Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
- Jack có chuyện rồi...
Hoàng Phong không nói, vẻ mặt hoá nghiêm trọng đi nhanh vào trong nhà. Bên ngoài này, Hạ Trâm cũng rất nôn nóng muốn được biết sự việc bên trong. Cô lén lút, đứng ngoài cửa nhìn vào. Có đứa bé 7 tuổi nằm rạp trên sofa, anh cuống quýt bế nó lên, lo lắng đặt tay lên trán.
Đúng như dự đoán, cậu bé Jack tái phát bệnh cũ. Hoàng Phong quát Mia:
- Cô làm mẹ thế này à! Để con bị bệnh mà không mang đến bệnh viện!
- Em... em bận quá... nên không biết... Hoàng Phong, chúng ta... đưa con tới bệnh viện thôi.
Từ " con " được cả Hoàng Phong và Mia nói ra không khác nào một con dao sắc, vô tình mà cứa vào tim Hạ Trâm thêm một lần nữa. Những chuyến công tác bất thường đến Maldives, những cuộc gọi quá giấc khiến anh đau đầu, những điều mà anh giấu cô... Thì ra, thì ra là thế này. Là anh đã không giữ lời hứa, là anh đã không chung thủy. Là anh đã rũ bỏ mẹ con cô.
Thấy Hoàng Phong cùng Mia bế bé trai đó ra, Hạ Trâm chạy nhanh ra taxi, tiếp tục bám theo anh vào bệnh viện. Jack vào phòng cấp cứu, Hoàng Phong đăm chiêu trầm ngâm chờ đợi, Mia chỉ một lòng hướng về anh. Cô chẳng quan tâm Jack thế nào, chỉ cần được gặp anh là cô mãn nguyện. Chỉ cần anh đến với cô mà bỏ người phụ nữ đó là cô ưng lòng.
Từng giờ trôi qua, Hạ Trâm vẫn im lặng, đứng sau bức tường quan sát anh. Trong lòng trống rỗng, không chút cảm giác gì hết. Đã đến lúc, cô nên làm mọi việc được sáng tỏ rồi.
...
Đèn phòng cấp cứu tắt là 1 tiếng sau, Hoàng Phong gấp gáp hỏi bác sĩ phẫu thuật. Nhận được kết quả an toàn, anh thở hắt ra. Mia lấy cớ, ôm anh nói:
- Con không sao rồi. Cảm ơn anh...
- Phong!
Hạ Trâm thẫn thờ bước ra. Hoàng Phong lập tức đẩy Mia ra khỏi người mình. Anh đi đến bên cô, bối rối hỏi:
- Trâm Trâm... Sao em lại ở đây?
- Hức... Em không ngờ, em không ngờ anh lại như thế. Con người anh sống thật sợ! Cô ta là ai, đứa bé trong kia là ai? Là ai... mà có thể khiến cho anh luôn suy nghĩ, luôn đi đến bất cứ lúc nào? Họ quan trọng hơn em và con sao? Anh ác lắm...
- Vợ, nghe anh giải thích đã.
- Đã rõ ràng rồi, anh còn muốn nói thêm những điều khiến em khổ tâm thêm nữa sao?
Hoàng Phong đau lòng nhìn cô khóc. Anh ôm chặt cô, Hạ Trâm phũ phàng đẩy mạnh anh ra. Cô chẳng hề muốn anh động vào mình. Nhưng Hoàng Phong vẫn cứ kiên định mà giữ chặt cô trong lòng, cất giọng trầm ấm:
- Anh xin lỗi, cả ngày qua... đã quá bỏ bê em. Nói là tuần trăng mật, nhưng nó vẫn không trọn vẹn như anh nói. Anh biết em buồn, anh biết dù em nói không, nhưng thật tâm mọi chuyện em vẫn rất quan tâm, suy nghĩ. Trâm Trâm, anh sẽ nói hết mọi chuyện với em, rằng...
