Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Để mẹ đi xới cơm cho con." Lục Uyển Huệ quay người đi vào nhà bếp, mang đĩa thức ăn còn hơn nửa đặt vào lò vi sóng, Cố Tân Tân đè thấp giọng hỏi nhỏ, "Anh vẫn chưa ăn cơm sao?"
"Ừ, bận rộn đến tận giữa trưa, không để ý."
Lục Uyển Huệ bưng cơm canh lên bàn, gọi Cận Ngụ Đình đi qua ăn.
Cố Tân Tân sợ anh mất tự nhiên nên cũng ngồi xuống. Cận Ngụ Đình cầm đũa nhìn về phía cô, "Còn muốn ăn nữa sao?"
"Ừ."
Cố Tân Tân đi vào nhà bếp xới cơm, Lục Uyển Huệ không hiểu được ý cô, còn nói, "Con ăn no lắm rồi, ăn nữa sẽ không tốt cho thai nhi đâu."
Cô cũng chỉ xới một ít, ngồi trở lại bên cạnh Cận Ngụ Đình, gắp một miếng chả cả đặt vào bát anh, "Mẹ em làm chả cá ngon lắm đấy." Lục Uyển Huệ lo Cận Ngụ Đình đói nên xới cho anh một bát cơm đầy ắp, còn dùng bát lớn. Cố Tân Tân biết ngày thường anh ăn không nhiều, thường là ăn nhiều thức ăn hơn, không ngờ hôm nay lại ăn hết sạch.
Cô đặt đũa xuống, "No lắm không?"
Cận Ngụ Đình đối mặt với cô, khóe miệng hình như còn chứa ý cười. "Vẫn chịu được."
Cố Tân Tân không nhịn được bật cười, đứng dậy thu dọn bát đũa.
Thời gian không còn nhiều nên Cận Ngụ Đình không ở lại thêm nữa, Cố Đông Thăng và Lục Uyển Huệ cũng phải đi làm. Cố Tân Tân theo Cận Ngụ Đình đi xuống lầu, tài xế đứng chờ ở dưới.
"Qua đây bằng cái gì?"
"Gọi taxi."
"Lên xe đi, đưa cô về trước."
Cố Tân Tân theo Cận Ngụ Đình ngồi vào hàng ghế sau, nửa người anh tựa về sau, sau khi tạm biệt ba mẹ Cố Tân Tân tầm mắt dừng trên mặt cô, "Hình như là thật sự ăn no quá rồi."
"Anh cũng không phải là trẻ con, ăn không hết thì có thể không ăn nữa mà."
"Tôi cũng không nghĩ tới bát nhà cô lại sâu như thế."
Cố Tân Tân đến gần, kề sát miệng vào tai anh. "Đó là bát đựng súp, thường ngày dùng để đựng canh."
Cận Ngụ Đình giơ tay kéo cô ôm vào trong ngực. Cố Tân Tân áp sát đầu lên ngực anh, cô vì không nghĩ tới anh đột nhiên có hành động như thế nên vai khẽ giật giật. Người đàn ông thấy vậy, trực tiếp cúi đầu ghé môi vào tai cô. "Họ coi tôi thành cái gì vậy?"
Heo sao?
"Mẹ em sợ anh ngại không lấy thêm cơm nên thuận tay ấn vào một lần cho anh luôn."
Trở lại Cận gia, đợi cho xe dừng lại trước cửa Cận Ngụ Đình mới buông cô ra. "Chiều nay tôi còn chút việc, cô vào một mình đi."
"Được."
Cố Tân Tân vẫn lười biếng tựa đầu trên vai Cận Ngụ Đình, cô mở mắt ra rồi đứng thẳng lên, nhìn vào mắt anh.
Cận Ngụ Đình nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, mãi đến khi cô đẩy cửa xuống xe vẫn không thấy cô nói thêm gì.
Chiếc xe rất nhanh rời đi, Cố Tân Tân hướng khu nhà của Cận gia đi tới, cô vừa đi đến khúc cua giữa tòa nhà Đông và tòa nhà Tây thì phía sau truyền đến tiếng còi xe gấp gáp.
Cánh cổng sắt lần thứ hai mở ra, một chiếc xe màu xanh ngọc ngay lập tức phi vọt vào trong sân, thẳng hướng tòa nhà Đông đi tới.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, đường lái còn có chút loạn xạ. Cố Tân Tân không khỏi nổi tính hiếu kỳ, thường ngày tòa nhà Đông chỉ có Thương Lục một mình ở nhà, vậy người này có thể là ai chứ?
Cố Tân Tân không kìm lòng nổi đi theo, tới tòa nhà Đông thì thấy chiếc xe kia dừng lại trước cửa, một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, đi theo người giúp việc vào trong sân.
Thương Lục ngồi trước bàn đá, người đàn ông bước nhanh đến trước mặt cô ấy, "Chị, anh rể đâu?"
Cố Tân Tân đi lên vài bước, không nghe được Thương Lục trả lời đã thấy người đàn ông kia gấp đến mức đi lòng vòng xung quanh, "Em đã gọi điện nhưng anh ấy tắt máy, anh ấy không ở nhà sao? Chị, công việc của em cũng mất rồi, đó là công việc anh rể sắp xếp cho em mà, ở Lục Thành có ai lại dám động tới vòng quan hệ của anh ấy chứ?"
Cố Tân Tân vừa nghe liền hiểu ra, chuyện này tám chín phần là do Cận Ngụ Đình làm rồi.
Cận Hàn Thanh vì Thương Lục mà động tới Cố gia, anh liền vì Cố Tân Tân mà động đến Thương gia.
Người đàn ông thấy Thương Lục không trả lời mình thì kéo cánh tay cô ấy, "Chị, anh rể đâu?"
"Xin ngài đừng như vậy, Cận phu nhân hai ngày nay mới tốt lên được một chút. . . . . ."
"Liên quan gì đến cô, cút ra!" Người đàn ông gầm lên, người giúp việc thấy vậy, không dám làm gì khác hơn đành phải giảm thấp âm lượng. "Cận tiên sinh hôm qua đi công tác, sáng sớm nay mới trở về, nếu như ngài thật sự có việc gấp thì tôi thay ngài đi báo một tiếng."
"Còn chần chừ cái gì nữa, đi mau lên!"
Cố Tân Tân tuy trong lòng nghĩ vẫn nên bớt tiếp xúc với Thương Lục, nhưng nhìn dáng vẻ ấy của người đàn ông kia thì không nhịn được muốn đi lên, cô nhìn thấy Thương Lục đang giãy dụa muốn rút cánh tay về, "Đau, đau."
Người đàn ông nhanh chóng buông lỏng tay ra, "Chị, chị đừng sợ, em không phải phát hỏa với chị đâu."
Thương Lục xoa xoa cánh tay, Cố Tân Tân bước đến trước bàn đá, "Chị dâu, chị không sao chứ?''
"Đau."
Người đàn ông đứng cạnh Thương Lục liếc Cố Tân Tân một cái, Cố Tân Tân cũng ngay lập tức đã nhận ra anh ta, đêm đó người nói muốn lục soát phòng của cô chính là anh ta.
Thương Lục mặc một chiếc váy lông cổ cao màu trắng, càng tôn lên cần cổ đẹp, dài mà thon gọn của cô ấy, nhưng lúc này cô ấy đột nhiên vạch nó ra, "Chỗ này cũng rất đau, rất ngứa."
Tầm mắt Cố Tân Tân rơi xuống cần cổ cô ấy, hơi giật mình. Trên lớp da thịt trắng nõn xuất hiện đầy vết cắn, có vết nông có vết sâu, xanh xanh tím tím, giống như không còn nơi nào lành lặn.
Nhìn bộ dạng không phải là gần đây mới bị như vậy, vết thương sâu nhất đã gần khép lại. Môi Cố Tân Tân khẽ run, bàn tay buông bên người không khỏi nắm chặt.
Cô nhìn người đàn ông đứng đội diện, "Anh. . . . .anh nhìn thấy rồi sao?"
Người đàn ông mím chặt đôi môi đang run run, "Chỉ là mấy dấu vết thân mật thôi, có gì mà phải ngạc nhiên."
Cố Tân Tân cũng không phải mù, không phải đến cả dấu hôn hay vết cắn cũng không phân biệt được. Thương Lục xoa xoa cổ của chính mình, liên miệng kêu ngứa. Cố Tân Tân hơi khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn Cận Hàn Thanh từ phía đối diện đang đi tới.
Tiếng la hét của Thương Lục rất chói tai, Cố Tân Tân thấy vậy thì vội vàng kéo tay cô ấy ra, "Chị dâu, sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi mà."
Cố Tân Tân không giúp gì được cô ấy vì dẫu sao thì cô cũng chỉ là người ngoài. Cận Hàn Thanh cũng nên hiểu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vạn nhất để cho anh ta nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ càng làm chuyện nghiêm trọng hơn với Thương Lục.
"Anh rể!" Người kia nhanh chóng ném Thương Lục sang một bên không thèm để ý, anh ta bước nhanh về phía trước, "Em bị công ty sa thải rồi, hiện tại đến ngay cả nhà mình cũng không dám về nữa."
Cận Hàn Thanh đi lướt qua người anh ta, không thèm đếm xỉa đến anh ta mà bước đến bên cạnh Thương Lục, phủ áo khoác cầm trong tay lên vai cô ấy.
"Anh hai." Cố Tân Tân lên tiếng chào.
"Tân Tân đấy à." Cận Hàn Thanh khách khí đáp.
Cố Tân Tân nhanh chóng tìm ra một cái lý do, "Em ở một mình trong tòa nhà Tây cũng hơi buồn chán."
Hai tay Cận Hàn Thanh đặt trên vai Thương Lục, Cố Tân Tân liếc nhìn, nhỏ giọng hỏi, "Chị dâu hiện tại thế nào rồi ạ?"
"Rất tốt, vết rạch cũng không tính là nghiêm trọng."
Chỉ có anh ta mới biết được mấy ngày nay Thương Lục có biết bao nhiêu không ổn, cô ấy uống vào bao nhiêu thuốc, tiêm bao nhiêu mũi, lại có bao nhiêu đau đớn!
Người đàn ông kia lần thứ hai đi đến cạnh Cận Hàn Thanh, "Anh rể, nể tình em là em họ của anh, anh giúp em lần này đi mà."
Cố Tân Tân không tiếp tục ở lại, "Anh hai, chị dâu, em về trước đây."
"Ừ." Cận Hàn Thanh đáp nhẹ.
"Anh rể. . . . . ."
Cố Tân Tân quay đầu rời đi, nhưng vẫn vểnh tai lên nghe tiếng nói chuyện từ đằng sau truyền đến, "Anh nhanh giúp em đi ạ, rốt cuộc là ai cứ muốn đấu một sống một còn với em vậy?"
"Câm miệng!" Cận Hàn Thanh bị phiền đến phát hỏa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra anh ta hiểu vô cùng rõ ràng.
Cận Ngụ Đình bất quá chỉ là trả đũa một đòn kia của anh ta thôi. Xem ra đúng là anh rất để ý tới Cố Tân Tân, mà chuyện này đối với Cận Hàn Thanh cũng là chuyện tốt.
Buổi tối, Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình ngồi trước bàn ăn ăn cơm tối, "Hôm nay tôi thấy có người đến tòa nhà Đông."
"Ừ." Cận Ngụ Đình nhàn nhạt trả lời, tựa hồ cũng không mấy có hứng thú với đề tài này.
"Người kia chính là em họ của chị dâu đấy, bị mất việc."
Ánh mắt Cận Ngụ Đình nhẹ giương, "Cô hẳn là rất rõ ràng chuyện gì đã xảy ra."
"Xem ra là tôi đoán đúng rồi."
"Có rất nhiều tình huống vốn không cần đến những mưu kế thâm sâu gì, chỉ cần áp dụng chiêu anh đi một bước tôi tiến một bước, tuy là có hơi ấu trĩ nhưng cũng là hữu dụng nhất."
Lời của anh vào trong tai Cố Tân Tân lại khiến cô nghĩ tới tình cảnh của mình với Cận Ngụ Đình, liệu có phải sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ cần phải sử dụng nó với Cận Ngụ Đình?
Cận Ngụ Đình tính thế nào cũng không nghĩ tới những thứ đó, anh lúc ấy chỉ nghĩ cô là người của anh, anh tất nhiên không muốn cô quá mức yếu đuối nên mới gợi ý cho cô vài câu. Chỉ là anh không ngờ tới hết thảy những gì mình dạy cho cô đều được cô lĩnh hội rất chuẩn xác, mà trong tương lai còn có thể áp dụng rất nhuần nhuyễn lên người anh. Sau khi rửa mặt, Cố Tân Tân theo thói quen ôm máy tính đi đến ngồi trên bệ cửa sổ.
Cận Ngụ Đình từ trong buồng tắm đi ra, chặn trước mặt cô. "Đêm nay không vẽ vời gì cả."
"Mai còn phải cập nhật hai chương nữa đấy."
"Ngày mai không có việc gì, cô có thể ở nhà từ từ mà vẽ."
Cận Ngụ Đình bật TV lên, "Đêm nay có phát sóng trực tiếp, cô nhất định sẽ thấy hứng thú."
Cố Tân Tân nghe được bốn chữ phát sóng trực tiếp thì trong lòng bất chợt hoảng hốt, cô đặt máy tình xuống nằm lên giường, "Phát sóng trực tiếp gì cơ?"
Người đàn ông giơ tay xem đồng hồ, "Uống rượu không?"
"Không uống."
"Nếu không uống, lát nữa cảnh trong phát sóng trực tiếp mà khiến cô không thể chịu nổi thì ráng chịu."
Cận Ngụ Đình đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi vào trên tay đã cầm theo hai chiếc ly thủy tinh, một tay kia cầm bình rượu đỏ.
Cố Tân Tân vô cùng hiếu kỳ, "Anh đang làm cái gì thế?"
Người đàn ông mặc đồ ngủ, động tác cử chỉ vung tay nhấc chân đều mang theo vẻ lười biếng. Anh đổ rượu vào chiếc ly, lại nhìn đồng hồ thêm một lần nữa, đã đến giờ. Cận Ngụ Đình mở điện thoại, xoay nó về phía TV, ngón tay lướt một cái trên màn hình, ngay lập tức cảnh ở bên trong được phát lên màn hình TV.
Cố Tân Tân nhìn bể kính to lớn xuất hiện trên trước mắt thì lông tơ dựng đứng, nhìn kỹ hơn một chút, thấy được người bị nhốt bên trong bể thủy tinh.
Đây không phải chính là nơi lúc trước cô bị giam sao? Chỉ là người bên trong lúc này đã đổi thành Trần tiểu thư.
Vẻ mặt Trần tiểu thư sợ hãi điên cuồng đập lên tấm kính, "Thả tôi ra, cứu với!"
Cố Tân Tân nhìn sang bên cạnh, có từng thùng từng thùng đồ uống chồng lên nhau, đây rõ ràng chính là cái studio giả mạo của ngày hôm đó.
Cận Ngụ Đình một lần nữa nhàn nhã cầm lấy bình rượu đỏ, hướng đến chiếc ly còn lại đổ vào.
Anh cảm nhận được tay áo mình bị ai đó kéo nhẹ, buông mi mắt nhìn sang thì thấy Cố Tân Tân đang siết chặt một bên tay áo của anh.
Cận Ngụ Đình đặt chai rượu xuống, đưa tay tắt đèn sau đó ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân.
Giọng nói bị thay đổi truyền vào tai Cố Tân Tân, với ngày hôm đó cô bị ép hỏi giống nhau như đúc. "Cô có biết vì sao mình lại ở đây không?"
"Tôi không biết, thả tôi ra!"
"Suỵt, chút ý hình tượng chút, chúng ta đang làm phát sóng trực tiếp đó." Sắc mặt Trần tiểu thư phút chốc trắng bệch, nhưng dáng vẻ vẫn rất hống hách ra vẻ, "Thả tôi ra."
"Cô nói trước mình đã làm gì đã, còn có, cảnh tượng này thấy quen không?"
Trần tiểu thư không ngừng lắc đầu, "Tôi không biết nơi này, để tôi đi."
Bên trong bể kính bắt đầu bị bơm nước vào, tiếng nước ào ào kích thích đến màng nhĩ của Cố Tân Tân, cô chú ý một chút, còn thấy một tấm kính dày bên trên, như vậy thì dù là cô ta có biết bơi thì chỉ cần mực nước lên đến trên cũng cô ta vẫn sẽ chỉ có thể ở bên trong mà chờ chết.
Ánh mắt Cố Tân Tân rơi xuống người đàn ông bên cạnh, "Buổi phát sóng trực tiếp đó thật sự là liên quan đến cô ta sao?"
"Còn chưa có đủ đâu."
Người bên trong gan lì giãy dụa, Cố Tân Tân như không thể chịu đựng thêm nữa, cô phảng phất còn có thể thấy được dáng vẻ giãy dụa sắp chết lúc trước của mình trong đó.
Cận Ngụ Đình cầm ly rượu đỏ đưa cho cô, cô uống hai ngụm, liền nghe thấy Trần tiểu thư hoảng loạn nhận tội.
"Là tôi, là tôi cho tên họ Kiều kia mượn nơi này, cũng là tôi đưa ra chủ ý cho cậu ta, nhưng tôi vốn không nghĩ sẽ kéo theo Cửu ca. . . . . .xuống nước." Trần tiểu thư nói được tới đây thì uống một ngụm nước lớn, hai tay điên cuồng vùng vẫy, vất vả mãi mới đứng lên được. "Chuyện nước hoa cũng là do tôi làm, tôi mua chuộc người giúp việc. . . . . ."
Cố Tân Tân quả thật là đã nghĩ quá đơn giản, cô vẫn luôn cho là Kiều Dư không cam tâm nên mới đi theo con đường trả thù cực đoan đến vậy, nhưng cô một chút cũng không nghĩ tới đằng sau còn có một Trần tiểu thư thêm dầu vào lửa.
Cận Ngụ Đình cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, tiếng đập lên tấm kính của Trần tiểu thư đã lộ ra hoang mang gấp gáp. Điện thoại của anh vang lên, Cận Ngụ Đình cầm lên nhìn, là Trần gia.
Tin tức quả thật rất nhanh, đoán chừng lúc này bọn họ đang huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm Trần Cận Viên.
Trong phát sóng trực tiếp Trần tiểu thư có nhắc đến Cửu ca, người của Trần gia cũng phải nghĩ đến tìm ở Lục thành rồi.
Chỉ là Lục thành đâu phải là cái nơi cho bọn họ dễ dàng động tới được như vậy?
