Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 76: Nếu như?
Sự thay đổi thái độ một cách đột ngột của A Phúc và những người trước đây từng coi cô như cái gai trong mắt, nhất thời làm cho Ôn Giai Tuệ không thích ứng kịp. Tất cả đột nhiên lại thay đổi như vậy không phải là vì trong bụng cô đang mang thai con của thủ lĩnh đấy chứ? Nếu không thì còn lí do gì thuyết phục hơn đây.
Ôn Giai Tuệ ngồi trên giường, túi đồ mà A Phúc đưa cô vẫn chưa mở, cô để nó ở bên cạnh rồi nhìn đi nhìn lại không biết đã bao lâu rồi.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, Ôn Giai Tuệ giật mình định đem túi đồ giấu đi nhưng đều đã bị Viên Trác Nghiên nhìn thấy hết rồi.
- Đây là gì?
Nam nhân ngồi xuống giường, vươn tay lấy chiếc túi kia lại, hơi ngạc nhiên mà hỏi.
Ôn Giai Tuệ nghĩ bụng, cũng chẳng có gì để giấu cả, thành thật nói rõ.
- A Phúc đưa cho em đấy.
- A Phúc?
Viên Trác Nghiên khó tin hỏi lại, không phải A Phúc và cô từ trước đến giờ vẫn như oan gia sao? Sao tự dưng lại tặng quà cho cô chứ?
Ôn Giai Tuệ đoán là anh đang hơi ngạc nhiên nên đính chính lại một lần nữa.
- Em cũng không hiểu, đột nhiên xin lỗi em rồi còn tặng quà nữa. Não của anh ta không biết có phải bị chập mạch rồi không? Hay là trong này có phải giấu một quả bom, chỉ đợi em mở ra thì sẽ lập tức phát nổ ngay.
Nghe những phân tích của cô, Viên Trác Nghiên không nhịn được mà bật cười, thuận tay xoa xoa đầu cô.
- Em nghĩ A Phúc không biết chúng ta luôn ở cùng nhau sao? Đặt bom hại em thì cũng đồng nghĩ là âm mưu giết anh rồi đấy?
Thấy vẻ mặt cô vẫn ngờ vực như vậy, anh vừa nhét cái túi vào trong tay cô vừa bổ sung thêm.
- Yên tâm, có anh ở đây, cho dù có bom thật đi nữa thì cũng không để em bị mất một sợi tóc nào đâu.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh rồi lại nhìn túi đồ trước mặt. Thôi thì cứ mở ra xem thử.
Nghĩ rồi, cô lấy từ trong túi giấy ra một chiếc hộp vuông. Cô tiếp tục mở hộp ra, trong đó là một quyển album ảnh!
Hai người nhìn nhau một cái, Ôn Giai Tuệ từ từ lật quyển album đó ra xem.
Đây là....?
- Sao lại là ảnh của chúng ta?
Giọng Ôn Giai Tuệ có chút khó tiếp nhận mà tự hỏi.
Nhìn những bức ảnh chụp hai người, thời gian thì chính là gần đây rồi, Viên Trác Nghiên cũng cùng thắc mắc với Ôn Giai Tuệ. A Phúc lại lén chụp ảnh bọn họ? Còn tặng lại cho Ôn Giai Tuệ? Nghĩ một lúc, Viên Trác Nghiên chợt bật cười, ý tứ của A Phúc đã rõ ràng như vậy rồi, chỉ trách hơi muộn nên Ôn Giai Tuệ mới liên tục sinh ra ngờ vực như vậy.
- Thì đương nhiên là A Phúc cũng đã tác hợp cho chúng ta rồi đấy. Cậu ta chấp nhận em là chủ mẫu rồi còn gì?
Câu sau của anh thì Ôn Giai Tuệ cũng đã tự mình kiểm chứng rồi, cũng không có ý kiến gì. Nhưng câu đầu là sao chứ? Tác hợp cho cô và anh? Bọn họ có định kết hôn đâu mà phải cần có người tác hợp?
Ôn Giai Tuệ ngước mắt nhìn anh, không hài lòng chỉnh lại.
- Không phải anh đã nói phong em là chủ mẫu nhưng không đồng nghĩa rằng chúng ta kết hôn à? Sao bây giờ lại nói gộp hai chuyện này lại như vậy chứ?
Viên Trác Nghiên biết cô đang muốn vạch rõ ranh giới lần nữa để anh ghi nhớ, cho nên anh chỉ có thể chọn cách lờ đi mà thôi.
- Không cần để ý nhiều vậy đâu.
Ôn Giai Tuệ nhìn qua thì cũng biết anh đang cố tình đánh trống lảng rồi. Nhưng cô cũng không có ý định tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề đó tiếp nữa. Nhìn anh lật quyển album rất thích thú, không hiểu sao cô lại chạnh lòng.
- Em nhìn xem, thì ra chúng ta chung một khung ảnh lại đẹp như vậy. A Phúc cũng biết chọn góc chụp đấy chứ.
Dáng vẻ Viên Trác Nghiên đang xem từng bức ảnh rất thoải mái và an nhiên.
Ngón tay thon dài của anh luôn vuốt ve gương mặt Ôn Giai Tuệ trong từng bức ảnh. Trong đầu anh dần nảy ra một ý niệm, nếu quyển album này mà là ảnh cưới của bọn họ thì thật hay biết mấy.
