-
Chương 10 END
Bệnh viện, mùi thuốc sát trùng, đèn phẫu thuật.
Mọi thứ đều quen thuộc mà cũng đầy ký ức đau đớn.
Hai mươi năm trước, nhờ lời cầu nguyện của Lục Minh mà tôi đã vượt qua nguy hiểm.
Hai mươi năm sau, hy vọng Lục Minh cũng có thể vượt qua khó khăn nhờ lời cầu nguyện của tôi.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng đèn đỏ của phòng phẫu thuật cũng tắt.
Bác sĩ nói, may mà lưỡi dao đâm lệch, không trúng chỗ hiểm, Lục Minh mới thoát khỏi nguy hiểm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hối hận vì sao không nhận ra anh sớm hơn.
Nhưng khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh, giờ chẳng thể nào liên tưởng đến cậu bé hay cười ngày xưa.
Khi còn nhỏ, tôi và Lục Minh thường chơi với nhau, em họ tôi rất ghen tị, luôn cố chen vào giữa chúng tôi.
Hôm đó, Lục Minh tặng tôi một chiếc vòng cổ làm từ cỏ, em họ cuối cùng đã nổi giận, trước mặt chúng tôi đốt cháy chiếc vòng cổ, còn nói muốn thiêu ch.ết tôi.
Lục Minh đã cố gắng bảo vệ tôi, nhưng em họ lại châm lửa đốt cả căn nhà.
Lẽ ra tôi có thể chạy thoát, nhưng vì cứu Lục Minh mà tôi bị bỏng nặng.
Khi tôi đến phòng bệnh, anh nằm trên giường, nở nụ cười như ngày xưa.
"Em nhớ lại rồi à?"
"Ừ, anh có ổn không?"
"So với em, vết thương nhỏ này không đáng gì."
Tôi chạm vào vết thương của anh, như anh đã làm khi còn nhỏ: "Đau không?"
Anh lắc đầu, nói câu mà tôi đã nói khi đó: "Em không sao là tốt rồi."
Trong lòng tôi có điều gì đó rung động.
Không lạ gì khi anh luôn nhớ đến tôi, đổi lại là tôi cũng không bao giờ quên.
Tôi vô thức tiến lại gần, khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn 1 cm, giọng của quản lý cắt ngang.
"Người đã bị bắt..."
"Hai người tiếp tục đi..."
Trong xe, em họ tôi bị còng tay, ngồi xổm trên sàn, vẻ mặt thảm hại.
Quản lý nói: "Tôi đã đưa người đến đây, lát nữa phải đưa cô ta về, có gì thì giải quyết nhanh đi."
Nói xong, ông ấy tự giác rời đi.
Vừa thấy tôi, em họ đã muốn lao lên bóp cổ, nhưng tay bị còng nên không thể làm gì.
"Cô hại tôi bị bỏ rơi, hại tôi bị tấn công trên mạng, còn cô thì lại thăng tiến, sao cô không ch.ết đi?"
"Cô chỉ là một kẻ xấu xí bị hủy dung, tôi đẹp hơn cô, cái gì cũng giỏi hơn cô, là cô đã cướp mọi thứ của tôi!"
Thấy tôi vẫn bình tĩnh, cô ta cười quái dị: "Lục Minh ch.ết rồi phải không?"
Tôi không thể giữ bình tĩnh nữa, tát mạnh một cái: "Cô không xứng nhắc đến tên anh ấy."
Mặt em họ sưng vù, nhìn tôi đầy căm hận.
Tôi nâng cằm cô ta lên, chỉ vào những chỗ đã phẫu thuật trên mặt: "Mặt, mắt, mũi của cô, chỗ nào không phải dùng tiền của tôi để làm? Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình thôi."
"Lý Duyệt, cô có biết không, mỗi lần cô lén lút quyến rũ Chu Húc, nhan sắc của cô lại giảm, còn tôi thì ngày càng đẹp lên."
"Vậy nên, tôi có được ngày hôm nay, phải cảm ơn cô."
Em họ sững sờ, khuôn mặt đầy vẻ không tin nhưng lại không thể không tin.
Bây giờ cô ta mới biết sợ, quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết: "Chị họ, em biết sai rồi. Là Chu Húc ép em, chị trả lại nhan sắc cho em được không?"
Tôi cười lạnh: "À, nhắc đến Chu Húc, nghe nói anh ta gần đây phẫu thuật thất bại, khuôn mặt bị hủy hoại, mất việc, còn nợ tôi một đống tiền, có khi phải vào tù."
Tôi cố tình hạ giọng: "Em họ, em cũng nên cẩn thận đấy."
Em họ bàng hoàng, ánh mắt đầy kinh hãi khi nhìn tôi: "Có phải chuyện của Chu Húc là do cô làm không?"
Sao có thể chỉ trừng phạt một kẻ phản bội mà tha cho kẻ phản bội kia chứ. Hơn nữa, tôi chỉ lấy lại những gì tôi đã cho anh ta thôi.
Tôi không trả lời, để lại không gian cho cô ta tưởng tượng, e rằng cả đời này cô ta cũng không dám phẫu thuật nữa.
Ba năm sau, hashtag #LụcMinhCôngBố lại leo lên vị trí đầu bảng hot search.
Lần này không phải để quảng bá phim mới, mà là công bố thật sự.
"Thời gian đã chia cách chúng ta, và rồi lại đưa chúng ta về bên nhau. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ buông tay em."
Kèm theo là hình ảnh hai bàn tay đeo nhẫn.
Ngay lập tức, phần bình luận trở nên sôi sục, đến mức máy chủ cũng bị quá tải.
Nửa giờ sau, hashtag #DungTamDiCuuVuTru# leo lên vị trí thứ hai trên bảng hot search.
Mọi người đều nói chắc chắn kiếp trước tôi đã cứu cả vũ trụ, kiếp này mới có thể lấy được Lục Minh.
Đối với điều này, Lục Minh trả lời: "Thực ra, người cứu vũ trụ là tôi mới phải."
Hết.
Mọi thứ đều quen thuộc mà cũng đầy ký ức đau đớn.
Hai mươi năm trước, nhờ lời cầu nguyện của Lục Minh mà tôi đã vượt qua nguy hiểm.
Hai mươi năm sau, hy vọng Lục Minh cũng có thể vượt qua khó khăn nhờ lời cầu nguyện của tôi.
Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng đèn đỏ của phòng phẫu thuật cũng tắt.
Bác sĩ nói, may mà lưỡi dao đâm lệch, không trúng chỗ hiểm, Lục Minh mới thoát khỏi nguy hiểm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hối hận vì sao không nhận ra anh sớm hơn.
Nhưng khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh, giờ chẳng thể nào liên tưởng đến cậu bé hay cười ngày xưa.
Khi còn nhỏ, tôi và Lục Minh thường chơi với nhau, em họ tôi rất ghen tị, luôn cố chen vào giữa chúng tôi.
Hôm đó, Lục Minh tặng tôi một chiếc vòng cổ làm từ cỏ, em họ cuối cùng đã nổi giận, trước mặt chúng tôi đốt cháy chiếc vòng cổ, còn nói muốn thiêu ch.ết tôi.
Lục Minh đã cố gắng bảo vệ tôi, nhưng em họ lại châm lửa đốt cả căn nhà.
Lẽ ra tôi có thể chạy thoát, nhưng vì cứu Lục Minh mà tôi bị bỏng nặng.
Khi tôi đến phòng bệnh, anh nằm trên giường, nở nụ cười như ngày xưa.
"Em nhớ lại rồi à?"
"Ừ, anh có ổn không?"
"So với em, vết thương nhỏ này không đáng gì."
Tôi chạm vào vết thương của anh, như anh đã làm khi còn nhỏ: "Đau không?"
Anh lắc đầu, nói câu mà tôi đã nói khi đó: "Em không sao là tốt rồi."
Trong lòng tôi có điều gì đó rung động.
