Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Đi mua sắm
Vì hai bên gia đình cứ "đấu đá" như vậy nên Tinh Tuyết cũng phải suy nghĩ mãi. Cô không biết phải làm sao, mọi chuyện quá dồn dập khiến cô không tài nào suy nghĩ nổi.
Đã vậy Nhất Thiên lại cứ đến làm phiền cô. Anh mấy ngày này lúc nào cũng đến đây mặc dù ba mẹ cô không có nói nhưng cô biết họ cũng thấy phiền không kém gì cô.
Nhưng chí ít cứ mỗi lần đến anh đều bị ba mẹ cô mắng cho tới tấp, còn có những lần bị anh trai cô chào đón bằng những hành động "thân thiện" nên cô cũng thấy thoải mái hơn.
Người như Nhất Thiên phải đánh thật nhiều cho hiểu chuyện ra. Lúc nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác làm mấy trò chỉ khiến người ta đau đầu thêm.
...
Hôm nay, Tinh Tuyết có hẹn với Davidson đi mua sắm một chút. Vì thế từ sớm Davidson đã ở Mạc gia để đợi cô.
Triệu Mãn Anh tuy biết Tinh Tuyết ra ngoài là thời gian hợp lý để thực hiện kế hoạch nhưng vì có Davidson đi cùng, mà Davidson thì cô không dám đụng tới nên chỉ có thể đợi thời cơ khác.
Nhưng... không có Triệu Mãn Anh thì lại có Dương Nhất Thiên.
Sáng nay vẫn như mọi hôm anh đến Mạc gia để có thể nghe giọng Tinh Tuyết dù chỉ một chút, nhưng ai mà ngờ vừa đến thì lại thấy xe của Davidson trở Tinh Tuyết đi mất. Anh tức điên lên nhưng chỉ có thể bám theo sau.
Đến khu trung tâm thương mại, Tinh Tuyết với Davidson đi đến khu mua sắm đồ cho bé để ngắm xem có gì thì mua đó.
Tinh Tuyết nhìn đôi giày nhỏ hình củ cà rốt thấy dễ thương vô cùng nên liền cầm lên quay sang nhìn Davidson.
- Anh thấy sao?
- Đáng yêu. Nhưng em không nghĩ nó sẽ là con trai sao? Nếu là như vậy thì nên đi đôi này à?
- Con nào cũng được hết ạ. Nếu mà là con trai, em cho con đi đôi này anh không thích sao?
- À... đương nhiên là thích chứ. Tùy ý Tiểu Tinh nhà ta hết. - Davidson cười rồi xoa đầu Tinh Tuyết nói.
Cô nhân viên đứng đó thấy vậy cũng mỉm cười nói:
- Tiểu thư đây được chồng chiều thật đó.
Nghe được lời nói này làm thì cả hai nhìn nhau. Tinh Tuyết ngượng ngùng không biết nói sao.
Còn tính lên tiếng giải thích thì bị bàn tay to lớn khác kéo lại ôm.
- Cô ấy là vợ tôi! - Nhất Thiên lạnh lùng nhìn cô nhân viên mà nói.
Câu nói vừa để giải thích nhưng cũng vừa khẳng định.
Cô nhân viên nghe vậy liền đỏ mặt vì ngại. Đáng lẽ ra không nên nói như vậy mới phải. Là cô nhiều chuyện quá rồi, cứ tưởng hai người kia mới là vợ chồng của nhau. Vì vậy nên liền cúi đầu xin lỗi vì sự nhầm lẫn rồi nhanh chóng rời đi.
Davidson cũng không hiền lành gì liền kéo Tinh Tuyết lại sau lưng mình.
- Dương thiếu gia có vẻ hơi đãng trí, tôi nghĩ cậu vẫn nên đến bệnh viện của nhà khám lại cho chắc đi. Có khi do mấy vụ làm ăn mà nghỉ ngơi không khỏe, não cũng không còn "chất lượng" hơn trước. - Davidson nhếch mé mỉa mai.
- Không phải chuyện của mày, biến ra chỗ khác. - Nhất Thiên nhíu mày làm hiện rõ rãnh ở hàng lông mày.
- Tôi nghĩ anh nên tiết chế lại bản thân đi. Cũng đừng có sử dụng ngôn từ bừa bãi, tôi không phải vợ của anh, mong anh nhớ cho kỹ.
Nói xong Tinh Tuyết với Davidson liền rời khỏi đó để Nhất Thiên đứng đờ ra đó một mình. Anh cảm giác như sắp mất cô thật rồi. Có lẽ vẫn nên đưa cô về Dương gia sớm nhất có thể, tránh mọi bất chắc.
Dù Tinh Tuyết với Davidson không có mấy vui vẻ khi Nhất Thiên đi cùng, thậm chí còn tỏ rõ thái độ nhưng Nhất Thiên cũng đành phải mặt dày mà đi theo. Anh coi như không có gì.
- Tiểu Tinh, hay là chúng ta đi ăn nhé? Tí nữa đi đến khu vui chơi cũng được. - Davidson cầm đồ giúp Tinh Tuyết nói.
- Dạ vậy cũng được. Mà anh muốn ăn ở đâu?
- Ở đây có nhà hàng, thức ăn đủ dinh dưỡng hay tôi... - Nhất Thiên chen chân vào để nói.
Nhưng anh còn chưa nói hết thì hai người kia đã rời đi. Đúng thật không có để anh trong mắt mà.
Vì Tinh Tuyết đang mang thai nên Davidson kiếm chỗ ăn tốt nhất cho cô và đứa nhỏ trong bụng. Vậy mà Nhất Thiên lại cũng mặt dày đi theo hai người còn ngồi chung một bàn nữa.
Tinh Tuyết khó chịu nói: - Anh không thể cho tôi thời gian để thở à?
- Vậy tức là bây giờ em đang nín thở?
Lời châm chọc của Nhất Thiên làm Tinh Tuyết cũng khó chịu nhưng không thể nói được gì.
- Tiểu Tinh, nếu em cảm thấy khó chịu thì chúng ta đổi chỗ riêng tư khác cũng được.
Nghe Davidson nói vậy Nhất Thiên liền trừng mắt nhìn anh. Cái tên này không phải có Tinh Tuyết ở đây thì anh đã cho tên này một trận rồi.
- Thôi ạ, dù sao cũng chỉ là một bữa ăn.
Vì vậy nên cả ba ngồi trong nhà hàng đó chờ món bày lên để ăn.
Thậm chí ngay cả lúc ăn thì hai người đàn ông cũng chành chọe nhau. Cả hai đều gắp thức ăn cho Tinh Tuyết nhưng cô chỉ nhận của Davidson. Nhất Thiên tức điên người đỏ cả mắt nhưng anh vẫn phải nhịn xuống. Cứ cho là phụ nữ mang thai sẽ khó ở đi, anh coi như cho cô "hành hạ" anh một thời gian cũng được.
Đã vậy Nhất Thiên lại cứ đến làm phiền cô. Anh mấy ngày này lúc nào cũng đến đây mặc dù ba mẹ cô không có nói nhưng cô biết họ cũng thấy phiền không kém gì cô.
Nhưng chí ít cứ mỗi lần đến anh đều bị ba mẹ cô mắng cho tới tấp, còn có những lần bị anh trai cô chào đón bằng những hành động "thân thiện" nên cô cũng thấy thoải mái hơn.
Người như Nhất Thiên phải đánh thật nhiều cho hiểu chuyện ra. Lúc nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác làm mấy trò chỉ khiến người ta đau đầu thêm.
...
Hôm nay, Tinh Tuyết có hẹn với Davidson đi mua sắm một chút. Vì thế từ sớm Davidson đã ở Mạc gia để đợi cô.
Triệu Mãn Anh tuy biết Tinh Tuyết ra ngoài là thời gian hợp lý để thực hiện kế hoạch nhưng vì có Davidson đi cùng, mà Davidson thì cô không dám đụng tới nên chỉ có thể đợi thời cơ khác.
Nhưng... không có Triệu Mãn Anh thì lại có Dương Nhất Thiên.
Sáng nay vẫn như mọi hôm anh đến Mạc gia để có thể nghe giọng Tinh Tuyết dù chỉ một chút, nhưng ai mà ngờ vừa đến thì lại thấy xe của Davidson trở Tinh Tuyết đi mất. Anh tức điên lên nhưng chỉ có thể bám theo sau.
Đến khu trung tâm thương mại, Tinh Tuyết với Davidson đi đến khu mua sắm đồ cho bé để ngắm xem có gì thì mua đó.
Tinh Tuyết nhìn đôi giày nhỏ hình củ cà rốt thấy dễ thương vô cùng nên liền cầm lên quay sang nhìn Davidson.
- Anh thấy sao?
- Đáng yêu. Nhưng em không nghĩ nó sẽ là con trai sao? Nếu là như vậy thì nên đi đôi này à?
- Con nào cũng được hết ạ. Nếu mà là con trai, em cho con đi đôi này anh không thích sao?
- À... đương nhiên là thích chứ. Tùy ý Tiểu Tinh nhà ta hết. - Davidson cười rồi xoa đầu Tinh Tuyết nói.
Cô nhân viên đứng đó thấy vậy cũng mỉm cười nói:
- Tiểu thư đây được chồng chiều thật đó.
Nghe được lời nói này làm thì cả hai nhìn nhau. Tinh Tuyết ngượng ngùng không biết nói sao.
Còn tính lên tiếng giải thích thì bị bàn tay to lớn khác kéo lại ôm.
- Cô ấy là vợ tôi! - Nhất Thiên lạnh lùng nhìn cô nhân viên mà nói.
Câu nói vừa để giải thích nhưng cũng vừa khẳng định.
Cô nhân viên nghe vậy liền đỏ mặt vì ngại. Đáng lẽ ra không nên nói như vậy mới phải. Là cô nhiều chuyện quá rồi, cứ tưởng hai người kia mới là vợ chồng của nhau. Vì vậy nên liền cúi đầu xin lỗi vì sự nhầm lẫn rồi nhanh chóng rời đi.
Davidson cũng không hiền lành gì liền kéo Tinh Tuyết lại sau lưng mình.
- Dương thiếu gia có vẻ hơi đãng trí, tôi nghĩ cậu vẫn nên đến bệnh viện của nhà khám lại cho chắc đi. Có khi do mấy vụ làm ăn mà nghỉ ngơi không khỏe, não cũng không còn "chất lượng" hơn trước. - Davidson nhếch mé mỉa mai.
- Không phải chuyện của mày, biến ra chỗ khác. - Nhất Thiên nhíu mày làm hiện rõ rãnh ở hàng lông mày.
- Tôi nghĩ anh nên tiết chế lại bản thân đi. Cũng đừng có sử dụng ngôn từ bừa bãi, tôi không phải vợ của anh, mong anh nhớ cho kỹ.
Nói xong Tinh Tuyết với Davidson liền rời khỏi đó để Nhất Thiên đứng đờ ra đó một mình. Anh cảm giác như sắp mất cô thật rồi. Có lẽ vẫn nên đưa cô về Dương gia sớm nhất có thể, tránh mọi bất chắc.
Dù Tinh Tuyết với Davidson không có mấy vui vẻ khi Nhất Thiên đi cùng, thậm chí còn tỏ rõ thái độ nhưng Nhất Thiên cũng đành phải mặt dày mà đi theo. Anh coi như không có gì.
- Tiểu Tinh, hay là chúng ta đi ăn nhé? Tí nữa đi đến khu vui chơi cũng được. - Davidson cầm đồ giúp Tinh Tuyết nói.
- Dạ vậy cũng được. Mà anh muốn ăn ở đâu?
- Ở đây có nhà hàng, thức ăn đủ dinh dưỡng hay tôi... - Nhất Thiên chen chân vào để nói.
Nhưng anh còn chưa nói hết thì hai người kia đã rời đi. Đúng thật không có để anh trong mắt mà.
Vì Tinh Tuyết đang mang thai nên Davidson kiếm chỗ ăn tốt nhất cho cô và đứa nhỏ trong bụng. Vậy mà Nhất Thiên lại cũng mặt dày đi theo hai người còn ngồi chung một bàn nữa.
Tinh Tuyết khó chịu nói: - Anh không thể cho tôi thời gian để thở à?
- Vậy tức là bây giờ em đang nín thở?
Lời châm chọc của Nhất Thiên làm Tinh Tuyết cũng khó chịu nhưng không thể nói được gì.
- Tiểu Tinh, nếu em cảm thấy khó chịu thì chúng ta đổi chỗ riêng tư khác cũng được.
Nghe Davidson nói vậy Nhất Thiên liền trừng mắt nhìn anh. Cái tên này không phải có Tinh Tuyết ở đây thì anh đã cho tên này một trận rồi.
- Thôi ạ, dù sao cũng chỉ là một bữa ăn.
Vì vậy nên cả ba ngồi trong nhà hàng đó chờ món bày lên để ăn.
Thậm chí ngay cả lúc ăn thì hai người đàn ông cũng chành chọe nhau. Cả hai đều gắp thức ăn cho Tinh Tuyết nhưng cô chỉ nhận của Davidson. Nhất Thiên tức điên người đỏ cả mắt nhưng anh vẫn phải nhịn xuống. Cứ cho là phụ nữ mang thai sẽ khó ở đi, anh coi như cho cô "hành hạ" anh một thời gian cũng được.