Dù là có thể tìm được cái studio kia thì chỉ sợ khi đó Trần tiểu thư đã sớm kết thúc màn diễn thuyết đặc sắc nhất.
Cố Tân Tân nhìn thấy càng ngày càng nhiều người đổ vào phát sóng trực tiếp, có không ít người là độc giả của cô, thậm chí còn có người điên cuồng spam, nói Trần tiểu thư này đáng bị đánh cho một trận nhớ đời.
Cận Ngụ Đình không tiếp điện thoại, Trần gia cũng không từ bỏ, điện thoại của anh liên tục vang lên.
Sau một hồi bên kia cũng biết được trực tiếp tìm anh là vô dụng. Im lặng không được bao lâu thì điện thoại bên tòa nhà chính gọi tới.
Quan hệ giữa Trần gia và Cận gia trước giờ rất tốt, dù cho là vì Trần Cận Viên tùy hứng hồ đồ thì với Trần gia cũng chỉ là một cái tội không đáng để bị chịu ủy khuất như thế.
Điện thoại từ tòa nhà chính gọi tới hiển nhiên cũng là thay cô ta cầu xin.
Cận Ngụ Đình liếc mắt, tất cả các cuộc gọi đều không tiếp, còn chuyển luôn sang chế độ yên lặng.
Yêu cầu kể tỉ mỉ từng chi tiết đương nhiên Trần tiểu thư không nghe theo, đối phương không ngừng hỏi tên của cô ta, còn hỏi bối cảnh đằng sau. Dù là cô ta cắn chặt răng thì cũng vô dụng, mực nước ngày càng lên cao, hơn nữa ở đó bị bịt kín, điểm chết người nhất chính là cảm giác ngộp thở vì thiếu dưỡng khí.
Cố Tân Tân không biết Cận Ngụ Đình còn muốn tới bước nào mới chịu dừng. Trong phòng ngủ tắt đèn, ánh sáng từ màn hình ti vi đặc biệt là tiếng gào khóc và bộ dạng của Trần tiểu thư kích thích đến từng cơ quan thần kinh của cô, dù sao cũng là vấn đề sống chết trước mắt, bất luận cái giá phải trả là thế nào, chỉ cần là con người thì đều sẽ phải sợ hãi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là tiếng của Tần Chi Song. "Lão Cửu, Tân Tân, đã ngủ chưa?"
Cận Ngụ Đình giơ ngón trỏ đặt lên phiến môi khiêu gợi ra hiệu cho Cố Tân Tân, cô trợn mắt, giảm âm thanh xuống mức thấp nhất nói với anh. "Anh còn muốn lừa mẹ? Tiếng TV lớn như vậy. . . . . ."
Người đàn ông kéo chăn qua đỉnh đầu Cố Tân Tân rồi đi xuống giường, đến trước cửa phòng thì dừng lại, sau đó nới lỏng dây buộc áo tắm bên hông, để lớp vải trắng tinh lộ ra một tư thế đầy ám muội.
Cận Ngụ Đình mở cửa, ánh đèn ngoài hành lang chiếu lên một bên mắt của anh lấp lánh, anh theo bản năng giơ tay lên chắn lại nguồn ánh sáng đó, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
"Mẹ gọi cho con mấy cuộc điện thoại, vì sao không nghe?"
"Ngủ a." Một tay Cận Ngụ Đình chống lên khung cửa, một tay kia ung dung mà nhàn nhã đặt bên eo nhỏ, "Tối muộn lắm rồi, có chuyện gì sao?"
"Cận Viên gặp chuyện rồi, con có biết không?" Tần Chi Song nói xong, tầm mắt xuyên qua Cận Ngụ Đình nhìn vào trong, tức thì hình ảnh trên tivi đập vào mắt. Tần Chi Song lập tức đẩy Cận Ngụ Đình ra rồi đi vào. "Quả nhiên việc này có liên quan đến con."
"Liên quan gì tới con chứ?"
Tần Chi Song chỉ vào màn hình TV, "Vậy đây là cái gì?"
"Chỉ là mở ra kênh phát sóng trực tiếp thôi, ai cũng có thể xem mà."
Ánh sáng trong phòng không rõ lắm, Tần Chi Song đưa tay bật đèn. Cố Tân Tân rúc trong chăn biết lúc này không tiện giả vờ ngủ nữa, cô thò đầu ra ngoài, "Mẹ."
Tần Chi Song nhìn sang, lại liếc qua hai ly rượu không trên tủ đầu giường.
Sự chú ý của bà lập tức bỏ qua khỏi Trần tiểu thư, không thể tin được nhìn Cận Ngụ Đình, "Là ai uống?"
"Con." Cận Ngụ Đình bước tới vài bước.
"Sao lại có những hai cái ly?"
Cố Tân Tân không nói lời nào, mím chặt môi. Cận Ngụ Đình hơi suy nghĩ sau đó nói, "Đều là con uống, vốn là muốn cho Tân Tân. . . . . ."
Tần Chi Song không suy nghĩ lập tức đánh tới, "Con đã quên là Tân Tân còn mang thai con trai của con hay sao? Con muốn nhân lúc đứa nhỏ chưa được sinh ra chuốc say nó đúng không?"
Cận Ngụ Đình không nhịn được cười, vuốt vuốt mu bàn tay của mình, ra tay cũng thật nặng, "Mẹ, không nghiêm trọng đến thế."
"Còn để mẹ phát hiện ra một lần nữa thì con cứ liệu hồn đó."
"Được, con nhớ kỹ rồi."
Tần Chi Song không yên tâm, vẫn còn dặn dò thêm Cố Tân Tân vài câu. "Tân Tân, con thân đã làm mẹ thì không thể theo lão Cửu làm bừa được. . . . . ."
Trong tivi, Trần tiểu thư hô lớn cứu mạng, bàn tay đập ầm ầm trên mặt kính.
Tần Chi Song định thần nhìn sang. "Đây là muốn ồn ào chết người ta à?"
"Mẹ, trước đây cô ta cũng làm chuyện giống hệt vậy với Tân Tân."
"Cái gì?" Tần Chi Song kinh hãi, "Xảy ra khi nào?"
"Đã qua rồi, hiện tại là lúc cô ta phải trả giá." Cận Ngụ Đình đưa tay đặt nhẹ lên bả vai Tần Chi Song. "Cô ta bị nuôi thành cái tính tình ngày hôm nay chính là do được Trần gia chiều chuộng quá rồi, lần trước ở bữa tiệc đông chí không phải việc cô ta làm ra cũng rất quá đáng sao?"
Tần Chi Song lạnh mặt, đánh mắt sang bên cạnh.
Cận Ngụ Đình đưa bà đến cửa, trước khi Tần Chi Song đi ra còn quay về phía anh nói, "Mẹ trở về sẽ nói với ba con là con và Tân Tân đã ngủ, cứ coi như chuyện này không liên quan gì đến con."
"Sự thật là không liên quan gì đến con mà."
Tần Chi Song quay đầu nguýt anh một cái. "Mẹ tin con làm việc nhất định có chừng mực."
"Mẹ yên tâm."
Cận Ngụ Đình đóng cửa lại, trở về giường, Cố Tân Tân chỉ chỉ TV. "Tắt đi đi."
"Khó chịu lắm sao?"
"Tôi sợ tối ngủ sẽ gặp ác mộng."
Cận Ngụ Đình cầm điều khiển tăng âm lượng lên cao hơn sau đó đứng dậy tắt đèn, lúc nằm xuống còn thuận tay quàng cánh tay qua eo nhỏ của Cố Tân Tân.
"Anh. . . . . ."
Anh nghiêng người đem Cố Tân Tân đặt dưới thân, hai tay thuận lợi ôm chặt cô, "Lần sau mẹ gặp lại cô mà muốn truy hỏi đến cùng cái bụng này sao mãi còn chưa chịu nhô lên thì cô định trả lời thế nào?"
Ánh sáng từ tivi chiếu lên lưng Cận Ngụ Đình, cũng chiếu sáng khuôn mặt Cố Tân Tân, cô nhẹ giọng thở gấp, bị anh ôm chặt đến một chút kháng cự cũng không thể, "Nếu thật sự giấu không được nữa thì tôi cứ thẳng thắn nói ra là được."
Bàn tay anh đặt sau cổ cô vuốt ve, "Tôi sẽ không để cho cô có được cơ hội này."
Cận Ngụ Đình cúi người hôn lên môi cô, hô hấp của cô trở nên nặng nề, nhưng bởi vì hai tay bị anh cố định một chỗ nên không còn cách nào khác. Tay trái anh kéo áo ngủ của cô xuống, chỗ cổ áo rộng mở lộ ra một mảng da thịt trắng nõn khiến cho ánh mắt người đàn ông như thâm sâu hơn một bậc. Từng nụ hôn dày đặc theo cái cằm nhỏ nhắn lướt qua cần cổ thanh mảnh, cho đến tận trước ngực Cố Tân Tân.
Khuôn mặt cô hiện lên vẻ thẹn thùng, hai lần trước cô đều là giãy dụa quẫy đạp khiến cho anh không dễ dàng thực hiện được, nhưng lúc này cả cơ thể như không khống chế được mềm nhũn ra, lúc Cận Ngụ Đình phủ lên người cô còn không kìm lòng được đưa tay vòng lấy cổ anh.
Ngọn lửa mãnh liệt bỗng chốc nổ tung, Cận Ngụ Đình bắt được phản ứng đó của cô, mỉm cười hôn lên khóe mắt của Cố Tân Tân.
Cô lại càng xấu hổ hơn, nhắm mặt lại, đầu chui càng sâu hơn vào trong lồng ngực anh.
Cận Ngụ Đình dễ dàng đem tay của cô khóa lại, ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào trong ngực. Phía sau, tiếng thét chói tai và lời cầu cứu của Trần tiểu thư đã sớm không lọt được vào tai Cố Tân Tân nữa.
Cô chỉ cầu thân thể mình đủ khỏe mạnh, đừng để qua đêm nay liền nằm liệt không dậy nổi là được rồi.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm nay có sương mù, nhưng khi ánh mặt trời xuyên qua tầng mây đã sớm đánh tan đi bầu không khí âm trầm u ám, từng tia nắng xuyên thấu qua tấm kính xông thẳng vào giường lớn trong phòng ngủ.
Lúc Cận Ngụ Đình đứng dậy Cố Tân Tân vẫn còn chưa tỉnh, cô vẫn còn duy trì tư thế trước khi đi ngủ từ đêm qua.
Chiếc chăn rơi ra, phần còn lại chỉ có thể che được một nửa người phía dưới của Cố Tân Tân, đường cong mềm mại lộ ra không sót một chi tiết, Cận Ngụ Đình khom lưng thay cô kéo chăn lên che kín lại.
Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường lấp lóe lên mấy lần, Cận Ngụ Đình đứng lên vừa vặn nhìn thấy. Anh cầm điện thoại đi ra ban công, kéo cửa ra sau đó lướt tay một cái trên màn hình. "A lô."
"Cửu gia."
"Xử lý ổn thỏa hết rồi?"
"Xong rồi ạ, mọi chuyện làm với Cận phu nhân cô ta cũng đã nhận, những việc liên quan đến Cận gia thì tôi đã tắt phát sóng trực tiếp trước khi cô ta nói ra."
Cận Ngụ Đình chống một tay lên lan can bằng đá cẩm thạch, những tia nắng rực rỡ ánh kim nhảy nhót trên từng tóc của người đàn ông, "Vì sao cô ta lại nhất định phải chọn mùi nước hoa đó?"
Khổng Thành đầu dây bên kia trầm mặc, Cận Ngụ Đình mơ hồ đã đoán ra được chút ít.
"Chuyện năm đó tuy là đã được che lại rất kỹ nhưng Trần tiểu thư cũng có các mối quan hệ của mình. Cô ta tìm được người lần trước trong Tần gia gây ra chuyện ở trung tâm thương mại, chính là cái người đến nay vẫn còn nằm trong viện. Trần tiểu thư kia cũng là hao phí không ít tâm tư mới có thể mò được ra."
Ngón tay thon dài của Cận Ngụ Đình gõ nhẹ hai cái lên lan can, Khổng Thành nói tiếp. "Sáng sớm nay tôi đến bệnh viện tìm cách đưa bà ta về thẳng Tần gia, tìm hiểu được chuyện năm đó bà ta cũng không dám nói cho Trần tiểu thư, nhưng cũng cho Trần tiểu thư một tin tức quan trọng."
"Là liên quan đến bình nước hoa này sao?"
"Đúng vậy, bà ta chỉ nói với Trần tiểu thư loại hương thơm đó nhất định sẽ khiến cho Cận phu nhân chịu không nổi, còn nguyên nhân thì không hề nói rõ cho Trần tiểu thư biết."
Trong lòng Cận Ngụ Đình vẫn hơi lo lắng, "Bà ta nói cho cậu biết rồi sao?"
"Nói rồi," Âm thanh của Khổng Thành hơi hạ thấp xuống, "Bà ta nói năm đó lúc đi tìm Thương Lục chính là xịt mùi nước hoa này."
Chẳng trách!
Tần Tư Mộ là nguyên nhân khiến Thương Lục phát bệnh, dùng hương nước hoa khi cô ta chết đi kích thích Thương Lục, cô ấy không phát bệnh mới là lạ.
Dung nhan Cận Ngụ Đình chìm trong một mảng tăm tối, anh quay người dựa lưng lên lan can, nhìn Cố Tân Tân còn đang ngủ, cô thật ra đối với thế giới của anh chẳng hề biết chút gì cả.
"Cửu gia, Trần tiểu thư đã nói sau này sẽ không bao giờ dám gây chuyện nữa."
"Kiều Dư thì sao?"
Khổng Thành đã sớm xử lý tốt việc liên quan đến Kiều Dư. "Tội danh bắt cóc của cậu ta có chứng cứ xác thực, chưa nói đến cậu ta còn có ý đồ mưu sát, đời cậu ta sau lần này xem như là hoàn toàn kết thúc rồi."
"Vậy là tốt nhất."
Cận Ngụ Đình cũng không muốn cho bất kỳ kẻ nào có được cơ hội khơi lại đống tro tàn.
Anh trở về phòng đúng lúc Cố Tân Tân tỉnh lại, cô hơi cựa mình, mỏi nhừ.
Mi mắt hơi hé mở, lại bị ánh mặt trời chói chang ép nhắm trở lại, thử mấy lần mới hoàn toàn mở được mắt ra. Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình đứng mép giường, anh hẳn là còn chưa rửa mặt, đồ ngủ tối qua còn khoác trên người. Nhớ tới đêm qua sau khi chiếc áo đó bị cởi ra liền bị anh nhét vào một góc giường nào đó, còn có một lần bị cô quấn ở dưới thân. . . . . .
Mặt Cố Tân Tân đỏ rực, hình ảnh tối qua như một cuộn phim tua chậm lại trong đầu mãi không tản đi, kể cả những chi tiết nhỏ cũng bị hồi ức làm cho chậm lại. Cô kéo chăn lên che hơn nửa khuôn mặt mình, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
Sắc mặt Cận Ngụ Đình hơi nặng nề giống như có tâm sự, Cố Tân Tân nhìn đến chiếc điện thoại anh cầm trong tay.
"Có ai gọi cho anh sao?"
Cận Ngụ Đình đứng tại chỗ không nhúc nhích. Chuyện năm đó, sau khi Thương Lục thành như vậy thì Tần gia cũng ngay lập tức bị bịt miệng lại, nhưng ai có thể ngờ tới mùi nước hoa trên người của một người lại có thể làm ra một cái âm mưu lớn như vậy đây. Nhất thời anh cảm thấy như có gai đâm ở sau lưng, Cận Ngụ Đình thậm chí không liếc Cố Tân Tân một cái mà xoay người quay lại ban công.
Anh lại ấn gọi cho Khổng Thành, Cố Tân Tân có chút mất mát ngồi dậy.
Cận Ngụ Đình giảm thấp âm thanh dặn dò, "Lát nữa cậu đến tìm người trong nhà của Tần Tư Mộ, trước khi cô ta chết mặc cái gì, đeo cái gì, phải hỏi hết không được để sót dù là một chi tiết."
"Vâng."
Cố Tân Tân thừa dịp anh không có trong phòng nhanh chóng mặc quần áo vào rồi đứng dậy. Lúc cô đi đến cửa sổ sát đất thì Cận Ngụ Đình cũng đã kết thúc trò chuyện.
"Sao không ngủ thêm đi?"
"Cũng không còn sớm nữa."
Trên người anh bao phủ một tầng khí lạnh từ bên ngoài theo vào, "Là điện thoại của Khổng Thành, báo cáo lại những chuyện Trần Cận Viên đã thú nhận."
"Ừ." Cố Tân Tân không hỏi thêm, xắn cổ tay áo lên cao hơn một chút.
"Có đói không?"
Tôi qua vận động mạnh, cô bị ăn sạch sẽ từ đầu đến chân, lúc này đã sớm đói đến mức có thể ăn hết một con bò.
Hai người ngồi trước bàn ăn ăn sáng, Cố Tân Tân không quen cơm Tây, vẫn là cảm thấy cháo hoa, bánh bao và bánh quẩy là ngon nhất.
Cận Ngụ Đình uống một hớp sữa bò, ánh mắt lơ đãng đảo qua mặt cô. Khuôn mặt Cố Tân Tân lập tức nóng lên, trong đầu chạy qua cả đống ý nghĩ vẩn vơ. Cô hoàn toàn không nghĩ tới mình và Cận Ngụ Đình sẽ đi tới bước này, tối qua cô nên đẩy anh ra, mà hình như cô không những không làm thế, mà còn nhớ mang máng là đã ôm chặt anh rất nhiều lần.
Bờ lưng rắn chắc mạnh mẽ của Cận Ngụ Đình cô lúc này rốt cuộc đã được cảm nhận, loại cứng rắn lại căng tràn kia. . . . . .
Cố Tân Tân chỉ nghĩ đến đó mà khuôn mặt đã lại đỏ lên.
Người đàn ông liếc mắt, giọng nói so với ngày thường càng thêm khàn khàn khiêu gợi, "Đang nghĩ cái gì đấy?"
"Không có gì." Cô nhanh chóng hồi hồn, cố gắng giữ cho ý thức tỉnh táo tự nói với chính mình, tối qua là cô tự nguyện, nhưng ít nhất thì cũng có một lần là cô chủ động.
Tiếng chuông cửa bên ngoài cắt đứt mạch suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Cố Tân Tân, người giúp việc đi ra mở cửa. Thương Kỳ chào một tiếng Cửu ca Cửu tẩu rồi đi đến.
Cận Ngụ Đình đặt tay lên thành cốc, "Sao lại tới đây?"
"Không chào đón em sao?"
Cận Ngụ Đình cầm khăn ướt bên cạnh nhẹ nhàng lau mu bàn tay, "Có phải là chị em. . . . . ."
"Không phải," Thương Kỳ biết anh muốn nói gì, vội vàng ngắt lời anh. "Mẹ thấy em rảnh rỗi nên kêu em qua chơi với chị nhiều hơn, vừa rồi em đến tòa nhà Tây, thì biết anh rể hôm nay ở nhà, nói là lát nữa muốn dẫn chị ra ngoài."
Cận Ngụ Đình nghe Thương Lục không xảy ra chuyện gì thì thần sắc trên mặt mới khẽ buông lỏng, nhưng Thương Kỳ cũng không thể đi tay không một chuyến. "Cửu tẩu, chúng ta cùng đi dạo phố nhé?"
"A?" Cố Tân Tân và Thương Kỳ mới chỉ gặp nhau hai lần, không thể tính là quen thân, "Tôi. . . . . . .Ở nhà còn có chút việc."
"Ở nhà thì có thể có chuyện gì chứ ạ? Trừ phi Cửu ca không chịu thả người mà thôi." Thương Kỳ nói xong, đôi mắt xinh đẹp rơi xuống Cận Ngụ Đình. "Cửu ca, anh sẽ không quản nghiêm đến thế đấy chứ?"
Bởi vì quan hệ của cô ta với Thương Lục nên Cận Ngụ Đình đối với Thương Kỳ vẫn là có chút dung túng, ngày thường đều là muốn gì được nấy, hơn nữa sau khi Cố Tân Tân gả vào Cận gia, bên này quả thật là không ai hợp với cô. Tính Thương Kỳ ôn hòa, nhiệt tình, cũng không hề có tính tiểu thư được nuông chiều, cô ta không để ý tới thân phận của Cố Tân Tân hiển nhiên là không thể có ai tốt hơn được nữa.
Khóe miệng Cận Ngụ Đình hơi giãn ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cố Tân Tân đặt bên cạnh, "Đi thôi, để Thương Kỳ đưa em đi dạo, vừa ý cái gì thì cứ mua cái đó."
Nói xong liền móc ví tiền ra, tùy tiện rút một tấm thẻ ngân hàng đặt lên mặt bàn, "Thẻ này không có hạn mức, không cần tiết kiệm thay tôi."
Thương Kỳ nhanh chóng cầm thẻ nhét vào tay Cố Tân Tân. "Cửu tẩu, Cửu ca của em là hào phóng nhất đấy, chị cũng không cần phải giả vờ ngốc làm cái gì, nhất định phải bắt lấy cơ hội này hung hăng đục khoét của anh ấy một trận."
Đã nói đến nước này thì cô muốn cũng không thể không đi, nếu từ chối nữa thì cũng quá kì quái rồi.
Lúc ra cửa Cận Ngụ Đình còn để cho tài xế trong nhà đi theo. Cố Tân Tân vốn cho là đi riêng với Thương Kỳ sẽ rất lúng túng, không ngờ Thương Kỳ nhiệt tình, hào phóng, hoàn toàn khiến cho cô rất nhanh có thể bỏ đi lo lắng trong lòng mà thích ứng.
Thương Kỳ lôi kéo Cố Tân Tân đi mua quần áo, cô ta từ nhỏ đến lớn đều là dùng đồ tốt nhất, hiển nhiên sẽ không quá quan tâm đến những nhãn hiệu nhỏ.
Nhưng Thương Kỳ vốn thông minh hiểu lòng người, mắt liếc thấy Cố Tân Tân đứng trước tấm kính ở lầu hai, cô ta ngẩng đầu nhìn theo, "Cửu tẩu, chị có muốn vào bên trong xem một chút không?"
"Trước đây chị từng mua quần áo mùa hè trong đó, rất đẹp."
"Vậy thì chúng ta vào trong xem thử đi."
Cố Tân Tân bị Thương Kỳ kéo vào trong, nhân viên phục vụ nhiệt tình tiến lên đón, "Chào chị, chị cần áo khoác hay váy? Ở chỗ chúng em vừa có một đợt hàng mới về đấy ạ."
"Chúng tôi muốn đi xem trước đã." Cố Tân Tân đi tới trước một khung kính, Thương Kỳ nhìn theo ánh mắt cô nhấc lên một bộ quần áo, trên nhãn viết giá là 459 NDT.
Nhân viên phục vụ đi phía sau nói, "Hôm nay có khuyến mại, giảm 20%."
Cố Tân Tân cảm thấy giá cả rất thích hợp, cô cầm hai cái vừa mắt mình. Cố Tân Tân nhìn sang Thương Kỳ đứng bên cạnh không nhúc nhích, lập tức nghĩ ra được nguyên nhân, cô ta và Cận Ngụ Đình hẳn là cùng thuộc một cấp bậc, đi vào đều là mấy nơi hàng hiệu xa xỉ, đã bao giờ bước chân vào mấy nơi cửa hàng nho nhỏ này?
Cố Tân Tân hơi do dự, cuối cùng đem áo treo về. "Chúng ta đi xem thêm một chút nhé?"
"Chị không thích sao?" Thương Kỳ nói xong, cầm chiếc váy đem ướm lên người. "Cửu tẩu chị xem em mặc cái này có đẹp không?"
Khuôn mặt Cố Tân Tân hơi nhiễm ý cười. "Rất xinh."
"Em cũng cảm thấy thế." Thương Kỳ lại cầm mấy chiếc áo khoác, dáng vẻ tựa như rất hài lòng. Cố Tân Tân thấy vậy, lúc này mới cầm lại mấy bộ vừa rồi.
Thử xong quần áo hai người đi đến quầy thanh toán.
Cố Tân Tân cũng có thẻ riêng của mình, nhuận bút vẽ tranh của cô khá ổn, đủ để cô mua mấy bộ quần áo tự thưởng cho mình.
Thương Kỳ liếc nhìn nhân viên phục vụ cầm lấy thẻ, trêu đùa cô, "Cửu tẩu, chị thật sự không nỡ lòng tiêu tiền của Cửu ca à?"
"Ngày thường anh ấy đã mua cho chị không ít đồ rồi."
"Trông kìa trông kìa, ngay trước mặt người ta mà tình cảm mặn nồng nữa." Thương Kỳ nhận lấy túi đồ từ trong tay người bán hàng, một tay kia kéo Cố Tân Tân đi ra ngoài.
Năm tầng cao nhất là khu bán đồ xa xỉ phẩm, Cố Tân Tân cũng không có hứng thú, nhưng Thương Kỳ hiển nhiên hứng thú dồi dào, lôi kéo Cố Tân Tân đi vào một quầy hàng bán trang sức.
Nhân viên phục vụ nhân ra cô ta, lập tức bưng lên hai chén trà ấm, còn sắp xếp chỗ ngồi cho Thương Kỳ và Cố Tân Tân.
Thương Kỳ ngồi xuống, cũng không bắt đầu chọn mà nói với Cố Tân Tân, "Cửu tẩu, tết năm nay hẳn sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều."
"Vì sao?"
"Có thêm chị đó." Thương Kỳ cười ha ha, "Năm trước cả nhà Cận gia đến ngoại thành bắc trượt tuyết, năm ngoái em cũng trùng hợp đến đó. Chơi mấy ngày trở về đúng vào đêm giao thừa, cũng coi như là giải sầu."
Cố Tân Tân chưa từng nghe Cận Ngụ Đình kể, có lẽ là chưa có dịp.
Ánh mắt Thương Kỳ rơi xuống quầy, nhìn thấy một chiếc lắc tay nạm đầy những viên kim cương nhỏ xinh cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ, cô ấy chỉ tay vào đó. "Cửu tẩu, cổ tay chị rất mảnh mai, đeo cái này khẳng định rất hợp."
Cố Tân Tân tưởng mình chỉ là đi cùng Thương Kỳ vào, không ngờ cô ta còn mở miệng kêu cô thử, vội vàng rụt tay về. "Chị không thích đeo trang sức."
"Lắc tay rất kén màu da, da chị trắng nõn như vậy nhất định sẽ rất hợp đó ạ." Nhân viên phục vụ nói xong lập tức mở tủ kính ra, hai tay nâng hộp trang sức cẩn thận từng chút một lấy ra.
Cố Tân Tân trước giờ vẫn luôn rất rõ ràng, thứ gì mua không nổi thì ngay cả cửa cũng sẽ không muốn bước qua nói gì đến là mặc thử hay đeo thử. "Không cần, cám ơn."
"Cửu tẩu, Cửu ca để em mang chị ra ngoài là để tiêu tiền." Thương Kỳ kéo tay cô, "Chị nghĩ rằng anh ấy sẽ tiếc chút đỉnh này sao?"
Cố Tân Tân cũng không muốn dài dòng với cô ta, nhân viên phục vụ mang đến cho cô thử, cô nhìn trên mác là bảy con số.
"Đẹp." Ánh mắt Thương Kỳ sáng lên, "Rất hợp với chị đó."
Nhân viên phục vụ lại kể đến nhà thiết kế đã thiết kế ra chiếc lắc tay này nổi tiếng đến mức nào, mọi tác phẩm anh ta tạo ra đều là vô cùng xuất sắc ra sao. Trong đầu Cố Tân Tân mơ màng, dù có đẹp hơn nữa thì cũng là một cái lắc tay có giá trị đến bảy con số, có thể mua được một ngôi nhà rồi.
"Thế nào?" Thương Kỳ đi đến bên cạnh hỏi. "Chị đeo nó trở về, Cửu ca nhất định sẽ khen mắt thẩm mỹ của chị tốt."
Cố Tân Tân hơi lắc đầu, mặc dù lúc cô cầm thẻ của anh quả thực nghĩ đến việc đục khoét của anh một trận, nhưng cài này thật sự cũng phải xem xét đến tình hình kinh tế của bản thân trước đã.
"Không cần." Cố Tân Tân ra hiệu cho nhân viên phục vụ lấy xuống.
"Thật sự không muốn nghĩ kỹ hơn sao ạ? Nó cực kỳ thích hợp với khí chất của chị đó."
Cố Tân Tân khẽ cười, đồ vật phù hợp với khí chất của cô có rất nhiều, cô còn muốn nói bầu trời với những ngôi sao và mặt trăng kia lại càng phù hợp với mình hơn.
Công việc làm ăn trong những cửa hàng xa xỉ phẩm một nửa là dựa vào danh tiếng của nhãn hiệu mà đạt được, nửa kia chính là cái miệng của nhân viên phục vụ.
"Thật là tiếc, chị xem, em cũng không giới thiệu cho chị những kiểu khác chủ yếu cũng là bởi vì. . . . . . ."
"Thật sự không cần." Cố Tân Tân mỉm cười. "Coi như là chúng tôi không có duyên đi."
Nhân viên phục vụ vẫn chưa muốn lấy xuống cho cô, hai tay đặt trên quầy, còn muốn nói thêm vài câu.
Thương Kỳ thấy thế, kéo cổ tay Cố Tân Tân nhìn một chút, "Thật sự là đẹp quá đi, nhưng mà hình như ở nhà chị còn một kiểu gần giống như thế này rồi thì phải?"
Cố Tân Tân nghe vậy, lập tức gật đầu nói theo: "Ừ, cũng phải thay đổi mẫu mã mới thôi."
"Vậy cũng rất đơn giản, trong tiệm của chúng em đều là những nguồn cung cấp mới nhất." Nhân viên phục vụ nói xong, giúp Cố Tân Tân gỡ lắc tay xuống, Thương Kỳ thấy vậy liền cầm chiếc túi đặt bên cạnh, "Hôm nào trở lại sau đi, hiện tại bỗng nhiên nhớ ra có việc gấp rồi."
"Được." Cố Tân Tân đứng lên theo.
Nhân viên phục vụ thấy thế cũng không tiện giữ ở lại nữa. Thương Kỳ kéo cánh tay Cố Tân Tân bước nhanh ra ngoài, đi ra đến hành lang rốt cục không nhịn được cười đến mức gập cả người lại, "Ha ha ha, chúng ta cũng quá là thú vị đi."
"Thật ngại quá," Cố Tân Tân cũng kéo một bên khóe miệng lên, "Khiến em đi theo chị cũng mất thể diện theo rồi."
Thương Kỳ đứng dậy vỗ vỗ lên cánh tay Cố Tân Tân, "Mất cái gì mặt chứ, chỉ là không tiêu được tiền của Cửu ca thì cũng quá có hời cho anh ấy rồi. Em mặc kệ đấy, Cửu tẩu phải mời em uống chà chiều bù đắp mới được."
"Được, không thành vấn đề."
Thương Kỳ cùng tuổi với cô, hiện tại lại có thể gọi một tiếng Cửu tẩu thân mật đến thế. Hai người đi dạo chán chê, Cố Tân Tân đưa cô ta đến một cửa hàng đồ ngọt.
Thương Kỳ cầm thực đơn, gọi ra vài món ăn và nước uống.
Cố Tân Tân nhìn cô ta cầm điện thoại tán gẫu với bạn bè, cũng không biết là nói đến chuyện gì mà đôi lông mày dãn rộng ra. Cố Tân Tân không khỏi nghĩ tới Thương Lục, cùng là con gái Thương gia mà một người đang ở tuổi xuân mơn mởn lại điên rồi.
Nhân viên phục vụ đem điểm tâm lên, Thương Kỳ đặt điện thoại xuống, "Cửu tẩu, em có thể nhờ chị một chuyện chứ?"
"Chuyện gì?"
"Mỗi ngày đều đến Cận gia cũng có chút bất tiện, em có thể nhờ chị thi thoảng đến thăm chị gái em không? Ở bên chị ấy nhiều hơn một chút."
Cố Tân Tân cầm ống hút đâm đâm vào lớp bọt nổi trên cùng, "Chị dâu vốn dĩ không bao giờ đi ra khỏi cửa."
"Em biết, anh rể luôn giam chị ấy lại, nhưng như vậy đối với bệnh tình của chị ấy chỉ càng tệ hại đi mà thôi."
Cố Tân Tân nếm một miếng bánh ngọt, không lên tiếng, Thương Kỳ thấy vậy tiếp tục nhẹ nhàng nói, "Chuyện chị em phát bệnh lần trước là nhà em không đúng. Chỉ là ba mẹ em thật sự vẫn không thể chấp nhận được dáng vẻ đó của chị ấy, Cửu tẩu, chị dâu trước khi điên. . . . . ."
Mặc dù cô ta không nói hết câu nhưng Cố Tân Tân cũng có thể hiểu được. Gương mặt đó chính là một minh chứng tốt nhất, Cận Hàn Thanh tuy là mang về không ít phụ nữ, xinh đẹp yêu kiều hay rực rỡ mỹ lệ cũng đều có, chỉ là như vậy thì sao chứ? Bọn họ nếu đứng trước Thương Lục, một chút khả năng để mang ra so sáng cũng không có.
"Thương Kỳ, có thể kể cho chị nguyên nhân chị dâu phát bệnh không?"
Động tác cắn ống hút của Thương Kỳ cứng đờ, mi mắt nhẹ giương lên nhìn Cố Tân Tân. Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, trong mắt cũng có mấy phần né tránh, "Là. . . . . .Là đang bình thường bỗng nhiên bị dọa sợ mà phát điên."
Ngực Cố Tân Tân hơi thắt lại, "Vì sao lại thế?"
"Có một vài việc chi tiết ở giữa ngay cả em cũng không biết, hai nhà Cận-Thương đã sớm cùng nhau đem sự tình bưng bít đến kín kẽ," Thương Kỳ nghĩ đến Thương Lục, trên mặt cũng theo đó mà xuất hiện một tầng không rõ.
"Lúc trước chị với chị dâu ra ngoài, có người gào thét muốn chị ấy đền mạng, còn muốn đẩy chị ấy từ trên thang cuốn xuống. . . . . ."
Ánh mắt Thương Kỳ rời đi, môi run rẩy, "Chị đã bao giờ hỏi Cửu ca chưa?"
"Gì cơ?" Trong đầu Cố Tân Tân nghĩ một lượt, sau đó dè dặt hỏi, "Lẽ nào chuyện này có liên quan gì đến Cận Ngụ Đình sao?"
Đáy mắt Thương Kỳ rất rõ ràng lộ ra một tia không tự nhiên, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra một câu. "Liên quan gì đến Cửu ca ạ, ý em nói là chị đã bao giờ hỏi Cửu ca chuyện chị em bị đẩy xuống lầu là do ai làm chưa ấy."
Cố Tân Tân luôn cảm thấy lời của Thương Kỳ mang theo thâm ý, nhưng cô thật sự không thể nghĩ ra Cận Ngụ Đình và việc phát điên của Thương Lục có liên quan gì đến nhau.
Trong lòng cô đang rối như tơ vò thì Thương Kỳ đột ngột chuyển chủ đề, "Cửu tẩu, chị biết trượt tuyết không?"
Cố Tân Tân lắc nhẹ, "Không biết."
"Cửu ca và anh rể em đều biết, còn có thể trượt rất giỏi, trước đây chị em cũng biết, chỉ là bây giờ dù có dẫn ra ngoài thì cũng sẽ không cho chị ấy chơi."
Cố Tân Tân hơi mất tập trung, trên miệng rõ ràng là dính một chút bánh ga tô mà không hiểu sao lại cảm thấy đắng, cô làm sao vậy?
Sau đó hai người lại đi dạo, Thương Kỳ lần này rất tận tụy với trách nhiệm là đưa Cố Tân Tân đi chơi, vậy nên cũng không mua nhiều cho bản thân.
Lúc hai người đi qua khu bán hàng hiệu cho nam,Thương Kỳ lôi cánh tay của Cố Tân Tân, "Cửu tẩu, chị cũng mua cho Cửu ca gì đó đi, đàn ông mà, nhất định cũng sẽ cảm thấy vui vẻ khi được vợ tặng quà."
Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn lên, Cận Ngụ Đình quả thật mua cho cô không ít đồ, nhưng cô chưa bao giờ mua cho anh cái gì.
Trước đây không mua là vì không nghĩ tới, dù sao khi đó cô là không hề tự nguyện muốn gả cho anh nên phẫn hận trong lòng vẫn khó tiêu, làm sao có thể nghĩ đến mua quà, cái này quan trọng sao?
Sau đó cứ vậy không nghĩ đến, vừa là không biết phải mua cái gì, vì dù sao thì những thứ anh dùng cho dù là vật nhỏ nhìn tầm thường nhất đính lên quần áo cũng có giá trị liên thành, cô mua không nổi.
Hiện tại lại bỗng nhiên muốn mua rồi.
Bất luận thế nào, tâm ý vẫn là quan trọng nhất, cô thật muốn mua cho anh thứ gì đó.
Thế nhưng nếu tặng cho ngươi đàn ông đó những thứ đơn giản như thắt lưng, ví da, cà vạt kia. . . . . .
Ánh mắt Thương Kỳ đảo qua quầy hàng bên trong, nghĩ tới sáng sớm nay Cận Ngụ Đình lấy cái ví tiền kia ra, cô ta có thể nhận ra rõ ràng đó là trước khi Thương Lục phát điên chọn mua tặng Cận Ngụ Đình làm quà sinh nhật.
Thương Kỳ kéo tay Cố Tân Tân đi vào trong cửa hàng, "Cửu tẩu, cứ mua ví tiền là được rồi."
Cố Tân Tân nghĩ cũng không tệ, cà vạt và thắt lưng bất cứ khi nào cũng có thể bị người ta nhìn thấy, chỉ có ví tiền là có thể giấu trong túi, mặc dù quà cô đưa không đủ đẳng cấp nhưng cũng sẽ không quá làm mất mặt như vậy phải không?
Hai người đi đến trước quầy, Cố Tân Tân chọn cái ví da màu đen, giá tiền cũng khá ổn, logo rất nhỏ, tay cô khẽ vuốt lên trên bề mặt, "Vậy thì mua cái này đi."
"Được."
Thương Kỳ quét mắt qua nhãn hiệu, 1899.
Thanh toán xong xuôi, Thương Kỳ lần này dường như không nhiệt tình như vừa rồi.
"Cửu tẩu, cũng sắp tối rồi, chúng ta ăn cơm tối xong rồi hẵng về."
"Có sợ sẽ muộn quá không?"
Thương Kỳ kéo Cố Tân Tân đến trước thang máy, chỉ chỉ bảng chỉ dẫn bên cạnh, "Lầu tám là nơi ăn cơm, chị mời em uống trà chiều, em mời chị ăn cơm tối."
Cố Tân Tân không có cách nào từ chối, lại bị cô ấy kéo vào thang máy.
Đi tới phòng ăn, hai người tùy tiện chọn một chỗ ngồi ngồi vào, Thương Kỳ để Cố Tân Tân chọn món, bọn họ cũng chỉ có hai người nên không ăn hết bao nhiêu. Cố Tân Tân chọn đại hai món, Thương Kỳ liếc một cái, gọi thêm một món canh sau đó mới trả thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Cố Tân Tân cảm thấy rất thoải mái, Thương Kỳ đi với cô không để tâm quá đến mặt mũi, càng không có gọi ra cả một bàn lớn đồ ăn khiến cô lúng túng.
"Cửu tẩu, sau này em thường xuyên đến tìm chị chơi được không?"
"Ừ."
Hai người ngồi sát bên cửa sổ nên có thể nhìn thấy dòng người đông đúc đi qua. Vì đến sớm nên không phải chờ lâu lắm thức ăn đã được mang lên rồi.
Thương Kỳ chống cằm nhìn ra ngoài, đúng lúc này hai người đàn ông đi qua khung cửa thủy tinh. Cô ta ngồi dậy, chỉ chỉ, "Cửu tẩu mau nhìn."
Cố Tân Tân phóng tầm mắt ra ngoài, hai người kia dừng lại bước chân, giống như đang chờ ai đó. Cố Tân Tân nhận ra một người đàn ông trong đó, chính là người hễ nhìn thấy Cận Ngụ Đình đều sẽ phải quỳ xuống.
Thế nhưng lời này của Thương Kỳ lại giống như có ý gì khác.
Khóe mắt Cố Tân Tân hơi giật giật, "Anh ta làm sao vậy?"
"Nếu như Cửu ca ở đây nhất định chị có thể nhìn thấy một màn vô cùng đặc sắc."
"Là sao?"
Thương Kỳ oán hận nói, "Anh ta bắt nạt chị em, đẩy chị ấy, thậm chí còn muốn động thủ đánh chị ấy. Cửu ca nói gặp một lần anh ta sẽ phải quỳ một lần, để xem sau này anh ta còn dám làm chuyện ngu ngốc nữa không!"
Ngực Cố Tân Tân giống như đột nhiên bị đánh mạnh một đòn, hóa ra lần đó cũng không phải là vì cô.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình đơn phương thật buồn cười, may là cô đã không kể chuyện về người đàn ông này trước mặt Thương Kỳ, cô cẩn thận che đi cảm xúc dưới đáy mắt, hóa ra là cô hiểu lầm.
Thương Kỳ nhìn sắc mặt của cô hơi tái đi, "Cửu tẩu, chị làm sao vậy?"
"Không sao." Cô định thần, nhìn nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên bàn. "Ăn cơm đi."
"Quan hệ của Thương gia và Cận gia trước giờ vẫn rất tốt, khi còn nhỏ em và chị hay đến Cận gia chơi, hiện tại bộ dạng chị gái em như thế, hễ đi ra ngoài không ai để ý là lại bị người ta bắt nạt." Thương Kỳ có lẽ là sợ cô hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích.
Cố Tân Tân gắp một miếng thức ăn đặt vào bát cô ấy, "Ừ, có những người cũng cần có chút giáo huấn."
"Đúng vậy nha, anh rể em đi dạy dỗ người ta còn nhiều hơn, dù sao đó cũng là vợ anh ấy mà, còn Cửu ca. . . . . . Chúng em đều là rất yêu quý anh ấy, giống như là em gái vậy."
Cố Tân Tân hơi mím môi, dù là được hai chữ em gái này an ủi những trong lòng đã sớm có một cái lỗ hổng, dù nói gì cũng không thể lấp đầy.
Sau khi ăn xong tài xế chở hai người về, Cố Tân Tân đẩy cửa đi vào phòng khách, Cận Ngụ Đình và Khổng Thành đang ngồi ở bàn ăn cơm.
Người đàn ông quét mắt qua đống túi trên tay cô. "Mua gì thế?"
"Không gì cả, chỉ có mấy bộ quần áo."
"Lại đây."
Cận Ngụ Đình này trước nay vẫn luôn bá đạo từ trong xương tủy, Cố Tân Tân đi lên hai bước, anh đã đặt bát xuống, "Cô mua đồ rồi mà sao tôi không nhận được tin nhắn thông báo quẹt thẻ?"
"Tôi dùng thẻ của mình."
Cận Ngụ Đình nhìn thấy trong tay cô còn cầm một gói quà được bọc tỉ mỉ, anh đưa tay ra kéo về. "Bên trong là cái gì?"
"Đồ. . . . . . Đồ tôi mua thôi."
Cận Ngụ Đình rút ra chiếc ví tiền bên trong, "Mua cho tôi?"
"Không phải," Cố Tân Tân đưa tay muốn cướp về, "Mua cho ba tôi."
Cận Ngụ Đình nâng cao cánh tay, "Vậy cô ra ngoài cả một ngày như vậy mua được cho tôi cái gì?"
"Không mua gì cả."
Sắc mặt Cận Ngụ Đình hơi đổi, "Sao đột nhiên lại nghĩ đến mua ví tiền cho ba cô?"
"Tự nhiên nghĩ tới thôi."
Cận Ngụ Đình liếc nhìn thứ đồ trong tay, hừ lạnh một cái rồi ném nó lên mặt bàn. "Xấu."
Cố Tân Tân nghiến răng, gần hai ngàn của cô đó, lúc quẹt thẻ tay cô còn run rẩy rất lâu. Vậy mà anh nói gì? Xấu? Cô đưa tay muốn lấy ví tiền về, "Đúng đó, chê xấu thì đừng có lấy!"
Cận Ngụ Đình nghe được lập tức đè lại mu bàn tay cô, bàn tay cầm ví tiền của cô của kẹt cứng ở giữa. Cận Ngụ Đình còn có thể nghe không hiểu ý tứ trong câu nói này của cô sao?
Khổng Thành không ngừng gắp rau, nhưng mắt vẫn không quên xem kịch vui, lời vừa nói ra của Cận Ngụ Đình quả thật là làm người ta chết tâm, anh ta cứ ngồi đây chờ xem kịch vui thôi.
Cái miệng hại cái thân, mắt mọc trên đầu thành thói, Khổng Thành nén nhịn cười, chỉ là những lời như vậy dĩ nhiên anh ta không dám nói ra trước mặt Cận Ngụ Đình, hiện tại vẫn là ngồi đây xem anh cứu vãn tình hình thế nào đi.
"Tôi nói tuổi của ba cô thật sự là không hợp với kiểu này đâu."
Ngón tay Cố Tân Tân giật giật, "Anh vừa mới chê xấu đấy."
"Cô nghe nhầm rồi."
". . . . . . ."
Ngón tay Cố Tân Tân không buồn động, "Thả tay."
Cận Ngụ Đình thu lại tay, Cố Tân Tân cầm ví tiền bỏ vào trong túi giấy sau đó quay đầu đi lên lầu.
Lúc Cận Ngụ Đình đi lên phòng ngủ, nhìn thấy túi giấy kia đặt ở trên tủ đầu giường chếch về phía anh, Cố Tân Tân ôm máy tính ngồi trên bệ cửa sổ, không thèm cho anh cái liếc mắt, giống như đang rất chăm chú vẽ tranh.
Anh cầm lấy chiếc túi đi vào phòng thay đồ, Cố Tân Tân ngó đầu nhìn theo, trong lòng vừa thấp thỏm lại kích động, không làm sao nói ra được cảm giác phức tạp trong lòng.
Trước khi Tết đến Tần Chi Song quả nhiên nhắc đến chuyện đi ngoại thành bắc trượt tuyết.
Bà vốn là muốn mời Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng cùng đi, nhưng nơi làm việc của bọn họ đều không được nghỉ, cuối cùng chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Tần Chi Song.
Ngày xuất phát Thương Kỳ đến Cận gia, nói để cô ấy đi cùng chăm sóc cho Thương Lục luôn, Cận Hàn Thanh cũng vui vẻ cho cô ta đi theo.
Cố Tân Tân đi đâu cũng phải mang theo máy tính, khu trượt tuyết ngoại thành bắc này vẫn là lần đầu tiên cô đến. Cô thích những ngày tuyết rơi, khi còn bé rất thích ném tuyết.
Chiếc xe lái qua cánh rừng, những ngọn núi cao phía xa xa thấp thoáng trập trùng, từng căn nhà sàn đứng vững ở trên đỉnh núi phủ mây trắng.
Xuống xe, Khổng Thành và tài xế đặt hành lý xuống, Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Hàn Thanh khoác lên cho Thương Lục một chiếc áo khoác dày.
Thương Kỳ vẫy vẫy tay sang bên này, "Cửu ca, Cửu tẩu."
Cố Tân Tân mỉm cười thay cho lời chào hỏi.
Phòng nghỉ được sắp xếp ở tầng hai, trong phòng máy sưởi được bật, tầm mắt Cố Tân Tân xuyên qua cửa sổ dừng lại ở khu trượt tuyết cách đó không xa.
Một đường tuyết trắng xóa nổi bật giữa nền trời xanh lam kéo dài đến tít phía dưới, tầm mắt vốn rộng mở thông thoáng bông chốc bị sắc thái đó thiêu đốt cho đau đớn, núi rừng ở giữa phảng phất như bị mấy trăm mảnh lụa trắng siết quanh. Cố Tân Tân nhìn theo từng người từng người mặc đồ trượt tuyết rực rỡ sắc màu vùn vụt phi qua. Cô dù là không có ý định chơi nhưng lúc này vẫn ngứa ngáy tay chân vô cùng, muốn đi thử một chút.
Cận Ngụ Đình nhìn chăm chú theo bóng lưng của cô, "Từng đi bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Thật muốn nhìn dáng vẻ đấu vật của cô."
Cố Tân Tân quay đầu liếc xéo anh, "Nếu thật sự tôi muốn đấu vật, nhất định sẽ kéo anh đấu vật theo."
Trong phòng của Cận Hàn Thanh, Thương Kỳ liếc mắt vào bên trong phòng ngủ, "Bên ngoài không khí thật tốt mà, em mang chị ra ngoài chơi một chút nha."
Cận Hàn Thanh vẫy tay, Thương Lục đi đến cạnh anh ta, người đàn ông sợ cô lạnh xoa xoa tay cô ấy.
"Đừng đi xa quá, chỉ được dạo quanh lầu hai này thôi."
"Biết rồi mà."
Cận Hàn Thanh vẫn không yên tâm, "Để tiểu Vu đi theo."
"Ok luôn."
Thương Kỳ dắt tay Thương Lục, Thương Lục nhìn phong cảnh bên ngoài, khóe môi lơ đãng hơi nhấc lên, trong lời nói còn chứa kích động, "Tuyết, tuyết."
Cận Hàn Thanh cũng cười. "Nhìn vui vẻ như thế, chờ tôi xử lý xong chút chuyện liền đưa em đi đến khu trượt tuyết chơi."
Thương Kỳ dẫn cô ấy đến đứng trước lan can phía cuối hành lang, hai tay cô ta vươn lên trên, "Chị, chơi vui không?"
"Vui a."
Thương Kỳ kéo một tay Thương Lục, ngón tay vuốt ve những vết thương trên cổ cô ấy. Lúc cô ấy cầm cây kéo rạch xuống, Tần Chi Song kịp thời kéo lại nên vết thương không sâu, nhưng vẫn là chảy không ít máu, vết thương này hiện tại đã gần khép miệng lại.
"Chị, sau này đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch này nữa."
Thương Lục rút tay về, sờ sờ lên đó.
Cố Tân Tân nắm chặt cây gậy trượt tuyết trong tay không dám nhúc nhích, cô cảm thấy ván trượt tuyết này vẫn đang không ngừng quơ loạn. Cận Ngụ Đình lướt xong một vòng quay lại trước mặt cô, "Ngay tại chỗ bước đi thôi, có cái gì mà run?"
"Tôi không run." Miệng cô vẫn luôn rất cứng, hai tay cẩn thận chống về phía trước, Cận Ngụ Đình tiêu sái trượt một hình chữ S trên khoảng đất trống bên cạnh, Cố Tân Tân cắn răng, thật muốn xông tới ganh đua cao thấp với anh.
Nhưng hiện tại đến đứng cũng không vững, thật vất vả mới bước lên được vài bước, phía trước lại có một cái dốc, Cố Tân Tân hét ầm lên. "Cứu với."
Cận Ngụ Đình xông lên phía trước ôm lấy cô, tốc độ trượt xuống tăng nhanh. Tay trái Cố Tân Tân ôm chặt eo Cận Ngụ Đình, mất trọng tâm, trực tiếp chuyển sức nặng toàn thân đặt lên người anh.
Cả hai người ngã vào một đống tuyết, Cố Tân Tân cười đến mức muốn rút gân, "Cận Ngụ Đình, không phải anh nói mình rất giỏi à?"
Cô giãy dụa muốn đứng dậy, Cận Ngụ Đình thấy thế liền kéo cô về phía mình, cầm nắm tuyết lớn ném lên trên mặt cô.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Cố Tân Tân thuận thế ôm lấy anh, mặt cọ cọ vào người anh. . . . . . .
Thương Kỳ nhìn chằm chằm vào một chỗ, ngón tay chỉ về phía đó, "Chị, đó là Cửu ca và Cửu tẩu mà?"
Thương Lục theo ngón tay của cô ta nhìn đến, không nói một lời.
"Thật tốt quá," Trên mặt Thương Kỳ phát ra ý cười yếu ớt, "Quả nhiên là lâu ngày có thể sinh tình, trừ chị ra thật sự em chưa từng gặp qua một người phụ nữ nào có thể khiến cho Cửu ca trở thành như vậy."
Cố Tân Tân chơi mệt, không chống đỡ nổi nữa đi theo Cận Ngụ Đình trở về.
Tới ngày về vẫn còn thời gian, cô có thể chậm rãi mà học.
Chiều tối, trong ngọn núi nhất thời trở nên lạnh lẽo, bốn phía sân trượt tuyết đều có ánh đèn, nhưng phía sau nhà gỗ chính là núi tiếp núi, bóng tối bao trùm lấy cánh rừng chỉ le lói vài ngọn đèn heo hút.
kính koong kính koong ------
Cố Tân Tân vừa mới vẽ được một trang thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo. Cận Ngụ Đình từ trên giường đi ra mở cửa, Thương Kỳ đứng bên ngoài hồn bay phách lạc, vành mắt ửng đó, nhìn thấy Cận Ngụ Đình thì gấp đến mức nói không ta lời.
"Làm sao vậy Thương Kỳ?"
Thương Kỳ nhìn bốn phía sau đó đi vào trong, "Cửu ca. . . . . ."
Cố Tân Tân đặt bản vẽ xuống đứng dậy, Thương Kỳ chùi lung tung nước mắt trên mặt, "Chị em biến mất rồi."
"Nói lại lần nữa?" Tiếng Cận Ngụ Đình trầm thấp lạnh lẽo, Cố Tân Tân còn nghe được trong lời nói của anh mang theo run run, "Biến mất?"
"Em dẫn chị ấy ra ngoài đi dạo một chút, chị ấy khăng khăng muốn vào trong rừng, nói muốn tìm gì đó, em kéo lại cũng không được. . . . . ."
Cận Ngụ Đình nghe vậy thì cả đầu tê dại, cánh rừng trong khu trượt tuyết này sâu thẳm không thấy điểm dừng, một người bình thường lạc vào còn khó mà ra ngoài, huống chi là một Thương Lục điên điên khùng khùng.
"Em tự nhiên mang cô ấy ra đó làm cái khỉ gì?"
Thương Kỳ nhỏ giọng khóc lóc. "Em không có, là chị ấy đẩy em sau đó chạy đi, chị ấy nói trong đó có thứ anh muốn."
"Đồ gì?" Ngữ điệu của Cận Ngụ Đình đã hơi cao lên, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm.
"Chị. . . . . .chị nói là cành gỗ có thể thay bút khắc."
Cận Ngụ Đình mở cửa muốn đi ra ngoài, Thương Kỳ thấy thế thì vội vàng kéo lại cánh tay anh. "Cửu ca, em còn chưa nói cho anh rể biết nữa, anh ấy biết được nhất định sẽ giết chết em!"
Thương Kỳ là thật sự sợ hãi, nước mắt ào ào chảy xuống, Cận Ngụ Đình rút tay ra. "Em ở đây với Tân Tân, anh đi tìm."
Cố Tân Tân đi lên hai bước, Cận Ngụ Đình đã ra đến ngoài, quay đầu lại liếc cô một cái. "Đừng đi ra ngoài."
Cô trơ mắt nhìn anh quay đầu rời đi, còn nhìn thấy đáy mắt anh có hoảng hốt bất an. Anh nói cô đừng đi theo là vì sợ lát nữa cô sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn sao?
_ Hết chương 61 _
***
Bát Bát: Phúc lợi như đã hứa kkk