Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Editor: Mứt Chanh
Không có biện pháp nào khác, tuy rằng trong lòng Dương Tâm Dược có một tí xíu khó chịu nhưng nhìn vào mặt mũi của bạn cùng phòng nên chỉ có thể đem thầy giáo nhỏ ngồi cùng bàn mình nhường cho Mâu Tư Tư.
Trước đây Mâu Tư Tư từng học tại một trường song ngữ, người nhà quyết định cho cô ấy đi du học.Bây giờ cô ấy quyết tâm ghi danh vào một trường nghệ thuật cho nên phải đuổi kịp tiến độ của những người khác trong lớp.
Đáng tiếc nền tảng của cô quá yếu cùng mọi người chênh lệch rất lớn. Cho dù bù lại một mùa hè cũng vẫn chênh lệch với bạn học khác..
Lần này cô ấy tới thỉnh giáo Chung Khả về toán học, một câu về đại số một câu về hình học.Chung Khả chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện đề toán không có gì khó khăn. Cậu nhanh chóng sắp xếp ý tưởng rồi thật tinh tế giảng cho Mâu Tư Tư nghe.
Một bên Dương Tâm Dược cũng đang vãnh tai nghe lén, cảm thấy bản thân mình có chút giống như cảnh tượng trong tiểu thuyết võ hiệp ghé vào bụi cỏ nghe người ta truyền thụ bí tịch võ công. TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
Chỉ tiếc là Mâu Tư Tư quá kém. Chung Khả giảng thực ngắn gọn, có mấy bước cơ bản đã được lược bỏ đi, cậu nói xong một lần liền hỏi cô ấy: "Nghe hiểu chưa?"
"...... Chưa." Mâu Tư Tư lắc đầu, móng tay liền chỉ vào trang giấy, "Tại sao từ bước này rồi lại nhảy đến bước này?"
Trong lòng Chung Khả thở dài, chỉ có thể đem hai bước tóm tắt viết ra.
"Hiện tại đã hiểu chưa?"
Trên mặt của đại mỹ nữ là một mảnh ửng đỏ, vẫn là lắc đầu: "Cái chỗ này, cậu vừa nói đó là công thức gì thế?"
"Công thức tổng sản phẩm chênh lệch."
"Nhưng cái tôi làm không phải như thế......" Cô ấy lớn lên rất xinh đẹp, biểu tình ngày thường đều là lạnh lùng, hiện tại gặp khó khăn thì lông mi buông xuống nhìn giống như ra vài phần nhu nhược đáng thương.
Vóc dáng của cô ấy cao cộng thêm đôi chân lại dài đang đứng lúng túng bên bàn học của Chung Khả, toàn bộ nửa người cúi thấp xuống, mái tóc dài từ đầu vai chảy xuống mang theo một mùi hương như có như không phiêu tán lại đây.
Chung Khả xoa xoa cái mũi, giơ bút viết một đường theo công thức ban đầu sau đó biến đổi nó thành hai bước đơn giản, hai vế liền trờ thành dạng mới: "Công thức không chỉ có một dạng giống trong sách, bạn cũng có thể học thêm nhiều dạng của nó."
Tuy rằng vấn đề của Mâu Tư Tư rất nhiều nhưng tính tình của Chung Khả cũng thực tốt bụng từng vấn đề đều giải đáp rõ ràng, không có một chút phiền chán nào.
Diện mạo của hai người vốn là nhân tài kiệt xuất trong lớp, một người lại cao lại soái lại ôn nhu, một người lại cao lại xinh đẹp lại lạnh lùng, cùng tựa sát vào nhau giải một bài toán thật là giống trai tài gái sắc. TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
Dương Tâm Dược cũng không biết bản thân mình lại bị làm sao vậy, bên tai nghe hai người thấp giọng nói chuyện, bút trong tay cô càng động càng chậm, càng động càng chậm, rõ ràng là đang làm đề tiếng Anh nhưng bút trong tay lại viết xuống một chuỗi tiếng Trung.
Cô đang du ngoạn trên mây thì bỗng nhiên Viên Tiêu ở bàn đầu xoay người lại, khuôn mặt tròn tròn làm ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi.
Viên Tiêu cười toe toét còn đầu Dương Tâm Dược cũng mờ mịt.
Viên Tiêu bất đắc dĩ, vài giây sau một tờ giấy từ trên trời rơi xuống, rơi đến trên đầu Dương Tâm Dược.
Dương Tâm Dược nhìn qua liền thấy khuôn mặt to tròn nho nhỏ của Viên Tiêu chiếm cứ một vị trí nhỏ.
Viên Tiêu: 【 Cậu ngồi đây làm gì! CP của cậu làm trò bò tường trước mặt cậu kìa! 】
Dương Tâm Dược:??? Đều là học sinh cấp ba, đương nhiên cô hiểu CP là có ý tứ gì. Giống như Sailor Moon cùng Tuxedo là CP chính, Meo Kitty cùng Mèo máy là CP, tiểu trư Bội Kỳ cùng Cậu Bé Bọt Biển là CP tà giáo, Iron Man cùng Spider Man là CP......
