Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Có tiền tại sao không kiếm?
Biên tập: Bột
Đinh ——
Tiếng lò vi sóng vang lên.
“Ngồi đi, tôi đi lấy đồ ăn.”
Lục Trầm Ngân ôm Tiểu Oánh lên trên ghế, xoay người tới bếp giúp cô.
Phòng bếp xây theo phong cách mở, vì vậy không có bất kì vật gì ngăn cách với bàn ăn, Tiểu Oánh vừa ngồi ăn sữa chua ở đó vừa nhìn bọn họ làm việc.
Lục Trầm Ngân rửa tay: “Để tôi bê.”
“Hơi nóng, cậu đợi một chút, tôi lấy khăn mặt cho cậu ——”
Trong lúc cô tìm khăn lông, anh đã bê nồi còn nóng ra bàn.
Lương Vi: “Không nóng?”
Lục Trầm Ngân: “Không nóng.”
Lương Vi: “Bê cả những thứ này ra đi, tôi xới cơm.”
Trên bàn lưu ly có ba đĩa thức ăn bốc hơi nghi ngút: rau cải xanh xào, gà kho tàu, cá hố hấp.
Lục Trầm Ngân nhìn thức ăn một chút rồi nhìn Lương Vi, hỏi: “Những món này là cô làm?”
Lương Vi xới một bát ô tô đầy cơm, sau đó lại thêm một thìa.
“Ừ, tôi làm.”
Lục Trâm Ngân hơi há miệng, bê đồ ăn đi theo sau.
Tiểu Oánh liếm nắp sữa chua, bên miệng vẫn còn lem một vòng sữa chua. Lục Trầm Ngân không biết làm thế nào, đành ôm cô bé đi rửa tay, rửa mặt.
Lương Vi liếc mắt, cười hỏi: “Con bé ăn bao nhiêu cơm?”
“Không nhiều, nửa bát nhỏ là được rồi.”
Trên bàn hình chữ nhật màu trắng mang phong cách Châu Âu chỉ có đồ ăn, cô còn chưa kịp mua bình hoa và bó hoa.
Lục Trầm Ngân và Tiểu Oánh ngồi một bên, Lương Vi ngồi đối diện họ.
“À đúng rồi, còn đồ uống nữa. Tôi đi lấy đồ uống.”
Lương Vi cầm ba lon Coca ra, cô nhìn Lục Trầm Ngân thận trọng thì khẽ cau mày: “Sao không động đũa? Không muốn ăn?”
“Không phải…”
“Vậy ăn đi, tôi đâu có hạ độc.”
Lục Trầm Ngân gắp một miếng thịt gà cho Tiểu Oánh, ngước mắt đối diện với ánh mắt trực diện của Lương Vi.
Lục Trầm Ngân: “… Cô cũng ăn đi.”
Lương Vi mở nắp lon Coca, tiếng ga vọt lên, cô đợi bớt hơi ga rồi đưa cho Tiểu Oánh, sau đó đưa lon chưa mở cho Lục Trầm Ngân.
Tiểu Oánh đang gặm miếng gà nhưng vẫn cố gắng lễ phép, nói: “Cảm ơn.”
Lương Vi ngồi xuống bê bát cơm lên, khẽ mỉm cười: “Em gái cậu vậy mà khiến người ta yêu thích.”
“Ừ, Tiểu Oánh luôn rất nghe lời, giống mẹ con bé.”
“Này, không phải cậu cuồng em gái đấy chứ?”
Lục Trầm Ngân dừng đũa: “Cuồng em gái… là gì?”
Lương Vi nhấp một ngụm Coca, thản nhiên nói: “Là rất yêu quý em gái mình, hoặc có loại tình cảm như tình yêu nam nữ với em gái. Có phải cậu thích mấy cô bé nhỏ hơn mình nhiều tuổi không?”
Lục Trầm Ngân nhìn cô.
“Tôi nói khiến cậu không vui?”
Anh lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Cũng không nhất định là phải nhỏ hơn…”
Lương Vi cố làm biểu cảm hiểu ra, nói: “Tôi biết cậu thích kiểu gì, thích kiểu xinh đẹp, đúng không?”
Anh yên lặng, càng như ngầm thừa nhận.
“Đàn ông đều như vậy, cậu có gì phải ngượng.”
Lục Trầm Ngân gắp thức ăn cho Tiểu Oánh.
“Cậu có bạn gái không?”
“Anh không có đâu.” Tiểu Oánh bỗng chen miệng nói một câu.
Lương Vi cười ngả ngớn.
Cô còn nói: “Vì sao không yêu đương?”
Lục Trầm Ngân vừa ăn cơm vừa lạnh nhạt trả lời: “Chưa gặp được người thích hợp.”
“Cái gì gọi là thích hợp?”
“Chính mình thích.”
“Vậy cậu thích kiểu gì?”
Lục Trầm Ngân ngưng mắt nhìn cô: “Xinh đẹp.”
Lương Vi cười khanh khách: “Tôi biết mà.”
Cô lấy điện thoại di động ra mở vòng bạn bè, đưa cho anh xem: “Cô này xinh không?”
Trong hình là người phụ nữ để lộ bộ ngực 36D, từng nói da mình gần đây khá xấu.
Lục Trầm Ngân nhìn một cái đã đỏ mặt, anh ấp úng: “Đây là… ảnh đồi trụy?”
Lương Vi ngẩn ra một giây, sau đó cười không dừng lại được.
“Không phải, đây là ảnh tự sướng. Rất nhiều đàn ông thích cô ấy, cậu thích không?”
Lục Trầm Ngân lắc đầu.
Nụ cười của Lương Vi dần hòa hoãn lại một chút: “Vì sao? Cô ấy rất xinh đẹp.”
“Hở hang quá.”
Người phụ nữ trong ảnh mặc đồ bó sát người, cổ chữ V lộ ra rãnh sâu hút, ở giữa còn rất thiếu vải, bộ ngực đầy đặn cực kỳ sinh động. Hơn nữa cô này còn bày ra đủ loại tư thế, vừa lộ liễu vừa gợi cảm.
Lương Vi gật đầu như hiểu rõ: “Cậu thích kiểu bảo thủ?”
“Không biết.”
Cô thấy anh cực kỳ hứng thú thì có.
Không biết cái gì.
Lương Vi không định đùa giỡn anh nữa, hỏi sang chuyện khác: “Đồ ăn có ngon không?”
Tiểu Oánh cướp lời: “Rất ngon!”
Lương Vi: “Vậy em thấy chị nấu ngon hơn hay anh trai nấu ngon hơn?”
Tiểu Oánh bĩu môi như rất khó trả lời. Hỏi thế này cũng giống như hỏi cô bé thích bố hơn hay thích mẹ hơn vậy.
“Anh thấy chị nấu ngon hơn một chút.” Lục Trầm Ngân sờ đầu Tiểu Oánh một cái.
Ánh mắt anh nhìn trẻ nhỏ rất dịu dàng và kiên nhẫn, Lương Vi bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy, lòng như đang dao động.
Ánh đèn tỏa xuống từ đỉnh đầu quá sáng, mặt bàn màu trắng phản chiếu khiến vòng sáng như vây bọn họ trong phạm vi nhỏ, khắp nơi đều là ánh sáng ấm áp.
Dường như cô không nhớ được bữa cơm bình lặng thế này đã diễn ra vào lúc nào.
Cho tới bây giờ, bàn ăn trong căn hộ đó của bọn họ chưa từng có bữa tối, trên bàn chỉ cắm hoa và bày trái cây.
Mỗi lần Lâm Trí Thâm tới tìm, sẽ đưa cô đi nhà hàng hoặc quán rượu để ăn cơm. Họ ăn những món ăn quý giá nhất, hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất, lúc nào cũng không ăn hết đồ ăn, chỉ là nhấm nháp mỗi thứ một chút mà thôi.
Anh ta không biết nấu, cũng không đủ kiên nhẫn để nấu cơm.
Lần duy nhất Lương Vi làm đồ ăn cho anh ta là một quả trứng chiên. Bánh mì thêm trứng chiên.
Nhắc tới cũng thật nực cười, nhiều năm như vậy nhưng Lâm Trí Thâm chưa từng ăn thử bữa cơm do cô làm ra.
Cô nhìn một bàn thức ăn, bỗng nhiên cười rồi nói với Lục Trầm Ngân: “Hình như mấy năm rồi tôi không xuống bếp, may mà không khó ăn.”
Lục Trầm Ngân: “Không khó ăn, hương vị ngon lắm.”
Anh không biết rốt cuộc Lương Vi là người thế nào, chẳng qua thấy cô cao cao tại thượng, sống xa hoa phú quý, anh theo bản năng cho là mười ngón tay cô không dính chút nước.
Anh cũng từng đoán rằng chủ nhân ngôi biệt thự này có lẽ là một nhà nghệ thuật, có lẽ là một kẻ nhà giàu mới nổi, có lẽ là kẻ có tiền nhất hời hứng chí. Khi thấy Lương Vi, anh cho cô là nhân vật cuối cùng.
Nhưng tiếp xúc mấy ngày ngắn ngủi, những lời nói và hành động của Lương Vi khiến anh cảm nhận được quá nhiều khác biệt.
Thậm chí, có lúc anh còn cảm thấy có lẽ bọn họ là cùng một loại người. Nhưng những thứ trước mắt lại cho anh biết bọn họ không phải như vậy, tuyệt đối không phải.
Đứa nhỏ ăn no xong nằm ngủ thiếp đi trên sofa, trong phòng bếp chỉ có tiếng nước róc rách.
“Để tôi rửa.” Lục Trầm Ngân đứng bên cạnh cô không biết làm gì. Cô rửa bát, đầu ngón tay xinh đẹp đẫm nước lại càng trắng nõn, mềm mại.
“Không sao, cậu là khách.”
“Vậy bây giờ tôi giúp cô quét dọn vậy, muốn làm gì?”
Lương Vi: “Cậu thấy nền đất bẩn sao?”
“Không bẩn, rất sạch.” Dường như không nhiễm một hạt bụi.
“Chiều nay tôi quét rồi.”
“Vậy cô…”
Lương Vi tắt vòi nước, nhìn về phía anh: “Ở đây tôi chỉ quen mỗi cậu, muốn có người trò chuyện cùng. Vì chúng ta không thân lắm nên mới diễn kịch với cậu một chút.”
Lục Trầm Ngân: “…”
“Ánh mắt cậu là thế nào vậy.”
“Tôi…”
Lương Vi lau khô đĩa rồi cho vào trạn bát: “Nhưng cậu phải đưa tôi đi tiêm.”
Anh gật đầu.
“Em cậu phải làm sao bây giờ? Để con bé một mình không an toàn.”
Lục Trầm Ngân đi tới bên cạnh sofa lay đứa nhỏ dậy, trẻ con đang ngủ say bị gọi dậy đột ngột nên hơi cáu kỉnh.
Lương Vi nói: “Con bé buồn ngủ, thôi cậu ở lại với nó, tôi tự đi. Trẻ con ở nhà một mình không an toàn.”
Cô nhớ tới lão chủ nhà đáng khinh của Lục Trầm Ngân thì nổi da gà đầy người, sau đó còn tự lẩm bẩm: “Thật sự rất không an toàn, vẫn là một cô bé.”
“Không được… Cô bị choáng kim.”
Lương Vi cười cười: “Không sao.”
Lúc Lục Trầm Ngân đang rối rắm thì thấy tiếng gọi của Cát Vân ở bên cạnh, anh đi ra ngoài, phát hiện trời đã tối.
Cát Vân thấy Lục Trầm Ngân, lớn tiếng hỏi: “Sao cậu lại ở bên đó, Tiểu Oánh đâu?”
Anh lập tức thở ra một hơi, ôm đứa nhỏ giao cho Cát Vân: “Con bé ăn cơm xong ngủ rồi, vẫn chưa rửa mặt mũi tay chân đâu. Tôi đưa Lương Vi đi tiêm. Cậu đâu, bà lão kia không sao chứ?”
Cát Vân nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ phát bệnh thôi, cần nằm ở viện một thời gian. Cậu của cậu ở lại viện thương lượng với người nhà bà lão đó, bảo tôi về trước.”
