Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Đừng thương hại tôi
Khi Doãn Ái tỉnh dậy đã thấy một mảng trắng xóa, dì Mai và Bạch Nhạc nghe tin cô tỉnh lại liền đến thăm, khóc lóc bù lu bù loa bên giường bệnh. Doãn Ái muốn ngồi dậy, cô khẽ nhấc người lên, cảm thấy có gì không đúng, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
“ Dì Mai, con mỏi quá, con nằm để nói chuyện được không?”
“ Đứa trẻ ngốc, con nằm im cho ta, Hạ Phủ Văn lần này thoát không khỏi tội, ông nội trên trời cũng có linh thiêng.”
Bạch Nhạc đã không làm sao, cô ấy nói Phó Nhậm sẽ kiện Hạ Phủ Văn, còn có rất nhiều điều nhưng Doãn Ái không lọt tai, cô vẫn cố ngồi dậy nhưng không thể, cô biết ngày này đến rồi, chỉ là đến quá sớm, bất ngờ đến mức cô chưa thể chấp nhận.
“ Doãn Ái, nghe mình nói gì không, mặt cậu tái nhợt rồi.”
“ Không sao, cậu cứ nói đi.”
Doãn Ái che giấu cảm xúc rất tốt, cô vẫn tươi cười như không xảy ra chuyện gì. Bác sĩ vào truyền dịch, Bạch Nhạc và dì Mai cũng rời đi ngay sau đó, trong phòng chỉ còn một mình cô.
Doãn Ái cố cử động một lần nữa, cuối cùng nhìn lên trần nhá sáng bóng, bầu trời cũng tươi đẹp đến động lòng người. Cô biết, mình liệt rồi.
Lực đánh của gã đó không hề nhẹ, dù lưng cô không thể cảm nhận được đau đớn nhưng chắc chắn gậy sắt đó đã tước đi thứ duy trì cô đến bây giờ.
“ Bác sĩ, có phải tôi vĩnh viễn không thể cử động được không?”
“ Cô đừng lo, y thuật tiến tiến lắm, cô chẳng qua chỉ mất cảm giác thôi, điều trị tốt sẽ bình thường.”
Bác sĩ cũng thấy khó xử, bệnh nhân khi phát hiện ra khó ai chấp nhận được, huống hồ cô gái này còn trẻ như thế, vậy mà cô lại an tĩnh đến lạ thường.
Đau, không phải cứ khóc sẽ thể hiện mình đau, mà là đau đến tột cùng vẫn không thể khóc được, vì biết khóc cũng vô ích.
“ Lục thiếu, anh lại gần an ủi cô ấy chút, tinh thần cần được ưu tiên.”
Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái vẫn nằm bất động, ánh mắt vô thần nhìn ra bên ngoài bầu trời xanh thẳm, yên tĩnh đến thê lương.
Doãn Ái thấy có tiếng động, cô quay sang, sau đó khẩn trương nói.
“ Lục Tiêu Ngạn, tôi lấy được bằng chứng Hạ Phủ Văn giết người rồi, là ông ta tự thừa nhận, tôi đã ghi âm nó trong cái đồng hồ thông minh.”
Bọn chúng khi bắt cô và Bạch Nhạc đã ném điện thoại của hai người họ đi, cũng may Lục Tiêu Ngạn từng đưa cho cô đồng hồ thông minh đề phòng, cô vừa có thể gửi tín hiệu cho anh, vừa có thể ghi âm bằng chứng.
Lục Tiêu Ngạn không nói gì, cô nghĩ anh chưa hiểu ý mình, nhỏ nhẹ bổ sung thêm.
“ Anh giúp tôi hoàn thành bước cuối, đem nó ra tòa đi.”
Doãn Ái từ nhỏ đã hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Lục Tiêu Ngạn cũng cảm thấy người này quá nhiều thiệt thòi, anh là ác ma, ác ma sẽ không đồng cảm…
“ Tự em lấy được thì tự làm đi.”
Doãn Ái cười khổ, cô làm bằng cách nào đây.
“ Lục Tiêu Ngạn, tôi bị liệt rồi, cả đời này cũng không thể di chuyển, anh ngay cả nguyện vọng của người tàn tật như tôi cũng không thể đáp ứng sao.”
Cô như đang nói đùa, trên miệng vẫn là nụ cười tươi chói mắt, Lục Tiêu Ngạn lại thấy nụ cười này xấu xí hơn bao giờ hết, ai có thể cười trong tình huống này chứ.