Đang muốn giải thích rõ ràng với cô thì Mia tới kéo tay anh, chỉ vào phòng bệnh nói:
- Anh vào thăm Jack đi... Con nó hình như...
- Cô vào trước đi. - Anh gằn giọng
Mia bực tức đi vào trong, Hạ Trâm nửa tin nửa vời. Cô vẫn luôn mơ hồ nhìn anh, nghe anh nói. Hoàng Phong nắm nhẹ tay Hạ Trâm, cùng cô vào trong phòng Jack hồi sức.
Cậu bé ấy trông 7 tuổi, mái tóc màu hạt dẻ, làn da nhợt nhạt, xanh xao. Người rất gầy gò, như thể chỉ cần chạm vào thì có thể gãy vụn ra. Nỗi niềm làm mẹ trong Hạ Trâm bỗng chốc dâng lên. Cô cảm thấy xót xa, thương hại cậu bé ấy... có một người mẹ vô trách nhiệm như Mia.
Mia nhìn hai người nắm tay nhau mà căm ghét không thôi. Cô quay phắt ra ngoài vào nhà vệ sinh.
Căn phòng chỉ còn anh và cô, Hoàng Phong xoa mu bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng kể:
- Anh từng có một người bạn. Người bạn ấy là người bạn ngoại quốc duy nhất mà anh từng thân. Em biết không? Khoảng thời gian anh đi du học, ngoài lúc nhớ em ra... cậu ấy luôn giúp đỡ, ra ngoài cùng anh. Lúc đó anh 18 tuổi, Mia là cô bạn đồng hương cũng du học cùng trường với bọn anh. Cô ta theo đuổi anh, nhưng không được anh đồng ý. James lại rất thích cô ta. Sau khi anh về nước, mọi chuyện của hai người ấy anh đều không hay.
Cho đến một ngày, James gọi cho anh cuộc điện thoại lúc nửa đêm. Nói rằng, cậu ta mắc phải căn bệnh hiếm gặp. Đây là những ngày tháng cuối cùng của cậu ấy. Và hơn hết, Mia vì say mà nhầm lẫn anh với cậu ta, xảy ra tình một đêm. Qua bao nhiêu lần như thế, họ có con với nhau. Mong muốn cuối cùng của cậu ấy, là anh có thể chăm sóc tốt cho Jack.
Em xem, cậu ấy tốt với anh như thế... thật lòng với anh như thế... anh không nỡ... để cậu ta ở bên kia phải đau lòng. Anh xin lỗi, mọi chuyện ấy đều không nói với em. Anh sợ em phải bận tâm, phải phiền lòng...
Hạ Trâm nghe rõ lời anh nói đến mồn một. Cô sai rồi, cô trách lầm anh rồi. Hai mắt cô rưng rưng hàng nước mắt, đưa tay xoa lên mặt anh. Cô nghẹn ngào:
- Phong... rốt cục... em còn không biết về anh những gì... Em là vợ... là người bên cạnh anh rất lâu, nhưng... nhưng em...
Cô xúc động không thể nói hết được. Cái ôm thật chặt thay lời nói của cô dành cho anh. Mọi chuyện... đều được giải quyết êm xuôi. Mia bị Hoàng Phong dằn mặt, hậm hực chấp nhận nuôi Jack thật tốt. Làm tròn bổn phận người mẹ.
Tối ấy là đêm cuối cùng của hai người ở Maldives...
Hạ Trâm lên giường ngủ trước, hai ngày nay đã quá sức đối với cô. Anh một mình đi mua thuốc, vitamin và băng vệ sinh cho cô. Đúng lúc lại gặp người đàn ông mà vợ anh mới quen. Ralph nhận ra ngay anh, vẫy tay chào.
Hai người không hẹn mà gặp, ngồi cùng với nhau tại quán coffee gần đó. Không biết nói chuyện gì, nhưng Hoàng Phong lần đầu tiên nghiêm túc cảm ơn một người đàn ông xa lạ, hơn nữa lại là do vợ anh biết.
