Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Cửu phu nhân, đây là Đoàn tiên sinh dặn dò tôi chuyển cho ngài." Vừa rồi tài xế xuống xe, ngoài va li của Cố Tân Tân thì còn xách theo một túi đồ khác.
Cố Tân Tân đứng dậy nhận lấy chiếc túi, mở ra xem, bên trong có không ít tiền. "Cái này tôi không thể nhận, tôi còn mang theo thẻ, bên trong cũng có tiền."
"Trước tiên ngài dùng tạm tiền mặt đi, Đoàn tiên sinh sợ có người có thể thông qua những lần giao dịch của ngài tìm tới."
Cố Tân Tân do dự gật đầu, cuối cùng vẫn nhận lấy. "Nhờ anh thay tôi nói một tiếng cảm ơn đến anh rể, số tiền này nhất định tôi sẽ trả lại anh ấy."
"Nếu ngài không còn yêu cầu gì khác thì tôi xin phép đi trước."
"Được, anh vất vả rồi."
Cố Tân Tân tiễn tài xế ra đến cửa, sau khi đóng cửa thì xoay người nhìn về phía căn phòng trống rỗng.
Cô kéo va li tìm tới phòng ngủ, đẩy cửa đi vào, nhìn chăn đệm trên giường được gấp gọn, bên cạnh phòng ngủ còn có ban công, có ghế mây và bàn trà, điều kiện sống như vậy quả thật cũng không tệ. Cố Tân Tân đi tới, kéo rèm cửa lên, bóng tối trong phòng khiến cô cảm giác bản thân như một người trốn chạy không thể nhìn thấy ánh sáng.
Không thể quay về nhà, Cận Ngụ Đình muốn tìm cô nhất định sẽ kinh động đến ba mẹ.
Cố Tân Tân ngồi ở mép giường, dự định sáng mai sẽ gọi điện thoại sau đó tìm bừa một vài lý do che mắt bọn họ, đường cùng lắm thì nói với bọn họ cô và Cận Ngụ Đình cãi nhau nên trong lòng có chút khó chịu, không muốn gặp anh.
Cô nằm thẳng đơ trên chiếc giường lớn, nhắm mắt lại nhưng không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Trong đầu cô không ngừng hồi tưởng đến dáng vẻ của người phụ nữ kia, cũng không biết hiện tại Cận Ngụ Đình thế nào rồi. Chuyện như vậy hẳn sẽ không giữ chân được anh lâu, dù là khiến cho anh gặp chút phiền phức, nhưng có lẽ cũng sẽ không thể khiến cho anh về sau không thể ngóc đầu lên nổi phải không?
Cố Tân Tân nghĩ tới đây, không khỏi nhớ tới chiếc túi trong tay người phụ nữ kia.
Nếu như chỉ là giả bộ làm giao dịch mờ ám thì sao còn phải mang theo thứ đó? Mà bên trong đó là cái gì?
Cố Tân Tân lăn qua lộn lại không sao ngủ được, trong lòng có chút bất an, nhưng nghĩ lại, những thứ này đã không còn quan hệ gì với cô nữa rồi.
Nếu như thật vì vậy mà anh rơi vào hoàn cảnh chật vật thì cũng không tính là chuyện xấu, cùng lắm thì có thể coi như là lý do chấm dứt triệt để đi.
Bên trong cục công an.
Luật sư của Cận Ngụ Đình đã đến, chuyện này đã được xác định hết sức rõ ràng, chính là lén nhận hối lộ.
Hoàng Minh Quyền vì lấy lòng Cận Ngụ Đình mà đưa tới một mỹ nữ và khoản tiền lớn cho anh, sợ rằng chuyển khoản tiền sẽ bị tra ra nên dứt khoát dùng tiền mặt và vàng.
Ý định trước tiên của luật sư chính là bằng mọi cách đưa Cận Ngụ Đình ra ngoài, "Chỉ dựa vào lời từ một phía không thể cứ như vậy mà định tội được, hiện tại tôi cũng có thể nói là có người cố ý vu cáo hãm hại."
"Nhưng cửa phòng khách sạn là tự tay anh ta mở ra."
"Đó cũng chỉ là lời từ một phía của người phụ nữ này."
