• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trái Cấm (4 Viewers)

  • TRÁI CẤM - Chap 97: Hành động tàn nhẫn.

Bước chân của Viên Trác Nghiên khá nhanh, không hiểu sao hôm nay anh lại muốn về nhà gặp cô gái nhỏ của mình, dù chỉ là nhìn cô một lúc thôi.
Mang theo tâm trạng vô cùng thoải mái và vui vẻ đi vào phòng ăn. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt của anh lại vượt xa hoàn toàn suy nghĩ của anh.
Anh đứng bất động tại chỗ, gương mặt dần biến sắc, ý cười trên môi cũng theo đó mà cứng đờ.
Trong phòng ăn, không phải chỉ có hai mẹ con Ôn như người hầu vừa báo cáo, cũng không phải giống như anh đang nghĩ. Mà còn có một người anh không bao giờ hoan nghênh, thậm chí là đã ra lệnh cấm anh ta vào Nguyệt Phủ, đến gần Ôn Giai Tuệ của anh rồi. Vậy mà bây giờ A Phong đó lại vô cùng tĩnh nhiên như đang ngồi trong nhà anh ta, còn hành động với nữ nhân của anh thân mật gần gũi như kia.
A Phong ngồi bên cạnh Ôn Giai Tuệ, hướng mặt về phía anh, nhưng có vẻ chưa nhìn thấy anh. Động tác của anh ta vô cùng dịu dàng, cẩn thận khi lấy đồ ăn cho Ôn Giai Tuệ, còn lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.
Viên Trác Nghiên nhìn được rất rõ ánh mắt thâm tình ôn nhu của A Phong. Chính cái cách anh ta nhìn nữ nhân đó đã nhen nhóm cơn lửa giận trong người anh. Hai tay đặt hai bên đùi đã sớm nắm chặt lại thành quyền, cặp mắt chim ưng hằn từng tơ máu đỏ ngầu. Tên đó lại dám nhân lúc anh không ở nhà mà đến gần nữ nhân của anh!
- Tuệ nhi!
Anh điều chỉnh lại cảm xúc kích động vừa rồi, đổi lại gương mặt ôn hòa, giọng đầy yêu thương gọi tên nữ nhân của mình. Cùng một lúc cũng tiến từng bước về phía cô.
- Ah! Trác Nghiên về rồi!
Ôn Giai Tuệ đang ngồi yên tĩnh ăn cơm, nghe giọng nam nhân quen thuộc duy nhất, cô bỏ luôn cả món mà tự chọn lại cho A Phong, vừa ngước nhìn cũng như gọi cái tên luôn luôn trong đầu. Cô hứng khởi lao ra khỏi bàn ăn, vừa chạy vừa gọi.
- Trác Nghiên, Trác Nghiên, Trác Nghiên về rồi. Úi!
- Cẩn thận ngã đấy!
Nữ nhân lon ton chạy tới vì không kiểm soát được hành động quá mức vội vã của mình, nếu không phải là đúng lúc đến đích mới ngã thì đã ngăn dài xuống mặt sàn từ lâu rồi, sao có thể được bức tường thịt này đỡ lại chứ.

Ôn Giai Tuệ từ trong ngực Viên Trác Nghiên từ từ ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt hạnh đen láy nhìn anh.
- Trác Nghiên về rồi.
Chứng kiến hành động của cô khi nhìn thấy mình về nhà vào giờ này, còn cả biểu cảm mừng quýnh của cô nữa, cơn phẫn nộ trong lòng Viên Trác Nghiên cũng vì vậy mà tiêu tan hơn một nửa. Một tay anh đỡ sau lưng cô, tay còn lại vỗ nhẹ vào đỉnh đầu dưới ngực, một chút đã chuyển sang vuốt ve.
- Thấy anh về vui đến vậy sao?
Cô gái nhỏ trong ngực nghe anh hỏi vậy thì rất thật thà đáp lại.
- Vui ạ, Tuệ nhi lúc nào cũng đợi anh về. Tuệ nhi chỉ thích Trác Nghiên đút cơm cho thôi....
Câu hỏi vừa rồi của Viên Trác Nghiên chính xác là cố tình để A Phong nghe được hơn là đang hỏi Ôn Giai Tuệ. Lại còn có câu trả lời của cô nữa, anh còn thêm đắc ý hơn nữa, bàn tay đặt sau lưng cô tăng thêm động tác thân mật, cúi đầu hôn nhẹ lên trán trơn bóng dưới cằm, giọng trầm ấm cất lên lần nữa.



- Anh nhớ em nên mới về sớm hơn đấy. Nhưng mà Tuệ nhi lại ăn cơm người khác đút cho rồi. Anh sẽ buồn đấy.
Ôn Giai Tuệ xụ mặt nhìn anh, vừa nhìn lại A Phong và bàn cơm đang ăn dở, giống như nhận ra mình vừa làm một việc khiến nam nhân trước mặt không hài lòng, cô nhanh chóng vòng tay ôm chặt thắt lưng anh hơn, giọng ủy khuất đáng thương khiến người khác khó mà quở trách thêm một câu nào, đồng thời đưa một tay chỉ về phía cửa sổ.
- Cửa sổ màu trắng là Trác Nghiên chưa về, nhưng Tuệ nhi rất đói...Tuệ nhi xin lỗi...lần sau Tuệ nhi sẽ đợi Trác Nghiên về...
Viên Trác Nghiên nghe cô nói mà dở khóc dở cười. Nửa đau lòng nửa hạnh phúc, anh vừa bóp nhẹ chóp mũi của cô vừa trêu đùa.
- Đồ ngốc, ai bảo em phải đợi anh về mới ăn chứ. Em chỉ ăn cơm dì Uyên đút thôi, không nhớ sao?
Quá trình trị liệu của cô đang dần tiến triển theo hướng tích cực. Nhưng cô vẫn còn những mặt chưa có phản ứng gì, giống như việc cầm thìa ăn cơm này, phải có người đút cho cô ăn như một đứa trẻ lên ba vậy. Nhưng không phải ai đút cơm thì cô cũng sẽ ăn, lúc đầu chỉ có anh làm việc này, dì Uyên đã phải cố gắng làm quen với cô không biết vất vả bao nhiêu mới bắt đầu làm được. Nhưng hôm nay anh lại thấy cảnh A Phong đút từng muỗng cơm cho cô, dù đó có phải là dấu hiệu tốt cho bệnh tình của cô thì anh cũng sẽ không bao giờ chấp nhận.
Nghe anh nói, Ôn Giai Tuệ không do dự gì cả, gật mạnh đầu, chu miệng bổ sung thêm, dáng vẻ nũng nịu vô cùng đáng yêu.
- Anh đừng đừng giận Tuệ nhi nhé, Tuệ nhi sẽ nhớ lời anh dặn mà. Trác Nghiên không thích A Phong, Tuệ nhi nhớ rồi, để Tuệ nhi bảo A Phong đi..
Vừa nói xong, cô liền quay đầu nhìn sang A Phong đang đứng bất động bên bàn ăn, cô ngây ngô hệt như một đứa trẻ, sẽ chẳng thể hiểu được những lời mình nói làm tổn thương đến A Phong như thế nào đâu.
- Trác Nghiên không thích Tuệ nhi chơi với A Phong, A Phong về đi, Tuệ nhi không muốn để Trác Nghiên buồn đau....
Mà dĩ nhiên A Phong cũng không quá bận tâm đến những lời nói vô thức như vậy của cô gái nhỏ kia, đúng là chính tai nghe chính miệng cô nói thì anh không thể tránh khỏi có chút đả kích. Nhưng càng như vậy thì anh càng muốn xách cổ áo của tên khốn lợi dụng kia, tặng cho vài cú đấm.
- Đại thiếu gia, anh lợi dụng cả Tuệ Tuệ để đuổi tôi? Anh không thấy mình hèn hạ à?
Từ lúc Viên Trác Nghiên vào đây, Mẹ Ôn cũng đã đứng một bên quan sát tất cả. Nếu không tức giận thì chắc chắn là nói dối rồi. Bà đập mạnh tay xuống bàn, lớn tiếng mắng.
- Viên đại thiếu gia, cậu thừa biết Tuệ Tuệ đang bệnh nhưng cậu lại hỏi con bé những câu như vậy, cậu không thấy đây là một kiểu khập khiễng à? Chúng tôi đến thăm Tuệ Tuệ cũng cần để ý đến tâm trạng của cậu? Chúng tôi chăm sóc con bé cũng cần cậu cho phép? Cậu nghĩ cậu có thể giành được quyền đồng hành điều trị với Tuệ Tuệ thì có thể coi chúng tôi như thứ bỏ đi như vậy.
Bà nói trong cơn phẫn nộ đã lên đến đỉnh điểm, từ khi nào mà bà muốn chọn người chăm sóc cho con gái lại bị một tên vô lại như vậy ngăn bắc ngăn nam vậy chứ. Còn nhẫn nhịn nữa thì e là sẽ sớm bị đè đầu cưỡi cổ, có khi còn mất luôn cả con gái nữa.
- Tôi không muốn để con gái tôi ở đây nữa. Hôm nay Tuệ Tuệ sẽ theo tôi về. Đó cũng là lí do tôi đi cùng A Phong, cậu nói Tuệ Tuệ chỉ theo mình cậu, nhưng cậu cũng vừa thấy rồi đúng không? Nếu không phải cậu cố tình can thiệp vào, điều khiển con bé thì con bé cũng sẽ nghe A Phong, con bé cũng sẽ theo chúng tôi về.
Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ mình đang tranh cãi, dù không hiểu gì nhưng trong vô thức cô vẫn cất giọng nói với bà.
- Mẹ, mẹ đừng nói lớn như vậy, sẽ bị đau đó.
Mẹ Ôn vốn đang giận dữ không cách nào kìm hãm lại được, vậy mà chỉ cần một câu của con gái, bà đã quên luôn những lời sắp thốt ra, bà quay qua nhìn con gái, nở nụ cười trìu mến.
- Tuệ Tuệ, có phải mẹ đã làm cho con sợ không?
Ôn Giai Tuệ mặc dù nói với bà như vậy, nhưng tay vẫn không bỏ ra khỏi tay của Viên Trác Nghiên, cô đứng sát vào người anh, nhìn mẹ Ôn khá lâu, còn nói thêm.
- Mẹ, mẹ đừng bị đau....
Cô không thể nghe hiểu hết để trả lời bà, nhưng Viên Trác Nghiên lại làm điều đó thay cô. Đầu tiên anh chính là cố tình hiểu sai đi ý tứ của mẹ Ôn để trả lời theo mục đích của mình.
- Bác gái, bác cũng nhận ra là bác đang dọa đến Tuệ nhi sao? Đúng là bác đang dọa cô ấy sợ đấy, nếu bác đã hiểu được điều này thì mời bác về cho. Cháu có thể chăm sóc Tuệ nhi tốt nhất mà không cần đến một người không liên quan.
Câu cuối, anh đã đánh mắt nhìn qua A Phong đứng đó một khoảng, lời này chính là đang nói cho anh ta nghe.

Mẹ Ôn vốn không quan tâm gì đến chuyện giữa Viên Trác Nghiên và A Phong, bà chỉ bận tâm duy nhất là con gái đang bị bệnh của mình, dù bà là người đã gật đầu đồng ý cho Viên Trác Nghiên chăm sóc con gái mình, nhưng bà vẫn không thể yên tâm hoàn toàn được, người ta nói ngựa quen đường cũ, Viên Trác Nghiên đã từng làm Ôn Giai Tuệ tổn thương ba lần bốn lượt thì sao có thể thay đổi là thay đổi được chứ, bà sợ con gái đã thương tích đầy mình lại lần nữa bị đẩy vào vực thẳm bởi người mà cô phụ thuộc nhiều nhất hiện giờ.

Nhưng bà nhìn lại sắc mặt của Ôn Giai Tuệ, đúng là đang rụt rè trong sợ hãi. Con gái mới vừa biết gọi mẹ, hai mẹ con cũng vừa mới thân thiết hơn, bà không muốn để lại ấn tượng xấu nào trong mắt cô. Cho nên càng không thể bắt cô về, tách cô ra khỏi Viên Trác Nghiên được.

Nghĩ rồi, mẹ Ôn liền điều chỉnh lại biểu cảm cũng như tâm tình, bà đè nén tất cả những lời tranh luận định thốt ra xuống, lãnh đạm thua lùi.
- Coi như cậu lợi hại. Nhưng cậu cũng đừng ôm hy vọng nhiều quá, sau khi Tuệ nhi khỏi bệnh, chắc cậu không quên giao ước giữa chúng ta chứ? Cậu chỉ có thể giữ con bé bên cạnh trong thời gian này. Mong cậu nhớ kỹ điều này.
Viên Trác Nghiên không nói gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Bởi vì chuyện này anh là người nhớ rất rõ, biết rất rõ Ôn Giai Tuệ chỉ ở bên cạnh anh như vậy trong thời gian này mà thôi, khi cô tỉnh lại rồi dù anh không muốn thì cô cũng sẽ sống chết muốn rời khỏi anh, vì đó cũng chính là lời cuối cùng mà cô nói với anh trước khi gặp tai nạn.

Mẹ Ôn nhìn con gái lần nữa, lại dời tầm mắt về phía Viên Trác Nghiên nói thêm.
- Tuệ Tuệ vẫn còn đang ăn nhưng bị cậu phá ngang bữa trưa của con bé rồi, chuyện còn lại cậu lo mà làm cho tốt đi. Tôi về trước đây.
Bà mỉm cười nhìn tới con gái, nhẹ giọng nói.
- Tuệ Tuệ, mẹ về đây.
Sau đó là lay A Phong bên cạnh, ý bảo anh cũng phải về rồi.

Mọi việc đã thành ra như vậy, dù muốn dù không thì A Phong tạm thời cũng chỉ có thể chịu thua trước Viên Trác Nghiên, ngậm một cỗi phẫn nộ mà ra khỏi Nguyệt Phủ cùng mẹ Ôn.
..........................
Chăm sóc Ôn Giai Tuệ đối với Viên Trác Nghiên có lẽ đây chính là việc khó khăn nhất. Mỗi tối anh đều phải tắm cho cô, chẳng biết khi nào thì cô mới có thể tự tắm đây. Anh đã dạy cô tự tắm không biết bao nhiêu lần nhưng kết quả vẫn như vậy, không những cô không biết tự tắm mà còn lười lau người lẫn tự mặc đồ nữa. Có những lúc anh từng nghĩ, đây là con sói thuần trong người cô mà trước đây chưa có cơ hội trồi dậy sao. Nếu sau khi cô tỉnh lại mà biết được những chuyện này thì có phải là xấu hổ đến muốn đào lỗ chui xuống hay không.
Sở dĩ đối với anh chuyện này là một trong những chuyện khó nhất là vì nó không khác nào là đang hành hạ bản thân anh. Nhìn cô lõa thể trước mặt xinh đẹp quyến rũ như vậy, máu trong người anh không lúc nào là không sôi sục dọc khắp cơ thể. Còn chạm vào da thịt cô, bao gồm cả những vị trí nhạy cảm nhất, cứ như vậy mà dục vọng trong người gào thét dữ dội, chỉ có một ý niệm duy nhất là được giải phóng. Nhưng anh không thể đụng vào cô trong tình trạng như vậy được, điều đó có khác gì anh là một tên rác rưởi chứ. Mỗi lần tắm cho cô xong thì anh phải ngâm mình hơn nửa giờ đồng hồ mới dập tắt được ngọn lửa dục vọng đang cháy lên hừng hực.
- Tuệ nhi, em có biết em đang gây ra một chuyện vô cùng tàn nhẫn không? Em không thể tự tắm hay là đang cố tình vậy?!
Viên Trác Nghiên vừa chà nhẹ bông tắm đầy bọt xuống tấm lưng trắng noãn của nữ nhân vừa lẩm bẩm cảm thán. Hạ thân đã sớm căng trướng đến muốn bứt tung cả khóa quần rồi, cũng vì vậy mà giọng anh khàn đặc trầm xuống nặng nề, hít thở cũng gấp hơn. Tiểu yêu tinh này là đang dùng cách này trả thù anh sao?
- Tuệ nhi, từ ngày mai anh để dì Uyên tắm cho em được không?
Chính anh còn tự hứa với mình sẽ chăm sóc cho cô từ đầu đến chân, nhưng là ngoại trừ việc này rồi. Đúng là còn tàn nhẫn hơn cả bị đạn bắn dao đâm, dục vọng trỗi dậy mà lại không thể dập tắt, có khi nào sẽ hỏng mất không..
- Tuệ nhi, nếu vì em mà anh không xài được nữa thì em có đền nổi cho anh không? Thật là biết cách hành hạ người khác mà..
Ôn Giai Tuệ đương nhiên sẽ nghe không hiểu hết được lời anh nói, cô giống một đứa trẻ thích được người lớn tắm cho, còn mình thì vui cười chơi đùa với bọt xà phòng trong bồn nước, dùng hai tay múc lên rồi thổi phù phù, bật cười khanh khách..

