Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Kẻ đứng sau thâu tóm
Tô Mạt tuân theo phép tắc dùng đầu gối di chuyển, nếu không vì tiền học ở Hoa Thành cao đến dọa người, cô ta nhất định sẽ không làm loại công việc hèn hạ này.
Mấy tên công tử nhà giàu thấy sự gượng gạo này càng hứng thú, có mấy tên đã huýt sáo gọi Tô Mạt lại gần, cô ta cắn răng di chuyển chậm chạp, miệng vẫn giữ nụ cười.
Phía cửa có thêm người vào, Lục Tiêu Ngạn đến khiến mọi người khá bất ngờ, từ khi kết hôn thấy anh ta ít xuất hiện ở Vãn Cảnh. Kết hôn đối với Lục thiếu là chuyện quá khó tin, không phải bây giờ chán rồi chứ.
“ Lục thiếu, vào đây đi, Vãn Cảnh có người mới, đúng kiểu anh thích này.”
Tô Mạt bị réo tên liền nhìn ra hướng cửa, trước mắt là người đàn ông hoàng kim của Tam Châu, cô ả từng nhìn thấy anh ở buổi đấu giá, đến giờ vẫn ấn tượng. Nhưng Lục Tiêu Ngạn rõ ràng không nhận ra cô ta.
“ Rót rượu.”
Lục Tiêu Ngạn thấy cô ta mất tập trung, không kiên nhẫn ra lệnh. Ở đây có mình cô ta không mặc đồng phục, trên người là chiếc áo vàng mỏng dài đến đầu gối, anh cũng bất giác nhận ra, đã vào thu rồi, mà vừa rồi khi gặp Doãn Ái, trên người cô chỉ là áo cộc tay.
Có lẽ bị cảm rồi.
“ Lục thiếu, rượu của ngài.” Tô Mạt lại gần, giọng vẫn tương đối nhỏ nhẹ.
Cô ta như muốn xác nhận một lần nữa, đánh liều hỏi Lục Tiêu Ngạn.
“ Lục thiếu, tôi đã gặp anh ở buổi đấu giá,…”
Tô Mạt ngập ngừng, thoáng nhìn nét mặt sắc lạnh của Lục Tiêu Ngạn, cả người có hơi run lên. Anh ta dường như không quan tâm, chỉ lạnh nhạt đáp.
“ Thì sao?”
Quả nhiên, không nhận ra cô ta. Tô Mạt cười trừ không có gì, lại nghe thấy có người giễu vào: “ Cô em, Lục thiếu xuất hiện đầy trên mặt báo, cách bắt chuyện này xưa rồi.”
Tô Mạt sợ Lục Tiêu Ngạn hiểu lầm mình cố ý làm quen, cô ta chỉ thấy anh quen mắt, không có ý gì khác. Nhưng trong mắt mọi người, Tô Mạt chính là đang muốn trèo cao, muốn ôm đùi đại gia.
Lục Tiêu Ngạn cũng không ngoại lệ.
Gần đây giữa anh và Doãn Ái có cãi vã, trong đầu có chút phiền muộn. Nếu chỉ có liên quan đến Lý Mạnh giả mạo sẽ dễ giải quyết biết bao, tuy nhiên lại có Tố Như can thiệp ở giữa, Doãn Ái sừng sổ với anh cũng không lạ.
……
Dịch gia.
Dịch lão gia tổ chức bữa ăn gia đình, từ già đến trẻ đều tụ tập lại nhà chính, cứ một năm lại có mấy lần tập trung như vậy để họp mặt. Bên ngoài nhìn vào là như thế, thực ra bên trong đã bắt đầu rạo rực tranh quyền thừa kế.
Lý Tuyết sinh con gái, bây giờ đã gần được một năm rồi, tên cũng là do Dịch Phàm đặt, Dịch Vô Ưu, thường gọi là Ưu Ưu. Kì lạ, đứa bé này rất ngoan, không hay khóc vào ban đêm, ngủ cũng rất an ổn.
Nhũ mẫu bế theo Ưu Ưu ở đằng sau, Lý Tuyết nhất định không chịu nuôi con bằng sữa mẹ vì sợ hỏng dáng, phần lớn thời gian đều đi tập thể dục lấy lại thân thể, Ưu Ưu đều là do nhũ mẫu trông.
Chính vì lý do này bà Dịch rất không ưng cô ta.
“ Mẹ, để con giúp người.”
Lý Tuyết muốn múc bát canh trong bếp nhưng lại bị bà Dịch lườm nguýt, cảm giác rất gượng gạo. Nhưng bây giờ cô ta là con gái nghị sĩ của thành phố, người nhà này cũng sẽ nể mặt ba cô ta mấy phần.
“ Con cháu Dịch gia đúng là vô phúc, làm mẹ rồi mà suốt ngày ăn diện, đến con mình mặt mũi ra sao có khi cũng không nhớ, vô phép vô tắc.”
Dịch lão gia không còn nâng niu cô ả như trước, lời nói vừa nghiêm vừa cay nghiệt, hoàn toàn không vì chức vị của ba cô ta mà kiêng nể.
Bữa ăn gượng gạo bắt đầu, Dịch Phàm không hề góp mặt càng khiến Dịch lão gia tức giận, không những thế, Dịch Hạo còn cố tình chọc tức ông ta.
Trong bữa ăn gia đình, ngang nhiên công bố sẽ cưới Hạ Tiểu Liên, khiến mọi người hốt hoảng một phen.
“ Nghịch tử, Hạ Phủ Văn thì ngồi tù, Hạ Tiểu Liên trước đây từng là vị hôn phu của cháu anh, mặt mũi của Dịch gia đều bị các người phá hết rồi.”
“ Ba…ba bình tĩnh…”
Dịch Phương Hoa, mẹ của Dịch Hạo vội vàng chạy đến chỗ Dịch lão gia đang ôm lấy ngực. Lý Tuyết cũng giật mình, không ngờ Hạ Tiểu Liên lại biết nắm bắt thời cơ thế.
“ Ông ngoại, con chỉ thông báo thôi, con sẽ cưới cô ấy, nội cũng đã đồng ý rồi, con không cần tài sản của Dịch gia, con chỉ cần cưới cô ấy…”
Chát…
“ Im miệng, còn nói nữa thì đừng nghĩ đến…”
Dịch Phương Hoa không phản đối con trai nhưng ba mình còn đang lên cơn đau tim, thằng nhóc này còn cố tình thêm dầu vào lửa, muốn hại chết ba bà sao.
“ Ba, con bé đó có thai rồi, ba coi như làm phúc, tác thành cho chúng nó,…”
Lý Tuyết tròn mắt, Hạ Tiểu Liên có thai, nếu là con trai không phải tài sản sẽ là của Dịch Hạo hết sao. Với tính cách thận trọng của Dịch Phàm, chắc chắn sẽ không đụng vào cô ta.
Cứ cho không phải con trai, tình cảm của Dịch Hạo mãnh liệt như thế, họ muốn có bao nhiều đứa con chẳng được.
Vị trí ở Dịch gia của cô ta nhất định có vấn đề, không thể được. Khi mọi việc trở về quỹ đạo, bệnh tình Dịch lão gia cũng không thể chịu nổi sốc tinh thần, chỉ có thể chấp nhận, nuốt tạm cục tức để nhận lấy đứa cháu kia.
Đã một tháng kể từ ngày Bác Á hợp tác với Hoa Đinh, trong một tháng này, Lý Mạnh biết thân phận của mình đã bị nhóm xã hội đen biết, Cố gia sẽ không đụng vào ông ta ngay, nhưng đám người theo Khải Văn vẫn rất manh động.
Trong một tháng này, số lần ông ta gặp nạn không ít, dù chỉ bị thương ngoài da nhưng cũng đủ chứng minh tình hình nguy hiểm đến mức nào.
Kỉ Bách Điền ở Lý gia gần chục năm nay, chuyện bị lộ là sớm muộn, nhưng lại xảy ra vào lúc ông ta không đề phòng nhất.
Ông ta điện thoại ra, gõ ra một dòng số lạ, hồi hộp chờ bên kia bắt máy.
Giọng Kỉ Bách Điền khẩn trương, mồ hôi trên trán cũng nhỏ giọt rơi xuống.
“ Nếu cứ để tiếp tục thế này, sớm muộn tôi cũng chết dưới tay Lục Tiêu Ngạn, không thì chính là Cố gia.”
Giọng nam bên kia không gấp gáp, chỉ là hơi khó chịu.
“ Ông chuẩn bị đồ đi, tối chủ nhật 9 giờ ở bến cảng Tân Hải, người của tôi sẽ đưa giấy tờ cho ông sang Nhật Bản. Trước lúc đó, nhất định phải hoàn thành lời hứa của ông.”