Không lạ gì khi anh luôn nhớ đến tôi, đổi lại là tôi cũng không bao giờ quên.
Tôi vô thức tiến lại gần, khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn 1 cm, giọng của quản lý cắt ngang.
"Người đã bị bắt..."
"Hai người tiếp tục đi..."
Trong xe, em họ tôi bị còng tay, ngồi xổm trên sàn, vẻ mặt thảm hại.
Quản lý nói: "Tôi đã đưa người đến đây, lát nữa phải đưa cô ta về, có gì thì giải quyết nhanh đi."
Nói xong, ông ấy tự giác rời đi.
Vừa thấy tôi, em họ đã muốn lao lên bóp cổ, nhưng tay bị còng nên không thể làm gì.
"Cô hại tôi bị bỏ rơi, hại tôi bị tấn công trên mạng, còn cô thì lại thăng tiến, sao cô không ch.ết đi?"
"Cô chỉ là một kẻ xấu xí bị hủy dung, tôi đẹp hơn cô, cái gì cũng giỏi hơn cô, là cô đã cướp mọi thứ của tôi!"
Thấy tôi vẫn bình tĩnh, cô ta cười quái dị: "Lục Minh ch.ết rồi phải không?"
Tôi không thể giữ bình tĩnh nữa, tát mạnh một cái: "Cô không xứng nhắc đến tên anh ấy."
Mặt em họ sưng vù, nhìn tôi đầy căm hận.
Tôi nâng cằm cô ta lên, chỉ vào những chỗ đã phẫu thuật trên mặt: "Mặt, mắt, mũi của cô, chỗ nào không phải dùng tiền của tôi để làm? Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình thôi."
"Lý Duyệt, cô có biết không, mỗi lần cô lén lút quyến rũ Chu Húc, nhan sắc của cô lại giảm, còn tôi thì ngày càng đẹp lên."
"Vậy nên, tôi có được ngày hôm nay, phải cảm ơn cô."
Em họ sững sờ, khuôn mặt đầy vẻ không tin nhưng lại không thể không tin.
Bây giờ cô ta mới biết sợ, quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết: "Chị họ, em biết sai rồi. Là Chu Húc ép em, chị trả lại nhan sắc cho em được không?"
Tôi cười lạnh: "À, nhắc đến Chu Húc, nghe nói anh ta gần đây phẫu thuật thất bại, khuôn mặt bị hủy hoại, mất việc, còn nợ tôi một đống tiền, có khi phải vào tù."
Tôi cố tình hạ giọng: "Em họ, em cũng nên cẩn thận đấy."
Em họ bàng hoàng, ánh mắt đầy kinh hãi khi nhìn tôi: "Có phải chuyện của Chu Húc là do cô làm không?"
Sao có thể chỉ trừng phạt một kẻ phản bội mà tha cho kẻ phản bội kia chứ. Hơn nữa, tôi chỉ lấy lại những gì tôi đã cho anh ta thôi.
Tôi không trả lời, để lại không gian cho cô ta tưởng tượng, e rằng cả đời này cô ta cũng không dám phẫu thuật nữa.
Ba năm sau, hashtag #LụcMinhCôngBố lại leo lên vị trí đầu bảng hot search.
Lần này không phải để quảng bá phim mới, mà là công bố thật sự.
"Thời gian đã chia cách chúng ta, và rồi lại đưa chúng ta về bên nhau. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ buông tay em."
Kèm theo là hình ảnh hai bàn tay đeo nhẫn.
Ngay lập tức, phần bình luận trở nên sôi sục, đến mức máy chủ cũng bị quá tải.
Nửa giờ sau, hashtag #DungTamDiCuuVuTru# leo lên vị trí thứ hai trên bảng hot search.
Mọi người đều nói chắc chắn kiếp trước tôi đã cứu cả vũ trụ, kiếp này mới có thể lấy được Lục Minh.
Đối với điều này, Lục Minh trả lời: "Thực ra, người cứu vũ trụ là tôi mới phải."
Hết.