Dương Tâm Dược: 【 cho dù tớ cùng Mâu Tư Tư ở cùng một phòng thì chúng ta cũng không phải CP đâu? 】
Viên Tiêu: 【(╯‵□′)╯︵┻━┻ ai nói cậu chứ? Tớ nói chính là anh em khác phái của cậu kìa! 】
Dương Tâm Dược: 【......】
Viên Tiêu: 【 cậu tin tớ đi, cô ta tuyệt đối muốn cạy góc tường nhà cậu! 】
Dương Tâm Dược: 【 cậu suy nghĩ nhiều rồi! Chỉ là bạn học hỏi bài nhau bình thường thôi mà? 】
Chuyện Mâu Tư Tư có bạn trai Dương Tâm Dược đã đáp ứng giữ bí mật giúp cô ấy.Mỗi ngày cô ấy đều cùng người yêu trò chuyện điện thoại nửa tiếng đồng hồ, tình chàng ý thiếp tuyệt đối không có nguy cơ. Mâu Tư Tư không có khả năng bắt cá hai tay cùng người mình cảm kích chứ nhỉ?
Nếu vậy, nếu cô ấy có tính toán sẽ bắt cá hai tay,Dương Tâm Dược tuyệt đối sẽ ngăn cản trước tiên, ngàn vạn lần sẽ không để người anh em tốt,khuê mật tốt Chung Khả rơi vào loại tình cảm sai lầm này!
Tờ giấy chuyển qua nhanh chóng giữa Dương Tâm Dược cùng Viên Tiêu, hai người quá mức chuyên chú cho nên hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh khi nào đã nhiều thêm một người thứ ba ——
"Mâu Tư Tư, Chung Khả Ngải cậu ta không biết cách giảng đề đâu, điểm mấu chốt của bài cũng giảng không rõ đâu. Nếu cậu có cái gì không hiểu, tôi giúp cậu! Tôi luôn làm gia sư cho những học sinh nhỏ tuổi hơn cho nên đặc biệt am hiểu giảng bài."
Chung Khả không thể giải thích được: "......???"
Người nói chuyện không phải ai khác mà chính là học bá mắt kính nhỏ!
Cái người lúc trước còn ra sức khước từ giảng đề cho người khác, không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Mâu Tư Tư đầy mặt ân cần nhìn cô ấy.
Đới Kỳ Lân tự xưng cao 1m7 tám, nhưng đứng bên cạnh Mâu Tư Tư lại lùn hơn nửa cái đầu. Hơn nữa dáng người của hắn lại gầy, nhìn qua giống như gió thổi liền bay.
Chàng trai ở tuổi này ai mà không thích "Nữ thần" chứ? Cố tình nữ thần lại hỏi bài quái nhân Chung Khả ôm chậu hoa. Đới Kỳ Lân ở trên chỗ ngồi gắt gao nhìn chằm chằm một hồi lâu, lửa giận trong mắt đã đốt cháy xuyên mắt kính. Cuối cùng hắn lấy hết can đảm đi tới tự tiến cử, muốn đem nữ thần kéo đến trận doanh của mình!
Đới Kỳ Lân dứt lời, ánh mắt xem kịch vui của bạn học xung quanh lập tức dịch lại đây —— vốn dĩ Mâu Tư Tư chủ động tìm giáo thảo hỏi bài khiến cho bọn họ thực để ý, bây giờ lại gia nhập thêm một người học bá,vở kịch hai nam tranh một nữ chiếu lúc 8 giờ ai mà không thích xem chứ?
Thật đáng tiếc, vở kịch này, những người khác thích xem nhưng những người trong cuộc lại không thích diễn.
Chung Khả dường như không nghe được khiêu khích của đối phương, an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên chỗ ngồi xoay cây bút trong tay. Không hé răng, không nói lời nào.
Mâu Tư Tư đứng dậy rồi hơi hơi cúi đầu nhìn Đới Kỳ Lân một chút, trong miệng trả lời bốn lạng đẩy ngàn cân: "Vừa rồi bạn học vây bạn nhiều qua, sợ chậm trễ việc học tập của bạn."
"Làm gì có!" Đới Kỳ Lân vội nói, "Có thể giúp bạn học ôn tập kiến thức, đối với tôi cũng là một loại ôn tập đấy!"
Quần chúng vây xem: "......" Làm ơn, vừa rồi cậu cũng không có biểu hiên như vậy!
Đáng tiếc Mâu Tư Tư cũng không như hắn mong muốn của hắn. Co ấy khẽ lắc đầu rồi lấy lại sách bài tập trên bàn: "Vấn đề tôi đã hỏi xong,không cò gì làm phiền bạn."
"Không sao không sao, nhớ rõ lần sau tới hỏi tôi!"
Mâu Tư Tư không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi về phía chỗ ngồi phía sau. Thất tiên nữ tiến lên rồi ríu rít đem cô ấy vây quanh.
Còn Đới Kỳ Lân dừng lại bên cạnh bàn, si ngốc mà nhìn bóng dáng của cô ấy, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm vào sinh hoạt lớp, hắn bị thầy điểm danh phê bình mới xám xịt trở về chỗ ngồi.
Nhưng cho dù rời đi chật vật như thế, hắn cũng không quên liếc Chung Khả một cái.
Chung Khả: "......???"
※
Tiếng người ồn ào trong nhà ăn.
Viên Tiêu ỷ vào dáng người to lớn của mình mà chiếm chỗ của nam sinh lớp tự nhiên. Dù đông như vậy nhưng cô ấy vẫn thoát ra được và tìm được một bàn.
Dương Tâm Dược cùng Chung Khả theo sát phía sau, gian nan cầm khay cơm trong tay đặt trên bàn.Tiến độ học tập của lớp học lại rất nhanh đặc biệt là khi tới gần kì thi tháng, thời gian duy nhất có thể thả lỏng đó chính là thời gian ăn cơm. Tuy nhà ăn không có ghế dựa mà chỉ có thể đứng nhưng cho dù đứng nửa giờ cũng còn hơn là về phòng học đọc sách. TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
Mới vừa đứng vào chỗ, miệng Viên Tiêu đã dài dòng huyên thuyên: "Giáo thảo, giảng bài cho nữ thần có cảm giác gì á? Có phải đặc biệt hưng phấn, đặc biệt kích động, đặc biệt vui vẻ hay không?"
"...... Tớ cảm thấy nước hoa trên người cô ấy có chút nồng." Chung Khả nói một cách lúng ta lúng túng, "Kỳ thật Đới Kỳ Lân nói rất đúng, xác thật tớ không am hiểu việc giảng bài cho người ta, nếu không thì sẽ không giảng đi giảng lại mà cô ấy không hiểu."
Đến nỗi hưng phấn sao? Kích động sao? Vui vẻ sao?...... Toàn bộ đều không có.
Nếu Mâu Tư Tư là người đầu tiên hỏi cậu, phỏng chừng cậu còn sẽ khẩn trương một phen nhưng trước cô ấy cậu đã giảng bài cho Dương Tâm Dược, khẩn trương ban đầu đều bị Dương Tâm Dược tách ra. Cậu chỉ lo giải thích cặn kẽ đề cho Mâu Tư Tư, đến nỗi cô ấy là nam hay là nữ, là cao hay thấp, là đẹp là xấu, cậu cũng không thèm để ý.
Cậu thừa nhận Mâu Tư Tư thật xinh đẹp —— nhưng cậu sờ vào ngực mình, tiếng tim đập vững vàng đủ để đếm từng giây.
"Cậu đừng thèm nghe Đới Kỳ Lân nói bừa!" Dương Tâm Dược vội vàng buông chiếc đũa xuống, đặc biệt nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cậu, "Cậu giàng bài dễ hiểu lại rõ ràng, ít nhất tớ vừa nghe liền đã hiểu!"
"Thật sao?" Chung Khả lại kiêu ngạo, lại hiếu thắng nhịn xuống phần kiêu ngạo này. Cậu gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc sau khi được khẳng định, "Vậy về sau có cái gì không biết, cậu đều có thể đến hỏi tớ."
"Ừm! Cậu không chê tớ hỏi nhiều đã là tốt rồi."
Hai người đang nói chuyện, mắt Viên Tiêu bên cạnh bỗng nhiên sáng ngời, vẫy vẫy tay về phía xa: "Bạch Thiên! Lại đây cùng nhau ăn cơm!"
Hôm nay Bạch Thiên tới chậm cho nên không có chỗ nào đứng trong căn tin.Bạch Thiên bưng đồ ăn tìm hai vòng trong căn tin mà phía sau cô là một người khác —— bạn học lớn tuổi nhất trong lớp, dì Bạch.
Bạch Thiên thấy được các bạn nhỏ vội vàng quay đầu nói gì đó cùng dì Bạch, sau đó hai người liền tách nhau ra. Bạch Thiên bưng bàn ăn đi tới chỗ bên cạnh ba người.
Mới vừa buông khay thức ăn xuống, Viên Tiêu liền nhích lại gần bĩu môi với cô ấy: "Sao lại thế này, chừng nào mà quan hệ giữa cậu cùng dì Bạch trở nên tốt như vậy?"
Bạch Tuệ Quyên mau cũng gần 50 tuổi, lớn hơn rất nhiều so với chủ nhiệm lớp cho nên không hợp nhau với toàn bộ trong lớp. Bà chỉ có thể ngồi ở một góc khuất nhất trong lớp, hơn nữa nền tảng của bà không tốt, những bạn học khác trong lớp là "Ôn tập", còn bà thì "Chuẩn bị bài".Giáo viên hỏi ba câu cũng không thể trả lời được. Bình thường không thấy bà cùng bạn học nào lui tới, từ trước đến nay đều một mình trầm mặc ngồi trên chỗ ngồi, ngay cả khi rót nước ấm, đi WC cũng không có người nguyện ý cùng bà.
"...... Tốt gì đâu chứ!" Bạch Thiên nghẹn một chút rồi vùi đầu gắp đồ ăn trên bàn, sau một lúc lâu nói, "Không phải sắp thi rồi sao, dì ấy đặc biệt có nhiều vấn đề luôn chạy tới hỏi tớ. Tớ có thể làm sao bây giờ, bọn tớ đều họ Bạch, 800 năm trước là một nhà cho nên thuận tiện giúp dì ấy vài lần. Nào nghĩ đến dì ấy liền cuốn lấy tớ, ăn một bữa cơm đều phải cùng tớ ở bên nhau, phiền chết tớ mà."
Giọng nói của cô ấy rất là không kiên nhẫn, Dương Tâm Dược cùng Chung Khả liếc nhau, từ trong ánh mắt nhau đều nhìn ra một chút không tán đồng. Dì Bạch dù sao cũng là trưởng bối cho nên thái độ như vậy không khỏi không đủ tôn trọng.
Nhưng đứng góc độ của Bạch Thiên mà ngẫm lại, mọi người đều là hài tử khoảng 18 tuổi, có ai nguyện ý cùng chơi cùng bà dì 50 tuổi chứ?
"Được rồi được rồi, tớ thật vất vả mới thanh tĩnh trong chốc lát không cần gặp dì ấy cho nên đừng nói về dì ấy nữa." Bạch Thiên nói sang chuyện khác, "Giáo thảo, ngày hôm qua tớ thấy cậu hàn huyên cùng Mâu nữ thần rất lâu, đầu cũng tựa sát vào nhau, đặc biệt vui vẻ phải không?"
Tại sao lại là đề tài này.
Đầu tiên Chung Khả nhìn Dương Tâm Dược bên cạnh một cái —— cậu không ý thức được động tác này nguyên do ở nơi nào —— sau đó kiên định trả lời: "Không có, không vui, một chút cũng không vui." TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
Cậu không vui, nhưng thực ra trong lòng Dương Tâm Dược không thể hiểu được có một tí xíu vui vẻ.
Cô đang muốn thoát khỏi đề tài này, bỗng nhiên một giọng nam đúng là âm hồn bất tán vang lên sau lưng bọn họ: "Oh, học dốt thì xứng chơi với học dốt."
Bốn người quay đầu liền nhìn thấy người khiêu khích không ai khác đó chính là Đới Kỳ Lân!
Cái khay trong tay hắn ta ít ỏi, ớt xanh, cà rốt, hành tây, bông cải xanh,rau dưa đề đặt tạ một chỗ.Xem ra thân thể gầy yếu gió thổi liền bay không thoát khỏi quan hệ với việc kén ăn của hắn.
Thấy bốn người nhìn về phía hắn, hắn càng cao ngạo "Hừ" một tiếng rồi nâng cằm mà rời đi.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Dương Tâm Dược một chút liền bốc cháy: Thứ này lúc trước ở lớp tự học liền âm dương quái khí châm chọc Chung Khả, rõ ràng là Chung Khả giảng bài dễ hiểu, hắn lại cố tình muốn tới dẫm một chân.
Vốn dĩ Dương Tâm Dược đã chướng mắt hắn về việc ích kỉ trong việc học, bây giờ đối phương cư nhiên trực tiếp lại đây khiêu khích, cô làm gì còn nhẫn được cơ chứ?!
Nếu đặt một cây kiếm trong quán thì đây có thể là một sự kiện lớn!
Cô tuy rằng là lớp trưởng nhưng cô cũng là bạn tốt của Chung Khả.
Lớp trưởng có thể một sự nhịn chín sự lành, lui một bước trời cao biển rộng; nhưng Dương Tâm Dược tuyệt đối không thể buông tha loại người ngứa da này.
Cô ném chiếc đũa xuống, đập mạnh bàn một tiếng: "Đới Kỳ Lân, đừng tưởng rằng cậu là nam sinh thì tôi......" Tôi liền không đánh cậu!
Đáng tiếc còn chưa dứt lời thì đã bị một đôi tay phía sau đánh gãy lời nói.
Phía sau Chung Khả đem cả người cô kéo vào trong lòng ngực, 1m68 khảm vào trong ngực 1m85.
Chàng trai một tay che miệng cô còn một tay thì ôm lấy eo cô, gắt gao khóa chặt cô trong vòng tay, hoàn toàn không chú ý đến tư thế thân mật hiện tại của họ..
"Ô ô ô ô ô ô!" Tứ chi Dương Tâm Dược không ngừng vùng vẫy, đôi mắt vẫn nhìn về hướng Đới Kỳ Lân rời đi. TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
"Được rồi." Chung Khả từ lúc chào đời tới nay thì đây là lần đầu tiên làm người can ngăn cho nên hơi có chút luống cuống tay chân, "Cậu là lớp trưởng, lớp trưởng như thế nào có thể đánh người chứ?"
"Ô ô ô ô ô!" Dương Tâm Dược không ngừng lại.
Chung Khả lại nói: "Dương Tâm Dược...... Bình tĩnh lại, cậu nghe tớ nói, tớ thật sự không cần cậu thay tớ trút giận."
"Ô ô ô!"
"Cậu tin tớ đi." Chung Khả cúi đầu tới gần bên tai cô, nói một cách kiên định, "Chờ kết quả kì thi hàng tháng xuất hiện, tớ sẽ dùng thành tích giáo huấn hắn một trận."
====
Kịch nhỏ:
Viên Tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy: "Trước công chúng cũng ôm lên rồi, cái này mà kêu là anh em khác phái sao?"
Bạch Thiên ăn dưa: "Không phải nói rồi sao, không phải anh em mà là khuê mật! Khuê mật ôm ấp nhau cũng thực bình thường nha, cậu cũng không phải luôn chạy qua giường ngủ của tớ sao?"
Không có biện pháp nào khác, tuy rằng trong lòng Dương Tâm Dược có một tí xíu khó chịu nhưng nhìn vào mặt mũi của bạn cùng phòng nên chỉ có thể đem thầy giáo nhỏ ngồi cùng bàn mình nhường cho Mâu Tư Tư.
Trước đây Mâu Tư Tư từng học tại một trường song ngữ, người nhà quyết định cho cô ấy đi du học.Bây giờ cô ấy quyết tâm ghi danh vào một trường nghệ thuật cho nên phải đuổi kịp tiến độ của những người khác trong lớp.
Đáng tiếc nền tảng của cô quá yếu cùng mọi người chênh lệch rất lớn. Cho dù bù lại một mùa hè cũng vẫn chênh lệch với bạn học khác..
Lần này cô ấy tới thỉnh giáo Chung Khả về toán học, một câu về đại số một câu về hình học.Chung Khả chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện đề toán không có gì khó khăn. Cậu nhanh chóng sắp xếp ý tưởng rồi thật tinh tế giảng cho Mâu Tư Tư nghe.
Một bên Dương Tâm Dược cũng đang vãnh tai nghe lén, cảm thấy bản thân mình có chút giống như cảnh tượng trong tiểu thuyết võ hiệp ghé vào bụi cỏ nghe người ta truyền thụ bí tịch võ công. TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
Chỉ tiếc là Mâu Tư Tư quá kém. Chung Khả giảng thực ngắn gọn, có mấy bước cơ bản đã được lược bỏ đi, cậu nói xong một lần liền hỏi cô ấy: "Nghe hiểu chưa?"
"...... Chưa." Mâu Tư Tư lắc đầu, móng tay liền chỉ vào trang giấy, "Tại sao từ bước này rồi lại nhảy đến bước này?"
Trong lòng Chung Khả thở dài, chỉ có thể đem hai bước tóm tắt viết ra.
"Hiện tại đã hiểu chưa?"
Trên mặt của đại mỹ nữ là một mảnh ửng đỏ, vẫn là lắc đầu: "Cái chỗ này, cậu vừa nói đó là công thức gì thế?"
"Công thức tổng sản phẩm chênh lệch."
"Nhưng cái tôi làm không phải như thế......" Cô ấy lớn lên rất xinh đẹp, biểu tình ngày thường đều là lạnh lùng, hiện tại gặp khó khăn thì lông mi buông xuống nhìn giống như ra vài phần nhu nhược đáng thương.
Vóc dáng của cô ấy cao cộng thêm đôi chân lại dài đang đứng lúng túng bên bàn học của Chung Khả, toàn bộ nửa người cúi thấp xuống, mái tóc dài từ đầu vai chảy xuống mang theo một mùi hương như có như không phiêu tán lại đây.
Chung Khả xoa xoa cái mũi, giơ bút viết một đường theo công thức ban đầu sau đó biến đổi nó thành hai bước đơn giản, hai vế liền trờ thành dạng mới: "Công thức không chỉ có một dạng giống trong sách, bạn cũng có thể học thêm nhiều dạng của nó."
Tuy rằng vấn đề của Mâu Tư Tư rất nhiều nhưng tính tình của Chung Khả cũng thực tốt bụng từng vấn đề đều giải đáp rõ ràng, không có một chút phiền chán nào.
Diện mạo của hai người vốn là nhân tài kiệt xuất trong lớp, một người lại cao lại soái lại ôn nhu, một người lại cao lại xinh đẹp lại lạnh lùng, cùng tựa sát vào nhau giải một bài toán thật là giống trai tài gái sắc. TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
Dương Tâm Dược cũng không biết bản thân mình lại bị làm sao vậy, bên tai nghe hai người thấp giọng nói chuyện, bút trong tay cô càng động càng chậm, càng động càng chậm, rõ ràng là đang làm đề tiếng Anh nhưng bút trong tay lại viết xuống một chuỗi tiếng Trung.
Cô đang du ngoạn trên mây thì bỗng nhiên Viên Tiêu ở bàn đầu xoay người lại, khuôn mặt tròn tròn làm ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi.
Viên Tiêu cười toe toét còn đầu Dương Tâm Dược cũng mờ mịt.
Viên Tiêu bất đắc dĩ, vài giây sau một tờ giấy từ trên trời rơi xuống, rơi đến trên đầu Dương Tâm Dược.
Dương Tâm Dược nhìn qua liền thấy khuôn mặt to tròn nho nhỏ của Viên Tiêu chiếm cứ một vị trí nhỏ.
Viên Tiêu: 【 Cậu ngồi đây làm gì! CP của cậu làm trò bò tường trước mặt cậu kìa! 】
Dương Tâm Dược:??? Đều là học sinh cấp ba, đương nhiên cô hiểu CP là có ý tứ gì. Giống như Sailor Moon cùng Tuxedo là CP chính, Meo Kitty cùng Mèo máy là CP, tiểu trư Bội Kỳ cùng Cậu Bé Bọt Biển là CP tà giáo, Iron Man cùng Spider Man là CP......
Dương Tâm Dược: 【 cho dù tớ cùng Mâu Tư Tư ở cùng một phòng thì chúng ta cũng không phải CP đâu? 】
Viên Tiêu: 【(╯‵□′)╯︵┻━┻ ai nói cậu chứ? Tớ nói chính là anh em khác phái của cậu kìa! 】
Dương Tâm Dược: 【......】
Viên Tiêu: 【 cậu tin tớ đi, cô ta tuyệt đối muốn cạy góc tường nhà cậu! 】
Dương Tâm Dược: 【 cậu suy nghĩ nhiều rồi! Chỉ là bạn học hỏi bài nhau bình thường thôi mà? 】
Chuyện Mâu Tư Tư có bạn trai Dương Tâm Dược đã đáp ứng giữ bí mật giúp cô ấy.Mỗi ngày cô ấy đều cùng người yêu trò chuyện điện thoại nửa tiếng đồng hồ, tình chàng ý thiếp tuyệt đối không có nguy cơ. Mâu Tư Tư không có khả năng bắt cá hai tay cùng người mình cảm kích chứ nhỉ?
Nếu vậy, nếu cô ấy có tính toán sẽ bắt cá hai tay,Dương Tâm Dược tuyệt đối sẽ ngăn cản trước tiên, ngàn vạn lần sẽ không để người anh em tốt,khuê mật tốt Chung Khả rơi vào loại tình cảm sai lầm này!
Tờ giấy chuyển qua nhanh chóng giữa Dương Tâm Dược cùng Viên Tiêu, hai người quá mức chuyên chú cho nên hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh khi nào đã nhiều thêm một người thứ ba ——
"Mâu Tư Tư, Chung Khả Ngải cậu ta không biết cách giảng đề đâu, điểm mấu chốt của bài cũng giảng không rõ đâu. Nếu cậu có cái gì không hiểu, tôi giúp cậu! Tôi luôn làm gia sư cho những học sinh nhỏ tuổi hơn cho nên đặc biệt am hiểu giảng bài."
Chung Khả không thể giải thích được: "......???"
Người nói chuyện không phải ai khác mà chính là học bá mắt kính nhỏ!
Cái người lúc trước còn ra sức khước từ giảng đề cho người khác, không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Mâu Tư Tư đầy mặt ân cần nhìn cô ấy.
Đới Kỳ Lân tự xưng cao 1m7 tám, nhưng đứng bên cạnh Mâu Tư Tư lại lùn hơn nửa cái đầu. Hơn nữa dáng người của hắn lại gầy, nhìn qua giống như gió thổi liền bay.
Chàng trai ở tuổi này ai mà không thích "Nữ thần" chứ? Cố tình nữ thần lại hỏi bài quái nhân Chung Khả ôm chậu hoa. Đới Kỳ Lân ở trên chỗ ngồi gắt gao nhìn chằm chằm một hồi lâu, lửa giận trong mắt đã đốt cháy xuyên mắt kính. Cuối cùng hắn lấy hết can đảm đi tới tự tiến cử, muốn đem nữ thần kéo đến trận doanh của mình!
Đới Kỳ Lân dứt lời, ánh mắt xem kịch vui của bạn học xung quanh lập tức dịch lại đây —— vốn dĩ Mâu Tư Tư chủ động tìm giáo thảo hỏi bài khiến cho bọn họ thực để ý, bây giờ lại gia nhập thêm một người học bá,vở kịch hai nam tranh một nữ chiếu lúc 8 giờ ai mà không thích xem chứ?
Thật đáng tiếc, vở kịch này, những người khác thích xem nhưng những người trong cuộc lại không thích diễn.
Chung Khả dường như không nghe được khiêu khích của đối phương, an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên chỗ ngồi xoay cây bút trong tay. Không hé răng, không nói lời nào.
Mâu Tư Tư đứng dậy rồi hơi hơi cúi đầu nhìn Đới Kỳ Lân một chút, trong miệng trả lời bốn lạng đẩy ngàn cân: "Vừa rồi bạn học vây bạn nhiều qua, sợ chậm trễ việc học tập của bạn."
"Làm gì có!" Đới Kỳ Lân vội nói, "Có thể giúp bạn học ôn tập kiến thức, đối với tôi cũng là một loại ôn tập đấy!"
Quần chúng vây xem: "......" Làm ơn, vừa rồi cậu cũng không có biểu hiên như vậy!
Đáng tiếc Mâu Tư Tư cũng không như hắn mong muốn của hắn. Co ấy khẽ lắc đầu rồi lấy lại sách bài tập trên bàn: "Vấn đề tôi đã hỏi xong,không cò gì làm phiền bạn."
"Không sao không sao, nhớ rõ lần sau tới hỏi tôi!"
Mâu Tư Tư không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi về phía chỗ ngồi phía sau. Thất tiên nữ tiến lên rồi ríu rít đem cô ấy vây quanh.
Còn Đới Kỳ Lân dừng lại bên cạnh bàn, si ngốc mà nhìn bóng dáng của cô ấy, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm vào sinh hoạt lớp, hắn bị thầy điểm danh phê bình mới xám xịt trở về chỗ ngồi.
Nhưng cho dù rời đi chật vật như thế, hắn cũng không quên liếc Chung Khả một cái.
Chung Khả: "......???"
※
Tiếng người ồn ào trong nhà ăn.
Viên Tiêu ỷ vào dáng người to lớn của mình mà chiếm chỗ của nam sinh lớp tự nhiên. Dù đông như vậy nhưng cô ấy vẫn thoát ra được và tìm được một bàn.
Dương Tâm Dược cùng Chung Khả theo sát phía sau, gian nan cầm khay cơm trong tay đặt trên bàn.Tiến độ học tập của lớp học lại rất nhanh đặc biệt là khi tới gần kì thi tháng, thời gian duy nhất có thể thả lỏng đó chính là thời gian ăn cơm. Tuy nhà ăn không có ghế dựa mà chỉ có thể đứng nhưng cho dù đứng nửa giờ cũng còn hơn là về phòng học đọc sách. TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
Mới vừa đứng vào chỗ, miệng Viên Tiêu đã dài dòng huyên thuyên: "Giáo thảo, giảng bài cho nữ thần có cảm giác gì á? Có phải đặc biệt hưng phấn, đặc biệt kích động, đặc biệt vui vẻ hay không?"
"...... Tớ cảm thấy nước hoa trên người cô ấy có chút nồng." Chung Khả nói một cách lúng ta lúng túng, "Kỳ thật Đới Kỳ Lân nói rất đúng, xác thật tớ không am hiểu việc giảng bài cho người ta, nếu không thì sẽ không giảng đi giảng lại mà cô ấy không hiểu."
Đến nỗi hưng phấn sao? Kích động sao? Vui vẻ sao?...... Toàn bộ đều không có.
Nếu Mâu Tư Tư là người đầu tiên hỏi cậu, phỏng chừng cậu còn sẽ khẩn trương một phen nhưng trước cô ấy cậu đã giảng bài cho Dương Tâm Dược, khẩn trương ban đầu đều bị Dương Tâm Dược tách ra. Cậu chỉ lo giải thích cặn kẽ đề cho Mâu Tư Tư, đến nỗi cô ấy là nam hay là nữ, là cao hay thấp, là đẹp là xấu, cậu cũng không thèm để ý.
Cậu thừa nhận Mâu Tư Tư thật xinh đẹp —— nhưng cậu sờ vào ngực mình, tiếng tim đập vững vàng đủ để đếm từng giây.
"Cậu đừng thèm nghe Đới Kỳ Lân nói bừa!" Dương Tâm Dược vội vàng buông chiếc đũa xuống, đặc biệt nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cậu, "Cậu giàng bài dễ hiểu lại rõ ràng, ít nhất tớ vừa nghe liền đã hiểu!"
"Thật sao?" Chung Khả lại kiêu ngạo, lại hiếu thắng nhịn xuống phần kiêu ngạo này. Cậu gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc sau khi được khẳng định, "Vậy về sau có cái gì không biết, cậu đều có thể đến hỏi tớ."
"Ừm! Cậu không chê tớ hỏi nhiều đã là tốt rồi."
Hai người đang nói chuyện, mắt Viên Tiêu bên cạnh bỗng nhiên sáng ngời, vẫy vẫy tay về phía xa: "Bạch Thiên! Lại đây cùng nhau ăn cơm!"
Hôm nay Bạch Thiên tới chậm cho nên không có chỗ nào đứng trong căn tin.Bạch Thiên bưng đồ ăn tìm hai vòng trong căn tin mà phía sau cô là một người khác —— bạn học lớn tuổi nhất trong lớp, dì Bạch.
Bạch Thiên thấy được các bạn nhỏ vội vàng quay đầu nói gì đó cùng dì Bạch, sau đó hai người liền tách nhau ra. Bạch Thiên bưng bàn ăn đi tới chỗ bên cạnh ba người.
Mới vừa buông khay thức ăn xuống, Viên Tiêu liền nhích lại gần bĩu môi với cô ấy: "Sao lại thế này, chừng nào mà quan hệ giữa cậu cùng dì Bạch trở nên tốt như vậy?"
Bạch Tuệ Quyên mau cũng gần 50 tuổi, lớn hơn rất nhiều so với chủ nhiệm lớp cho nên không hợp nhau với toàn bộ trong lớp. Bà chỉ có thể ngồi ở một góc khuất nhất trong lớp, hơn nữa nền tảng của bà không tốt, những bạn học khác trong lớp là "Ôn tập", còn bà thì "Chuẩn bị bài".Giáo viên hỏi ba câu cũng không thể trả lời được. Bình thường không thấy bà cùng bạn học nào lui tới, từ trước đến nay đều một mình trầm mặc ngồi trên chỗ ngồi, ngay cả khi rót nước ấm, đi WC cũng không có người nguyện ý cùng bà.
"...... Tốt gì đâu chứ!" Bạch Thiên nghẹn một chút rồi vùi đầu gắp đồ ăn trên bàn, sau một lúc lâu nói, "Không phải sắp thi rồi sao, dì ấy đặc biệt có nhiều vấn đề luôn chạy tới hỏi tớ. Tớ có thể làm sao bây giờ, bọn tớ đều họ Bạch, 800 năm trước là một nhà cho nên thuận tiện giúp dì ấy vài lần. Nào nghĩ đến dì ấy liền cuốn lấy tớ, ăn một bữa cơm đều phải cùng tớ ở bên nhau, phiền chết tớ mà."
Giọng nói của cô ấy rất là không kiên nhẫn, Dương Tâm Dược cùng Chung Khả liếc nhau, từ trong ánh mắt nhau đều nhìn ra một chút không tán đồng. Dì Bạch dù sao cũng là trưởng bối cho nên thái độ như vậy không khỏi không đủ tôn trọng.
Nhưng đứng góc độ của Bạch Thiên mà ngẫm lại, mọi người đều là hài tử khoảng 18 tuổi, có ai nguyện ý cùng chơi cùng bà dì 50 tuổi chứ?
"Được rồi được rồi, tớ thật vất vả mới thanh tĩnh trong chốc lát không cần gặp dì ấy cho nên đừng nói về dì ấy nữa." Bạch Thiên nói sang chuyện khác, "Giáo thảo, ngày hôm qua tớ thấy cậu hàn huyên cùng Mâu nữ thần rất lâu, đầu cũng tựa sát vào nhau, đặc biệt vui vẻ phải không?"
Tại sao lại là đề tài này.
Đầu tiên Chung Khả nhìn Dương Tâm Dược bên cạnh một cái —— cậu không ý thức được động tác này nguyên do ở nơi nào —— sau đó kiên định trả lời: "Không có, không vui, một chút cũng không vui." TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
Cậu không vui, nhưng thực ra trong lòng Dương Tâm Dược không thể hiểu được có một tí xíu vui vẻ.
Cô đang muốn thoát khỏi đề tài này, bỗng nhiên một giọng nam đúng là âm hồn bất tán vang lên sau lưng bọn họ: "Oh, học dốt thì xứng chơi với học dốt."
Bốn người quay đầu liền nhìn thấy người khiêu khích không ai khác đó chính là Đới Kỳ Lân!
Cái khay trong tay hắn ta ít ỏi, ớt xanh, cà rốt, hành tây, bông cải xanh,rau dưa đề đặt tạ một chỗ.Xem ra thân thể gầy yếu gió thổi liền bay không thoát khỏi quan hệ với việc kén ăn của hắn.
Thấy bốn người nhìn về phía hắn, hắn càng cao ngạo "Hừ" một tiếng rồi nâng cằm mà rời đi.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Dương Tâm Dược một chút liền bốc cháy: Thứ này lúc trước ở lớp tự học liền âm dương quái khí châm chọc Chung Khả, rõ ràng là Chung Khả giảng bài dễ hiểu, hắn lại cố tình muốn tới dẫm một chân.
Vốn dĩ Dương Tâm Dược đã chướng mắt hắn về việc ích kỉ trong việc học, bây giờ đối phương cư nhiên trực tiếp lại đây khiêu khích, cô làm gì còn nhẫn được cơ chứ?!
Nếu đặt một cây kiếm trong quán thì đây có thể là một sự kiện lớn!
Cô tuy rằng là lớp trưởng nhưng cô cũng là bạn tốt của Chung Khả.
Lớp trưởng có thể một sự nhịn chín sự lành, lui một bước trời cao biển rộng; nhưng Dương Tâm Dược tuyệt đối không thể buông tha loại người ngứa da này.
Cô ném chiếc đũa xuống, đập mạnh bàn một tiếng: "Đới Kỳ Lân, đừng tưởng rằng cậu là nam sinh thì tôi......" Tôi liền không đánh cậu!
Đáng tiếc còn chưa dứt lời thì đã bị một đôi tay phía sau đánh gãy lời nói.
Phía sau Chung Khả đem cả người cô kéo vào trong lòng ngực, 1m68 khảm vào trong ngực 1m85.
Chàng trai một tay che miệng cô còn một tay thì ôm lấy eo cô, gắt gao khóa chặt cô trong vòng tay, hoàn toàn không chú ý đến tư thế thân mật hiện tại của họ..
"Ô ô ô ô ô ô!" Tứ chi Dương Tâm Dược không ngừng vùng vẫy, đôi mắt vẫn nhìn về hướng Đới Kỳ Lân rời đi. TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI https://www.wattpad.com/mutchanh8897. Xin đừng ăn cắp công sức của người dịch.
"Được rồi." Chung Khả từ lúc chào đời tới nay thì đây là lần đầu tiên làm người can ngăn cho nên hơi có chút luống cuống tay chân, "Cậu là lớp trưởng, lớp trưởng như thế nào có thể đánh người chứ?"
"Ô ô ô ô ô!" Dương Tâm Dược không ngừng lại.
Chung Khả lại nói: "Dương Tâm Dược...... Bình tĩnh lại, cậu nghe tớ nói, tớ thật sự không cần cậu thay tớ trút giận."
"Ô ô ô!"
"Cậu tin tớ đi." Chung Khả cúi đầu tới gần bên tai cô, nói một cách kiên định, "Chờ kết quả kì thi hàng tháng xuất hiện, tớ sẽ dùng thành tích giáo huấn hắn một trận."
====
Kịch nhỏ:
Viên Tiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy: "Trước công chúng cũng ôm lên rồi, cái này mà kêu là anh em khác phái sao?"
Bạch Thiên ăn dưa: "Không phải nói rồi sao, không phải anh em mà là khuê mật! Khuê mật ôm ấp nhau cũng thực bình thường nha, cậu cũng không phải luôn chạy qua giường ngủ của tớ sao?"