Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Âm mưu
Choang...
Tiếng đổ vỡ trong căn biệt thự nhưng không mấy ai để ý tới.
Trong căn phòng sổ sách rơi tung tóe, còn cả lọ hoa vỡ bắn ra những mảnh thủy tinh to nhỏ khác nhau thì Triệu Mãn Anh với vẻ mặt tức giận đang suy nghĩ gì đó.
Cô đã tính kế đủ mọi thể loại chỉ chờ Tinh Tuyết sơ hở liền sẽ hành động. Vậy mà giờ đây Tinh Tuyết còn được quay lại Dương gia, đã vậy Nhất Thiên gác mọi việc làm để chu toàn cho cô và cả đứa con trong bụng cô. Điều này làm cô ả đây tức đến phát điên. Kế hoạch thì chưa thực hiện được, giờ cô còn sợ Tinh Tuyết sẽ cướp mất Nhất Thiên đi.
Cô cần phải làm gì đó ngay!
Cầm tấm ảnh chụp trộm Tinh Tuyết lên, Triệu Mãn Anh nở nụ cười quỷ dị nói:
- Cậu yên tâm, để con cậu ra đi một mình sẽ rất buồn chán lẻ loi, mình sẽ tiễn cậu một đoạn, hai mẹ con sẽ luôn sống chung với nhau không bao giờ tách rời.
...
Dạo gần đây thì bụng Tinh Tuyết cũng lớn hơn trước rất nhiều. Cô đi lại cũng có chút bất tiện nhưng vì nghe theo lời khuyên của bác sĩ, đi lại một chút để khi đẻ dễ dàng hơn. Cô cũng tính đi ra bên ngoài xem sao nhưng Dương gia lại lo bên ngoài có những tác nhân gây hại nên không dám để cô ra ngoài nếu như không có người đi theo.
Cũng vì thế nên Tinh Tuyết chỉ có đi lại trong phạm vi của Dương gia. Tuy nói là đi lại một chỗ sẽ dễ chán nhưng Dương gia là nơi nào chứ? Có thể một ngày mà đi "thăm quan" được hết cả dinh thự rộng lớn này hay sao? Mỗi lần đi thì Tinh Tuyết cũng chọn một địa điểm như vườn hoa hồng ở phía Bắc hay khu sinh thái ở phía Tây của Dương gia. Mọi thứ đều rất hoàn hảo, giúp một người đang mang thai như Tinh Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
...
Đang ngồi trên xích đu ngắm khung cảnh chiều tà thì điện thoại Tinh Tuyết lại reo lên. Cô cúi xuống cầm lên để ấn nghe.
- Em nghe ạ.
- Tiểu Tinh, ngày mai em rảnh không, anh biết có chỗ này rất vui, ngày mai đưa em đi. Có đi không? - Cao Lãng từ đầu dây bên kia nói.
- Dạ, vậy mai em đợi anh hai nhé. - Tinh Tuyết liền đồng ý ngay lập tức.
- Ok.
Tinh Tuyết ngồi lại lên mạng tìm kiếm vài thứ. Dạo gần đây, mà không đúng, từ ngày cô có thai đến nay thì lúc nào cũng trong tình trạng cần thứ gì hay không biết gì đều lên mạng để tìm hiểu. Trước kia cô không có quá phụ thuộc nhiều vào thiết bị điện thử nhưng bây giờ xa chúng thì liền có cảm giác mất mát gì đó. Vì thế nên điện thoạt dù không có túi sách cũng phải kè kè bên cạnh cô.
- Tiểu Tinh, cũng không sớm nữa, đừng ngồi ngoài này nhiều, gió sương xuống dễ mắc bệnh lắm đấy. - Dương lão phu nhân đến đến vỗ vai Tinh Tuyết nói.
- A, bà ạ. Cháu cũng đang định vào, để cháu đỡ bà.
Nói xong Tinh Tuyết liền đứng dậy đỡ lấy tay Dương lão bà để di chuyển vào trong nhà. Nhưng bà lại xua tay lắc đầu nói:
- Ta còn khỏe lắm, cháu đi một mình còn không vững, giờ đỡ bà già này thì có khi cả hai cùng ngã cũng nên.
Nghe lời Dương lão bà nói vậy thì Tinh Tuyết bật cười. Đúng thật là mang thai thì việc đi lại cũng khó khăn thật, nhưng đâu đến mức như bà nói đâu. Cô cũng chỉ đi lại chậm hơn so với trước đây mà thôi.
- Cháu ổn mà bà.
- Không sao, bà vẫn đi lại bình thường mà không cần ai đỡ đấy thôi. Mà cũng muộn rồi, cháu vào tắm rửa còn xuống ăn cơm nữa. Tiểu Thiên chắc cũng sắp đi làm về rồi đấy.
- À, vâng ạ. Nhưng anh Nhất Thiên có nói hôm nay có buổi họp quan trọng với đối tác, có lẽ sẽ về muộn nên không ăn cùng với bà cháu mình được ạ.
- Thôi kệ thằng bé, bà cháu mình ăn trước. Phải ưu tiên cho chắt nhỏ của bà đúng chứ?
Vừa nói Dương lão bà còn đưa tay xoa bụng Tinh Tuyết để nói. Mọi sự yêu thương bà đang dồn hết vào hai mẹ con của Tinh Tuyết.
...
Cũng cùng lúc đó thì Nhất Thiên cũng đang trong phòng họp với đối tác về khu thu mua tại nhà máy của đối thủ. Về việc lần trước đấu thầu, Nhất Thiên đã chiếm lợi thế nhiều hơn để đưa về lợi nhuận cao cho công ty. Cũng vì thế mà phía đối thủ cũng đã phải nhượng bộ mà bán lại nhà máy có tính chiến lược trong bộ máy điều hành để có thể trao đổi lại với Nhất Thiên, mong là có thể "ưu ái" cho họ một chút.
Nhất Thiên dù đối với Tinh Tuyết bây giờ vô cùng ân cần và dịu dàng, nhưng đó chỉ là với cô, còn trên thương trường đầy "súng đạn" và kẻ thù thì anh luôn lạnh lùng thậm chí nhìn giống con sói đã thành thục mọi chiêu trò trong giới này rồi.
Buổi họp đối với người khác mà cũng chính là phía đối thủ của Nhất Thiên thì coi đây là cuộc họp quan trọng, quyết định sống còn của công ty. Ấy vậy mà Nhất Thiên, anh còn chả thèm chú trọng đến những lời nói của họ, cứ chốc chốc anh lại mở điện thoại lên xem giờ rồi xem Tinh Tuyết có gửi tin nhắn cho anh không. Nhưng cuối cùng dòng tin nhắn cuối cũng chỉ ghi nhận là đã xem nhưng không hề trả lời.
Thư ký bên đối tác trình bày xong cả, vậy mà Nhất Thiên chẳng để tâm mà không nói gì. Bên đối tác còn tưởng anh đang suy nghĩ, nhưng thư ký của anh thì liền biết anh đang chú tâm tới chuyện gì nên liền nói nhỏ để gọi sếp của mình lên tiếng.
Nhất Thiên lúc này mới gật đầu nhìn về phía người ngồi đối diện, anh nhìn lên lên màn hình máy chiếu về dự án đấu thầu bên đối tác rồi nhếch mép cười. Xem ra còn chẳng đáng để anh tốn nhiều thời gian đến vậy. Nếu không ngồi đây thì có lẽ bây giờ anh đã được gặp vợ mình sớm hơn rồi. Ngồi nghe mãi, chỉ cần lướt qua sơ bộ về cách thức tiến hành đã đủ để anh kết luận nó có đem lại hiệu quả hay không rồi.
- An tổng, có lẽ ngày nên thu xếp "kho ngân lượng" của ngài sớm đi, tôi không chắc với dự án này thì ai sẽ đồng ý chấp nhận kí kết với ngài đâu. - Nhất Thiên đan hai tay lồng vào nhau chống cằm nói.
Vị lãnh đạo ngồi đối diện Nhất Thiên nghe vậy thì tức giận nhưng không thể làm gì được. Ông bằng tuổi ba của anh nhưng trên thương trường khốc liệt này lại thua một thằng đáng tuổi con trai mình. Quả thức là một sự sỉ nhục!
Nhất Thiên không muốn mất quá nhiều thời gian, giao việc tiếp "khách" còn lại cho thư ký của mình xong xuôi thì Nhất Thiên liền tức tốc quay về nhà.
An Mục muốn nói chuyện với anh để mong anh xem xét lại nhưng anh lại chạy vụt mất. Xem ra ông cũng là số đen, nếu không phải chọn ngày giờ đúng mà mở cuộc họp thì ít nhất Nhất Thiên cũng để mắt tới cuộc họp này một chút, mặc dù kế hoạch đề ra anh đều thấy không hợp tình hợp lý nhưng ít nhất có thể đưa ra gợi ý cho ông. Nhưng hôm nay anh mong ngóng về nhà với Tinh Tuyết, vì thế nên chẳng để lọt gì trong trí não anh ngoài cô cả.
Tiếng đổ vỡ trong căn biệt thự nhưng không mấy ai để ý tới.
Trong căn phòng sổ sách rơi tung tóe, còn cả lọ hoa vỡ bắn ra những mảnh thủy tinh to nhỏ khác nhau thì Triệu Mãn Anh với vẻ mặt tức giận đang suy nghĩ gì đó.
Cô đã tính kế đủ mọi thể loại chỉ chờ Tinh Tuyết sơ hở liền sẽ hành động. Vậy mà giờ đây Tinh Tuyết còn được quay lại Dương gia, đã vậy Nhất Thiên gác mọi việc làm để chu toàn cho cô và cả đứa con trong bụng cô. Điều này làm cô ả đây tức đến phát điên. Kế hoạch thì chưa thực hiện được, giờ cô còn sợ Tinh Tuyết sẽ cướp mất Nhất Thiên đi.
Cô cần phải làm gì đó ngay!
Cầm tấm ảnh chụp trộm Tinh Tuyết lên, Triệu Mãn Anh nở nụ cười quỷ dị nói:
- Cậu yên tâm, để con cậu ra đi một mình sẽ rất buồn chán lẻ loi, mình sẽ tiễn cậu một đoạn, hai mẹ con sẽ luôn sống chung với nhau không bao giờ tách rời.
...
Dạo gần đây thì bụng Tinh Tuyết cũng lớn hơn trước rất nhiều. Cô đi lại cũng có chút bất tiện nhưng vì nghe theo lời khuyên của bác sĩ, đi lại một chút để khi đẻ dễ dàng hơn. Cô cũng tính đi ra bên ngoài xem sao nhưng Dương gia lại lo bên ngoài có những tác nhân gây hại nên không dám để cô ra ngoài nếu như không có người đi theo.
Cũng vì thế nên Tinh Tuyết chỉ có đi lại trong phạm vi của Dương gia. Tuy nói là đi lại một chỗ sẽ dễ chán nhưng Dương gia là nơi nào chứ? Có thể một ngày mà đi "thăm quan" được hết cả dinh thự rộng lớn này hay sao? Mỗi lần đi thì Tinh Tuyết cũng chọn một địa điểm như vườn hoa hồng ở phía Bắc hay khu sinh thái ở phía Tây của Dương gia. Mọi thứ đều rất hoàn hảo, giúp một người đang mang thai như Tinh Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
...
Đang ngồi trên xích đu ngắm khung cảnh chiều tà thì điện thoại Tinh Tuyết lại reo lên. Cô cúi xuống cầm lên để ấn nghe.
- Em nghe ạ.
- Tiểu Tinh, ngày mai em rảnh không, anh biết có chỗ này rất vui, ngày mai đưa em đi. Có đi không? - Cao Lãng từ đầu dây bên kia nói.
- Dạ, vậy mai em đợi anh hai nhé. - Tinh Tuyết liền đồng ý ngay lập tức.
- Ok.
Tinh Tuyết ngồi lại lên mạng tìm kiếm vài thứ. Dạo gần đây, mà không đúng, từ ngày cô có thai đến nay thì lúc nào cũng trong tình trạng cần thứ gì hay không biết gì đều lên mạng để tìm hiểu. Trước kia cô không có quá phụ thuộc nhiều vào thiết bị điện thử nhưng bây giờ xa chúng thì liền có cảm giác mất mát gì đó. Vì thế nên điện thoạt dù không có túi sách cũng phải kè kè bên cạnh cô.
- Tiểu Tinh, cũng không sớm nữa, đừng ngồi ngoài này nhiều, gió sương xuống dễ mắc bệnh lắm đấy. - Dương lão phu nhân đến đến vỗ vai Tinh Tuyết nói.
- A, bà ạ. Cháu cũng đang định vào, để cháu đỡ bà.
Nói xong Tinh Tuyết liền đứng dậy đỡ lấy tay Dương lão bà để di chuyển vào trong nhà. Nhưng bà lại xua tay lắc đầu nói:
- Ta còn khỏe lắm, cháu đi một mình còn không vững, giờ đỡ bà già này thì có khi cả hai cùng ngã cũng nên.
Nghe lời Dương lão bà nói vậy thì Tinh Tuyết bật cười. Đúng thật là mang thai thì việc đi lại cũng khó khăn thật, nhưng đâu đến mức như bà nói đâu. Cô cũng chỉ đi lại chậm hơn so với trước đây mà thôi.
- Cháu ổn mà bà.