Không thấy nữ nhân bên cạnh trả lời, anh hơi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn cô, khẽ nhíu mày mà hỏi.
- Tuệ nhi, em sao vậy? Anh làm gì khiến em không vui hửm?
Rõ ràng là Ôn Giai Tuệ đang né tránh anh nên mới không trả lời trực tiếp. Cô đưa tay đóng quyển album lại, đồng thời nói luôn.
- Không có gì, chỉ là em buồn ngủ rồi, cái này để sau hẵng xem được không?
Viên Trác Nghiên nghe vậy thì cũng đành tin là vậy, anh mỉm cười dịu dàng với cô, rồi đem quyển album cất vào lại chỗ cũ, nhét vào trong ngăn kéo.
- Được rồi, vậy chúng ta đi ngủ thôi nào.
Anh vừa nói vừa ôm cô gái nhỏ nằm xuống giường, tay lại đặt lên bụng cô vuốt nhẹ.
- Bảo bảo ngoan, có phải con mệt rồi không? Chúng ta đi ngủ nào.
Nam nhân ôm chặt Ôn Giai Tuệ trong ngực như đang ôm một vật bất ly thân khi đi ngủ, mà quả thật là như vậy, anh rất khó ngủ khi không có cô bên cạnh.
Ôn Giai Tuệ vừa nằm vừa cũng đã quên luôn chuyện trăn trở vừa rồi. Cô hơi cọ quậy, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.
- Trác Nghiên...
- Sao vậy?
Viên Trác Nghiên thấp giọng đáp.
Ôn Giai Tuệ chỉnh lại tư thế nằm, hai mắt long lanh nhìn anh, nói ra thắc mắc của mình.
- Anh có tin tưởng bọn họ hoàn toàn không? Là mấy người A Châu. Anh có từng nghĩ bọn họ sẽ phản bội anh không? Giống như Jayce đã làm đối với cha của Thanh Ngọc.
Viên Trác Nghiên hơi cúi đầu nhìn xuống nữ nhân trong ngực, theo thói quen véo nhẹ chóp mũi cô.
- Em đang lo cho anh đây sao?
Nghe anh vặn lại, Ôn Giai Tuệ cũng có chút giật mình. Đúng vậy nhỉ, tại sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy chứ? Dù cho anh có bị thủ hạ đâm sau lưng thì cũng đâu liên quan gì đến cô? Tại sao đột nhiên cô lại phải quan tâm như vậy?
Ôn Giai Tuệ có chút lúng túng, nuốt khan một ngụm nước bọt. Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại được sắc mặt nghiêm nghị.
- Em chỉ đang nhìn nhận vấn đề một cách khách quan nhất thôi. Lòng người khó đoán, lòng tin vốn là một thứ rất xa xỉ. Còn chưa nói, trong thế giới của anh, kẻ thù luôn rình rập xung quanh, chuyện phản bội hay đâm sau lưng cũng không thể tránh khỏi.
Những chuyện như vậy, Viên Trác Nghiên đương nhiên hiểu rõ hơn Ôn Giai Tuệ. Cho nên anh mới bình thản như vậy, chỉ nhíu nhẹ mày một chút.
- Vậy em nghi ngờ ai trong số bọn họ?
Ôn Giai Tuệ không hiểu ý tứ của anh khi hỏi câu này, nên cũng chỉ thành thật lắc đầu.
- Không ai cả.
Viên Trác Nghiên khẽ cười, ánh mắt nhìn cô đầy uy nghiêm và kiên định.
- Vậy nghĩa là em đã tin tưởng bọn họ rồi. Mặc dù không phải hoàn toàn. Em nói đúng, phản bội hay đâm sâu lưng là điều không thể tránh khỏi trong thế giới này. Nhưng bản thân một thủ lĩnh thì đương nhiên luôn nhạy cảm với những con rắn hai đầu.
Những điều này, Ôn Giai Tuệ tuy chưa từng đối diện qua nhưng cô vẫn có thể hiểu. Nếu Viên Trác Nghiên dễ bị lật đổ như vậy thì anh đã không thể ngồi ở vị trí này đến tận bây giờ rồi.
Ôn Giai Tuệ rúc mặt vào ngực của nam nhân, giọng nhẹ nhàng hỏi.
- Nếu được lựa chọn, anh có muốn sống như một người bình thường không? Không tranh đấu, cũng không phải ngày đêm đối diện với nguy hiểm, một cuộc sống bình lặng như bao nhiêu người khác.
Bàn tay Viên Trác Nghiên trên đỉnh đầu cô chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mượt, còn đặt lên đó một nụ hôn thật sâu, thanh âm trầm ấm truyền đến bên tai cô.
- Nếu ở đó có em. Chúng ta gặp nhau trong một thân phận khác thì có lẽ đã tốt hơn bây giờ rồi.
Nhưng ai có thể có quyền lựa chọn thân phận cho mình chứ? Từ nhỏ anh đã được huấn luyện trở thành một con sói đầu đàn. Trong thế giới của anh từ lâu đã không còn ánh sáng, cũng đã sẵn sàng đón nhận cái chết rồi. Nhưng từ khi anh nhận ra anh yêu người phụ nữ này, anh đã bắt đầu sợ cái chết, anh sợ sẽ không đủ sức mạnh để bảo vệ cô đến cuối đời. Dù là trước đây đối với Tiểu Xướng, anh cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi và lo lắng như bây giờ.
Câu trả lời của người đàn ông vẫn không thoát ra khỏi được đầu của Ôn Giai Tuệ đến tận khi cô chìm sâu vào giấc ngủ.
..................
Sân bay quốc tế McCarran
Thanh Ngọc đã cải trang rất kỹ, khăn choàng màu cà phê che đi nửa gương mặt cùng với kính râm màu đen, mũ vành rộng che hết phần trán. Cô không đem quá nhiều đồ để có thể di chuyển nhanh chóng và thuận lợi hơn.
Khó khăn lắm cô mới cắt đuôi được đám thủ hạ của cha mình, chỉ còn đúng năm phút là chuyến bay sẽ cất cánh. Ngồi trên ghế chờ, Thanh Ngọc bồn chồn không yên, không biết trong vòng năm phút đám thủ hạ kia có thể tìm được đến đây không.
Liên tục nhìn đồng hồ và đếm từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc cũng đến lúc rồi.
Thanh Ngọc chỉnh lại khăn và mũ lần nữa rồi mới đứng lên, nhìn ngó xung quanh một lượt. Xác định không có ai theo đuôi, cô đã yên tâm đi về hướng cửa soát vé.
Nhưng cô chỉ mới đi được vài bước thì đã đụng phải một bức tường thịt, bên khoang mũi nhận ra được mùi hương quen thuộc. Chậm rãi ngẩng đầu lên xác nhận thì đúng là người đó rồi.
- Jayce? Sao, sao anh lại ở đây?
Cô hoảng sợ, nhất thời lắp bắp không nói được rõ ràng.
Jayce vẫn một thân đen quen thuộc, áo khoác da màu đen, quần dài bó sát cùng đôi giày cao cổ, làm tôn lên vóc dáng cao lớn chuẩn tỉ lệ vàng của anh ta.
Người đàn ông tháo kính râm xuống, nụ cười trên môi như đang châm chọc chờ đợi.
- Thanh Ngọc, trò nghiệp dư này mà em nghĩ có thể rời khỏi Las Vegas sao? Thủ hạ của ba em sắp vào đến đây rồi đấy.
Thanh Ngọc trừng mắt, cắn môi nhìn người đàn ông trước mặt, bất mãn nói.
- Jayce, anh cố tình đến ngăn cản em? Anh thừa biết dù anh có làm vậy thì em cũng sẽ không hủy hôn với Trác Nghiên mà, việc gì anh phải cố gắng vô ích như vậy chứ?
Điều này đương nhiên Jayce biết rất rõ, nhưng khi nào anh ta còn khả năng ngăn cản thì anh ta sẽ ngăn cản đến cùng, dù phải dùng bất kỳ hình thức nào đi nữa thì anh ta cũng sẽ giữ cho bằng được người phụ nữ này. Kể cả giết Viên Trác Nghiên để cô từ bỏ, để cô không còn hy vọng thì anh cũng chẳng ngần ngại. Từ sau khi hai người bọn đính hôn, anh ta không biết đã lên kế hoạch ám sát tên khốn đó bao nhiêu lần rồi.
Nhưng đổi lại chỉ có là thái độ càng lúc càng lạnh nhạt và xa cách của Thanh Ngọc.
Rốt cuộc thì cũng có ngày anh ta và Viên Trác Nghiên có một điểm chung, đó là đều vì một tình yêu đơn phương mà cố chấp như vậy.
- Thanh Ngọc, anh cố gắng vô ích? Vậy còn em thì sao? Kể cả Viên Trác Nghiên đã có con với người phụ nữ khác mà em vẫn ôm hy vọng sao?
Quả nhiên, đúng là không có chuyện gì mà anh ta lại không biết. Nhưng dù anh ta biết thì đã sao chứ? Thanh Ngọc cũng không vì vậy mà trở nên nao núng. Cô cười lạnh một tiếng, bình thản đáp lại.
- Đúng vậy, dù anh ấy không yêu em, dù anh ấy yêu người phụ nữ khác, hay thậm chí bây giờ anh ấy đã có con của mình. Cũng chẳng sao cả, tất cả những điều đó đều không ảnh hưởng gì đến tình yêu của em đối với anh ấy. Jayce, nếu em không thể ở bên cạnh anh ấy thì em cũng sẽ không bao giờ chọn anh!
Bất kỳ người nào khi nghe chính miệng người mình mình yêu nói ra những câu vô tình như vậy thì cũng đều đau đớn cả, Jayce cũng không phải là ngoại lệ. Anh ta cũng rất đau, cũng rất tuyệt vọng. Nhưng anh ta cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
- Vậy em trả lời anh đi, em có hạnh phúc không? Ở bên cạnh một người không yêu em, em có hạnh phúc không? Ngoài danh phận ra em không có gì từ anh ta cả, như vậy em hạnh phúc sao?
Thanh Ngọc bị anh ta nói như vậy mặc dù có chút chột dạ đấy, nhưng cũng đâu là gì. Hỏi cô có hạnh phúc không sao? Đương nhiên là hạnh phúc rồi, chỉ cần có thể ở bên cạnh Viên Trác Nghiên thôi, cô không dám mơ tưởng gì hơn nữa.
Ánh mắt cô quật cường nhìn người đối diện, nhưng cũng chỉ có anh ta mới nhìn thấy sự đau thương trong ánh mắt của cô.
- Jayce, nếu hôm nay anh để em đi thì sau này chúng ta vẫn còn có thể làm bạn, nhưng nếu anh quyết ngăn cản em đến cùng thì từ giờ chúng ta sẽ là người dưng.
Cô đã vô cùng tự tin khi tuyên bố như vậy, cô tin người đàn ông này vẫn muốn giữ mối quan hệ bạn bè tốt như hiện giờ. Nhưng thật không ngờ tất cả lại nằm ngoài mong đợi của cô như vậy.
- Rất tiếc, anh lại không muốn chúng ta tiếp tục làm bạn nữa.
....................
Viên Thành
Trên bàn làm việc của Viên Trác Nghiên, văn kiện chưa ký duyệt và đã ký được đặt thành hai chồng riêng, màn hình laptop vẫn còn sáng. Nhưng nam nhân lại ngồi đó cầm chiếc hộp gỗ ngắm nghía vật đặt bên trong.
Ngón tay thon dài nâng nhẹ miếng ngọc trong hộp gỗ lên lòng bàn tay, vân vê một lúc rất lâu.
- Boss, anh không định đưa ngọc cho chủ mẫu sao?
A Châu đứng trước bàn thắc mắc hỏi.
Lúc ông chủ đến Thái Lan, thật ra cũng là vì đã tìm được tung tích của hai miếng ngọc còn lại. Lần lấy ngọc này lại không gặp quá nhiều trở ngại như lần trước, có vẻ như đám người kia đang nhắm vào những miếng ngọc mà chủ mẫu đã lấy được.
Nhưng A Châu vẫn không hiểu tại sao ông chủ lại không đưa ngọc cho người đang cần. Chẳng lẽ là có chuyện gì sao?
Viên Trác Nghiên cầm một miếng ngọc trong tay, mắt vẫn nhìn miếng còn lại trong hộp, anh nghe câu hỏi của A Châu chứ, cho nên mới càng rơi vào suy tư như vậy.
- Tôi và Tuệ nhi đã có làm một giao ước. Sau khi tìm đủ ngọc và giúp cô ấy mở mật thất, ngày cô ấy rời khỏi Viên gia cũng sẽ là ngày tôi phải buông tay cô ấy. Nếu là cậu, cậu có đủ dũng khí để giao ngọc cho cô ấy không?
A Châu nghe được chuyện này cũng sững người ra vài giây mới khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị vốn có.
- Boss, vậy anh muốn giấu ngọc để giữ chủ mẫu lại lâu hơn sao?
Nam nhân bất chợt bật cười một tiếng tự giễu, không ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mà cứ như vậy hỏi lại, cũng chính là đang tự hỏi mình.
- Có phải cậu cảm thấy trò này vô cùng trẻ con không?
Viên Trác Nghiên đã từng hỏi Ôn Giai Tuệ một câu tương tự như hành động hiện tại của anh, anh đã từng hỏi cô nếu một ngày nào đó anh tìm được ngọc rồi giấu cô. Anh lại không ngờ hôm nay anh cũng chọn cách làm trẻ con đấy.
Đương nhiên A Châu không thể coi thường quyết định hay hành động này của ông chủ rồi. Hơn nữa, cậu ta cũng hiểu được tâm tư hiện giờ của ông chủ. Nhưng càng như vậy thì càng bất an hơn..
- Nhưng ông chủ, anh định để chủ mẫu ở bên cạnh anh mà không có thân phận gì sao? Chưa nói đến chuyện anh và tiểu thư Thanh Ngọc vẫn còn hôn ước, chỉ xét mối quan hệ của hai người ở Viên gia thôi. Khi nào mà chủ mẫu còn là người của lão gia thì khi ấy các trưởng bối vẫn chưa thể chấp nhận quan hệ của hai người.
Viên Trác Nghiên vẫn cầm miếng ngọc trên tay vân vê từng nét họa tiết trên đó, vừa là đang tự cảm thán vừa là đang hỏi.
- Tôi chẳng có gì để giữ được cô ấy cả, ngoài hai miếng ngọc này. Hơn nữa, vở kịch mà lão già đó đã tạo ra nếu cô ấy biết được sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa.
A Châu hơi chau mày, suy ngẫm một lúc rồi nói tiếp.
- Không phải hai người đã có con rồi sao? Dù chủ mẫu có lấy được ngọc hay biết được toàn bộ sự tình năm đó thì chẳng lẽ chủ mẫu không nghĩ cho con của hai người? Là một người mẹ sẽ không ai muốn con mình sinh ra không có đủ cha mẹ cả. Anh có thể giữ chủ mẫu bằng lí do này mà.
Tay của Viên Trác Nghiên bất ngờ đóng hộp gỗ lại, anh không nói tiếp mà chỉ nhàn nhạt ra lệnh.
- Cậu lui ra trước đi.
A Châu thấy vậy cũng không hỏi tiếp nữa, cúi đầu chào rồi lui ra.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Viên Trác Nghiên lại nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn, nhếch môi cười nhạt. Anh lại dùng đến cách đê hèn này để giữ cô lại? Về sự tình năm đó, dù anh không hề tham dự nhưng tất cả đều từ anh mà ra cả, anh đã vì Tiểu Xướng mà làm tổn thương Ôn Giai Tuệ. Cuộc đời cô cũng vì anh mà mà bị chôn vùi trong địa ngục trần gian này, cô sẽ tha thứ cho anh sao?
Ôn Giai Tuệ ngồi trên giường, túi đồ mà A Phúc đưa cô vẫn chưa mở, cô để nó ở bên cạnh rồi nhìn đi nhìn lại không biết đã bao lâu rồi.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên, Ôn Giai Tuệ giật mình định đem túi đồ giấu đi nhưng đều đã bị Viên Trác Nghiên nhìn thấy hết rồi.
- Đây là gì?
Nam nhân ngồi xuống giường, vươn tay lấy chiếc túi kia lại, hơi ngạc nhiên mà hỏi.
Ôn Giai Tuệ nghĩ bụng, cũng chẳng có gì để giấu cả, thành thật nói rõ.
- A Phúc đưa cho em đấy.
- A Phúc?
Viên Trác Nghiên khó tin hỏi lại, không phải A Phúc và cô từ trước đến giờ vẫn như oan gia sao? Sao tự dưng lại tặng quà cho cô chứ?
Ôn Giai Tuệ đoán là anh đang hơi ngạc nhiên nên đính chính lại một lần nữa.
- Em cũng không hiểu, đột nhiên xin lỗi em rồi còn tặng quà nữa. Não của anh ta không biết có phải bị chập mạch rồi không? Hay là trong này có phải giấu một quả bom, chỉ đợi em mở ra thì sẽ lập tức phát nổ ngay.
Nghe những phân tích của cô, Viên Trác Nghiên không nhịn được mà bật cười, thuận tay xoa xoa đầu cô.
- Em nghĩ A Phúc không biết chúng ta luôn ở cùng nhau sao? Đặt bom hại em thì cũng đồng nghĩ là âm mưu giết anh rồi đấy?
Thấy vẻ mặt cô vẫn ngờ vực như vậy, anh vừa nhét cái túi vào trong tay cô vừa bổ sung thêm.
- Yên tâm, có anh ở đây, cho dù có bom thật đi nữa thì cũng không để em bị mất một sợi tóc nào đâu.
Ôn Giai Tuệ nhìn anh rồi lại nhìn túi đồ trước mặt. Thôi thì cứ mở ra xem thử.
Nghĩ rồi, cô lấy từ trong túi giấy ra một chiếc hộp vuông. Cô tiếp tục mở hộp ra, trong đó là một quyển album ảnh!
Hai người nhìn nhau một cái, Ôn Giai Tuệ từ từ lật quyển album đó ra xem.
Đây là....?
- Sao lại là ảnh của chúng ta?
Giọng Ôn Giai Tuệ có chút khó tiếp nhận mà tự hỏi.
Nhìn những bức ảnh chụp hai người, thời gian thì chính là gần đây rồi, Viên Trác Nghiên cũng cùng thắc mắc với Ôn Giai Tuệ. A Phúc lại lén chụp ảnh bọn họ? Còn tặng lại cho Ôn Giai Tuệ? Nghĩ một lúc, Viên Trác Nghiên chợt bật cười, ý tứ của A Phúc đã rõ ràng như vậy rồi, chỉ trách hơi muộn nên Ôn Giai Tuệ mới liên tục sinh ra ngờ vực như vậy.
- Thì đương nhiên là A Phúc cũng đã tác hợp cho chúng ta rồi đấy. Cậu ta chấp nhận em là chủ mẫu rồi còn gì?
Câu sau của anh thì Ôn Giai Tuệ cũng đã tự mình kiểm chứng rồi, cũng không có ý kiến gì. Nhưng câu đầu là sao chứ? Tác hợp cho cô và anh? Bọn họ có định kết hôn đâu mà phải cần có người tác hợp?
Ôn Giai Tuệ ngước mắt nhìn anh, không hài lòng chỉnh lại.
- Không phải anh đã nói phong em là chủ mẫu nhưng không đồng nghĩa rằng chúng ta kết hôn à? Sao bây giờ lại nói gộp hai chuyện này lại như vậy chứ?
Viên Trác Nghiên biết cô đang muốn vạch rõ ranh giới lần nữa để anh ghi nhớ, cho nên anh chỉ có thể chọn cách lờ đi mà thôi.
- Không cần để ý nhiều vậy đâu.
Ôn Giai Tuệ nhìn qua thì cũng biết anh đang cố tình đánh trống lảng rồi. Nhưng cô cũng không có ý định tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề đó tiếp nữa. Nhìn anh lật quyển album rất thích thú, không hiểu sao cô lại chạnh lòng.
- Em nhìn xem, thì ra chúng ta chung một khung ảnh lại đẹp như vậy. A Phúc cũng biết chọn góc chụp đấy chứ.
Dáng vẻ Viên Trác Nghiên đang xem từng bức ảnh rất thoải mái và an nhiên.
Ngón tay thon dài của anh luôn vuốt ve gương mặt Ôn Giai Tuệ trong từng bức ảnh. Trong đầu anh dần nảy ra một ý niệm, nếu quyển album này mà là ảnh cưới của bọn họ thì thật hay biết mấy.
Không thấy nữ nhân bên cạnh trả lời, anh hơi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn cô, khẽ nhíu mày mà hỏi.
- Tuệ nhi, em sao vậy? Anh làm gì khiến em không vui hửm?
Rõ ràng là Ôn Giai Tuệ đang né tránh anh nên mới không trả lời trực tiếp. Cô đưa tay đóng quyển album lại, đồng thời nói luôn.
- Không có gì, chỉ là em buồn ngủ rồi, cái này để sau hẵng xem được không?
Viên Trác Nghiên nghe vậy thì cũng đành tin là vậy, anh mỉm cười dịu dàng với cô, rồi đem quyển album cất vào lại chỗ cũ, nhét vào trong ngăn kéo.
- Được rồi, vậy chúng ta đi ngủ thôi nào.
Anh vừa nói vừa ôm cô gái nhỏ nằm xuống giường, tay lại đặt lên bụng cô vuốt nhẹ.
- Bảo bảo ngoan, có phải con mệt rồi không? Chúng ta đi ngủ nào.
Nam nhân ôm chặt Ôn Giai Tuệ trong ngực như đang ôm một vật bất ly thân khi đi ngủ, mà quả thật là như vậy, anh rất khó ngủ khi không có cô bên cạnh.
Ôn Giai Tuệ vừa nằm vừa cũng đã quên luôn chuyện trăn trở vừa rồi. Cô hơi cọ quậy, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.
- Trác Nghiên...
- Sao vậy?
Viên Trác Nghiên thấp giọng đáp.
Ôn Giai Tuệ chỉnh lại tư thế nằm, hai mắt long lanh nhìn anh, nói ra thắc mắc của mình.
- Anh có tin tưởng bọn họ hoàn toàn không? Là mấy người A Châu. Anh có từng nghĩ bọn họ sẽ phản bội anh không? Giống như Jayce đã làm đối với cha của Thanh Ngọc.
Viên Trác Nghiên hơi cúi đầu nhìn xuống nữ nhân trong ngực, theo thói quen véo nhẹ chóp mũi cô.
- Em đang lo cho anh đây sao?
Nghe anh vặn lại, Ôn Giai Tuệ cũng có chút giật mình. Đúng vậy nhỉ, tại sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy chứ? Dù cho anh có bị thủ hạ đâm sau lưng thì cũng đâu liên quan gì đến cô? Tại sao đột nhiên cô lại phải quan tâm như vậy?
Ôn Giai Tuệ có chút lúng túng, nuốt khan một ngụm nước bọt. Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại được sắc mặt nghiêm nghị.
- Em chỉ đang nhìn nhận vấn đề một cách khách quan nhất thôi. Lòng người khó đoán, lòng tin vốn là một thứ rất xa xỉ. Còn chưa nói, trong thế giới của anh, kẻ thù luôn rình rập xung quanh, chuyện phản bội hay đâm sau lưng cũng không thể tránh khỏi.
Những chuyện như vậy, Viên Trác Nghiên đương nhiên hiểu rõ hơn Ôn Giai Tuệ. Cho nên anh mới bình thản như vậy, chỉ nhíu nhẹ mày một chút.
- Vậy em nghi ngờ ai trong số bọn họ?
Ôn Giai Tuệ không hiểu ý tứ của anh khi hỏi câu này, nên cũng chỉ thành thật lắc đầu.
- Không ai cả.
Viên Trác Nghiên khẽ cười, ánh mắt nhìn cô đầy uy nghiêm và kiên định.
- Vậy nghĩa là em đã tin tưởng bọn họ rồi. Mặc dù không phải hoàn toàn. Em nói đúng, phản bội hay đâm sâu lưng là điều không thể tránh khỏi trong thế giới này. Nhưng bản thân một thủ lĩnh thì đương nhiên luôn nhạy cảm với những con rắn hai đầu.
Những điều này, Ôn Giai Tuệ tuy chưa từng đối diện qua nhưng cô vẫn có thể hiểu. Nếu Viên Trác Nghiên dễ bị lật đổ như vậy thì anh đã không thể ngồi ở vị trí này đến tận bây giờ rồi.
Ôn Giai Tuệ rúc mặt vào ngực của nam nhân, giọng nhẹ nhàng hỏi.
- Nếu được lựa chọn, anh có muốn sống như một người bình thường không? Không tranh đấu, cũng không phải ngày đêm đối diện với nguy hiểm, một cuộc sống bình lặng như bao nhiêu người khác.
Bàn tay Viên Trác Nghiên trên đỉnh đầu cô chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mượt, còn đặt lên đó một nụ hôn thật sâu, thanh âm trầm ấm truyền đến bên tai cô.
- Nếu ở đó có em. Chúng ta gặp nhau trong một thân phận khác thì có lẽ đã tốt hơn bây giờ rồi.
Nhưng ai có thể có quyền lựa chọn thân phận cho mình chứ? Từ nhỏ anh đã được huấn luyện trở thành một con sói đầu đàn. Trong thế giới của anh từ lâu đã không còn ánh sáng, cũng đã sẵn sàng đón nhận cái chết rồi. Nhưng từ khi anh nhận ra anh yêu người phụ nữ này, anh đã bắt đầu sợ cái chết, anh sợ sẽ không đủ sức mạnh để bảo vệ cô đến cuối đời. Dù là trước đây đối với Tiểu Xướng, anh cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi và lo lắng như bây giờ.
Câu trả lời của người đàn ông vẫn không thoát ra khỏi được đầu của Ôn Giai Tuệ đến tận khi cô chìm sâu vào giấc ngủ.
..................
Sân bay quốc tế McCarran
Thanh Ngọc đã cải trang rất kỹ, khăn choàng màu cà phê che đi nửa gương mặt cùng với kính râm màu đen, mũ vành rộng che hết phần trán. Cô không đem quá nhiều đồ để có thể di chuyển nhanh chóng và thuận lợi hơn.
Khó khăn lắm cô mới cắt đuôi được đám thủ hạ của cha mình, chỉ còn đúng năm phút là chuyến bay sẽ cất cánh. Ngồi trên ghế chờ, Thanh Ngọc bồn chồn không yên, không biết trong vòng năm phút đám thủ hạ kia có thể tìm được đến đây không.
Liên tục nhìn đồng hồ và đếm từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc cũng đến lúc rồi.
Thanh Ngọc chỉnh lại khăn và mũ lần nữa rồi mới đứng lên, nhìn ngó xung quanh một lượt. Xác định không có ai theo đuôi, cô đã yên tâm đi về hướng cửa soát vé.
Nhưng cô chỉ mới đi được vài bước thì đã đụng phải một bức tường thịt, bên khoang mũi nhận ra được mùi hương quen thuộc. Chậm rãi ngẩng đầu lên xác nhận thì đúng là người đó rồi.
- Jayce? Sao, sao anh lại ở đây?
Cô hoảng sợ, nhất thời lắp bắp không nói được rõ ràng.
Jayce vẫn một thân đen quen thuộc, áo khoác da màu đen, quần dài bó sát cùng đôi giày cao cổ, làm tôn lên vóc dáng cao lớn chuẩn tỉ lệ vàng của anh ta.
Người đàn ông tháo kính râm xuống, nụ cười trên môi như đang châm chọc chờ đợi.
- Thanh Ngọc, trò nghiệp dư này mà em nghĩ có thể rời khỏi Las Vegas sao? Thủ hạ của ba em sắp vào đến đây rồi đấy.
Thanh Ngọc trừng mắt, cắn môi nhìn người đàn ông trước mặt, bất mãn nói.
- Jayce, anh cố tình đến ngăn cản em? Anh thừa biết dù anh có làm vậy thì em cũng sẽ không hủy hôn với Trác Nghiên mà, việc gì anh phải cố gắng vô ích như vậy chứ?
Điều này đương nhiên Jayce biết rất rõ, nhưng khi nào anh ta còn khả năng ngăn cản thì anh ta sẽ ngăn cản đến cùng, dù phải dùng bất kỳ hình thức nào đi nữa thì anh ta cũng sẽ giữ cho bằng được người phụ nữ này. Kể cả giết Viên Trác Nghiên để cô từ bỏ, để cô không còn hy vọng thì anh cũng chẳng ngần ngại. Từ sau khi hai người bọn đính hôn, anh ta không biết đã lên kế hoạch ám sát tên khốn đó bao nhiêu lần rồi.
Nhưng đổi lại chỉ có là thái độ càng lúc càng lạnh nhạt và xa cách của Thanh Ngọc.
Rốt cuộc thì cũng có ngày anh ta và Viên Trác Nghiên có một điểm chung, đó là đều vì một tình yêu đơn phương mà cố chấp như vậy.
- Thanh Ngọc, anh cố gắng vô ích? Vậy còn em thì sao? Kể cả Viên Trác Nghiên đã có con với người phụ nữ khác mà em vẫn ôm hy vọng sao?
Quả nhiên, đúng là không có chuyện gì mà anh ta lại không biết. Nhưng dù anh ta biết thì đã sao chứ? Thanh Ngọc cũng không vì vậy mà trở nên nao núng. Cô cười lạnh một tiếng, bình thản đáp lại.
- Đúng vậy, dù anh ấy không yêu em, dù anh ấy yêu người phụ nữ khác, hay thậm chí bây giờ anh ấy đã có con của mình. Cũng chẳng sao cả, tất cả những điều đó đều không ảnh hưởng gì đến tình yêu của em đối với anh ấy. Jayce, nếu em không thể ở bên cạnh anh ấy thì em cũng sẽ không bao giờ chọn anh!
Bất kỳ người nào khi nghe chính miệng người mình mình yêu nói ra những câu vô tình như vậy thì cũng đều đau đớn cả, Jayce cũng không phải là ngoại lệ. Anh ta cũng rất đau, cũng rất tuyệt vọng. Nhưng anh ta cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
- Vậy em trả lời anh đi, em có hạnh phúc không? Ở bên cạnh một người không yêu em, em có hạnh phúc không? Ngoài danh phận ra em không có gì từ anh ta cả, như vậy em hạnh phúc sao?
Thanh Ngọc bị anh ta nói như vậy mặc dù có chút chột dạ đấy, nhưng cũng đâu là gì. Hỏi cô có hạnh phúc không sao? Đương nhiên là hạnh phúc rồi, chỉ cần có thể ở bên cạnh Viên Trác Nghiên thôi, cô không dám mơ tưởng gì hơn nữa.
Ánh mắt cô quật cường nhìn người đối diện, nhưng cũng chỉ có anh ta mới nhìn thấy sự đau thương trong ánh mắt của cô.
- Jayce, nếu hôm nay anh để em đi thì sau này chúng ta vẫn còn có thể làm bạn, nhưng nếu anh quyết ngăn cản em đến cùng thì từ giờ chúng ta sẽ là người dưng.
Cô đã vô cùng tự tin khi tuyên bố như vậy, cô tin người đàn ông này vẫn muốn giữ mối quan hệ bạn bè tốt như hiện giờ. Nhưng thật không ngờ tất cả lại nằm ngoài mong đợi của cô như vậy.
- Rất tiếc, anh lại không muốn chúng ta tiếp tục làm bạn nữa.
....................
Viên Thành
Trên bàn làm việc của Viên Trác Nghiên, văn kiện chưa ký duyệt và đã ký được đặt thành hai chồng riêng, màn hình laptop vẫn còn sáng. Nhưng nam nhân lại ngồi đó cầm chiếc hộp gỗ ngắm nghía vật đặt bên trong.
Ngón tay thon dài nâng nhẹ miếng ngọc trong hộp gỗ lên lòng bàn tay, vân vê một lúc rất lâu.
- Boss, anh không định đưa ngọc cho chủ mẫu sao?
A Châu đứng trước bàn thắc mắc hỏi.
Lúc ông chủ đến Thái Lan, thật ra cũng là vì đã tìm được tung tích của hai miếng ngọc còn lại. Lần lấy ngọc này lại không gặp quá nhiều trở ngại như lần trước, có vẻ như đám người kia đang nhắm vào những miếng ngọc mà chủ mẫu đã lấy được.
Nhưng A Châu vẫn không hiểu tại sao ông chủ lại không đưa ngọc cho người đang cần. Chẳng lẽ là có chuyện gì sao?
Viên Trác Nghiên cầm một miếng ngọc trong tay, mắt vẫn nhìn miếng còn lại trong hộp, anh nghe câu hỏi của A Châu chứ, cho nên mới càng rơi vào suy tư như vậy.
- Tôi và Tuệ nhi đã có làm một giao ước. Sau khi tìm đủ ngọc và giúp cô ấy mở mật thất, ngày cô ấy rời khỏi Viên gia cũng sẽ là ngày tôi phải buông tay cô ấy. Nếu là cậu, cậu có đủ dũng khí để giao ngọc cho cô ấy không?
A Châu nghe được chuyện này cũng sững người ra vài giây mới khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị vốn có.
- Boss, vậy anh muốn giấu ngọc để giữ chủ mẫu lại lâu hơn sao?
Nam nhân bất chợt bật cười một tiếng tự giễu, không ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mà cứ như vậy hỏi lại, cũng chính là đang tự hỏi mình.
- Có phải cậu cảm thấy trò này vô cùng trẻ con không?
Viên Trác Nghiên đã từng hỏi Ôn Giai Tuệ một câu tương tự như hành động hiện tại của anh, anh đã từng hỏi cô nếu một ngày nào đó anh tìm được ngọc rồi giấu cô. Anh lại không ngờ hôm nay anh cũng chọn cách làm trẻ con đấy.
Đương nhiên A Châu không thể coi thường quyết định hay hành động này của ông chủ rồi. Hơn nữa, cậu ta cũng hiểu được tâm tư hiện giờ của ông chủ. Nhưng càng như vậy thì càng bất an hơn..
- Nhưng ông chủ, anh định để chủ mẫu ở bên cạnh anh mà không có thân phận gì sao? Chưa nói đến chuyện anh và tiểu thư Thanh Ngọc vẫn còn hôn ước, chỉ xét mối quan hệ của hai người ở Viên gia thôi. Khi nào mà chủ mẫu còn là người của lão gia thì khi ấy các trưởng bối vẫn chưa thể chấp nhận quan hệ của hai người.
Viên Trác Nghiên vẫn cầm miếng ngọc trên tay vân vê từng nét họa tiết trên đó, vừa là đang tự cảm thán vừa là đang hỏi.
- Tôi chẳng có gì để giữ được cô ấy cả, ngoài hai miếng ngọc này. Hơn nữa, vở kịch mà lão già đó đã tạo ra nếu cô ấy biết được sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa.
A Châu hơi chau mày, suy ngẫm một lúc rồi nói tiếp.
- Không phải hai người đã có con rồi sao? Dù chủ mẫu có lấy được ngọc hay biết được toàn bộ sự tình năm đó thì chẳng lẽ chủ mẫu không nghĩ cho con của hai người? Là một người mẹ sẽ không ai muốn con mình sinh ra không có đủ cha mẹ cả. Anh có thể giữ chủ mẫu bằng lí do này mà.
Tay của Viên Trác Nghiên bất ngờ đóng hộp gỗ lại, anh không nói tiếp mà chỉ nhàn nhạt ra lệnh.
- Cậu lui ra trước đi.
A Châu thấy vậy cũng không hỏi tiếp nữa, cúi đầu chào rồi lui ra.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Viên Trác Nghiên lại nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn, nhếch môi cười nhạt. Anh lại dùng đến cách đê hèn này để giữ cô lại? Về sự tình năm đó, dù anh không hề tham dự nhưng tất cả đều từ anh mà ra cả, anh đã vì Tiểu Xướng mà làm tổn thương Ôn Giai Tuệ. Cuộc đời cô cũng vì anh mà mà bị chôn vùi trong địa ngục trần gian này, cô sẽ tha thứ cho anh sao?
Bình luận facebook