Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109: Hình phạt thích đáng cho những kẻ xấu xa
Tinh Tuyết sau khi được được tờ giấy Kaylin đưa cho thì bắt đầu tự thuê người để tìm kiếm thông tin. Thật nhanh cô đã cầm được tập tài liệu về người đó trên tay.
Mở ra đọc thấy Kaisha là con gái nuôi của Triệu gia làm Tinh Tuyết hơi bất ngờ. Trước kia cũng có nghe nói Triệu gia nhận nuôi một cô bé, nhưng lâu dần lại không nghe được tung tích gì từ con gái nuôi đó.
Nhưng điều quan trọng ở đây chính là Kaylin đã nói kẻ chủ mưu là em gái của Kaisha. Tinh Tuyết lật ngay trang sau thì hiện lên hình ảnh của Triệu Mãn Anh. Trong đầu cô lúc này rất nhiễu loạn. Có rất nhiều dữ kiện cô không thể sắp xếp ngay ngắn ngay lúc này được.
Nhưng rồi Tinh Tuyết lại nhớ lại một chút kí ức xưa. Từ thời còn đi học, Triệu Mãn Anh lúc nào cũng tỏ ra thân thiết với cô nhưng sau lưng lại nói xấu cô với các bạn học khác. Không những vậy những lần cô bị bắt nạt thì kẻ đứng sau đều là Triệu Mãn Anh chỉ đạo. Tuy lúc đó Tinh Tuyết không mấy quan tâm vì cô cảm thấy không đáng để tâm đến.
Nhưng bây giờ, Triệu Mãn Anh làm ra điều tồi tệ như vậy. Cô không thể tha thứ cho người đã làm hại đứa con tội nghiệp của cô. Con người lòng dạ nham hiểm như Triệu Mãn Anh tốt nhất nên chịu hình phạt thích đáng của pháp luật đi.
Bàn tay của Tinh Tuyết lúc nào không hay đã siết chặt tập tài liệu đó. Ánh mắt cô chứa đầy thù hận.
...
Không có một ai đứng sau "chống lưng", Tinh Tuyết tự mình đi tới biệt thự của Triệu gia. Nhưng cảm giác rất khác xưa. Nhìn bây giờ trông tồi tàn hơn rất nhiều.
Đi vào bên trong thì đầy các loại rác thải rồi mùi nồng nặc cả lên.
Nhưng Tinh Tuyết không quan tâm, cô đi lên từng phòng một để xem Triệu Mãn Anh ở đâu. Nhưng cả căn nhà đều không lấy một bóng người.
Nhưng khi đi vào phòng của Triệu Mãn Anh, Tinh Tuyết còn phát hiện ra nhiều thứ hơn. Cô ta thậm chí còn làm hình nộm có ghi tên cô rồi còn nhiều bùa yểm lên hình nộm đó. Ngay cả bảng trên tường cũng là những hình bôi đỏ mặt cô lên. Tất cả mọi thứ giống như đang muốn tìm cách hại chết cô cho bằng được vậy.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, Tinh Tuyết đi xuống dưới phòng khách để ngồi đợi. Đến tận trưa thì mới thấy bóng dáng có xe taxi dừng trước cổng. Bước xuống là Triệu Mãn Anh. Cô ả ăn mặc vô cùng "mát mẻ" còn trang điểm rất lồng lộn.
Nhưng điều đấy Tinh Tuyết chẳng quan tâm. Điều cô muốn biết là tại sao con người này lại muốn hãm hại hai mẹ con cô? Và nhất định sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.
Triệu Mãn Anh vừa đi vào thì liền đụng mặt với Tinh Tuyết. Cô ta ban đầu có chút hơi sợ nhưng về sau lại nhếch mép cười nhìn Tinh Tuyết.
Ngồi xuống dưới sofa bám đầy bụi, Triệu Mãn Anh tỏ ra ghét bỏ mà hỏi Tinh Tuyết:
- Mày đến đây làm gì?
- Làm gì? Cô biết rõ rồi còn hỏi. - Tinh Tuyết vẫn đang cố nén cơn tức giận xuống mà nói chuyện tử tế với Triệu Mãn Anh.
- À~ Chắc là đến để gia đình tao sống dở chết dở vì mày như thế nào chứ gì?
Vừa nói xong Triệu Mãn Anh liền đứng dậy đẩy ngã Tinh Tuyết xuống sàn. Cô ta mặt mày vô cùng hung hãn. Còn có vẻ nhìn như muốn bóp chết Tinh Tuyết ngay tại lúc này vậy.
Nhưng Tinh Tuyết vẫn tự mình đứng dậy, phủi lại quần áo mà nói:
- Xem ra gia đình tôi đã thay tôi làm mọi việc rồi. Nhưng tôi đến đây chỉ muốn hỏi cô một điều, tại sao lại làm thế với mẹ con tôi? Tôi đã làm gì hại đến cô hay người thân của cô chưa?
Lúc này Tinh Tuyết mới phẫn nộ mà hỏi Triệu Mãn Anh. Con người độc ác như thế kia có trăm cái mạng cũng không rửa sạch tội.
- Ha, làm gì à? Mày hỏi tao đã làm gì sao? Để tao nói cho mày biết. Đứa bé đó vốn dĩ không nên có mặt trên đời này. Kể cả mày nữa. Mọi thứ tốt nhất tại sao cứ phải là mày? Ngay từ đầu mày đã không nên xuất hiện trong cuộc sống của tao. Nếu mày cứ yên phận mà ở bên Anh du học, thì đã không như ngày hôm nay. Tất cả lỗi là do mày. Cũng vì mà mà ta mới ra nông nỗi như ngày hôm nay con khốn.
Triệu Mãn Anh nói xong liền giằng tóc Tinh Tuyết đẩy cô xuống dưới đất. Nhưng Tinh Tuyết cũng không vừa mà giằng lại tóc Triệu Mãn Anh. Hai người cứ giằng cô qua lại. Tinh Tuyết liền nảy ra ý liền vung khuỷu tay lên mũi của cô ả. Cũng vì đau nên Triệu Mãn Anh liền buông tay khỏi tóc Tinh Tuyết mà ôm lấy mũi của mình.
- Mọi chuyện là do cô tự nghĩ ra. Là do cô tự ghen ăn tức ở với người ta. Tôi chưa từng có ý xấu với cô. Vậy mà cô hết lần này đến lần khác hãm hại tôi. Con người như cô nên để pháp luật xử lý thì hơn.
- Ha, pháp luật sao? Mày nghĩ bây giờ tao còn sợ chắc? Hơn nữa bây giờ tao có giết chết mày ở đây thì pháp luật cũng sẽ không làm gì được tao nữa rồi.
- Con người xấu xa như cô còn có thể xấu xa tới mức nào nữa cơ chứ? - Tinh Tuyết nhìn Triệu Mãn Anh với ánh mắt thất vọng.
Triệu Mãn Anh thấy thế liền tiến lại gần trừng mắt nhìn Tinh Tuyết. Bây giờ mới để ý cô ta đã gầy hơn trước rất nhiều. Hơn nữa dù trang điểm rất kĩ nhưng quầng thâm ở mắt vẫn rất rõ. Hơn nữa gương mặt hốc hác hẳn ra rồi còn cả việc đôi mắt cô cũng lồi ra nhiều hơn trước.
- Mày tỏ vẻ cao thượng cái gì chứ? Cả gia đình mày cũng vậy. Mày nghĩ họ cũng tâm địa tốt đẹp à? Vì mày, vì gia đình mày mà cuộc sống của tao trở nên như này. Mày đều là do mày.
- Đừng có trách ai hết. Có trách thì hãy trách chính bản thân của cô đi. Đừng có ở đó mà ganh ghét với người khác. Thay vì như vậy hãy tự mình mà phấn đấu hơn nữa đi.
- Câm miệng! Mày có quyền lên tiếng dạy đời tao chắc? Nếu không có mày thì Nhất Thiên đã là của tao rồi. Nếu không có mày thì tao đã có cuộc sống tốt đẹp biết bao. Mày có biết vì sao mà Nhất Thiên lại ghét mày đến như vậy không? Vì sao anh ấy hành hạ mày như thế?
- Là do cô? - Tinh Tuyết nhíu mày hỏi.
- Phải. Là tao. Anh ấy đã gần thuộc về tao, chỉ vì mày quay trở về nước khiến mọi kế hoạch của tao đổ bể. Nếu không có mày thì anh ấy đã đồng ý kết hôn với tao rồi...
Còn chưa nghe xong thì có mấy gã đàn ông ập vào trong nhà. Chúng còn ra tay đánh đập Triệu Mãn Anh không thương tiếc. Tinh Tuyết có chút hơi sợ nhưng cô không can thiệp vào.
- Con đĩ, ba mẹ mày đâu? Kêu họ sớm trả tiền đi. Không thì đừng trách bọn tao ác. .
Mấy tên côn đồ đó đạp phá đồ đạc rồi còn đánh đập Triệu Mãn Anh. Tinh Tuyết cũng không muốn ở đây thêm lâu. Rốt cuộc thì cũng có câu trả lời cho bản thân cô. Hơn nữa xem ra chẳng cần đợi cô ra tay thì Triệu Mãn Anh cũng sắp đi đến con cường cùng rồi.
Mở ra đọc thấy Kaisha là con gái nuôi của Triệu gia làm Tinh Tuyết hơi bất ngờ. Trước kia cũng có nghe nói Triệu gia nhận nuôi một cô bé, nhưng lâu dần lại không nghe được tung tích gì từ con gái nuôi đó.
Nhưng điều quan trọng ở đây chính là Kaylin đã nói kẻ chủ mưu là em gái của Kaisha. Tinh Tuyết lật ngay trang sau thì hiện lên hình ảnh của Triệu Mãn Anh. Trong đầu cô lúc này rất nhiễu loạn. Có rất nhiều dữ kiện cô không thể sắp xếp ngay ngắn ngay lúc này được.
Nhưng rồi Tinh Tuyết lại nhớ lại một chút kí ức xưa. Từ thời còn đi học, Triệu Mãn Anh lúc nào cũng tỏ ra thân thiết với cô nhưng sau lưng lại nói xấu cô với các bạn học khác. Không những vậy những lần cô bị bắt nạt thì kẻ đứng sau đều là Triệu Mãn Anh chỉ đạo. Tuy lúc đó Tinh Tuyết không mấy quan tâm vì cô cảm thấy không đáng để tâm đến.
Nhưng bây giờ, Triệu Mãn Anh làm ra điều tồi tệ như vậy. Cô không thể tha thứ cho người đã làm hại đứa con tội nghiệp của cô. Con người lòng dạ nham hiểm như Triệu Mãn Anh tốt nhất nên chịu hình phạt thích đáng của pháp luật đi.
Bàn tay của Tinh Tuyết lúc nào không hay đã siết chặt tập tài liệu đó. Ánh mắt cô chứa đầy thù hận.
...
Không có một ai đứng sau "chống lưng", Tinh Tuyết tự mình đi tới biệt thự của Triệu gia. Nhưng cảm giác rất khác xưa. Nhìn bây giờ trông tồi tàn hơn rất nhiều.
Đi vào bên trong thì đầy các loại rác thải rồi mùi nồng nặc cả lên.
Nhưng Tinh Tuyết không quan tâm, cô đi lên từng phòng một để xem Triệu Mãn Anh ở đâu. Nhưng cả căn nhà đều không lấy một bóng người.
Nhưng khi đi vào phòng của Triệu Mãn Anh, Tinh Tuyết còn phát hiện ra nhiều thứ hơn. Cô ta thậm chí còn làm hình nộm có ghi tên cô rồi còn nhiều bùa yểm lên hình nộm đó. Ngay cả bảng trên tường cũng là những hình bôi đỏ mặt cô lên. Tất cả mọi thứ giống như đang muốn tìm cách hại chết cô cho bằng được vậy.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, Tinh Tuyết đi xuống dưới phòng khách để ngồi đợi. Đến tận trưa thì mới thấy bóng dáng có xe taxi dừng trước cổng. Bước xuống là Triệu Mãn Anh. Cô ả ăn mặc vô cùng "mát mẻ" còn trang điểm rất lồng lộn.
Nhưng điều đấy Tinh Tuyết chẳng quan tâm. Điều cô muốn biết là tại sao con người này lại muốn hãm hại hai mẹ con cô? Và nhất định sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.
Triệu Mãn Anh vừa đi vào thì liền đụng mặt với Tinh Tuyết. Cô ta ban đầu có chút hơi sợ nhưng về sau lại nhếch mép cười nhìn Tinh Tuyết.
Ngồi xuống dưới sofa bám đầy bụi, Triệu Mãn Anh tỏ ra ghét bỏ mà hỏi Tinh Tuyết:
- Mày đến đây làm gì?
- Làm gì? Cô biết rõ rồi còn hỏi. - Tinh Tuyết vẫn đang cố nén cơn tức giận xuống mà nói chuyện tử tế với Triệu Mãn Anh.
- À~ Chắc là đến để gia đình tao sống dở chết dở vì mày như thế nào chứ gì?
Vừa nói xong Triệu Mãn Anh liền đứng dậy đẩy ngã Tinh Tuyết xuống sàn. Cô ta mặt mày vô cùng hung hãn. Còn có vẻ nhìn như muốn bóp chết Tinh Tuyết ngay tại lúc này vậy.
Nhưng Tinh Tuyết vẫn tự mình đứng dậy, phủi lại quần áo mà nói:
- Xem ra gia đình tôi đã thay tôi làm mọi việc rồi. Nhưng tôi đến đây chỉ muốn hỏi cô một điều, tại sao lại làm thế với mẹ con tôi? Tôi đã làm gì hại đến cô hay người thân của cô chưa?
