-
Chương 1
Tổ Chim, là công trình trú ẩn an toàn nhất mà loài chim có thể làm. Còn trước mặt Lương Tranh là công trình bằng bê tông quy mô lớn: Tổ Chim, sân vận động chính của thế vận hội loài người. Đừng nói là an toàn, đáng tin cậy, nó còn là biểu tượng mới, là nơi cư ngụ của linh hồn người Bắc Kinh. Những người đến thăm quan Tổ Chim đều sẽ nhớ đến cảnh tượng hoành tráng khi diễn ra thế vận hội.
Lương Tranh cũng không phải ngoại lệ, mặc dù đây đã là lần thứ n anh đến đây.
Lần này Lương Tranh đến để xem mặt, cô gái đó sống ở thôn Á Vận, đương nhiên phải gặp nhau ở đấy rồi. Anh đã chờ đến hơn nửa tiếng đồng hồ, bụng thầm nhủ có khi mình bị cho "leo cây" rồi cũng nên. Bỗng nhiên có một cô gái đeo kính, mặc áo nhung màu đen từ Khu Thể thao dưới nước đi đến chỗ anh. Cô gái bước đi rất nhẹ nhàng, uyển chuyển, mềm mại tựa nhành liễu rũ. Lương Tranh xác định đây chính là nhân vật nữ chính mà anh phải gặp ngày hôm nay, cảm giác cũng không tồi: da trắng bóc, khuôn mặt thanh tú, đặc biệt là mái tóc mây bồng bềnh bay trong gió. Sự mệt mỏi của Lương Tranh bỗng chốc tan biến, anh ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, thái độ nghiêm túc hẳn: cho dù có phải đợi thêm nửa tiếng nữa cũng đáng lắm.
"Xin chào, xin hỏi anh có phải là Lương Tranh không ạ?", cô gái lên tiếng trước bằng giọng phổ thông chuẩn. Nhìn kĩ thấy trên trán cô gái này đã có nếp nhăn, bọng mắt cũng rất to, rõ ràng là rất giống Đại Ngọc[1].
[1] Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng
"Là tôi đây! Cô... là cô giáo Trần đúng không?". Lương Tranh lần đầu tiên đi xem mặt nên cũng có đôi chút căng thẳng, sự căng thẳng khiến cho lời nói của anh thiếu dứt khoát.
"Anh là người vùng nào?"
"Tôi ở Triều Bắc, gần Trùng Khánh ấy!"
"Thảo nào giọng anh có vẻ nặng! Trên đường đi tôi có chút việc phải làm nên đến muộn một chút, thật ngại quá, đã để anh phải chờ lâu rồi!"
"Cũng không sao, còn chưa đến một tiếng đồng hồ mà..."
Lương Tranh vốn chỉ định nói đùa cho vui, nào ngờ có vẻ hơi quá trớn, cô gái không những không thấy hài hước mà còn tỏ vẻ không vui. Giữa hai người xuất hiện một khoảng lặng. Bắc Kinh hiện giờ vẫn khá lạnh, lá non vẫn chưa nhú lên, những cơn gió xuân tháng Hai vẫn lạnh cắt da cắt thịt, vì vậy cho dù Tổ Chim có hoành tráng đến đâu, giờ cũng hiện lên hết sức tiêu điều. Trên đường lác đác người qua lại, ai cũng thu mình trong lớp áo khoác dày.
"Cô có lạnh không? Có cần tìm chỗ nào ngồi uống cái gì không...", Lương Tranh thấy mũi mình ngưa ngứa, anh dám chắc mình đã bị cảm cúm rồi.
"Tôi không lạnh, tôi ổn mà!", cô Trần liếc cái cổ đang rụt vào trong lớp áo của Lương Tranh, ánh mắt có vẻ khinh thường.
Lương Tranh thấy vậy liền ngẩng cao đầu, chỉ sợ lộ vẻ yếu đuối trước người phụ nữ trước mặt, gây mất ấn tượng trong lần đầu gặp mặt: "Ha ha, vậy thì tốt! Cô Trần dạy môn gì vậy?"
"Ngữ văn".
"Trùng hợp thật đấy, nếu như là năm năm trước thì chúng ta cùng ngành đấy!"
Nghe Lương Tranh nói mình cũng từng làm thầy giáo, cô Trần liền hào hứng hẳn lên: "Anh cũng từng là giáo viên à?"
"Tôi từng dạy một năm ở trường cấp hai, tôi dạy môn Ngữ văn".
"Đám học trò đó có thích anh không?"
"Nói là thích thì khiêm tốn quá! Lúc tôi nghỉ dạy, chúng nó còn bỏ học, khóc lóc ầm ĩ, còn tiễn tôi mấy cây số đấy. Quà kỉ niệm nhiều thì khỏi nói, lại còn cả thư tình ướt át nữa chứ..."
"Ha ha... thú vị nhỉ! Anh có viết thư hồi âm cho bọn chúng không?", đây là lần đầu tiên cô Trần cười, nụ cười đẹp phảng phất sự đáng yêu của trẻ con.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại. Lương Tranh dường như cũng không thấy lạnh như lúc đầu, anh châm một điếu thuốc: "Thực ra tôi phản đối việc thầy trò yêu nhau! Học trò vẫn chưa trưởng thành, hoàn toàn không hiểu được tình yêu là cái gì. Những người thầy với tư cách là "kiến trúc sư của tâm hồn" càng không thể "đầu cơ" vào đó để kiếm lời được. Nhân dân và chính phủ yêu cầu anh tưới tắm cho tâm hồn bọn trẻ chứ không bảo anh bắt giữ trái tim chúng... cô thấy có đúng không?"
"Nhưng đứng trước tình yêu, mọi người đều bình đẳng, không có sự hạn chế về tuổi tác và thân phận".
"Điều cốt yếu là không thể bình đẳng được, tình yêu là một cuộc chiến! Một bên là lính mới tò te, một bên đã là bậc thầy trên sa trường. Cuộc chiến này làm sao đánh nổi... Tôi nói hơi khó nghe một chút, những người thầy mà yêu học trò chẳng khác gì lừa phỉnh trẻ con để làm trò đồi bại, thật chẳng khác gì sói đội lốt cừu!"
Lương Tranh thấy mặt cô giáo Trần bỗng chốc trắng bệch, như thể vừa đắp một lớp mặt nạ bằng bột mì vậy. Lương Tranh vội vàng hỏi cô có làm sao không, cô Trần chỉ gượng gạo gật gật đầu, sau đó nói muốn về nhà nghỉ ngơi. Lương Tranh bắt một chiếc taxi, kiên quyết đòi đưa cô đến bệnh viện, nào ngờ cô một mực từ chối, bảo anh lái xe phóng vèo đi mất.
Trên đường về nhà, Lương Tranh cảm thấy rất khó hiểu, không biết cái cô Trần này có mắc bệnh nan y gì không?
Tối hôm đó, bệnh cảm cúm của Lương Tranh càng thêm trầm trọng. Đau đầu thì khỏi nói, còn bị sổ mũi, nhức mắt cả cuộn giấy vệ sinh đã nhanh chóng hết bay, còn nhanh hơn cả chùi... Hôm sau, bạn anh gọi đến nói cô Trần đã từ chối khéo anh. Lương Tranh không khỏi cảm thấy hụt hẫng, cũng không cam tâm. Lần đầu tiên gặp mặt, mặc dù nói chuyện không hợp cạ lắm nhưng bản thân anh thể hiện cũng tương đối tốt, sao lại bị từ chối ngay được nhỉ? Chắc chắn là có bí mật gì không thể nói ra đây mà. Lương Tranh liền hỏi bạn có phải cô Trần bị bệnh gì không, trông người có vẻ lắm bệnh tật.
Chẳng có bệnh gì hết, cùng lắm chỉ có bệnh tim thôi. Bạn anh giải thích thêm, cô Trần trước từng dạy học ở một trường cấp ba ở huyện, từng nảy sinh tình cảm với học trò của mình, kết quả là bị phụ huynh của em đó tố cáo, sở giáo dục đã ép cô phải thôi việc. Sau khi mất việc, cô Trần cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại huyện, miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, đành phải đến Bắc Kinh, giờ đang dạy ngữ văn trong một trường tư. Cô hi vọng có thể tìm được một người thấu hiểu cô, càng hi vọng có được một người thông cảm cho cảnh ngộ của mình.
Chẳng trách mà cô Trần lại từ chối Lương Tranh. Lương Tranh cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, ít nhất thì lí do bị từ chối không phải vì diện mạo không đạt tiêu chuẩn mà chỉ là vì tính cách không hợp mà thôi. Anh thầm nhủ trong lòng: Thầy trò yêu nhau là con dao hai lưỡi, không chỉ hại người mà còn hại cả mình. Mà cái miệng của mình cũng thật thất đức, chọc đúng vào vết thương của người ta, chẳng trách mà người ta trở mặt ngay tại trận. Đúng là họa từ miệng mà ra, sau này phải rút kinh nghiệm mới được.
Lương Tranh ở trong khu đô thị Quốc Mỹ, Triều Dương, đó là một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, nằm theo hướng Đông Tây. Anh ở phòng rộng, còn gi¬an phòng nhỏ để cho Ngô Hiểu Quân. Ngô Hiểu Quân là đồng nghiệp cũ của Lương Tranh lúc anh còn là làm ở công ty sách báo, cũng là người vùng Bắc Phiêu như anh. Hai người có cùng tính cách, tuổi tác tương đương, địa vị ngang hàng, vì vậy nên chuyển đến ở chung với nhau.
Sau bữa tối, Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: "Nghe nói cậu đi xem mặt nhưng thất bại!"
"Cô giáo đó bị mắc bệnh sạch sẽ quá, tớ pass cô ta rồi!", Lương Tranh nói dối mà mặt không biến sắc.
"Đúng là trai thừa, gái ế. Nếu đã ế rồi thì chắc chắn phải có nguyên nhân ế chứ!"
"Nguyên nhân gì?", Lương Tranh hơi tò mò.
"Nhiều lắm. Gặp trở ngại về tình cảm, tư tưởng ngồi ôm cây đợi thỏ, lí tưởng hóa tình yêu và hôn nhân, thiếu cảm giác an toàn, cơ sở vật chất không ổn định... Đấy đều có thể là nguyên nhân!", Ngô Hiểu Quân vừa cao giọng trình bày vừa bấm ngón tay, điệu bộ có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Lương Tranh bật cười, ném điếu thuốc cho Ngô Hiểu Quân, mình cũng châm một điếu rồi bảo: "Hài, cũng có lí đấy! Cậu nghiên cứu mấy chuyện kiểu này cũng không ít đâu nhỉ?"
Ngô Hiểu Quân rất một hơi, khẽ nhướn mày, đắc chí nói: "Người anh em, gần đây tôi đang bận viết một cuốn sách, tên là Vì sao bạn lại ế đấy?"
"Mau mau viết cho xong đi! Để cho mấy thằng trai ế muốn lấy vợ mà không lấy nổi nhưng không thể không lấy như cậu đọc tham khảo. Các cậu đang trở thành quả bom nổ chậm, gây cản trở sự phát triển của xã hội đấy! Ai cũng ham hố tự do, không có chút trách nhiệm nào cả, thế này thì lấy ai làm người kế tục sự nghiệp hiện đại hóa xã hội này nữa?"
Ngô Hiểu Quân lườm Lương Tranh một cái sắc lẻm: "Dào ôi, cậu thì không ế chắc?"
"Với điều kiện của tôi, cộng thêm mấy cái bằng trong ngoài nước như tôi, chỉ cần muốn lấy là lấy được ngay, chẳng qua chỉ là một câu nói thôi mà!", Lương Tranh không phục, ra sức khoe khoang bản thân.
"Ok, cứ thả sức mà nói khoác đi. Với kiểu tự cho mình là giỏi như cậu, ế dài là cái chắc. Cậu tin không? Hay chúng ta đánh cược chứ?"
"Tôi quyết không đánh cược với thằng trai tân già như cậu, chẳng may mắn chút nào!"
Ngô Hiểu Quân ném mạnh cái gối dựa trên sôpha về phía Lương Tranh: "Này, đừng có mang chuyện này ra mà nói nhé, có ích lợi gì chứ hả?"
"Ha ha ha..."
***
Tết Nguyên tiêu, Lương Tranh gọi điện cho mẹ vào buổi trưa, vẫn là những câu hỏi hai cụ có khỏe không, tết Nguyên tiêu ăn món gì. Mẹ nói bố ra ngoài đánh cờ rồi, càng lớn tuổi tính khí càng khó chịu, bảo Lương Tranh tuyệt đối đừng chọc giận bố, thường ngày bố nói gì cũng phải nghe theo. Bà còn nói cuối năm tốt nhất là dẫn được một cô bạn gái về, nhưng nếu không dẫn được ai về cũng không sao, nhất định phải tìm cho được một người mình yêu, đừng kết hôn vì ép buộc...
Cúp điện thoại, Lương Tranh hạ quyết tâm năm nay nhất định phải tìm cho ra một nửa của mình, cho dù có phải đi cướp cũng phải cướp một cô về bằng được.
Buổi tối, Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân nấu một bàn đầy thức ăn ngon, bật hết đèn lên, sau đó ngồi trong phòng khách vừa uống rượu vừa nói chuyện. Ngô Hiểu Quân nói, chỉ có như vậy mới ra không khí tết Nguyên tiêu. Trên ti vi đang phát chương trình chào mừng tết Nguyên tiêu, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa rộn ràng, thỉnh thoảng lại có tiếng còi ô tô vọng vào. Tết Nguyên tiêu như một cây gậy đánh thức tất cả những người còn đang ngủ quên trong không khí Tết: Tết đã hết, năm mới đã bắt đầu rồi. Do đó mọi người đều vui chơi hết mình trong mấy ngày tết này, đường như ai cố sức nắm lấy cái đuôi của năm cũ nhưng chỉ còn lại sự nhớ nhung và hụt hẫng.
Cả hai người đều uống khá nhiều, Ngô Hiểu Quân cầm điện thoại lên, lớn tiếng nói chuyện với bố, còn Lương Tranh lặng lẽ về phòng. Anh cũng muốn gọi điện cho người cha sức khỏe ngày càng kém, mái tóc ngày càng bạc, tính khí ngày càng thất thường một cuộc, hỏi thăm sức khỏe, sau đó thể hiện quyết tâm của mình, nhưng anh không sao nói nên lời. Lương Tranh mở máy tính, bật bài hát Cha của Thôi Kinh Hạo:
Đó là lúc tôi còn nhỏ
Thường ngồi trên vai cha
Bố là câu thang lên trời cao
Bố là con trâu kéo chiếc xe
Không thể quên những bữa cơm đạm bạc nuôi tôi khôn lớn
…
Lương Tranh thấy mắt mình ươn ướt. Trước đây anh cho rằng bài hát này thật quê, nhưng giờ nghe lại thấy rất lọt tai, rất ấm áp. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại lóe lên những bông pháo hoa, sự ồn ào qua đi sẽ còn lại sự im lìm dai dẳng. Ngồi bên giường, Lương Tranh có cảm giác hụt hẫng khó tả, gần ba mươi tuổi đầu rồi, đã chưa vợ con, lại chẳng có sự nghiệp, có thể nói là chẳng việc gì ra hồn. Những điều này hoàn toàn trái ngược với những gì mà anh từng tưởng tượng trước đây. Sự hoang mang và bế tắc chẳng hiểu từ đâu ập đến, đánh vào nơi sâu nhất trong trái tim Lương Tranh. Mãi cho đến khi anh nằm xuống giường, tắt đèn đi và nhắm mắt lại, đám mây mù ấy vần đang vần vũ trong đầu anh...
Lương Tranh không hề vì lần đầu đi xem mặt thất bại mà nản lòng, anh càng không vì sự đả kích của Ngô Hiểu Quân mà dừng bước. Nhưng anh bắt đầu tiến hành phân loại và sàng lọc những cô gái mà bạn bè giới thiệu. Những cô chỉ thích ăn chơi, lười làm: loại; những cô được nuông chiều quen: loại; những cô ngang ngược vô lối: loại; những cô ham tiền: loại; từng bị tổn thương vì tình cảm: loại; có quá nhiều chuyện phức tạp: loại... Vốn dĩ danh sách đã không nhiều, sau lần sàng lọc này, ứng cử viên xem ra chẳng còn lại bao nhiêu.
***
Tại một cửa hàng đồ ăn Nhật, Lương Tranh ngồi ngây ra trong góc. Anh đến sớm hơn nửa tiếng là bởi vì chú Hoàng nói người ấy là một "cô gái trẻ tài năng" coi thời gi¬an là vàng bạc, tuyệt đối không chấp nhận việc đến muộn. Ngoài ra, anh cũng muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cho người ta. Người ta là phụ nữ tài năng, là tinh hoa của xã hội, còn mình chỉ là một người làm công ăn lương quèn, vì vậy phải có thái độ thực sự đứng đắn và nghiêm túc, đành phải lấy cái tốt bù đắp cái xấu vậy. Lương Tranh đang bần thần thì tiếng gót giày gấp gáp nện xuống nần nhà vọng đến tai anh. Tiếp theo đó là bóng dáng một cô gái rất thanh lịch, trên người mặc toàn hàng hiệu, đang cúi nhìn anh như dò xét.
"Anh là Lương Tranh phải không?", cô gái sành điệu hỏi anh.
Lương Tranh lập tức đứng thẳng người, lấy hết công lực để trả lời: "Vâng. Cô là cô Chung phải không? Mời ngồi!"
"Vâng, cứ gọi tôi là Chung Hiểu Huệ là được rồi!"
Chung Hiểu Huệ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chỉnh đốn lại trang phục đôi chút rồi vẫy tay gọi phục vụ. Chung Hiểu Huệ gọi món rất nhanh, dứt khoát và gọn gàng, không chút ngập ngừng. Lương Tranh bảo nhân viên phục vụ làm hai suất, mặc dù cách gọi món này rất nhanh gọn nhưng lại thể hiện không có cá tính. Xét trên phương diện này thì Lương Tranh đã thua đậm. Chung Hiểu Huệ đứng dậy rót hai cốc trà, những ngón tay thon dài cẩn thận bê cốc trà mời anh. Lương Tranh đón lấy cốc trà, dường như mũi anh còn ngửi thấy cả mùi thơm thoang thoảng của nước hoa từ người cô. Mùi hương quyến rũ như một cơn gió xuân mơn man, khiến cho Lương Tranh chợt thấy rạo rực.
Chung Hiểu Huệ nhấp một ngụm trà, nhìn Lương Tranh đang ngẩn ra nhìn mình liền bật cười: "Anh đến từ sớm phải không?"
"Cũng không sớm lắm, chưa đến một tiếng đồng hồ đâu!"
"Hài, đúng là lãng phí!"
Lương Tranh cũng nhấp một ngụm trà, sau đó nói theo kiểu tự trào: "Đúng thế! Chỉ có điều lãng phí thế này cũng đáng! Chúng tôi làm kinh doanh có một nguyên tắc, đó là thà ngồi đợi khách hàng còn hơn để khách hàng phải đợi!"
"Vậy xem ra tôi là khách hàng lớn của anh rồi!"
"Có thể nói là khách VIP đấy!"
Chung Hiểu Huệ bật cười: "Thế thì anh nhiều khách VIP lắm nhỉ?"
"Xét trên khía cạnh nghề nghiệp thì không ít!", Lương Tranh khéo léo trả lời câu hỏi xoáy của Chung Hiểu Huệ, vừa không để mình phải bối rối, vừa nhấn mạnh được thái độ tôn trọng nghề nghiệp của bản thân. Điều đó cho thấy, đi xem mặt không chỉ là đi xem mặt mũi ra sao, tìm hiểu thân thế thế nào mà còn là một quá trình đấu trí đấu dũng.
"Các anh thường xuyên phải đi công tác vất vả lắm phải không?"
"No pain no gain!", đây là một trong số ít những câu thành ngữ tiếng Anh mà Lương Tranh nhớ được, phải tranh thủ vận dụng ngay.
"Đúng thế, cuộc đời rất công bằng, anh muốn có nhiều thì phải bỏ ra nhiều..."
Đề tài càng lúc càng nghiêm túc, Lương Tranh cảm thấy nếu cứ nói tiếp như vậy sẽ chẳng còn giống không khí của buổi đi xem mặt nữa. Nghĩ vậy nên anh chuyển chủ đề luôn: "Cô có về quê ăn tết không?"
"Không, tôi làm gì có thời gi¬an!"
"Sếp của các cô đáng sợ thật đấy!"
Chung Hiểu Huệ không nói gì. Nhân viên phục vụ bê thức ăn lên. Chung Hiểu Huệ liền phàn nàn về việc mãi mới mang thức ăn lên, cô phục vụ liền giải thích hiện đang là giờ đông khách của cửa hàng, họ bận đến tối mắt tối mũi, nên không phục vụ kịp được. Cô nhân viên cúi gập lưng chào họ rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Chung Hiểu Huệ uống hết bát canh trước rồi mới bắt đầu "tiêu diệt" phần thức ăn của mình, nhanh như cơn lốc. Lương Tranh vốn định ăn chậm rãi để thể hiện phong cách lịch lãm của mình, nhưng thấy Chung Hiểu Huệ ăn nhanh như thế nên anh cũng ngại chẳng dám ăn chậm nhai kĩ. Lương Tranh thầm nhủ trong lòng, đây đúng là "hổ nữ", trước mặt đàn ông mà chẳng buồn để tâm đến hình tượng của bản thân, xem ra mình chẳng có cách gì diễn trò được rồi. Nếu đã không có thành tâm thì còn đi xem mặt làm cái gì? Thế này chẳng phải lãng phí thời gi¬an của cả hai sao?
Chung Hiểu Huệ đợi Lương Tranh ăn xong liền đưa giấy ăn cho anh, mỉm cười: "Tôi ăn rất nhanh, anh đừng để bụng nhé!"
"Tôi hiểu mà, các cô ngay cả lúc ăn cơm cũng dùng tốc độ của So¬ho[2]"
[2] Tên một trang mạng của Trung Quốc.
"Ha ha, tôi đã bảo chú Hoàng cho tôi bản lí lịch của anh rồi: tốt nghiệp một trường đại học bậc trung, trước đây từng là biên tập viên, giờ đang là nhân viên mak¬ert¬ing tài năng, đến Bắc Kinh sau một mối tình khắc cốt ghi xương, năm ngoái đã chia tay..."
Ôi mẹ ơi, chú Hoàng sao lại xấu xa thế, đi kể hết đời tư của mình ra với người ta, ngay cả chuyện xấu cũng không tha. Lương Tranh ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang dậy sóng, cảm giác vô cùng mâu thuẫn, giống như một người đang chờ đợi bị tuyên án vậy. Anh không hi vọng Chung Hiểu Huệ sẽ rung động trước mình ngay, nhưng cũng không muốn buổi xem mặt kết thúc sớm như thế này.
Chung Hiểu Huệ im lặng một lát rồi đột ngột hỏi: "Anh có cách nhìn nhận ra sao về người đàn ông làm nội tướng trong gia đình?"
"Cũng giống như người phụ nữ làm nội tướng thôi, tôi thấy bản chất chẳng có gì khác biệt cả".
"Anh thấy như thế là bình thường à? Đàn bà nuôi đàn ông?", Chung Hiểu Huệ chất vấn.
"Bình thường! Đã là thế kỉ 21 rồi, ngày nào cũng hô hào nam nữ bình đẳng, cái gì gọi là bình đẳng? Đàn bà suốt ngày ở ngoài lăn lộn, đàn ông ở nhà nấu nướng, tắm giặt, thay tã lót cho con mà không có ai xì xầm gì, như vậy mới là bình đẳng!". Lương Tranh nói mãi, nói mãi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hình như anh đã rơi vào cái hố của Chung Hiểu Huệ.
"Giả sử chúng ta kết hôn, tôi nói là giả sử nhé, anh có tình nguyện làm người đàn ông của gia đình không?"
"Toàn thời gi¬an hay chỉ là bán thời gi¬an?"
Chung Hiểu Huệ nhìn Lương Tranh hồi lâu, nói vẻ chắc nịch: "Toàn thời gi¬an"
Lương Tranh cười không nổi, ngập ngừng mãi không nói lên lời. Giờ thì anh hiểu rồi, Chung Hiểu Huệ đang cần tìm một người chấp nhận phục vụ cô, một người giúp việc nam để làm hết việc nhà. Thực ra việc này cũng chẳng có gì không được, trên đời thiếu gì người đàn ông ăn bám đàn bà, hơn nữa kiểu gì cũng phải có một người hi sinh vì gia đình, nhưng Lương Tranh hiểu mình không làm nổi. Nếu muốn ổn định và thoải mái, hồi đó anh đã chẳng bỏ công việc giáo viên để đến Bắc Kinh lăn lộn. Bố anh mà biết con trai mình ở nhà ăn bám vợ chắc sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh mất.
Chung Hiểu Huệ dường như đã nhận ra điều gì. Cô đưa cho Lương Tranh một tấm danh thiếp: "Anh cân nhắc đi, cảm thấy thích hợp thì chúng ta chính thức qua lại!"
"Không thể hạ xuống thành nhân viên bán thời gi¬an sao?", Lương Tranh nói như năn nỉ.
"Không được, chuyện này không thể thay đổi được!"
Ra ngoài, Lương Tranh châm điếu thuốc, một mình lang thang trên những con phố tấp nập người qua lại. Bên phải là những tấm biển hiệu lấp lánh đèn, bên trái là dòng xe tấp nập. Anh đến một ngã tư, nhìn thấy có mấy người đi đường đang mắc kẹt giữa đường. Họ đang hoang mang, bất an khi phải đối mặt với dòng xe vun vút lao đi trên đường, mặc dù đã cố gắng trấn tĩnh nhưng sự nơm nớp vẫn ánh lên trong ánh mắt...
Lương Tranh lấy điện thoại nhắn cho chú Hoàng một cái tin: "Xem mặt thất bại rồi, lần sau cháu mời chú uống rượu, không cần nhắn lại đâu!", sau đó anh ném cái danh thiếp của Chung Hiểu Huệ vào sọt rác.
***
Lương Tranh đã đón ngày lễ Tình nhân năm ngoái cùng với bạn gái Triệu Tư Mạn, có rượu vang và hoa hồng đỏ, còn có cả tình yêu. Nhưng năm nay anh lại đón ngày lễ này với một đám người xa lạ, vì vậy Lương Tranh cảm thấy vô cùng không tự nhiên. Anh chửi thầm Ngô Hiểu Quân là loại đàn ông chỉ biết rúc đầu trong nhà, nếu như anh ta đến thì ít nhất Lương Tranh cũng có một người bạn để nói chuyện. Nếu vậy anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, sẽ không căng thẳng và cảm thấy không sao tìm được một chỗ thích hợp cho mình như lúc này.
Đây là khách sạn San¬li¬tun, nơi đang tổ chức một buổi tiệc xem mặt lớn. Sở dĩ chọn đúng vào ngày Tình nhân là bởi vì đối với những trai thừa, gái ế thì ngày lễ Tình nhân chính là ngày cô độc và chán ngán nhất. Cô đơn thì cần phải an ủi, mà phương pháp an ủi đơn giản và hiệu quả nhất chính là để cho những tâm hồn cô độc an ủi lẫn nhau. Lương Tranh không hề cảm thấy mình quá cô độc, nhưng anh cần có một cuộc hôn nhân, vì vậy anh đã đến đây. Mấy cô gái xinh đẹp, thân hình hình chữ S chuẩn đã được cả tá đàn ông vây quanh từ lâu, bên ngoài vòng vây còn có bao nhiêu gã trai hau háu như hổ đói. Lương Tranh thử tìm cách chen vào nhưng không thành công. Hơn nữa anh cũng tự biết thân biết phận, cho dù có chen vào cũng chẳng làm được gì, dù gì thì anh cũng chẳng địch lại được ngần kia người.
Hôm nay các cô gái đến tham gia buổi tiệc này cũng chẳng ít, phải đến mấy chục cô. Trẻ thì chắc vừa mới tốt nghiệp đại học, già thì chắc cũng ngoài ba mươi. Cao thấp, gầy béo đủ cả, có xinh có xấu, nói chung là không thiếu thứ gì. Bởi vì đây là buổi tiệc xem mặt, không phải là đi thi hoa hậu, chỉ là để tìm đối tìm cặp chứ không phải để tụm năm tụm ba... Thực ra người ít hay nhiều không quan trọng, quan trọng là chẳng có cô nào lọt vào mắt xanh của Lương Tranh cả. Thay vì bảo Lương Tranh đến tìm đối tượng kết hôn, thà cứ nói anh đến tìm cái "duy nhất" trong đám đông thì đúng hơn. Nhưng điều đáng buồn là, tình cảm sét đánh chỉ có trong truyền thuyết, tìm được người tri âm tri kỉ thật là điều khó khăn.
Đây chính là lí do vì sao nhiều người ế. Bọn họ luôn kiên định lí tưởng "sống để yêu". Nếu không thà ở vậy một mình, thà chết, thà cô độc cả đời chứ không tìm đại một người để lấp chỗ trống.
Lương Tranh đứng thu mình trong một góc quan sát đám người này, nhìn bọn họ mượn dũng khí từ rượu để đánh bóng bản thân... Tất cả những thứ này thì có liên quan gì đến bản thân nhỉ?
Không hề ! Anh đang tưởng tượng xem làm thế nào để gặp gỡ với người tình trong mộng của mình, làm thế nào để tìm được "duy nhất trong đời mình". Sau đó cùng nhau đi du lịch, đi xem phim, cùng nhau nô đùa. Hai người sống với nhau đến răng long đầu bạc, dắt tay nhau đi tản bộ dưới hàng cây rợp bóng, cùng nhau nhớ lại những khoảnh khắc của tuổi trẻ...
Trong lúc Lương Tranh đang mơ màng thì đột nhiên có một cô gái xuất hiện bên cạnh anh. Nói một cách chính xác thì đó là một cô gái khoảng ba mươi lăm tuổi, thân hình gợi cảm và nồng nặc mùi rượu. Cô gái cười nhạt rồi nhấc cao cái ly lên, Lương Tranh hơi sững người rồi cũng giơ cao cái ly lên đáp trả. Lương Tranh chỉ khẽ nhấp một ngụm còn cô gái thì uống cạn, sau đó nghiêng cốc, ngạo nghễ nhìn anh. Lương Tranh đành phải cạn ly. Mùi rượu vang dịu ngọt, khác hoàn toàn so với tâm trạng phức tạp của anh lúc này.
"Hình như anh không tập trung lắm thì phải?", cô gái nhếch khóe môi, vẻ tình tứ.
Lương Tranh cười: "Cô biết nhìn thấu tâm lí người khác à?"
"Nếu tôi mà biết thì đâu phải ngồi đây?"
"Thế cô sẽ ở đâu? Bàn đàm phán chắc?"
"Ha ha... thì tôi đã không phải tham gia cái buổi tiệc chán ngắt này!"
"Người đọc được suy nghĩ của người khác chưa chắc đã kết hôn sớm. Đứng trước mặt phụ nữ, đàn ông đều là lũ động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cô càng đọc chỉ càng thấy kinh tởm mà thôi..."
"Ừm, nghe cũng có vẻ có lí!"
Lương Tranh sờ túi lấy bao thuốc, cô gái đưa tay ra xin một điếu, Lương Tranh liền châm thuốc cho cô trước rồi châm cho mình sau. Cô gái rất mạnh một hơi rồi ho sặc sụa. Lương Tranh nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, trịnh trọng nói: "Rượu phải thưởng thức từ từ, thuốc cũng phải hút từ từ. Còn về người ấy mà, cũng phải từ từ kiếm..."
Cô gái khẽ hừ giọng, có vẻ bất cần: "Hồi đầu tôi cũng nghĩ như vậy, với tuổi trẻ và nhan sắc của mình, cứ từ từ mà chọn, từ từ mà đợi, nhưng rồi giờ sao? Chớp mắt đã bốn năm... Người thì đã từng li hôn, người thì có cả con nhỏ; điều kiện tốt thì chẳng ngó ngàng đến tôi, điều kiện kém tôi lại không cam tâm. Giương mắt nhìn những gã đàn ông trước đây từng theo đuổi mình kết hôn rồi sinh con, hạnh phúc mỹ mãn, anh có còn nghĩ phải từ từ tìm kiếm nữa không?"
Lương Tranh không trả lời câu hỏi này, anh cũng không muốn tranh cãi lời người phụ nữ "quá khích" này. Quỹ đạo sống của mỗi người không giống nhau, đôi bên không thể sao chép hay tham khảo của nhau được. Anh chỉ mỉm cười đáp lễ, sau đó lặng lẽ hút thuốc. Cô gái gẩy gẩy điếu thuốc chẳng mấy thành thạo, có thể thấy cô hút thuốc chẳng qua là vì xúc động nhất thời. Lương Tranh dùng nĩa xiên một miếng dưa đưa cho cô. Cô gái cắn một miếng, hỏi: "Còn anh thì sao, tình hình thế nào?"
"Nói văn vẻ một chút thì tôi đang trên đường, trên đường xem mặt!"
"Thế còn nói thẳng ra thì sao?"
"Muốn tìm một người phụ nữ ngủ chung cả đời một cách hợp pháp..."
Cô gái cười tinh quái, cẩn thận cắn một miếng dưa rồi hỏi tiếp: "Tôi thấy anh cũng được lắm mà, lại rất biết quan tâm người khác, sao lại ế thế?"
"Cô không nên hỏi tôi, để tôi hỏi đám con gái các cô mới phải!"
"Ha ha, anh thật biết đùa!"
Hai người vừa nói chuyện vừa uống rượu. Cô gái càng lúc càng nói nhiều. Cô đến Bắc Kinh năm 2000, giờ đang mở một cửa hàng quần áo ở gần vườn bách thú, năm 2007 đã mua được một căn hộ ở khu vực Phong Đài. Mặc dù hiện giờ cô không phải lo chuyện ăn ở nhưng trong lòng cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt để sống cuộc sống yên ổn như mọi người. Nhưng sự thực luôn trái ngược với mong ước, cô suốt ngày đi xem mặt mà chẳng có kết quả gì. Bước tiếp theo cô chuẩn bị đăng kí đi xem mặt ở đài truyền hình, cô không tin là cả nước này, thậm chí là cả thế giới này không có nổi một người đàn ông thuộc về mình.
Đúng là đồng bệnh tương liên, Lương Tranh rất thông cảm với cô gái này, cũng rất muốn giúp, nhưng lại không thể "hi sinh bản thân" để giúp cô ấy được. Tình chị em đối với Lương Tranh mà nói mặc dù độ khó không lớn nhưng cự li lại quá lớn. Hơn nữa rõ ràng là đối phương cũng chỉ coi anh như một cậu trai ít tuổi mà thôi. Hai người lại uống thêm vài ly, nói chuyện phiếm thêm dăm ba câu, cô gái ngà ngà say lảo đảo bỏ đi. Cái bóng cô đơn ấy đã nhắc nhở Lương Tranh một điều: "Em trai, tuyệt đối đừng có dẫm lên vết xe đổ của chị. Lên ti vi xem mặt chẳng khác gì tự bôi tro trát trấu vào mặt!"