• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trái Cấm (1 Viewer)

  • Chap 47: Như vậy có đáng không?

Hai người bốn mắt nhìn nhau trong không khí tĩnh lặng vô cùng, một cảm giác ngột ngạt, bí bách dường như sắp sinh ra. Vẫn chưa ai định nói với đối phương câu nào cả.
Đúng lúc này, A Châu chạy tới bên cạnh Viên Trác Nghiên báo cáo.




- Boss, phòng xăm đã được chuẩn bị xong rồi.




Nghe vậy, Viên Trác Nghiên đã khôi phục lại vẻ mặt điềm nhiên vốn có, lần nữa không nói câu nào kéo tay Ôn Giai Tuệ bước đi.




- Này, anh lại định đưa tôi đi đâu nữa đấy?




Ôn Giai Tuệ bị anh lôi đi bất ngờ như vậy không khỏi bất mãn, vừa giãy giụa vừa càu nhàu.
Nhưng lần này Viên Trác Nghiên không tiết lộ trước với cô nữa mà dừng lại, trực tiếp vác cô lên vai như đang vác một bao cát.
Đầu bỗng chống đã lộn ngược xuống khiến Ôn Giai Tuệ càng thêm tức tối, không ngừng đòi xuống.




- Viên Trác Nghiên, anh bỏ tôi xuống đi. Tôi tự đi được.




Viên Trác Nghiên chẳng thèm để mấy lời này của cô vào tai, cứ thấy cô phản kháng thì chẳng ngần ngại đánh thẳng vào mông của cô.




- Thả em xuống thì em chịu đi sao? Đừng nói nhảm nữa, còn ồn ào tôi ném em vào phòng huấn luyện đấy.




Chỉ mặt dày lắm mới dám kêu tiếp, tên đàn ông này lại ngang nhiên trước bao nhiêu con mắt thế này hành động như vậy? Ôn Giai Tuệ thật sự không biết phải giấu mặt ở đâu nữa, nếu có sẵn một cái lỗ ở đây cô cũng tình nguyện chui xuống.




Hành động hết sức ái muội vừa rồi của ông chủ, A Châu cũng đã nhìn thấy. Đây là lần hai rồi nhưng cậu ta vẫn không khỏi rùng mình. Nhất thiết phải bạo đến vậy sao?
Những thủ hạ khác nhìn thấy cảnh này cũng bất giác đỏ mặt nhưng vẫn trong trạng thái kiểm soát được.




Rốt cuộc Viên Trác Nghiên cũng vác Ôn Giai Tuệ vào tới một căn phòng. Anh đặt cô xuống một cái ghế nằm.




- Boss!




- Mau làm đi!




Đầu Ôn Giai Tuệ vẫn còn choáng váng thì bên tai lại nghe giọng người đàn ông lạnh lùng ra lệnh. Định thần lại, cô mới phát hiện mình đã nằm trên một cái giường nhỏ, bên cạnh còn có mấy dụng cụ vật liệu kỳ lạ, trước mặt cô là một người phụ nữ trang điểm rất đậm, trên tay còn đầy hình xăm.
Người phụ nữ đó đang bận rộn chuẩn bị vật liệu gì đó.
Ôn Giai Tuệ nhân cơ hội này, định nhảy ra khỏi cái giường nhỏ mà quên mất Viên Trác Nghiên vẫn còn đứng phía sau. Ngay khi cô vừa muốn ngồi dậy thì anh đã bước tới, ấn cô nằm trở lại và thuần thục khóa dây an toàn đã được thiết kế riêng cho cô.




- Này, Viên Trác Nghiên, anh điên rồi sao? Anh mau thả tôi ra! Các người định làm gì tôi hả???




Đầu tiên là hai tay bị khóa, sau đó đến từng cái đai từ trên cổ xuống bụng.




- Đừng lộn xộn!




Viên Trác Nghiên vừa cài khóa bên thắt lưng cô vừa thấp giọng cảnh cáo.
Hô hấp của Ôn Giai Tuệ đã trở nên gấp gáp vì phải dùng hết sức để kháng cự, cô cố gắng chống cự chẳng khác gì lấy trứng trọi đá cả. Hai chân vừa vung lên đá lung tung vào không trung thì lại thấy Viên Trác Nghiên ra hiệu cho người phụ nữ kia tóm hai chân cô đè xuống, nhanh chóng khóa lại.
Bị trói chặt không thể cử động nữa, Ôn Giai Tuệ vừa sợ vừa tức giận trừng mắt nhìn tên đàn ông xấu xa đang ngồi bên cạnh.




- Rốt cuộc anh lại định làm trò gì nữa hả?




Bây giờ cô như cá nằm trên thớt, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là liệu Viên Trác Nghiên có phải muốn giết cô không? Nhưng cô lại tự phủ nhận, nếu anh muốn giết cô thì vừa nãy bắn cô một phát không phải dễ dàng hơn sao? Còn bày ra trò điên khùng này nữa.
Bình tĩnh lại được một chút, Ôn Giai Tuệ mới đưa mắt nhìn một vòng quanh căn phòng này, cả căn phòng được treo những tấm rèm màu đỏ có phần quỷ dị, đồ vật trong phòng đều có màu tối và chủ yếu là màu đen, rất nhiều bức vẽ hình nghệ thuật khác nhau nhưng đều vô cùng tinh xảo. Nhìn lại những dụng cụ bên cạnh mình, cô mới nhận ra, đây không phải là dụng cụ xăm mình sao?
Cô cũng chỉ vừa mới kịp nhận ra thì đã nghe một âm thanh cắt vải, là người phụ nữ đó đang cắt áo của cô sao?




- Này, cô đang làm gì đấy? Dừng tay, mau dừng tay cho tôi!




Nhưng căn bản đều là vô ích, người phụ nữ đó hoàn toàn không nghe lọt tai lời của cô, vẫn tiếp tục công việc của mình.
Viên Trác Nghiên ngồi bên cạnh thấy vậy liền buông một câu cảnh cáo.




- Nếu em không muốn bị thương thì tốt nhất nên nằm yên đi.




Ôn Giai Tuệ đúng thật đã nghe lời của anh mà không vùng vẫy nữa. Vùng bị cắt bỏ lớp áo lộ ra bên ngoài, làn da trắng mịn không tì vết, cái bụng nhỏ không một chút mở thừa đang phập phồng vì thở mạnh.




Viên Trác Nghiên vẫn thong thả ngồi trên sofa bên cạnh châm một điếu xì gà, động tác tao nhã đưa lên miệng rít một hơi rồi từ từ nhả khói qua hơi thở. Hoàn toàn ngó lơ ánh mắt nảy lửa đang nhìn chằm chằm vào mình.




Cảm giác châm chích truyền đến bề mặt da, có vẻ là đang dùng kim để đi nét viền. Chưa bao giờ trải qua cảm giác kim xăm chọc vào da thịt như vậy nên phản ứng của Ôn Giai Tuệ đương nhiên là đau đến hét lên rồi.




- A!!!! Đau!!! Đau quá!!!!




Đối với tiếng hét của cô, Viên Trác Nghiên lại chẳng hề để tâm đến, vẫn ngồi đó chìm trong khói xì gà mờ ảo đợi thành phẩm.
Còn đối với nghệ nhân xăm, dường như đã rất quen với những tiếng la đau như vậy rồi nên cứ bỏ ngoài tai mà tiếp tục các bước sau.
Sau khi phác thảo xong mẫu hình xăm và in lên vùng da trên bụng của Ôn Giai Tuệ xong thì người phụ nữ bắt đầu đi tới bước xăm kỹ các nét vẽ bằng máy xăm.




- Đau quá!!! Dừng lại đi!




Dù Ôn Giai Tuệ có hét khàn cả cổ họng cũng không ai thèm chú ý tới cô.
Không biết bao lâu, khi cảm giác là lạ của máy xăm đã ngừng di chuyển trên da thịt, cũng không còn đau như vừa rồi nữa, Ôn Giai Tuệ mới thả lỏng được một chút. Mồ hôi đã túa đầy trên trán và cả lòng bàn tay của cô. Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn ổn định nhịp thở nhưng Ôn Giai Tuệ vẫn không nhịn được mà hỏi.




- Viên Trác Nghiên, anh xăm lên người tôi làm gì nữa vậy?




Viên Trác Nghiên thật sự là không muốn giải thích bất cứ thông tin gì cho cô biết mà. Nghe cô hỏi đấy, nhưng anh lại vờ như chẳng nghe gì, vẫn thong thả hút điếu xì gà kẹp giữa hai ngón tay.




- Tuệ nhi, em la như vậy vẫn chưa đủ mệt hửm?




Không thèm trả lời cô mà còn bày ra vẻ mặt lưu manh đấy cùng lời nói ái muội.




- Tôi thấy em vẫn còn sức nhiều như vậy, trở về chúng ta "làm" thêm mấy cái nữa nhỉ?




Ôn Giai Tuệ bất giác đỏ mặt, xấu hổ không dám nhìn mặt thợ xăm bên cạnh nữa, nhưng lại trừng mắt với tên sắc lang mặt dày kia. Cô thật sự rất muốn biết mặt của người đàn ông này dày có bao nhiêu lớp.




Cách thức áp dụng đã có hiệu quả, Viên Trác Nghiên nhếch khóe môi hài lòng nhìn cô gái nhỏ đang ngượng đến chín mặt.




Nữ thợ xăm này là một trong nhóm thợ xăm của tổ chức Wolf. Từ trước đến giờ cô đã xăm cho rất nhiều thành viên là nữ của tổ chức, có cả những sát thủ được theo hầu ông chủ nhưng chưa từng có người phụ nữ nào được ông chủ cho phép xăm lên mình hình xăm này, đây là hình xăm chỉ dành cho nữ chủ nhân của tổ chức. Từ lúc Wolf còn là một tổ chức nhỏ trong giới hắc đạo được ngài Phelan sáng lập, trải qua năm đời thủ lĩnh, thì hình xăm nữ chủ nhân vẫn chỉ được xăm trên người các chủ mẫu.
Người phụ nữ này được ông chủ đưa đến và còn được xăm lên hình xăm của nữ chủ nhân tổ chức Wolf, vậy thì đây chính là chủ mẫu của bọn họ sao? Nghe những lời vừa rồi mà ông chủ nói thì có thể thêm chắc chắn rồi. Nhưng sao lại là một nữ nhân bình thường như vậy chứ? Nhìn qua thì có thể biết cô không gái này không phải người có thân thủ của đặc công hay sát thủ, lại còn kêu đau khi xăm nữa. Ông chủ lại nhìn trúng một cô gái liễu yếu đào tơ như vậy?




Sau khi hoàn thành xong các bước xăm hình, Ôn Giai Tuệ rốt cuộc cũng được cởi trói khỏi chiếc ghế nằm.
Người phụ nữ tháo hết các chốt khóa cho Ôn Giai Tuệ xong, không quên cúi đầu xin lỗi.




- Tiểu thư, vừa rồi đã thất lễ.




Vẫn còn đủ tứ chi là may mắn lắm rồi, Ôn Giai Tuệ cũng chẳng có ý định truy cứu cô ta. Cô cười cười rồi phất phất tay ý bảo không sao.
Khi cô đang định đứng lên thì Viên Trác Nghiên đã đem áo khoác của mình tới phủ lên trước ngực cô, vừa vặn che đi vùng bụng bị lộ ra. Sau đó nhẹ nhàng bế cô lên không tốn một chút sức lực. Biết Ôn Giai Tuệ sẽ lại càu nhàu la lối nên đã cúi xuống hôn môi cô trước




- Em nói một câu tôi sẽ hôn en một cái.




Đúng thật, Ôn Giai Tuệ sau khi bị hôn như vậy và còn nghe câu cảnh báo của nam nhân thì im như thóc, hai tay cứ là vòng qua cổ anh để anh bế ra khỏi phòng xăm.




......................




Khi Viên Trác Nghiên bế Ôn Giai Tuệ ra đến giữa sân lớn thì Lucas không biết từ đâu chạy tới, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ nhìn nữ nhân trong ngực người bạn thân của mình, kích động hỏi bằng tiếng anh.




- Trác Nghiên, cậu thật sự phát điên đến mức này rồi sao? Cậu cho xăm biểu tượng nữ chủ nhân lên người cô ta? Cậu có biết việc làm này của cậu có nghĩa là gì không hả? Đồ đần nhà cậu!




Ôn Giai Tuệ vẫn còn ờ trên tay của Viên Trác Nghiên, nghe mấy lời Lucas nói thì mông lung không hiểu gì.
Cái gì mà hình xăm nữ chủ nhân chứ?
Vừa nãy do quá hoảng loạn và bất mãn nên cô vẫn chưa kịp xem thử Viên Trác Nghiên đã cho xăm hình gì trên người mình. Bây giờ lại nghe đến hình xăm đấy là hình xăm nữ chủ nhân? Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây? Nếu những lời Lucas nói đều là thật, vậy còn Viên Trác Nghiên với Thanh Ngọc thì sao? Bọn họ không phải là đã đính hôn và chuẩn bị kết hôn rồi sao? Nếu có cái hình xăm như vậy thì nên là xăm trên người Thanh Ngọc chứ? Sao Viên Trác Nghiên lại chọn cô? Cô biết anh yêu cô nhưng anh làm vậy không phải quá hoang đường rồi ư?
Bên tai vẫn liên tục nghe những câu phàn nàn chất vấn của Lucas, cô càng không tiện ở trong tư thế này nữa nên mới giãy nhẹ một cái coi như báo hiệu cho Viên Trác Nghiên thả cô xuống. Nhưng ngược lại, người đàn ông lại càng ôm chặt cô hơn.




Gương mặt Viên Trác Nghiên vẫn trầm ổn không chút gợn sóng, hàn khí trong đáy mắt đang dần tản ra, không nhanh không chậm cất tiếng.




- Không phải tớ đã nói cậu đừng quản chuyện này nữa rồi sao?




Không chỉ có mỗi mình Ôn Giai Tuệ kinh hãi thôi đâu mà những thủ hạ xung quanh cũng không tránh khỏi sửng sốt, ai mà không biết vị hôn thê của ông chủ là tiểu thư Thanh Ngọc của tộc Ula chứ? Bây giờ lại xuất hiện một cô gái lạ, còn được ông chủ cho xăm hình xăm của nữ chủ nhân, như vậy nghĩa là đã thừa nhận cô gái này là chủ mẫu của tổ chức sao? Nếu vậy không phải sẽ xảy ra đổ máu ư?
Đặc biệt là A Phúc đứng bên cạnh, khi nghe được chuyện này thì không khỏi phẫn nộ. Người phụ nữ này không chỉ là bom hẹn giờ bên cạnh ông chủ mà bây giờ còn được chọn làm chủ mẫu ư? Thế quái nào lại có chuyện vô lí này được? Cậu ta rất muốn tiến tới truy hỏi Ôn Giai Tuệ nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của ông chủ lần trước nên chỉ có thể miễn cưỡng đứng lại.




Lucas đang giận lại càng thêm giận khi nghe câu trả lời của Viên Trác Nghiên, anh ta đi thẳng vào vấn đề chính.




- Rốt cuộc thì cô ta cho cậu uống bùa mê gì rồi hả? Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ đến cô ta, cậu còn quan tâm đến tổ chức, đến mạng của hàng vạn anh em không? Nếu chuyện này để William biết thì hai bên nhất định sẽ xảy ra cuộc chiến đổ máu không hồi kết, cậu vì một ả đàn bà mà hy sinh tất cả như vậy? Nếu cậu muốn hy sinh thì một mình cậu hy sinh là được, đừng kéo cả tổ chức phải hứng chịu hậu quả hai người gây ra!




Ôn Giai Tuệ ở trên ngực của Viên Trác Nghiên im lặng nghe hết tất cả, trái tim cô thật sự có một chút cảm giác loạn nhịp khi mới nghe được vài câu đầu. Nhưng cứ như vậy mà cô bị bọn họ coi là tai họa thì cô không hề mong đợi chút nào cả, càng không muốn mình lại bị kéo vào cuộc chiến giữa bọn họ. Cô thật sự không hiểu, hà cớ gì Viên Trác Nghiên phải làm những việc điên rồ này vì một người không yêu mình, thậm chí là hận chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của cô ngước nhìn gương mặt thân góc cạnh của nam nhân, như muốn nói gì đó thì đã thấy anh nhàn nhạt cất lời, chất giọng mang theo sự kiên định tuyệt đối.




- Nếu vậy thì tớ sẵn sàng từ bỏ vị trí thủ lĩnh. Nếu các cậu không thể tin tưởng tớ thì cũng không cần thiết phải tiếp tục tôn Viên Trác Nghiên này là ông chủ đâu.




Lucas nghe xong câu này thì tức đến mức sắp phun ra cả máu rồi, hai hàm răng va đập vào nhau phát ra âm thanh ken két dọa người, có thể thấy sự phẫn nộ này đang lên đến cực hạn rồi.




- Cậu hết thuốc chữa rồi! Thật sự hết thuốc chữa rồi! Cậu làm tất cả những việc này vì cô ta, ngược lại cậu nhận được gì hả? Cô ta một chút tình cảm cũng không có với cậu. Cậu vì một ả đàn bà như vậy mà định đối đầu với tộc Ula ư? Không nói đến thân phận của Thanh Ngọc, chỉ nói bản thân cô ấy, cô ấy yêu cậu nhiều như thế nào không phải cậu biết rõ hơn ai hết sao? Cậu làm vậy với cô ấy, cậu có lương tâm không?




Viên Trác Nghiên cũng không hề bị lung lay chút nào, vẫn kiên định đáp trả.




- Vãn câu nói này, nếu các cậu không có lòng tin với tớ thì không cần phải tiếp tục tôn tớ làm thủ lĩnh nữa. Wolf không còn là một tổ chức nhỏ như trước đây chỉ có thể mượn danh của những tổ chức khác để tồn tại nữa, nếu các người vẫn còn muốn tiếp tục cúi đầu trước tộc Ula thì cũng không xứng đáng là người của Wolf, là thủ hạ của tôi.




Lucas có chút khó tin, liếm liếm môi rồi cười lạnh.




- Cậu không sợ phải đối đầu với tộc Ula, vậy còn Jayce? Nếu Jayce và William liên thủ thì sẽ thế nào? Cậu không nghĩ đến hậu quả sau đó ư?




Viên Trác Nghiên xốc lại nữ nhân trong ngực, dụ ý châm chọc trong đáy mắt càng sâu hơn nữa.




- Nếu William có thể liên thủ với Jayce để chống lại Wolf thì ban đầu ông ta đã không đồng ý chuyện đính hôn rồi.




Lucas không khỏi bất lực vỗ mạnh vào trán, không thể tin nổi mà lắc lắc đầu.




- Cậu nói vậy nghĩa là lợi dụng tình cảm của Thanh Ngọc sao? Cậu làm vậy không thấy có lỗi với cô ấy ư?




Viên Trác Nghiên cười nhạt, thanh âm không nóng không lạnh phản biện.




- Không phải lợi dụng, tớ chỉ coi đó là một lợi thế thôi. Dù không có thì tớ vẫn có thể đối mặt với chuyện này.




Lucas hiểu rất rõ người bạn này, nếu đã quyết định gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cũng là người luôn suy nghĩ rất thận trọng khi đưa ra quyết định. Có điều hành động lần này của Viên Trác Nghiên thật sự điên rồ, chỉ vì một người phụ nữ. Cho dù bây giờ anh ta có tiếp tục phản đối thì cũng không ích gì. Nếu đã không thể lay chuyển được tên điên này thì chỉ còn có thể tìm cách khác đẩy người phụ nữ này đi thôi.




Có vẻ Viên Trác Nghiên đã đoán được ý định của anh ta nên vừa bế Ôn Giai Tuệ đi được vài bước đã tạm dừng lại, không xoay người cũng không quay đầu, cứ như vậy mà thông báo cũng như đang cảnh cáo.




- Từ bây giờ Tuệ nhi sẽ là nữ chủ nhân của Wolf. Kẻ nào đụng đến cô ấy thì chính là đối đầu với Viên Trác Nghiên này.




Một câu này không khác gì một tiếng sét đánh giữa trời quang, tuyên bố này có lẽ đã mở màn cho tương lai của hai người và cả tổ chức Wolf thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.




Ôn Giai Tuệ trên ngực người đàn ông vẫn giữ im lặng không nói gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo biểu cảm không chút lo lắng của anh, tim lại đập lên loạn nhịp, lại có chút cảm giác chua xót từ sâu trong đáy lòng. Rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.




- Viên Trác Nghiên, anh việc gì phải làm những điều này vì tôi? Mặc dù tôi không hiểu hết những gì hai người nói, nhưng hậu quả có vẻ không đơn giản, như vậy đâu có đáng.




Viên Trác Nghiên đang bế cô hướng tầm mắt thẳng về phía trước, khi nghe cô hỏi, anh mới nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhã nhưng chắc chắn mà trả lời.




- Vì em, bất kỳ điều gì cũng đáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom