Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Chương 125: Cận Ngụ Đình, tôi sẽ cho anh nếm thử cái gì gọi là đau
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đến công ty của Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân trực tiếp tìm đến quầy lễ tân, lần trước cô đã đến cùng Cận Ngụ Đình nên nhân viên trong công ty cũng đã gặp cô.
"Xin chào."
Nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô thì vội vàng đứng dậy. "Cận phu nhân."
"Cận tiên sinh về chưa?"
"Còn chưa. . . . ." Nhân viên lễ tân nói xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, "Phu nhân muốn tìm ngài ấy sao?"
"Ừ, tôi tìm anh ấy có việc gấp."
"Vậy ngài lên thẳng đó đi ạ."
"Tôi không phải nhân viên của công ty nên không có thẻ, không đi được thang máy."
Nhân viên lễ tân nghe vậy, có chút do dự. "Nếu không thì ngài gọi cho Cận tiên sinh đi?"
"Hai người chúng tôi cãi nhau, tôi tìm tới anh ấy giảng hòa nên không muốn gọi điện thoại, cô trực tiếp đưa tôi lên đi." Cố Tân Tân nói lời này sắc mặt vô cùng nghiêm túc, cũng không hề có chút nào chột dạ. Nhân viên lễ tân thoáng ngập ngừng, nhưng người này là bà chủ nha, cuối cùng không thể làm gì khác đành cầm thẻ đi theo phía sau Cố Tân Tân.
Quẹt thẻ sau đó tiến vào thang máy, nhân viên lễ tân ấn chọn tầng trệt của văn phòng Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân đứng trong thang máy, nhìn con số chầm chậm tăng lên.
Đi ra khỏi thang máy một đoạn Cố Tân Tân liền nhìn thấy bóng người của Khổng Thành, cô hướng về phía nhân viên lễ tân bên cạnh nói. "Cám ơn, tôi có thể tự mình vào được."
"Vâng."
Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước, "Khổng Thành."
Người đàn ông vội vàng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn thấy Cố Tân Tân, trong mắt không giấu được kinh ngạc, "Cửu. . . . ."
Nhưng chưa kịp nói hết câu anh ta đã dừng lại, sau đó bước nhanh đến trước mặt Cố Tân Tân, "Sao cô lại tới đây?"
"Tôi đến tìm Cận Ngụ Đình."
"Cửu gia sẽ không gặp cô đâu."
Cố Tân Tân nghe vậy, trong lòng không khỏi đau đớn. Làm sao cô không biết anh không muốn gặp cô chứ? Nhưng cô hiện tại đúng là đã bị dồn vào bước đường cùng rồi. "Tôi nhất định phải gặp được anh ta."
"Cô việc gì phải làm như vậy?"
"Khổng Thành, trên đời này không có cái đạo lý đó, tôi đây gặp phải chuyện gì hẳn là các người không thể không biết. Anh nói với Cận Ngụ Đình, nếu như không muốn tôi mang một số việc nói ra thì tốt nhất là dành ra chút thời gian gặp tôi đi."
Khổng Thành không khỏi nhìn Cố Tân Tân thêm một cái. "Cô muốn làm gì?"
"Tôi chỉ là muốn đối mặt nói chuyện trực tiếp với anh ta mà thôi. Anh không cần phải căng thẳng."
Ngón tay Khổng Thành gõ nhẹ hai lần lên tập văn kiện trong tay, sau đó xoay người đi về phía văn phòng, Cố Tân Tân thấy vậy liền đi theo.
Khổng Thành dùng vân tay mở cửa phòng làm việc, Cố Tân Tân đi vào, nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi trước bàn làm việc.
"Cửu gia."
Cận Ngụ Đình hơi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Khổng Thành liền thấy được Cố Tân Tân phía sau, khuôn mặt anh lập tức lạnh lẽo, giọng nói cũng không khỏi nâng cao. "Sao em lại tới đây?"
Cố Tân Tân đi thẳng đến trước bàn làm việc của Cận Ngụ Đình, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
"Cửu gia, tôi đi ra ngoài trước."
Cận Ngụ Đình bỏ bút trong tay xuống, tầm mắt chăm chú quan sát khuôn mặt cô. Sắc mặt cô trắng nhợt, nhưng đôi mắt vẫn rất có thần đang nhìn chòng chọc anh.
"Em tìm tôi có việc?"
"Tôi gặp chút phiền phức."
"Rồi thế nào nữa?"
Cố Tân Tân dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi anh lạnh nhạt dùng câu hỏi như vậy với cô cũng khiến Cố Tân Tân nhất thời không thể nói tiếp.
Cận Ngụ Đình nhìn đồng hồ, quá chậm. Cô cứ như vậy tìm đến công ty, Cận Hàn Thanh bên kia không biết đã nhận được tin tức chưa?
"Anh có thể giúp tôi không?" Một hồi lâu sau Cố Tân Tân mới coi như dùng hết dũng khí để mở miệng.
"Em muốn tôi giúp thế nào?"
Cố Tân Tân không tin anh không biết, chính là biết rõ còn hỏi, "Hiện tại tất cả mọi người đều nói là tôi đi ăn cắp, thế nhưng tôi không hề. Cận Ngụ Đình, nếu tôi đã rời khỏi Cận gia, những chuyện trước kia có thể nhất bút câu tiêu(*) được hay không? Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên."
(*) xóa bỏ toàn bộ
"Con của Thương Lục không còn, em cảm thấy mình có thể bình yên sao?" Cận Ngụ Đình không tin cô lại ngây thơ như vậy. Cận Hàn Thanh là ai cô còn không rõ?
Cố Tân Tân mấp máy môi, hai tay nắm chặt túi đặt bên đùi, "Vậy tôi vô duyên vô cớ bị kéo vào Cận gia, món nợ này tính thế nào? Cận Ngụ Đình, xưa nay tôi vẫn luôn không muốn ở lại nơi này, tôi với anh vốn không hề quen biết, kết hôn cũng không phải đôi bên tự nguyện. Tôi còn ở cái tuổi sinh viên đầy nhiệt huyết, bây giờ bị hại đến mức hận không thể trốn đông trốn tây, tôi rốt cuộc là đắc tội với ai? Ai có thể vì tôi mà chịu trách nhiệm chứ?"
"Bây giờ nói những lời này đều đã quá muộn rồi."
"Đúng vậy nhỉ. Chậm. Lúc trước tôi bất lực giãy dụa, hiện tại cũng nằm ở thế yếu, tất cả chỉ là bởi sau lưng tôi không có chỗ dựa, tôi vốn nghĩ rằng tôi có anh, nhưng hiển nhiên anh không làm được. Chúng ta đã hết hi vọng với nhau như thế rồi, anh hẳn là phải nhớ điều đó đến hết đời này chứ? Muốn đánh gục tôi thực sự rất dễ dàng, dùng thủ đoạn cũng không cần quá cao minh. Mặc dù tôi biết bọn họ đã làm những gì sau lưng mình nhưng tôi cũng không có cách nào phản kháng, là vì sao?" Cố Tân Tân nói đến đây, cổ họng không khỏi nghẹn lại. "Là vì thu mua lòng người cần tiền, tìm người làm giả mạo cần tiền, mua thủy quân trên mạng cũng cần tiền. Mà tôi đây, tôi chẳng có thứ gì cả, vì chuyện của ba tôi cũng đã dốc đi hết thảy."
Cận Ngụ Đình nghe thế, không khỏi chen vào một câu, "Đúng, em đem tất cả sính lễ tôi đưa đều bán đi rồi."
"Vì sao không thể bán? Thứ hư tình giả ý đó tôi giữ lại làm cái gì?"
Cận Ngụ Đình khẽ cắn răng, "Thế nên, em liền bán hết không để lại dù chỉ một cái?"
"Chúng có thể cứu cha tôi thì sao tôi không bán?" Cố Tân Tân cũng nâng cao giọng lên không ít, "Tôi đây cũng coi như là đã ly hôn với anh, nhưng thời điểm tôi rời đi cái gì cũng không cần. Hiện tại gặp phải phiền toái lớn như vậy, thậm chí là cái nhà kia tôi cũng nhất định phải bán cho bằng hết."
"Em đã có năng lực như vậy rồi thì còn đến đây tìm tôi làm cái gì?"
Cố Tân Tân không khỏi im lặng, anh đây là đang ám chỉ cô, đi cầu xin cần phải có thái độ của cầu xin sao?
Cố Tân Tân dùng sức bấm vào chiếc túi, "Bút danh của tôi là vô tội, tôi sẽ bảo vệ nó."
"Nó vô tội sao?"
Chóp mũi Cố Tân Tân không khỏi chua xót. "Tôi ...chuyện mà tôi hối hận nhất, chính là tiếp tục vẽ bộ truyện tranh này, để cái tên của nhân vật nam chính kia nổi lên, gọi Cận Ngụ Đình."
Cận Ngụ Đình nghe thế, nơi ngực giống như hung hăng bị đụng một cái, "Cố Tân Tân, vì sao chỉ có lúc đối mặt với tôi em mới có thể cứng miệng như vậy? Bây giờ tất cả chứng cứ đều chĩa mũi nhọn về phía em, tất cả mọi người cũng đều nhận định là em đã khiến Thương Lục té ngã. Đó là đứa con đầu tiên của bọn họ, dù có phải là em làm thật hay không thì chí ít lúc này em không thể chứng minh được mình vô tội. Hố sâu này em lên không được."
Trong đầu Cố Tân Tân chỉ giữ lại một câu nói của anh: tất cả mọi người đều nhận định là cô khiến cho Thương Lục té ngã.
Tất cả mọi người này, bao gồm cả Cận Ngụ Đình.
Xem ra nếu như cô còn tiếp tục nhấn mạnh mình chưa từng làm cũng chỉ vô ích thôi. Ngữ điệu của Cố Tân Tân cũng cứng rắn. "Anh không chịu giúp phải không?"
Cận Ngụ Đình chăm chú nhìn khuôn mặt cô. Cô hoàn toàn nhìn thấu ánh mắt đó của anh, xem ra dù hiện tại cô có quỳ trước mặt anh thì anh cũng sẽ không cứu cô. "Nếu anh đã nâng niu Thương Lục như bảo bối thế, vậy thì chúng ta dùng cô ấy làm điều kiện trao đổi đi?"
Sắc mặt người đàn ông biến đổi, toàn bộ không tránh khỏi ánh mắt của cô. Cố Tân Tân vừa buồn cười lại trào phúng chính mình, chỉ có nhắc tới Thương Lục thì anh mới có thể mất khống chế như vậy.
Cận Ngụ Đình cũng là thật không ngờ được Cố Tân Tân sẽ chạy đến uy hiếp anh.
Sao cô có thể nghĩ được dùng biện pháp uy hiếp anh chứ?
"Em muốn nói điều kiện gì với tôi?"
"Anh giúp tôi, tôi liền giữ kín miệng không nói ra quan hệ của anh và Thương Lục."
Cận Ngụ Đình cười lạnh thành tiếng. "Tôi và cô ấy ngoại trừ quan hệ chị dâu em chồng thì còn có thể là quan hệ gì?"
"Tôi ở bên cạnh anh gần một năm nay, anh cảm thấy với tính tình của Cận Hàn Thanh, nếu như tôi chạy đến nói với anh ta một vài chuyện liên quan đến Thương Lục thì anh ta có tin hay không?" Cố Tân Tân hiện tại chỉ có một tấm bài duy nhất này, "Ví như, tôi nói lúc mơ anh cũng đều gọi tên Thương Lục, tất cả những ân ái với tôi trước nay đều chỉ là giả vờ, chỉ là vì muốn lừa anh ta. . . . . ."
"Cố Tân Tân!" Cận Ngụ Đình nghiêm nghị ngắt lời cô, "Em có biết mình đang đứng chỗ này nói cái gì không?"
Vành mắt cô ửng đỏ, cô thật là chẳng ra làm sao, lúc nào rồi mà còn muốn rơi lệ. Cố Tân Tân cố nén vào không để cho nước mắt chảy ra, "Hiện tại Thương Lục càng ngày càng điên nặng, nếu như Cận Hàn Thanh nghe được mấy câu này thì anh nghĩ cô ấy còn được yên ổn sống không?"
"Em nhất định muốn làm như vậy?"
"Vừa rồi đã có người tìm đến nhà tôi vẽ sơn chửi bới lên cửa nhà. Toàn bộ người trên mạng đều mắng tôi, tin nhắn riêng trên weibo đều là chửi rủa. Đó là bộ truyện tranh tôi khổ sở bao lâu nay vẽ ra, nó đối với tôi chính là quan trọng như vậy. Tôi vốn còn nghĩ dựa vào nó tiếp tục sống, Cận Ngụ Đình, các người không cho tôi sống, lẽ nào còn muốn tôi nuốt giận vào bụng mà nín nhịn?"
Cô nói ra những câu này, giống như biến thành từng mũi dao sắc bén không ngừng đâm ngang dọc vào tim anh.
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, Cố Tân Tân cũng không dừng lại. "Như vậy còn không được sao?"
"Cố Tân Tân, em nên biết làm như vậy đối với em cũng không có một điểm có lợi nào cả."
"Tôi biết."
Tầm mắt Cận Ngụ Đình im lặng chiếm lấy cô không buông, "Sao em không trực tiếp đi tìm anh ấy, dùng những câu nói vừa rồi đi uy hiếp anh ấy đi."
"Nếu anh không chịu giúp tôi, đúng rồi đấy, tôi sẽ trực tiếp đến tìm Cận Hàn Thanh. Chỉ là phương pháp thì phải thay đổi một chút."
Từng lời nói của cô phát ra khiến cho ngọn lửa trong lòng Cận Ngụ Đình cũng chậm rãi tích tụ. "Em định nói gì với anh ấy?"
"Chuyện của Tần gia, các người vẫn giấu diếm rất tốt, rất lâu."
Cận Ngụ Đình đột ngột đập tay lên mặt bàn. "Em lại dám nói đến chuyện của Tần gia?"
Cô đúng là điên rồi!
Cố Tân Tân vẫn chưa bị dọa sợ, cô nhìn theo bàn tay Cận Ngụ Đình, mi mắt nhẹ giương, "Tôi đúng là chưa dám đi uy hiếp Cận Hàn Thanh, đó là vì tôi còn chưa đi đến bước cuối cùng. Tôi biết đi tìm anh ta chính là tìm cái chết, sợ là chưa kịp nói ra lời uy hiếp liền bị bóp chết rồi. Cận Ngụ Đình, anh thì không giống. Tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng một thời gian, người xưa có câu một ngày vợ chồng trăm ngày ân, tôi dùng bí mật của Tần gia để đổi lấy một lần ra tay của anh, như vậy có được hay không?"
"Tôi thật sự hiếu kỳ, nếu như tôi không đồng ý thì em sẽ làm thế nào?" Cận Ngụ Đình cơ hồ là nghiến răng nhả ra từng chữ.
"Bên ngoài có nhiều trang báo như vậy, nếu như tôi đi cung cấp manh mối này hẳn là sẽ rất được săn đón đúng không?"
Cận Ngụ Đình đứng phắt lên, từ trên cao nhìn xuống cô. "Có phải là em không biết viết chữ "chết" thế nào?"
"Biết chứ, mỗi một nét đều rất rõ ràng."
"Đừng đi làm những chuyện tổn nhân bất lợi kỷ(*). Cố Tân Tân, chỉ là một bút danh mà thôi, em kiên nhẫn một thời gian, sau này còn có thể bắt đầu lại từ đầu. Em có thể lấy một thân phận mới, cùng lắm thì em cũng chỉ là ném đi một bộ truyện tranh mà thôi, em thay một bút danh mới không phải là lại có thể vẽ truyện tranh bình thường sao?" Có mấy lời Cận Ngụ Đình không thể nói rõ vào lúc này, "Đến lúc đó không có ai biết em là Cố mỹ nhân, chuyện sao chép qua một thời gian cũng sẽ nhạt đi. . . . . ."
(*) dù mình không được lợi gì những gì những vẫn cứ đi làm tổn hại người khác
"Không," Cố Tân Tân kiên quyết lên tiếng. "Tôi không muốn bỏ bút danh của mình, cũng không muốn bỏ đi bộ truyện tranh của tôi."
"Vậy thì tôi cũng nói cho em rõ ràng, dù em có dùng Tần gia uy hiếp tôi cũng vô dụng thôi. Đến lúc đó em cứ xem thử, xem có nơi nào dám nhận thông tin cung cấp của em!"
"Thế nên. . . . ." Cố Tân Tân cay đắng nhấc môi. "Anh sẽ không giúp tôi, phải không?"
Cận Ngụ Đình ngồi về đối diện Cố Tân Tân, "Chuyện của ba em không phải là em tự mình giải quyết đó sao?"
"Thế nên anh đều biết cả. Anh biết rõ tình cảnh của tôi hiện tại, nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ khi xung quanh tôi đều là khó khăn trắc trở, là vậy sao?" Ánh mắt Cố Tân Tân càng ngày càng tuyệt vọng, lúc trước cô không kéo xuống được cái thể diện này, không đi tìm anh, nhưng trong lòng vẫn luôn muốn nói ra, biết đâu, biết đâu anh sẽ không đành lòng trơ mắt nhìn cô chật vật.
Nhưng hôm nay cô đã không thể nào hiểu rõ tâm tư của Cận Ngụ Đình nữa, ngoài tuyệt vọng cô còn có thể làm gì đây?
"Cũng bởi vì tôi không chứng minh được sự trong sạch của mình nên các người liền cứ như vậy tuyên án tử hình với tôi có phải không?" Cố Tân Tân nhấc tay hung hăng quệt đi mấy giọt nước mắt vô dụng, "Cận Ngụ Đình, đoạn hôn nhân này của tôi đổi lấy cái gì? Ngoại trừ trên người đầy thương tích đều không có gì cả. Hôm nay anh không giúp tôi, tôi cũng không có lời nào để nói, sau đó tôi có sống hay chết đều không liên quan gì đến anh. Nhưng nếu một ngày tôi cũng có thể đứng ở vị trí cao như anh, tôi sẽ nhớ tất cả những gì anh đã nói với tôi ngày hôm nay, toàn bộ những chuyện anh đã làm. Tôi cũng sẽ không cho anh dễ chịu, tôi cũng sẽ cho anh nếm thử cảm giác khóc không còn nước mắt là như thế nào. Anh đừng xem thường, không phải ai cũng trời sinh đã là cường giả, nếu tôi có thể có một ngày đó, tôi cũng nhất định không để cho anh được thoải mái."
"Được," Cận Ngụ Đình không tức giận, thoải mái tiếp lời cô, "Tôi cũng rất chờ mong một ngày kia."
Cố Tân Tân đứng lên, cô nắm chặt chiếc túi xách trong tay, Cận Ngụ Đình không khỏi nhấc mắt lên nhìn khuôn mặt cô lần nữa.
Mấy ngày nay hẳn là cô cũng không được ăn ngon, ngủ không được yên, nhìn kỹ là có thể thấy cô gầy đi trông thấy, quanh mắt cũng hiện ra một vành đen.
Cận Ngụ Đình cầm văn kiện bên cạnh ký tên, thấy bóng người cô hơi động, quỷ thần xui khiến liền mở miệng, "Ăn cơm tối chưa?"
Cố Tân Tân thuận tay cầm một khung ảnh trên mặt bàn ném xuống đất, từ phía cô chỉ có thể nhìn được mặt sau của khung ảnh, bây giờ nó rơi xuống bên chân cô, cô cũng không liếc lấy một cái, "Cận Ngụ Đình, tôi chúc anh cả đời không được hạnh phúc, chúc anh cô độc đến cuối đời."
Nói xong lời này, cô xoay người đi ra ngoài.
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm bóng lưng của cô. Trước mắt Cố Tân Tân đều là mơ hồ, mỗi bước đều là mù quáng mà đi về phía trước, mỗi bước đi giống như đạp trên bọt biển. Nơi này làm cô nghẹt thở, cũng làm cô đau lòng. Nếu như nó là đầm lầy thì tốt rồi, như vậy cô sẽ hận sẽ không thể hãm sâu vào trong không bao giờ đứng lên, sau đó sẽ không phải đối mặt với tất cả những chuyện này.
Cô nói những lời ác độc đó cũng sẽ vô vị thôi, cô nói chúc anh cả đời không có được hạnh phúc, lẽ nào thật có thể thành hiện thực sao?
Cố Tân Tân đi ra khỏi văn phòng, Khổng Thành đứng chờ ngoài cửa, nhìn theo cô tựa như một con rối lướt qua người anh ta rồi từng bước dần đi xa, lúc này anh ta mới quay lại phòng làm việc.
Khổng Thành nhìn thấy khung ảnh rơi trên đất, nhặt lên xem, trên đó là một tấm tranh vẽ nam nữ chính trong bộ truyện tranh《 Trảm nam sắc 》 , hai người tựa trán vào nhau. Khổng Thành có chút không hiểu, nếu như Cận Ngụ Đình thật sự muốn đặt, vì sao không đặt ảnh chụp người thật của anh và Cố Tân Tân?
"Cửu gia," Khổng Thành đặt lại khung lên bàn, "Tôi thấy trạng thái tinh thần của Cửu phu nhân rất tệ."
"Lời của tôi cô ấy giống như nghe không lọt." Cận Ngụ Đình đan hai tay vào nhau, đặt lên bàn. "Cùng lắm chỉ là một cái bút danh mà thôi, cô ấy không cần quá coi trọng nó như vậy. Sau này thay cái tên, ai cũng sẽ không biết cô ấy đã từng là Cố mỹ nhân."
"Nhưng hình như Cửu phu nhân rất nâng niu cái bút danh kia."
Đây chính là điều khiến cho Cận Ngụ Đình đau đầu nhất, "Những lúc cô ấy bướng bỉnh lên chính là có thể khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi."
"Cửu gia, cô ấy sẽ không đi làm cái chuyện cực đoan kia thật chứ?" Khổng Thành làm việc cực kỳ cẩn thận, Cố Tân Tân từng hại Cận Ngụ Đình, chỉ riêng một lần đó cũng đã đủ khiến cho anh ta phải đề phòng đến mười tám năm sau.
"Cô ấy còn có thể làm gì chứ, lẽ nào thật sự công khai ra chuyện của Tần gia?" Cận Ngụ Đình cũng không lo lắng, "Cô ấy không phải chỉ có một mình, đằng sau còn có ba mẹ. Cô ấy sẽ không thật sự làm như vậy."
Một khi chyện của Tần gia bị người ngoài biết được, thì chính là đem chuyện Thương Lục phát điên công khai ra bên ngoài. Lúc đó sợ là Cận Hàn Thanh sẽ thật sự muốn mạng của cô.
"Hiện tại cô ấy không có chỗ dựa, chỉ sợ trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử."
Cận Ngụ Đình đúng là không có quá nhiều lo sợ, "Sẽ chẳng có ai nhận ra cô ấy, có thể có ai tin chứ?"
Cố Tân Tân rời khỏi công ty liền về thẳng nhà, đi đến trước tiểu khu bỗng nhiên có mấy người từ đâu đi ra.
"Chị là Cố mỹ nhân có phải không?"
Cô theo bản năng nhíu chặt mày, thần sắc không khỏi nghiêm túc lên. Cố Tân Tân vội vàng lắc đầu. "Không phải."
"Còn nói không phải, dám làm mà không dám nhận sao?"
Cô chỉ là có một bộ truyện tranh dang dở trên mạng, không giết người cũng không phóng hỏa, vậy mà có thể đến mức bị người ta tìm đến nhà rồi?
Cố Tân Tân nhấc chân muốn đi lên lầu, mấy cô gái kia nhìn qua còn rất trẻ. Bọn họ không ngăn cản mà đi theo phía sau cô. Cố Tân Tân dừng bước, quay đầu nhìn bọn họ, "Đừng có đi theo tôi."
"Không đi theo thì làm sao biết chị ở đâu chứ?"
Cố Tân Tân cảm thấy không rét mà run, "Các người rốt cuộc là ai?"
"Tiên nhi hồ đồ, nhận ra không?"
"Thêm chút Coca Cola, nhận ra không?"
Một cô gái khác cũng đứng ra, "Chiếc áo khoác bông của Cố mỹ nhân, hẳn là chị nhận ra rồi nhỉ?"
Mấy người này đều là độc giả của 《 Trảm nam sắc 》 , hơn nữa còn đều là ở cấp Trạng nguyên. Cố Tân Tân mấp máy môi, nhưng cảm giác cực kỳ bất lực, "Sao mọi người tới được đây?"
"Tôi đã từng vì theo truyện của chị mà suốt cả đêm không ngủ, đến thi cử cũng trượt. Bây giờ tất cả mọi người trên mạng đều mắng chị là đạo, chị thấy bản thân mình xứng đáng với chúng tôi không?"
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, "Tôi không sao chép, chuyện này còn chưa có kết luận rõ ràng, mọi người đừng như vậy."
"Đã đến lúc này rồi còn ngụy biện, có ý nghĩa không?" Một cô gái nói xong liền đưa tay thò vào trong túi. Cố Tân Tân vừa nhìn một cái, không do dự xoay người bỏ chạy, cô bước nhanh lên bậc thang, vừa đến cửa đã gặp ngay Lục Uyển Huệ mang rác muốn đi vất, Cố Tân Tân vội vàng đẩy bà vào trong.
"Xảy ra chuyện gì thế, Tân Tân. . . . . ."
Cố Tân Tân đóng rầm cửa lại, vừa thở hổn hển được một hơi bên ngoài đã truyền vào tiếng gõ cửa.
Trong tay Lục Uyển Huệ còn cầm túi rác, Cố Tân Tân cầm nó đặt lại trên mặt đất. Cô ôm cánh tay Lục Uyển Huệ kéo bà về phòng ngủ. "Mẹ, chúng ta tìm một chỗ nào đó chuyển ra ở tạm đi."
"Có người muốn tìm con gây phiền phức phải không?"
Cô cũng chỉ có thể khẽ gật đầu.
"Không phải là con đi tìm Ngụ Đình sao? Thế nào rồi?"
Sắc mặt Cố Tân Tân có chút do dự. "Bỏ đi, chuyện của con con sẽ tự mình giải quyết."
"Tân Tân, chuyện lần này rất nghiêm trọng phải không?"
"Vâng."
"Ngụ Đình mặc kệ sao?"
Cố Tân Tân thật sự không muốn tiếp tục đề tài này, "Mẹ, trước tiên chúng ta rời ra ngoài mấy ngày, được không?"
"Được." Lục Uyển Huệ khẽ thở dài, "Đều nghe con."
Cố Tân Tân không dám lên QQ, không dám lên wechat, càng không dám truy cập vào phần hậu đài của tác giả.
Cô về phòng ngồi xuống, việc đã đến nước này thì cô cũng chỉ có thể tỉnh táo nghĩ cách.
Chuyện sao chép sợ là sẽ không thể tẩy trắng, vậy nghĩa là sau đó sẽ phải bồi thường một khoản lớn. Phí nhuận bút của đài truyền hình Cố Tân Tân đều đã tiêu hết, nhưng đối phương còn cần phải mang chuyện này làm lần lượt theo thủ tục của tòa án nên cô vẫn sẽ còn thời gian. Cô đều đã nghĩ xong cả rồi, đến lúc đó cùng lắm khi tòa án xử xuống là cô sao chép phải thường tiền, cô mang căn nhà Cận Ngụ Đình mua cho kia giao bọn họ bán đấu giá là được rồi, thừa hay thiếu thì ít nhất cũng tạm thời sẽ không sao, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải khó khăn này là được.
Nhưng trong lòng Cố Tân Tân vẫn không hề có một cảm giác ung dung nào cả, cửa ải này dù là miễn cưỡng có thể qua, vậy cửa ải tiếp theo sẽ thế nào đây?
Phía sau đến tột cùng còn bao nhiêu chuyện đang chờ cô, cô không biết.
Người nhà bị cô liên lụy, hiện tại đến truyện tranh của cô cũng bị nghi ngờ là đi sao chép, toàn bộ phần hậu đài đều bị khóa. Nói cách khác, đến cả nguồn kinh tế của cô cũng đã bị đứt đoạn.
Cố Tân Tân nghĩ lại toàn bộ sự việc luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng lại không thể nói ra là không đúng chỗ nào.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, từ sau khi rời khỏi Cận gia hình như đến một cuộc điện thoại Thương Kỳ cũng không hề gọi cho cô.
Tuy dưới cái nhìn của cô ta, Cố Tân Tân là làm thương tổn Thương Lục, nhưng ngày thường cô ta vẫn hai ngày ba ngày lại chạy đến tòa nhà Tây, mỗi lần Cố Tân Tân xảy ra chuyện cô ta đều sẽ đứng ra nói tốt cho cô. Vậy mà lần này cô ta lại yên tĩnh đến bất ngờ, đừng nói là điện thoại, đến ngay cả tin nhắn cũng không có.
Cố Tân Tân nghĩ một chút, vẫn là nghĩ gọi cho cô ta.
Đầu bên kia rất nhanh tiếp nghe, "Alo, Cửu tẩu."
Cố Tân Tân nghe giọng nói quen thuộc kia, đột nhiên bừng tỉnh, "Kỳ Kỳ, em đang ở nhà sao?"
"Vâng, vừa mới cùng mẹ em từ tòa nhà Đông về."
Cố Tân Tân lúc này thật sự không muốn nghe bất kỳ một tin tức gì của Cận gia. "Ngày mai chúng ta có thể gặp nhau không?"
Đối với Thương Kỳ mà nói, lúc này cô ta đã sớm không còn lý do gì để tiếp tục gặp Cố Tân Tân, nhưng ngoài miệng vẫn tìm được một cái cớ rất tốt. "Cửu tẩu, chị em bây giờ đã thành như vậy rồi, ba mẹ em đều hận chị muốn chết. Bọn họ nói nếu em còn gặp chị nữa liền đánh gãy cái chân chạy loạn của em."
"Hiện tại chị cũng không phải là Cửu tẩu của em nữa, em sẽ không bởi vì...thân phận này mà không chịu gặp chị nữa chứ?"
Thương Kỳ đoán Cố Tân Tân muốn gặp cô nhất định là vì muốn nhờ cô ta đi cầu xin Cận Hàn Thanh.
Dù sao hiện tại tình trạng của cô thê thảm như vậy, Cận Ngụ Đình lại mặc kệ cô, hẳn là đã đến bước đường cùng rồi? Hơn nữa Thương Kỳ cũng muốn nhìn bộ dạng của cô, liền nhanh chóng đáp lại. "Thôi được."
"Vậy mai gặp."
"Để em quyết định chỗ đi, đến lúc đó cùng nhau ăn trưa luôn."
Cố Tân Tân đáp một tiếng. "Được."
Hôm sau, Cố Tân Tân cố tình đến sớm hơn Thương Kỳ, cô đi vào trong nhà hàng, hóa ra Thương Kỳ còn đặt phòng bao riêng.
Cố Tân Tân đi vào trong phòng bao chờ cô ta, Thương Kỳ đến lúc Cố Tân Tân đang nghịch điện thoại, vừa thấy cô ta đi vào cô liền cất điện thoại về túi.
"Cửu tẩu."
Cố Tân Tân miễn cưỡng giương khóe miệng lên. "Chị đã nói với em rồi, không cần phải gọi chị là Cửu tẩu."
"Chị cũng chưa có ly hôn với Cửu ca của em, em đương nhiên vẫn sẽ gọi chị như vậy." Thương Kỳ để cho nhân viên phục vụ bưng đồ ăn ra. "Mang thức ăn lên đi."
"Vâng." Nhân viên phục vụ đi ra ngoài, cài cửa lại.
Cố Tân Tân nhìn theo Thương Kỳ ngồi xuống vị trí đối diện. "Ai nói chị và anh ấy chưa ly hôn?"
Điểm này đúng là ngoài dự liệu của Thương Kỳ, lẽ nào bọn họ lại dứt khoát nhanh như vậy? "Không lẽ em bỏ lỡ gì rồi sao?"
"Em không có cho người theo dõi chị và anh ấy mỗi ngày, làm sao mà biết được chứ?"
Thương Kỳ nghe lời này có chút lạ, "Ly hôn? Vì sao lại như vậy?"
"Dưới cái nhìn của anh ấy, là chị hại chị dâu khiến cho chị ấy sảy thai, chị và anh ấy nhất định là không thể tiếp tục nữa."
Thương Kỳ nhấp một ngụm trà, sau đó đặt lại chén lên bàn. "Cửu ca có thể chỉ là đang tức giận mà thôi."
"Kỳ Kỳ, em tin tưởng chị sao?" Ánh mắt Cố Tân Tân chiếm lấy cô ta không tha.
Thương Kỳ gật đầu một cái. "Đương nhiên là em tin chị."
"Vậy em có thể giúp chị cầu xin anh hai? Chị không muốn gánh cái danh ăn cắp."
Vẻ mặt Thương Kỳ có chút khó xử, "Lần trước em bênh chị, anh rể đã cảnh cáo em nếu còn dám tiếp tục thì sẽ không bao giờ cho em bước chân vào tòa nhà Đông. Nếu như hôm nay không phải là đi cùng mẹ thì nhất định anh ấy cũng sẽ không cho em đến gần chị em."
"Kỳ Kỳ, chuỗi dây chuyền kia là em đi mua cùng chị, lúc đó em có thấy nhân viên bán hàng động chân động tay không?"
Khuôn mặt của Thương Kỳ tràn đầy kinh ngạc, "Ý chị là, nhân viên bán hàng kia đã động vào ngọc trai dự phòng?"
"Ừ, em có thấy không?"
Thương Kỳ khẽ lắc đầu, "Không có."
Cố Tân Tân tỉ mỉ nhìn từng biến đổi trên khuôn mặt cô ta, ngược lại đúng là không thể nhìn ra một chút giả tạo nào cả. Cô làm vẻ mặt tràn đầy hi vọng nói với cô ta. "Kỳ Kỳ, hiện tại chỉ có em mới có thể giúp chị."
"Ý của chị là gì ạ?"
"Lúc đó bên cạnh chị cũng chỉ có em, em chỉ cần nói với Cận Ngụ Đình em đã nhìn thấy nhân viên kia động vào chiếc hộp thôi, anh ấy nhất định sẽ tin tưởng chị. Chỉ cần anh ấy tin lời của chị, vậy chị liền có cơ hội cứu vãn rồi."
Thương Kỳ nghe vậy thì cảm thấy cực kỳ nực cười, Cố Tân Tân dựa vào cái gì muốn cô ta giúp? Lại nói cô và Cận Ngụ Đình đã ly hôn rồi, cô ta mãi mới có thể chờ đến ngày này, chẳng lẽ lại còn cho cô cơ hội trở mình sao?
"Cửu tẩu, em không làm được đâu, vạn nhất Cửu ca hỏi chi tiết thì em phải làm sao?"
"Chị đều lên kịch bản cả rồi đây, em cứ theo lời của chị nói ra là được rồi."
Thương Kỳ vẫn cự tuyệt, "Không được đâu."
"Kỳ Kỳ, không phải là em vẫn đứng về phía chị đó sao? Em cũng không muốn nhìn chị và Cận Ngụ Đình đi đến kết thúc mà phải không?"
Thương Kỳ không trả lời, trên mặt có vẻ mong chờ, "Thức ăn sắp lên rồi."
"Em không chịu giúp chị sao?" Cố Tân Tân lo lắng lên tiếng. "Chị là Cửu tẩu của em mà."
"Bây giờ không phải rồi, nhỉ?" Ngón tay Thương Kỳ vẽ một vòng quanh miệng chén, ánh mắt cố định trên khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân là người mẫn cảm, rốt cuộc lần này cô cũng đã hiểu rồi, rốt cuộc cô cũng đã hiểu cái cảm giác không đúng từ trước đến giờ là gì. Hóa ra cảm giác đó chính là từ trên người Thương Kỳ mà ra.
"Nếu em chịu giúp chị, Cận Ngụ Đình nhất định sẽ để chị trở lại bên cạnh anh ấy, như vậy chị lại có thể làm Cửu tẩu của em."
Thương Kỳ nâng chén lên, lại nhấp một ngụm trà, "Em thật sự không giúp được chị. Chị em như bây giờ, tất cả chứng cứ đều nói rõ là do chị làm."
"Vậy thì chứng tỏ là có người hãm hại chị, nhân viên bán hàng kia rất có vấn đề. Chị đã thăm dò cô ta, cô ta đúng là đã bị người ta mua chuộc đấy."
Mi mắt Thương Kỳ giật giật. "Chị nói với Cửu ca đi, để anh ấy điều tra."
"Anh ta không tin chị, vậy nên chị mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của em."
Thương Kỳ đặt túi xuống chỗ ngồi bên cạnh, "Chị đừng làm em khó xử."
"Không phải trước đây em vẫn luôn nói chị là tốt nhất sao?"
"Đó là trước đây, bây giờ con của chị em đã mất. . . . . ."
Cố Tân Tân vẫn tiếp tục, "Không phải em đã nói tin tưởng chị sao?"
"Ôi trời, chị thật là phiền!"
Cố Tân Tân nhìn sắc mặt của Thương Kỳ, hiện tại đến cả giữa hai hàng lông mày của cô ta đều tràn ngập thiếu kiên nhẫn, so với trước đây đúng là như hai người khác nhau.
Nhân viên phục vụ mang món ăn vào, hai người trầm mặc không nói gì, mãi đến tận khi tiếng đóng cửa lần thứ hai truyền đến tai Thương Kỳ mới lên tiếng. "Em thật sự không giúp được chị, dù sao đó cũng là chị ruột của em, lại nói em chưa từng thấy nhân viên kia động tay động chân với chiếc hộp."
"Em nói lúc trước thường hay đi theo chị dâu đến cửa hàng kia, vậy chuyện ngọc trai dự phòng em có biết không?"
Tuy là hiện tại Cố Tân Tân đã rời khỏi Cận gia, nhưng Thương Kỳ sẽ không ngốc đến mức khai hết mọi chuyện trước mặt cô, "Em không biết, bọn họ cũng chưa từng nói với em."
Cố Tân Tân cũng có chút không chắc với Thương Kỳ, nếu như cô ta thật sự có ác ý trong lòng, bây giờ nhìn bộ dạng thảm hại của cô hẳn là phải dương dương đắc ý đồng thời lộ nguyên hình mới phải. Nhưng nếu so với Thương Kỳ của lúc trước, những lời của cô ta nói hôm nay rõ ràng là có chút khác biệt.
Cố Tân Tân tin tưởng linh cảm của mình, Thương Kỳ đối với cô đã xa cách đi không ít, hơn nữa tất cả những câu đáp lại cô đều rất qua loa đại khái.
Thương Kỳ cầm đũa lên ăn vài miếng, cũng không chủ động hỏi cô gần đây cô thế nào. Chuyện trên mạng ầm ĩ như vậy, Cố Tân Tân không tin cô ta đến một chút tin tức phong thanh cũng không biết.
"Bỏ đi, hai ngày nữa chị lại tìm đến Cận Ngụ Đình là được rồi."
Động tác trong tay Thương Kỳ hơi ngừng lại, "Chuyện lần này và chuyện lần trước không giống nhau. Bây giờ là chị em sảy thai, hơn nữa bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, dù chị có tìm anh ấy mười lần hay trăm lần thì cũng đều vô dụng thôi."
"Chị tin anh ấy vẫn còn tình cảm với chị. Lúc trước chị hại anh ấy thành như vậy mà anh ấy vẫn muốn tìm chị trở về. Lần này anh ấy chỉ là nổi nóng mà thôi, anh ấy đã nói thích chị, muốn hòa thuận sống với chị."
Thương Kỳ cơ hồ không cầm nổi đôi đũa trong tay, "Cửu ca nói với chị mấy câu đó?"
"Ừ, anh ấy nói Thương Lục đã sớm không còn ở trong lòng mình nữa. Buổi lễ tốt nghiệp anh ấy còn tự mình đội mũ học sĩ cho chị, anh ấy nói từ nay về sau mọi thứ của chị đều phải giao cho anh ấy."
Thương Kỳ thật sự muốn khiến cho cô câm miệng lại, Cố Tân Tân cũng lại không nhìn rõ hoàn cảnh của mình, đó đều là trước khi Thương Lục có chuyện. Cũng không nhìn một chút hiện tại cô chỉ như tang gia khuyển(*), Cận Ngụ Đình nếu như không bỏ mặc cô thật, thì hiện tại cô có thể có cái dáng vẻ này sao?
(*) chó có tang gia - chó có chủ nhân đã chết, chó không còn nhà. Thông thường miêu tả những người không còn chỗ nhờ vả, lang bạt khắp nơi không có nhà để về. (thường dùng cho nghĩa xấu)
"Em cũng là vì muốn tốt cho chị thôi. Tính cách của Cửu ca em hiểu rất rõ, chị đừng phí sức."
"Tuy là thời gian em biết anh ấy dài hơn chị, nhưng thời gian bọn chị ở với nhau lâu nhất. Chị biết anh ấy vẫn là sẽ đau lòng chị, không nỡ bỏ chị. . . . ."
Huyệt thái dương của Thương Kỳ điên cuồng nhảy lên, đổi lại là trước đây, những lời như vậy cô ta sẽ nhẫn nhịn nghe tiếp, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không cần thiết phải thế nữa.
Đau lòng cô?
Cũng không nhìn lại mình xem có xứng không sao?
Cánh tay Thương Kỳ run một cái, chén sứ trong tay rơi xuống đất, nhưng vì bên chân có thảm nên cũng không vỡ nát.
Cố Tân Tân thấy thế, liền đứng dậy rồi khom lưng ngồi xuống, muốn giúp cô ta nhặt chén lên.
Tất cả những nhẫn nhịn tích tụ lâu nay trong lòng Thương Kỳ trong nháy mắt bạo phát, cô ta nhấc chân lên, bàn tay Cố Tân Tân vừa mới đụng đến cái chén kia, mu bàn tay liền bị người ta hung hăng đạp lên.
Thương Kỳ đi giày cao gót, gót giày vừa nhọn lại vừa nhỏ, cô ta ấn gót lên tay Cố Tân Tân, cô đau đến mức la toáng lên. "Mau thả ra, em dẫm lên tay của chị rồi."
Cố Tân Tân ngồi xổm trên đất, Thương Kỳ đứng lên, sức mạnh dưới chân tăng lên không ít. Cố Tân Tân đau đến mức mắt nổ đom đóm, xương tay cơ hồ bị cô ta dùng sức nghiền nát.
Xem ra những lời nói kia của cô thật sự đã phát huy tác dụng, Thương Kỳ quả nhiên đã không thể nín nhịn thêm.
Hơn nữa, cô ta hiện tại hẳn là nghĩ Cố Tân Tân đã hoàn toàn thất thế, nên mới có thể không kiêng dè mà ra tay.
"Nhanh buông, Kỳ Kỳ. . . . ." Cố Tân Tân vẫn rất thân mật gọi tên của cô ta. "Em không cẩn thận dẫm lên tay chị rồi."
"Tôi nhớ lần trước khách sạn bị cháy hai tay cô đều bị thương. Cô có biết lúc biết chuyện đó trong lòng tôi đã nghĩ gì không?"
Cố Tân Tân ngẩng đầu lên, Thương Kỳ từ trên cao dùng ánh mắt dữ tợn nhìn xuống cô, trên mặt cũng không còn nụ cười cô quen thuộc kia nữa. Cố Tân Tân dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn có chút giật mình, thật giống như chưa bao giờ quen biết người trước mắt.
"Lúc đó tôi đã nghĩ, vì sao tay cô lại không bị dẫm nát đi? Mạng cô thật là lớn, Cố Tân Tân, không phải là cô vẽ lại truyện tranh người ta đã ngừng sao? Hơn nữa còn là đi ăn cắp về, chi bằng hủy đi bàn tay này, để cô sau này không thể gây tai họa được nữa."
Thương Kỳ nói xong lời này, gót chân nhấn xuống sâu hơn, gót giày nhọn hoắt cơ hồ muốn chọc thủng mu bàn tay của Cố Tân Tân.
Cô đau đến mức kêu lên thành tiếng, vành mắt cũng đỏ ửng, nhưng nước mắt không hề chảy xuống. "Thương Kỳ, sao em có thể nói những lời như vậy?"
"Chẳng lẽ không được sao?" Thương Kỳ lần nữa gia tăng sức mạnh ở gót chân.
Cố Tân Tân nhìn thấy da trên mu bàn tay của mình đã rách toạc, Thương Kỳ di gót giày lên ngón tay cô, đau đớn tê tâm liệt phế từ đầu ngón tay cứ thế mà truyền đến toàn thân Cố Tân Tân.
"Chuyện dây chuyền có phải là liên quan đến cô?" Trên trán Cố Tân Tân thấm mồ hôi lạnh.
"Đương nhiên không liên quan, cô đừng có mà dội nước bẩn lên người tôi."
Sức chịu đựng của Cố Tân Tân đã sắp đến điểm giới hạn. "Chuyện ngọc trai dự phòng cũng là liên quan đến cô, phải không? Thương Kỳ, tôi thật sự không nghĩ tới cô lại là người như vậy."
"Tôi đã nói rồi, đều không liên quan gì đến tôi!"
Hôm nay Thương Kỳ ra khỏi cửa mặc một chiếc quần đùi, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, gót giày của cô ta lúc này vẫn nghiền trên ngón tay Cố Tân Tân không buông.
Cô nhìn thấy chén trà rơi bên cạnh, Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi nhặt lên rồi đập mạnh vào nền đá bên cạnh chân. Chiếc chén làm bằng sứ vỡ vụn, Cố Tân Tân nhặt một mảnh vỡ dùng sức rạch một đường dài trên chiếc đùi trắng nõn của cô ta.
"Á -------"
Cô ta thét lên chói tai, theo bản năng thu lại chân. Cô ta không ngờ được động tác của Cố Tân Tân lại nhanh như vậy, Thương Kỳ cảm giác được một dòng máu nóng đang chảy xuống, cô ta cúi đầu nhìn, thấy máu đang không ngừng tuôn ra ào ạt.
"Á!" Ngày thường cô ta vẫn luôn rất chú trọng chăm sóc cơ thể, không riêng gì khuôn mặt này, mà còn có cả cơ thể, dù chỉ là gãy một chiếc móng tay hay xước một chút da cô ta đều có thể đau lòng hơn nửa ngày. Thương Kỳ gấp đến mức lấy tay che lại vết thương, nhưng Cố Tân Tân hiện tại không khác gì sói hoang, thấy được máu tươi cũng không hề có ý dừng tay. Cô giơ tay lên vung đến, mảnh vỡ lại lần nữa rạch lên đùi Thương Kỳ.
Thương Kỳ đau đến mức ngồi thụp xuống, Cố Tân Tân đứng lên, kéo tóc cô ta lôi lên bàn ăn.
Một bàn thức ăn lớn bị va mạnh, những món ăn nhầy nhụa mỡ bôi lên tóc Thương Kỳ.
Mu bàn tay và ngón tay Cố Tân Tân đều sưng tấy đau điếng, một tay kia của cô dùng sức cầm lấy tóc Thương Kỳ. "Tôi nằm mơ cũng không nghĩ được cô là người như thế. Tôi càng không ngờ cô lại có thể giả vờ giỏi đến như vậy."
"Thả tôi ra, thả tôi ra."
"Cô la lên đi, bây giờ cái gì tôi cũng không sợ."
Thương Kỳ dùng tay che lại miệng vết thương trên đùi, miệng cũng ngậm lại. Cố Tân Tân liếc nhìn bàn tay mình, "Đáng lẽ ra tôi nên sớm phòng bị cô."
"Cô. . . . . . tự cô gây ra chuyện, vì sao lại đổ lên người tôi? Tôi chưa từng làm gì cả."
Cố Tân Tân buông tay ra, mu bàn tay đau đến mức không nhấc lên được, Thương Kỳ vội vàng đứng dậy, dầu mỡ trên tóc nhỏ xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống bả vai cô ta, khiến cho chiếc áo trắng của cô ta nhếch nhác không thể tả.
Cô ta cố nén đau đớn ngồi về chỗ, Cố Tân Tân buông bàn tay bị thương xuống bên người, "Nếu như cô muốn báo cảnh sát, cũng được thôi, tôi ở đây chờ."
Thương Kỳ cắn răng, cầm túi muốn rời khỏi.
Cố Tân Tân thấy thế, nói theo từ phía sau, "Tôi tặng cô một câu, việc xấu làm càng nhiều càng dễ lộ ra sơ hở. Bây giờ tôi đã rời khỏi Cận gia, cô cũng nên thu tay lại được rồi."
"Cô là đang muốn kích thích tôi nói ra sao?" May là những mảnh vỡ kia không có sắc bén như dao găm, nếu không hôm nay cô ta đúng là sẽ xong đời, chỉ là nơi bị rạch vẫn đau đến xót ruột, "Cố Tân Tân, cô là muốn ghi âm lại cuộc nói chuyện ngày hôm nay, sau đó hạ gục tôi đúng không?"
Cố Tân Tân không lên tiếng, ngồi xuống chỗ của mình.
"Tôi khuyên cô vẫn là đừng uổng phí vô ích, anh rể tôi làm ở phương diện này, tôi lại có thể không có phòng bị sao?" Cô ta quơ quơ chiếc túi xách trong tay. "Tôi có máy gây nhiễu, cô vốn là không thể ghi được gì cả."
"Thương Kỳ, mục đích cô làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì?"
Dù là đã xé mặt ra đến mức này, nhưng ngoài miệng Thương Kỳ vẫn không dám buông lỏng, "Chuyện tôi chưa từng làm, không có cách nào trả lời cô."
"Cô không sợ tôi sẽ vạch trần cô với người của Cận gia sao?"
"Cô cảm thấy sẽ có ai tin tưởng cô sao? Lại nói, tôi có làm việc gì ác cần cô đi vạch trần sao? Cố Tân Tân, cô vẫn là tự lo lấy thân mình trước đi." Thương Kỳ xoay người rời đi, nhưng chân cô ta bị thương, cuối cùng chỉ có thể khập khiễng bước từng bước ra ngoài.
Cố Tân Tân vội vàng cầm chiếc túi bên cạnh lên, lấy điện thoại ra. Thương Kỳ nói quả nhiên không sai, tuy là cô đặt chế độ ghi âm nhưng chỉ có thể nghe được một khoảng yên tĩnh, căn bản không ghi lại được những gì hai người đã nói.
Cô ném điện thoại ra, một chút đau ấy đối với cô vẫn là chưa thấm vào đâu.
Thương Kỳ đi ra ngoài, dọc đường đi có không ít người vây quanh xem, quanh mũi cô ta đều là mùi thức ăn vô cùng buồn nôn.
Cô ta ngồi vào trong xe, bàn tay ấn lại miệng vết thương. Bây giờ Cận Ngụ Đình và Cận Hàn Thanh vẫn còn quan sát chặt chẽ như vậy, cô ta muốn cho Cố Tân Tân chịu nhiều đau khổ thì cũng phải bằng mọi giá che được mắt bọn họ!
------ lời tác giả ------
Ngày mai là chương cuối cùng của cuốn 1 - 'Nắm mỹ hành hung', sau đó cuốn mới sẽ lập tức ra lò~
Bát Bát: Nắm mỹ hành hung là tên của cuốn 1 này - bao gồm 126 chương, ngày mai là chương cuối.
Tên cuốn 2 sẽ được tiết lộ vào một ngày đẹp trời kkk~~
P/s: Chương cuối cùng 126 sẽ đặt chế độ riêng tư dành riêng cho những ai theo dõi Bát Bát đáng iu, còn ai chưa theo dõi ta thì mau mau theo dõi đi nào kkkkk~~~
f