“ Ai nói em bị liệt tôi cắt lưỡi kẻ đó.”
Lục Tiêu Ngạn lần đầu dỗ con gái, Doãn Ái cũng bị anh chọc cười.
“ Nhìn là biết, tôi bây giờ ngay cả ngồi dậy cũng không thể làm được. Anh không cần thương hại tôi, bác sĩ cũng nói trường hợp này năm tôi 6 tuổi, tôi là kẻ đã sớm đặt một chân vào quan tài, ai cũng nói có thể sống đến bây giờ là kì tích.”
“ Vậy thì cứ để kì tích xảy ra đi.”
Doãn Ái ngẩng đầu lên, người trước mặt cô đang nghiêm túc nói, trong lòng cô lại càng nặng nề hơn. Làm gì có kì tích nào kéo dài mãi mãi, may mắn của cô cũng chỉ đến đây thôi.
Lục Tiêu Ngạn nâng giường lên, để cô đối diện với mình, kì tích anh chưa bao giờ tin nó có trên đời, nhưng nếu đã tồn tại thì người con gái trước mặt anh xứng đáng có được.
“ Lưng của em chưa thể nói là liệt, Tử Tiêu sẽ tiến hành phẫu thuật cho em, lúc kết thúc khẳng định có thể đi lại được.”
“ Bác sĩ Tử Tiêu nói vậy sao?”
Tử Tiêu chỉ nói không chắc, Lục Tiêu Ngạn lại nói thành chắc chắn, Doãn Ái không kiêng nể vạch trần lời nói dối của anh.
“ Có phải bây giờ lưng tôi rất xấu xí không?”
“ Không xấu.”
“ Anh cũng nên thả tôi đi thôi, tôi bây giờ chẳng còn gì khiến anh lưu luyến cả.”
“ Không thả.”
“ Anh không thấy phiền à?”
“ Không phiền.”
“ Lục Tiêu Ngạn, đối với phụ nữ khác không phải anh dứt khoát lắm sao, anh đối với tôi như thế tôi không cảm kích nổi, anh là đang thương hại tôi đấy.”
Doãn Ái mặc cảm, dáng vẻ xấu xí của cô lúc này anh ta tuyệt đối không còn gì để lưu luyến, thà đâm một nhát thật đau, theo thời gian nhất định có thể quên, dứt khoát như Dịch Phàm năm đó bỏ đi, cô cũng không hề đau lòng lâu.
Lục Tiêu Ngạn đối xử với cô như vậy, cô chỉ sợ một ngày nào đó chính mình lún sâu, đến lúc không thoát ra được. Doãn Ái biết anh ta không thương hại cô, Lục Tiêu Ngạn không thừa lòng thương như thế, nhưng cô chả tìm được lý do nào khác.
“ Im miệng cho tôi, tôi không rảnh để thương hại em, giữ chút sức mà trị bệnh đi.”
Doãn Ái phơi bày bộ dạng yếu đuối nhất của cô trước mặt Lục Tiêu Ngạn, nghe anh nói nước mắt cô chẳng che giấu nổi rơi xuống, đau đến thấu tâm can.
“ Lúc đó tôi rất sợ, nếu anh không đến kịp tôi chắc chắn chết…khi biết bản thân không ngồi dậy nổi, dù bản thân đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đến lúc nó thành sự thật tôi vẫn không chấp nhận được….”
Lục Tiêu Ngạn không ngại nước mắt, nước mũi đem ôm cô vào lòng. Doãn Ái khóc nấc lên, nếu lúc này trái tim cô cũng liệt luôn thì sẽ không đau nữa đúng không.
“ Cũng không phải là cả đời liệt, đừng khóc nữa.”
“ Nếu cả đời liệt thì phải làm sao?”
“ Lúc đó tôi thuê một đám người hầu hạ em, không cần phải đụng tay vào một việc gì.”
Doãn Ái nghẹn ngào, cô ở yên trong ngực Lục Tiêu Ngạn, cảm nhận được ấm áp cùng an toàn.
“ Anh sẽ tìm được người khác thay thế tôi.”
Lục Tiêu Ngạn im lặng, có thể lắm, sớm muộn sẽ có ngày anh hết hứng thú với Doãn Ái, cuối cùng vẫn nhàn nhạt nói.
“ Lúc đó nhất định sẽ cho em một đống tiền, cả đời không phải suy nghĩ, rảnh thì đem đốt bớt cho đỡ chán.”
“ Dì Mai, con mỏi quá, con nằm để nói chuyện được không?”
“ Đứa trẻ ngốc, con nằm im cho ta, Hạ Phủ Văn lần này thoát không khỏi tội, ông nội trên trời cũng có linh thiêng.”
Bạch Nhạc đã không làm sao, cô ấy nói Phó Nhậm sẽ kiện Hạ Phủ Văn, còn có rất nhiều điều nhưng Doãn Ái không lọt tai, cô vẫn cố ngồi dậy nhưng không thể, cô biết ngày này đến rồi, chỉ là đến quá sớm, bất ngờ đến mức cô chưa thể chấp nhận.
“ Doãn Ái, nghe mình nói gì không, mặt cậu tái nhợt rồi.”
“ Không sao, cậu cứ nói đi.”
Doãn Ái che giấu cảm xúc rất tốt, cô vẫn tươi cười như không xảy ra chuyện gì. Bác sĩ vào truyền dịch, Bạch Nhạc và dì Mai cũng rời đi ngay sau đó, trong phòng chỉ còn một mình cô.
Doãn Ái cố cử động một lần nữa, cuối cùng nhìn lên trần nhá sáng bóng, bầu trời cũng tươi đẹp đến động lòng người. Cô biết, mình liệt rồi.
Lực đánh của gã đó không hề nhẹ, dù lưng cô không thể cảm nhận được đau đớn nhưng chắc chắn gậy sắt đó đã tước đi thứ duy trì cô đến bây giờ.
“ Bác sĩ, có phải tôi vĩnh viễn không thể cử động được không?”
“ Cô đừng lo, y thuật tiến tiến lắm, cô chẳng qua chỉ mất cảm giác thôi, điều trị tốt sẽ bình thường.”
Bác sĩ cũng thấy khó xử, bệnh nhân khi phát hiện ra khó ai chấp nhận được, huống hồ cô gái này còn trẻ như thế, vậy mà cô lại an tĩnh đến lạ thường.
Đau, không phải cứ khóc sẽ thể hiện mình đau, mà là đau đến tột cùng vẫn không thể khóc được, vì biết khóc cũng vô ích.
“ Lục thiếu, anh lại gần an ủi cô ấy chút, tinh thần cần được ưu tiên.”
Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái vẫn nằm bất động, ánh mắt vô thần nhìn ra bên ngoài bầu trời xanh thẳm, yên tĩnh đến thê lương.
Doãn Ái thấy có tiếng động, cô quay sang, sau đó khẩn trương nói.
“ Lục Tiêu Ngạn, tôi lấy được bằng chứng Hạ Phủ Văn giết người rồi, là ông ta tự thừa nhận, tôi đã ghi âm nó trong cái đồng hồ thông minh.”
Bọn chúng khi bắt cô và Bạch Nhạc đã ném điện thoại của hai người họ đi, cũng may Lục Tiêu Ngạn từng đưa cho cô đồng hồ thông minh đề phòng, cô vừa có thể gửi tín hiệu cho anh, vừa có thể ghi âm bằng chứng.
Lục Tiêu Ngạn không nói gì, cô nghĩ anh chưa hiểu ý mình, nhỏ nhẹ bổ sung thêm.
“ Anh giúp tôi hoàn thành bước cuối, đem nó ra tòa đi.”
Doãn Ái từ nhỏ đã hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Lục Tiêu Ngạn cũng cảm thấy người này quá nhiều thiệt thòi, anh là ác ma, ác ma sẽ không đồng cảm…
“ Tự em lấy được thì tự làm đi.”
Doãn Ái cười khổ, cô làm bằng cách nào đây.
“ Lục Tiêu Ngạn, tôi bị liệt rồi, cả đời này cũng không thể di chuyển, anh ngay cả nguyện vọng của người tàn tật như tôi cũng không thể đáp ứng sao.”
Cô như đang nói đùa, trên miệng vẫn là nụ cười tươi chói mắt, Lục Tiêu Ngạn lại thấy nụ cười này xấu xí hơn bao giờ hết, ai có thể cười trong tình huống này chứ.
“ Ai nói em bị liệt tôi cắt lưỡi kẻ đó.”
Lục Tiêu Ngạn lần đầu dỗ con gái, Doãn Ái cũng bị anh chọc cười.
“ Nhìn là biết, tôi bây giờ ngay cả ngồi dậy cũng không thể làm được. Anh không cần thương hại tôi, bác sĩ cũng nói trường hợp này năm tôi 6 tuổi, tôi là kẻ đã sớm đặt một chân vào quan tài, ai cũng nói có thể sống đến bây giờ là kì tích.”
“ Vậy thì cứ để kì tích xảy ra đi.”
Doãn Ái ngẩng đầu lên, người trước mặt cô đang nghiêm túc nói, trong lòng cô lại càng nặng nề hơn. Làm gì có kì tích nào kéo dài mãi mãi, may mắn của cô cũng chỉ đến đây thôi.
Lục Tiêu Ngạn nâng giường lên, để cô đối diện với mình, kì tích anh chưa bao giờ tin nó có trên đời, nhưng nếu đã tồn tại thì người con gái trước mặt anh xứng đáng có được.
“ Lưng của em chưa thể nói là liệt, Tử Tiêu sẽ tiến hành phẫu thuật cho em, lúc kết thúc khẳng định có thể đi lại được.”
“ Bác sĩ Tử Tiêu nói vậy sao?”
Tử Tiêu chỉ nói không chắc, Lục Tiêu Ngạn lại nói thành chắc chắn, Doãn Ái không kiêng nể vạch trần lời nói dối của anh.
“ Có phải bây giờ lưng tôi rất xấu xí không?”
“ Không xấu.”
“ Anh cũng nên thả tôi đi thôi, tôi bây giờ chẳng còn gì khiến anh lưu luyến cả.”
“ Không thả.”
“ Anh không thấy phiền à?”
“ Không phiền.”
“ Lục Tiêu Ngạn, đối với phụ nữ khác không phải anh dứt khoát lắm sao, anh đối với tôi như thế tôi không cảm kích nổi, anh là đang thương hại tôi đấy.”
Doãn Ái mặc cảm, dáng vẻ xấu xí của cô lúc này anh ta tuyệt đối không còn gì để lưu luyến, thà đâm một nhát thật đau, theo thời gian nhất định có thể quên, dứt khoát như Dịch Phàm năm đó bỏ đi, cô cũng không hề đau lòng lâu.
Lục Tiêu Ngạn đối xử với cô như vậy, cô chỉ sợ một ngày nào đó chính mình lún sâu, đến lúc không thoát ra được. Doãn Ái biết anh ta không thương hại cô, Lục Tiêu Ngạn không thừa lòng thương như thế, nhưng cô chả tìm được lý do nào khác.
“ Im miệng cho tôi, tôi không rảnh để thương hại em, giữ chút sức mà trị bệnh đi.”
Doãn Ái phơi bày bộ dạng yếu đuối nhất của cô trước mặt Lục Tiêu Ngạn, nghe anh nói nước mắt cô chẳng che giấu nổi rơi xuống, đau đến thấu tâm can.
“ Lúc đó tôi rất sợ, nếu anh không đến kịp tôi chắc chắn chết…khi biết bản thân không ngồi dậy nổi, dù bản thân đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đến lúc nó thành sự thật tôi vẫn không chấp nhận được….”
Lục Tiêu Ngạn không ngại nước mắt, nước mũi đem ôm cô vào lòng. Doãn Ái khóc nấc lên, nếu lúc này trái tim cô cũng liệt luôn thì sẽ không đau nữa đúng không.
“ Cũng không phải là cả đời liệt, đừng khóc nữa.”
“ Nếu cả đời liệt thì phải làm sao?”
“ Lúc đó tôi thuê một đám người hầu hạ em, không cần phải đụng tay vào một việc gì.”
Doãn Ái nghẹn ngào, cô ở yên trong ngực Lục Tiêu Ngạn, cảm nhận được ấm áp cùng an toàn.
“ Anh sẽ tìm được người khác thay thế tôi.”
Lục Tiêu Ngạn im lặng, có thể lắm, sớm muộn sẽ có ngày anh hết hứng thú với Doãn Ái, cuối cùng vẫn nhàn nhạt nói.
“ Lúc đó nhất định sẽ cho em một đống tiền, cả đời không phải suy nghĩ, rảnh thì đem đốt bớt cho đỡ chán.”