn sẽ càng có nhiều máu rơi xuống sàn hơn, liên tục không ngừng.
Mắt thấy thiếu niên càng ngày càng thở dốc, cơ thể run rẩy sắp ngã, Dư Hoài Cẩn quan tâm tiến lên hai bước: "Vết thương của cậu rất nghiêm trọng, nếu hoạt động quá mạnh sẽ chết đấy."
Đối diện với ánh mắt không thể tin của thiếu niên, Dư Hoài Cẩn đi vào nhà tắm lấy một cục xà phòng thơm đưa cho thiếu niên: "Xà phòng lưu huỳnh dễ tẩy vết máu hơn, như vậy cậu có thể đi nghỉ ngơi sớm hơn."
Thiếu niên thản nhiên cầm lấy cục xà phòng lưu huỳnh, trong lòng không buồn không vui, chết lặng quỳ xuống, lau sạch sàn.
Dư Hoài Cẩn nhìn khí màu xám bốc lên từ đỉnh đầu thiếu niên càng ngày càng ít, cuối cùng không còn nữa thì ngây ra một lúc, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt thiếu niên lần nữa.
"Tôi mới nhớ ra lưu huỳnh có hại cho da."
Sau khi lấy lại cục xà phòng lưu huỳnh, nhìn đỉnh đầu thiếu niên lại toả ra khí màu xám, Dư Hoài Cẩn lúc này mới hài lòng ngồi xuống ghế.
"Tôi đồng ý!"
Thiếu niên dường như đã ra một quyết định quan trọng, hít một hơi thật sâu, đứng dậy nhìn Dư Hoài Cẩn, nghiêm túc nói.
"Cho tôi mượn giấy bút, tôi muốn viết di thư trước khi chết."
Dư Hoài Cẩn ngơ ngác nhìn thiếu niên, cảm thấy khó hiểu.
"Cho dù tôi không tự sát thì cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều."
"Còn không bằng chết có tôn nghiêm một chút."
"Không phải anh nói tôi nợ anh một mạng sao? Bây giờ trả cho anh."
Thiếu niên kiêu ngạo hất hàm.
Giờ phút này, dường như cậu ta quay trở lại là thiếu niên nhiệt huyết quyết tâm làm sát thủ hàng đầu thế giới ngày trước.
Sát thủ, đồng nghĩa với việc không sợ chết, thậm chí còn dũng cảm đối mặt với cái chết.
Hóa ra... trong vô thức, mình đã quên mất ý định ban đầu. May mắn thay, vào giây phút cuối cùng, đã tìm lại được tôn nghiêm của sát thủ.
"Cậu không thể chết được."
Dư Hoài Cẩn quyết đoán lắc đầu, không hề do dự.
Nguồn năng lượng ổn định như thế, nếu chết rồi thì thật đáng tiếc.
"Không, tôi phải chết!"
"Chỉ có chết với bảo vệ được tôn nghiêm sát thủ của tôi."
Nhưng rồi thiếu niên lại cố chấp lắc đầu: "Cũng phải, nếu đã muốn chết thì không cần để lại di thư. Sát thủ... không được có tình cảm."
Dứt lời, kẽ ngón tay của thiếu niên đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao nhỏ, chậm rãi đưa lên cổ.
Từ từ nhắm hai mắt lại, theo thói thường của những người sắp chết, thiếu niên lần nữa hồi tưởng cuộc đời mình.
Nửa năm trước, quyết tâm làm sát thủ hàng đầu thế giới.
Ba ngày trước, nhận được đơn hàng đầu tiên.
Buổi sáng, điều tra địa hình, buổi chiều, ra tay.
Không địch lại, bỏ chạy, vào nhầm ổ sói, chết.
Tuy rằng không quá viên mãn, nhưng... dù sao cũng xem như cuộc sống đích thực của sát thủ.
Khóe miệng của thiếu niên vô thức cong lên, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Dư Hoài Cẩn đứng dậy, nhíu mày, nương theo ánh trăng nghiêm túc quan sát khuôn mặt của thiếu niên, kỳ quái hỏi: "Cậu thật sự là sát thủ?"
"Chưa từng giết người, trên người không có chút mùi máu tươi nào."
Thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, căm tức nhìn Dư Hoài Cẩn: "Chẳng qua là tôi thất thủ mà thôi! Nếu cho tôi thời gian, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở thành sát thủ hàng đầu thế giới!"
"Thôi, có nói anh cũng không hiểu!"
Không buồn nói nhiều với Dư Hoài Cẩn, thiếu niên lần nữa nhắm hai mắt lại, một lần nữa hồi tưởng cuộc đời mình.
"Vị trí không đúng. Chỗ cậu định cứa là khí quản, sẽ không chết ngay được."
"Hơn nữa còn rất đau đớn."
Dư Hoài Cẩn tốt bụng khuyên nhủ.
Bàn tay cầm đao của thiếu niên khựng lại giữa không trung. Cậu ta do dự một chút rồi thay đổi vị trí.
Chết tiệt, lại phải hồi tưởng cuộc đời mình một lần nữa.
Thiếu niên thầm mắng.
"Chỗ đó cũng không được, máu sẽ bắn ra."
"Phòng bị bẩn rất khó dọn."
Dư Hoài Cẩn nhíu mày, có chút không vui.
...
"Tôi đã muốn chết rồi! Anh có biết chết là gì không?"
"Có thể đừng cản trở tôi không?"
"Hả?"
Trán thiếu niên nổi gân xanh, cậu ta gầm lên với Dư Hoài Cẩn!
Bởi vì dùng lực quá mạnh nên vết thương lại sâu hơn, cậu ta đau đớn ngã ngồi xuống đất, đưa tay che ngực, muốn kêu rên nhưng nhớ ra phải giữ thể diện của sát thủ, đành phải cố nhịn xuống.
"Chết nghĩa là gì sao?"
"Tôi không biết."
Dư Hoài Cẩn trầm ngâm mấy giây, lắc đầu: "Lần sau trước khi tôi giết người sẽ hỏi bọn họ một chút."