Hạ Trâm đang say giấc, cảm thấy nhột nhột nơi vùng bụng. Cô mở mắt, thấy cái đầu đen của anh úp lên bụng cô hôn chùn chụt. Mệt nhọc xoa tóc anh, cô nhịu giọng:
- Chồng... em không muốn anh làm thế...
- Vợ, anh muốn " yêu " em.
- Ưm...Tối nay không được.
- Anh sẽ giúp em tỉnh ngủ một chút.
Nói rồi, Hoàng Phong tiến đến, vuốt vuốt mí mắt của Hạ Trâm. Tiếp tục xoa hai bên má, bờ môi... Chẳng mấy chốc, cô tỉnh hẳn. Mỉm nụ cười nhẹ nhìn anh. Thật sự, chuyện vừa xảy ra quá ư là quan trọng. Cô nên xin lỗi Hoàng Phong một câu. Bàn tay quen thuộc đặt lên má anh băn khoăn:
- Phong à... em... em xin lỗi anh nhiều lắm... Bản thân đã nghi vực, trách cứ anh. Làm những việc hồ đồ, không còn là chính em nữa. Em... em xin lỗi.
- Ngốc nghếch. Anh chưa hề thấy rằng em có lỗi. - Anh điểm nhẹ lên mũi cô
- Ưm, không có. Em có lỗi... có nhiều lắm.
- Vậy sao? Vậy đền ơn anh nhé!?
Áp môi mình lên môi cô, anh thuận thế đè người lên trên. Đôi môi Hạ Trâm mềm mọng bị anh mút mát từng chút một, trở nên đỏ ừ. Cô cũng cuốn theo, dần dần mở miệng ra đón nhận cái lưỡi ranh mãnh của anh đi vào. Hoàng Phong quyến luyến đầu lưỡi thơm tho của cô, kỹ càng thưởng thức mùi vị ngọt ngào.
Bàn tay anh mon men vào trong áo cô, thoả mãn bóp nhẹ quả bồ đào căng mịn. Hạ Trâm thiếu không khí, buông môi anh thở mạnh. Cô còn chu môi, đánh nhẹ vai anh lên án. Hoàng Phong cười nhìn vợ, anh siết chặt lại gần cô, đưa mặt vào cổ cô không ngừng tạo dấu ấn.
Hạ Trâm thoải mái xoa tóc anh. Cô hỏi:
- Chồng mua băng vệ sinh cho em rồi chứ?
- Anh mua rồi... - Anh vừa trả lời vừa hôn lên cổ cô
- Ưm... Anh làm em nhột...
- Trâm Trâm, anh phát hiện ra rằng... - Anh sát mặt lại gần cô -... Nơi nào của em cũng mẫn cảm...
- Đâu... đâu có...
- Thật sao? Anh thấy khoé môi em đang giật đấy. Nói dối rất hư...
- Không có mà... A...
Hoàng Phong bá đạo bóp mạnh ngực cô, anh phong bế môi cô lại ngay lập tức. Hai người dây dưa môi lưỡi như chẳng thể dừng. Áo ngủ của Hạ Trâm thêm một cái bị mất cả hàng cúc. Bởi, Hoàng Phong quá nóng lòng chiêm ngưỡng bên trong. Thế nên chẳng tiếc mà xé, giật đứt hết cúc áo.
Ngậm lấy bầu ngực cô, anh say mê, vùi mình **** ***. Đã thế, còn cắn nhẹ kích thích cô. Hạ Trâm uốn cong người, bật lên tiếng rên;
- Ưm... Phong... a... đừng cắn em... Đau quá... Ư...
- Đây là thái độ xin lỗi của em sao?
- A... em... em chỉ là... hơi nhột...
- Đây là sướng, vợ à... Anh muốn nghe em nói " sướng quá "
- Ưm... Biến thái! Anh là đồ sói!
Hoàng Phong dựng cô dậy. Để cô chứng kiến màn dạo đầu nóng bỏng của anh. Hạ Trâm thấy rất rõ, cái lưỡi điêu luyện linh hoạt của anh đang còn lộng hành trên ngực cô. Mặt cô đỏ bừng, nhiệt độ trong phòng như càng thêm tăng.
Rời ngực cô, anh ngẩng đầu hôn đôi môi hé mở của cô. Vuốt giọt mồ hôi trên trán, anh nói với cô:
- Lúc nãy, anh gặp Ralph, cậu bạn em quen...
- Có chuyện gì sao?
- Không có, chỉ là tình cờ. Một cuộc tình cờ mà anh tâm đắc nhất từ trước đến giờ.
- Em... vẫn không hiểu...
- Cậu ta rất sẵn lòng kể chuyện giữa cậu ta và bạn gái cho anh nghe. Bạn gái cậu ấy khá giống em, nhưng ít ra, cậu ta còn cho anh biết, cách để lấy lòng, cũng như khiến... Em càng ngày, càng yêu anh.
- Không ngờ cậu ấy lại nhiều chuyện đến thế. Nhưng mà, anh còn không biết rằng, chúng ta đã thành vợ chồng, đã có con, hơn nữa, anh biết là em rất yêu anh mà. Việc gì phải cần anh lấy lòng, làm em yêu anh thêm?
Hạ Trâm thắc mắc hỏi ngược lại anh. Hoàng Phong vẫn bình tĩnh, hôn cô trả lời:
- Mục đích đi tuần trăng mật lần này... là gì, em nhớ rõ chứ?
- Hâm nóng tình cảm.
- Chúng ta đã làm đủ chưa?
- Đủ gì chứ?
- Là... yêu!
Hoàng Phong nhanh chóng cởi đồ cho cả anh và cô. Mạnh mẽ tiến vào bên trong. Hạ Trâm ôm cổ anh, đón nhận vật thể dưới bụng. Anh luân động phía dưới không ngừng, ra vào đều đặn. Không lâu sau, cả hai người đạt được khoái cảm, nhìn nhau cười hạnh phúc.
Hạ Trâm mệt nhoài dựa vào anh. Hoàng Phong ánh mắt tràn đầy ham muốn nhìn cô.
Anh rất muốn tiếp tục, nhưng xem ra... Vợ anh mệt rồi.
Ngắm gương mặt xinh đẹp, đáng yêu của cô, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
**To be continue**
Ralph biết Hoàng Phong là chồng Hạ Trâm, chẳng ngại mà kể:
- Anh chắc có vợ nên hiểu. Phụ nữ rất khó đoán. Đều nói ngược lại với suy nghĩ của mình.
- Phải, tôi cũng từng suy nghĩ.
- Bạn gái tôi rất hay nói dối. Tôi hỏi cô ấy rằng, chỗ nào mà cô ấy cảm thấy hưng phấn, kích thích nhất. Miệng cô ấy bảo không, nhưng mỗi lần tôi chạm vào tai là người lại mềm nhũn ra. Anh xem, tôi có thái quá lắm không?
- ...
Hoàng Phong không trả lời. Đây là việc anh làm với vợ anh rất nhiều. Thái quá ư? Chắc không đâu.
Ralph đem hết kinh nghiệm yêu của mình kể cho Hoàng Phong nghe. Anh cảm thấy Hoàng Phong giống như rất khó hiểu để chiều vợ mình. Nào là:
- Anh đừng ép cô ấy phải nói yêu anh. Chỉ cần làm cho cô ấy hiểu rằng, cô ấy không thể thiếu anh. Anh cũng đừng làm những thứ cô ấy không muốn, như vậy, hai người một người nhịn một người lấn tới. Tình yêu là phải công bằng. Fair love, anh hiểu ý tôi chứ?
- Cảm ơn anh. Tôi phải về với cô ấy rồi. Tạm biệt, khi nào gặp lại.
Hoàng Phong không nói, vẻ mặt hoá nghiêm trọng đi nhanh vào trong nhà. Bên ngoài này, Hạ Trâm cũng rất nôn nóng muốn được biết sự việc bên trong. Cô lén lút, đứng ngoài cửa nhìn vào. Có đứa bé 7 tuổi nằm rạp trên sofa, anh cuống quýt bế nó lên, lo lắng đặt tay lên trán.
Đúng như dự đoán, cậu bé Jack tái phát bệnh cũ. Hoàng Phong quát Mia:
- Cô làm mẹ thế này à! Để con bị bệnh mà không mang đến bệnh viện!
- Em... em bận quá... nên không biết... Hoàng Phong, chúng ta... đưa con tới bệnh viện thôi.
Từ " con " được cả Hoàng Phong và Mia nói ra không khác nào một con dao sắc, vô tình mà cứa vào tim Hạ Trâm thêm một lần nữa. Những chuyến công tác bất thường đến Maldives, những cuộc gọi quá giấc khiến anh đau đầu, những điều mà anh giấu cô... Thì ra, thì ra là thế này. Là anh đã không giữ lời hứa, là anh đã không chung thủy. Là anh đã rũ bỏ mẹ con cô.
Thấy Hoàng Phong cùng Mia bế bé trai đó ra, Hạ Trâm chạy nhanh ra taxi, tiếp tục bám theo anh vào bệnh viện. Jack vào phòng cấp cứu, Hoàng Phong đăm chiêu trầm ngâm chờ đợi, Mia chỉ một lòng hướng về anh. Cô chẳng quan tâm Jack thế nào, chỉ cần được gặp anh là cô mãn nguyện. Chỉ cần anh đến với cô mà bỏ người phụ nữ đó là cô ưng lòng.
Từng giờ trôi qua, Hạ Trâm vẫn im lặng, đứng sau bức tường quan sát anh. Trong lòng trống rỗng, không chút cảm giác gì hết. Đã đến lúc, cô nên làm mọi việc được sáng tỏ rồi.
...
Đèn phòng cấp cứu tắt là 1 tiếng sau, Hoàng Phong gấp gáp hỏi bác sĩ phẫu thuật. Nhận được kết quả an toàn, anh thở hắt ra. Mia lấy cớ, ôm anh nói:
- Con không sao rồi. Cảm ơn anh...
- Phong!
Hạ Trâm thẫn thờ bước ra. Hoàng Phong lập tức đẩy Mia ra khỏi người mình. Anh đi đến bên cô, bối rối hỏi:
- Trâm Trâm... Sao em lại ở đây?
- Hức... Em không ngờ, em không ngờ anh lại như thế. Con người anh sống thật sợ! Cô ta là ai, đứa bé trong kia là ai? Là ai... mà có thể khiến cho anh luôn suy nghĩ, luôn đi đến bất cứ lúc nào? Họ quan trọng hơn em và con sao? Anh ác lắm...
- Vợ, nghe anh giải thích đã.
- Đã rõ ràng rồi, anh còn muốn nói thêm những điều khiến em khổ tâm thêm nữa sao?
Hoàng Phong đau lòng nhìn cô khóc. Anh ôm chặt cô, Hạ Trâm phũ phàng đẩy mạnh anh ra. Cô chẳng hề muốn anh động vào mình. Nhưng Hoàng Phong vẫn cứ kiên định mà giữ chặt cô trong lòng, cất giọng trầm ấm:
- Anh xin lỗi, cả ngày qua... đã quá bỏ bê em. Nói là tuần trăng mật, nhưng nó vẫn không trọn vẹn như anh nói. Anh biết em buồn, anh biết dù em nói không, nhưng thật tâm mọi chuyện em vẫn rất quan tâm, suy nghĩ. Trâm Trâm, anh sẽ nói hết mọi chuyện với em, rằng...
Đang muốn giải thích rõ ràng với cô thì Mia tới kéo tay anh, chỉ vào phòng bệnh nói:
- Anh vào thăm Jack đi... Con nó hình như...
- Cô vào trước đi. - Anh gằn giọng
Mia bực tức đi vào trong, Hạ Trâm nửa tin nửa vời. Cô vẫn luôn mơ hồ nhìn anh, nghe anh nói. Hoàng Phong nắm nhẹ tay Hạ Trâm, cùng cô vào trong phòng Jack hồi sức.
Cậu bé ấy trông 7 tuổi, mái tóc màu hạt dẻ, làn da nhợt nhạt, xanh xao. Người rất gầy gò, như thể chỉ cần chạm vào thì có thể gãy vụn ra. Nỗi niềm làm mẹ trong Hạ Trâm bỗng chốc dâng lên. Cô cảm thấy xót xa, thương hại cậu bé ấy... có một người mẹ vô trách nhiệm như Mia.
Mia nhìn hai người nắm tay nhau mà căm ghét không thôi. Cô quay phắt ra ngoài vào nhà vệ sinh.
Căn phòng chỉ còn anh và cô, Hoàng Phong xoa mu bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng kể:
- Anh từng có một người bạn. Người bạn ấy là người bạn ngoại quốc duy nhất mà anh từng thân. Em biết không? Khoảng thời gian anh đi du học, ngoài lúc nhớ em ra... cậu ấy luôn giúp đỡ, ra ngoài cùng anh. Lúc đó anh 18 tuổi, Mia là cô bạn đồng hương cũng du học cùng trường với bọn anh. Cô ta theo đuổi anh, nhưng không được anh đồng ý. James lại rất thích cô ta. Sau khi anh về nước, mọi chuyện của hai người ấy anh đều không hay.
Cho đến một ngày, James gọi cho anh cuộc điện thoại lúc nửa đêm. Nói rằng, cậu ta mắc phải căn bệnh hiếm gặp. Đây là những ngày tháng cuối cùng của cậu ấy. Và hơn hết, Mia vì say mà nhầm lẫn anh với cậu ta, xảy ra tình một đêm. Qua bao nhiêu lần như thế, họ có con với nhau. Mong muốn cuối cùng của cậu ấy, là anh có thể chăm sóc tốt cho Jack.
Em xem, cậu ấy tốt với anh như thế... thật lòng với anh như thế... anh không nỡ... để cậu ta ở bên kia phải đau lòng. Anh xin lỗi, mọi chuyện ấy đều không nói với em. Anh sợ em phải bận tâm, phải phiền lòng...
Hạ Trâm nghe rõ lời anh nói đến mồn một. Cô sai rồi, cô trách lầm anh rồi. Hai mắt cô rưng rưng hàng nước mắt, đưa tay xoa lên mặt anh. Cô nghẹn ngào:
- Phong... rốt cục... em còn không biết về anh những gì... Em là vợ... là người bên cạnh anh rất lâu, nhưng... nhưng em...
Cô xúc động không thể nói hết được. Cái ôm thật chặt thay lời nói của cô dành cho anh. Mọi chuyện... đều được giải quyết êm xuôi. Mia bị Hoàng Phong dằn mặt, hậm hực chấp nhận nuôi Jack thật tốt. Làm tròn bổn phận người mẹ.
Tối ấy là đêm cuối cùng của hai người ở Maldives...
Hạ Trâm lên giường ngủ trước, hai ngày nay đã quá sức đối với cô. Anh một mình đi mua thuốc, vitamin và băng vệ sinh cho cô. Đúng lúc lại gặp người đàn ông mà vợ anh mới quen. Ralph nhận ra ngay anh, vẫy tay chào.
Hai người không hẹn mà gặp, ngồi cùng với nhau tại quán coffee gần đó. Không biết nói chuyện gì, nhưng Hoàng Phong lần đầu tiên nghiêm túc cảm ơn một người đàn ông xa lạ, hơn nữa lại là do vợ anh biết.
Hạ Trâm đang say giấc, cảm thấy nhột nhột nơi vùng bụng. Cô mở mắt, thấy cái đầu đen của anh úp lên bụng cô hôn chùn chụt. Mệt nhọc xoa tóc anh, cô nhịu giọng:
- Chồng... em không muốn anh làm thế...
- Vợ, anh muốn " yêu " em.
- Ưm...Tối nay không được.
- Anh sẽ giúp em tỉnh ngủ một chút.
Nói rồi, Hoàng Phong tiến đến, vuốt vuốt mí mắt của Hạ Trâm. Tiếp tục xoa hai bên má, bờ môi... Chẳng mấy chốc, cô tỉnh hẳn. Mỉm nụ cười nhẹ nhìn anh. Thật sự, chuyện vừa xảy ra quá ư là quan trọng. Cô nên xin lỗi Hoàng Phong một câu. Bàn tay quen thuộc đặt lên má anh băn khoăn:
- Phong à... em... em xin lỗi anh nhiều lắm... Bản thân đã nghi vực, trách cứ anh. Làm những việc hồ đồ, không còn là chính em nữa. Em... em xin lỗi.
- Ngốc nghếch. Anh chưa hề thấy rằng em có lỗi. - Anh điểm nhẹ lên mũi cô
- Ưm, không có. Em có lỗi... có nhiều lắm.
- Vậy sao? Vậy đền ơn anh nhé!?
Áp môi mình lên môi cô, anh thuận thế đè người lên trên. Đôi môi Hạ Trâm mềm mọng bị anh mút mát từng chút một, trở nên đỏ ừ. Cô cũng cuốn theo, dần dần mở miệng ra đón nhận cái lưỡi ranh mãnh của anh đi vào. Hoàng Phong quyến luyến đầu lưỡi thơm tho của cô, kỹ càng thưởng thức mùi vị ngọt ngào.
Bàn tay anh mon men vào trong áo cô, thoả mãn bóp nhẹ quả bồ đào căng mịn. Hạ Trâm thiếu không khí, buông môi anh thở mạnh. Cô còn chu môi, đánh nhẹ vai anh lên án. Hoàng Phong cười nhìn vợ, anh siết chặt lại gần cô, đưa mặt vào cổ cô không ngừng tạo dấu ấn.
Hạ Trâm thoải mái xoa tóc anh. Cô hỏi:
- Chồng mua băng vệ sinh cho em rồi chứ?
- Anh mua rồi... - Anh vừa trả lời vừa hôn lên cổ cô
- Ưm... Anh làm em nhột...
- Trâm Trâm, anh phát hiện ra rằng... - Anh sát mặt lại gần cô -... Nơi nào của em cũng mẫn cảm...
- Đâu... đâu có...
- Thật sao? Anh thấy khoé môi em đang giật đấy. Nói dối rất hư...
- Không có mà... A...
Hoàng Phong bá đạo bóp mạnh ngực cô, anh phong bế môi cô lại ngay lập tức. Hai người dây dưa môi lưỡi như chẳng thể dừng. Áo ngủ của Hạ Trâm thêm một cái bị mất cả hàng cúc. Bởi, Hoàng Phong quá nóng lòng chiêm ngưỡng bên trong. Thế nên chẳng tiếc mà xé, giật đứt hết cúc áo.
Ngậm lấy bầu ngực cô, anh say mê, vùi mình **** ***. Đã thế, còn cắn nhẹ kích thích cô. Hạ Trâm uốn cong người, bật lên tiếng rên;
- Ưm... Phong... a... đừng cắn em... Đau quá... Ư...
- Đây là thái độ xin lỗi của em sao?
- A... em... em chỉ là... hơi nhột...
- Đây là sướng, vợ à... Anh muốn nghe em nói " sướng quá "
- Ưm... Biến thái! Anh là đồ sói!
