Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Ép cô lên bàn phẫu thuật
Khẩu hình Lục Tiêu Ngạn như một thước phim tua chậm, anh nói, Sở Mục Dương là người đâm cô đêm đó, bấy lâu nay chăm sóc cô vì cái gì, chẳng phải chỉ là do áy náy thôi sao.
Đầu cô trống rỗng, bất giác lùi xuống phía sau. Doãn Ái vĩnh viễn không quên được đêm đó, chiếc xe moto cán thẳng qua người cô, đau đớn đến chết đi sống lại. Khi tỉnh dậy lại biết tin mình không thể nghe được nữa, cô đơn ngồi trong bệnh viện.
Cô không kiên cường đến mức đó, khi bác sĩ chuẩn đoán cô có khả năng bị khiếm thính, Doãn Ái như bị tuyên án tử.
Cô khóc suốt ba ngày ba đêm, những lúc xúc động còn phải tiêm thuốc an thần, dù có bao nhiêu lời khuyên cô vẫn khó chấp nhận được mình sẽ như vậy sống hết cuộc đời.
Khi gặp được Sở Mục Dương, Sở Miên, bọn họ đối xử với cô rất tốt.
Doãn Ái coi họ là gia đình, vậy bọn họ thì sao, chỉ là do áy náy thôi sao?
Sở Mục Dương hoảng hốt giữ lấy tay Doãn Ái, cô lại gạt ra, ánh mắt vô hồn nhìn anh. Tự anh biết bản thân đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho cô, có những lúc Doãn Ái tâm sự với anh, nói cô rất mặc cảm, lúc đó anh biết tội lỗi này có đánh chết cũng không đủ.
Anh không nói với cô, vì nếu cô biết sẽ hận anh, sẽ không cho anh chăm sóc cô.
Doãn Ái đi ra khỏi sở cảnh sát, cô bước nhanh về phía khu Nha Lộ, hoàn toàn không để ý phía sau Lục Tiêu Ngạn đã phóng xe đến. Anh chặn đường cô, mở cửa xa bước xuống, kiên định nhấc Doãn Ái lên vai, nhét cô vào trong xe.
“ Bỏ tôi ra, tôi không muốn về…Lục Tiêu Ngạn, bỏ tôi ra…” Doãn Ái hét lên, đây là trước đồn cảnh sát, Lục Tiêu Ngạn lại ngang nhiên bắt người.
Cửa xe đóng rầm một tiếng, chốc mắt đã chỉ còn thấy khói. Lục Tiêu Ngạn không đưa Doãn Ái về Lục Bảo Kính, xe dừng ngay trước bệnh viện thành phố.
Lúc cô hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tử Tiêu đã đứng sẵn ở đó. Hai người họ nói chuyện gì cô không hiểu, lát sau có mội đội ngũ bác sĩ đi phía sau.
“ Anh muốn làm gì?” Doãn Ái hoảng sợ quay sang nhìn Lục Tiêu Ngạn.
Lục Tiêu Ngạn trấn an cô: “ Đừng lo, phẫu thuật xong em sẽ nghe thấy lại.”
Anh bận rộn bấy lâu nay, chính là mời các bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm xem xét tình trạng của Doãn Ái. Hồ sơ bệnh án của cô ở bệnh viện ngoại ô cũng được đem đi, Tử Tiêu trực tiếp làm việc với bác sĩ điều trị cũ.
Cuối cùng đưa ra kết luận, phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Cho dù hôm nay Doãn Ái không đồng ý rời đi, anh cũng sẽ cưỡng chế cô rời đi.
Mà Doãn Ái không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Lục Tiêu Ngạn cũng không giải thích rông dài, áp chế cô đưa lên bàn phẫu thuật.
Anh làm tất cả chỉ muốn tốt cho cô, tại sao cô không chịu hiểu cho anh?
Thời khắc Lục Tiêu Ngạn nhìn thấy chiếc máy trợ thính nhỏ màu kem ấy rơi ra, vết sẹo xấu xí phía sau vành tai của cô, đến khi biết Sở Mục Dương là hung thủ, anh chỉ hận không thể xé toạc lớp mặt nạ nhân nghĩa của hắn ra.
Nhưng Doãn Ái tin Sở Mục Dương, thậm chí còn dựa dẫm vào hắn, cô chưa từng yếu đuối trước mặt anh nhưng lại khóc trong lòng hắn.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh một nhà hai người vui vẻ, Doãn Ái nằm trong ngực Sở Mục Dương say giấc, Lục Tiêu Ngạn như muốn điên lên.
Anh nói anh không yêu cô, vậy đây là cảm xúc gì.
Anh nhất định không chịu buông tay cô, chẳng lẽ chỉ vì thân thể.
Không.
Lục Tiêu Ngạn dần tham lam hơn, anh không chỉ muốn thể xác, anh muốn cả trái tim cô.
Lục Tiêu Ngạn chưa từng yêu, nhưng anh biết cảm xúc mình dành cho Doãn Ái đặc biệt hơn tất cả những người khác.
Và anh tin, Doãn Ái cũng yêu anh. Nếu không tại sao sợi dây chuyền anh muốn tặng cô hôm sinh nhật vốn đã bị vứt vào thùng rác lại xuất hiện trong tay bọn người kia.
Cho dù cô vẫn đặt lòng ở nhà họ Sở, Lục Tiêu Ngạn cũng quyết lấy về.
Chuyên gia thẩm định nói trường hợp này chưa đến mức sẽ vĩnh viễn không nghe được, chỉ là phẫu thuật càng sớm càng tốt, càng để lâu sẽ giảm tỉ lệ thành công.
Phẫu thuật sau hai tiếng, Doãn Ái hôn mê liền được đưa vào phòng bệnh tư nhân. Lục Tiêu Ngạn đã dặn Lữ Nha ở nhà chuẩn bị tươm tất, chăn ga đều được thay hệt như lúc cô còn ở, sau đó đem theo đồ ăn lên.
Tử Tiêu mệt mỏi ngồi trên băng ghế chờ: “ Mệt chết tôi mất thôi, cậu…lại ép cô ấy đúng không?”
Lục Tiêu Ngạn khó hiểu nhìn Tử Tiêu.
Anh nói: “ Lúc cô ấy trên bàn phẫu thuật sợ hãi thế nào tôi thấy hết, cậu…hết nói được rồi. Cố Viên Long từng ép buộc Chu Hiểu Hiểu, hậu quả thế nào cậu cũng thấy, sao vẫn tàn độc vậy?”
Lục Tiêu Ngạn rơi vào trầm ngâm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một người phụ nữ có thể khiến anh điên cuồng như vậy.
Tử Tiêu đứng dậy, ném cho Lục Tiêu Ngạn cái máy trợ thính.
“ Đừng cưỡng chế cô ấy. Cậu biết nguyên lý của lò xo không, cậu nén càng chặt nó càng bật xa. Đừng để mình hối hận.”
Doãn Ái nằm mê man, cô cảm thấy xung quanh đen như mực, còn cô như bị mắc kẹt, liên tục chạy về phía trước, mệt mỏi đến không thở nổi.
Trong nơi u tối lóe lên một tia sáng, cô lại gần. Nhưng đó không phải là ánh sáng tự do, đó là một ngọn lửa cháy rực gào thét, cả một khuôn viên trang hoàng đều bị cháy hết.
“ Lâm Hi, chị ơi em đau quá, em không chạy được.” Kỉ Lâm Đan khóc sướt mướt, đầu gối bị miếng gỗ nhọn đâm phải, không thể chạy được nữa.
“ Một chút nữa thôi, Đan Đan, cúi thấp xuống, chị sắp không thở được rồi…”
Hai đứa trẻ chạy loạn trong đám cháy, đúng lúc này một người lớn chạy đến. Khải Văn không mở được cửa chính, anh vòng dây vào người, đu mình từ trên cao xuống.
“ Anh ơi, anh đưa chị Hi ra trước được không, chị ấy không thở nổi nữa rồi…”
Lửa gầm rú mỗi lúc một to, Kỉ Lâm Hi được đưa lên trước. Vừa ra khỏi khuôn viên, cô nhóc tham lam hít thở không khí, tay phải nắm chặt vào áo Khải Văn.
“ Anh giúp Đan Đan…”
Cô được thả xuống một nơi an toàn, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cửa chính biệt viện.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, nơi cô vừa thoát ra vì không chịu được sức tàn phá của lửa liền sụp xuống.
Đan Đan còn ở bên trong, Khải Văn cũng ở bên trong.
Đầu cô trống rỗng, bất giác lùi xuống phía sau. Doãn Ái vĩnh viễn không quên được đêm đó, chiếc xe moto cán thẳng qua người cô, đau đớn đến chết đi sống lại. Khi tỉnh dậy lại biết tin mình không thể nghe được nữa, cô đơn ngồi trong bệnh viện.
Cô không kiên cường đến mức đó, khi bác sĩ chuẩn đoán cô có khả năng bị khiếm thính, Doãn Ái như bị tuyên án tử.
Cô khóc suốt ba ngày ba đêm, những lúc xúc động còn phải tiêm thuốc an thần, dù có bao nhiêu lời khuyên cô vẫn khó chấp nhận được mình sẽ như vậy sống hết cuộc đời.
Khi gặp được Sở Mục Dương, Sở Miên, bọn họ đối xử với cô rất tốt.
Doãn Ái coi họ là gia đình, vậy bọn họ thì sao, chỉ là do áy náy thôi sao?
Sở Mục Dương hoảng hốt giữ lấy tay Doãn Ái, cô lại gạt ra, ánh mắt vô hồn nhìn anh. Tự anh biết bản thân đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho cô, có những lúc Doãn Ái tâm sự với anh, nói cô rất mặc cảm, lúc đó anh biết tội lỗi này có đánh chết cũng không đủ.
Anh không nói với cô, vì nếu cô biết sẽ hận anh, sẽ không cho anh chăm sóc cô.
Doãn Ái đi ra khỏi sở cảnh sát, cô bước nhanh về phía khu Nha Lộ, hoàn toàn không để ý phía sau Lục Tiêu Ngạn đã phóng xe đến. Anh chặn đường cô, mở cửa xa bước xuống, kiên định nhấc Doãn Ái lên vai, nhét cô vào trong xe.
“ Bỏ tôi ra, tôi không muốn về…Lục Tiêu Ngạn, bỏ tôi ra…” Doãn Ái hét lên, đây là trước đồn cảnh sát, Lục Tiêu Ngạn lại ngang nhiên bắt người.
Cửa xe đóng rầm một tiếng, chốc mắt đã chỉ còn thấy khói. Lục Tiêu Ngạn không đưa Doãn Ái về Lục Bảo Kính, xe dừng ngay trước bệnh viện thành phố.
Lúc cô hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tử Tiêu đã đứng sẵn ở đó. Hai người họ nói chuyện gì cô không hiểu, lát sau có mội đội ngũ bác sĩ đi phía sau.
“ Anh muốn làm gì?” Doãn Ái hoảng sợ quay sang nhìn Lục Tiêu Ngạn.
Lục Tiêu Ngạn trấn an cô: “ Đừng lo, phẫu thuật xong em sẽ nghe thấy lại.”
Anh bận rộn bấy lâu nay, chính là mời các bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm xem xét tình trạng của Doãn Ái. Hồ sơ bệnh án của cô ở bệnh viện ngoại ô cũng được đem đi, Tử Tiêu trực tiếp làm việc với bác sĩ điều trị cũ.
Cuối cùng đưa ra kết luận, phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Cho dù hôm nay Doãn Ái không đồng ý rời đi, anh cũng sẽ cưỡng chế cô rời đi.
Mà Doãn Ái không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Lục Tiêu Ngạn cũng không giải thích rông dài, áp chế cô đưa lên bàn phẫu thuật.
Anh làm tất cả chỉ muốn tốt cho cô, tại sao cô không chịu hiểu cho anh?
Thời khắc Lục Tiêu Ngạn nhìn thấy chiếc máy trợ thính nhỏ màu kem ấy rơi ra, vết sẹo xấu xí phía sau vành tai của cô, đến khi biết Sở Mục Dương là hung thủ, anh chỉ hận không thể xé toạc lớp mặt nạ nhân nghĩa của hắn ra.
Nhưng Doãn Ái tin Sở Mục Dương, thậm chí còn dựa dẫm vào hắn, cô chưa từng yếu đuối trước mặt anh nhưng lại khóc trong lòng hắn.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh một nhà hai người vui vẻ, Doãn Ái nằm trong ngực Sở Mục Dương say giấc, Lục Tiêu Ngạn như muốn điên lên.
Anh nói anh không yêu cô, vậy đây là cảm xúc gì.
Anh nhất định không chịu buông tay cô, chẳng lẽ chỉ vì thân thể.
Không.
Lục Tiêu Ngạn dần tham lam hơn, anh không chỉ muốn thể xác, anh muốn cả trái tim cô.
Lục Tiêu Ngạn chưa từng yêu, nhưng anh biết cảm xúc mình dành cho Doãn Ái đặc biệt hơn tất cả những người khác.
Và anh tin, Doãn Ái cũng yêu anh. Nếu không tại sao sợi dây chuyền anh muốn tặng cô hôm sinh nhật vốn đã bị vứt vào thùng rác lại xuất hiện trong tay bọn người kia.
Cho dù cô vẫn đặt lòng ở nhà họ Sở, Lục Tiêu Ngạn cũng quyết lấy về.
Chuyên gia thẩm định nói trường hợp này chưa đến mức sẽ vĩnh viễn không nghe được, chỉ là phẫu thuật càng sớm càng tốt, càng để lâu sẽ giảm tỉ lệ thành công.
Phẫu thuật sau hai tiếng, Doãn Ái hôn mê liền được đưa vào phòng bệnh tư nhân. Lục Tiêu Ngạn đã dặn Lữ Nha ở nhà chuẩn bị tươm tất, chăn ga đều được thay hệt như lúc cô còn ở, sau đó đem theo đồ ăn lên.
Tử Tiêu mệt mỏi ngồi trên băng ghế chờ: “ Mệt chết tôi mất thôi, cậu…lại ép cô ấy đúng không?”
Lục Tiêu Ngạn khó hiểu nhìn Tử Tiêu.
Anh nói: “ Lúc cô ấy trên bàn phẫu thuật sợ hãi thế nào tôi thấy hết, cậu…hết nói được rồi. Cố Viên Long từng ép buộc Chu Hiểu Hiểu, hậu quả thế nào cậu cũng thấy, sao vẫn tàn độc vậy?”
Lục Tiêu Ngạn rơi vào trầm ngâm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một người phụ nữ có thể khiến anh điên cuồng như vậy.
Tử Tiêu đứng dậy, ném cho Lục Tiêu Ngạn cái máy trợ thính.
“ Đừng cưỡng chế cô ấy. Cậu biết nguyên lý của lò xo không, cậu nén càng chặt nó càng bật xa. Đừng để mình hối hận.”
Doãn Ái nằm mê man, cô cảm thấy xung quanh đen như mực, còn cô như bị mắc kẹt, liên tục chạy về phía trước, mệt mỏi đến không thở nổi.
Trong nơi u tối lóe lên một tia sáng, cô lại gần. Nhưng đó không phải là ánh sáng tự do, đó là một ngọn lửa cháy rực gào thét, cả một khuôn viên trang hoàng đều bị cháy hết.
“ Lâm Hi, chị ơi em đau quá, em không chạy được.” Kỉ Lâm Đan khóc sướt mướt, đầu gối bị miếng gỗ nhọn đâm phải, không thể chạy được nữa.
“ Một chút nữa thôi, Đan Đan, cúi thấp xuống, chị sắp không thở được rồi…”
Hai đứa trẻ chạy loạn trong đám cháy, đúng lúc này một người lớn chạy đến. Khải Văn không mở được cửa chính, anh vòng dây vào người, đu mình từ trên cao xuống.
“ Anh ơi, anh đưa chị Hi ra trước được không, chị ấy không thở nổi nữa rồi…”
Lửa gầm rú mỗi lúc một to, Kỉ Lâm Hi được đưa lên trước. Vừa ra khỏi khuôn viên, cô nhóc tham lam hít thở không khí, tay phải nắm chặt vào áo Khải Văn.
“ Anh giúp Đan Đan…”
Cô được thả xuống một nơi an toàn, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cửa chính biệt viện.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, nơi cô vừa thoát ra vì không chịu được sức tàn phá của lửa liền sụp xuống.
Đan Đan còn ở bên trong, Khải Văn cũng ở bên trong.