• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trái Cấm (3 Viewers)

  • Chap 77: Trở về Viên gia?

Nguyệt Phủ




Ôn Giai Tuệ vẫn chưa tỉnh ngủ thì đã bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc. Cô lười biếng trả lời với giọng còn ngái ngủ.




- Có chuyện gì vậy?




Từ bên ngoài truyền đến câu trả lời lễ phép, dè dặt của quản gia.




- Tiểu thư, phu nhân đến ạ. Đang đợi cô ở dưới phòng khách.




Tất cả những người có thể ra vào Nguyệt Phủ này, ngoại trừ bác sĩ tâm lý và điều dưỡng đều biết rõ thời gian biểu của Ôn Giai Tuệ thì từ quản gia đến người hầu đều được dặn dò rất kỹ là không được làm phiền cô khi cô chưa thức giấc.
Nếu không phải tình huống khó xử như vậy thì quản gia sao dám làm trái lệnh của Viên thiếu chứ? Vừa gõ cửa xong thì tim bà đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.




Nghe đến hai từ "phu nhân", Ôn Giai Tuệ lập tức tỉnh lại trong cơn buồn ngủ, ngồi bật dậy, vừa xỏ dép vừa nói vọng ra.




- Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay.




Vội vội vàng vàng đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong, Ôn Giai Tuệ thay một bộ đồ ở nhà khá thoải mái rồi đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.




Viên Trác Nghiên đã đưa Ôn Giai Tuệ đến Nguyệt Phủ hơn gần một tháng rồi, thời gian qua đều rất yên bình, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Viên gia cũng không có gì ồn ào, có lẽ Tần Mộc Du đã dẹp yên được thị phi. Nhưng tại sao hôm nay bà lại đến tận đây để tìm cô chứ?




Nhìn thấy Tần Mộc Du đang ngồi trên sofa, Ôn Giai Tuệ đứng yên tại chỗ một lúc, đầu tiên là nghĩ ra cách xưng hô phù hợp hơn, sau đó mới xốc lại tinh thần, đi tới chào hỏi trước.




- Bà cả, thật bất ngờ đấy ạ!




Tần Mộc Du đang thưởng thức một tách trà nóng, nhìn thấy Ôn Giai Tuệ đi tới, bà đặt tách trà xuống bàn, chỉ tay về vị trí bên cạnh.




- Cô ngồi đi.




Ôn Giai Tuệ đi vòng qua bàn để ngồi xuống dãy ghế vuông góc với chỗ Tần Mộc Du đang ngồi.




- Bà cả, không biết bà đến tìm tôi có chuyện gì không?




Cô vội hỏi, cũng chẳng cần gọi người hầu bưng nước nữa.
Tần Mộc Du nhìn qua nữ nhân bên cạnh, tầm mắt bà hướng xuống bụng cô, nét mặt hình như có chút kích động nhưng rất nhanh liền bị bà che đi, cất giọng lãnh đạm.




- Giai Tuệ, tôi không vòng vo nữa. Cô trở về Viên gia đi, chuyện cô mang thai con của Trác Nghiên sớm muộn gì cũng sẽ bị đồn ra ngoài, lúc đó mặt mũi Viên gia sẽ hoàn toàn bị hủy hoại hết.




Trước lời đề nghị bất thình lình này của Tần Mộc Du, Ôn Giai Tuệ không thể không bất ngờ được, đột nhiên lại đến tìm coi sau gần một tháng rồi đề nghị cô trở về Viên gia, nhất định không phải chuyện gì tốt lành rồi. Cô nở một nụ cười gượng gạo.




- Tôi vẫn chưa hiểu hết ý tứ của bà. Tại sao đột nhiên lại muốn tôi trở về Viên gia? Chẳng phải Trác Nghiên đã nói rất rõ ràng rồi sao? Tôi sẽ ở đây dưỡng thai đến khi sinh hạ đứa bé, trong thời gian này tôi sẽ không trở về Viên gia. Lời đề nghị này của bà, mong bà rút lại cho.




Tần Mộc Du cũng đã đoán được cô chắc chắn sẽ từ chối rồi, nên bà cũng chẳng có biểu hiện kích động hay vội vã gì, tiếp tục nói hết ý tứ của mình.




- Dù chúng tôi không thể chấp nhận mối quan hệ giữa cô và Trác Nghiên, nhưng đứa bé này vẫn là con của Trác Nghiên, là cháu đích tôn của Viên gia. Chuyện cô mang thai sớm hay muộn thì các trưởng bối cũng sẽ biết được, trước khi chuyện này bị xé to ra, tôi muốn nó được êm xuôi sớm.




Ôn Giai Tuệ chỉ ngồi đó nghe bà nói, trên môi vẫn duy trì nụ cười nhàn nhã vừa đủ.
Tần Mộc Du nâng tách trà trên bàn lên uống thêm một ngụm, chậm rãi nói tiếp.




- Cô trở về Viên gia dưỡng thai, đứa bé sau khi chào đời sẽ được Viên gia đón nhận như cháu đích tôn, thân phận của đứa bé ở Viên gia sẽ không thay đổi. Nhưng, cô sẽ không phải là mẹ của đứa bé.




Nghe đến đây, Ôn Giai Tuệ mới sửng sốt và thật sự chú ý đến Tần Mộc Du. Hai mắt cô mở to, khó tin mà hỏi rõ, tay theo phản xạ che chắn trước bụng như một phương thức bảo vệ của một người mẹ.




- Bà cả, ý bà là sao? Tôi là mẹ của bảo bảo, tôi đang mang thai đứa bé, tôi cũng sẽ là người sinh ra đứa bé, bà nói tôi không phải mẹ của con mình? Bà đang nói linh tinh gì vậy?




Nhìn dáng vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn của cô, Tần Mộc Du vẫn thản nhiên vô ưu, nhưng giọng điệu mang theo uy lực không cho phép từ chối.




- Chẳng phải cô luôn muốn rời khỏi Viên gia sao? Cô sinh đứa bé ra, Viên gia sẽ nuôi dạy đứa bé trở thành người thừa kế Viên Thành sau này. Đồng thời cô có thể rời khỏi khỏi Viên gia, cô sẽ không còn bị trói buộc bởi thân phận bà ba của Viên gia nữa, có nghĩa là cô đã hoàn toàn được sống cuộc đời của chính cô. Đồng thời cô và đứa bé cũng không còn mối liên hệ gì nữa, đứa bé sẽ có một người mẹ khác, cũng là vợ hợp pháp của Trác Nghiên. À, có lẽ cô cũng không còn xa lạ gì với người này nữa, đương nhiên chính là hôn thê của Trác Nghiên, là Thanh Ngọc.




Bàn tay Ôn Giai Tuệ đặt trên bụng không dám di chuyển, gần như là ôm chặt luôn. Đầu cô như nổ tung, vẫn chưa thể tiêu hóa nổi những lời vừa nghe. Vất vả lắm cô mới tìm lại được giọng nói của mình, thái độ vô cùng kiên định, quật cường.




- Bà cả, đề nghị vô lí này bà nghĩ tôi sẽ chấp nhận sao? Xin lỗi, tôi sẽ không vì bất kỳ lí do nào mà rời bỏ con của mình cả. Tôi cũng nhắc lại lần nữa, đứa bé này sẽ không có bất kỳ liên hệ gì với Viên gia cả, đứa bé cũng sẽ không mang họ Viên. Tôi nói như vậy, bà còn gì không hiểu không?




Sao Tần Mộc Du có thể bị mấy lời công kích này của cô làm lung lay chứ. Bà hừ nhẹ một cái, nhìn nữ nhân như con nhím đang xù lông đối đầu trực diện với mình.




- Vậy cô nghĩ Trác Nghiên sẽ để cô làm vậy sao? Đứa bé là con của nó nhưng lại không mang họ Viên? Giai Tuệ, cô đừng tự cho mình là bà hoàng như vậy? Chỉ mang thai con của Trác Nghiên mà cô thích làm gì thì làm? Muốn coi thường ai cũng được sao? Nếu không có cái thai đó thì cô cũng chẳng là gì đâu. Đừng ngạo mạn như vậy!




Ôn Giai Tuệ đã lấy lại được bình tĩnh, nên trước những câu đả kích như vậy, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, phong thái tự tin hơn nhiều.




- Tôi ngạo mạn? Bà còn có thể nói được những lời này cũng có nghĩa là bà không biết Trác Nghiên đã hứa gì với tôi đâu. Anh ấy đã nói chỉ cần tôi sinh đứa bé ra, tất cả mọi chuyện đều do tôi tự quyết, đương nhiên cũng bao gồm cả việc ai sẽ là người nuôi đứa bé và nó mang họ của ai rồi. Nếu bà không tin thì bà có thể đi hỏi anh ấy.




Những lời này của cô thật ra cũng chỉ là cô tự nói ra mà thôi. Viên Trác Nghiên chưa từng đồng ý hay nói sẽ cho phép cô quyết định tương lai của bảo bảo, và cô có thể đoán được anh nhất định sẽ không bao giờ chấp nhận điều này. Bây giờ chẳng qua cô chỉ đang dùng anh làm lá chắn để đối phó với Tần Mộc Du mà thôi. Thế nhưng, dù bây giờ cô chỉ đang nói dối hay thậm chí sau đó Viên Trác Nghiên có phản đối thì cũng chẳng thay đổi được quyết định của cô.




Tần Mộc Du nghe cô nói, mặt có vẻ đang dần biến sắc, đôi mắt được kẻ tỉ mỉ lóe lên một tia thịnh nộ, bà không tin được con trai mình lại có thể chấp nhận toàn bộ những đòi hỏi vô lý này từ một người phụ nữ.




- Nhưng cô đừng quên cô đã từ chối thỏa thuận của tôi. Điều này cũng có nghĩa là cô vẫn phải ở lại Viên gia, như vậy mà cô nói đứa bé với Viên gia không có bất kỳ liên hệ nào, có phải cô đang vọng tưởng không đấy? Cô ở lại Viên gia thì đứa bé cũng sẽ là người của Viên gia, vậy tại sao cô không lựa chọn khôn ngoan hơn là để lại đứa bé và rời đi, sống cuộc sống của chính cô?




Ôn Giai Tuệ nghe xong, không giận mà còn cười. Cô vừa vén lại tóc xong liền vặn hỏi.




- Vậy nếu là bà thì bà có chấp nhận rời bỏ con của mình và để nó gọi một người khác là mẹ không? Bà cả, bà cũng là một người mẹ, chúng ta đều là phụ nữ như nhau thì tại sao tôi lại không thể sinh con và nuôi con của mình một cách đúng nghĩa chứ hả?




Cách mà Tần Mộc Du đang muốn thực hiện chính là cách mà cô đã từng nghĩ đến trước đây. Bây giờ lại trùng hợp như vậy, phải chăng ông trời đang trêu đùa cô sao?
Nhưng nghĩ đến chuyện trước đây, cô càng hạ quyết tâm nhất định sẽ không để bọn họ làm hại đến con của mình nữa, đứa con này chính là món quà mà thượng đế đã bù đắp lại cho cô, dù phải trả giá như thế nào thì cô cũng sẽ bảo vệ con đến cùng.




Không thấy Tần Mộc Du phản biện thêm câu nào nữa, chỉ thấy nét mặt bà cứng đờ, Ôn Giai Tuệ cũng không có ý định công kích bà nên chỉ gọi quản gia.




- Dì Uyên, tiễn khách!




Quản gia và mấy người hầu đứng bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn không dám thở mạnh, mắt luôn phải chiếu về phía hai người đang ngồi trong phòng khách, nếu Ôn tiểu thư xảy ra chuyện gì thì bọn họ có mười cái miệng cũng không thể thanh minh được trước mặt Viên thiếu.
Dì Uyên nghe gọi liền vội vàng chạy đến, nhưng lại bị kẹt giữa hai người này thì vẫn là vô cùng khó xử.




- Phu nhân, thật ngại quá, đến giờ tiểu thư phải bắt đầu lớp học tiền sản rồi. Khi khác bà có thể ghé ạ.




Tần Mộc Du á khẩu nãy giờ rốt cuộc cũng đã tìm ra được lí luận để phản biện, nhưng chỉ mới gọi được đúng tên của Ôn Giai Tuệ thì cô nàng đã đứng lên và đi ra khỏi phòng khách.




- Giai Tuệ! Giai Tuệ! Cô mau đứng lại đó cho tôi. Chúng ta còn chuyện chưa nói xong đâu, cô mau quay lại đây cho tôi! Ôn Giai Tuệ!




Nhưng dù bà có hét khàn cả cổ họng thì cũng chẳng thay đổi được gì. Bóng dáng của Ôn Giai Tuệ sớm đã không còn nhìn thấy nữa, mà dì Uyên bên cạnh lại liên tục nhắc nhở thúc giục.




......................




Tâm trạng Ôn Giai Tuệ có vẻ đã bị đả kích sau khi gặp Tần Mộc Du hôm nay, đó chính là nơm nớp lo sợ sẽ có người ra tay hãm hại mẹ con cô. Nếu không phải có bác sĩ tâm lí luôn đồng hành thì chắc chắn cô sẽ không thể nào thoát khỏi lo âu này rồi.
Cả một ngày Ôn Giai Tuệ đều chỉ tập trung vào các bài giảng cùng những bài tập rèn luyện trong thai kỳ của bác sĩ sản khoa và điều dưỡng riêng. Thời gian còn lại thì cô lại trò chuyện cùng bác sĩ tâm lí.
Một ngày bận rộn cùng bảo bảo trôi qua thật nhanh. Cho nên ngay cả dưới sảnh xuất hiện rất nhiều người mà cô cũng không hề hay gì cả.




Bên dưới phòng khách, Viên Trác Nghiên vừa đi vào thì đã hỏi ngay quản gia.




- Hôm nay cô ấy thế nào?




Dì Uyên cung kính trả lời.




- Từ lúc học lớp tiền sản xong, tiểu thư và bác sĩ Lý đều ở trong phòng đến bây giờ. Cô ấy vừa ăn một it cháo lúc chiều rồi ạ.




Báo cáo xong, dì Uyên lại có chút dè dặt, sợ sệt, lại còn vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông, sao bà có thể tiếp tục im lặng không nhắc đến chứ?




- Viên thiếu, sáng nay phu nhân đã đến tìm tiểu thư, tôi không thể đứng gần nên không nghe được họ nói gì, nhưng là nói chuyện rất lâu. Với lại, sau khi gặp phu nhân xong, sắc mặt tiểu thư có vẻ không được tốt lắm. Cô ấy mới giữ bác sĩ Lý lại, bà ấy chỉ vừa mới ra về được mười lăm phút thôi.




Viên Trác Nghiên nghe xong, sắc mặt cũng dần biến hóa, hình như lại có phần dữ tợn hơn. Anh chỉ lạnh lùng ném lại một câu rồi bước vội lên cầu thang.




- Từ hôm nay còn để những người không liên quan đến lâm phiền cô ấy nữa thì các người cũng nghỉ việc hết đi!




Dì Uyên và những người khác đều cúi thấp đầu không dám hó hé nửa câu nào nữa.




Viên Trác Nghiên đẩy cửa vào phòng thì thấy Ôn Giai Tuệ đang ngồi xem quyển album lần trước A Phúc đưa. Hành động này của cô khiến anh nhất thời đứng bất động tại chỗ, anh đã rất lo lắng không biết cô có bị dọa cho tâm tình bất ổn không, nhưng bây giờ bắt gặp cô đang xem những tấm ảnh chụp hai người thì anh lại không nỡ phá vỡ khung cảnh đẹp như vậy.
Nhưng anh cũng đứng đó không được bao lâu thì đã bị Ôn Giai Tuệ phát hiện. Cô đóng quyển album lại, quay lại nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào cửa.




- Trác Nghiên, anh về rồi?




Viên Trác Nghiên mỉm cười dịu dàng, ánh mắt sáng lên sự cưng sủng rõ ràng. Anh bước tới giường, vừa ngồi chờ thì đã lập tức kéo nữ nhân vào trong ngực mà ôm chặt.




- Hôm nay ở nhà có nhớ anh không?




Vẫn là tư thế ôm từ phía sau quen thuộc đó cho nên Ôn Giai Tuệ cũng không cần quá tốn tâm sức để quay đầu lại làm gì nữa, duy trì một tư thế ngồi mà trả lời anh, gật nhẹ đầu nữa.




- Có, nhớ.




Cô không muốn nhắc chuyện Tần Mộc Du với anh, đúng hơn là không đủ can đảm để nhắc đến, cô rất sợ phải tượng tưởng ra cảnh tượng bị cướp mất bảo bảo, cô không muốn nghĩ đến một chút nào cả, càng không muốn con sẽ thật sự bị giành mất.




Mặc dù cô gái trong trong ngực mình không có một chút biểu hiện gì khác lạ hay không nói bất cứ lời nào, nhưng Viên Trác Nghiên vẫn có thể cảm nhận được trong lòng cô chưa thể nào yên được.
Vừa đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn, Viên Trác Nghiên liền nói.




- Nhắm mắt lại đi, anh có quà tặng em.




Sao đột nhiên lại tặng quà chứ? Ôn Giai Tuệ thật sự là có vẻ ngờ vực, nhưng rốt cuộc vẫn là làm theo lời anh, từ từ nhắm mắt lại mà chờ đợi.




Không đầy năm giây sau, bên tai Ôn Giai Tuệ đã truyền đến tiếng gọi của Viên Trác Nghiên.




- Được rồi, em có thể mở mắt ra.




Ôn Giai Tuệ làm theo hướng dẫn của anh, cũng từ từ mở mắt ra. Từ nãy đến giờ cô đã thử đoán trong lòng không biết bao nhiêu món đồ trị giá lớn sẽ xuất hiện ngay trước mặt. Nhưng không ngờ khi cô mở mắt ra thì vật này còn vượt quá mức mong đợi của cô rồi.
Là miếng ngọc thứ sáu!
Đúng là miếng ngọc rồi.




- Trác Nghiên, anh tìm được nó khi nào vậy?




Cô vui mừng cầm lấy miếng ngọc trong tay lật qua lật lại, gương mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết, vội vã hỏi người đàn ông.
Thấy cô vui như vậy, trái tim Viên Trác Nghiên cũng như được sưởi ấm, anh vừa xoa đầu vừa hôn tóc cô. Chỉ trả lời qua loa rồi hỏi.




- Cũng vừa mới đây thôi. Em không quên đã từng hứa gì với anh đấy chứ?




Ôn Giai Tuệ không chần chờ gì mà trả lời anh ngay, giống như đang nói một chuyện đương nhiên thôi.




- Nói đi, nguyện vọng của anh là gì đây?




Viên Trác Nghiên nhìn cô gái dưới ngực, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, cười cười, cất giọng.




- Vẫn như lần trước, anh chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi thì anh sẽ nói sau.




Tay Ôn Giai Tuệ vẫn để trên bụng, xoa nhẹ, bỗng nhiên bĩu môi bất mãn, giọng điệu có vẻ ủy khuất.




- Lần này anh sẽ lại nghĩ ra chuyện gì vô lí nữa đây?




Nghĩ lại nguyện vọng đầu tiên của anh cũng là để một thời gian rồi mới nói ra, đến giờ cô vẫn không thể tin nổi là dù khi đó cô đã từ chối rồi mà ngay sau đó nguyện vọng đó của anh lại thành thật. Cho nên chỉ vừa nghe anh nói để sau rồi nói thì cô lại có cảm giác bất an.
Viên Trác Nghiên bật cười nhẹ trong cổ họng, hình như anh đã đoán được cô đang nghĩ gì. Đưa tay nhẹ nhàng xoay mặt cô qua một bên để có thể cúi xuống là hôn được cô, chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng thôi.




- Không cần phải quá căng thẳng đâu, anh biết chuyện gì không bao giờ có khả năng nên cũng cũng sẽ không làm khó em làm gì.




Ôn Giai Tuệ vừa nghe thì nửa tin nửa ngờ, mặc dù là anh đã khẳng định như vậy nhưng với anh thì điều gì mới là không có khả năng chứ? Nguyện vọng trước của anh là muốn cô sinh con, điều đó ngay từ đầu là không có khả năng nhưng đến cùng thì anh vẫn biến nó thành có thể đấy thôi.
Thấy nữ nhân không nói gì, Viên Trác Nghiên xoa xoa đầu cô và gọi




- Vẫn còn một món quà nữa. Đi thôi, anh dẫn em đi xem thử.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom