Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
7.
Trước khi về, Trì Dương nói với tôi, mỗi tối sau khi tan sở anh ta sẽ đến gặp Hoa Cường, nhân tiện mang một ít phần ăn cho hai chúng nó luôn.
Tôi nói, anh thực sự không lo lắng khi để Hoa Cường ở đây qua đêm hả? Anh ấy nói thay vì lo cho Hoa Cường, tôi còn lo cho cô hơn.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời anh ta nói cũng có lý.
Vậy nên, trong vài tuần tiếp theo, ban ngày tôi phải cùng Hoa Cường và Lưu Quyên đi dạo, tranh thủ đào tạo “Lớp học nhỏ cai phun nước miếng”, ban đêm phải rửa tay và làm phần súp hai người.
Anh chàng Trì Dương này mỗi lần đến đều trông như một con ma đói được đầu thai, cho hai con ăn xong thì quay đầu chạy ra bàn ăn.
Lúc đầu, tôi rất phản kháng, nói rằng tôi chỉ có trách nhiệm giáo dục Hoa Cường, anh còn đến đòi cơm là thế nào?
Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói, nếu không thì sau này tôi sẽ trả tiền ăn? Mỗi ngày ăn đồ bên ngoài đến phát ngán rồi, chỉ thèm ăn mấy món thế này thôi.
Tôi nói anh có thời gian nấu ăn cho Hoa Cường, nhưng không có thời gian nấu ăn cho chính mình?
Anh ta ngượng ngùng gãi đầu, nói bữa ăn hằng ngày của Hoa Cường là được đặt từ cửa hàng thú cưng của em trai anh ta ở ngoài cổng chung cư, đồ của Lưu Quyên cũng vậy.
Ồ, thì ra là vậy.
Nhân viên văn phòng đúng là vất vả, may mà tôi nhận ra sớm nên mới chạy ra ngoài mở một quán cà phê nhỏ, giờ quán cũng đi đúng hướng rồi, bà chủ tôi đây cũng không cần phải đích thân đi phà cà phê hay dọn dẹp.Tôi dư dả thời gian và năng lượng để giải quyết ba mối bất bình lớn này.
Tôi quay đầu lại, ngập ngừng nói, 50 mỗi bữa, không thể ít hơn.
Anh ta nói mà chẳng thèm suy nghĩ, chốt kèo.
Cả nhà ơi, lừa được mối lớn rồi cả nhà ơi!
Bữa tối của gia đình chúng tôi luôn luôn thanh đạm, không nhiều thịt, chi phí ấy à, nhiều nhất chỉ có chín tệ chín mà thôi.
Chưa kể, không chỉ trả tiền ăn uống, Trì Dương còn chủ động rửa bát, thậm chí trước khi về còn nhớ lấy rác ở cửa đi bỏ.
Thêm nữa có gì nói nấy nha, mỗi ngày ăn cơm mặt đối mặt với soái cưa không ai sánh nổi này, khả năng ăn uống của tôi tốt lên rất nhiều.
Có đêm, tan làm xong là anh ta đến thẳng nhà tôi, còn mặc cả bộ đồ tây màu đen, đeo kính gọng vàng nữa chớ, xỉu, hôm đó tôi ăn hẳn ba bát cơm.
Khoái lạc này mấy ai biết?
Tôi biết đó!
Có lần Trì Dương làm thêm giờ, tôi đợi đến hơn bảy giờ mà anh ta còn chưa đến.
Thế là tôi cho Hoa Cường và Lưu Quyên ăn, rồi dọn bàn đi ngủ.
Ai ngờ đến tám giờ anh ta vội vàng gõ cửa nhà tôi, nói xin lỗi vì phải ở công tăng ca, bắt cô đợi lâu rồi.
Tôi nói anh không cần phải xin lỗi, vì tôi đã … không đợi anh (囧).
Chân phải anh ta vừa định bước vào cửa liền đông cứng lại, lúng túng từng chút rụt lại.
Nhìn anh ta chuyển từ háo hức sang chán nản, ngực tôi đột nhiên có phần áy náy.
Tôi nói, tôi xin lỗi, tôi sẽ không tính tiền cho bữa ăn hôm nay.
Anh ta nhìn tôi, nói thôi quên đi rồi đi xuống lầu.
Hoa Cường và Lưu Quyên đang rầm rì sau lưng tôi, tôi đóng cửa lại bảo chúng đừng kêu ca nữa, nhà tài trợ Trì đã bỏ đi rồi.
Cả hai nghe thế thì ngừng diễn, vừa chửi rủa vừa đi về ổ.
Kể từ đêm Trì Dương bỏ về, tôi không còn thấy vui vẻ nữa, cứ nằm trên giường trằn trọc nhớ lại vẻ mặt tràn đầy thất vọng và cô đơn của Trì Dương.
Tôi tự nhủ, Giang Hàn, làm người không được như vậy, không thể không làm mà đòi có ăn, không trung ái quốc thì cũng phải tận tâm, giữ chữ tín, thân thiện đi chớ, mày có biết chữ tín là nền tảng của doanh nhân hay không, làm sao có thể không không mà lấy tiền của người ta được …
Sau này, cho dù Trì Dương có làm thêm giờ muộn như thế nào, tôi cũng sẽ đợi anh ấy.
Một lần anh ta đến muộn một cách không hợp lẽ thường, mười một giờ rưỡi mới đến.
Tôi quấn mình trong chiếc chăn nhỏ, đầu gối lên người Hoa Cường, đang ngủ ngon lành trên sô pha thì tiếng chuông cửa vang lên, tôi giật cả mình.
Bằng đôi mắt ngái ngủ của mình, tôi nhìn thấy một bông hoa trắng trắng non nỏn đang chớm nở.
Bông hoa nhỏ này vừa mềm vừa dẻo, rất dễ thương, tôi không thể không đưa tay ra chạm vào.
Sau đó, không hiểu sao lúc tôi ra sức chọt vào thì bông hoa vụt mất
?
Chị em của hoa mắt cỡ hay gì?
Tôi đưa tay ra và chọc một lần nữa.
Hoa Cường: “À hú—— ¥ …% #% * & ¥ *) & %% @ ¥% # ¥!!!! phụt—— phụt! phụt!! phụt!!!”
Sau đó tôi tỉnh dậy.
Chết tiệt này không phải là một bông hoa.
Này là hoa cúc của Hoa Cường.
…
Tao đâu có biết.
Cái này vẫn lịch sự mà?
Bộ tao sàm sỡ mày hay gì.
…
Lúc Trì Dương vào cửa, tôi vẫn đang điên cuồng chửi bới Hoa Cường, đến khi quay lại, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi và quầng thâm dưới mắt của anh ta.
Tôi đã bị sốc, thậm chí quên mất vụ hoa mắc cỡ của Hoa Cường.
Tôi nói bộ sếp anh có vấn đề gì hả, có còn tính người không, có trả lương làm thêm giờ không, nhân viên kiệt sức anh ta có chịu trách nhiệm không, còn dám vắt kiệt anh, anh cứ tát hắn, đánh hắn mạnh vào! Đánh chết hắn!
Anh ta mở miệng, biểu cảm như ăn phải shit.
Tôi nấu nước rồi đưa anh ta một ly nước, anh ta nằm xuống bàn ăn, ôm đầu nhìn tôi.
Nước sôi, tôi quay lại nhìn anh ta, anh ta bất động nhìn tôi.
Tôi bỏ mì, quay lại nhìn anh ta, anh ta bất động nhìn tôi.
Tôi đập hai quả trứng vào, quay lại nhìn anh ta, anh ta vẫn bất động nhìn tôi.
Nhìn xem, đứa nhỏ này trông mới mệt mỏi làm sao.
Tôi cho mì vào bát, Trì Dương lặng lẽ đến bên cạnh khiến tôi giật mình.
Đáy bát hơi nóng nhưng anh ta vẫn dễ dàng nhận lấy, không khí giữa chúng tôi không ngừng tỏa nhiệt.
Anh ta nhìn tôi qua làn khói mờ, chắc hẳn là do làn hơi nước ấm phảng phất nên trông ánh mắt có chút dịu dàng.
Tim tôi đập thình thịch, thình thịch.
Bữa đó Trì Dương ăn rất ngon, tôi ngồi đối diện với anh ta, tức điên lên chửi thằng cha sếp nào ngày nào cũng hành hạ, bắt nhân viên đi sớm về muộn như vậy.
Anh ta ra sức ho khan, như thể đau khổ không kể xiết.
Chậc, đau lòng thay cho soái ca làm sao.
Cũng chính vì nguyên nhân này, tôi không sao nói rõ được chuyện hoa mắc cỡ của Hoa Cường.
Sau đó, tôi cảm thấy như có một tiếng sét đánh qua đầu mình.
Tôi chạm vào lương tâm tự hỏi.
Giang Hàn, trước khi nấu mì cho Trì Dương
Mày đã rửa tay chưa?
…
Chưa.
Á.
Có khi nào tôi phải xuống địa ngục không?
Có lẽ do biểu hiện của tôi hơi dữ tợn.
Trì Dương nuốt mì vào miệng: “Cô sao thế? Có chuyện gì không ổn sao?”
Tôi yếu ớt nuốt nước miếng: “Không có chuyện gì hết, chỉ là, tôi chợt nhớ ra, lúc nãy hình như thêm hơi nhiều gia vị…
Trì Dương rất mãn nguyện, anh ta nuột một miếng lớn rồi trịnh trọng an ủi tôi: “Vậy sao? Nhưng tôi thấy món mì hôm nay đặc biệt ngon mà.”
Khụ khụ.
Tôi phải xuống địa ngục.
Trước khi về, Trì Dương nói với tôi, mỗi tối sau khi tan sở anh ta sẽ đến gặp Hoa Cường, nhân tiện mang một ít phần ăn cho hai chúng nó luôn.
Tôi nói, anh thực sự không lo lắng khi để Hoa Cường ở đây qua đêm hả? Anh ấy nói thay vì lo cho Hoa Cường, tôi còn lo cho cô hơn.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời anh ta nói cũng có lý.
Vậy nên, trong vài tuần tiếp theo, ban ngày tôi phải cùng Hoa Cường và Lưu Quyên đi dạo, tranh thủ đào tạo “Lớp học nhỏ cai phun nước miếng”, ban đêm phải rửa tay và làm phần súp hai người.
Anh chàng Trì Dương này mỗi lần đến đều trông như một con ma đói được đầu thai, cho hai con ăn xong thì quay đầu chạy ra bàn ăn.
Lúc đầu, tôi rất phản kháng, nói rằng tôi chỉ có trách nhiệm giáo dục Hoa Cường, anh còn đến đòi cơm là thế nào?
Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói, nếu không thì sau này tôi sẽ trả tiền ăn? Mỗi ngày ăn đồ bên ngoài đến phát ngán rồi, chỉ thèm ăn mấy món thế này thôi.
Tôi nói anh có thời gian nấu ăn cho Hoa Cường, nhưng không có thời gian nấu ăn cho chính mình?
Anh ta ngượng ngùng gãi đầu, nói bữa ăn hằng ngày của Hoa Cường là được đặt từ cửa hàng thú cưng của em trai anh ta ở ngoài cổng chung cư, đồ của Lưu Quyên cũng vậy.
Ồ, thì ra là vậy.
Nhân viên văn phòng đúng là vất vả, may mà tôi nhận ra sớm nên mới chạy ra ngoài mở một quán cà phê nhỏ, giờ quán cũng đi đúng hướng rồi, bà chủ tôi đây cũng không cần phải đích thân đi phà cà phê hay dọn dẹp.Tôi dư dả thời gian và năng lượng để giải quyết ba mối bất bình lớn này.
Tôi quay đầu lại, ngập ngừng nói, 50 mỗi bữa, không thể ít hơn.
Anh ta nói mà chẳng thèm suy nghĩ, chốt kèo.
Cả nhà ơi, lừa được mối lớn rồi cả nhà ơi!
Bữa tối của gia đình chúng tôi luôn luôn thanh đạm, không nhiều thịt, chi phí ấy à, nhiều nhất chỉ có chín tệ chín mà thôi.
Chưa kể, không chỉ trả tiền ăn uống, Trì Dương còn chủ động rửa bát, thậm chí trước khi về còn nhớ lấy rác ở cửa đi bỏ.
Thêm nữa có gì nói nấy nha, mỗi ngày ăn cơm mặt đối mặt với soái cưa không ai sánh nổi này, khả năng ăn uống của tôi tốt lên rất nhiều.
Có đêm, tan làm xong là anh ta đến thẳng nhà tôi, còn mặc cả bộ đồ tây màu đen, đeo kính gọng vàng nữa chớ, xỉu, hôm đó tôi ăn hẳn ba bát cơm.
Khoái lạc này mấy ai biết?
Tôi biết đó!
Có lần Trì Dương làm thêm giờ, tôi đợi đến hơn bảy giờ mà anh ta còn chưa đến.
Thế là tôi cho Hoa Cường và Lưu Quyên ăn, rồi dọn bàn đi ngủ.
Ai ngờ đến tám giờ anh ta vội vàng gõ cửa nhà tôi, nói xin lỗi vì phải ở công tăng ca, bắt cô đợi lâu rồi.
Tôi nói anh không cần phải xin lỗi, vì tôi đã … không đợi anh (囧).
Chân phải anh ta vừa định bước vào cửa liền đông cứng lại, lúng túng từng chút rụt lại.
Nhìn anh ta chuyển từ háo hức sang chán nản, ngực tôi đột nhiên có phần áy náy.
Tôi nói, tôi xin lỗi, tôi sẽ không tính tiền cho bữa ăn hôm nay.
Anh ta nhìn tôi, nói thôi quên đi rồi đi xuống lầu.
Hoa Cường và Lưu Quyên đang rầm rì sau lưng tôi, tôi đóng cửa lại bảo chúng đừng kêu ca nữa, nhà tài trợ Trì đã bỏ đi rồi.
Cả hai nghe thế thì ngừng diễn, vừa chửi rủa vừa đi về ổ.
Kể từ đêm Trì Dương bỏ về, tôi không còn thấy vui vẻ nữa, cứ nằm trên giường trằn trọc nhớ lại vẻ mặt tràn đầy thất vọng và cô đơn của Trì Dương.
Tôi tự nhủ, Giang Hàn, làm người không được như vậy, không thể không làm mà đòi có ăn, không trung ái quốc thì cũng phải tận tâm, giữ chữ tín, thân thiện đi chớ, mày có biết chữ tín là nền tảng của doanh nhân hay không, làm sao có thể không không mà lấy tiền của người ta được …
Sau này, cho dù Trì Dương có làm thêm giờ muộn như thế nào, tôi cũng sẽ đợi anh ấy.
Một lần anh ta đến muộn một cách không hợp lẽ thường, mười một giờ rưỡi mới đến.
Tôi quấn mình trong chiếc chăn nhỏ, đầu gối lên người Hoa Cường, đang ngủ ngon lành trên sô pha thì tiếng chuông cửa vang lên, tôi giật cả mình.
Bằng đôi mắt ngái ngủ của mình, tôi nhìn thấy một bông hoa trắng trắng non nỏn đang chớm nở.
Bông hoa nhỏ này vừa mềm vừa dẻo, rất dễ thương, tôi không thể không đưa tay ra chạm vào.
Sau đó, không hiểu sao lúc tôi ra sức chọt vào thì bông hoa vụt mất
?
Chị em của hoa mắt cỡ hay gì?
Tôi đưa tay ra và chọc một lần nữa.
Hoa Cường: “À hú—— ¥ …% #% * & ¥ *) & %% @ ¥% # ¥!!!! phụt—— phụt! phụt!! phụt!!!”
Sau đó tôi tỉnh dậy.
Chết tiệt này không phải là một bông hoa.
Này là hoa cúc của Hoa Cường.
…
Tao đâu có biết.
Cái này vẫn lịch sự mà?
Bộ tao sàm sỡ mày hay gì.
…
Lúc Trì Dương vào cửa, tôi vẫn đang điên cuồng chửi bới Hoa Cường, đến khi quay lại, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi và quầng thâm dưới mắt của anh ta.
Tôi đã bị sốc, thậm chí quên mất vụ hoa mắc cỡ của Hoa Cường.
Tôi nói bộ sếp anh có vấn đề gì hả, có còn tính người không, có trả lương làm thêm giờ không, nhân viên kiệt sức anh ta có chịu trách nhiệm không, còn dám vắt kiệt anh, anh cứ tát hắn, đánh hắn mạnh vào! Đánh chết hắn!
Anh ta mở miệng, biểu cảm như ăn phải shit.
Tôi nấu nước rồi đưa anh ta một ly nước, anh ta nằm xuống bàn ăn, ôm đầu nhìn tôi.
Nước sôi, tôi quay lại nhìn anh ta, anh ta bất động nhìn tôi.
Tôi bỏ mì, quay lại nhìn anh ta, anh ta bất động nhìn tôi.
Tôi đập hai quả trứng vào, quay lại nhìn anh ta, anh ta vẫn bất động nhìn tôi.
Nhìn xem, đứa nhỏ này trông mới mệt mỏi làm sao.
Tôi cho mì vào bát, Trì Dương lặng lẽ đến bên cạnh khiến tôi giật mình.
Đáy bát hơi nóng nhưng anh ta vẫn dễ dàng nhận lấy, không khí giữa chúng tôi không ngừng tỏa nhiệt.
Anh ta nhìn tôi qua làn khói mờ, chắc hẳn là do làn hơi nước ấm phảng phất nên trông ánh mắt có chút dịu dàng.
Tim tôi đập thình thịch, thình thịch.
Bữa đó Trì Dương ăn rất ngon, tôi ngồi đối diện với anh ta, tức điên lên chửi thằng cha sếp nào ngày nào cũng hành hạ, bắt nhân viên đi sớm về muộn như vậy.
Anh ta ra sức ho khan, như thể đau khổ không kể xiết.
Chậc, đau lòng thay cho soái ca làm sao.
Cũng chính vì nguyên nhân này, tôi không sao nói rõ được chuyện hoa mắc cỡ của Hoa Cường.
Sau đó, tôi cảm thấy như có một tiếng sét đánh qua đầu mình.
Tôi chạm vào lương tâm tự hỏi.
Giang Hàn, trước khi nấu mì cho Trì Dương
Mày đã rửa tay chưa?
…
Chưa.
Á.
Có khi nào tôi phải xuống địa ngục không?
Có lẽ do biểu hiện của tôi hơi dữ tợn.
Trì Dương nuốt mì vào miệng: “Cô sao thế? Có chuyện gì không ổn sao?”
Tôi yếu ớt nuốt nước miếng: “Không có chuyện gì hết, chỉ là, tôi chợt nhớ ra, lúc nãy hình như thêm hơi nhiều gia vị…
Trì Dương rất mãn nguyện, anh ta nuột một miếng lớn rồi trịnh trọng an ủi tôi: “Vậy sao? Nhưng tôi thấy món mì hôm nay đặc biệt ngon mà.”
Khụ khụ.
Tôi phải xuống địa ngục.