Lúc này Tinh Tuyết mới phẫn nộ mà hỏi Triệu Mãn Anh. Con người độc ác như thế kia có trăm cái mạng cũng không rửa sạch tội.
- Ha, làm gì à? Mày hỏi tao đã làm gì sao? Để tao nói cho mày biết. Đứa bé đó vốn dĩ không nên có mặt trên đời này. Kể cả mày nữa. Mọi thứ tốt nhất tại sao cứ phải là mày? Ngay từ đầu mày đã không nên xuất hiện trong cuộc sống của tao. Nếu mày cứ yên phận mà ở bên Anh du học, thì đã không như ngày hôm nay. Tất cả lỗi là do mày. Cũng vì mà mà ta mới ra nông nỗi như ngày hôm nay con khốn.
Triệu Mãn Anh nói xong liền giằng tóc Tinh Tuyết đẩy cô xuống dưới đất. Nhưng Tinh Tuyết cũng không vừa mà giằng lại tóc Triệu Mãn Anh. Hai người cứ giằng cô qua lại. Tinh Tuyết liền nảy ra ý liền vung khuỷu tay lên mũi của cô ả. Cũng vì đau nên Triệu Mãn Anh liền buông tay khỏi tóc Tinh Tuyết mà ôm lấy mũi của mình.
- Mọi chuyện là do cô tự nghĩ ra. Là do cô tự ghen ăn tức ở với người ta. Tôi chưa từng có ý xấu với cô. Vậy mà cô hết lần này đến lần khác hãm hại tôi. Con người như cô nên để pháp luật xử lý thì hơn.
- Ha, pháp luật sao? Mày nghĩ bây giờ tao còn sợ chắc? Hơn nữa bây giờ tao có giết chết mày ở đây thì pháp luật cũng sẽ không làm gì được tao nữa rồi.
- Con người xấu xa như cô còn có thể xấu xa tới mức nào nữa cơ chứ? - Tinh Tuyết nhìn Triệu Mãn Anh với ánh mắt thất vọng.
Triệu Mãn Anh thấy thế liền tiến lại gần trừng mắt nhìn Tinh Tuyết. Bây giờ mới để ý cô ta đã gầy hơn trước rất nhiều. Hơn nữa dù trang điểm rất kĩ nhưng quầng thâm ở mắt vẫn rất rõ. Hơn nữa gương mặt hốc hác hẳn ra rồi còn cả việc đôi mắt cô cũng lồi ra nhiều hơn trước.
- Mày tỏ vẻ cao thượng cái gì chứ? Cả gia đình mày cũng vậy. Mày nghĩ họ cũng tâm địa tốt đẹp à? Vì mày, vì gia đình mày mà cuộc sống của tao trở nên như này. Mày đều là do mày.
- Đừng có trách ai hết. Có trách thì hãy trách chính bản thân của cô đi. Đừng có ở đó mà ganh ghét với người khác. Thay vì như vậy hãy tự mình mà phấn đấu hơn nữa đi.
- Câm miệng! Mày có quyền lên tiếng dạy đời tao chắc? Nếu không có mày thì Nhất Thiên đã là của tao rồi. Nếu không có mày thì tao đã có cuộc sống tốt đẹp biết bao. Mày có biết vì sao mà Nhất Thiên lại ghét mày đến như vậy không? Vì sao anh ấy hành hạ mày như thế?
- Là do cô? - Tinh Tuyết nhíu mày hỏi.
- Phải. Là tao. Anh ấy đã gần thuộc về tao, chỉ vì mày quay trở về nước khiến mọi kế hoạch của tao đổ bể. Nếu không có mày thì anh ấy đã đồng ý kết hôn với tao rồi...
Còn chưa nghe xong thì có mấy gã đàn ông ập vào trong nhà. Chúng còn ra tay đánh đập Triệu Mãn Anh không thương tiếc. Tinh Tuyết có chút hơi sợ nhưng cô không can thiệp vào.
- Con đĩ, ba mẹ mày đâu? Kêu họ sớm trả tiền đi. Không thì đừng trách bọn tao ác. .
Mấy tên côn đồ đó đạp phá đồ đạc rồi còn đánh đập Triệu Mãn Anh. Tinh Tuyết cũng không muốn ở đây thêm lâu. Rốt cuộc thì cũng có câu trả lời cho bản thân cô. Hơn nữa xem ra chẳng cần đợi cô ra tay thì Triệu Mãn Anh cũng sắp đi đến con cường cùng rồi.