Cát Vân hơi nghiêng đầu, thấy Lương Vi đứng trong sân nhìn bọn họ, cô ấy nói: “Hai người ăn cơm chiều ở nhà cô ấy?”
“Ừ.”
Cát Vân nhìn chằm chằm Lương Vi mấy lần, không nói gì nữa mà ôm Tiểu Oánh trở về.
Lục Trầm Ngân xoay người nói với Lương Vi: “Cô chờ tôi ở giao lộ, tôi đi lấy thuốc nước cho cô.”
Lương Vi làm động tác ‘ok’ với anh.
Sắp vào thu, trời tối nhanh hơn bình thường, những cơn gió cũng mang theo hơi mát lạnh.
Con đường xi măng chật hẹp không có một bóng người, chỉ có bọn họ.
Lục Trầm Ngân móc thuốc lá từ túi quần ra châm lửa, gió nhẹ đưa mùi khói tới trước mũi Lương Vi. Cô hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn anh.
“Hôm nay là ngày thứ ba.” Cô nói.
“Cái gì?”
“Ngày thứ ba cấm hút thuốc uống rượu, ngày thứ ba đi tiêm. Còn nữa, ngày thứ ba chúng ta quen nhau.”
Anh gẩy tàn thuốc, trầm trầm “ừ” một tiếng.
Lương Vi: “Cho tôi hút một hơi được không?”
“Không được.” Dứt lời, anh vứt điếu thuốc mới hút vài hơi đi.
“Cậu thật lãng phí.”
“Là tôi suy nghĩ không chu đáo, khơi lên cơn nghiện thuốc lá của cô.”
Lương Vi xì một tiếng, con ngươi chuyển tới nơi nhô ra ở túi quần anh, đó là bao thuốc lá hình chữ nhật. Theo chuyển động của anh, bao thuốc lá ở đó cũng hơi dịch chuyển theo, quần ngố màu nâu càng đậm thẫm hơn trong màn đêm. Cô nhớ tới lúc anh tắm, nước thấm ướt quần, màu sắc cũng thẫm lại như vậy.
Mà nơi ở giữa đó, còn gồ hơn nhiều so với bao thuốc lá.
Lương Vi vuốt hai cánh tay, nói: “Trời như sắp hết hè, cậu đừng tắm cạnh ao, kẻo đông cứng.”
“Thói quen.”
“Đó là thói quen xấu.”
Lục Trầm Ngân như nhớ tới chuyện gì, vừa định mở miệng, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, vì vậy anh không nói nữa.
Mi tâm anh nhíu chặt.
Lương Vi tùy tiện chuyển đề tài.
“Trung thu cậu có nghỉ không?”
“Không nghỉ.”
“Có được tiền làm thêm giờ không?”
“Không được.”
“Vậy lúc nào cậu mới được nghỉ?”
Lục Trầm Ngân nghĩ một chút: “Lúc ăn tết.”
“Sao hôm đó cậu lại rảnh rỗi bán CD ven đường?”
Anh dừng một chút, nói: “Hôm đó… là ngày giỗ của mẹ tôi.”
“Ngày giỗ bán CD.”
Lục Trầm Ngân nói: “Bà ấy hát rất hay.”
“Việc đó có liên quan gì tới việc bán CD.”
Tưởng rằng nhắc tới chuyện cũ như vậy, anh sẽ càng trầm lặng. Nhưng khi nhắc tới mẹ, vẻ mặt Lục Trầm Ngân càng nhu hòa hơn.
Anh nói: “Ngày đó tôi xin nghỉ, làm việc tôi muốn làm trong ngày giỗ của bà ấy.”
Đó là lễ truy điệu, cũng là hoài niệm.
Lương Vi hơi cảm động.
Cô nói: “Nếu đã đặc biệt như vậy, vì sao còn lấy tiền của tôi? Không phải loại tình huống này như gặp được tri âm sao? Giống như tôi muốn CD của cậu, bình thường sẽ là: ‘Tặng cô đấy, tôi không lấy tiền’.”
Lục Trầm Ngân: “Có tiền tại sao không kiếm?”
Lương Vi nghẹn lời, thực sự không nghĩ ra lời gì để phản bác anh.
Hết chương 10.
Đinh ——
Tiếng lò vi sóng vang lên.
“Ngồi đi, tôi đi lấy đồ ăn.”
Lục Trầm Ngân ôm Tiểu Oánh lên trên ghế, xoay người tới bếp giúp cô.
Phòng bếp xây theo phong cách mở, vì vậy không có bất kì vật gì ngăn cách với bàn ăn, Tiểu Oánh vừa ngồi ăn sữa chua ở đó vừa nhìn bọn họ làm việc.
Lục Trầm Ngân rửa tay: “Để tôi bê.”
“Hơi nóng, cậu đợi một chút, tôi lấy khăn mặt cho cậu ——”
Trong lúc cô tìm khăn lông, anh đã bê nồi còn nóng ra bàn.
Lương Vi: “Không nóng?”
Lục Trầm Ngân: “Không nóng.”
Lương Vi: “Bê cả những thứ này ra đi, tôi xới cơm.”
Trên bàn lưu ly có ba đĩa thức ăn bốc hơi nghi ngút: rau cải xanh xào, gà kho tàu, cá hố hấp.
Lục Trầm Ngân nhìn thức ăn một chút rồi nhìn Lương Vi, hỏi: “Những món này là cô làm?”
Lương Vi xới một bát ô tô đầy cơm, sau đó lại thêm một thìa.
“Ừ, tôi làm.”
Lục Trâm Ngân hơi há miệng, bê đồ ăn đi theo sau.
Tiểu Oánh liếm nắp sữa chua, bên miệng vẫn còn lem một vòng sữa chua. Lục Trầm Ngân không biết làm thế nào, đành ôm cô bé đi rửa tay, rửa mặt.
Lương Vi liếc mắt, cười hỏi: “Con bé ăn bao nhiêu cơm?”
“Không nhiều, nửa bát nhỏ là được rồi.”
Trên bàn hình chữ nhật màu trắng mang phong cách Châu Âu chỉ có đồ ăn, cô còn chưa kịp mua bình hoa và bó hoa.
Lục Trầm Ngân và Tiểu Oánh ngồi một bên, Lương Vi ngồi đối diện họ.
“À đúng rồi, còn đồ uống nữa. Tôi đi lấy đồ uống.”
Lương Vi cầm ba lon Coca ra, cô nhìn Lục Trầm Ngân thận trọng thì khẽ cau mày: “Sao không động đũa? Không muốn ăn?”
“Không phải…”
“Vậy ăn đi, tôi đâu có hạ độc.”
Lục Trầm Ngân gắp một miếng thịt gà cho Tiểu Oánh, ngước mắt đối diện với ánh mắt trực diện của Lương Vi.
Lục Trầm Ngân: “… Cô cũng ăn đi.”
Lương Vi mở nắp lon Coca, tiếng ga vọt lên, cô đợi bớt hơi ga rồi đưa cho Tiểu Oánh, sau đó đưa lon chưa mở cho Lục Trầm Ngân.
Tiểu Oánh đang gặm miếng gà nhưng vẫn cố gắng lễ phép, nói: “Cảm ơn.”
Lương Vi ngồi xuống bê bát cơm lên, khẽ mỉm cười: “Em gái cậu vậy mà khiến người ta yêu thích.”
“Ừ, Tiểu Oánh luôn rất nghe lời, giống mẹ con bé.”
“Này, không phải cậu cuồng em gái đấy chứ?”
Lục Trầm Ngân dừng đũa: “Cuồng em gái… là gì?”
Lương Vi nhấp một ngụm Coca, thản nhiên nói: “Là rất yêu quý em gái mình, hoặc có loại tình cảm như tình yêu nam nữ với em gái. Có phải cậu thích mấy cô bé nhỏ hơn mình nhiều tuổi không?”
Lục Trầm Ngân nhìn cô.
“Tôi nói khiến cậu không vui?”
Anh lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Cũng không nhất định là phải nhỏ hơn…”
Lương Vi cố làm biểu cảm hiểu ra, nói: “Tôi biết cậu thích kiểu gì, thích kiểu xinh đẹp, đúng không?”
Anh yên lặng, càng như ngầm thừa nhận.
“Đàn ông đều như vậy, cậu có gì phải ngượng.”
Lục Trầm Ngân gắp thức ăn cho Tiểu Oánh.
“Cậu có bạn gái không?”
“Anh không có đâu.” Tiểu Oánh bỗng chen miệng nói một câu.
Lương Vi cười ngả ngớn.
Cô còn nói: “Vì sao không yêu đương?”
Lục Trầm Ngân vừa ăn cơm vừa lạnh nhạt trả lời: “Chưa gặp được người thích hợp.”
“Cái gì gọi là thích hợp?”
“Chính mình thích.”
“Vậy cậu thích kiểu gì?”
Lục Trầm Ngân ngưng mắt nhìn cô: “Xinh đẹp.”
Lương Vi cười khanh khách: “Tôi biết mà.”
Cô lấy điện thoại di động ra mở vòng bạn bè, đưa cho anh xem: “Cô này xinh không?”
Trong hình là người phụ nữ để lộ bộ ngực 36D, từng nói da mình gần đây khá xấu.
Lục Trầm Ngân nhìn một cái đã đỏ mặt, anh ấp úng: “Đây là… ảnh đồi trụy?”
Lương Vi ngẩn ra một giây, sau đó cười không dừng lại được.
“Không phải, đây là ảnh tự sướng. Rất nhiều đàn ông thích cô ấy, cậu thích không?”
Lục Trầm Ngân lắc đầu.
Nụ cười của Lương Vi dần hòa hoãn lại một chút: “Vì sao? Cô ấy rất xinh đẹp.”
“Hở hang quá.”
Người phụ nữ trong ảnh mặc đồ bó sát người, cổ chữ V lộ ra rãnh sâu hút, ở giữa còn rất thiếu vải, bộ ngực đầy đặn cực kỳ sinh động. Hơn nữa cô này còn bày ra đủ loại tư thế, vừa lộ liễu vừa gợi cảm.
Lương Vi gật đầu như hiểu rõ: “Cậu thích kiểu bảo thủ?”
“Không biết.”
Cô thấy anh cực kỳ hứng thú thì có.
Không biết cái gì.
Lương Vi không định đùa giỡn anh nữa, hỏi sang chuyện khác: “Đồ ăn có ngon không?”
Tiểu Oánh cướp lời: “Rất ngon!”
Lương Vi: “Vậy em thấy chị nấu ngon hơn hay anh trai nấu ngon hơn?”
Tiểu Oánh bĩu môi như rất khó trả lời. Hỏi thế này cũng giống như hỏi cô bé thích bố hơn hay thích mẹ hơn vậy.
“Anh thấy chị nấu ngon hơn một chút.” Lục Trầm Ngân sờ đầu Tiểu Oánh một cái.
Ánh mắt anh nhìn trẻ nhỏ rất dịu dàng và kiên nhẫn, Lương Vi bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy, lòng như đang dao động.
Ánh đèn tỏa xuống từ đỉnh đầu quá sáng, mặt bàn màu trắng phản chiếu khiến vòng sáng như vây bọn họ trong phạm vi nhỏ, khắp nơi đều là ánh sáng ấm áp.
Dường như cô không nhớ được bữa cơm bình lặng thế này đã diễn ra vào lúc nào.
Cho tới bây giờ, bàn ăn trong căn hộ đó của bọn họ chưa từng có bữa tối, trên bàn chỉ cắm hoa và bày trái cây.
Mỗi lần Lâm Trí Thâm tới tìm, sẽ đưa cô đi nhà hàng hoặc quán rượu để ăn cơm. Họ ăn những món ăn quý giá nhất, hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất, lúc nào cũng không ăn hết đồ ăn, chỉ là nhấm nháp mỗi thứ một chút mà thôi.
Anh ta không biết nấu, cũng không đủ kiên nhẫn để nấu cơm.
Lần duy nhất Lương Vi làm đồ ăn cho anh ta là một quả trứng chiên. Bánh mì thêm trứng chiên.
Nhắc tới cũng thật nực cười, nhiều năm như vậy nhưng Lâm Trí Thâm chưa từng ăn thử bữa cơm do cô làm ra.
Cô nhìn một bàn thức ăn, bỗng nhiên cười rồi nói với Lục Trầm Ngân: “Hình như mấy năm rồi tôi không xuống bếp, may mà không khó ăn.”
Lục Trầm Ngân: “Không khó ăn, hương vị ngon lắm.”
Anh không biết rốt cuộc Lương Vi là người thế nào, chẳng qua thấy cô cao cao tại thượng, sống xa hoa phú quý, anh theo bản năng cho là mười ngón tay cô không dính chút nước.
Anh cũng từng đoán rằng chủ nhân ngôi biệt thự này có lẽ là một nhà nghệ thuật, có lẽ là một kẻ nhà giàu mới nổi, có lẽ là kẻ có tiền nhất hời hứng chí. Khi thấy Lương Vi, anh cho cô là nhân vật cuối cùng.
Nhưng tiếp xúc mấy ngày ngắn ngủi, những lời nói và hành động của Lương Vi khiến anh cảm nhận được quá nhiều khác biệt.
Thậm chí, có lúc anh còn cảm thấy có lẽ bọn họ là cùng một loại người. Nhưng những thứ trước mắt lại cho anh biết bọn họ không phải như vậy, tuyệt đối không phải.
Đứa nhỏ ăn no xong nằm ngủ thiếp đi trên sofa, trong phòng bếp chỉ có tiếng nước róc rách.
“Để tôi rửa.” Lục Trầm Ngân đứng bên cạnh cô không biết làm gì. Cô rửa bát, đầu ngón tay xinh đẹp đẫm nước lại càng trắng nõn, mềm mại.
“Không sao, cậu là khách.”
“Vậy bây giờ tôi giúp cô quét dọn vậy, muốn làm gì?”
Lương Vi: “Cậu thấy nền đất bẩn sao?”
“Không bẩn, rất sạch.” Dường như không nhiễm một hạt bụi.
“Chiều nay tôi quét rồi.”
“Vậy cô…”
Lương Vi tắt vòi nước, nhìn về phía anh: “Ở đây tôi chỉ quen mỗi cậu, muốn có người trò chuyện cùng. Vì chúng ta không thân lắm nên mới diễn kịch với cậu một chút.”
Lục Trầm Ngân: “…”
“Ánh mắt cậu là thế nào vậy.”
“Tôi…”
Lương Vi lau khô đĩa rồi cho vào trạn bát: “Nhưng cậu phải đưa tôi đi tiêm.”
Anh gật đầu.
“Em cậu phải làm sao bây giờ? Để con bé một mình không an toàn.”
Lục Trầm Ngân đi tới bên cạnh sofa lay đứa nhỏ dậy, trẻ con đang ngủ say bị gọi dậy đột ngột nên hơi cáu kỉnh.
Lương Vi nói: “Con bé buồn ngủ, thôi cậu ở lại với nó, tôi tự đi. Trẻ con ở nhà một mình không an toàn.”
Cô nhớ tới lão chủ nhà đáng khinh của Lục Trầm Ngân thì nổi da gà đầy người, sau đó còn tự lẩm bẩm: “Thật sự rất không an toàn, vẫn là một cô bé.”
“Không được… Cô bị choáng kim.”
Lương Vi cười cười: “Không sao.”
Lúc Lục Trầm Ngân đang rối rắm thì thấy tiếng gọi của Cát Vân ở bên cạnh, anh đi ra ngoài, phát hiện trời đã tối.
Cát Vân thấy Lục Trầm Ngân, lớn tiếng hỏi: “Sao cậu lại ở bên đó, Tiểu Oánh đâu?”
Anh lập tức thở ra một hơi, ôm đứa nhỏ giao cho Cát Vân: “Con bé ăn cơm xong ngủ rồi, vẫn chưa rửa mặt mũi tay chân đâu. Tôi đưa Lương Vi đi tiêm. Cậu đâu, bà lão kia không sao chứ?”
Cát Vân nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ phát bệnh thôi, cần nằm ở viện một thời gian. Cậu của cậu ở lại viện thương lượng với người nhà bà lão đó, bảo tôi về trước.”
Cát Vân hơi nghiêng đầu, thấy Lương Vi đứng trong sân nhìn bọn họ, cô ấy nói: “Hai người ăn cơm chiều ở nhà cô ấy?”
“Ừ.”
Cát Vân nhìn chằm chằm Lương Vi mấy lần, không nói gì nữa mà ôm Tiểu Oánh trở về.
Lục Trầm Ngân xoay người nói với Lương Vi: “Cô chờ tôi ở giao lộ, tôi đi lấy thuốc nước cho cô.”
Lương Vi làm động tác ‘ok’ với anh.
Sắp vào thu, trời tối nhanh hơn bình thường, những cơn gió cũng mang theo hơi mát lạnh.
Con đường xi măng chật hẹp không có một bóng người, chỉ có bọn họ.
Lục Trầm Ngân móc thuốc lá từ túi quần ra châm lửa, gió nhẹ đưa mùi khói tới trước mũi Lương Vi. Cô hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn anh.
“Hôm nay là ngày thứ ba.” Cô nói.
“Cái gì?”
“Ngày thứ ba cấm hút thuốc uống rượu, ngày thứ ba đi tiêm. Còn nữa, ngày thứ ba chúng ta quen nhau.”
Anh gẩy tàn thuốc, trầm trầm “ừ” một tiếng.
Lương Vi: “Cho tôi hút một hơi được không?”
“Không được.” Dứt lời, anh vứt điếu thuốc mới hút vài hơi đi.
“Cậu thật lãng phí.”
“Là tôi suy nghĩ không chu đáo, khơi lên cơn nghiện thuốc lá của cô.”
Lương Vi xì một tiếng, con ngươi chuyển tới nơi nhô ra ở túi quần anh, đó là bao thuốc lá hình chữ nhật. Theo chuyển động của anh, bao thuốc lá ở đó cũng hơi dịch chuyển theo, quần ngố màu nâu càng đậm thẫm hơn trong màn đêm. Cô nhớ tới lúc anh tắm, nước thấm ướt quần, màu sắc cũng thẫm lại như vậy.
Mà nơi ở giữa đó, còn gồ hơn nhiều so với bao thuốc lá.
Lương Vi vuốt hai cánh tay, nói: “Trời như sắp hết hè, cậu đừng tắm cạnh ao, kẻo đông cứng.”
“Thói quen.”
“Đó là thói quen xấu.”
Lục Trầm Ngân như nhớ tới chuyện gì, vừa định mở miệng, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, vì vậy anh không nói nữa.
Mi tâm anh nhíu chặt.
Lương Vi tùy tiện chuyển đề tài.
“Trung thu cậu có nghỉ không?”
“Không nghỉ.”
“Có được tiền làm thêm giờ không?”
“Không được.”
“Vậy lúc nào cậu mới được nghỉ?”
Lục Trầm Ngân nghĩ một chút: “Lúc ăn tết.”
“Sao hôm đó cậu lại rảnh rỗi bán CD ven đường?”
Anh dừng một chút, nói: “Hôm đó… là ngày giỗ của mẹ tôi.”
“Ngày giỗ bán CD.”
Lục Trầm Ngân nói: “Bà ấy hát rất hay.”
“Việc đó có liên quan gì tới việc bán CD.”
Tưởng rằng nhắc tới chuyện cũ như vậy, anh sẽ càng trầm lặng. Nhưng khi nhắc tới mẹ, vẻ mặt Lục Trầm Ngân càng nhu hòa hơn.
Anh nói: “Ngày đó tôi xin nghỉ, làm việc tôi muốn làm trong ngày giỗ của bà ấy.”
Đó là lễ truy điệu, cũng là hoài niệm.
Lương Vi hơi cảm động.
Cô nói: “Nếu đã đặc biệt như vậy, vì sao còn lấy tiền của tôi? Không phải loại tình huống này như gặp được tri âm sao? Giống như tôi muốn CD của cậu, bình thường sẽ là: ‘Tặng cô đấy, tôi không lấy tiền’.”
Lục Trầm Ngân: “Có tiền tại sao không kiếm?”
Lương Vi nghẹn lời, thực sự không nghĩ ra lời gì để phản bác anh.
Hết chương 10.