Hoàng Phong dựng cô dậy. Để cô chứng kiến màn dạo đầu nóng bỏng của anh. Hạ Trâm thấy rất rõ, cái lưỡi điêu luyện linh hoạt của anh đang còn lộng hành trên ngực cô. Mặt cô đỏ bừng, nhiệt độ trong phòng như càng thêm tăng.
Rời ngực cô, anh ngẩng đầu hôn đôi môi hé mở của cô. Vuốt giọt mồ hôi trên trán, anh nói với cô:
- Lúc nãy, anh gặp Ralph, cậu bạn em quen...
- Có chuyện gì sao?
- Không có, chỉ là tình cờ. Một cuộc tình cờ mà anh tâm đắc nhất từ trước đến giờ.
- Em... vẫn không hiểu...
- Cậu ta rất sẵn lòng kể chuyện giữa cậu ta và bạn gái cho anh nghe. Bạn gái cậu ấy khá giống em, nhưng ít ra, cậu ta còn cho anh biết, cách để lấy lòng, cũng như khiến... Em càng ngày, càng yêu anh.
- Không ngờ cậu ấy lại nhiều chuyện đến thế. Nhưng mà, anh còn không biết rằng, chúng ta đã thành vợ chồng, đã có con, hơn nữa, anh biết là em rất yêu anh mà. Việc gì phải cần anh lấy lòng, làm em yêu anh thêm?
Hạ Trâm thắc mắc hỏi ngược lại anh. Hoàng Phong vẫn bình tĩnh, hôn cô trả lời:
- Mục đích đi tuần trăng mật lần này... là gì, em nhớ rõ chứ?
- Hâm nóng tình cảm.
- Chúng ta đã làm đủ chưa?
- Đủ gì chứ?
- Là... yêu!
Hoàng Phong nhanh chóng cởi đồ cho cả anh và cô. Mạnh mẽ tiến vào bên trong. Hạ Trâm ôm cổ anh, đón nhận vật thể dưới bụng. Anh luân động phía dưới không ngừng, ra vào đều đặn. Không lâu sau, cả hai người đạt được khoái cảm, nhìn nhau cười hạnh phúc.
Hạ Trâm mệt nhoài dựa vào anh. Hoàng Phong ánh mắt tràn đầy ham muốn nhìn cô.
Anh rất muốn tiếp tục, nhưng xem ra... Vợ anh mệt rồi.
Ngắm gương mặt xinh đẹp, đáng yêu của cô, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
**To be continue**
Ralph biết Hoàng Phong là chồng Hạ Trâm, chẳng ngại mà kể:
- Anh chắc có vợ nên hiểu. Phụ nữ rất khó đoán. Đều nói ngược lại với suy nghĩ của mình.
- Phải, tôi cũng từng suy nghĩ.
- Bạn gái tôi rất hay nói dối. Tôi hỏi cô ấy rằng, chỗ nào mà cô ấy cảm thấy hưng phấn, kích thích nhất. Miệng cô ấy bảo không, nhưng mỗi lần tôi chạm vào tai là người lại mềm nhũn ra. Anh xem, tôi có thái quá lắm không?
- ...
Hoàng Phong không trả lời. Đây là việc anh làm với vợ anh rất nhiều. Thái quá ư? Chắc không đâu.
Ralph đem hết kinh nghiệm yêu của mình kể cho Hoàng Phong nghe. Anh cảm thấy Hoàng Phong giống như rất khó hiểu để chiều vợ mình. Nào là:
- Anh đừng ép cô ấy phải nói yêu anh. Chỉ cần làm cho cô ấy hiểu rằng, cô ấy không thể thiếu anh. Anh cũng đừng làm những thứ cô ấy không muốn, như vậy, hai người một người nhịn một người lấn tới. Tình yêu là phải công bằng. Fair love, anh hiểu ý tôi chứ?
- Cảm ơn anh. Tôi phải về với cô ấy rồi. Tạm biệt, khi nào gặp lại.