- Không sao, bà vẫn đi lại bình thường mà không cần ai đỡ đấy thôi. Mà cũng muộn rồi, cháu vào tắm rửa còn xuống ăn cơm nữa. Tiểu Thiên chắc cũng sắp đi làm về rồi đấy.
- À, vâng ạ. Nhưng anh Nhất Thiên có nói hôm nay có buổi họp quan trọng với đối tác, có lẽ sẽ về muộn nên không ăn cùng với bà cháu mình được ạ.
- Thôi kệ thằng bé, bà cháu mình ăn trước. Phải ưu tiên cho chắt nhỏ của bà đúng chứ?
Vừa nói Dương lão bà còn đưa tay xoa bụng Tinh Tuyết để nói. Mọi sự yêu thương bà đang dồn hết vào hai mẹ con của Tinh Tuyết.
...
Cũng cùng lúc đó thì Nhất Thiên cũng đang trong phòng họp với đối tác về khu thu mua tại nhà máy của đối thủ. Về việc lần trước đấu thầu, Nhất Thiên đã chiếm lợi thế nhiều hơn để đưa về lợi nhuận cao cho công ty. Cũng vì thế mà phía đối thủ cũng đã phải nhượng bộ mà bán lại nhà máy có tính chiến lược trong bộ máy điều hành để có thể trao đổi lại với Nhất Thiên, mong là có thể "ưu ái" cho họ một chút.
Nhất Thiên dù đối với Tinh Tuyết bây giờ vô cùng ân cần và dịu dàng, nhưng đó chỉ là với cô, còn trên thương trường đầy "súng đạn" và kẻ thù thì anh luôn lạnh lùng thậm chí nhìn giống con sói đã thành thục mọi chiêu trò trong giới này rồi.
Buổi họp đối với người khác mà cũng chính là phía đối thủ của Nhất Thiên thì coi đây là cuộc họp quan trọng, quyết định sống còn của công ty. Ấy vậy mà Nhất Thiên, anh còn chả thèm chú trọng đến những lời nói của họ, cứ chốc chốc anh lại mở điện thoại lên xem giờ rồi xem Tinh Tuyết có gửi tin nhắn cho anh không. Nhưng cuối cùng dòng tin nhắn cuối cũng chỉ ghi nhận là đã xem nhưng không hề trả lời.
Thư ký bên đối tác trình bày xong cả, vậy mà Nhất Thiên chẳng để tâm mà không nói gì. Bên đối tác còn tưởng anh đang suy nghĩ, nhưng thư ký của anh thì liền biết anh đang chú tâm tới chuyện gì nên liền nói nhỏ để gọi sếp của mình lên tiếng.
Nhất Thiên lúc này mới gật đầu nhìn về phía người ngồi đối diện, anh nhìn lên lên màn hình máy chiếu về dự án đấu thầu bên đối tác rồi nhếch mép cười. Xem ra còn chẳng đáng để anh tốn nhiều thời gian đến vậy. Nếu không ngồi đây thì có lẽ bây giờ anh đã được gặp vợ mình sớm hơn rồi. Ngồi nghe mãi, chỉ cần lướt qua sơ bộ về cách thức tiến hành đã đủ để anh kết luận nó có đem lại hiệu quả hay không rồi.
- An tổng, có lẽ ngày nên thu xếp "kho ngân lượng" của ngài sớm đi, tôi không chắc với dự án này thì ai sẽ đồng ý chấp nhận kí kết với ngài đâu. - Nhất Thiên đan hai tay lồng vào nhau chống cằm nói.
Vị lãnh đạo ngồi đối diện Nhất Thiên nghe vậy thì tức giận nhưng không thể làm gì được. Ông bằng tuổi ba của anh nhưng trên thương trường khốc liệt này lại thua một thằng đáng tuổi con trai mình. Quả thức là một sự sỉ nhục!
Nhất Thiên không muốn mất quá nhiều thời gian, giao việc tiếp "khách" còn lại cho thư ký của mình xong xuôi thì Nhất Thiên liền tức tốc quay về nhà.
An Mục muốn nói chuyện với anh để mong anh xem xét lại nhưng anh lại chạy vụt mất. Xem ra ông cũng là số đen, nếu không phải chọn ngày giờ đúng mà mở cuộc họp thì ít nhất Nhất Thiên cũng để mắt tới cuộc họp này một chút, mặc dù kế hoạch đề ra anh đều thấy không hợp tình hợp lý nhưng ít nhất có thể đưa ra gợi ý cho ông. Nhưng hôm nay anh mong ngóng về nhà với Tinh Tuyết, vì thế nên chẳng để lọt gì trong trí não anh ngoài cô cả.