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa bị người ta mở ra, một nữ cảnh sát tiến đến, trong tay còn cầm một phong thư. "Vừa rồi có người đưa tới."
Cô ấy giao cho người đồng sự, ánh mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống phong thư, nhìn theo miệng phong thư bị xé ra, những tấm ảnh bên trong cũng theo đó mà rơi ra ngoài.
Tên cảnh sát kia liếc nhìn mấy tấm ảnh trong tay, lại nhìn Cận Ngụ Đình và người phụ nữ ở bên cạnh. Anh ta đẩy đống ảnh đó về phía luật sư, "Hai người còn gì để nói không?"
Cận Ngụ Đình quét mắt, tầm mắt dừng trên đó hồi lâu không chịu dời đi.
Anh nhớ lúc đó bên trong căn phòng rất tối, đến người phụ nữ nằm bên cạnh là ai cũng không rõ ràng, nhưng những bức ảnh này anh có thể hiểu được là ảnh anh và người phụ nữ kia ôm hôn nhau.
Nơi phát sinh chính là trên giường, váy của đối phương bị kéo lên cơ hồ là không đủ che thân, mà thắt lưng áo choàng ngủ của anh cơ hồ cũng đã bị gỡ bỏ, từng tấm hình cứ như vậy biến thành bằng chứng, đối phương đúng là không chịu bỏ qua cho chuyện lần này của anh.
Cận Ngụ Đình làm việc trước giờ rất cẩn thận, anh cẩn thận nhớ lại sau khi tắm xong đi vào phòng cũng không phát hiện ra bất cứ một khác thường nào cả.
Bức ảnh này nhất định là cắt từ video của một chiếc camera giấu kín nào đó, vậy nên đối phương muốn hình ảnh gì thì liền có thể lấy ra được hình ảnh đó. Nhưng rốt cuộc là nó được giấu vào đó từ bao giờ?
Bên trong khách sạn thì có khả năng là do nhân viên ra tay, nhưng nếu như là người có thể mang cho anh lý do thuyết phục nhất thì anh chỉ có thể nghĩ đến Cố Tân Tân.
Một chuỗi sự việc này đều có liên quan đến cô, rốt cuộc là cô hận anh đến thế nào mới có thể bắt tay cùng người khác lập mưu hại anh đến mức này.
Cận Ngụ Đình không nói nữa, việc này liên quan đến Cận Duệ Ngôn nên không thể có bất kỳ sai sót nào, anh cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, không để cho kẻ kia lợi dụng cơ hội này thực hiện âm mưu lớn hơn.
Bên trong khách sạn.
Khổng Thành đứng trong phòng khách, thuật lại toàn bộ những gì mình nghe ngóng được cho Cận Duệ Ngôn và Cận Hàn Thanh.
Hiện tại bọn họ đang ở trong phòng của Cận Hàn Thanh, Thương Lục đang ngủ trên giường, Cận Duệ Ngôn hơi dựa người về sau, vẻ mặt nghiêm túc. "Nhận hối lộ?"
"Vâng."
"Đây không phải chuyện đùa." Cận Hàn Thanh tiếp lời. "Hạng mục này từ khi chưa bắt đầu đã bị người ta nhìn chằm chằm, lão Cửu làm việc cẩn trọng hơn em rất nhiều nên nhất định sẽ không để xảy ra sai sót như vậy, nếu như thật sự bị kết tội là nhận hối lộ thì tất cả chúng ta coi như xong đời."
"Tân Tân đâu? Vẫn không tìm được sao?"
"Không ạ." Khổng Thành cũng cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái. "Camera của tầng này trước khi chuyện xảy ra đã bị người ta phá hủy, mục tiêu rất rõ ràng là nhằm về phía Cửu gia."
"Một người còn đang sống sờ sờ làm sao lại thần không biết quỷ không hay rời đi như vậy, camera của cửa lớn thì sao? Cả ga ra nữa?"
"Đều đã tra, nhưng góc chết trong gara rất nhiều, rất khó để tra ra được."
Cận Duệ Ngôn nắm nhẹ bàn tay, "Nếu như người phụ nữ kia thật sự là bị Tân Tân đưa vào thì cũng thật là quá đáng sợ rồi."
"Còn cả những cảnh sát kia nữa, mặc dù không thu được video từ camera nhưng đúng lúc đó có một nhân viên khách sạn đi qua, tôi tìm cô ấy hỏi thử, biết được những người kia không hề gõ cửa mà là cầm thẻ phòng trực tiếp đi vào."
Cận Hàn Thanh và Cận Duệ Ngôn nhìn nhau, biểu hiện ngày càng nghiêm túc.
Cận Duệ Ngôn trở lại phòng mình, Đoàn Cảnh Nghiêu đã tắm xong, đang đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nghe được tiếng động tĩnh, anh ta quay đầu lại nhìn. "Chuyện của lão Cửu hỏi thăm được chưa?"
"Đoàn Cảnh Nghiêu, lần trước nó gài bẫy khiến anh phải vào cục cảnh sát, lần này coi như là một trả một sao?"
Đoàn Cảnh Nghiêu kéo nhẹ khóe miệng. "Em đang muốn đổ chuyện này lên đầu tôi."
Anh ta vén chăn lên nằm xuống. "Em thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi, tôi cũng không quan tâm."
"Sáng sớm mai về Lục Thành."
Đoàn Cảnh Nghiêu hơi giật mình. "Nhanh như vậy?"
"Ở đây thêm một giây đều là lãng phí, anh yên tâm, tôi sẽ không để tiểu Cửu bị giam trong đó lâu đâu, nhưng chỉ có thể trở về Lục Thành thì tôi mới có thể sắp xếp được việc này."
"Cũng vậy thôi." Đoàn Cảnh Nghiêu tiếp lời cô ấy, "Dù sao em có quyền có thế, có thể dễ dàng đè chuyện này xuống như trở bàn tay."
"Anh nói sai rồi, tiểu Cửu thật sự sẽ không có chuyện gì, đó cũng là bởi vì bản thân nó chưa từng làm ra chuyện ấy."
Chỉ là đêm nay phải chịu uất ức một chút, sợ là không thể ra ngoài ngay được.
Ngày hôm sau.
Cố Tân Tân tỉnh ngủ ngồi dậy, cô nhìn bốn phía xung quanh, mất thật lâu mới nhớ ra mình đang một mình ở một gian phòng hoàn toàn xa lạ.
Cô không biết làm thế nào mình có thể thích ứng được cuộc sống này, nhà của chính mình thì không thể trở về, bạn cũng không thể gặp được, làm sao cô mới có thể đứng lên một lần nữa đây?
Cố Tân Tân lấy quần áo từ trong va li ra đi thay, sau đó cầm tiền ra ngoài dự định mua vài món đồ.
Bên ngoài tiểu khu có siêu thị, Cố Tân Tân mua không ít đồ dùng hàng ngày, còn mua mì ăn liền, bánh bích quy và đồ ăn vặt, cuối cùng lại đi khu bán đồ tươi sống mua ít thức ăn.
Xách theo túi lớn túi nhỏ trở về phòng, Cố Tân Tân nhét hết vào trong tủ lạnh trống không, bữa sáng cô không ăn, hiện tại đói đến mức mắt nổ đom đóm.
Cố Tân Tân cầm túi bánh mì đi ra, ngồi trước bàn ăn, nhanh chóng xé miệng túi lấy bánh mì bên trong bỏ vào miệng.
Mới vừa ăn được một nửa thì tiếng chuông cửa vang lên.
Tim Cố Tân Tân đập thình thịch, cô nhanh chóng đứng dậy, rón ra rón rén đi ra cửa, "Ai?"
"Cửu phu nhân, là tôi."
Cố Tân Tân hơi thả lỏng, mở cửa ra.
Tài xế đứng bên ngoài, trong tay còn ôm theo một chiếc laptop, đưa nó cho Cố Tân Tân. "Đoàn tiên sinh dặn dò tôi mang thứ này cho ngài."
"Cám ơn, nhưng có lẽ là không cần đâu, tôi cũng có rồi."
"Ngài vẫn là nên dùng cái này đi. Đoàn tiên sinh biết ngài vẽ truyện tranh, mỗi ngày đều phải cập nhật nên rất dễ bị người ta lần ra, chiếc máy tính này thì ngài có thể yên tâm sử dụng."
Cố Tân Tân quả thật không nghĩ tới điều này, cô vội vàng nhận lấy. "Thay tôi cám ơn anh ấy."
"Ngài ở đây đã quen chưa?"
"Rất thoải mái."
"Nếu như còn thiếu cái gì thì đừng ngại, cứ gọi cho tôi." Tài xế nói xong, đưa danh thiếp cho cô, "Thời gian này ngài hãy cố gắng hạn chế đừng ra ngoài."
"Được."
Sáng sớm Cận Ngụ Đình đã ra khỏi đó, thấy được Khổng Thành đứng ngoài cửa.
"Cửu gia."
"Tìm được cô ấy chưa?"
Khổng Thành khó khăn lắc đầu. "Vẫn chưa."
Anh ta liếc nhìn bộ dạng của Cận Ngụ Đình, "Tôi mang theo quần áo cho ngài, ngài thay vào trước."
Hai bàn tay Cận Ngụ Đình lạnh lẽo, lòng bàn tay cũng đóng băng, nét mặt của luật sư đi phía sau cũng uể oải, "Chuyện này tính sau đi, rời khỏi nơi này trước đã."
"Ngài cực khổ rồi." Khổng Thành hơi gật đầu với anh.
Cận Ngụ Đình thay xong quần áo, Khổng Thành cầm áo choàng ngủ của anh đưa cho một người đàn ông đứng bên cạnh. "Anh đi thay vào đi."
"Vâng."
Xe của Cận Ngụ Đình dừng trước của, luật sư dẫn theo người đàn ông mặc áo choàng ngủ bước nhanh ra ngoài. Tài xế vừa mở cửa xe, ngay lập tức một đám phóng viên nhà báo không biết từ đâu xông ra.
Mấy người nhanh chóng trốn vào trong xe, nhưng đã có người ngăn trước đầu xe.
Người đàn ông ngồi trong xe giơ cánh tay lên chắn trước mặt, tài xế khởi động xe, chiếc xe chậm chạp chuyển động.
Có người đập cửa kính, "Cận Ngụ Đình tiên sinh, nghe nói ngày hôm qua ngài bị người ta tố cáo bởi vì nhận hối lộ. . . . . ."
"Còn có, ngài và người phụ nữ kia lúc ấy là đang có một cuộc giao dịch thật sao?"
Chiếc xe đi ra khỏi cửa lớn, mấy người phóng viên cũng có xe, mắt thấy cơ hội cho tít nóng ngày hôm nay sắp đi mất thì cũng nhanh chóng lên xe đuổi theo.
Cận Ngụ Đình lạnh lùng nhìn theo, Khổng Thành lúc này mới gọi chiếc xe anh ta sắp xếp đi ra, chiếc xe nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ. Khổng Thành mở cửa xe, hai người một trước một sau ngồi xuống.
"Cửu gia, trực tiếp về Lục Thành không?"
"Camera bên trong khách sạn đã kiểm tra chưa? Cố Tân Tân là tự mình rời đi hay bị người ta bắt đi?"
Khổng Thành dè dặt nhìn về phía anh. "Camera bị phá hỏng, nhưng Cửu phu nhân hẳn là tự mình rời đi."
Cận Ngụ Đình cũng không biết vì sao mình lại phải hỏi thừa như vậy, lúc đó cô ở trong phòng, so với bất kỳ nơi nào đều là an toàn hơn cả, nếu thật là bị người ta bắt đi thì cũng không thể đến cả một chút dấu vết giãy dụa cũng không có.
"Trong phòng đã kiểm tra chưa?"
"Đã kiểm tra toàn bộ một lượt, không phát hiện được gì cả." Khổng Thành thậm chí còn chụp lại bài trí trong phòng của mình mang qua phòng Cận Ngụ Đình so sánh từng cái một. "Chỉ có duy nhất một chậu hoa là bị dịch chuyển, không biết ngài có ấn tượng gì không. Lúc tôi vào thì nó được đặt trên tủ đầu giường."
Sắc mặt Cận Ngụ Đình tái nhợt. "Tôi thật sự muốn tìm ra một bằng chứng nào đó phủ nhận không phải là cô ấy."
"Chuyện này hẳn là liên quan đến Đoàn tiên sinh, nhưng Cận thị trưởng lại không tìm ra được chứng cứ."
"Bức ảnh đó là chụp được từ phòng của tôi, nói cách khác là từ sau khi tôi rời đi mới có người động tay động chân đem thứ quan trọng nhất đi."
Khổng Thành nhìn biểu hiện khó coi của anh, hạ thấp giọng nói. "Người trong nhà đều đã về trước, chuyện của ngài cũng không để kinh động đến bên phu nhân. Nhưng ngài vẫn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, việc này không thể giấu lâu được."
''Trước tiên đừng để họ biết, dù cho có không gạt được thì cũng đừng nói không thấy Cố Tân Tân, mà hãy nói cô ấy về nhà mấy ngày."
"Vâng."
Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt lên trên đùi, "Cậu đã hỏi người ở tòa nhà Tây chưa, biết đâu Cố Tân Tân. . . . . .đang ở nhà?"
Anh biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
Nói không chừng sau khi Cố Tân Tân xả được cơn giận này sẽ lại ngoan ngoãn về nhà, như vậy thì ít nhất anh còn có thể nhìn thấy cô, sau đó mặt đối mặt hỏi cô.
Khổng Thành không trả lời, chỉ lắc đầu.
Đáp án này không ngoài dự liệu của anh, nhưng trong lòng vẫn bị hung hăng đâm cho một nhát đau điếng.
"Cho dù có phải đào ba thước đất thì cũng phải tìm cho ra cô ấy."
"Hiện tại không rõ là Cửu phu nhân đã về Lục Thành hay là đến một nơi khác. Tôi không liên lạc được với ngài, cũng không dám gọi điện hỏi Cố gia."
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình lạnh lùng, ngón tay day nhẹ giữa hai hàng lông mày, "Sợ là cô ấy đã trốn đến một nơi rất xa, ngay cả người nhà cũng không liên lạc."
"Không thì tôi hỏi gọi bọn họ một chút?"
"Quên đi." Cận Ngụ Đình vung nhẹ tay, "Tôi sẽ tìm cơ hội hỏi thăm một tiếng, không nên khiến bọn họ lo lắng."
"Được."
Chiếc xe nhanh chóng trở về Lục Thành, dừng lại trước cổng tòa nhà Tây. Cận Ngụ Đình xuống xe, Khổng Thành theo anh đi vào nhà.
Người giúp việc nghe được tiếng động, động tác dọn dẹp trong tay lập tức dừng lại, "Cửu gia."
Tầm mắt cô ấy nhìn về phía sau Cận Ngụ Đình và Khổng Thành, không thấy bóng người Cố Tân Tân đâu, lại liếc qua Khổng Thành, thấy anh ta đang nháy mắt với mình ra hiệu thì lập tức ngậm miệng lại.
Cận Ngụ Đình bước nhanh lên lầu, xông thẳng vào phòng ngủ chính, khoảnh khắc đẩy cửa ra thấy được bên trong vắng vẻ đã hoàn toàn đập tan chút hi vọng le lói cuối cùng của anh.
Anh đi vào trong phòng thay đồ, quần áo của Cố Tân Tân đều vẫn treo ở đó. Anh bước nhanh về phía bệ cửa sổ, cuốn vở ghi lại những linh cảm khi cô vẽ tranh vẫn còn đó, mà những thứ này đều là bảo bối của Cố Tân Tân. Từ đó có thể thấy rõ Cố Tân Tân là nhất thời nảy ra ý định điên rồ kia.
Cận Ngụ Đình đi đến trước giường, chán nản nằm xuống. Cả đêm qua anh không ngủ, cơ thể đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng hiện tại làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Khổng Thành đợi dưới lầu một hồi lâu không thấy Cận Ngụ Đình đi xuống, anh ta không nhịn được bước lên lầu kiểm tra.
Bên trong phòng ngủ không có một tiếng động, anh ta đứng ngoài cửa, nhìn thấy Cận Ngụ Đình nằm trên giường giống như đã ngủ thiếp đi đến áo khoác cũng không cởi, cũng không hề đắp chăn, Khổng Thành thầm nghĩ, nếu cứ như vậy mà ngủ đi nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Khổng Thành thả nhẹ bước chân đi đến bên giường, khom lưng nhấc chăn lên đắp cho anh. Cận Ngụ Đình ngủ không sâu, chăn vừa kéo lên được một phần tư đã lập tức mở mắt ra.
Anh giống như còn đang mơ hồ trong giấc mộng, nhưng phản ứng cực kỳ nhanh bắt lấy tay áo Khổng Thành, sau khi nhìn rõ khuôn mặt Khổng Thành thì chậm rãi thu tay về. "Mấy giờ rồi?"
"Còn sớm, ngài ngủ tiếp đi."
Cận Ngụ Đình ngồi dậy, đầu óc choáng váng quay cuồng, đau nhức không chịu được. Một tay anh bóp nhẹ trán, "Sắp xếp xe, tôi đến Cố gia một chuyến."
"Cửu gia, ngài xem thời gian đi, hiện tại khẳng định là người bên đó đang đi làm."
"Nói không chừng Cố Tân Tân đang ở nhà."
Khổng Thành không ép được anh, vừa muốn xoay người đi chuẩn bị xe thì chuông điện thoại của Cận Ngụ Đình vang lên.
Anh ta nhìn hiển thị trên màn hình, là Lục Uyển Huệ gọi tới.
Cận Ngụ Đình thấy thế, vội vàng chuyển nghe, "A lô, mẹ."
"Ngụ Đình, con đang bận sao?"
"Không ạ."
Lục Uyển Huệ hơi ngập ngừng. "Mẹ nghe Tân Tân nói hai đứa cãi nhau?"
"Cô ấy nói như vậy với mẹ?"
"Đúng đó, sáng sớm nay gọi điện về, nói là có chút khó chịu với con nên tạm thời đến nhà bạn mấy ngày. Đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, có chuyện gì không thể giải quyết được mà phải đến nỗi qua nhà bạn ở vậy chứ. . . . "
Cận Ngụ Đình không nhịn được tiếp lời bà. "Cô ấy có nói sẽ đến nhà bạn nào không mẹ?"
"Không có, nhưng mẹ nghĩ hẳn là nhà Dĩnh Thư." Lục Uyển Huệ cũng không tiện hỏi giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mở miệng thăm dò. "Ngụ Đình, không có chuyện gì phiền phức đó chứ?"
"Mẹ yên tâm, không có đâu ạ, cô ấy chỉ là tức giận sau đó đột nhiên đi mất."
"Cái con bé Tân Tân này thật là... Con đừng sốt ruột, nếu thật sự không được nữa thì cứ để mặc cho con nhỏ đó ở một mình hai ba ngày đi, nó cũng là bị ba mẹ chiều hư từ nhỏ rồi." Lục Uyển Huệ rất tự nhiên nghiêng về phía Cận Ngụ Đình. "Mẹ nhất định sẽ nói với nó, bảo nó nhanh chóng về nhà."
"Cám ơn mẹ."
"Ngụ Đình, đừng khách sáo."
"Mẹ đừng nói vậy, là lỗi của con."
Lục Uyển Huệ nghe anh nói vậy, trong lòng càng nhận định là do Cố Tân Tân quá mức tùy hứng, dù thế nào thì cũng không thể trốn đi như vậy chứ, không thể từ từ rồi nói chuyện chắc?
Ngắt điện thoại, Cận Ngụ Đình giương mắt nhìn về phía Khổng Thành đứng bên cạnh, "Chỗ làm việc của Lý Dĩnh Thư kia cậu biết chứ?"
"Biết."
"Đi tìm."
Kỳ thực trong lòng Cận Ngụ Đình không hề chắc chắn. Nếu như Cố Tân Tân đã cố tình muốn trốn anh thì nhất định biết anh sẽ nghĩ đến Lý Dĩnh Thư, nhưng nếu không thử một lần thì anh cũng không thể cam tâm.
"Cửu gia, sức khỏe quan trọng, ngài nghỉ ngơi trước đã."
Cận Ngụ Đình nằm dài trên giường, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của Khổng Thành đi ra ngoài. Tuy là anh ta đã cố gắng hết sức không để phát ra âm thanh nhưng Cận Ngụ Đình vẫn cảm thấy cực kỳ phiền, hiện tại trong đầu anh không tài nào tĩnh lặng lại được, bên trong đều là bóng dáng của Cố Tân Tân.
Lúc sau Khổng Thành quay lại, nhìn thấy Cận Ngụ Đình vẫn duy trì dáng nằm lúc trước anh ta rời đi, ở đó không nhúc nhích.
Anh ta biết anh đã ngủ thiếp đi, lần này Khổng Thành không đi vào mà xoay người đi xuống lầu.
Cận Ngụ Đình ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều, lúc thức dậy cảm giác cả người bồng bềnh, tay chân còn phát lạnh. Anh giơ tay xem đồng hồ.
Cận Ngụ Đình vội vàng đi xuống lầu, Khổng Thành nghe được tiếng bước chân thì nhanh nhẹn đứng lên, "Cửu gia."
"Thế nào rồi?"
"Trong nhà Lý Dĩnh Thư không có ai, đã tìm cô ấy hỏi qua nhưng căn bản là cô ấy cũng không biết Cửu phu nhân đã đi đâu."
"Thật giỏi, có thể chỉ trong một cái nháy mắt mà đến bóng dáng cũng không thấy rồi."
Khổng Thành liếc nhìn anh, "Ngài ăn chút gì trước đã."
Cận Ngụ Đình ngồi vào ghế sô pha, hiện tại anh đâu còn tâm tư gì mà ăn uống nữa, "Một chút tin tức cũng không có sao?"
"Lúc Cửu phu nhân rời đi hẳn là có người giúp đỡ, vậy nên nếu như muốn điều tra xem cô ấy đi đâu thì cần phải có thêm thời gian."
"Tra, dù tốn bao nhiêu thời gian cũng phải tra cho ra."
Khổng Thành ngồi xuống đối diện, ngữ khí hạ xuống rất nhẹ, cẩn thận từng li từng tí nói. "Cửu gia, hiện tại đã có thể xác định tất cả những phiền phức ngài gặp phải đều có liên quan đến Cửu phu nhân. Cô ấy biết rõ làm như vậy sẽ làm ngài vướng vào mớ rắc rối đó nhưng vẫn bắt tay với người khác lừa ngài vào tròng. Ngài cẩn thận ngẫm lại, vì sao cô ấy phải làm vậy chứ?"
Môi mỏng của Cận Ngụ Đình khẽ nhếch, quả thật có rất nhiều lý lẽ, làm sao anh lại không biết chứ?
"Thế nên tôi mới muốn hỏi ngài một câu, nếu như ngài tìm được cô ấy, thì sau đó sẽ làm gì tiếp theo đây?"
Câu hỏi này giống như hoàn toàn hỏi cho Cận Ngụ Đình á khẩu, anh cau mày, thật lâu không lên tiếng.
"Nếu như ngài chỉ là muốn xả giận, hung hăng giáo huấn Cửu phu nhân một lần để cho cô ấy biết hậu quả khi đắc tội với ngài là gì, sau đó lại đá cô ấy ra khỏi tòa nhà Tây. Cái này là hoàn toàn có thể."
Cận Ngụ Đình nghe xong, đôi mắt thâm thúy càng âm u hơn. "Lời này là có ý gì?"
Khổng Thành đi theo anh lâu như vậy, trước giờ từ nói chuyện đến làm việc đều rất có chừng mực, nhưng lần này có mấy lời không nhịn được lại muốn được nhắc nhở anh.
Cận Ngụ Đình hơi lùi lại, tựa lưng về sau, "Vì sao?"
"Cửu phu nhân làm như vậy đơn giản là vì chuyện đêm trước đó, cô ấy là người quá để ý đến chuyện có thù tất báo. Cô ấy nhận định ngài vì cứu Cận phu nhân mà không quan tâm đến cô ấy. Lần này cô ấy có thể hung hăng đâm cho ngài một đao, vậy thì sau này tất sẽ có đao thứ hai, thứ ba! Cửu gia, ban đầu ngài cưới cô ấy là vì Cận phu nhân, tôi lo sợ sau lần này ngài tìm cô ấy trở về sớm muộn sẽ có ngày tấm lá chắn này sẽ biến thành một con dao vô cùng sắc bén, sau khi cô ấy đâm ngài trọng thương thì còn có thể nghĩ đến cả những người xung quanh ngài, bao gồm cả Cận phu nhân."
