Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
Chương 115: Làm quen một chút, tôi là chồng của cô ấy!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mãi đến khi Cận Ngụ Đình đi tới trước mặt, bước chân dừng lại thì Cố Tân Tân mới giật mình giương nhẹ mi mắt.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang bởi vì tất cả bọn họ đều không nhớ mình từng có một giảng viên nào như thế. Chỉ có bọn Triệu Thiến và Tống Vân nhận ra Cận Ngụ Đình, nhưng bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái vì sao anh có thể tới đây? Những vị lãnh đạo của trường cũng không quản sao?
Cố Tân Tân hạ thấp giọng hỏi, "Vì sao lại là anh hả?"
Cận Ngụ Đình đội mũ học sĩ lên đầu Cố Tân Tân. "Tốt nghiệp vui vẻ."
Cô đưa tay lên đỡ mũ, ánh mắt lấp lánh nhìn vào đáy mắt Cận Ngụ Đình. Anh vuốt nhẹ cổ tay Cố Tân Tân, động tác này khiến cho cả lớp chú ý, bạn học Vương đứng bên cạnh trong lòng cũng chua loét như ăn cả một vại giấm lớn.
Cận Ngụ Đình đứng trước mặt Cố Tân Tân, vẫn chưa lập tức đi xuống. Khuôn mặt nhỏ của cô càng ngày càng đỏ, phía dưới còn rất nhiều những bạn học ở lớp khác đây.
"Anh đi xuống trước đi."
"Làm sao thế?" Cận Ngụ Đình thấp giọng hỏi, giọng nói có chút tủi thân. "Tôi đến chúc mừng em tốt nghiệp mà không được?"
Cố Tân Tân sờ sờ lỗ tai mình, "Anh cũng không phải giảng viên."
"Ở một vài phương diện thì tôi đúng là giáo viên của em."
Động tác trong tay của Cố Tân Tân hơi ngừng lại, lập tức nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, phía sau lưng nóng đến mức đổ đầy mồ hôi, liền ngay cả máy điều hòa cũng không có tác dụng. Cô muốn khiến cho anh câm miệng lại, nhưng bên trái bên phải thậm chí là phía sau đều có người, mọi người đều tập trung sự chú ý về phía này, dù là cô có nói nhỏ hơn nữa thì e là bọn họ vẫn có thể nghe thấy.
Triệu Thiến lôi tay cô, móng tay cào trong lòng bàn tay cô hai lượt, mắt còn liên tục nháy nháy với Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân cũng nháy mắt, ra hiệu cho cô ấy tuyệt đối đừng có mở miệng nói chuyện.
Nhưng cơ hội tốt như vậy, cái miệng này của Triệu Thiến căn bản là cũng không ngăn được. "Tân Tân, cậu thật là hạnh phúc, chúng mình đều là do giảng viên làm thủ tục chứng nhận tốt nghiệp, cậu thì trực tiếp là người thân trong nhà lên a."
Cố Tân Tân bấm ngón tay cô ấy. "Đừng có mà nói lung tung."
"Còn không chịu thừa nhận nữa, món nợ cậu gạt mình bao lâu nay mình còn chưa có tính sổ với cậu đâu."
Cố Tân Tân đỏ mặt, "Suỵt."
"Ai nha, mình thật hâm mộ chết mất. . . . . ."
Cố Tân Tân né tay của Triệu Thiến, nâng cao giọng hướng về phía Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh hỏi. "Khổng Thành tới không? Có phải là chờ ở ngoài? Tối qua chín phần là đã dọa anh ta sợ không dám xuất hiện nữa rồi nhỉ?"
Triệu Thiến vừa nghe, lập tức đàng hoàng lại, "Được được được, dừng ở đây."
Ngón tay thon dài của Cận Ngụ Đình rút hoa trong túi ra, sau đó cài lên ngực Cố Tân Tân, nhìn cô chăm chú, giọng điệu cũng ôn nhu đi không ít. "Chúc mừng em tốt nghiệp, tất cả thời gian sau này của em đều phải giao cho tôi, tôi ở đây chờ mang em về nhà. Em vĩnh viễn không cần phải buồn phiền vì chuyện lúc trước hay là chuyện tương lai nữa, bởi tất cả những thứ tôi nỗ lực đạt được rốt cuộc thì cũng đã có người cùng tôi chia sẻ rồi."
Cố Tân Tân giống như tượng điêu khắc ngây người đứng đó không nhúc nhích, không biết phải phản ứng lại anh như thế nào, càng không biết phải trả lời anh ra sao.
Triệu Thiến không ngừng nhìn sang Cố Tân Tân, sao cô không nói gì chứ, bị dọa cho choáng váng rồi à?
Cố Tân Tân nhìn đóa hoa ghim trước ngực, từ nay về sau, cô mất đi một nơi để lánh nạn.
Không có như trước khi kết hôn, khi cô thương tâm khổ sở còn có thể trốn trong nhà, sau đó, có thể vì sợ ba mẹ lo lắng mà buộc phải trốn đến trường học. Nhưng là từ nay về sau, nơi này cũng đã không còn cho cô một vị trí, bọn Triệu Thiến cũng phải chuyển đi khỏi, trong lòng Cố Tân Tân chính là cất giấu một nỗi sợ hãi đó. Cô sợ một ngày kia, cô còn có thể tiếp tục bị thương, còn có thể muốn một nơi né tránh lúc thức dậy.
Ngón tay Cận Ngụ Đình vuốt ve cổ cô, Cố Tân Tân giật mình định thần lại.
"Anh. . . . . . nhanh đi xuống đi."
"Tôi chỉ muốn chúc em tốt nghiệp vui vẻ."
"Tôi nghe được." Khóe miệng Cố Tân Tân không nhịn được hơi cong lên, "Hôm nay anh nói nhiều thật đấy."
Cận Ngụ Đình cong môi. "Trước khi đi xuống, tôi còn một câu muốn nói nữa."
"Hả?"
Tầm mắt của người đàn ông rơi xuống Vương Kiến Huy đứng bên cạnh Cố Tân Tân. "Giới thiệu một chút, tôi là chồng của Cố Tân Tân."
Cằm của bạn học Vương giống như bị trật khớp, trên mặt bày ra vẻ mặt quái gở. Ý cười trên khóe miệng Cận Ngụ Đình đặc biệt lóa mắt, hài lòng xoay người đi xuống đài.
Cố Tân Tân cũng lúng túng không dám quay đầu xem thử vẻ mặt của bạn học Vương, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước, trong lòng cầu mong buổi lễ này mau kết thúc để có thể đi xuống.
Thời gian chụp ảnh kỷ niệm, Cố Tân Tân theo dòng người đi ra ngoài, đi tới sân thể dục trong sân trường. Hiện tại là thời gian tự do chụp ảnh, Triệu Thiến ôm cánh tay Cố Tân Tân tạo tư thế chụp ảnh, "Nhớ mở chế độ tự làm đẹp nha."
Một đám con gái tụ lại với nhau, túm năm tụm ba chụp ảnh chung, Cố Tân Tân cười đến mức miệng muốn cứng đơ.
Triệu Thiến lôi mấy người khác đứng dưới gốc cây, Cố Tân Tân đang xem lại ảnh chụp trong điện thoại, thình lình có tiếng nói nhảy ra bên tai. "Chúng ta cũng chụp một tấm đi."
Cố Tân Tân ngẩng đầu lên, thấy Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh.
"Anh còn chưa về?"
"Chờ em xong rồi về cùng nhau luôn."
Cố Tân Tân chỉ lo anh ở đây lại dẫn theo ong bướm đến. "Vậy anh chờ trong xe đi."
Khổng Thành đứng đó không xa, cầm điện thoại của Cận Ngụ Đình đi ra, người đàn ông kéo cô đứng về cạnh mình, "Chụp cho cái ảnh đi."
Hai tay Cố Tân Tân không biết nên để nơi nào, mỗi khi chụp ảnh cô luôn cực kỳ không tự nhiên. Sau khi Cố Tân Tân thử nghiệm mấy lần, cuối cùng vẫn là bày ra kiểu V quê mùa nhất.
Hình ảnh chụp xuống, đây là tấm ảnh thứ hai sau tấm ảnh cưới cô và Cận Ngụ Đình chụp chung, Cố Tân Tân cũng không biết chụp ra thành như thế nào. Cận Ngụ Đình đi đến xem, khuôn mặt có vẻ như khá hài lòng, sau đó cũng không lưu lại nữa mà mang theo Khổng Thành rời đi.
Bên trong một nhà hàng gần Thương gia.
Có người gõ cửa phòng bao, bên trong truyền ra một giọng nữ. "Vào đi."
Có người mở cửa, ra hiệu cho người bên cạnh đi vào.
Người kia nhìn thấy Thương Kỳ cũng không hề giật mình, vừa đi vào thì cánh cửa cũng bị đóng lại.
"Thương tiểu thư."
"Đã lâu không gặp, cô cũng trốn đi thật kỹ, tìm sao cũng không ra."
Người phụ nữ kia ngồi xuống đối diện Thương Kỳ, đặt túi xách lên bàn, "Hết cách rồi. Khi đó Cửu gia tức giận, đuổi tôi và một người giúp việc nữa đi, còn cảnh cáo chúng tôi không được tiếp tục xuất hiện trước mặt ngài ấy nữa."
"Thế à," Thương Kỳ rót ly nước, tự mình nhấp một ngụm thưởng thức, "Vì chuyện gì?"
"Sự tình náo loạn như vậy tiểu thư không thể không biết chứ," người phụ nữ đó ngay ngắn đặt hai tay mình lên đùi. "Tiểu thư tới tìm tôi không phải là vì muốn tính sổ với tôi đó chứ? Tôi cũng là thay người ta làm việc thôi, đối phương cho tôi một khoản tiền muốn tôi mang nước hoa vào tòa nhà Tây, tôi cũng không ngờ mùi nước hoa đó lại có thể khiến cho Cận phu nhân phát điên. . . . . ."
Nếu Thương Kỳ là em gái của Thương Lục, cô ta đã đột ngột tìm tới như vậy thì hẳn là tìm đến để tính sổ rồi.
"Vậy là ai sai cô làm?"
"Tôi cũng không biết, tôi chưa từng thấy người kia. Nhưng tôi đoán đó là người của Tần gia, vì báo thù cho con gái họ mà không chừa thủ đoạn nào cũng là bình thường."
Lạnh lẽo dưới đáy mắt Thương Kỳ phút chốc thu lại, khóe miệng cũng trong lúc không ai để ý tới cong lên. May là cô giúp việc này và tất cả những người trong Cận gia đều như nhau, không một chút nào đặt sự hoài nghi lên người cô ta.
Lúc trước cô ta chính là ám chỉ cho Trần tiểu thư mấy lời, cô ta cũng hoàn toàn nghe lọt, còn đem mọi chuyện làm ra hoàn hảo như vậy. Tuy là cuối cùng vẫn bị bại lộ, nhưng chỉ bằng một Trần Cận Viên óc heo thì từ đầu đến cuối đều sẽ không thể nghĩ ra những lời kia của cô ta kỳ thực chính là có thâm ý khác.
"Đến tận bây giờ tôi vẫn không tìm được việc làm mới. Không ai chịu thuê tôi, gia đình tôi sắp bị đói chết rồi." Người phụ nữ nói, nhấc mắt lên nhìn chằm chằm Thương Kỳ ngồi đối diện.
"Hiện tại cô lại khai hết tất cả cho tôi, không sợ Thương gia chúng tôi sẽ tính sổ với cô sao?"
Người phụ nữ đó vội vàng đứng dậy rót đầy nước vào chén Thương Kỳ, "Tôi đã nghĩ sẽ nói với Thương tiểu thư một tiếng. Lúc trước tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng từ nay về sau tuyệt đối tôi sẽ không tiếp tục làm những việc tổn thương đến Cận phu nhân. Tiểu thư có yêu cầu gì cần tôi giúp một tay, tôi nhất định dồn hết sức hoàn thành, chỉ hi vọng tiểu thư có thể chừa cho tôi một con đường sống, cũng cứu lấy tôi khỏi bị đói chết."
Cô ta dè dặt ngồi về, lại rất cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thương Kỳ. Thương Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ tìm cô ta, nếu chỉ là muốn hỏi chuyện của Thương Lục thì hình như cũng không phải là không thể.
"Rất nhiều chuyện trước đây ở tòa nhà Tây đều là do cô phụ trách phải không?"
"Vâng, vâng, tất cả công việc quét tước dọn vệ sinh đều là tôi làm."
Thương Kỳ cầm đũa, thấy người phụ nữ cứng ngắc vai bất động, khóe miệng hơi nhếch lên. "Ăn đi, vừa ăn vừa nói."
"Được." Người phụ nữ gật đầu, nhưng cũng không dám tùy tiện ăn nhiều.
"Vậy cô làm lâu như vậy, có phát hiện ra chỗ khác lạ nào không?"
Người phụ nữ nhai miếng thức ăn trong miệng, cuống quýt nuốt xuống, "Khác lạ? Ý của tiểu thư là?"
"Cô cẩn thận nghĩ một chút, tôi nếu đã biết thì còn cần phải hỏi cô sao?"
Cô ta dĩ nhiên biết bữa ăn này không có dễ dàng như vậy, "Có, chính là Cửu gia mua rất nhiều quần áo nhưng Cửu phu nhân đều không mặc, đồ trang sức cũng vậy. Tiểu thư có thấy lạ không, bọn họ không phải là vợ chồng à?"
"Ai cho cô nói những lời này?" Thương Kỳ hơi tức giận, ánh mắt mạnh mẽ lườm sang người phụ nữ ngồi đối diện.
"Xin lỗi."
"Nghĩ tiếp đi."
Người phụ nữ nơm nớp lo sợ, đôi đũa trong tay cũng không cầm nổi nữa. Cô ta thả đũa xuống, một hồi lâu sau thì quả nhiên nghĩ ra một chuyện.
"Đúng rồi, lần đó không phải là Cửu phu nhân mang thai sao? Nhưng có một lần tôi dọn dẹp phòng rửa tay thì thấy một chiếc giấy gói bvs. Lúc đó tôi cảm thấy rất quái lạ, nếu Cửu phu nhân mang thai thì sao phải dùng đến thứ này?"
Bàn tay cầm đũa của Thương Kỳ đột nhiên nắm chặt lại, đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ kia không tha. "Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm?"
"Chắc chắn."
"Có đều thứ này cũng không thể nói rõ được điều gì. Có lẽ là lúc trước dùng, nên lúc thu dọn làm rơi xuống."
Giả thích như vậy đương nhiên cũng vẫn có thể nghe được, nhưng người phụ nữ đó lại nói tiếp, "Hôm sau tôi còn nhìn thấy Cửu phu nhân ném đi một cái quần lót vẫn còn mới đầy vết bẩn, hẳn là không giặt sạch được nên mới vất đi."
Thương Kỳ dứt khoát buông đũa trong tay xuống. "Chị ấy không mang thai sao?"
"Tôi không thể khẳng định."
"Đã vậy rồi còn nói không thể khẳng định?"
Người phụ nữ nói rất nhỏ nhẹ, giống như sợ bị người thứ ba nghe được, "Lúc đó tôi cũng hơi nghi ngờ, nhưng có mang thai hay không thì trong lòng Cửu gia phải là rõ nhất chứ? Ngay trước mặt phu nhân ngài ấy cũng không biểu hiện gì đó khác lạ cả, tôi chỉ là một người giúp việc thì có thể nói được gì chứ."
Quả thực, mỗi ngày Cận Ngụ Đình đều ngủ cùng Cố Tân Tân trên một chiếc giường, cô có mang thai hay không thì trong lòng anh là rõ ràng nhất.
"Nếu nói như cô, một lần có thể là trùng hợp, nhưng đến hai lần thì đúng là rất khó nói rồi."
Người phụ nữ kia tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Thương Kỳ, "Thương tiểu thư, tiểu thư hỏi cái này làm gì?"
Bàn tay Thương Kỳ chạm tới chiếc ly bên cạnh, "Chỉ là hỏi một chút thôi. Đúng rồi, không phải là cô không tìm được việc sao? Tôi có thể cho cô một việc làm, nhưng thời gian tiếp theo cô phải tiếp tục trốn người Cận gia. Điều kiện của tôi là bất cứ lúc nào tôi tìm cô thì cô nhất định phải lập tức xuất hiện."
"Được, cám ơn Thương tiểu thư."
Sau khi tốt nghiệp cuộc sống của Cố Tân Tân cũng không có gì thay đổi lớn, vẫn là ngồi nhà vẽ truyện tranh.
Thương Kỳ đến tòa nhà Tây trùng hợp nhìn thấy xe của Cận Ngụ Đình đang lái vào trong sân, xe của cô ta cũng theo sát phía sau.
Vào phòng khách, vẫn không nhìn thấy bóng người của Cận Ngụ Đình, Thương Kỳ khom lưng đổi giày, "Cửu ca và Cửu tẩu đâu?"
"Cửu gia vừa lên lầu, Cửu phu nhân vẫn còn đang ngủ trưa."
Thương Kỳ đi về phía cầu thang, người giúp việc thấy thế thì muốn cản lại, "Thương tiểu thư, để tôi lên trước. . . . ."
"Phiền như vậy làm gì?" Thương Kỳ nói xong, sải bước dài đi lên bậc thang.
Lên đến lầu hai, Thương Kỳ thả nhẹ bước chân đến trước phòng ngủ chính. Cửa phòng ngủ không khóa, Cận Ngụ Đình cũng không có thói quen đóng cửa.
Cố Tân Tân đang ngủ trưa, Cận Ngụ Đình đứng bên giường, cô nghe được tiếng động liền muốn mở mắt.
Cận Ngụ Đình thấy thế, kéo chăn lên cao trùm lấy đầu cô. Cố Tân Tân mở mắt chỉ có thể thấy một mảnh tối đen, đầu còn bị trùm lại thì sợ đến mức thét ầm lên.
"Cứu mạng -------"
Cận Ngụ Đình kéo chăn xuống, Cố Tân Tân nhìn người phía trước mặt rõ ràng thì tức giận giơ tay lên muốn đánh anh.
Người đàn ông nắm chặt cổ tay cô, ép cô về giường lớn. Cố Tân Tân trừng mắt nhìn anh, "Làm cái gì đó?"
Cận Ngụ Đình hôn lên môi cô không cho cô nói tiếp, Thương Kỳ vốn là định xông thẳng vào trong, vừa nhìn thấy cảnh này thì vội vàng thu lại bước chân.
"Trêu em một chút không được à?" Giọng nói của người đàn ông truyền ra từ kẽ răng.
Cố Tân Tân đặt tay lên ngực anh muốn đẩy ra. "Tôi còn tưởng bị bắt cóc đấy."
"Em thì có cái gì để người ta muốn bắt cóc, cướp sắc chắc?"
Ngoài phỏng ngủ, giọng nói xa xôi của Thương Kỳ truyền đến, "Cửu tẩu!"
Cố Tân Tân vội vàng ngồi dậy, hai tay vuốt tóc trên đầu cho thẳng lại.
Thương Kỳ vừa đi ngược lại một đoạn, lúc này mới đi đến trước cửa, thò nửa cái đầu vào trong. "Cửu tẩu."
"Kỳ Kỳ đấy à."
Ánh mắt Cận Ngụ Đình quét về phía cửa, Cố Tân Tân nhanh chóng nói Thương Kỳ đi vào.
"Chị vẫn đang ngủ trưa à."
"Ừ, vừa mới dậy." Cố Tân Tân vén chăn bước xuống giường.
"Từ trước em vẫn vào đây như thế?" Tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống người Thương Kỳ. "Ngộ nhỡ lúc đó bọn anh đang không tiện tiếp thì sao?"
Thương Kỳ nghe vậy, cười gượng. "Cửu ca, bình thường ban ngày anh đều không có nhà. Mà em đều là ban ngày mới đến tìm Cửu tẩu, nếu là tối muộn thì em cũng không dám tùy tiện xông vào đâu."
"Sau này vẫn phải chú ý một chút."
Thương Kỳ cũng không tức giận, bước nhanh đến bên cạnh Cố Tân Tân rồi khoác lấy tay cô. "Chị xem Cửu ca kia, từ sau khi có Cửu tẩu liền không giống với lúc trước nữa rồi."
Cố Tân Tân cười cười buộc tóc lên. "Sao giờ này đã tới rồi? Ăn cơm trưa ở tòa nhà Đông sao?"
"Vâng ạ, anh rể ở nhà, nói ngày kỷ niệm ngày ngày cưới của anh ấy với chị gái em và sinh nhật của chị em đều là trong tuần này. Vừa rồi muốn làm tiệc tại nhà, em thấy thời gian gấp gáp quá, muốn hẹn chị đi dạo phố mua quà cho chị em."
Nếu là vậy, phía tòa nhà Tây bên này cũng không thể không đưa quà đến.
Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình, "Tôi có nên chuẩn bị gì không?"
"Em quyết định."
"Cửu tẩu, chị đi mua cùng em luôn đi. Chị em thích gì em đều hiểu rất rõ đó."
Cố Tân Tân khẽ gật đầu. "Được rồi."
Vừa vặn hôm nay chương mới cũng đã vẽ xong. Lúc Cố Tân Tân chuẩn bị đi ra ngoài, Cận Ngụ Đình liền đưa cho cô một tấm thẻ, "Tôi muốn ngủ một chút nên không đi cùng hai người. Nhớ về sớm, tôi chờ em cùng ăn tối."
"Ừ."
Cố Tân Tân và Thương Kỳ đến khu trung tâm thương mại, Thương Kỳ cũng chưa nghĩ ra muốn mua gì.
"Phía bên ba mẹ em cũng phải chuẩn bị quà. Em còn chưa lập gia đình nên mua một món quà nho nhỏ là được rồi."
Cố Tân Tân nhìn lầu một là dãy cửa hàng bán xa xỉ phẩm, cô nhìn một vòng, cuối cùng kéo cánh tay Thương Kỳ, "Chị dâu chẳng thiếu cái gì cả, thật là khó nghĩ mà. Chị ấy có đặc biệt thích đồ gì không?"
"Chị em thích rất nhiều thứ đó, thích điêu khắc, thích vẽ, còn thích tự mình làm vài thứ đồ thủ công."
Cố Tân Tân nghe vậy, có chút khó xử. "Chị cũng không thể tặng đồ vẽ tranh cho chị ấy phải không?"
"Có thể mà, Cửu tẩu, chị đúng là đã gợi ý cho em. Chúng ta đi tìm mua về mấy thứ kiểu như nghiên mực hay gì đó về cho chị ấy làm trang trí nhà, nhất định chị ấy sẽ thích."
Ánh mắt Cố Tân Tân lần thứ hai rơi vào tủ kính lớn trước mặt. "Chị chỉ có thể nghĩ đến mua đồ trang sức thôi."
"Đúng rồi, có một cửa hàng lúc trước chị em thường đến, em dẫn chị đi."
"Được."
Cố Tân Tân đi đến cửa hàng mà Thương Kỳ nói kia, bên trong bày đủ loại trang sức ngọc trai màu sắc rực rỡ, Cố Tân Tân có chút chần chừ, "Chị dâu sẽ thích thật à?"
"Đương nhiên, lúc trước chị ấy cũng thường mua ở đây."
Nếu là quà tặng thì đương nhiên không thể quá bình thường, chỉ là Cố Tân Tân vừa nhìn giá liền biết mình còn quá nông cạn.
Nhân viên của cửa hàng dẫn bọn họ vào trong, sau đó đưa một chuỗi vòng về phía bọn họ giới thiệu, "Đây là chuỗi ngọc trai đen Tahiti, được nuôi trong các rặng san hô của quần đảo Polynesia phía nam Thái Bình Dương của nước Pháp. Tùy vào mức khúc xạ ánh sáng mà nó sẽ hiện ra các màu sắc khác nhau, có màu xanh lục, tím thẫm, hay là xanh nước biển."
"Thật đẹp." Thương Kỳ cúi người nhìn chằm chằm chuỗi ngọc trai bên trong, "Oa, giá cũng không thấp nha."
"Đúng, bởi vì quý giá nên cũng phải gặp đúng người có mắt nhìn."
Cố Tân Tân từ trước đến giờ không có nghiên cứu nhiều về trang sức, đối với ngọc trai lại càng không để tâm, nhưng hiện tại cô đứng trước tủ kính cũng có chút không dời được mắt.
"Kỳ Kỳ, em nói chị dâu có thích nó không?"
"Nhất định sẽ yêu thích đến không thể buông tay, nhưng bỏ đi thôi, cái này đắt quá."
Cố Tân Tân sờ sờ thẻ ngân hàng trong túi xách, "Không thì lấy chiếc này đi, dù sao cũng là Cửu ca của em trả."
"Được đó, nhất định không được nương tay với anh ấy."
Nhân viên cửa hàng lấy chuỗi dây chuyền ra, "Tốt quá, tôi lấy ra rồi gói lại cho phu nhân."
"Chờ chút," Ngón tay của Thương Kỳ chỉ chỉ lên trên tủ kính, "Mở hộp trang sức đó ra, chỉ giữ lại giấy tờ kiểm định và dây chuyền thôi, còn hóa đơn thì bỏ ra."
"Được được."
Khóe miệng Cố Tân Tân cong lên. "Vẫn là em nghĩ chu đáo."
"Dĩ nhiên."
Đã là đồ đi tặng, đương nhiên không thể cùng tặng với hóa đơn.
Cố Tân Tân đi theo nhân viên cửa hàng thanh toán tiền, sau khi bọc lại đẹp đẽ cùng chiếc hộp mới bỏ vào trong túi giấy. Thương Kỳ mở lại từng lớp ra, Cố Tân Tân thì vùi đầu một bên ký tên của Cận Ngụ Đình vào.
Thương Kỳ đậy lại hộp trang sức, một lần nữa thả vào trong túi giấy, "Em kiểm tra lại rồi, không có vấn đề gì."
"Ừ." Cố Tân Tân nhấc túi lên, đi theo Thương Kỳ rời đi.
Hai người mua xong quà trở về đã là chiều tối, Thương Kỳ kéo tay Cố Tân Tân chưa muốn về. "Ăn cơm tối ở đây luôn đi, đói quá."
"Anh ấy nói đợi chị về cùng ăn, không thì em cũng cùng chị về tòa nhà Tây ăn tối đi."
"Cửu tẩu, căn bản không phải là ăn tối, mà phải gọi là màn liếc mắt đưa tình nhìn phát chán của hai người."
Cố Tân Tân cười kéo cô ta đi về phía trước, "Cửu ca của em gần đây không hiểu sao lại đặc biệt nói nhiều, chị mà không giữ lời nhất định anh ấy sẽ răn dạy chị cả một buổi tối."
Trở lại Cận gia đúng lúc Tần Chi Song đi tản bộ, Cố Tân Tân nói tài xế dừng xe lại, cùng Thương Kỳ đi xuống.
"Mẹ."
"Hai đứa đi đâu chơi đấy?"
Thương Kỳ cầm túi giấy trong tay giơ lên, "Mua quà cho chị con."
"Mua gì thế?"
"Quà của con bác không cần nhìn đâu, không đáng giá. Nhưng quà hôm nay của Cửu tẩu tiêu tốn không ít nha."
"Thế à," Tần Chi Song nói xong, đưa tay ra. "Mẹ xem một chút."
Cố Tân Tân móc ra hộp trang sức đặt vào trong tay Tần Chi Song, bà mở nắp hộp ra nhìn. "Không tệ, Thương Lục thích nhất là kiểu như thế này. Tân Tân, con thật có lòng."
Hai người trở lại tòa nhà Tây lúc Cận Ngụ Đình đang ngồi trong phòng khách xem tivi, anh nghe được động tĩnh cũng không quay đầu lại.
"Giờ mới về?"
Cố Tân Tân bước nhanh tới. "Đi dạo một chút cũng cần thời gian mà, với cả chọn quà cũng không phải chuyện đơn giản. Anh thì thoải mái rảnh rỗi rồi, vung tay bỏ chút tiền liền cái gì cũng không quan tâm nữa."
"Mấy thứ đồ phụ nữ bọn em thích tôi cũng đâu có hiểu."
Cố Tân Tân cầm túi trong tay đặt lên bàn trà, ngồi xuống cạnh Cận Ngụ Đình, "Không phải là anh rất biết tặng quà à?"
Người đàn ông quay khuôn mặt tuấn tú qua, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân. "Em nói là mấy ngôi sao kia?"
"Nói không chừng chị dâu sẽ thích đó, nếu để thêm cả nguyện vọng của anh lên trên. . . . ."
"Cố Tân Tân, ra ngoài tự do bay lượn một lúc miệng cũng cứng ra một chút rồi phải không?"
Hai người đã hoàn toàn quên mất Thương Kỳ còn đang ở phía sau đổi dép lê chưa lập tức đi vào.
Cố Tân Tân chỉ túi đồ trên bàn. "Có muốn nhìn thử một cái không?"
"Không cần, có là được rồi." Cận Ngụ Đình nhìn đồng hồ. "Đi, đi ăn cơm tối."
"Tôi ăn xong rồi." Cố Tân Tân ngồi đó không nhúc nhích, cố tình lừa anh.
Cận Ngụ Đình nghe vậy, đưa cánh tay ra ôm cái gáy của Cố Tân Tân kéo cô ngồi lên chân mình, anh khom lưng hôn lên miệng cô, "Xem ra em rất thích xem lời của tôi như gió thoảng bên tai, đến đây, để tôi nếm thử xem tối nay em vừa ăn cái gì."