-
Chương 18: Chẳng qua chỉ là ảo ảnh
Tình yêu vốn đẹp đẽ và đến bất ngờ, nhưng để giữ được nó thì lại cần phải đi giải quyết rất nhiều vấn đề thực tế, vì vậy chắn ngang trước mặt Sở Kinh Dương lúc này không đơn giản chỉ là ba ngọn núi lớn.
Cô ấy đã kết hôn, những gì anh có thể làm giờ chỉ là đối xử với cô tốt hơn một chút. Anh toàn tâm toàn ý muốn đối tốt với Lạc Trần nhưng lại phát hiện ra rằng, ngoài việc đi theo cô thì anh chẳng nghĩ ra cách nào khác để chiều chuộng hay lấy lòng cô cả. Tặng quà ư, cô ấy thì thiếu thứ gì chứ? Anh đã từng hỏi mấy người bạn là làm thế nào để theo đuổi con gái, những cách mà họ tư vấn cho anh cũng chỉ là tặng hoa, tặng quà, gọi điện, nhắn tin, đi xem phim, dạo phố, thêm nữa là đưa đón đi học, chịu khó bỏ công bỏ sức, làm bất kỳ việc gì, từng bước áp sát, cứ thế kiểu gì cũng thành công. Nhưng Lạc Trần khác với những cô gái kia, Sở Kinh Dương cảm thấy những chiêu thức đó không thể áp dụng với Lạc Trần.
Thứ mà anh muốn không phải là có được cô. Nhìn Lạc Trần vật lộn cả một năm trời, anh hiểu rằng quan hệ giữa cô và Lâm Tự đã nảy sinh vấn đề gì đó. Nhưng anh không biết, mối quan hệ ấy ngay từ đầu đã có sẵn vấn đề rồi.
Tình yêu và phụ nữ, đối với Sở Kinh Dương mà nói đều là những danh từ hết sức mới mẻ. Mặc dù anh đã từng xem những bộ phim cấm từ rất sớm, nhưng trong vấn đề tình dục, nói anh thanh cao cũng được, nói anh mắc bệnh sạch sẽ quá đáng cũng chẳng sao, dù gì thì anh vẫn luôn cho rằng tuỳ tiện lên giường với phụ nữ là những người hiểu rõ anh đều biết, về phương diện này, Sở Kinh Dương luôn giữ mình trong sạch. Thời niên thiếu, anh dùng cách đánh nhau và giăng bẫy kẻ khác để phát tiết sức mạnh của mình. Bây giờ, những lúc nhàn nhã anh sẽ đi tập thể thao, anh thấy nó phù hợp với mình hơn là kiểu vận động kia.
Anh càng như thế đám con gái càng chết mê chết mệt. Sở Kinh Dương luôn cho rằng mình là quả táo đã thối lõi, mặc dù nhìn bề ngoài rất đẹp, rất bong bẩy, lại có hương thơm hấp dẫn vị giác của người khác, nhưng sự thối rữa từ trong ra ngoài, e là cuối cùng cũng chẳng lừa được ai. Nếu anh đã không còn ngọt ngào và thơm ngon nữa, thì không thể gánh chịu được sự thất vọng hay oán trách của bất kỳ ai. Sống thoải mái theo đúng ý mình, đấy chính là toàn bộ lý tưởng của Sở Kinh Dương. Vì thế, nhìn thì cứ tưởng anh thân thiết với những xô gái đang vây quanh mình nhưng trên thực tế đều rất xa cách, chưa bao giờ anh thật sự có được người con gái của riêng mình.
Bởi vậy, phải cư xử như thế nào với người con gái mình coi trọng, làm thế nào để có được sự quý mến của người ấy, làm thế nào để đối xử với cô ấy thật tốt, làm thế nào để cô ấy biết cô ấy rất quan trọng với mình, làm thế nào để cô ấy cảm thấy hạnh phúc vì mình, tất cả những điều đó đối với Sở Kinh Dương mà nói đều là những thứ xa lạ. Càng muốn làm tốt lại càng thấy lo lắng, thế là lại chần chừ ngập ngừng. Sở Kinh Dương bỏ ra mấy ngày liền để nghiền ngẫm tiểu thuyết, xem những bộ phim kinh điển về tình yêu, thậm chí anh còn đọc vài tập thơ tình, cuối cùng rút ra kết luận là tình yêu luôn vô cùng đẹp đẽ, nhưng kinh nghiệm của người khác chưa chắc đã phù hợp với mình. Sở Kinh Dương cho rằng con đường dẫn đến tình yêu chỉ có thể tự mình khám phá, tiến từng bước về phía trước.
Cho dù trong lòng đang có phong ba bão táp, Sở Kinh Dương cũng không để lộ bất cứ điều gì trước mặt Lạc Trần. Anh chỉ thỉnh thoảng trở nên im lặng khác thường. Những lời anh muốn nói quá quan trọng, anh còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, thậm chí là có nên nói hay không.
Sở Kinh Dương trước là vì nhận ra tâm ý của mình mà vui mừng, sau lại vì không biết nên bày tỏ với Lạc Trần thế nào mà khổ não, cuối cùng anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô. Sở Kinh Dương đột nhiên nghĩ đến, Lạc Trần là tình yêu của đời anh, nhưng anh chưa chắc đã là người yêu mà Lạc Trần mong ước; Lạc Trần có thể đang cầm trong tay hạnh phúc của anh, nhưng bản thân anh chưa chắc đã mang lại hạnh phúc cho Lạc Trần. Song hành cùng với sự vui mừng là những khủng hoảng nặng nề, Sở Kinh Dương chìm đắm vào nỗi hoài nghi chính bản thân mình, một việc từ trước tới nay chưa từng có. Đối mặt với niềm khát khao về tình yêu, sự tự tin của anh chưa đánh đã lùi.
Tâm trạng của Sở Kinh Dương dâng đến cao trào trước nay chưa từng có, chỉ trong khoảnh khắc, đã tụt xuống tận đáy sâu. Anh cố bình tĩnh lại, điều khiến anh nghĩ ngợi hơn cả không phải là làm thế nào để theo đuổi Lạc Trần, tương lai của hai người sẽ ra sao, mà là mình sẽ làm được gì cho người con gái ấy, đưa cho cô thứ hạnh phúc mà cô muốn.
Không phải là Sở Kinh Dương cao thượng gì, anh chỉ cảm thấy việc mình có thể yêu Lạc Trần đã là hạnh phúc rồi, chỉ cần bây giờ có thể yêu cô, ở bên cô là đã quá tốt rồi, vượt cả những điều anh kỳ vọng vào cuộc đời mình trước đó. Vì thế, anh cũng muốn để Lạc Trần có cơ hội được hạnh phúc, cho dù chỉ là một hạnh phúc ngắn ngủi.
Giống như tất cả những người đang yêu khác, Sở Kinh Dương cảm thấy mình có một sức mạnh vô hạn, có thể dốc hết sức lực vì người con gái ấy. Chỉ cần cô muốn, bất luận là anh có làm được hay không, anh cũng sẽ làm.
Lạc Trần nhận thấy ánh mắt mà Sở Kinh Dương nhìn mình từ tha thiết chuyển thành ủ rũ, lại dần mang theo cả sự khát khao ấm áp. Anh trước sau vẫn giữ sự trầm mặc đó, nhưng sự trầm mặc của anh lại chứa đựng rất nhiều tâm trạng, hằng ngày đều lặng lẽ truyền đi giữa họ. Tình cảm của Sở Kinh Dương chuyển từ bên ngoài vào trong một cách lặng thầm. Cuối cùng thì anh cũng hiểu ra, mục đích tình yêu của anh chính là muốn Lạc Trần hạnh phúc, đương nhiên, nếu hạnh phúc của cô cũng có thể trở thành hạnh phúc của anh thì thật tốt quá.
Sau đó, Lạc Trần phát hiện ra Sở Kinh Dương đã áp dụng sách lược mới với mình. Anh không chỉ đưa cô về ký túc xá mà còn mặt dày yêu cầu được vào trong ngồi chơi một lát, bị cự tuyệt cũng không tức giận, chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Vậy để lần sau, lần sau nhé”. Về sau hễ thấy Sở Kinh Dương theo mình đi lên phòng, Lạc Trần lập tức vào trong khoá cửa lại, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng người tốt lúc nào cũng tươi cười ấy nữa. Lạc Trần cảm thấy đấy không phải là Sở Kinh Dương, bởi vì một Sở Kinh Dương không ngang ngược thì cũng như hổ không răng, chẳng những không khiến người ta thương cảm, mà còn làm cho người ta thấy đau khổ.
Sau vài lần như thế, cuối cùng Lạc Trần cũng để Sở Kinh Dương vào trong phòng.
“Sao đột nhiên anh lại trở thành thế này? Rất lạ.”
“Không biết.” Sở Kinh Dương mở cửa sổ, sau đó đốt một điếu thuốc, nhìn làn khói trên tay mình bay ra ngoài cửa sổ, “Rất lạ sao, càng khiến em ghét thêm à?”.
“Anh nói chuyện với tôi như thế chẳng phải là rất kỳ quái sao? Từ lúc nào anh lại hỏi ý kiến của tôi, lắng nghe suy nghĩ của tôi? Chẳng phải đều là anh muốn gì làm nấy hay sao, đã bao giờ anh suy nghĩ đến cảm nhận của tôi đâu?”
“Lạc Trần, anh muốn đối tốt với em, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới là tốt cho em. Cũng có thể là vì anh không biết chắc mình nên làm thế nào, có thể làm thế nào. Nhìn thấy em, anh luôn có cảm giác lo lắng không thể diễn tả được, cũng có thể gọi là sợ hãi.” Sở Kinh Dương quay đầu lại nhìn Lạc Trần, “Anh muốn đến gần em hơn, lại sợ em ghét anh, khiến em phản cảm”.
“Tôi chỉ không muốn gặp anh, tôi cho rằng giữa hai chúng ta không có chuyện gì để phải gặp nhau cả. Chuyện đã qua hãy để nó qua đi, tôi thật sự rất muốn quên quá khứ. Vì thế tôi mới không hy vọng lại nhìn thấy anh xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, bất luận là xuất hiện dưới hình dạng nào, với mục đích gì.”
“Anh không xuất hiện nữa thì em sẽ hạnh phúc sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ đến việc đó.”
“Anh ở đây, em cảm thấy không hạnh phúc?”
“Không nghiêm trọng đến vậy, có điều cảm thấy có chút phiền phức.” Lạc Trần nghĩ ngợi một lúc rồi mới thành thật trả lời. Thực ra thì, hơn một năm trở lại đây, Sở Kinh Dương đã trở thành một phần trong cuộc sống sinh viên của cô, nếu buổi tối sau khi tan học mà không nhìn thấy anh, ít nhiều cô cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Sở Kinh Dương nhìn Lạc Trần, hỏi nhỏ: “Lạc Trần, em có yêu Lâm Tự không? Em có biết thế nào là tình yêu không?”.
Lạc Trần không muốn trả lời: “Đấy là việc của tôi”.
“Lạc Trần, gần đây anh trở nên kỳ lạ thế này là bởi vì anh đã gặp tình yêu. Anh đang cố gắng học cách làm thế nào để đối mặt với nó, làm thế nào để biểu đạt nó, để có được nó, để hưởng thụ nó. Nhưng những thứ học được, anh lại cảm thấy không thể áp dụng vào mình được. Tình yêu của anh, cũng như tất cả tình yêu khác đều là độc nhất vô nhị, không thể lặp lại, đương nhiên cũng không có cách nào để bắt chước.”
“Lạc Trần, anh hy vọng em cho anh một cơ hội, để anh được yêu em.”
“Anh… đừng nói bừa!” Lạc Trần cũng đã cảm nhận được phần nào từ sự khác lạ của Sở Kinh Dương, cũng muốn được nói rõ với anh, nhưng cô không thể ngờ rằng nó lại dẫn đến lời tỏ tình của anh ngày hôm nay.
Lạc Trần cảm thấy hai người bọn họ nếu không phải là kẻ thù thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xem bạn củng trường, thậm chí đến hai từ bạn bè cũng không thể nào. Cô không thể nói với Sở Kinh Dương về gia đình mình, việc học hành của mình, hay tâm sự những chuyện riêng tư khác. Con người như anh ta luôn lạnh lùng, bộ mặt luôn khoác lên nụ cười giả dối, tất cả mọi biểu đạt tình cảm chắc chắn đều có một ý nghĩa khác.
Một Sở Kinh Dương giỏi giang, có thể một tay che cả bầu trời như thế lại nói yêu cô! Lạc Trần cho rằng đấy chẳng qua là anh ta đang trêu đùa cô, hoặc có mưu đồ gì đấy. Nhưng theo Lạc Trần thấy, đàn ông bị đàn bà hấp dẫn là thiên tính tự nhiên, không liên quan gì đến tình cảm. Vì thế, nếu Sở Kinh Dương nói là muốn gần gũi mình, cô còn thấy dễ hiểu hơn.
Sau khi nói xong những lời đó, Sở Kinh Dương hút thêm một điếu thuốc nữa rồi đi. Dường như sự thăm dò bao lâu nay cũng chỉ để đổi lại cảm giác nhẹ nhõm sau khi đã thổ lộ này.
Lạc Trần đợi anh ta rời đi rồi mới đến bên cửa sổ nơi anh ta vừa đứng nhìn ra xa, phong cảnh bên ngoài dường như cũng trở nên mơ hồ hơn, dưới sự bao trùm của bong tối, cô có cảm giác bối rối khó hiểu, thấy nó giống hệt như Sở Kinh Dương. Anh ta đứng trước mặt Lạc Trần, nhưng cô lại không thể nắm bắt được.
Anh ta không giống với Lưu Chi Xuyên. Theo hiểu biết của Lạc Trần về Sở Kinh Dương, nếu anh ta đã hạ quyết tâm thì e là sẽ không chấp nhận bất cứa sự từ chối nào. Thân phận đã kết hôn cũng không ngăn được việc anh ta tỏ tình, lần này đúng là khiến cô cảm thấy có phần hoảng sợ.
Về đến nhà, nhìn thấy Lâm Tự, trái tim cô mới bình yên trở lại. Lạc Trần nhìn người đàn ông đang quay lưng lại phía mình chạy bộ trên máy tập, cảm thấy lặng lẽ tiếp tục cuộc sống với một người rất đúng nguyên tắc này cũng có thể coi là một lựa chọn gần hạnh phúc. Anh ấy sẽ làm một việc cố định vào một thời gian cố định ở một địa điểm cố định, còn gì có thể khiến người ta có cảm giác an toàn hơn nữa! Anh dùng sự bất biến của mình để ngăn chặn mọi sự quấy rối từ bên ngoài, dùng sự khôn ngoan trong cách đối nhân xử thế của anh để chỉ dẫn cô.
Nhìn anh, tự nhiên cô lại có mong muốn được nói chuyện, cô cười, gọi: “Lâm Tự”, gọi anh xong cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lâm Tự quay đầu lại, thấy Lạc Trần khoác một chiếc áo dài màu trắng đứng đó, cơ thể vốn trông ốm yếu của cô nhìn lại càng mong manh hơn.
“Chưa ngủ sao?” Lâm Tự hỏi.
“Vâng.” Lạc Trần ngập ngừng, “Cũng sắp ngủ rồi. Em có chuyện muốn nói với anh”.
Lâm Tự với tay lấy khăn lau mồ hôi, sau đó đi đến bên cạnh Lạc Trần, nghiêng người hôn lên má cô: “Anh đi tắm đã, sẽ vào ngay”.
Mùi đàn ông đặc trưng của Lâm Tự phả vào mũi cô, thoang thoảng cả mùi mồ hôi nhưng không hề khó chịu, cũng hơi khác biệt so với mùi của anh khi ở trên giường, trong giây lát đó Lạc Trần như bị hôn mê. Nhưng cô cảm thấy đây chính là mùi hương đặc trưng của Lâm Tự, rất thanh, rất dịu, thoang thoảng mà nồng đậm, khác với tất cả những mùi hương mà Lạc Trần từng được ngửi, cô cảm thấy rất khó để miêu tả.
Lạc Trần ngẩn ngơ nghĩ, chẳng phải cô đã không còn yêu anh nữa sao, chẳng phải đang cố gắng từ từ quên anh đi hay sao? Tại sao chỉ cần anh ấy lại gần, dù chỉ là một sự đụng chạm ngẫu nhiên, vẫn gây chấn động cho cô nhiều như thế? Cô muốn tiếp cận anh hay sao? Có lẽ cô vẫn còn yêu anh! Lâm Tự phải chăm sóc cho cô, nhưng không có nghĩa phải để ý chăm sóc cả chuyện tình cảm của cô.
Lạc Trần vừa phân tích tình cảm của mình vừa tự rót cho mình một ly sữa, từ từ uống, thì ra chuyện mà cô muốn nói với Lâm Tự lại khiến cô khó mở lời thế này.
Lâm Tự đầu tóc ướt rượt đi ra, kéo Lạc Trần đang định đi rửa cốc lại, “Nói đi”.
“Ừm”, Lạc Trần có chút ngập ngừng, “Vừa rồi có chuyện định nói, giờ thì hết rồi.”
Lâm Tự nhíu mày, “Lạc Trần, giải quyết vấn đề ngay từ lúc đầu luôn dễ dàng hơn, kéo dài cũng chẳng ích gì.”
“Em biết, tự em sẽ giải quyết.”
Lâm Tự thấy cô không có ý định tiết lộ thêm điều gì đành đi thẳng vào vấn đề, anh hỏi: “Là Sở Kinh Dương phải không?”.
“Dạ?” Lạc Trần có phần bất ngờ, “Sao anh biết?”.
“Cậu ta học cùng khoá thạc sỹ với Utah, em chưa từng gặp Utah ở trường nhưng lại hay gặp Sở Kinh Dương.”
“Bọn em đã từng sống cùng một cô nhi viện.” Vì Lâm Tự đã hỏi, Lạc Trần bắt đầu giải thích.
“Cậu ta luôn chăm sóc cho em?” Giọng Lâm Tự bất giác có chút lo lắng.
“Hồi còn nhỏ, ở cô nhi viện, anh ta luôn là người đầu tiên bắt nạt em.”
Lâm Tự không tự chủ mà cong hai khoé miệng, xem ra là mâu thuẫn của những đứa trẻ.
Lạc Trần nhìn anh, thấy cô nói thêm gì nữa cũng là thừa, anh sẽ không hiểu cảm giác của kẻ yếu khi bị bắt nạt, không hiểu được vô số những thời khắc cô độc không nơi nương tựa, chỉ biết tự ôm chặt lấy chính mình, không hiểu cô đã đau khổ trải qua những giây phút đó thế nào, đã phải cắn răng chịu đựng để ngăn không cho nước mắt rơi ra sao.
Đột nhiên Lạc Trần tức giận, không phải vì anh không hiểu mà là vì cô phát hiện mình vẫn còn đang nuôi hy vọng, hy vọng người đàn ông này sẽ an ủi mình, giúp mình giải quyết mọi chuyện. Cho dù cô đã tha thứ cho Sở Kinh Dương nhưng lần đầu tiên kể chuyện này với người khác, cô vẫn mong chờ người đó có thể chia sẻ cùng cô sự uất ức và nỗi sợ hãi của những ngày thơ ấu ấy.
Lạc Trần đứng bật dậy, không nói không rằng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lâm Tự thấy cô đột nhiên nổi giận đùng đung liền lên tiếng hỏi: “Em giận dỗi với ai đấy?”.
“Với chính em, cứ kệ em.” Lạc Trần cũng không thèm để ý xem Lâm Tự sẽ nghĩ gì, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng biến mất khỏi tầm mắt anh. Cứ đối diện với anh là cô lại thấy bản thân thật ngu ngốc, đã bao lần đụng đầu vào tường mà vẫn không biết đường quay đầu lại.
Lâm Tự cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, vốn anh cũng định sẽ giúp cô giải quyết vấn đề nhưng cô lại giở trò giận dỗi, anh còn chưa nói gì, cô đã tức giận vô cớ. Thế là anh cũng nghiêm giọng: “Đề nghị em lần sau chọn chỗ chỉ có một mình mà tự tức giận, đừng giở trò này ra trước mặt anh!”.
“Vậy thì đề nghị anh những lúc em tức giận hãy tự biết đường mà biến đi, anh muốn nhìn thấy em tức giận em cũng chẳng có cách nào”, Lạc Trần cũng bắt đầu nặng lời.
“Muốn cãi nhau?”
“Anh muốn thì em cũng đành chịu.”
Hai người bình thường khi nói chuyện đều cố gắng ngắn gọn hết sức có thể, hoàn toàn không có kinh nghiệm cãi nhau với người khác, lúc này lời qua tiếng lại cũng đối chọi quyết liệt.
“Đừng tự hào mình nhanh mồm nhanh miệng.”
“Không cần anh phải dạy.”
“Vậy em muốn ai sẽ dạy em? Là tên Sở Kinh Dương từ bé đã bắt nạt em chắc?”
Chỉ một câu nói của anh đã điểm trúng tử huyệt của Lạc Trần. Đúng thế, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Lâm Tự, chính sự xuất hiện của Sở Kinh Dương đã gây ra mọi sóng gió, ảnh hưởng cả đến Lâm Tự. Cô đứng đây cãi cọ với anh cũng chẳng phải hành động khôn ngoan, thậm chí còn có thể nói là rất vô nghĩa. “Xin lỗi, tâm trạng em đang không tốt.”
“Tại sao lại không tốt?”
“Chẳng tại sao cả.”
Lạc Trần không có ý định nói thêm gì nữa, cô cảm giác mặc dù khoảng cách giữa cô và người đàn ông này rất gần, nhưng thực tế khi định giơ tay ra bắt lấy thì lại không thể nắm bắt được gì. Cũng giống như ảo ảnh trên sa mạc, liên tục mời gọi cô tới gần hơn, gần hơn nữa, nhưng sự thực là chẳng bao giờ cô có thể đến nơi. Cuối cùng, chết vì khát, chết vì mệt, ngã ra ở đó, cũng chỉ có một mình mà thôi. Anh vẫn đứng ở nơi xa ấy, lạnh lùng nhìn cô, giống như đang rất quan tâm tới cô, thực ra trái tim anh đã được cất giấu ở một nơi mà không ai có thể chạm tới được.
“Nếu em không chịu nói với anh thì không thể giải quyết được gì cả.”
“Cho dù em có nói thì cũng không thể giải quyết được việc gì.”
“Không nói làm sao biết được?”
“Lâm Tự, em không muốn nói với anh, không muốn nói gì với anh cả, có giải quyết được hay không cũng không muốn nói với anh. Em nói vậy anh đã hiểu chưa?” Lạc Trần chống tay lên bàn, nói rõ từng câu từng chữ với Lâm Tự, hai tay bấu chặt vào mép bàn, chỉ sợ chúng không khống chế nổi sự kích động mà run lên.
Lâm Tự nhìn Lạc Trần đang đứng đối diện, tức giận khiến hai má cô ửng hồng, đôi mắt sáng lên long lanh, đôi tay đang bấu chặt vào cạnh bàn kia như đang dùng sức bóp cổ anh vậy. Một lúc lâu Lâm Tự cũng không nói gì, lặng lẽ quan sát Lạc Trần lúc này đang bị kích động giống như một chú báo nhỏ, cảm thấy ánh lửa trong mắt cô thật hấp dẫn.
“Không muốn nói chuyện với anh nữa?” Nụ cười của Lâm Tự như có chút chế giễu.
Lạc Trần mấp máy môi, lại chán nản ngậm lại. Cô cảm thấy mình đúng là hơi trẻ con, sao lại có thể nói ra những lời như thế. Lạc Trần chán nản ngồi xuống ghế, nói: “Tuỳ anh thôi”.
“Lạc Trần, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, chỉ là em có muốn hay không mà thôi. Em bình tĩnh lại đi”, Lâm Tự nói một cách nghiêm túc.
“Em không biết!” Lạc Trần để lộ phiền não.
“Tâm trạng em đang không ổn định. Lạc Trần, như thế chẳng giống em chút nào.” Lâm Tự đưa tay ra, kéo Lạc Trần ngồi xuống.
“Em chỉ muốn cuộc sống của em cứ tiếp tục thế này, không bị quấy nhiễu.”
“Trái đất này là của tất cả mọi người, làm sao em có thể yêu cầu người khác đừng xuất hiện chứ?”
“Em chỉ yêu cầu người mà em ghét, những chuyện mà em không thích đừng xuất hiện trong cuộc sống của em thôi.” Cô biết mình giờ đã không còn ghét Sở Kinh Dương nữa rồi, chính bởi vậy mọi thứ mới trở nên hỗn loạn thế này.
“Em lấy quyền gì để yêu cầu người ta đây?”
“Em không biết.”
“Chỉ có một cách là em phải giữ vững lập trường, không để người khác ảnh hưởng lôi kéo, như thế thì dù có chuyện cũng sẽ không khiến em dao động. Đơn thuần yêu cầu người khác đừng đến gần mình chỉ là hạ sách.” Lâm Tự bước đến bên cạnh Lạc Trần, xoa xoa đầu cô, “Cứ suy nghĩ kỹ đi. Còn về Sở Kinh Dương, nếu em muốn thì cậu ta có thể biến mất bất kì lúc nào, em có muốn thế không?”.
Lạc Trần để mặc anh vỗ nhẹ đầu mình, cúi mặt: “Cũng không nghiêm trọng đến thế. Trước kia, việc anh ta bắt nạt em chỉ là mấy trò cãi vã trẻ con thôi”. Bây giờ việc anh ta muốn đối xử tốt với cô mới chính là điều cô lo sợ nhất, Lạc Trần thầm nghĩ.
“Được, nếu anh ta quá đáng quá, anh sẽ cho người đến dạy dỗ anh ta, em đừng sợ.”
Lạc Trần nghiêng qua dựa vào lòng Lâm Tự, tâm trạng thật sự rối bời, tất cả cứ để anh ấy lo liệu đi, anh ấy giữ lập trường rất tốt, không dễ gì bị người khác kích động. Còn cô sao càng lớn càng không tiến bộ thế này chứ, trước kia rõ ràng lắm cơ mà? Ngay cả trái tim mình mà cô còn không điều khiển được, chỉ cần gió thổi cỏ lay là cô cũng dao động theo, cứ yêu một cách mù quáng mặc cho người ta đẩy qua kéo lại.
Lâm Tự không đẩy cô ra, cũng chẳng ôm chặt hơn, để mặc cô nhẹ nhàng dựa vào mình như thế. Hai người cứ như vậy rất lâu, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Hai ngày sau đó, Lạc Trần nhìn Lâm Tự vẫn bận rộn không ngừng, nghĩ đến câu hỏi của Sở Kinh Dương: “Em có yêu Lâm Tự không, em biết tình yêu là gì không?”, đột nhiên cảm thấy hoang mang. Cô đã ở bên anh hơn một năm rồi, đã từng có cái cảm giác gọi là yêu chưa? Tại sao Sở Kinh Dương lại có thể nói yêu dễ dàng như thế? Rốt cuộc là người khác coi nhẹ chữ yêu hay là vì cô quá xem trọng chữ yêu? Thực ra cô cũng biết, chính mình vẫn chưa hiểu thế nào là yêu.
Từ yêu, bản thân nó dường như cũng mang chút chua xót, vì vậy cô không muốn tuỳ tiện nhắc tới nó. Trong trường, Lạc Trần vẫn thường xuyên nhìn thấy bóng dáng các cặp tình nhân, thấy những bàn tay siết chặt, những cái ôm đầy yêu thương. Đối với tất cả những thứ đó cô đều không có cảm giác gì, nhưng ánh mắt sáng ngời rạng rỡ mà cặp tình nhân trao nhau lại khiến cô cảm nhận được sự cô đơn của chính bản thân mình.
Về cô đơn, lạc lõng trên khuôn mặt Lạc Trần không phải Lâm Tự không nhận ra. Nhưng anh có thể làm gì? Những việc có thể làm anh đã cố gắng hết sức rồi. Anh cũng không phải không biết có một tình địch mạnh đang hằng ngày nhìn chăm chú vào Lạc Trần, nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà khiến Lâm Tự có hành động gì thì đã không phải là Lâm Tự nữa rồi. Thứ anh muốn là một cuộc sống bền lâu chứ không phải một cuộc chinh phục của sự phấn khích và đam mê nhất thời. Những thứ như thế không thể trở thành một phần trong cuộc sống của anh.
Phấn khích và đam mê chính là lý giải của Lâm Tự về tình yêu. Anh không mơ tưởng cũng không có khát vọng gì với tình yêu, những thứ quá sôi nổi mạnh mẽ sẽ không phù hợp với anh, anh cho rằng mình cũng không phù hợp với Lạc Trần. Vì vậy, Lâm Tự cũng không có hành động gì với Sở Kinh Dương, cho dù Lạc Trần có đi xa đến đâu, thì anh vẫn sẽ ở đây, bởi vì nơi đây chính là nhà của họ.
Cô ấy đã kết hôn, những gì anh có thể làm giờ chỉ là đối xử với cô tốt hơn một chút. Anh toàn tâm toàn ý muốn đối tốt với Lạc Trần nhưng lại phát hiện ra rằng, ngoài việc đi theo cô thì anh chẳng nghĩ ra cách nào khác để chiều chuộng hay lấy lòng cô cả. Tặng quà ư, cô ấy thì thiếu thứ gì chứ? Anh đã từng hỏi mấy người bạn là làm thế nào để theo đuổi con gái, những cách mà họ tư vấn cho anh cũng chỉ là tặng hoa, tặng quà, gọi điện, nhắn tin, đi xem phim, dạo phố, thêm nữa là đưa đón đi học, chịu khó bỏ công bỏ sức, làm bất kỳ việc gì, từng bước áp sát, cứ thế kiểu gì cũng thành công. Nhưng Lạc Trần khác với những cô gái kia, Sở Kinh Dương cảm thấy những chiêu thức đó không thể áp dụng với Lạc Trần.
Thứ mà anh muốn không phải là có được cô. Nhìn Lạc Trần vật lộn cả một năm trời, anh hiểu rằng quan hệ giữa cô và Lâm Tự đã nảy sinh vấn đề gì đó. Nhưng anh không biết, mối quan hệ ấy ngay từ đầu đã có sẵn vấn đề rồi.
Tình yêu và phụ nữ, đối với Sở Kinh Dương mà nói đều là những danh từ hết sức mới mẻ. Mặc dù anh đã từng xem những bộ phim cấm từ rất sớm, nhưng trong vấn đề tình dục, nói anh thanh cao cũng được, nói anh mắc bệnh sạch sẽ quá đáng cũng chẳng sao, dù gì thì anh vẫn luôn cho rằng tuỳ tiện lên giường với phụ nữ là những người hiểu rõ anh đều biết, về phương diện này, Sở Kinh Dương luôn giữ mình trong sạch. Thời niên thiếu, anh dùng cách đánh nhau và giăng bẫy kẻ khác để phát tiết sức mạnh của mình. Bây giờ, những lúc nhàn nhã anh sẽ đi tập thể thao, anh thấy nó phù hợp với mình hơn là kiểu vận động kia.
Anh càng như thế đám con gái càng chết mê chết mệt. Sở Kinh Dương luôn cho rằng mình là quả táo đã thối lõi, mặc dù nhìn bề ngoài rất đẹp, rất bong bẩy, lại có hương thơm hấp dẫn vị giác của người khác, nhưng sự thối rữa từ trong ra ngoài, e là cuối cùng cũng chẳng lừa được ai. Nếu anh đã không còn ngọt ngào và thơm ngon nữa, thì không thể gánh chịu được sự thất vọng hay oán trách của bất kỳ ai. Sống thoải mái theo đúng ý mình, đấy chính là toàn bộ lý tưởng của Sở Kinh Dương. Vì thế, nhìn thì cứ tưởng anh thân thiết với những xô gái đang vây quanh mình nhưng trên thực tế đều rất xa cách, chưa bao giờ anh thật sự có được người con gái của riêng mình.
Bởi vậy, phải cư xử như thế nào với người con gái mình coi trọng, làm thế nào để có được sự quý mến của người ấy, làm thế nào để đối xử với cô ấy thật tốt, làm thế nào để cô ấy biết cô ấy rất quan trọng với mình, làm thế nào để cô ấy cảm thấy hạnh phúc vì mình, tất cả những điều đó đối với Sở Kinh Dương mà nói đều là những thứ xa lạ. Càng muốn làm tốt lại càng thấy lo lắng, thế là lại chần chừ ngập ngừng. Sở Kinh Dương bỏ ra mấy ngày liền để nghiền ngẫm tiểu thuyết, xem những bộ phim kinh điển về tình yêu, thậm chí anh còn đọc vài tập thơ tình, cuối cùng rút ra kết luận là tình yêu luôn vô cùng đẹp đẽ, nhưng kinh nghiệm của người khác chưa chắc đã phù hợp với mình. Sở Kinh Dương cho rằng con đường dẫn đến tình yêu chỉ có thể tự mình khám phá, tiến từng bước về phía trước.
Cho dù trong lòng đang có phong ba bão táp, Sở Kinh Dương cũng không để lộ bất cứ điều gì trước mặt Lạc Trần. Anh chỉ thỉnh thoảng trở nên im lặng khác thường. Những lời anh muốn nói quá quan trọng, anh còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, thậm chí là có nên nói hay không.
Sở Kinh Dương trước là vì nhận ra tâm ý của mình mà vui mừng, sau lại vì không biết nên bày tỏ với Lạc Trần thế nào mà khổ não, cuối cùng anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô. Sở Kinh Dương đột nhiên nghĩ đến, Lạc Trần là tình yêu của đời anh, nhưng anh chưa chắc đã là người yêu mà Lạc Trần mong ước; Lạc Trần có thể đang cầm trong tay hạnh phúc của anh, nhưng bản thân anh chưa chắc đã mang lại hạnh phúc cho Lạc Trần. Song hành cùng với sự vui mừng là những khủng hoảng nặng nề, Sở Kinh Dương chìm đắm vào nỗi hoài nghi chính bản thân mình, một việc từ trước tới nay chưa từng có. Đối mặt với niềm khát khao về tình yêu, sự tự tin của anh chưa đánh đã lùi.
Tâm trạng của Sở Kinh Dương dâng đến cao trào trước nay chưa từng có, chỉ trong khoảnh khắc, đã tụt xuống tận đáy sâu. Anh cố bình tĩnh lại, điều khiến anh nghĩ ngợi hơn cả không phải là làm thế nào để theo đuổi Lạc Trần, tương lai của hai người sẽ ra sao, mà là mình sẽ làm được gì cho người con gái ấy, đưa cho cô thứ hạnh phúc mà cô muốn.
Không phải là Sở Kinh Dương cao thượng gì, anh chỉ cảm thấy việc mình có thể yêu Lạc Trần đã là hạnh phúc rồi, chỉ cần bây giờ có thể yêu cô, ở bên cô là đã quá tốt rồi, vượt cả những điều anh kỳ vọng vào cuộc đời mình trước đó. Vì thế, anh cũng muốn để Lạc Trần có cơ hội được hạnh phúc, cho dù chỉ là một hạnh phúc ngắn ngủi.
Giống như tất cả những người đang yêu khác, Sở Kinh Dương cảm thấy mình có một sức mạnh vô hạn, có thể dốc hết sức lực vì người con gái ấy. Chỉ cần cô muốn, bất luận là anh có làm được hay không, anh cũng sẽ làm.
Lạc Trần nhận thấy ánh mắt mà Sở Kinh Dương nhìn mình từ tha thiết chuyển thành ủ rũ, lại dần mang theo cả sự khát khao ấm áp. Anh trước sau vẫn giữ sự trầm mặc đó, nhưng sự trầm mặc của anh lại chứa đựng rất nhiều tâm trạng, hằng ngày đều lặng lẽ truyền đi giữa họ. Tình cảm của Sở Kinh Dương chuyển từ bên ngoài vào trong một cách lặng thầm. Cuối cùng thì anh cũng hiểu ra, mục đích tình yêu của anh chính là muốn Lạc Trần hạnh phúc, đương nhiên, nếu hạnh phúc của cô cũng có thể trở thành hạnh phúc của anh thì thật tốt quá.
Sau đó, Lạc Trần phát hiện ra Sở Kinh Dương đã áp dụng sách lược mới với mình. Anh không chỉ đưa cô về ký túc xá mà còn mặt dày yêu cầu được vào trong ngồi chơi một lát, bị cự tuyệt cũng không tức giận, chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Vậy để lần sau, lần sau nhé”. Về sau hễ thấy Sở Kinh Dương theo mình đi lên phòng, Lạc Trần lập tức vào trong khoá cửa lại, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng người tốt lúc nào cũng tươi cười ấy nữa. Lạc Trần cảm thấy đấy không phải là Sở Kinh Dương, bởi vì một Sở Kinh Dương không ngang ngược thì cũng như hổ không răng, chẳng những không khiến người ta thương cảm, mà còn làm cho người ta thấy đau khổ.
Sau vài lần như thế, cuối cùng Lạc Trần cũng để Sở Kinh Dương vào trong phòng.
“Sao đột nhiên anh lại trở thành thế này? Rất lạ.”
“Không biết.” Sở Kinh Dương mở cửa sổ, sau đó đốt một điếu thuốc, nhìn làn khói trên tay mình bay ra ngoài cửa sổ, “Rất lạ sao, càng khiến em ghét thêm à?”.
“Anh nói chuyện với tôi như thế chẳng phải là rất kỳ quái sao? Từ lúc nào anh lại hỏi ý kiến của tôi, lắng nghe suy nghĩ của tôi? Chẳng phải đều là anh muốn gì làm nấy hay sao, đã bao giờ anh suy nghĩ đến cảm nhận của tôi đâu?”
“Lạc Trần, anh muốn đối tốt với em, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới là tốt cho em. Cũng có thể là vì anh không biết chắc mình nên làm thế nào, có thể làm thế nào. Nhìn thấy em, anh luôn có cảm giác lo lắng không thể diễn tả được, cũng có thể gọi là sợ hãi.” Sở Kinh Dương quay đầu lại nhìn Lạc Trần, “Anh muốn đến gần em hơn, lại sợ em ghét anh, khiến em phản cảm”.
“Tôi chỉ không muốn gặp anh, tôi cho rằng giữa hai chúng ta không có chuyện gì để phải gặp nhau cả. Chuyện đã qua hãy để nó qua đi, tôi thật sự rất muốn quên quá khứ. Vì thế tôi mới không hy vọng lại nhìn thấy anh xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, bất luận là xuất hiện dưới hình dạng nào, với mục đích gì.”
“Anh không xuất hiện nữa thì em sẽ hạnh phúc sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ đến việc đó.”
“Anh ở đây, em cảm thấy không hạnh phúc?”
“Không nghiêm trọng đến vậy, có điều cảm thấy có chút phiền phức.” Lạc Trần nghĩ ngợi một lúc rồi mới thành thật trả lời. Thực ra thì, hơn một năm trở lại đây, Sở Kinh Dương đã trở thành một phần trong cuộc sống sinh viên của cô, nếu buổi tối sau khi tan học mà không nhìn thấy anh, ít nhiều cô cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Sở Kinh Dương nhìn Lạc Trần, hỏi nhỏ: “Lạc Trần, em có yêu Lâm Tự không? Em có biết thế nào là tình yêu không?”.
Lạc Trần không muốn trả lời: “Đấy là việc của tôi”.
“Lạc Trần, gần đây anh trở nên kỳ lạ thế này là bởi vì anh đã gặp tình yêu. Anh đang cố gắng học cách làm thế nào để đối mặt với nó, làm thế nào để biểu đạt nó, để có được nó, để hưởng thụ nó. Nhưng những thứ học được, anh lại cảm thấy không thể áp dụng vào mình được. Tình yêu của anh, cũng như tất cả tình yêu khác đều là độc nhất vô nhị, không thể lặp lại, đương nhiên cũng không có cách nào để bắt chước.”
“Lạc Trần, anh hy vọng em cho anh một cơ hội, để anh được yêu em.”
“Anh… đừng nói bừa!” Lạc Trần cũng đã cảm nhận được phần nào từ sự khác lạ của Sở Kinh Dương, cũng muốn được nói rõ với anh, nhưng cô không thể ngờ rằng nó lại dẫn đến lời tỏ tình của anh ngày hôm nay.
Lạc Trần cảm thấy hai người bọn họ nếu không phải là kẻ thù thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xem bạn củng trường, thậm chí đến hai từ bạn bè cũng không thể nào. Cô không thể nói với Sở Kinh Dương về gia đình mình, việc học hành của mình, hay tâm sự những chuyện riêng tư khác. Con người như anh ta luôn lạnh lùng, bộ mặt luôn khoác lên nụ cười giả dối, tất cả mọi biểu đạt tình cảm chắc chắn đều có một ý nghĩa khác.
Một Sở Kinh Dương giỏi giang, có thể một tay che cả bầu trời như thế lại nói yêu cô! Lạc Trần cho rằng đấy chẳng qua là anh ta đang trêu đùa cô, hoặc có mưu đồ gì đấy. Nhưng theo Lạc Trần thấy, đàn ông bị đàn bà hấp dẫn là thiên tính tự nhiên, không liên quan gì đến tình cảm. Vì thế, nếu Sở Kinh Dương nói là muốn gần gũi mình, cô còn thấy dễ hiểu hơn.
Sau khi nói xong những lời đó, Sở Kinh Dương hút thêm một điếu thuốc nữa rồi đi. Dường như sự thăm dò bao lâu nay cũng chỉ để đổi lại cảm giác nhẹ nhõm sau khi đã thổ lộ này.
Lạc Trần đợi anh ta rời đi rồi mới đến bên cửa sổ nơi anh ta vừa đứng nhìn ra xa, phong cảnh bên ngoài dường như cũng trở nên mơ hồ hơn, dưới sự bao trùm của bong tối, cô có cảm giác bối rối khó hiểu, thấy nó giống hệt như Sở Kinh Dương. Anh ta đứng trước mặt Lạc Trần, nhưng cô lại không thể nắm bắt được.
Anh ta không giống với Lưu Chi Xuyên. Theo hiểu biết của Lạc Trần về Sở Kinh Dương, nếu anh ta đã hạ quyết tâm thì e là sẽ không chấp nhận bất cứa sự từ chối nào. Thân phận đã kết hôn cũng không ngăn được việc anh ta tỏ tình, lần này đúng là khiến cô cảm thấy có phần hoảng sợ.
Về đến nhà, nhìn thấy Lâm Tự, trái tim cô mới bình yên trở lại. Lạc Trần nhìn người đàn ông đang quay lưng lại phía mình chạy bộ trên máy tập, cảm thấy lặng lẽ tiếp tục cuộc sống với một người rất đúng nguyên tắc này cũng có thể coi là một lựa chọn gần hạnh phúc. Anh ấy sẽ làm một việc cố định vào một thời gian cố định ở một địa điểm cố định, còn gì có thể khiến người ta có cảm giác an toàn hơn nữa! Anh dùng sự bất biến của mình để ngăn chặn mọi sự quấy rối từ bên ngoài, dùng sự khôn ngoan trong cách đối nhân xử thế của anh để chỉ dẫn cô.
Nhìn anh, tự nhiên cô lại có mong muốn được nói chuyện, cô cười, gọi: “Lâm Tự”, gọi anh xong cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lâm Tự quay đầu lại, thấy Lạc Trần khoác một chiếc áo dài màu trắng đứng đó, cơ thể vốn trông ốm yếu của cô nhìn lại càng mong manh hơn.
“Chưa ngủ sao?” Lâm Tự hỏi.
“Vâng.” Lạc Trần ngập ngừng, “Cũng sắp ngủ rồi. Em có chuyện muốn nói với anh”.
Lâm Tự với tay lấy khăn lau mồ hôi, sau đó đi đến bên cạnh Lạc Trần, nghiêng người hôn lên má cô: “Anh đi tắm đã, sẽ vào ngay”.
Mùi đàn ông đặc trưng của Lâm Tự phả vào mũi cô, thoang thoảng cả mùi mồ hôi nhưng không hề khó chịu, cũng hơi khác biệt so với mùi của anh khi ở trên giường, trong giây lát đó Lạc Trần như bị hôn mê. Nhưng cô cảm thấy đây chính là mùi hương đặc trưng của Lâm Tự, rất thanh, rất dịu, thoang thoảng mà nồng đậm, khác với tất cả những mùi hương mà Lạc Trần từng được ngửi, cô cảm thấy rất khó để miêu tả.
Lạc Trần ngẩn ngơ nghĩ, chẳng phải cô đã không còn yêu anh nữa sao, chẳng phải đang cố gắng từ từ quên anh đi hay sao? Tại sao chỉ cần anh ấy lại gần, dù chỉ là một sự đụng chạm ngẫu nhiên, vẫn gây chấn động cho cô nhiều như thế? Cô muốn tiếp cận anh hay sao? Có lẽ cô vẫn còn yêu anh! Lâm Tự phải chăm sóc cho cô, nhưng không có nghĩa phải để ý chăm sóc cả chuyện tình cảm của cô.
Lạc Trần vừa phân tích tình cảm của mình vừa tự rót cho mình một ly sữa, từ từ uống, thì ra chuyện mà cô muốn nói với Lâm Tự lại khiến cô khó mở lời thế này.
Lâm Tự đầu tóc ướt rượt đi ra, kéo Lạc Trần đang định đi rửa cốc lại, “Nói đi”.
“Ừm”, Lạc Trần có chút ngập ngừng, “Vừa rồi có chuyện định nói, giờ thì hết rồi.”
Lâm Tự nhíu mày, “Lạc Trần, giải quyết vấn đề ngay từ lúc đầu luôn dễ dàng hơn, kéo dài cũng chẳng ích gì.”
“Em biết, tự em sẽ giải quyết.”
Lâm Tự thấy cô không có ý định tiết lộ thêm điều gì đành đi thẳng vào vấn đề, anh hỏi: “Là Sở Kinh Dương phải không?”.
“Dạ?” Lạc Trần có phần bất ngờ, “Sao anh biết?”.
“Cậu ta học cùng khoá thạc sỹ với Utah, em chưa từng gặp Utah ở trường nhưng lại hay gặp Sở Kinh Dương.”
“Bọn em đã từng sống cùng một cô nhi viện.” Vì Lâm Tự đã hỏi, Lạc Trần bắt đầu giải thích.
“Cậu ta luôn chăm sóc cho em?” Giọng Lâm Tự bất giác có chút lo lắng.
“Hồi còn nhỏ, ở cô nhi viện, anh ta luôn là người đầu tiên bắt nạt em.”
Lâm Tự không tự chủ mà cong hai khoé miệng, xem ra là mâu thuẫn của những đứa trẻ.
Lạc Trần nhìn anh, thấy cô nói thêm gì nữa cũng là thừa, anh sẽ không hiểu cảm giác của kẻ yếu khi bị bắt nạt, không hiểu được vô số những thời khắc cô độc không nơi nương tựa, chỉ biết tự ôm chặt lấy chính mình, không hiểu cô đã đau khổ trải qua những giây phút đó thế nào, đã phải cắn răng chịu đựng để ngăn không cho nước mắt rơi ra sao.
Đột nhiên Lạc Trần tức giận, không phải vì anh không hiểu mà là vì cô phát hiện mình vẫn còn đang nuôi hy vọng, hy vọng người đàn ông này sẽ an ủi mình, giúp mình giải quyết mọi chuyện. Cho dù cô đã tha thứ cho Sở Kinh Dương nhưng lần đầu tiên kể chuyện này với người khác, cô vẫn mong chờ người đó có thể chia sẻ cùng cô sự uất ức và nỗi sợ hãi của những ngày thơ ấu ấy.
Lạc Trần đứng bật dậy, không nói không rằng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lâm Tự thấy cô đột nhiên nổi giận đùng đung liền lên tiếng hỏi: “Em giận dỗi với ai đấy?”.
“Với chính em, cứ kệ em.” Lạc Trần cũng không thèm để ý xem Lâm Tự sẽ nghĩ gì, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng biến mất khỏi tầm mắt anh. Cứ đối diện với anh là cô lại thấy bản thân thật ngu ngốc, đã bao lần đụng đầu vào tường mà vẫn không biết đường quay đầu lại.
Lâm Tự cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, vốn anh cũng định sẽ giúp cô giải quyết vấn đề nhưng cô lại giở trò giận dỗi, anh còn chưa nói gì, cô đã tức giận vô cớ. Thế là anh cũng nghiêm giọng: “Đề nghị em lần sau chọn chỗ chỉ có một mình mà tự tức giận, đừng giở trò này ra trước mặt anh!”.
“Vậy thì đề nghị anh những lúc em tức giận hãy tự biết đường mà biến đi, anh muốn nhìn thấy em tức giận em cũng chẳng có cách nào”, Lạc Trần cũng bắt đầu nặng lời.
“Muốn cãi nhau?”
“Anh muốn thì em cũng đành chịu.”
Hai người bình thường khi nói chuyện đều cố gắng ngắn gọn hết sức có thể, hoàn toàn không có kinh nghiệm cãi nhau với người khác, lúc này lời qua tiếng lại cũng đối chọi quyết liệt.
“Đừng tự hào mình nhanh mồm nhanh miệng.”
“Không cần anh phải dạy.”
“Vậy em muốn ai sẽ dạy em? Là tên Sở Kinh Dương từ bé đã bắt nạt em chắc?”
Chỉ một câu nói của anh đã điểm trúng tử huyệt của Lạc Trần. Đúng thế, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Lâm Tự, chính sự xuất hiện của Sở Kinh Dương đã gây ra mọi sóng gió, ảnh hưởng cả đến Lâm Tự. Cô đứng đây cãi cọ với anh cũng chẳng phải hành động khôn ngoan, thậm chí còn có thể nói là rất vô nghĩa. “Xin lỗi, tâm trạng em đang không tốt.”
“Tại sao lại không tốt?”
“Chẳng tại sao cả.”
Lạc Trần không có ý định nói thêm gì nữa, cô cảm giác mặc dù khoảng cách giữa cô và người đàn ông này rất gần, nhưng thực tế khi định giơ tay ra bắt lấy thì lại không thể nắm bắt được gì. Cũng giống như ảo ảnh trên sa mạc, liên tục mời gọi cô tới gần hơn, gần hơn nữa, nhưng sự thực là chẳng bao giờ cô có thể đến nơi. Cuối cùng, chết vì khát, chết vì mệt, ngã ra ở đó, cũng chỉ có một mình mà thôi. Anh vẫn đứng ở nơi xa ấy, lạnh lùng nhìn cô, giống như đang rất quan tâm tới cô, thực ra trái tim anh đã được cất giấu ở một nơi mà không ai có thể chạm tới được.
“Nếu em không chịu nói với anh thì không thể giải quyết được gì cả.”
“Cho dù em có nói thì cũng không thể giải quyết được việc gì.”
“Không nói làm sao biết được?”
“Lâm Tự, em không muốn nói với anh, không muốn nói gì với anh cả, có giải quyết được hay không cũng không muốn nói với anh. Em nói vậy anh đã hiểu chưa?” Lạc Trần chống tay lên bàn, nói rõ từng câu từng chữ với Lâm Tự, hai tay bấu chặt vào mép bàn, chỉ sợ chúng không khống chế nổi sự kích động mà run lên.
Lâm Tự nhìn Lạc Trần đang đứng đối diện, tức giận khiến hai má cô ửng hồng, đôi mắt sáng lên long lanh, đôi tay đang bấu chặt vào cạnh bàn kia như đang dùng sức bóp cổ anh vậy. Một lúc lâu Lâm Tự cũng không nói gì, lặng lẽ quan sát Lạc Trần lúc này đang bị kích động giống như một chú báo nhỏ, cảm thấy ánh lửa trong mắt cô thật hấp dẫn.
“Không muốn nói chuyện với anh nữa?” Nụ cười của Lâm Tự như có chút chế giễu.
Lạc Trần mấp máy môi, lại chán nản ngậm lại. Cô cảm thấy mình đúng là hơi trẻ con, sao lại có thể nói ra những lời như thế. Lạc Trần chán nản ngồi xuống ghế, nói: “Tuỳ anh thôi”.
“Lạc Trần, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, chỉ là em có muốn hay không mà thôi. Em bình tĩnh lại đi”, Lâm Tự nói một cách nghiêm túc.
“Em không biết!” Lạc Trần để lộ phiền não.
“Tâm trạng em đang không ổn định. Lạc Trần, như thế chẳng giống em chút nào.” Lâm Tự đưa tay ra, kéo Lạc Trần ngồi xuống.
“Em chỉ muốn cuộc sống của em cứ tiếp tục thế này, không bị quấy nhiễu.”
“Trái đất này là của tất cả mọi người, làm sao em có thể yêu cầu người khác đừng xuất hiện chứ?”
“Em chỉ yêu cầu người mà em ghét, những chuyện mà em không thích đừng xuất hiện trong cuộc sống của em thôi.” Cô biết mình giờ đã không còn ghét Sở Kinh Dương nữa rồi, chính bởi vậy mọi thứ mới trở nên hỗn loạn thế này.
“Em lấy quyền gì để yêu cầu người ta đây?”
“Em không biết.”
“Chỉ có một cách là em phải giữ vững lập trường, không để người khác ảnh hưởng lôi kéo, như thế thì dù có chuyện cũng sẽ không khiến em dao động. Đơn thuần yêu cầu người khác đừng đến gần mình chỉ là hạ sách.” Lâm Tự bước đến bên cạnh Lạc Trần, xoa xoa đầu cô, “Cứ suy nghĩ kỹ đi. Còn về Sở Kinh Dương, nếu em muốn thì cậu ta có thể biến mất bất kì lúc nào, em có muốn thế không?”.
Lạc Trần để mặc anh vỗ nhẹ đầu mình, cúi mặt: “Cũng không nghiêm trọng đến thế. Trước kia, việc anh ta bắt nạt em chỉ là mấy trò cãi vã trẻ con thôi”. Bây giờ việc anh ta muốn đối xử tốt với cô mới chính là điều cô lo sợ nhất, Lạc Trần thầm nghĩ.
“Được, nếu anh ta quá đáng quá, anh sẽ cho người đến dạy dỗ anh ta, em đừng sợ.”
Lạc Trần nghiêng qua dựa vào lòng Lâm Tự, tâm trạng thật sự rối bời, tất cả cứ để anh ấy lo liệu đi, anh ấy giữ lập trường rất tốt, không dễ gì bị người khác kích động. Còn cô sao càng lớn càng không tiến bộ thế này chứ, trước kia rõ ràng lắm cơ mà? Ngay cả trái tim mình mà cô còn không điều khiển được, chỉ cần gió thổi cỏ lay là cô cũng dao động theo, cứ yêu một cách mù quáng mặc cho người ta đẩy qua kéo lại.
Lâm Tự không đẩy cô ra, cũng chẳng ôm chặt hơn, để mặc cô nhẹ nhàng dựa vào mình như thế. Hai người cứ như vậy rất lâu, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Hai ngày sau đó, Lạc Trần nhìn Lâm Tự vẫn bận rộn không ngừng, nghĩ đến câu hỏi của Sở Kinh Dương: “Em có yêu Lâm Tự không, em biết tình yêu là gì không?”, đột nhiên cảm thấy hoang mang. Cô đã ở bên anh hơn một năm rồi, đã từng có cái cảm giác gọi là yêu chưa? Tại sao Sở Kinh Dương lại có thể nói yêu dễ dàng như thế? Rốt cuộc là người khác coi nhẹ chữ yêu hay là vì cô quá xem trọng chữ yêu? Thực ra cô cũng biết, chính mình vẫn chưa hiểu thế nào là yêu.
Từ yêu, bản thân nó dường như cũng mang chút chua xót, vì vậy cô không muốn tuỳ tiện nhắc tới nó. Trong trường, Lạc Trần vẫn thường xuyên nhìn thấy bóng dáng các cặp tình nhân, thấy những bàn tay siết chặt, những cái ôm đầy yêu thương. Đối với tất cả những thứ đó cô đều không có cảm giác gì, nhưng ánh mắt sáng ngời rạng rỡ mà cặp tình nhân trao nhau lại khiến cô cảm nhận được sự cô đơn của chính bản thân mình.
Về cô đơn, lạc lõng trên khuôn mặt Lạc Trần không phải Lâm Tự không nhận ra. Nhưng anh có thể làm gì? Những việc có thể làm anh đã cố gắng hết sức rồi. Anh cũng không phải không biết có một tình địch mạnh đang hằng ngày nhìn chăm chú vào Lạc Trần, nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà khiến Lâm Tự có hành động gì thì đã không phải là Lâm Tự nữa rồi. Thứ anh muốn là một cuộc sống bền lâu chứ không phải một cuộc chinh phục của sự phấn khích và đam mê nhất thời. Những thứ như thế không thể trở thành một phần trong cuộc sống của anh.
Phấn khích và đam mê chính là lý giải của Lâm Tự về tình yêu. Anh không mơ tưởng cũng không có khát vọng gì với tình yêu, những thứ quá sôi nổi mạnh mẽ sẽ không phù hợp với anh, anh cho rằng mình cũng không phù hợp với Lạc Trần. Vì vậy, Lâm Tự cũng không có hành động gì với Sở Kinh Dương, cho dù Lạc Trần có đi xa đến đâu, thì anh vẫn sẽ ở đây, bởi vì nơi đây chính là nhà của họ.