“ Được, được.”
Mấy tên công tử nhà giàu thấy sự gượng gạo này càng hứng thú, có mấy tên đã huýt sáo gọi Tô Mạt lại gần, cô ta cắn răng di chuyển chậm chạp, miệng vẫn giữ nụ cười.
Phía cửa có thêm người vào, Lục Tiêu Ngạn đến khiến mọi người khá bất ngờ, từ khi kết hôn thấy anh ta ít xuất hiện ở Vãn Cảnh. Kết hôn đối với Lục thiếu là chuyện quá khó tin, không phải bây giờ chán rồi chứ.
“ Lục thiếu, vào đây đi, Vãn Cảnh có người mới, đúng kiểu anh thích này.”
Tô Mạt bị réo tên liền nhìn ra hướng cửa, trước mắt là người đàn ông hoàng kim của Tam Châu, cô ả từng nhìn thấy anh ở buổi đấu giá, đến giờ vẫn ấn tượng. Nhưng Lục Tiêu Ngạn rõ ràng không nhận ra cô ta.
“ Rót rượu.”
Lục Tiêu Ngạn thấy cô ta mất tập trung, không kiên nhẫn ra lệnh. Ở đây có mình cô ta không mặc đồng phục, trên người là chiếc áo vàng mỏng dài đến đầu gối, anh cũng bất giác nhận ra, đã vào thu rồi, mà vừa rồi khi gặp Doãn Ái, trên người cô chỉ là áo cộc tay.
Có lẽ bị cảm rồi.
“ Lục thiếu, rượu của ngài.” Tô Mạt lại gần, giọng vẫn tương đối nhỏ nhẹ.
Cô ta như muốn xác nhận một lần nữa, đánh liều hỏi Lục Tiêu Ngạn.
“ Lục thiếu, tôi đã gặp anh ở buổi đấu giá,…”
Tô Mạt ngập ngừng, thoáng nhìn nét mặt sắc lạnh của Lục Tiêu Ngạn, cả người có hơi run lên. Anh ta dường như không quan tâm, chỉ lạnh nhạt đáp.
“ Thì sao?”
Quả nhiên, không nhận ra cô ta. Tô Mạt cười trừ không có gì, lại nghe thấy có người giễu vào: “ Cô em, Lục thiếu xuất hiện đầy trên mặt báo, cách bắt chuyện này xưa rồi.”
Tô Mạt sợ Lục Tiêu Ngạn hiểu lầm mình cố ý làm quen, cô ta chỉ thấy anh quen mắt, không có ý gì khác. Nhưng trong mắt mọi người, Tô Mạt chính là đang muốn trèo cao, muốn ôm đùi đại gia.
Lục Tiêu Ngạn cũng không ngoại lệ.
Gần đây giữa anh và Doãn Ái có cãi vã, trong đầu có chút phiền muộn. Nếu chỉ có liên quan đến Lý Mạnh giả mạo sẽ dễ giải quyết biết bao, tuy nhiên lại có Tố Như can thiệp ở giữa, Doãn Ái sừng sổ với anh cũng không lạ.
……
Dịch gia.
Dịch lão gia tổ chức bữa ăn gia đình, từ già đến trẻ đều tụ tập lại nhà chính, cứ một năm lại có mấy lần tập trung như vậy để họp mặt. Bên ngoài nhìn vào là như thế, thực ra bên trong đã bắt đầu rạo rực tranh quyền thừa kế.
Lý Tuyết sinh con gái, bây giờ đã gần được một năm rồi, tên cũng là do Dịch Phàm đặt, Dịch Vô Ưu, thường gọi là Ưu Ưu. Kì lạ, đứa bé này rất ngoan, không hay khóc vào ban đêm, ngủ cũng rất an ổn.
Nhũ mẫu bế theo Ưu Ưu ở đằng sau, Lý Tuyết nhất định không chịu nuôi con bằng sữa mẹ vì sợ hỏng dáng, phần lớn thời gian đều đi tập thể dục lấy lại thân thể, Ưu Ưu đều là do nhũ mẫu trông.
Chính vì lý do này bà Dịch rất không ưng cô ta.
“ Mẹ, để con giúp người.”
