• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trái Cấm (1 Viewer)

  • Chap 49: Ác mộng tìm về.

Suy nghĩ này của Ôn Giai Tuệ làm cho Viên Trác Nghiên không che được ý cười bên khóe môi. Ngón tay thon dài nắm nhẹ cằm của cô mơn trớn một lúc rồi thu về, giọng anh bình nhiên như không, ánh mắt sâu phút dịu dàng nhìn cô.




- Hoặc là chỉ có em, hoặc là nếu không có em thì với anh ai cũng như nhau. Yên tâm, anh sẽ không dùng hình xăm đó mà trói buộc em bên cạnh anh cả đời đâu. Mà hình xăm đó sẽ cho em thân phận nữ nhân của anh, sẽ thay anh bảo vệ em.




Nụ cười anh nhẹ nhàng vô cùng nhưng nếu nghe thật kỹ lại lần nữa sẽ nhận ra một cỗi đau đớn đến nghẹt thở trong đó. Anh đã đè nén đến mức nào mới có thể bình thản vô ưu nói với cô những lời này.
Khóe mắt Ôn Giai Tuệ không hiểu sao lại cay cay, cô vội né tránh ánh mắt sâu như đại dương của anh, vội chuyển đề tài.




- Anh và Thanh Ngọc đã có hôn ước rồi. Vậy, anh và cô ta....




Câu hỏi của cô đến một nửa thì ngập ngừng không thể nói tiếp. Viên Trác Nghiên vừa nghe đến đó thì đã đủ hiểu rồi, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi của cô, giọng trầm ấm mê hoặc.




- Em muốn hỏi anh và Thanh Ngọc có xảy ra quan hệ không đúng chứ?




Vừa hỏi tới vấn đề này, Ôn Giai Tuệ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho đỡ xấu hổ quá. Sao tự dưng lại tò mò đến cả chuyện này vậy? Mặc dù cô đã từng điều tra qua chuyện sức khỏe của Thanh Ngọc khi nhờ cô ta giả mang thai rồi, cũng biết cô ta gặp khó khăn trong việc quan hệ nam nữ. Nhưng ít nhiều cô ta và Viên Trác Nghiên cũng đã đính hôn với nhau, chuyện quan hệ xác thịt có phải có chứ?




Viên Trác Nghiên nhìn nữ nhân đang rúc đầu trong ngực mình, khẽ bật cười, quả quyết nói.




- Anh không đụng vào cô ấy. Sức khỏe của Thanh Ngọc từ nhỏ đã không tốt nên không thể thực hiện quá nhiều những loại vận động mạnh được. Chuyện quan hệ đương nhiên cũng khó khăn.




Rõ ràng là mình tự hỏi nhưng khi nghe Viên Trác Nghiên nhắc đến Thanh Ngọc như vậy, trong lòng Ôn Giai Tuệ lại nổi lên một cảm giác chán ghét và khó chịu. Giọng cô có vẻ chua ngoa mấy phần, buồn bực vặn lại.




- Vậy chắc mỗi lần tiếp xúc với cô ta, anh khó chịu lắm nhỉ? Muốn lắm nhưng lại không thể ăn mà.




Đây là lần đầu Viên Trác Nghiên thấy Ôn Giai Tuệ dùng thái độ châm biếm cùng giọng điệu chua ngoa này nói đến người khác, lại còn là Thanh Ngọc nữa.
Anh lại bị cô nghĩ oan như vậy, vội thanh minh.




- Không có, từ khi hưởng thụ qua thân thể của em anh đã không còn hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào nữa.




Ôn Giai Tuệ chép miệng cười nhạt, gật gật đầu.




- Vậy hóa ra lúc chưa gặp tôi thì anh cũng từng rất ham muốn cô ta nhỉ?




Như vậy vẫn không hề hết oan, Viên Trác Nghiên lại lần nữa cố gắng thanh minh.




- Em đang nghĩ đi đâu vậy? Anh chưa bao giờ nhìn Thanh Ngọc như một người phụ nữ. Em đừng có suy diễn lung tung nữa.




Hai mắt Ôn Giai Tuệ như hai tia x quang nhìn chằm chằm vào người đàn ông, anh nói câu nào cô cũng không vừa ý, đều vặn lại được.




- Tôi đâu phải người phụ nữ đầu tiên của anh đúng chứ nhỉ? Nếu không phải Thanh Ngọc thì anh còn bao nhiêu người phụ nữ trước đó vậy? Là tình nhân thời gian dài hay tình một đêm?




Viên Trác Nghiên chưa từng bí ngôn từ như lúc này, anh vội đưa ra phản biện.




- Không thể gọi là tình nhân được.




Nhưng anh phát hiện càng nói thì lại càng sai, thật sự không thể nói lại được mấy lời vặn vẹo của cô nữa, sao anh lại căng thẳng đến mức này vậy, lúc bắn người anh cũng không căng thẳng như vậy. Nhưng tối nay Ôn Giai Tuệ bị ai nhập sao? Cô lại truy hỏi những vấn đề này của anh nữa? Cô chất vấn anh như một người vợ đang hỏi tội chồng vậy. Nghĩ thế, trái tim anh bất chợt ấm áp đến lạ thường.




- Tuệ nhi, em như vậy không phải là đang ghen đấy chứ?




Vốn đang ở thế chủ động, là người chất vấn mà bây giờ Ôn Giai Tuệ bị hỏi một câu vậy đã hoàn toàn lúng túng rồi á khẩu, chỉ có thể chọn cách đánh trống lảng mà thôi.




- Tôi đi ngủ trước đây.




Vừa nói cô vừa trượt từ trên ngực Viên Trác Nghiên xuống, chui vào trong chăn và còn quay mặt vào trong nữa.
Viên Trác Nghiên khá bất ngờ trước hành động này của cô, anh chống cánh tay vừa ôm cô xuống giường, nghiêng người nhìn cô gái nhỏ quấn trong chăn như cuộn bánh trưng, chỉ có thể là dở khóc dở cười lắc đầu. Khi hỏi cô có phải ghen hay không, anh đã tự cho mình câu trả lời rồi, cô không yêu anh thì sao lại ghen được chứ?
Nhưng dù vậy, cô phản ứng và hành động như vậy đã đủ khiến anh cảm nhận được chút hương vị ngọt ngào rồi.
Anh cầm điều khiển lên tắt đèn trong phòng rồi chui vào trong chăn với con thỏ con kia.




- Này, anh làm gì đấy? Mau tránh xa tôi ra!




- Em còn lộn xộn thì anh sẽ lại muốn em đấy. Ngoan, ngủ đi, anh chỉ ôm em ngủ thôi.




Căn phòng chìm trong bóng tối chỉ còn nghe giọng của đôi nam nữ, sau đó lại tĩnh lặng vô cùng, chỉ còn nhịp thở đều đặn mà thôi.




.............................




Lúc Ôn Giai Tuệ tỉnh lại thì đã hơn mười giờ rồi, cũng không còn nhìn thấy Viên Trác Nghiên ở trong thủ phủ nữa. Cô hỏi chú Cựu thì chỉ biết được anh đã ra ngoài có việc rồi, mà việc của anh thì đương nhiên là cô cũng không cần biết quá rõ làm gì. Cô và anh cùng lắm chỉ ở cạnh nhau đến khi cô tìm được ngọc và mở được mật thất thôi.




Cô cũng không có thời gian để ý nhiều như vậy, bây giờ mục đích chính chỉ có tìm ngọc để nhanh chóng trở về với của sống của chính mình.




Sau khi ăn chút thức ăn nhẹ, Ôn Giai Tuệ lại ôm laptop ra vườn hoa, bắt đầu tìm kiếm tung tích của miếng ngọc thứ năm.
Trên bàn cô là một cốc nước, điện thoại cũng để bên cạnh.
Khi cô đang tập trung tìm kiếm thì chợt có tiếng chuông báo tin nhắn. Cô tạm rời mắt khỏi màn hình laptop, cầm điện thoại lên kiểm tra xem ai gửi tin nhắn cho mình.
Đó là một số lạ, nhưng nội dung tin nhắn khiến cô hoảng hốt đến mức làm rơi cả điện thoại.




- Tiểu thư, cô không sao chứ?




Người hầu đứng gần đó thấy sắc mặt tiểu thư không tốt thì vội chạy đến giúp đỡ, hỏi han.
Ôn Giai Tuệ nhận lại điện thoại từ tay của người hầu, cố gắng nặn ra một nụ cười nhã nhặn và lắc đầu bảo cô gái đi làm việc..




- Tôi không sao, cô cứ làm việc của mình tiếp đi.




Người hầu thấy vậy cũng chỉ có thể nhắc tiểu thư có gì cần cứ gọi mình rồi lui đi.




Đợi người hầu đi khỏi rồi, Ôn Giai Tuệ mới lấy hết can đảm mở tin nhắn đó ra xem lại lần nữa.




" Tuệ Tuệ ngoan, còn nhớ dượng không?"




Đầu ngón tay lạnh ngắt run rẩy của cô nhấn chọn xóa tin nhắn. Điều chỉnh lại hô hấp, cô để điện thoại xuống bàn và cố ép mình quên đi tin nhắn đó, tiếp tục lướt chuột tìm kiếm trên màn hình laptop.
Nhưng khi cô mới chỉ vừa tập trung được một chút thì lại tiếp tục nhận được tin nhắn đến điện thoại. Tâm thế đã đề phòng, nhưng bàn tay Ôn Giai Tuệ vẫn còn run run khi mở tin nhắn ra xem.




" Tuệ Tuệ à, trời mưa rồi, con trốn ở đâu đấy? Mau về đi kẻo bị cảm đấy"




Sợ hãi càng lúc càng tăng dần, hô hấp trở nên hỗn loạn, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Lần nữa lại chọn xóa tin nhắn đi.
Cô uống một ngụm nước để lấy lại tinh thần, lại ép mình tập trung vào màn hình laptop.




Lại lần nữa, thêm một tin nhắn được gửi tới.




" Tuệ Tuệ à, trốn thì phải trốn cho kỹ đấy, dượng thấy tóc của con rồi này"




Ôn Giai Tuệ dường như không thể tiếp tục giữ vững bình tĩnh nữa, cô đóng sầm laptop lại, chọn kết nối cuộc gọi với dãy số đã gửi tin nhắn.
Cuộc gọi vừa được nhận, cô không đợi đối phương mở miệng thì đã ngay lập tức mắng chửi.




- Rốt cuộc ông lại muốn gì nữa đây? Ông tìm tôi làm gì hả?




Trái ngược với dáng vẻ kích động đến run rẩy của Ôn Giai Tuệ, người đàn ông ở đầu dây bên kia lại cười rất gian trá và phấn khích.




- Tuệ Tuệ, bây giờ trở thành bà ba của nhà họ Viên rồi thì không nhớ gì đến dượng nữa rồi sao?




Ôn Giai Tuệ thật sự là không có đủ kiên nhẫn để nghe ông ta nói nhảm. Đây chính là bóng ma tuổi thơ của cô, cô không muốn dính líu gì đến người này nữa. Cô đã chạy trốn xa như vậy rồi, nhưng tại sao ông ta vẫn tìm được cô? Vẫn không chịu buông tha cho cô chứ?




- Ông muốn gì? Đi thẳng vào vấn đề chính đi!




Đầu dây bên kia lại truyền đến một tràng cười quái đản.




- Vẫn là Tuệ Tuệ của chúng ta hiểu chuyện nhất. Dượng đang chơi ở sòng bạc của Viên đại thiếu gia, dượng biết con cũng đang ở cùng cậu ta. Đúng là mẹ con mà, đều muốn nhiều đàn ông như vậy, con gái của chúng ta có vẻ tiến bộ hơn mẹ rồi đây, gả cho cha nhưng lại ngủ với con trai của chồng.




Một kẻ như ông ta buông lời thô thiển xúc phạm mình như vậy, Ôn Giai Tuệ cũng sớm quen rồi. Mặc kệ ông ta nói mình thế nào cũng chẳng sao, nhưng ông ta lại dám sỉ nhục cả người vợ đầu gối tai ấp như vậy, còn là ngay trước mặt con gái bà, điều này thì cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa, tức giận hét vào tai ông ta.




- Tôi cảnh cáo ông, không được đụng vào mẹ tôi.




Hình như gã đàn ông đó khi nghe Ôn Giai Tuệ hét lớn như vậy thì đã đưa điện thoại ra xa tai, đợi khi yên lặng lại mới áp điện thoại lại vào sát một bên tai rồi mới đưa ra điều kiện trao đổi, cũng chính là mục đích chính mà ông ta liên lạc với Ôn Giai Tuệ.




- Bớt nói linh tinh đi. Bây giờ nhanh chóng đem hai ngàn đô đến đây cho tao, nếu không thì tao sẽ gọi cho bà già của mày, tiện thể kể cho bà ta nghe đứa con gái yêu quý của bà ta ở Viên gia đã làm chuyện tốt đẹp như thế nào luôn. Gả cho một lão già chắc mày trống trải lắm nhỉ, nên mới quyến rũ luôn cậu cả, haha!




Từng câu từng chữ ông ta phun ra đều thô tục không chút che đậy, như hàng chục cái dùi đục vào tai của Ôn Giai Tuệ vậy. Bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt, tay kia bấu víu vào làn váy, cố gắng giữ bình tĩnh, cười nhạt một tiếng.




- Bao nhiêu năm qua, ông sống bằng tiền của chúng tôi chưa đủ sao? Ông đánh bạc, uống rượu đều bằng máu của mẹ tôi đấy! Đừng nói hai ngàn đô, một xu ông cũng hòng nghĩ moi được từ tôi!




Gã đàn ông nghe cô từ chối thẳng thừng như vậy thì liền lộ rõ vẻ mặt thật của mình.




- Ái chà chà, đúng là thành bà ba nhà họ Viên rồi thì coi thường tao rồi? Nếu mày không mau mang tiền đến đây thì đừng trách tại sao tao không báo trước. Tao sẽ cho cả thiên hạ này biết mày quyến rũ cả con chồng như thế nào. Còn tỏ ra thanh cao à, chẳng qua cũng chỉ là con điếm đổi đàn ông mà thôi, haha!




Ông ta cười vang, giọng cười này vẫn luôn là cơn ác mộng của Ôn Giai Tuệ suốt mười năm qua. Cô không sợ những gì ông ta đe dọa, cô chỉ không ngờ con ma trong ác mộng của mình lại xuất hiện lần nữa, lại ngay ở Las Vegas này.
Không nói thêm câu nào, Ôn Giai Tuệ lập tức cúp máy.
Gương mặt hồng hào bây giờ đã trắng bệch như tờ giấy, tay chân đều đang run rẩy, từng sợi dây thần kinh cứ bị kéo căng đến mức sắp đứt cả ra.




........................




Biệt phủ tộc Ula.




Trong phòng khách, hai người đàn ông đang ngồi vuông góc ở hai đầu ghế sofa. Phía sau từng người đều có hai thủ hạ đứng đó.




- Viên lão đại, tôi đồng ý để Thanh Ngọc đính hôn với cậu không có nghĩa là cậu muốn đối xử với con gái tôi thế nào cũng được. Cậu không yêu Thanh Ngọc, tôi biết; Thanh Ngọc không thể sinh con cho cậu, nếu cậu muốn một người phụ nữ khác sinh con cho cậu thì tôi cũng có thể hiểu. Nếu không phải vì chiều theo ý của Thanh Ngọc thì tôi sẽ không bao giờ chấp nhận gả nó cho cậu đâu, để nó chịu uất ức như vậy.




Người vừa nói là William, qua giọng của ông ta thì có thể nhận thấy ông ta đang vô cùng tức giận nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Ngồi ở dãy ghế vuông góc là một người đàn ông tây trang tối màu. Áo sơmi thả lỏng cổ, xương quai xanh như ẩn như hiện ra ngoài, áo khoác màu tối bên ngoài, cùng một màu với chiếc quần tây thẳng thớm bao bọc đôi chân thon dài đang bắt chéo nhau. Gương mặt anh tuấn, bất phàm, trên môi còn treo một nụ cười giảo hoạt, Viên Trác Nghiên đặt tách trà vừa uống một ngụm xuống bàn, nhàn nhã cất lời, đều bằng tiếng anh.




- William, trước khi Thanh Ngọc lựa chọn đính hôn với tôi, ông đồng ý với hôn ước này thì đều biết rõ tôi có thể cho Thanh Ngọc những gì và có những gì không nên cưỡng cầu rồi chứ?




Gương mặt râu ria trắng phớt của William cau chặt lại vì phẫn nộ, cao giọng trả lời bằng tiếng anh.




- Phải, tất cả những điều đó tôi đều biết. Thứ duy nhất Thanh Ngọc mong muốn chính là một danh phận để ở bên cậu. Tôi cũng chỉ mong cậu có thể cho con bé một vị trí ở Wolf mà thôi. Thế nhưng cậu đã làm gì chứ? Hình xăm nữ chủ nhân của Wolf, cậu cũng cho xăm nó lên người của người phụ nữ đó, phong cho cô ta là chủ mẫu? Cậu để Thanh Ngọc ở đâu, thứ duy nhất Thanh Ngọc có thể có chính là vị trí đó, vậy mà cậu lại đem ban cho cả người phụ nữ đó. Cậu làm vậy là muốn đối đầu với tộc Ula vì người phụ nữ đó sao?




Viên Trác Nghiên tao nhã đổi lại chân vừa đặt dưới đưa lên trên chân kia, toàn thân anh vẫn toát ra một loại khí chất vương giả cao ngạo bức người, giọng anh nhẹ tênh như đang nói đến một chuyện nhỏ thôi vậy.




- Tôi phong cho cô ấy vị trí chủ mẫu không đồng nghĩa với việc tôi và cô ấy sẽ kết hôn. Hôn sự của tôi và Thanh Ngọc vẫn sẽ tiến hành, cô ấy vẫn là phu nhân của Wolf.




Con gái gả cho người đàn ông này mà nói đối với William chính là một sự thiệt thòi vô cùng lớn rồi. Viên Trác Nghiên nói vậy, ông thật sự không thể chấp nhận được, gằn giọng.




- Cậu nói vậy thì Thanh Ngọc có khác gì người hầu đi theo bên cạnh cậu không? Thà là cậu vẫn còn ở Viên gia thì ít nhất thân phận của Thanh Ngọc cũng được đảm bảo, bây giờ con bé theo cậu còn gì nữa không?




Viên Trác Nghiên vốn không thích vòng vo, nghe William nói vậy thì hỏi thẳng vào vấn đề chính.




- Ý của ông là muốn hủy bỏ hôn ước này?




William không mấy bất ngờ trước sự thẳng thắn này của anh, vừa định gật đầu thì một thanh âm trong trẻo gấp gáp vang lên.




- Con không muốn hủy hôn!




..........................




Ôn Giai Tuệ không biết mình đã vào trong nhà như thế nào nữa, mỗi bước cô đi đều có người hầu và thủ hạ của Viên Trác Nghiên cúi đầu chào, nhưng cô lại không còn tâm tư gì quan tâm nữa. Cô đi lên từng lầu như với dáng vẻ của một thây ma, trên tay vẫn cầm điện thoại, nhưng hình như chẳng có cảm giác gì cả.




Bụp!




- Tiểu thư, thật xin lỗi, cô không sao chứ?




Vì cô đi mà không chú ý xung quanh nên hai người hầu đi ngang qua đã sơ ý đụng vào cô. Người của cô bị nghiêng qua một bên, điện thoại trên tay rơi xuống đất.
Nghe tiếng người hầu xin lỗi không ngừng, Ôn Giai Tuệ lúc này mới lấy lại được chút tinh thần, cô gượng gạo cười cười nói với họ.




- Là tôi sơ ý, không sao đâu, hai cô đi làm việc tiếp đi!




Hai cô người hầu như được ban đặc xá, vội cúi đầu cảm ơn rồi xin lỗi mấy lần mới dám lui đi.
Tiếng ồn ào bên này đã thu hút sự chú ý của A Minh. Cậu ta vội vàng chạy đến xem tình hình.




- Ôn tiểu thư, cô không sao chứ?




Ôn Giai Tuệ nở một nụ cười yếu ớt nhìn cậu ta rồi lắc nhẹ đầu.




- Tôi không sao.




Vừa nói xong cô cũng xoay người đi tiếp.
A Minh vừa đúng lúc cúi đầu chào thì nhìn thấy điện thoại của cô rơi dưới chân, cậu ta nhanh chóng cúi xuống nhặt lên, định đuổi theo đưa lại cho cô thì chuông điện thoại reo. Nhìn trên màn hình là một số lạ, tự ý nghe điện thoại của người khác không phải tác phong của cậu ta nên cũng không định nhận cuộc gọi, nhưng lại thấy có một tin nhắn đến hiện trên đầu màn hình.




" Tuệ Tuệ à, con còn thời gian đến tối đem tiền đến cho dượng, nếu không thì con cũng chuẩn bị tinh thần về đưa mẹ con đến bệnh viện nhé"




Dường như đã nhận ra có chuyện xảy ra với tiểu thư, A Minh nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho A Châu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom