Trách nhiệm.
Người viết: T
---
Thầy là một giáo viên dạy môn lịch sử. Bọn học sinh chúng tôi rất thích học những tiết của thầy, bởi lẽ cái môn lịch sử được xem là bản tình ca ru ngủ đã được thầy giảng dạy hết sức lôi cuốn và dễ hiểu. Lời lẽ của thầy lúc trầm lúc bổng, bài vở ghi chép cũng ngắn gọn nhưng chủ yếu là những lời thầy giảng, thầy cố biến tấu nó sao cho dễ hiểu nhất và ăn nhập vào đầu chúng tôi một cách triệt để nhất.
Lúc trước, tôi là một thằng chuyên ngủ gật trong lớp vào những giờ văn sử địa. Vì tôi học khá các môn tự nhiên nên khả năng chịu đựng các môn xã hội phải nói là cực kém. Tôi rất thích tính toán những con số, nó làm tôi hào hứng khi phải đối mặt với câu hỏi hóc búa, những bài giải gai góc. Bộ não của tôi được tự do hoạt động mà không phải học làu làu theo sách vở rồi sau đó lên bảng đứng như trời trồng để trả bài theo khuôn mẫu. Thế thì chán lắm, chẳng có chút sáng tạo nào. Tôi thường bị cô giáo mắng vốn về gia đình là lười biếng trong học tập, bởi lẽ tôi chỉ cần cầm quyển vở lên đọc lẩm nhẩm vài dòng chữ của môn văn thôi là tôi đã lăn ra ngủ khò. Buồn ngủ đến mức kinh khủng, tôi còn hoài nghi có đứa nào chơi ác bỏ thuốc ngủ vào vở tôi không.
Như đã áp dụng thuyết tự dìm hàng, tôi là một đứa không ưa nổi những môn học bài mà lại chịu ngồi thẳng lưng học tiết sử, điều đó là kỳ tích. Hơn nữa tôi lại còn thuộc bài nữa chứ, vào kiểm tra, dựa theo trí nhớ và phần vận dụng của tôi, ít nhất cũng được năm điểm làm thuốc. Mà nhiều nhất thì cũng chỉ năm phẩy ba, năm phẩy bảy, khá khẩm gì cho cam.
Tôi không nghĩ đến việc trong đời tôi sẽ phải rơi nước mắt khi học sử, không phải vì cảm động, mà là vì sự bình tĩnh của thầy.
Một sự bình tĩnh đáng phải cúi đầu nể phục.
Hôm đó là tiết dự giờ sử, cho nên lớp tôi càng phải học hành nghiêm chỉnh. Thầy cô ngồi đằng sau rất đông, lúc nào tôi cũng có cảm giác cô chủ nhiệm cứ nhìn chòng chọc vào tôi. Cô đang chờ xem biểu hiện của tôi như thế nào để hài lòng cô. Tôi không ngừng quay bút, vừa quay bút vừa tìm câu trả lời của câu hỏi mà thầy vừa đặt ra. Cuối cùng tôi cũng mạnh dạn giơ tay phát biểu, tôi vừa đáp xong thì thầy bật ngón cái với tôi, vẻ mặt thầy giống như ngạc nhiên ngoài sự mong đợi. Thừa thắng xông lên, tôi hùng hồn phát biểu những câu tiếp theo, xem như tôi đang ghi điểm với tất cả mọi người. Tôi còn nghe cô giáo dạy toán – vì thích nên cũng đến dự tiết sử thì thầm với cô tôi:
- Thằng Minh coi vậy mà cũng chịu học quá chứ chị, môn em thì nó là nhất rồi đấy!
Cô tôi cười giả lã:
- Chị cũng phải rèn dũa nó lắm đấy, nó lì vô cùng, nhưng giờ đã thành công.
Cô bĩu môi một cái, tôi nghe hết đấy nhé, cô đang bêu rếu tôi với thần tượng môn toán. Thật kỳ cục!
Còn mười bảy phút nữa là hết bài giảng, tôi nhìn đồng hồ nhẩm tính thời gian. Ngay lúc đó từ ngoài cửa chạy xộc vào một người phụ nữ, nếu tôi nhìn không lầm thì đó là cô con gái lớn của thầy. Chị ta vừa khóc vừa nấc nghẹn:
- Cha ơi, thằng Sơn… thằng Sơn nó… cha ơi nó chết rồi! Nó chết đuối rồi cha ơi!!!
Cả lớp tôi và các giáo viên nghe tin thì sững người, khuôn mặt ai cũng hoang mang lẫn hoảng hốt. Ngay cả thầy cũng vậy, viên phấn đang cầm trên tay cũng rơi xuống sàn nhà.
- Cha ơi… về nhanh cha ơi – Chị gào lên bi thương.
Thầy run run vịn vào tấm bảng, thấy chị ta vẫn đứng khóc lóc ầm ĩ thì thầy quát lớn:
- Ra ngoài!
Giọng thầy như nghẽn lại. Chị mở to đôi mắt hoe đỏ nhìn thầy.
- Cha bảo con ra ngoài! – Thầy đập tay vào tấm bảng.
Chị gái run rẩy lùi ra cửa lớp đứng chờ và khóc nấc.
Và thầy tiếp tục hoàn thành bài giảng. Thầy giảng bằng tất cả tâm huyết của mình, trong căn phòng chỉ còn giọng nói của thầy, ngoài ra tất cả đều im phăng phắc. Thầy chưa bao giờ giảng hùng hồn như vậy, tôi chưa bao giờ chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ kỹ càng như vậy. Tôi cũng không nhận ra mình đã khóc, cho đến khi vị mặn của nước mắt lan xuống khóe môi.
Tiếng trống vang lên, bài giảng kết thúc, thầy tôi ngã quỵ trên bục giảng. Khuôn mặt già nua của thầy nhăn nhúm lại, nước mắt chảy dài. Thầy đau đớn lẩm bẩm:
- Sơn ơi, con ơi…
Mọi người chạy đến đỡ lấy thầy, chân thầy run run không đứng vững nổi. Các giáo viên khác cũng khóc theo. Tôi vừa nhận ra mình đã học được từ thầy một bài học thật sâu sắc…
Người viết: T
---
Thầy là một giáo viên dạy môn lịch sử. Bọn học sinh chúng tôi rất thích học những tiết của thầy, bởi lẽ cái môn lịch sử được xem là bản tình ca ru ngủ đã được thầy giảng dạy hết sức lôi cuốn và dễ hiểu. Lời lẽ của thầy lúc trầm lúc bổng, bài vở ghi chép cũng ngắn gọn nhưng chủ yếu là những lời thầy giảng, thầy cố biến tấu nó sao cho dễ hiểu nhất và ăn nhập vào đầu chúng tôi một cách triệt để nhất.
Lúc trước, tôi là một thằng chuyên ngủ gật trong lớp vào những giờ văn sử địa. Vì tôi học khá các môn tự nhiên nên khả năng chịu đựng các môn xã hội phải nói là cực kém. Tôi rất thích tính toán những con số, nó làm tôi hào hứng khi phải đối mặt với câu hỏi hóc búa, những bài giải gai góc. Bộ não của tôi được tự do hoạt động mà không phải học làu làu theo sách vở rồi sau đó lên bảng đứng như trời trồng để trả bài theo khuôn mẫu. Thế thì chán lắm, chẳng có chút sáng tạo nào. Tôi thường bị cô giáo mắng vốn về gia đình là lười biếng trong học tập, bởi lẽ tôi chỉ cần cầm quyển vở lên đọc lẩm nhẩm vài dòng chữ của môn văn thôi là tôi đã lăn ra ngủ khò. Buồn ngủ đến mức kinh khủng, tôi còn hoài nghi có đứa nào chơi ác bỏ thuốc ngủ vào vở tôi không.
Như đã áp dụng thuyết tự dìm hàng, tôi là một đứa không ưa nổi những môn học bài mà lại chịu ngồi thẳng lưng học tiết sử, điều đó là kỳ tích. Hơn nữa tôi lại còn thuộc bài nữa chứ, vào kiểm tra, dựa theo trí nhớ và phần vận dụng của tôi, ít nhất cũng được năm điểm làm thuốc. Mà nhiều nhất thì cũng chỉ năm phẩy ba, năm phẩy bảy, khá khẩm gì cho cam.
Tôi không nghĩ đến việc trong đời tôi sẽ phải rơi nước mắt khi học sử, không phải vì cảm động, mà là vì sự bình tĩnh của thầy.
Một sự bình tĩnh đáng phải cúi đầu nể phục.
Hôm đó là tiết dự giờ sử, cho nên lớp tôi càng phải học hành nghiêm chỉnh. Thầy cô ngồi đằng sau rất đông, lúc nào tôi cũng có cảm giác cô chủ nhiệm cứ nhìn chòng chọc vào tôi. Cô đang chờ xem biểu hiện của tôi như thế nào để hài lòng cô. Tôi không ngừng quay bút, vừa quay bút vừa tìm câu trả lời của câu hỏi mà thầy vừa đặt ra. Cuối cùng tôi cũng mạnh dạn giơ tay phát biểu, tôi vừa đáp xong thì thầy bật ngón cái với tôi, vẻ mặt thầy giống như ngạc nhiên ngoài sự mong đợi. Thừa thắng xông lên, tôi hùng hồn phát biểu những câu tiếp theo, xem như tôi đang ghi điểm với tất cả mọi người. Tôi còn nghe cô giáo dạy toán – vì thích nên cũng đến dự tiết sử thì thầm với cô tôi:
- Thằng Minh coi vậy mà cũng chịu học quá chứ chị, môn em thì nó là nhất rồi đấy!
Cô tôi cười giả lã:
- Chị cũng phải rèn dũa nó lắm đấy, nó lì vô cùng, nhưng giờ đã thành công.
Cô bĩu môi một cái, tôi nghe hết đấy nhé, cô đang bêu rếu tôi với thần tượng môn toán. Thật kỳ cục!
Còn mười bảy phút nữa là hết bài giảng, tôi nhìn đồng hồ nhẩm tính thời gian. Ngay lúc đó từ ngoài cửa chạy xộc vào một người phụ nữ, nếu tôi nhìn không lầm thì đó là cô con gái lớn của thầy. Chị ta vừa khóc vừa nấc nghẹn:
- Cha ơi, thằng Sơn… thằng Sơn nó… cha ơi nó chết rồi! Nó chết đuối rồi cha ơi!!!
Cả lớp tôi và các giáo viên nghe tin thì sững người, khuôn mặt ai cũng hoang mang lẫn hoảng hốt. Ngay cả thầy cũng vậy, viên phấn đang cầm trên tay cũng rơi xuống sàn nhà.
- Cha ơi… về nhanh cha ơi – Chị gào lên bi thương.
Thầy run run vịn vào tấm bảng, thấy chị ta vẫn đứng khóc lóc ầm ĩ thì thầy quát lớn:
- Ra ngoài!
Giọng thầy như nghẽn lại. Chị mở to đôi mắt hoe đỏ nhìn thầy.
- Cha bảo con ra ngoài! – Thầy đập tay vào tấm bảng.
Chị gái run rẩy lùi ra cửa lớp đứng chờ và khóc nấc.
Và thầy tiếp tục hoàn thành bài giảng. Thầy giảng bằng tất cả tâm huyết của mình, trong căn phòng chỉ còn giọng nói của thầy, ngoài ra tất cả đều im phăng phắc. Thầy chưa bao giờ giảng hùng hồn như vậy, tôi chưa bao giờ chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ kỹ càng như vậy. Tôi cũng không nhận ra mình đã khóc, cho đến khi vị mặn của nước mắt lan xuống khóe môi.
Tiếng trống vang lên, bài giảng kết thúc, thầy tôi ngã quỵ trên bục giảng. Khuôn mặt già nua của thầy nhăn nhúm lại, nước mắt chảy dài. Thầy đau đớn lẩm bẩm:
- Sơn ơi, con ơi…
Mọi người chạy đến đỡ lấy thầy, chân thầy run run không đứng vững nổi. Các giáo viên khác cũng khóc theo. Tôi vừa nhận ra mình đã học được từ thầy một bài học thật sâu sắc…
Bình luận facebook