Trực giác của Cận Ngụ Đình mách bảo không phải như vậy, theo bản năng lắc đầu. "Cô ấy sẽ không làm tổn thương Thương Lục."
"Ngài có thể chắc chắn sao? Cứ nhìn chuyện lần này mà xem, cho đến tận khi ngài bị người ta dẫn đi mà vẫn không hề tin rằng cô ấy là người đích thân ra mở cửa, còn chính là người lén đặt camera trong phòng."
Một câu này thật nhanh đâm vào ngực Cận Ngụ Đình, sau khi rút ra liền để lại một vết sẹo dài. Anh không biết làm sao để phản bác, bởi vì sự thực đúng như Khổng Thành nói.
"Cửu gia, nếu như ngài còn muốn tìm cô ấy về thì phải chuẩn bị tốt tâm lý sau này cô ấy sẽ tiếp tục thương tổn người khác. Nếu lúc trước ngài cưới Cửu phu nhân chỉ là để ứng phó, ngài. . . . . . vì sao hiện tại không từ bỏ, tìm một người biết nghe lời?"
Cố Tân Tân như vậy quá khó để khống chế, không phải cô chỉ khiến cho Cận Ngụ Đình bận rộn thêm mà còn là một con mãnh thú ngủ đông ở bên cạnh anh, đôi khi đột nhiên sẽ lại muốn cắn xé người, hơn nữa một khi há mồm thì sẽ không dễ dàng buông tha. Ánh mắt Cận Ngụ Đình thất thần nhìn chằm chằm một chỗ, ý tứ của Khổng Thành anh hoàn toàn hiểu rõ.
Anh đáng lẽ không cần phải tìm Cố Tân Tân về nữa, lần này cô hại anh chật vật thành như vậy cũng không cần truy cứu, coi như những gì anh nợ cô cũng đã trả lại rồi.
Nếu như nhất quyết buộc cô bên mình, tất sẽ khiến cô càng kịch liệt giãy dụa hơn.
Cố Tân Tân biết trong lòng anh quan tâm đến Thương Lục, vạn nhất đến lúc không thể đối phó được với anh nữa liền chĩa mũi nhọn lên người Thương Lục thì phải làm sao bây giờ?
Vậy nên ý của Khổng Thành chính là không cần tiếp tục tìm.
Bên trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động. Trong nhà bếp đã bày biện đồ ăn xong xuôi, người giúp việc muốn tiến đến thông báo thì đã bị Khổng Thành nhẹ lắc đầu cản lại.
Anh ta đứng lên, vừa muốn mở miệng nói Cận Ngụ Đình đi ăn cơm, anh đã ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta, trong ánh mắt đều là kiên định.
"Tìm, tiếp tục tìm, không tìm được cô ấy tôi nhất định sẽ không từ bỏ."
***
Bát Bát: Mấy ngày này thật sự bận rộn. Ta phát hiện ra từ lúc bắt đầu dịch bộ này, những pj trước đây đều là ra ngoài đi phiên dịch nên rảnh rỗi, pj lần này là cầm tài liệu về biên dịch nên thời gian hạn hẹp đến đáng thương, tiến độ vì mấy ngày đầu lơ là mà bị kéo lại kha khá. Mấy ngày hôm nay không có thời gian đọc cmt của mn, ta cảm giác mình sắp điên luôn rồi hơ hơ hơ.
Chỉ muốn nói là, chương ra thì vẫn có thể miễn cưỡng ra đủ 1chương/ngày, nhưng cmt thì qua 4/7 rảnh rỗi mới có thể quét sạch, nhưng mn đừng vì ta không trả lời cmt mà nghỉ cmt a, sau này ta kiếm không thấy ta tủi thân lắm hiuhiu. Với cả, ai rảnh rỗi thấy có ai cmt hỏi gì mà biết thì giúp ta trả lời nhé. Yêu thương nhiều nhiều