Lý Tuyết muốn múc bát canh trong bếp nhưng lại bị bà Dịch lườm nguýt, cảm giác rất gượng gạo. Nhưng bây giờ cô ta là con gái nghị sĩ của thành phố, người nhà này cũng sẽ nể mặt ba cô ta mấy phần.
“ Con cháu Dịch gia đúng là vô phúc, làm mẹ rồi mà suốt ngày ăn diện, đến con mình mặt mũi ra sao có khi cũng không nhớ, vô phép vô tắc.”
Dịch lão gia không còn nâng niu cô ả như trước, lời nói vừa nghiêm vừa cay nghiệt, hoàn toàn không vì chức vị của ba cô ta mà kiêng nể.
Bữa ăn gượng gạo bắt đầu, Dịch Phàm không hề góp mặt càng khiến Dịch lão gia tức giận, không những thế, Dịch Hạo còn cố tình chọc tức ông ta.
Trong bữa ăn gia đình, ngang nhiên công bố sẽ cưới Hạ Tiểu Liên, khiến mọi người hốt hoảng một phen.
“ Nghịch tử, Hạ Phủ Văn thì ngồi tù, Hạ Tiểu Liên trước đây từng là vị hôn phu của cháu anh, mặt mũi của Dịch gia đều bị các người phá hết rồi.”
“ Ba…ba bình tĩnh…”
Dịch Phương Hoa, mẹ của Dịch Hạo vội vàng chạy đến chỗ Dịch lão gia đang ôm lấy ngực. Lý Tuyết cũng giật mình, không ngờ Hạ Tiểu Liên lại biết nắm bắt thời cơ thế.
“ Ông ngoại, con chỉ thông báo thôi, con sẽ cưới cô ấy, nội cũng đã đồng ý rồi, con không cần tài sản của Dịch gia, con chỉ cần cưới cô ấy…”
Chát…
“ Im miệng, còn nói nữa thì đừng nghĩ đến…”
Dịch Phương Hoa không phản đối con trai nhưng ba mình còn đang lên cơn đau tim, thằng nhóc này còn cố tình thêm dầu vào lửa, muốn hại chết ba bà sao.
“ Ba, con bé đó có thai rồi, ba coi như làm phúc, tác thành cho chúng nó,…”
Lý Tuyết tròn mắt, Hạ Tiểu Liên có thai, nếu là con trai không phải tài sản sẽ là của Dịch Hạo hết sao. Với tính cách thận trọng của Dịch Phàm, chắc chắn sẽ không đụng vào cô ta.
Cứ cho không phải con trai, tình cảm của Dịch Hạo mãnh liệt như thế, họ muốn có bao nhiều đứa con chẳng được.
Vị trí ở Dịch gia của cô ta nhất định có vấn đề, không thể được. Khi mọi việc trở về quỹ đạo, bệnh tình Dịch lão gia cũng không thể chịu nổi sốc tinh thần, chỉ có thể chấp nhận, nuốt tạm cục tức để nhận lấy đứa cháu kia.
Đã một tháng kể từ ngày Bác Á hợp tác với Hoa Đinh, trong một tháng này, Lý Mạnh biết thân phận của mình đã bị nhóm xã hội đen biết, Cố gia sẽ không đụng vào ông ta ngay, nhưng đám người theo Khải Văn vẫn rất manh động.
Trong một tháng này, số lần ông ta gặp nạn không ít, dù chỉ bị thương ngoài da nhưng cũng đủ chứng minh tình hình nguy hiểm đến mức nào.
Kỉ Bách Điền ở Lý gia gần chục năm nay, chuyện bị lộ là sớm muộn, nhưng lại xảy ra vào lúc ông ta không đề phòng nhất.
Ông ta điện thoại ra, gõ ra một dòng số lạ, hồi hộp chờ bên kia bắt máy.
Giọng Kỉ Bách Điền khẩn trương, mồ hôi trên trán cũng nhỏ giọt rơi xuống.
“ Nếu cứ để tiếp tục thế này, sớm muộn tôi cũng chết dưới tay Lục Tiêu Ngạn, không thì chính là Cố gia.”
Giọng nam bên kia không gấp gáp, chỉ là hơi khó chịu.
“ Ông chuẩn bị đồ đi, tối chủ nhật 9 giờ ở bến cảng Tân Hải, người của tôi sẽ đưa giấy tờ cho ông sang Nhật Bản. Trước lúc đó, nhất định phải hoàn thành lời hứa của ông.”
“ Được, được.”