• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trái Cấm (2 Viewers)

  • Chap 55: Đối đầu.

Khuê phòng tràn ngập mùi hương thảo mộc, lại vô cùng tĩnh lặng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy bóng dáng một nữ nhân đang tỉ mỉ thực hiện một động tác quen thuộc, đó chính là đang thêu một tấm vải lớn được treo trên giá.
Bên ngoài tấm màn, môt người đàn ông vội vã chạy vào, tuy có vẻ vô cùng gấp rút nhưng vẫn không quên thực hiện nghi thức chào.




- Phu nhân, đã phát hiện tung tích của miếng ngọc rồi ạ. Người giữ ngọc vừa đến Las Vegas trong sáng nay, phu nhân hãy phân phó.




Động tác thêu của nữ nhân sau tấm màn vì tin tức này mà gác qua một bên. Cô ả lạnh giọng giao phó.




- Nhất định phải tìm được ngọc rồi phá hủy nó đi. Còn nữa, nếu phát hiện Ôn Giai Tuệ thì hãy giết cô ta luôn.




- Vâng thưa phu nhân!




Người đàn ông bên ngoài bức màn cung kính cúi đầu nhận lệnh.




Mà nữ nhân phía sau bức màn vừa phân phó xong thì dường như mới nhớ ra điều gì đó nên liền bổ sung thêm.




- Hiện giờ A Phong không theo bên cạnh cô ta nên không còn gì khiến cậu phải phân tâm nữa cả. Đừng mắc thêm sai lầm nào nữa!




Người đàn ông một thoáng chốc đã hơi lo lắng khi chủ nhân nhắc đến cái tên đó, nhưng vẻ lo lắng đó không duy trì bao lâu thì anh ta đã khôi phục lại vẻ mặt điềm tĩnh như cũ.




- Phu nhân yên tâm, thủ hạ nhất định sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào nữa.




Nữ nhân gật đầu như đang cho tên thủ hạ này một cơ hội nữa, cô ả lại hỏi thêm.




- Chuyện trong mật thất thế nào rồi?




Người đàn ông vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, cẩn trọng báo cáo.




- Các tế bào mô đều đang sản sinh với tốc độ khá ổn định, họ nói nếu cứ duy trì được tốc độ sản sinh này thì việc cấy ghép sẽ được tiến hành đúng như dự tính của chúng ta.




Nữ nhân nghe xong, gật đầu hài lòng, thanh âm trong trẻo không ai có thể nhận ra đây là một nữ nhân có bao nhiêu tâm cơ.




- Miếng ngọc lần này nhất định phải lấy được, trước khi kế hoạch được tiến hành thì không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào. Giám sát kỹ Ôn Giai Tuệ vào, nếu ám sát không thành thì phải tìm cho bằng được những miếng ngọc còn lại, à không, nếu được thì hãy tìm xem cô ta đang giấu những miếng ngọc kia ở đâu, phá hủy được càng nhiều ngọc thì xác suất ngăn cản bọn họ mở được mật thất sẽ càng cao hơn. Còn nữa, thời gian này tôi không thể ra ngoài quá nhiều, hãy thay tôi chăm sóc anh ấy thật tốt.




Người đàn ông nghe hết dặn dò của chủ nhân rồi mới cúi đầu khom lưng một cái.




- Vâng thưa phu nhân.




Nữ nhân không nói thêm gì nữa, cho thủ hạ lui ra.




Người đàn ông ra khỏi phòng, đứng trước cánh cửa vừa khép lại, gương mặt tuấn tú có vẻ nặng nề, anh ta lấy từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền, mở nắp khung ảnh trên mặt của nó, trong tấm ảnh cũ kỹ là ảnh chụp hai bé trai đang cười rất vui vẻ. Ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt ve gương mặt một bé trai trong hình, trầm tư cất lời.




- Phong, anh hy vọng lần này anh và em sẽ không phải đối đầu như trước.




Anh ta nhìn bức ảnh thêm một lúc mới cất nó lại vào trong túi, sải bước thẳng về cuối hành lang.




..........................




Nhận được tin đã tìm được tung tích của miếng ngọc, Ôn Giai Tuệ khẩn trương hơn cả. Không biết có phải trùng hợp hay không mà người giữ miếng ngọc lại mới đến Las Vegas hôm nay.
Xe của Viên Trác Nghiên đuổi tới một nhà hàng thì dừng lại..




- Thưa boss, Ôn tiểu thư, theo định vị thì cô gái đó nhất định là đang ở bên trong.




Xe vừa dừng lại mới nghe A Châu nói vậy, Ôn Giai Tuệ đã vội muốn mở cửa đi xuống. Nhưng Viên Trác Nghiên liền đưa tay kéo tay cô lại, hơi nén ý cười nói.




- Em vội như vậy sợ cô ta chạy mất sao?




Ôn Giai Tuệ nhìn người đàn ông vẫn vô cùng điềm tĩnh bên cạnh, tay anh còn đang nắm lấy tay mình thì cô càng nóng vội hơn.




- Nếu không nhanh thì cô ta sẽ đi thật đấy. À đúng rồi, anh cứ ở đây đợi đi, tôi có thể vào trong đó một mình được rồi.




Cửa vẫn còn khóa trái nên đương nhiên Viên Trác Nghiên không cần phải lo là cô sẽ chạy đi ngay trước mặt mình, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi nói.




- Em nghĩ anh sẽ lấy ngọc rồi giấu đi thật ư?




Vừa hỏi câu này xong, anh nhìn biểu cảm có chút chột dạ của cô gái nhỏ, khóe môi khẽ giương lên, ý cười trong đáy mắt cũng lan ra khắp toàn bộ khuôn mặt, anh tốt bụng cung cấp thêm thông tin.




- Chỗ này phải có thẻ hội viên mới vào được. Em vội đến hồ đồ luôn rồi sao?




Một tay anh giơ chiếc thẻ màu đen trước mặt, tay đang nắm tay cô cũng buông ra để búng nhẹ một cái lên cái trán nhỏ trơn bóng của cô.
Ôn Giai Tuệ vừa xoa xoa trán vừa ngây người ra nhìn nụ cười như yêu nghiệt của người đàn ông. Khi cửa đã mở và Viên Trác Nghiên bước xuống xe rồi mà cô vẫn còn ngây người ngồi đó đến khi anh nhắc.




- Em không định xuống nữa sao?




Sau câu đó, Ôn Giai Tuệ mới sực tỉnh lại, vội lao ra khỏi xe.
Hai người sóng vai nhau đi thẳng vào trong nhà hàng.




- Đừng vội, chúng ta đâu phải đi ăn cướp chứ?




Vừa vào trong thì Ôn Giai Tuệ đã muốn đuổi theo cô gái đó nhưng Viên Trác Nghiên đã nhanh hơn kéo cô lại. Còn vô cùng thong thả chọn một bàn ngồi xuống.
Ôn Giai Tuệ bị ấn ngồi xuống ghế mà khó hiểu nhìn anh.




- Cô ta đang ở ngay trước mặt, chúng ta có thể đến gặp trực tiếp bây giờ mà, tôi cũng đâu phải chặn đầu cô ta cướp ngọc đâu chứ?




Nhìn dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của cô, Viên Trác Nghiên lại không khỏi lắc đầu cười bất lực.




- Không biết chừng kẻ theo đuôi đang ở xung quanh rồi đấy, em vội như vậy khác nào bứt dây động rừng? Cứ đợi đi, xem tình hình thế nào đã.




Nghe những phân tích của anh, Ôn Giai Tuệ mới nhận ra bản thân đúng thật là đã quá hồ đồ rồi. Cô lại quên mất kẻ đang núp trong bóng tối kia vẫn luôn theo sát tung tích của từng miếng ngọc. Vừa bình tâm lại, lại thấy người đàn ông ngồi đối diện đang xem thực đơn, cô hơi ngạc nhiên mà hỏi anh.




- Viên Trác Nghiên, anh đang làm gì đấy? Cũng đâu cần phải diễn nhập tâm vậy đâu chứ?




Cô đoán anh đang thầm quan sát xung quanh, nhưng có cần phải diễn sâu đến vậy không chứ?
Nhưng người nên kinh ngạc phải là Viên Trác Nghiên chứ không phải cô. Anh thật không hiểu nổi cô sao lại có thể hỏi anh làm gì khi ngồi trong nhà hàng như vậy được.
Anh hơi hạ quyển thực đơn xuống, thanh âm nhàn nhã từ tốn trả lời cô, chính là đang nói một điều vô cùng hiển nhiên.




- Đương nhiên là ăn cơm rồi. Em không muốn gọi món sao?




Gì đây vậy? Trong tình huống hiện giờ mà người đàn ông này vẫn có thể nghĩ đến chuyện ăn cơm sao? Chưa nói đến việc có thể tìm được ngọc hay chưa, mà nội việc xung quanh có thể có người đang theo dõi. Cho dù anh là thủ lĩnh tổ chức hắc đạo thì sao có thể không chút lo nghĩ gì vậy chứ?




Cô chán ghét lườm anh một cái, lại đưa mắt tìm kiếm xung quanh một vòng.




- Anh tự đi mà ăn, tôi không có tâm trạng.




Viên Trác Nghiên tạm thời vẫn mặc kệ cô cứng đầu, giơ tay gọi phục vụ đến rồi gọi vài món.




..................




- Viên Trác Nghiên, anh nói xem, tại sao những kẻ đó lại muốn ám sát tôi chứ? Nghĩ đi nghĩ lại thì bọn họ chỉ có thể là nhắm vào ngọc thôi, sao mục tiêu của bọn họ lại bao gồm luôn cả tôi chứ?




Ôn Giai Tuệ vẫn đưa mắt nhìn tứ phía rồi ngồi lại, nhìn trực tiếp người đàn ông đang nhâm nhi đồ ăn trước mặt. Càng ngồi lâu cô càng bất an hơn, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng lấy được miếng ngọc mà không bị truy sát gì cả.
Có vẻ như Viên Trác Nghiên không có ý định sẽ trả lời câu hỏi của cô.




- Sao anh biết được?




Anh cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên khi nói mà đang bận rộn với món mỳ ý trước mặt. Vừa quấn mấy sợi mỳ vài vòng quanh chiếc nĩa rồi đưa tới bên miệng của cô, dịu dàng cất lời.




- Há miệng!




Ôn Giai Tuệ nhìn chiếc nĩa bên miệng, khó chịu nghiêng mặt qua một bên.




- Tôi không muốn ăn.




Nhưng cô làm gì có quyền nói không chứ. Viên Trác Nghiên vẫn kiên trì giữ nguyên động tác tay, thanh âm trầm thấp nhưng đầy uy lực buông một câu cảnh báo.




- Nếu em không ăn thì anh sẽ cho thủ hạ rút lui hết, để em một mình ở đây tự sinh tự diệt, có lấy được ngọc hay không, em có bị truy sát hay không thì anh cũng chẳng quan tâm nữa.




Ôn Giai Tuệ nghe vậy, không khỏi trừng mắt nhìn anh, bĩu môi phản bác.




- Không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao? Định dọa ai chứ?




Đối phó với thói cứng đầu của cô, Viên Trác Nghiên luôn biết cách. Anh hơi nghiêng đầu tỏ vẻ hiển nhiên, cẩn thận suy xét.




- Tôi sẽ không để bọn họ giết em đâu, chờ khi bọn họ đánh em tàn phế rồi thì tôi sẽ đưa em về, để em nằm trên giường không thể chạy lung tung nữa đối với tôi không phải là tốt hơn sao?




Suýt nữa Ôn Giai Tuệ đã tức đến cắn phải đầu lưỡi rồi, suy nghĩ độc ác như vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra thì đúng là không gì mà anh không làm được a!
Do dự một lúc, rốt cuộc Ôn Giai Tuệ cũng chịu há miệng ngậm hết mấy sợi mỳ trên nĩa mà Viên Trác Nghiên đưa tới.
Đang định nói gì đó thì người đàn ông đã nhanh hơn cướp lời.




- Em muốn tự ăn hay tôi tiếp tục đút cho em ăn?




Mỗi chiêu anh dùng đúng là luôn có tác dụng đối phó được với Ôn Giai Tuệ. Cô vừa nghe anh nói vậy dù không muốn vẫn cầm nĩa lên ăn mỳ của mình.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên hài lòng, vẫn duy trì động tác tao nhã thưởng thức đồ ăn, mà nữ nhân trước mặt cũng không hề nhận ra ánh mắt chuyển lạnh của anh khi liếc nhìn về hướng một đôi nam nữ đang ngồi cách bọn họ hai bàn.
Anh đặt dao nĩa trên tay xuống, vẫn không biểu cảm gì khác lạ mà nói với Ôn Giai Tuệ đang ăn bánh ngọt.




- Tôi vào nhà vệ sinh một lát, em tuyệt đối đừng rời khỏi chỗ ngồi cho đến khi tôi quay lại, hiểu chưa?




Ôn Giai Tuệ cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên trả lời, phất phất tay ý bảo anh cứ yên tâm mà đi đi.
Mà cô lại không hề biết người đàn ông này ngay giờ khắc này không khác gì một con thú hoang đang đi săn mồi.
Viên Trác Nghiên xoay người bước từng bước rời khỏi bàn của mình, cặp mắt chim ưng vẫn không ngừng quét về hướng từ nãy đến giờ anh vẫn luôn quan sát.




.......................




Nhà hàng hiện giờ không quá đông khách, nhưng cũng sẽ không ai chú ý đến những bàn xung quanh quá nhiều. Khi Viên Trác Nghiên rời chỗ ngồi của mình từng bước đi tới chỗ đôi nam nữ mà anh đã thầm quan sát từ nãy giờ. Anh đi qua vô cùng tự nhiên, bọn họ vẫn chưa phát hiện điểm bất thường thì đã lần lượt ôm cổ mà gục xuống bàn.
Viên Trác Nghiên lướt qua không để lại một chút dấu vết gì, ném một ống tiêm vào thùng rác gần đó, ngước nhìn qua hai bàn cạnh hai bên cửa sổ, gật đầu ra hiệu một cái.
Trong nháy mắt đã có hai tên thủ hạ đi tới dìu hai người đang gục trên bàn đứng lên, tự nhận là tài xế của họ nên đã thuận lợi đưa hai người họ ra khỏi nhà hàng.




Bên góc khác, A Châu bỏ tách trà trên tay xuống bàn, nhanh chóng đứng lên, đi tới chặn ngang hai người đàn ông vừa định đi sang hướng đôi nam nữ phía trước.




- Nào, chúng ta nói chuyện một lát nhé?




Hai tên đi cùng nhau nhưng thấy đồng bọn của mình bị một tên không biết từ đâu chui ra nắm chặt bả vai như vậy thì liền muốn xông lên.




- Mày là ai?




A Châu không để anh ta có thời gian nhiều lời, một tay còn lại vén áo khoác lên, để lộ một khẩu súng bên hông.




- Muốn đi thì cũng nên hỏi thử súng của tao có đồng ý hay không đã chứ?




Hai tên đó đưa mắt nhìn nhau, hình như là vừa ra hiệu để cùng khống chế lại. Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhấc chân lên thì lại không biết từ đâu xuất hiện hai tên áo đen khác, dễ dàng chế ngự bọn họ ngồi yên lại trên ghế.




Trên tầng hai của nhà hàng.




Tầng hai chỉ có các phòng riêng, thân ảnh cao lớn trong bộ tây trang màu đen từng bước di chuyển dọc hành lang, đứng bên ngoài định hình gì đó, có vẻ là đang suy đoán căn phòng mà vị khách cần làm quen đang ngồi bên trong quan sát toàn bộ tình hình bên ngoài.
Khóe môi Viên Trác Nghiên nhẹ giương lên tạo thành một nụ cười thâm sâu, bước từng bước một.
Với anh, tìm kẻ luôn muốn ám sát Ôn Giai Tuệ mới là vấn đề quan trọng hơn hết.




....................




Trong một phòng riêng khác, một đôi nam nữ đang ngồi quấn lấy nhau thì người đàn ông lại chuẩn bị rời đi, người phụ nữ cứ như con rắn nước quấn chặt anh ta, không chút kiêng kỵ hôn lên khắp mặt và cổ người đàn ông.




- Tiên sinh, nhất định anh phải gọi cho tôi đấy nhé.




Cô gái ăn mặc khá phóng khoáng, bộ ngực đầy đặn gần như đã phơi bày ra hết, liên tục cọ xát vào cánh tay săn chắc của nam nhân.
A Minh khéo léo kéo tay cô gái xuống, nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, vừa nói vừa làm nháy mắt một cái.




- Tiểu thư đã có lòng như vậy đương nhiên tôi không thể từ chối rồi. Bây giờ tôi phải về rồi, nếu đến trễ sẽ lại bị ông chủ mắng đấy.




Vừa nói xong thì anh ta lại cúi xuống hôn nhẹ một cái lên gò má của nữ nhân.
Cô gái cười đến híp cả mắt, vẫy vẫy tay làm động tác chào với người đàn ông.
A Minh chậm rãi đứng lên, mỉm cười lịch thiệp rồi rời khỏi phòng bao. Vừa quay lưng thì anh ta đã ném bỏ chiếc mặt nạ vừa rồi, nhấn một nút trên đồng hồ, báo cáo.




- Boss, đã lấy được ngọc rồi ạ.




Báo cáo xong, anh ta chỉnh chỉnh lại tai nghe gắn trong khuyên tai nghe phân phó rồi mới tắt đồng hồ.
Lấy từ trong túi ra một chiếc túi thơm nhỏ, khóe môi nở một nụ cười đắc ý, không ngờ chiêu mỹ nam kế này của anh ta lại có tác dụng lớn như vậy. Cô gái đó chỉ cần nghe vài câu ngọt ngào một chút đã buông lỏng cảnh giác, vì vậy anh ta mới dễ dàng trộm được miếng ngọc này trong túi của cô ta.




Nhưng A Minh vẫn chưa đi được hết hành lang thì đã xuất hiện mấy con chó săn ngáng đường rồi.
Anh đem miếng ngọc bỏ vào trong túi, chúng nhìn thấy vậy như vừa thấy vàng, một tên cầm đầu lớn tiếng yêu cầu.




- Đưa miếng ngọc cho bọn tao nếu còn muốn giữ được mạng.




A Minh nhìn một đám trước mặt, lắc đầu ngán ngẩm. Lại có mấy tên ngốc muốn tìm chỗ chết rồi a!




......................




Tầng trệt của nhà hàng vẫn rất yên tĩnh không hề nhận ra điều gì bất thường.
Ngồi đợi lâu như vậy rồi, đi vệ sinh thì chắc cũng đi thải được mấy bãi luôn rồi chứ? Hay là ngủ trong đó luôn rồi?
Ôn Giai Tuệ không yên lòng mà uống liên tục mấy ngụm nước, còn cầm điện thoại lên gọi vào số của Viên Trác Nghiên, nhưng anh khóa máy rồi.
Cô dần có một cảm giác bất an mơ hồ, không phải anh đang giấu cô đi đâu đó chứ? Còn dặn cô nhất định không được rời khỏi chỗ ngồi cho đến khi anh quay lại! Là vì đám người truy sát kia sao? Một mình anh? À không, vừa rồi cô đã nghe anh nói có thủ hạ của anh đang ở xung quanh.
Càng nghĩ cô càng không thể yên tâm, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng rút lui khỏi trận này, anh sẽ không sao chứ?
Nhưng có phải cô đã lo thừa rồi không? Thủ lĩnh một tổ chức hắc đạo như anh thì sao có thể xảy ra chuyện gì được nhỉ?




Cứ mỗi một suy nghĩ thì cô lại uống thêm một ngụm nước, nhưng lo lắng trong lòng vẫn không thể vì vậy mà giảm xuống được.
Nghĩ lại lần anh bị thương vì trúng đạn, suýt nữa đã ảnh hưởng đến tính mạng rồi. Lần đó là vì cô, nên cô lại không dám hành động theo cảm tính như trước nữa.
Lần này nếu như....
Cô vừa nghĩ vừa lắc đầu, cô không dám tưởng tượng, cũng không muốn nó xảy ra.
Hay là gọi báo cảnh sát nhỉ?
Ý tưởng đó vừa xuất hiện trong đầu thì cô lại gạt bỏ đi, nếu báo cảnh sát thì chuyện tìm ngọc có khi còn khó khăn hơn. Với lại, một tổ chức hắc đạo đương nhiên là không muốn dính dáng vào cảnh sát rồi.




- Đã lâu không gặp nhỉ?




Dòng suy nghĩ trong đầu của Ôn Giai Tuệ đã bị cắt đứt vì câu chào hỏi bất thình lình của một người phụ nữ. Cô ngẩng đầu lên thì quả nhiên không sai, chính là Thanh Ngọc.
Nhưng lúc này tâm trạng cô đang không tốt, không muốn đôi co với cô ta nên chỉ thờ ơ đáp.








1
2




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Net


Trước

Sau
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom