Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
9.
Ngày hôm đó để ăn mừng hạnh phúc này, tôi đã đưa chúng về nhà và tự mình chạy đến siêu thị.
Trước khi đi, tôi nói với Hoa Cường: “Bảo bối ngoan, đồ ăn bên ngoài không sạch. Tối nay chụy sẽ đích thân nấu cho mày.”
Hoa Cường: Gâu!
Lúc Trì Dương tan sở, tôi đang chọn bít tết ở RT-Mart thì anh ấy gọi:
“Sao nhà cô không có ai hết vậy?”
“Hôm nay sao anh tan làm sớm thế? Tôi vừa đến RT-Mart.”
“Ồ, vậy chờ một chút, tôi qua đó ngay.”
Tôi chưa kịp ngăn thì anh ta đã cúp máy.
Hai mươi phút sau, anh ta đã xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác kaki dài, với chiều cao 1m85 và khuôn mặt đẹp như vậy, thật khó để không chú ý đến anh ta.
Chúng tôi dạo quanh khu bán thịt.
Tay trái tôi cầm cá rồng, tay phải cầm ức gà, lắc lư trái phải để hạ quyết tâm: “Hoa Cường thích ăn cá hay ức gà?”
Trì Dương suy nghĩ một chút: “Sao không lấy hết đi, món nào nó cũng ăn được.”
Tôi nghĩ cũng đúng, thế là tôi ném hai túi thịt lớn vào xe đẩy, cộng thêm một túi hạt ngô đông lạnh, đây là món khoái khẩu của Lưu Quyên.
Trì Dương quay lưng lại, ném hạt ngô đông lạnh trở lại tủ đá: “Cô cho Lưu Quyên ăn cái này?”
TÔI:?
Ngô đông lạnh có gì sai sao?
Trì Dương: “Bên kia có ngô tươi, bổ dưỡng hơn.”
“Nhưng mấy thứ đó phải lột bằng tay …”
Trì Dương trừng mắt nhìn tôi: “Tôi lột.”
Được thôi, anh ta lại biến tôi thành mẹ kế..
Dì cân ngô nhìn chúng tôi nở nụ cười: “Con gái, con làm mẹ thế này là không ổn rồi.”
TÔI:?
Tôi chưa kịp phản ứng thì bà dì đã nói tiếp: “Nghe cái tên này, hẳn là một trai một gái đúng không? Chậc chậc, thật đáng ghen tị.”
Ồ, thì ra ý bà dì là vậy.
Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm rồi.
“Dì à, dì hiểu lầm rồi, Lưu Quyên là của con, Hoa Cường là của anh ấy, chúng nó không phải là một đôi!”
“À, ra là cả hai cùng tái hôn …”
…
Vì đây chỉ là một tình tiết nhỏ nên tôi liền quên nhanh, nhưng trên đường về, Trì Dương bỗng phá lên cười.
TÔI:”?”
Anh ta quay đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo trong đêm: “Chúc mừng em đã trở thành mẹ.”
Tôi: “Mẹ cái mã nhà anh, còn cười trên nỗi đau của tôi.”
Đợi đến lúc chúng tôi về đến nhà, Hoa Cường và Lưu Quyên đã chết đói.
Bọn nó nằm hai bên ghế sô pha, nghe chúng tôi về liền chửi bới ầm ĩ.
Husky thì chẳn hẳn mọi người cũng biết.
Nhưng alpaca thì mọi người đã từng nghe chưa?
Chưa đúng không?
Mọi người đã từng nghe thấy tiếng xì hơi của nó chưa? Kiểu mấy con quễ ăn no rừng mỡ. Xì mấy hơi dài thiệt là dài, mỏng thiệt là mỏng, cứ tụt tụt xì xì, một chuỗi dài những con rắm hôi thối..
“Xìiiiiiiiiii–!”
“Tụt- tụttttt!”
“Xìiiiiii——–!”
“tụt tụt-tụt——-!”
…
Rồi đêm đó, tôi có một giấc mơ khủng khiếp.
Trong giấc mơ, tôi đang nằm trên giường sinh, Trì Dương cùng Hoa Cường, Lưu Quyên đi về phía tôi, mấy đứa vẫn trong vai con tôi, anh ta nói “Bảo bối, Trì Hoa Cường, Trì Quyên đói rồi, chúng muốn uống sữa, em chịu khó một chút? “
…
Ác mộng.
Thật sự là ác mộng mà.
Ngày hôm đó để ăn mừng hạnh phúc này, tôi đã đưa chúng về nhà và tự mình chạy đến siêu thị.
Trước khi đi, tôi nói với Hoa Cường: “Bảo bối ngoan, đồ ăn bên ngoài không sạch. Tối nay chụy sẽ đích thân nấu cho mày.”
Hoa Cường: Gâu!
Lúc Trì Dương tan sở, tôi đang chọn bít tết ở RT-Mart thì anh ấy gọi:
“Sao nhà cô không có ai hết vậy?”
“Hôm nay sao anh tan làm sớm thế? Tôi vừa đến RT-Mart.”
“Ồ, vậy chờ một chút, tôi qua đó ngay.”
Tôi chưa kịp ngăn thì anh ta đã cúp máy.
Hai mươi phút sau, anh ta đã xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác kaki dài, với chiều cao 1m85 và khuôn mặt đẹp như vậy, thật khó để không chú ý đến anh ta.
Chúng tôi dạo quanh khu bán thịt.
Tay trái tôi cầm cá rồng, tay phải cầm ức gà, lắc lư trái phải để hạ quyết tâm: “Hoa Cường thích ăn cá hay ức gà?”
Trì Dương suy nghĩ một chút: “Sao không lấy hết đi, món nào nó cũng ăn được.”
Tôi nghĩ cũng đúng, thế là tôi ném hai túi thịt lớn vào xe đẩy, cộng thêm một túi hạt ngô đông lạnh, đây là món khoái khẩu của Lưu Quyên.
Trì Dương quay lưng lại, ném hạt ngô đông lạnh trở lại tủ đá: “Cô cho Lưu Quyên ăn cái này?”
TÔI:?
Ngô đông lạnh có gì sai sao?
Trì Dương: “Bên kia có ngô tươi, bổ dưỡng hơn.”
“Nhưng mấy thứ đó phải lột bằng tay …”
Trì Dương trừng mắt nhìn tôi: “Tôi lột.”
Được thôi, anh ta lại biến tôi thành mẹ kế..
Dì cân ngô nhìn chúng tôi nở nụ cười: “Con gái, con làm mẹ thế này là không ổn rồi.”
TÔI:?
Tôi chưa kịp phản ứng thì bà dì đã nói tiếp: “Nghe cái tên này, hẳn là một trai một gái đúng không? Chậc chậc, thật đáng ghen tị.”
Ồ, thì ra ý bà dì là vậy.
Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm rồi.
“Dì à, dì hiểu lầm rồi, Lưu Quyên là của con, Hoa Cường là của anh ấy, chúng nó không phải là một đôi!”
“À, ra là cả hai cùng tái hôn …”
…
Vì đây chỉ là một tình tiết nhỏ nên tôi liền quên nhanh, nhưng trên đường về, Trì Dương bỗng phá lên cười.
TÔI:”?”
Anh ta quay đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo trong đêm: “Chúc mừng em đã trở thành mẹ.”
Tôi: “Mẹ cái mã nhà anh, còn cười trên nỗi đau của tôi.”
Đợi đến lúc chúng tôi về đến nhà, Hoa Cường và Lưu Quyên đã chết đói.
Bọn nó nằm hai bên ghế sô pha, nghe chúng tôi về liền chửi bới ầm ĩ.
Husky thì chẳn hẳn mọi người cũng biết.
Nhưng alpaca thì mọi người đã từng nghe chưa?
Chưa đúng không?
Mọi người đã từng nghe thấy tiếng xì hơi của nó chưa? Kiểu mấy con quễ ăn no rừng mỡ. Xì mấy hơi dài thiệt là dài, mỏng thiệt là mỏng, cứ tụt tụt xì xì, một chuỗi dài những con rắm hôi thối..
“Xìiiiiiiiiii–!”
“Tụt- tụttttt!”
“Xìiiiiii——–!”
“tụt tụt-tụt——-!”
…
Rồi đêm đó, tôi có một giấc mơ khủng khiếp.
Trong giấc mơ, tôi đang nằm trên giường sinh, Trì Dương cùng Hoa Cường, Lưu Quyên đi về phía tôi, mấy đứa vẫn trong vai con tôi, anh ta nói “Bảo bối, Trì Hoa Cường, Trì Quyên đói rồi, chúng muốn uống sữa, em chịu khó một chút? “
…
Ác mộng.
Thật sự là ác mộng mà.