Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Dịch: CP88
Bát Bát: Theo đúng lời hứa, người theo dõi wattpad trên 20, tặng 2 chương mới ;)
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cámơn!
***
"Cận. . . . . . Cận thị trưởng?"
"Đúng."
Đây không phải là chị cả của Cận Ngụ Đình sao?
Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân nóng lên, côthật sự là làm liều rồi, "Xin lỗi, em không biết hai người đang nói chuyện chính sự, em đi liền đây."
"Đi đâu?" Cận Ngụ Đình thấy cô muốn đứng dậy, liền nhanh chóng đưa tay đặt lên đùi cô, "Ăn ở đây cũng là ăn, lẽ nào tôi đây không sánh được với mấy người ngoài bàn kia?"
"Hai người nói chuyện chính sự, em không tiện nghe. . . . . ."
Cận Ngụ Đình ôm eo cô, một tay kia cầm đũađặt vào trong tay cô, bên trong phòng bao thức ăn đã sớm được đưa vào, chỉ là chưa có ai động đũa.
"Ý của chị cả là muốn tôi tuyệt đường sống của người nhà họ Đoàn."
Người phụ nữ đó nhấc lên ly rượu trắng nhấp một ngụm, "Chuyện như vậy Cửu gia cũng không phải lần đầu tiên làm."
"Đoạn Cảnh Nghiêu rất nhanh sẽ nghe được phong thanh tin tức, đến lúc đó chị cả không sợ gặp phiền phức?"
"Cô ấy giờ đã ngồi ở vị trí này thì còn mấy người phải e ngại? Huống hồ là Đoạn Cảnh Nghiêu lợi dụng cô ấy trước, theo tính cách của cô ấy thì làm sao có khả năng không trảlại gấp bội đây?"
Cố Tân Tân nghe được thì hãi hùng khiếp vía, tuy cô cũng chỉ gặp Cận Duệ một lần trong hôn lễ, nhưng quan hệ của những người trong Cận gia cô cũng có thể coi là nắmđược rõ ràng, mà Đoạn Cảnh Nghiêu này chính là anh rể Cận Ngụ Đình, nói cách khác, là người Cận Duệ gọi một tiếng chồng.
Trên bàn bày kín các loại đồ ăn nhưng không có ai động tới, Cố Tân Tân mất tự nhiên đểđũa xuống, "Mấy người bạn còn đang chờem."
Cận Ngụ Đình lúc trước cũng chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, thấy cô quyết tâm cũng rất tự nhiên thả tay, quả thật có cô ởđây thì rất nhiều chuyện bất tiện không thểnói ra, dù sao ngàn phòng vạn phòng, kể cảngười bên gối cũng chưa chắc có thể tin cậy.
Cố Tân Tân đi thẳng ra ngoài như thể có gaiở sau lưng, cô nghĩ tới vợ chồng Cận NgụThanh, lại nghĩ tới chị cả của Cận Ngụ Đình, lẽ nào trong nhà Cận gia đều là cho phép vợchồng chém giết lần nhau sao?
Mấy người Triệu Thiến đều đang chờ cô quay lại, Cố Tân Tân vừa ngồi xuống, nam sinh bên cạnh lập tức hỏi. "Trời ạ, người vừa rồi thật sự là bạn trai cậu hả?"
"Tân Tân, cậu như vậy là hơi bị quá đáng rồi nha, chuyện như vậy sao bọn này không hềbiết chút gì?" Triệu Thiến bất mãn đánh lên mu bàn tay cô.
Cố Tân Tân không thể làm gì khác là giải thích lung tung, "Giới thiệu thôi, mẹ mình cứgấp gáp. . . . . . Cái kia, chỉ vừa mới gặp, vừa mới gặp thôi à."
Đang nói chuyện thì Khổng Thành đi tới, khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân đầy phòng bị, Khổng Thành đứng trước mặt, khom lưng vô cùng cung kính nói, "Phu nhân, Cửu gia nói cô muốn ăn gì thì cứ thoải mái gọi, sau tính hóa đơn vào với bên ấy là được."
Cố Tân Tân nuốt một ngụm nước bọt, Cận Ngụ Đình nếu là thật có lòng tốt như vậy thìcó thể nhắn tin hoặc gọi điện nói với cô một tiếng, làm sao mà phải phái Khổng Thành qua tận đây?
Khổng Thành trước khi đi còn hơi thâm ý liếc nam sinh bên cạnh Cố Tân Tân một cái, nếu như cậu ta thật sự có quan hệ gì với cô thìsau lần này cũng biết khó mà lui đi?
Một bữa cơm không được yên ổn, Cố Tân Tân phải cho tất cả những người ở đó ăn đến mức ôm bụng mà bò ra mới nhận được đảm bảo tuyệt đối không nói lung tung khi quay vềtrường của họ.
Tan học trở về tòa nhà Tây, Cố Tân Tân vừa bỏ túi xuống thì nghe được từ bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Người giúp việc đi tới mở cửa, hóa ra là Tiền quản gia tới.
"Cửu phu nhân, cô đã trở về."
Cố Tân Tân nghe cách xưng hô này vẫn là rất khó chịu, Tiền quản gia đứng ngoài cửa không vào, "Phu nhân cho gọi cô đến tòa nhàchính một chuyến."
"Tôi biết rồi."
Từ sau khi Cố Tân Tân được gả vào đây đều rất ít khi đi đến tòa nhà chính, cô đi theo Tiền quản gia, cẩn thận thăm dò, "Có chuyện gìsao?"
"Cửu phu nhân không cần căng thẳng, phu nhân chỉ là muốn đưa cô ra ngoài một chuyến mà thôi."
Cố Tân Tân đi vào phòng khách tòa nhàchính, ngoài ý muốn nhìn thấy Thương Lụcđã ở đó sẵn, Tần Chi Song đứng lên vẫy vẫy Cố Tân Tân.
Cô bước nhanh về phía trước, Tần Chi Song cầm lấy áo khoác trên ghế salông."Con đi cùng ta mang chị dâu con ra ngoài đi dạo một chút."
Cố Tân Tân lộ vẻ mặt do dự."Chị dâu nhưvậy. . . . . . Không sao chứ ạ?"
"Những thời điểm nó bình tĩnh có thể cư xửnhư người bình thường, hơn nữa gần đây mỗi ngày đều uống thuốc rất đều." Tần Chi Song dừng một chút, nói tiếp, "Hôm qua nhà mẹ đẻThương Lục đến, nghe bọn họ nói cũng đúng, chúng ta cứ nhốt nó vào trong nhà cũng không tiện lắm."
Cố Tân Tân nhìn Tần Chi Song kéo tay Thương Lục, cô ấy ngoan ngoãn đứng dậy, vẻmặt rất bình thường, một chút cũng không giống dáng vẻ phát điên.
Tài xế đậu xe ở cửa, Cố Tân Tân đứng sát cạnh Thương Lục, lớp kính màu trà phản chiếu ra hai bóng người khiến cho Thương Lục nhìn đến xuất thần, giữa hai hàng lông mày cô ấy lộ ra vẻ điềm tĩnh nhu hòa, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lại trắng bệch đến gần như trong suốt.
Thương Lục đúng là mỹ nhân, cô ấy nếu không phát điên, sẽ có bao nhiêu người vì côấy mà thần hồn điên đảo đây?
Ngồi vào xe, Tần Chi Song dặn dò tài xế láiđến một khu trung tâm thương mại gần đó.
Nơi này cách nhà cũng không xa, Thương Lục dọc đường đi đều rất yên tĩnh, dáng vẻcũng không giống như sẽ gây chuyện. Đi tới khu trung tâm thương mại, Tần Chi Song cầm tay Thương Lục rồi hướng về phía CốTân Tân nói, "Đi lên lầu ba xem một chút đi, chị dâu con quần áo thường ngày đều là Hàn Thanh nhìn trong tạp chí rồi trực tiếp gọi người ta mang đến, hiếm mới có dịp đi ra ngoài, hai đứa đều đi thử xem."
Cố Tân Tân kín đáo quan sát xung quanh, côđối với nơi này cũng không quen thuộc, hiện tại bọn họ đang ở lầu hai, lối rẽ phía trước làhướng về thang cuốn lên lầu ba.
Tần Chi Song và Thương Lục đứng phía trước, điện thoại di động trong túi Cố Tân Tân bỗng vang lên, cô cúi đầu muốn nhìn xem là ai gọi.
Vai đột nhiên cảm giác đau đớn, cô mới nhận ra mình đụng phải quầy bán đồ chơi trẻ em bên cạnh.
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai truyền vào lỗ tai cô, Cố Tân Tân bò dậy ngay lập tức nhìn thấy một người phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi đẩy ngã Tần Chi Song, sau đó hai tay bà ta đè lại vai Thương Lục, ép cô ấy sát vào tay vịn bên ngoài thang cuốn.
"Mày trả lại con cho tao! Mày tưởng rằngđiên rồi là có thể che giấu tất cả mọi chuyện sao? Mày đi chết đi! Đi chết đi!"
Thương Lục nằm ngửa trên tay vịn, thang cuốn vẫn đang đi lên, hai chân cô ấy sắp bịđẩy ra ngoài không trung, nếu cứ như vậy nhất định sẽ bị người phụ nữ kia đẩy xuống.
Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi đã xông lên, cô đưa tay ôm lấy chân Thương Lục kéo cô ấy trở lại, một tay kia đẩy chân người phụnữ đó ra.
Thương Lục ngã ngồi trên mặt đất, cánh tay và lòng bàn tay đều bị thương, cô ấy nhìn thấy máu trên tay, ánh mắt lạnh lẽo rít lên.
Người phụ nữ kia còn chưa từ bỏ ý định muốn nhổm người dậy, Cố Tân Tân liền kéo cánh tay bà ta, hai người trên thang cuốn lôi lôi kéo kéo, Tần Chi Song bị đẩy nhã không nhẹ, lúc này đang đỡ eo cuộn người ở một chỗ cao giọng hô hoán cứu mạng.
Cố Tân Tân và người phụ nữ kia lôi kéo nhauđến chỗ tay vịn, bà ta muốn đẩy cả Cố Tân Tân rơi xuống, hai người đồng thời va về phía bên cạnh, Cố Tân Tân trong lòng cả kinh, cảm giác mình mất đi trọng tâm ngã xuống.
Trên bả vai truyền đến đau nhức, cô quayđầu thì nhìn thấy Thương Lục đứng lên, đang gắt gao nắm lấy cổ áo cô không buông, mấy giây sau, Cố Tân Tân nghe thấy một tiếng rầm xé tai.
Trong đầu cô tất cả đều là trống không , nhớmang máng người đó vừa mới làm một cáiđộng tác đẩy người vô cùng hoàn hảo.
***
Bát Bát: Như với bộ Tứ Hí, ta khuyến khích mọi người đọc nếu thấy lỗi chính tả thì bình luận nhắc ta sửa, vì có thể ta gõ nhanh nên bị đánh nhầm, hoặc soát lại rồi mà vẫn bị bỏ qua, vậy phải thỉnh đến các thánh soi rồi ^^
P/s: wattpad trên lap không hiểu sao không vào được. Đành phải đăng bằng điện thoại. Vật vã)))