Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
Chương 119: Hoài nghi Thương Kỳ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cố Tân Tân ngã ngồi trở lại, "Đứa bé không còn?"
Kỳ thực cô cũng chỉ là ôm một chút may mắn cuối cùng chờ ở đây thôi, lúc Thương Lục ngã xuống cô thấy được, cũng nhìn đến rõ ràng. Cô ấy chảy nhiều máu như vậy, tám phần mười là đứa bé không giữ được.
Cận Ngụ Đình đi vài bước tới trước mặt cô, ngồi xuống mép giường.
"Vậy chị dâu. . . . . ."
"Về rồi, ở tòa nhà Đông."
Hai bàn tay Cố Tân Tân nắm lấy nhau, bên trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, mỗi tiếng hít thở đều mang theo nặng nề ngột ngạt.
Cô mệt mỏi đến cực điểm, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không ngủ được. Cận Hàn Thanh vì Tiểu Đậu Tử tìm đến tòa nhà Tây, hiện tại Thương Lục xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta hẳn là hận không thể bóp chết cô.
Cận Ngụ Đình ngồi đó, cũng yên lặng không nhúc nhích, vết máu trong lòng bàn tay đã khô cạn từ lâu nhưng anh vẫn chưa kịp rửa đi.
Thương Lục coi đứa này như mạng của mình, bây giờ đứa bé không còn, nhất định là cô ấy sẽ không chịu được.
Tòa nhà Đông.
Cận Hàn Thanh đứng dậy khỏi bàn máy tính, tầm mắt Thương Kỳ cũng thu lại.
"Thời gian không còn sớm, em về trước đi."
"Vâng." Thương Kỳ nhấc chân lên, "Anh rể, chuyện dây chuyền nếu đúng là em nhớ nhầm, em. . . . . ."
"Vậy thì anh cũng sẽ không tha cho em." Cận Hàn Thanh đẩy cửa phòng ngủ, lạnh lùng liếc cô.
Thương Kỳ không khỏi rùng mình, nhưng cô ta cũng không sợ, sắc mặt vẫn rất bình thản. Chuyện này vốn là không có liên quan gì đến cô ta, không phải sao? Camera giám sát đã quay lại rõ ràng như vậy rồi, cô ta chính là người không thể thả viên ngọc trai kia xuống nhất.
"Anh rể, bệnh của chị sợ là sẽ lại chuyển biến xấu, có chuyện gì thì anh nhớ gọi cho em. Gần đây em không có việc gì bận, có thể bên cạnh chăm sóc cho chị ấy."
"Ừ."
Thương Kỳ đi xuống lâu, Thương Dư Khánh và Thương phu nhân đều đã về nhà, nửa đêm không an toàn, tiểu Vu liền để tài xế đưa cô ta về.
Trở lại Thương gia, đi qua phòng của Thương phu nhân, Thương Kỳ không khỏi dừng chân lại, nghe được bên trong có tiếng nức nở truyền tới. Thương Lục dù có điên đến thế nào thì cũng là con gái của Thương gia, xảy ra chuyện như vậy ai có thể chịu được?
Thương Kỳ trở về phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô ta đi đến trước bàn trang điểm, ném chiếc túi đến. Túi da cứng rắn khiến cho một đám son môi bày chỉnh tề trên bàn trong nháy mắt nát vụn.
Thương Kỳ nhấc tay lên xỏ vào trong túi, bên trong có một cái lỗ.
Đây cũng không phải là Thương nhị tiểu thư cần kiệm mặc cả chiếc quần rách, cái lỗ của túi quần này là cô ta cố tình đục ra.
Hôm nay cô ta có thể hoàn toàn thoát khỏi camera giám sát tinh tường kia, đều là nhờ vào nó.
Vì sao nơi Thương Lục té ngã chỉ quay lại được động tác khom lưng của Cố Tân Tân, mà không thể quay được cô ta? Bởi vì cô ta quả thật không có khom lưng ở chỗ đó, lại càng không có động tác đưa tay ra.
Bất kể là lúc trước thả ra hay là khi tìm kiếm ngọc trai, tất cả các động tác đều sẽ bị mang ra soi kỹ. Cận Hàn Thanh là người nổi danh lòng dạ ác độc, cô ta là em gái ruột của Thương Lục cũng không sai, nhưng nếu như không thể làm cho chuyện này hoàn hảo không tì vết thì cô ta cũng sẽ không có quả ngon mà ăn.
Hơn nữa lúc đó có nhiều người cùng tìm như vậy, nếu như thả ngọc trai xuống từ trước thì rất có thể sẽ bị ai đó nhặt lên. Vì thế nên khả năng duy nhất chính là chờ sau khi 68 viên ngọc trai đều được bỏ vào trong hộp cô ta mới bắt đầu ra tay.
Cái này cũng là công đoạn khiến cô ta đau đầu nhất. Nếu như cô ta làm ra những động tác rõ ràng kia, thì dù trong mắt người khác không thể là có động cơ gì, nhưng e là Cận Hàn Thanh vẫn sẽ không buông tha cho cô.
Thương Kỳ vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng cũng coi như nghĩ ra một cái biện pháp.
Cô ta mở ngăn kéo, bên trong chứa đầy những đồ trang sức bình thường cô ta vẫn dùng. Có một chuỗi dây chuyền vừa vặn theo động tác mở của cô ta tản ra, từng viên từng viên dừng lại ở một chỗ.
Vì thời khắc kia, không biết cô ta đã phải luyện tập bao nhiêu lần, lại mặc thử bao nhiêu chiếc quần, cuối cùng mới có thể đạt được hiệu quả như ngày hôm nay.
Thương Kỳ cong khóe miệng, nụ cười mang theo lạnh lùng. Cô ta cầm một hạt ngọc trai bỏ vào trong túi, hạt châu kia đi đến cái lỗ sau đó không sai lệch gì liền đi xuống. Hôm nay cô ta mặc một chiếc quần rộng ống dài, hạt ngọc trai rơi xuống cũng không cần phải lo lắng sẽ bắn ngược lại, càng không cần phải lo sẽ tạo ra tiếng vang quá lớn.
Cô ta chỉ cần đứng ở nơi có Cố Tân Tân từng ngồi xuống tìm kiếm ngọc trai mấy giây, khi đó cô ta là đang chờ Thương Lục đi xuống lầu, chỉ cần cô ta không có động tác khác thì ai sẽ hoài nghi đến cô ta đây?
Thương Kỳ liếc bên chân của chính mình, nhẹ nhàng nhấc chân lên, hạt ngọc trai kia hiển nhiên là nằm ở chỗ đó.
Đến việc Thương Lục té ngã, cô ta cũng chỉ là cần mang theo vẻ mặt bình thường đi về cái hướng kia lúc lên lầu mà thôi. Đó là nơi mà khi đi lên lầu phải qua, lại là ở vị trí chính giữa, ai có thể nói là cô ta cố tình dẫn đến chứ?
Tất cả mọi chuyện không giống như một ván bạc đỏ đen sao? Lần này nếu không được, vậy thì lại tìm cơ hội lần sau.
Tuy là Thương Kỳ tuổi trẻ, nhưng tâm tư rất sâu, cô ta lo viên ngọc trai giấu trong túi quần sẽ trong lúc không cẩn thận mà rơi ra, nên lúc đục một chiếc lỗ ở túi cũng tốn không ít tâm huyết. Đợi cho đến khi thời cơ đến, cô ta đứng ở nơi đó, tay chỉ cần làm bộ chống eo, ngón tay nhẹ nhàng điểm liền có thể khiến cho hạt ngọc trai kia như quỷ thần xui khiến mà rơi xuống theo mong muốn của cô ta.
Nếu cô ta không nói, ai có thể đoán được đây?
Dù sao dưới hình ảnh của camera giám sát, động tác của Cố Tân Tân đã rõ ràng đến vậy, mà cùng lúc cắt đến cô ta cũng chỉ là không một chút sơ hở.
Thương Kỳ nhặt hạt châu kia lên, ném nó về lại ngăn kéo, chiếc quần này xem ra là không lưu lại được rồi.
Hôm nay thật sự mệt mỏi, thần kinh cô ta vẫn luôn kéo căng, nhưng cuối cùng cũng coi như cô ta cũng có thể ngủ ngon đêm nay.
Sau nửa đêm, Cố Tân Tân thực sự không chịu nổi nữa, cô không cởi quần áo liền trực tiếp nằm trên chiếc giường lớn.
Sáng sớm cô ngờ ngợ nghe được tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm, nhưng cô mệt đến mức mắt cũng không mở được.
Cận Ngụ Đình thay quần áo đi từ trong phòng tắm ra, Cố Tân Tân miễn cưỡng lên tinh thần, mở mắt, "Anh đi đâu?"
"Đến tòa nhà Đông một chuyến."
"Tôi. . . . . ." Cố Tân Tân chống tay ngồi dậy, "Tôi đi cùng anh."
"Em chờ ở nhà, chỗ nào cũng không được đi." Cận Ngụ Đình tiến lên hai bước, nhấc chăn lên rồi đè vai cô nằm lại về, sau đó lại cẩn thận đắp lại chăn cho cô. "Lúc này em không tiện lộ mặt, dù là dây chuyền tự đứt hay là có người giở trò thì chung quy em cũng là người mang đến. Hiện tại anh hai hận không thể đến trước cửa tìm em, em không thể tới."
"Tôi thật sự không có làm."
"Anh ấy không có cách nào xác định dây chuyền là em cố ý làm đứt, thế nên. . . . . ."
Nửa câu sau của Cận Ngụ Đình mắc kẹt lại cổ họng không sao nói ra, thế nên, anh chỉ có thể nghĩ cách khiến cho chuyện này trở thành chuyện trùng hợp. Bởi vì chỉ hai chữ trùng hợp này mới có thể bảo vệ Cố Tân Tân, không phải sao? Nhưng là đối với Thương Lục mà nói, đó chính là sự đả kích trí mạng, cơ hồ là cướp đi của cô ấy nửa cái mạng.
Cận Ngụ Đình không muốn đi đối mặt với Thương Lục, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy anh cũng không thể cùng Cố Tân Tân trốn trong tòa nhà Tây không đi ra.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, Cố Tân Tân nhìn theo bóng người của anh dần khuất khỏi tầm mắt.
Đến tòa nhà Đông, Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham cũng đã ở đó, Thương Kỳ và Cận Ngụ Đình gần như là đến cùng lúc.
"Anh rể, mẹ em chịu đả kích không nhỏ nên không thể tới. Vốn là ba em muốn qua, nhưng em không để cho bọn họ tới."
Cận Hàn Thanh khẽ gật đầu, một đêm qua anh ta mệt mỏi đến cạn kiệt sức lực, đôi mắt hằn lên tia máu, trên cằm cũng lún phún đều là râu. Cà vạt lỏng lẻo trên cổ, hai mắt Tần Chi Song cũng sưng đỏ, bà đứng dậy ngồi xuống bên cạnh người Cận Hàn Thanh.
"Hàn Thanh, việc đã đến nước này, chuyện cũng chỉ là bất ngờ, con. . . . ."
"Mẹ, đó không phải là bất ngờ." Cả đêm qua không biết Cận Hàn Thanh đã đốt hết bao nhiêu điều thuốc, nhiều đến nỗi hiện tại trên mũi có cảm giác gai gai, "Tối qua con đã mang toàn bộ video trong camera giám sát cắt ra. Lão Cửu, chú tự mình xem đi."
Cận Hàn Thanh nói xong, đẩy máy tính trên bàn quay về phía Cận Ngụ Đình.
Tầm mắt của người đàn ông rơi xuống màn hình, nhìn hình ảnh trên camera giám sát hiện rõ trước mắt anh. Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham cũng nhìn thấy. Cuối cùng, Cận Hàn Thanh đem vài hình ảnh đặt cạnh nhau.
Hô hấp của Cận Ngụ Đình kéo căng, "Anh làm thế là có ý gì?"
"Chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?" Cận Hàn Thanh mở hộp trang sức đặt bên cạnh ra, "Chú đếm xem bên trong có bao nhiêu viên?"
Sắc mặt Tần Chi Song cũng càng ngày càng khó coi, "Bao nhiêu viên?"
"68, không nhiều hơn một viên, cũng không ít hơn một viên."
Tầm mắt Cận Ngụ Đình vẫn dừng trên hình ảnh trước mặt. "Thứ này có thể nói rõ cái gì?"
"Anh đã gọi điện thoại cho cửa hàng trang sức xác nhận, Thương Kỳ nói không sai, xác thực là có 68 viên."
Cảm xúc của Tần Chi Song còn chưa đi ra từ trong bi thương, "Rốt cuộc là có ý gì?"
"Dây chuyền là Cố Tân Tân tặng. Thương Lục được xác định là dẫm lên hạt ngọc trai mà té ngã, hơn nữa hạt ngọc trai mà cô ấy dẫm lên kia là ngoài 68 viên này."
"Nhưng nó từ đâu tới chứ?"
Tầm mắt Cận Hàn Thanh dừng lại trên khuôn mặt Cận Ngụ Đình, "Hóa ra là mỗi chuỗi dây chuyền đều sẽ có tặng cùng sáu viên dự phòng, nhưng Cố Tân Tân đưa cho Thương Lục chỉ có chuỗi dây chuyền kia, bên trong không có những viên ngọc trai dự phòng."
Mí mắt Cận Ngụ Đình giật giật, chuyện này so với anh nghĩ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, nếu như vô tình mà biến thành cố tình có ý đồ mưu hại. . . . . .
"Tân Tân sẽ không làm chuyện như vậy."
"Thế nên đến nước này rồi, chú lại nghĩ dùng một câu nói đó để thiên vị cho cô ta sao?"
Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt trên đùi nắm lại, "Cô ấy không có lý do để làm như thế."
"Lão Cửu, chú là đang nói lời thật lòng với anh?" Cận Hàn Thanh không khỏi cao giọng, "Chú đừng có đem một người nghĩ thành quá đơn giản, chỉ cần cô ta yêu chú thì sẽ không khoan dung thái độ của chú với Thương Lục. Sự kiện phát sinh ở khách sạn lần trước đừng nói là chú đã quên sau đó cô ta đã hại chú như thế nào? Cô ta có thể hại chú, thì tại sao không thể hại Thương Lục?"
"Cô ấy không biết."
Thương Kỳ nghe vậy thì không khỏi nhìn Cận Ngụ Đình lâu hơn một chút, đã có nhiều chứng cứ bày trước mặt anh như vậy rồi mà anh lại nhất quyết không muốn tiếp nhận sự thật. Anh dựa vào cái gì mà nói Cố Tân Tân sẽ không? Cô cùng người khác hãm hại anh lẽ nào chỉ là do nhẹ dạ quá sao? Ngay cả người bên gối mà cũng có thể hại, vậy thì vì sao tình địch lại không thể chứ?
"Lão Cửu, có phải là hiện tại mạng của Thương Lục trong mắt chú đã không còn đáng giá?"
Vẻ mặt Cận Ngụ Đình hơi trầm xuống, ánh mắt không khỏi rơi vào màn hình máy tính. Nơi cô khom lưng tìm hạt ngọc trai chính là nơi Thương Lục té ngã, nếu như nói trùng hợp thì sợ là cũng sẽ không có ai tin rồi.
"Dù dây chuyền có ngọc trai dự phòng, nhưng nếu như có ai khác mua một chuỗi giống nhau như đúc thì không phải là sẽ có những viên ngọc trai giống nhau sao?"
"Chuỗi dây chuyền này bởi vì giá cả đắt đỏ nên trong vòng ba tháng trước mới đưa đến một chuỗi duy nhất, chú thấy khả năng mà chú nói tới còn nữa không?"
Cận Ngụ Đình gần như đã lùi đến bước cuối cùng của bức phòng tuyến tâm lý, anh đã không thể lùi thêm được nữa, "Thế nếu như những viên ngọc trai dự phòng vẫn còn trong tay Cố Tân Tân thì sao?"
"Nếu vẫn còn, vậy thì hãy nói cô ta mang tới. Anh sẽ mang theo cùng 68 viên này đến cửa hàng đó giám định, chỉ cần cô ta có thể mang được ra toàn bộ những viên ngọc trai dự phòng thì anh tuyệt sẽ không làm khó cô ta. Bất kể là chuyện ngẫu nhiên trùng hợp đến thế nào anh cũng sẽ hoàn toàn không nghi ngờ gì đến cô ta nữa, thế nào?"
Cận Ngụ Đình đưa tay ra, khép lại màn hình máy tính, "Được, một lời đã định."
"Lão Cửu, vậy nếu như cô ta không mang ra nổi thì sao đây?"
Cận Ngụ Đình cắn chặt răng, "Yên tâm, đồ vật đặt ở đó thì khẳng định sẽ vẫn còn đó."
"Hiện tại chỉ có hai khả năng, hoặc là viên ngọc trai thiếu một viên, hoặc là sáu viên còn lại đều đã biến mất." Tầm mắt Cận Hàn Thanh dừng lại trước Cận Ngụ Đình, "Sau khi xảy ra chuyện cô ta nhất định là không ngốc mà đi giữ sáu viên còn lại, nói không chừng đã tiêu hủy đi rồi."
Cận Ngụ Đình không nói nữa, đứng dậy sau đó đi ra ngoài.
"Lão Cửu," Cận Hàn Thanhđứng phía sau anh vẫn tiếp tục nói. "Nếu như những viên ngọc trai kia đã bị tiêu hủy, anh nghĩ chú nên biết phải làm sao rồi đấy."
Bước chân anh hơi dừng lại, Thương Kỳ đứng một bên vội vàng nói đỡ. "Anh rể, em tin là Cửu tẩu sẽ không làm chuyện như vậy. Hay là chúng ta kiểm tra lại một lần nữa đi."
Cận Ngụ Đình không dừng lại nữa, nhanh chân rời đi.
Cận Hàn Thanh lạnh lùng quét mắt về phía Thương Kỳ, "Thương Lục là chị gái em phải không?"
Thương Kỳ bị dọa sợ, "Anh, anh nói lời này là có ý gì?"
"Chị gái mình bị hại thành như vậy mà em còn có tâm tư đứng ngay chỗ này cầu xin cho người khác? Thương Kỳ, không phải em càng thể hiện ra là mình thiện lương thì sẽ có thể càng khiến cho người ta yêu thích. Cố Tân Tân là gì của em? Em đi nhìn bộ dạng chị gái của chính mình kìa, nếu như sau này còn dám đứng bên cạnh nói linh tinh thì cũng đừng nghĩ tới tiến vào cửa tòa nhà Đông này nữa."
Từ trước đến giờ Cận Hàn Thanh vẫn là nói được làm được, Thương Kỳ cũng không dám tiếp tục lên tiếng.
Tần Chi Song ngồi tại chỗ không nhúc nhích, sau một lát, bà mở máy tính ra một lần nữa, nhìn hai lần hình ảnh trên màn hình. Nhưng xem thì có tác dụng gì đây? Kết quả vẫn là giống nhau.
Cận Ngụ Đình đi ra ngoài, Khổng Thành đứng trong sân chờ anh.
Hai người một trước một sau đi về tòa nhà Tây, Khổng Thành nhìn theo bóng lưng của anh, do dự lên tiếng, "Cửu gia."
"Nói đi."
"Tôi nhớ lần trước Cửu phu nhân đã nói, nếu như ngài nhất quyết muốn giữ lại phu nhân ở bên người thì cũng phải cảnh báo ngài một câu, để ngài sau này đừng hối hận, hơn nữa đúng là phu nhân cũng từng nói. . . . . ."
Cận Ngụ Đình nắm chặt tay, "Đến cả cậu cũng cho là như thế?"
"Chuyện lần này không phải việc nhỏ, huống hồ Cửu phu nhân cũng đã từng nói, người ngài quan tâm là Cận phu nhân, nên sẽ có ngày xuống tay với cô ấy."
Lúc trước Cận Ngụ Đình muốn tìm Cố Tân Tân về, Khổng Thành cũng từng phân tích qua lợi và hại cho anh nghe. Một khi đưa cô trở về, anh nên chuẩn bị tốt tâm lý lúc nào Cố Tân Tân cũng có thể sẽ làm tổn thương Thương Lục.
Cận Ngụ Đình chỉ cảm thấy ngực bị chặn lại, anh bước nhanh về phía tòa nhà Tây. Hiện tại hi vọng duy nhất chính là những viên ngọc trai dự phòng kia, nếu như trong đó một viên cũng không thiếu, thì hoài nghi trên người Cố Tân Tân cũng có thể rửa sạch rồi.
Trong phòng ngủ, Cố Tân Tân lăn qua lộn lại không sao ngủ được, đầu cô đau như búa bổ, trong đầu tất cả đều là chuyện ngày hôm qua.
Cô không biết viên ngọc trai đó là từ đâu tới, có lẽ là lời của Thương Kỳ không chính xác, một chuỗi dây chuyền đến tột cùng là có bao nhiên viên ngọc trai ai mà biết được?
Nhưng Thương Kỳ đối với cửa hàng kia khá quen thuộc, loại khả năng này liền rất nhanh bị Cố Tân Tân dẹp đi.
Cố Tân Tân vén chăn đứng dậy. Cô không thể cứ ngồi đây chờ chết, nếu vấn đề xuất hiện trên chuỗi dây chuyền, vậy thì cô cũng nên nghĩ biện pháp đi tìm bằng chứng.
Cô nghĩ đến tờ hóa đơn kia mình vẫn còn giữ, liền đứng dậy đi vào phòng thay đồ, tìm ra được hóa đơn đặt trong hộp trang sức.
Cố Tân Tân mở hộp ra, liếc mắt liền nhìn thấy hóa đơn. Cô vừa nhìn liền thấy được số điện thoại của cửa hàng.
Cô muốn gọi điện thoại đi, tầm mắt lại rơi vào hộp trang sức, bên trong là trống không. Nhưng loại hộp này bình thường sẽ có một tầng nữa phía dưới. Cố Tân Tân như bị ma xui quỷ khiến mở tầng trên ra.
Cố Tân Tân vừa nhìn, lập tức cả kinh trợn mắt há mồm, cô làm thế nào cũng không nghĩ đến phía dưới này vẫn còn có ngọc trai.
Cố Tân Tân suýt chút nữa giữ không nổi hộp trang sức kia, ánh mắt của cô quét xuống, bên trong có năm viên ngọc trai.
Trong lòng cô cả kinh, năm viên?
Những viên ngọc trai này hẳn là được tặng kèm, 68 là số chẵn, cũng coi như là một số may mắn, vậy những viên tặng kèm này. . . . . .
Có thể hay không là sáu viên, hoặc là tám viên?
Nếu như là đúng, lẽ nào là trong số này đã bị thiếu mất một viên?
Cố Tân Tân lòng như lửa đốt, đầu óc cũng rối tung rối mù, cô không chút nghĩ ngợi lấy ra toàn bộ những viên ngọc trai bên trong, sau đó bỏ lại hộp trang sức bước nhanh ra ngoài.
Cố Tân Tân đi vào phòng tắm, bàn tay càng thêm siết chặt. Cô nhìn bồn cầu trước mặt, hiện tại cô chỉ cần thả tay là có thể ném toàn bộ những viên ngọc trai này đi.
Có phải một khi những viên ngọc trai này biến mất, thì dù có tra đến đầu cô thì cũng không cần phải sợ?
Trong lòng cô có một nháy mắt là muốn như vậy, nhưng lý trí rất nhanh đã kéo cô trở lại. Trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, như vậy không phải là càng thể hiện ra cô đang chột dạ sao?
Nhưng. . . . . .
Nếu như bị người ta tìm ra được năm viên này, thì coi như đem cô ra đóng lên thớt, vậy thì chi bằng cái gì cũng không tìm được.
Cố Tân Tân tiến thoái lưỡng nan, cô tiến lên một bước, bàn tay duỗi ra dần buông lỏng.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Cận Ngụ Đình. "Em đang làm cái gì ở chỗ này?"
Cô nhanh chóng xoay người, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Cận Ngụ Đình đứng ngoài cửa, tầm mắt của anh dừng lại trên tay cô. Cố Tân Tân theo bản năng siết chặt tay.
Trong tai truyền đến tiếng bơm nước tự động, Cận Ngụ Đình từng bước ép lên, "Em đang làm cái gì ở chỗ này?"
"Tôi. . . . . ." Cố Tân Tân lùi về sau, bắp chân đụng phải bồn cầu, "Tôi rửa tay."
"Trong tay em đang cầm cái gì?"
Cố Tân Tân nhấc mí mắt lên, nhìn thấy trong mắt Cận Ngụ Đình cảm xúc phức tạp. Cô biết mình đã ở thế bị động, "Cận Ngụ Đình, hôm nay là tôi có điều khó nói."
"Em muốn giải thích cái gì? Nói cho tôi nghe một chút đi." Giọng nói của người đàn ông không lạnh không nóng, Cố Tân Tân cũng không rõ ràng lúc này anh là đến tột cùng đang nghĩ cái gì.
Cô cẩn thận duỗi tay ra, đặt trước mặt Cận Ngụ Đình, bên trong không còn gì hết. "Tôi không hại chị dâu. Thật đấy."
Cận Ngụ Đình tiến lên vài bước, liếc nhìn bên trong bồn cầu đã bị cuốn đi hết thảy, cái gì cũng đã không còn.
"Em bỏ xuống đó cái gì?"
Ánh mắt cô do dự, không tiện mở miệng.
"Cố Tân Tân, tôi đang hỏi em đấy."
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, "Chuỗi dây chuyền này là chỉ có 68 viên ngọc trai sao?"
"Đúng."
"Viên mà chị dâu dẫm lên kia, có phải là ngoài 68 viên đó?"
Cận Ngụ Đình nhìn chăm chú khuôn mặt đối diện. Bọn họ giống như đang ngồi trên một bàn cờ, âm thầm chờ đợi xem là ai kích động, ai sẽ bỏ vũ khí đầu hàng trước. Cận Ngụ Đình gật đầu một cái. "Đúng, trong hộp trang sức có đủ 68 viên, cũng đã xác nhận với cửa hàng trang sức."
Cố Tân Tân nuốt một ngụm nước bọt, trong miệng khó khăn nặn ra mấy chữ, "Còn có những viên khác không?"
"Vậy em nghĩ còn có những viên khác sao?"
"Cận Ngụ Đình, chúng ta không cần phải như vậy. . . . . ."
"Em cũng biết là không cần sao," Cận Ngụ Đình xoay người đi ra ngoài, đi vài bước đến phòng thay đồ, nhìn thấy hộp trang sức bị ném sang một bên, hóa đơn cũng rơi dưới mặt đất. "Cố Tân Tân, em còn không chịu nói thật với tôi?"
Cố Tân Tân đứng sau lưng anh, Thương Lục trở thành như vậy, đứa bé cũng không còn. Cận Ngụ Đình sẽ tin cô sao?
"Anh nói cho tôi biết trước, viên ngọc trai thêm ra kia rốt cuộc là thế nào?"
Cận Ngụ Đình đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô sau đó kéo cô về phòng ngủ. Anh buông tay ra, giọng nói có phần áp bức nặng nề. "Vấn đề này tôi phải hỏi em mới đúng."
Anh không điên cuồng mà chất vấn, nhưng ánh mắt đó rất lạnh, e rằng tâm cũng là lạnh. Cố Tân Tân thu hết vào trong mắt, nếu như lúc này cô còn muốn thành thật khai ra thì e là sẽ ngay lập tức bị xử tử hình. Vị trí của Thương Lục trong lòng Cận Ngụ Đình là như thế nào không phải cô không rõ ràng, cũng không phải chưa từng ăn trái đắng bởi nó.
Cô cắn chặt răng, khẽ lắc đầu, "Tôi không biết."
"Cố Tân Tân, mỗi một chuỗi dây chuyền đều sẽ có sáu viên ngọc trai dự phòng, em có biết không?"
Cố Tân Tân quả nhiên đã đoán đúng, cô cứng đờ lắc lắc cái cổ cứng ngắc. "Tôi không biết, lại càng không rõ. Tôi chưa từng thấy viên ngọc trai nào như vậy."
"Vậy vừa rồi em mới ném đi là cái gì?" Ngữ khí của Cận Ngụ Đình càng ngày càng khó nghe.
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là rửa tay mà thôi."
Cận Ngụ Đình không ngờ đến giờ phút này rồi mà Cố Tân Tân vẫn còn không chịu nói. "Em cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
Tầm mắt cô chăm chú chiếm lấy người đàn ông không tha, đôi môi run rẩy kịch liệt, hàm răng cắn chặt tựa như có thể tràn ra máu. "Là ai tối qua đã nói tin tôi?"
"Em muốn tôi tin em. Nhưng em thì sao, em thật sự tín nhiệm tôi sao?"
"Ý của anh là gì?"
Cận Ngụ Đình biết cô đang giả ngốc, "Mấy viên ngọc trai còn dư kia bị em bỏ đi thật rồi sao?"
Cố Tân Tân mím chặt môi không nói lời nào, Cận Ngụ Đình không nghĩ cần phải tìm nữa, vừa rồi anh đến chậm một bước, nhưng cô làm việc gì anh đều có thể rõ ràng trong lòng.
"Em nói chuyện cho tôi!"
"Đúng, bị tôi ném đi rồi. Bởi vì tôi vừa phát hiện ra bên trong hộp trang sức kia có mấy viên ngọc trai, hơn nữa lại chỉ có năm viên. Tôi đã đoán ra không thích hợp, cũng không muốn nhìn thấy một đám người tiến vào tòa nhà Tây lục soát ra, càng không muốn bị mấy người chĩa mũi nhọn về phía tôi, nói tôi cầm viên ngọc trai đó đi hại Thương Lục!" Cố Tân Tân nói xong lời này, vành mắt đã bị màu đỏ phủ kín, "Cận Ngụ Đình, tôi biết dù mình có 100 cái miệng cũng không thể nói ra, viên ngọc trai kia lại có liên quan đến tôi. Mua dây chuyền thì thì cũng chỉ mua dây mà thôi, vì sao lại phải cho thêm viên ngọc trai dự phòng? Tôi hoàn toàn không hiểu, tôi thật sự không biết chúng bị giấu trong hộp cách tầng, càng không biết vì sao lại thiếu mất một viên."
Cận Ngụ Đình nhìn cô ngã ngồi lên mép giường, Cố Tân Tân không biết phải làm sao nhấc hai tay lên ôm mặt, "Tôi thật sự không thể giải thích, ai có thể tin tôi chứ? Nhưng tôi thật sự chưa từng làm, đúng rồi, không phải là tòa nhà Đông có camera giám sát sao? Liệu chúng có thể chứng minh tôi vô tội?"
"Camera giám sát quay lại được động tác khom lưng tìm viên ngọc trai của em, mà nơi em ngồi xuống chính là nơi Thương Lục trượt chân ngã."
Cố Tân Tân không ngừng lắc đầu, "Vì sao lại như vậy? Không thể nào, viên ngọc trai kia làm sao có thể không cánh mà bay đến tòa nhà Đông chứ?"
Cô hỏi Cận Ngụ Đình như vậy, nhưng dĩ nhiên là Cận Ngụ Đình cũng không trả lời được cho cô.
Cố Tân Tân biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ, còn liên quan đến một cái mạng. Cô ngẩng mặt lên, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ, "Có phải là nhân viên cửa hàng cho thiếu một viên? Nói không chừng là bọn họ nhớ nhầm thì sao?"
"Mỗi một viên ngọc trai tặng đi đều được ghi chép lại, đã xác nhận với cửa hàng trang sức đó rồi."
Cố Tân Tân càng nghĩ càng sợ, "Có phải là do ai đó đã đến tòa nhà Tây mang nó đi? Lúc trước không phải là đã có người vào phòng thay đồ xịt nước hoa vào sao?"
Những khả năng này Cận Ngụ Đình đều đã nghĩ qua, nhưng bằng chứng bây giờ là camera giám sát, mà căn cứ chính xác không thể chối cãi nhất chính là nơi mà Thương Lục té ngã.
Nơi đó ngoại trừ Cố Tân Tân ngồi xổm xuống tìm thì đều không có người thứ hai.
Bây giờ không phải là lúc để khóc, Cố Tân Tân nhanh chóng lau sạch nước mắt, Cận Ngụ Đình cũng ngồi xuống. "Ngày hôm đó là Thương Kỳ đi mua với em."
"Đúng."
"Dây chuyền là em chọn, hay là con bé chọn?"
Chóp mũi Cố Tân Tân ê ẩm khủng khiếp, "Là nhân viên bán hàng giới thiệu, chúng tôi đều cảm thấy không tệ nên mua."
"Thương Kỳ không dẫn dắt em mua chuỗi dây chuyền đó sao?"
Cố Tân Tân cẩn thận nhớ lại, xác thực không có, cô khẽ lắc đầu.
Tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân, nhận ra được ánh mắt của anh, cô không khỏi nhẹ giương mi mắt.
Trong ánh mắt này của anh tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, thậm chí hẳn là còn có cả hoài nghi?
Cố Tân Tân cảm thấy cực kỳ nực cười, nếu như đổi lại là cô đứng ở góc độ của người khác, có lẽ cô cũng sẽ không tin.
Cô bây giờ nhìn ai cũng là đáng ngờ, Cố Tân Tân nhéo ngón tay của chính mình, để đau đớn từng chút từng chút gọt thành mũi dao đa nghi sắc nhọn, cũng chỉ có vậy mới có thể làm cho cô bình tĩnh lại một chút. "Thương Kỳ nói đó là cửa hàng trang sức mà lúc trước chị dâu thích đến mua, như vậy có thể chứng minh là Thương Kỳ biết chuyện có ngọc trai dự phòng hay không?"
Hiện tại ai Cố Tân Tân cũng không tin, dù là Cận Ngụ Đình cô cũng không còn tin rồi.
Cô nhớ mang máng ngày đó sau khi trả tiền là Thương Kỳ giúp cô kiểm tra hóa đơn, còn mở hộp trang sức ra kiểm tra. Nếu như là cô ta biết bên trong có ngọc trai dự phòng, vậy vì sao hôm qua sau khi Thương Lục té ngã lại không nói ra một chữ?
------ lời tác giả ------
Một viên ngọc trai khác chính là xuất hiện như thế, không phải Thương Kỳ cố ý nói thiếu một viên, cũng không phải nhặt thiếu một viên.
Vậy nên ta viết ra tình tiết này, tất cả mọi người nói nam nữ chính không nhìn thấy, không đủ thông minh, đó là bởi vì tác giả chưa nói ra mà thôi, lấy góc nhìn của người thứ ba.
Chuyện viên ngọc trai lúc trước không viết rõ, cũng không ai đoán được, thế nên đừng nói là nam nữ chính vì sao không nghĩ đến. Mọi người không biết chuyện, bọn họ lại càng không thể biết.
Bát Bát chen lời: Nghe chừng má Yêu của chúng ta đã tức giận, vì lâu lắm mới thấy má viết dài như thế. Vì cũng qua mấy ngày rồi nên ta cũng lười không load lại phần bình luận, nhưng đoán là các a di bên Trung đã khá gắt))
Có cái này hay hay nên chia sẻ chơi, là bình luận của một a di ở chương 121))))
"Đi thôi đi thôi
Chung quy con người đều phải tự mình học cách để trưởng thành
Đi thôi đi thôi
Dẫu sao nhân sinh khó tránh khỏi phải trải qua vùng vẫy đấu tranh
Đi thôi đi thôi
Vì trái tim của chính mình mà tìm một mái nhà thật sự
Đã từng thương tâm rơi lệ
Đã từng u mê làm tan nát cõi lòng
Đây.. là cái giá phải trả khi yêu"
Lqj