Vẻ mặt Viên Trác Nghiên bây giờ hoàn toàn được gói gọn trong hai từ bất lực. Anh nên làm gì tiếp với cô đây, không thể bỏ mặc, cũng không thể ăn sạch cô được. Tình huống này anh chưa từng trải qua, nên xử trí thế nào đây.

Sau một lúc vật vã, cuối cùng Viên Trác Nghiên cũng đã tắm xong cho tiểu yêu tinh của mình, nhưng cửa ải vẫn chưa qua hoàn toàn, tiếp theo anh còn phải lau người và mặc đồ vào cho cô nữa.
- Tiểu tổ tông, xong cả rồi đấy. Bây giờ ra ngoài xem gấu đi nào.
Viên Trác Nghiên đỡ cô ra khỏi phòng tắm, để cô tự đi vào giường rồi bật tivi lên xem hoạt hình. Chuyện này thì Ôn Giai Tuệ có thể tự làm, cô gật gật đầu, không quên hôn một cái lên má của anh, cười hì rồi chạy nhanh ra ngoài. Đây là việc mà lần nào cô cũng làm sau khi được tắm rửa sạch sẽ. Lúc đầu là Viên Trác Nghiên đã dạy cho cô, những lần sau đó cô đều tự giác thực hiện. Nếu cô có thể học được cách tự tắm thì còn tốt hơn, nam nhân cúi đầu nhìn xuống hạ thân đã trướng to lên trong quần, không khỏi tự lắc đầu cười khổ.
Khi Viên Trác Nghiên trở lại giường thì thấy cô gái nhỏ đã ngủ say rồi, tivi vẫn còn bật, điều khiển thì còn trong tay cô, có lẽ là ngủ quên.

Tư thế ngủ này đúng kiểu anh phải lắc đầu bật cười, cô cuộn tròn người lại như con tôm bị luộc chín, tay ôm cái điều khiển mà chăn thì không đắp. Anh đi đến gần, lấy cái điều khiển trong tay cô tắt tivi đi rồi bế cô nằm lại ngay ngắn trên gối. Ngay lúc anh đang kéo chăn chuẩn bị đắp cho cô thì nữ nhân lại vươn tay tới chỗ trống bên cạnh, mò mẫm một lúc, hình như cô đang tìm anh, tìm cái gối ôm của mình, không tìm thấy, cô không tỉnh lại mà bắt luôn cái gối của anh mà ôm vào ngực, còn đưa tới mũi hít lấy mùi hương trên đó, có vậy thì cô mới yên tâm đi sâu vào trong giấc ngủ.

Hành động của cô làm cho Viên Trác Nghiên phải đứng ngây người ra vài giây, anh lại để mặc cho cô như vậy mà không nằm xuống bên cạnh cô đều là vì anh còn việc phải đi làm bây giờ.

Đắp chăn cho cô xong, anh đứng bên nhìn cô đã thật sự ngủ say rồi mới cẩn thận đi ra khỏi phòng.
Trong thư phòng, A Châu đã đợi ông chủ một lúc, khi Viên Trác Nghiên đến thì nhanh chóng báo cáo từng chuyện một..
- Boss, cục cảnh sát đang loạn lên vì bà hai. Cục trưởng Tống bị kẹt ở giữa có vẻ đang định thả người rồi. Tôi có cần để ông ta thả người không?
Viên Trác Nghiên vừa kéo ghế ngồi xuống, sắc mặt âm trầm không chút nhân từ, còn tàn khốc quyết liệt..
- Dặn bọn họ kỹ lại lần nữa. Tôi muốn nó ở trong đó vài năm, gọi luật sư đi.
Quyết định của ông chủ, A Châu rất ít khi tò mò nguyên nhân, nghe xong thì liền cúi đầu nhận lệnh.
- Vâng, thưa boss!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom