Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
CHƯƠNG 47: TÔI KHÔNG LÀM GÌ CẢ!
CHƯƠNG 47: TÔI KHÔNG LÀM GÌ CẢ!
“Những vấn đề này tại sao cô không đến tìm tôi?”
“Tìm anh thì có ích gì không? Đó là mẹ vợ của anh, tôi lại là người duy nhất gặp bà ấy.”
Có lẽ câu nói của cô đã quá cay nghiệt, lông mày của Lưu Hoài Khang khẽ run lên, để lộ một cái nhìn hơi khó chịu.
“Tôi rất cảm kích, chí ít khi đến tìm tôi bà Cố đã cho tôi cơ hội lùi bước, bà ấy nói miễn là tôi rời xa anh, tất cả những thứ làm xáo trộn cuộc sống của tôi sẽ chấm dứt, bà ấy sẽ không làm khó tôi, cũng tốt hơn là vừa ra tay đã đuổi tận giết tuyệt, vì vậy anh Lưu, hãy để tôi yên, chúng ta hảo tụ hảo tán đi.”
Một câu ‘hảo tụ hảo tán’, đủ để kích động sự không hài lòng của Lưu Hoài Khang với cô: “Đây là ý nghĩ thực sự trong lòng cô?”
Nhìn khuôn mặt u ám đầy mây đen kia, Khiết Ninh bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi bị buộc phải thuận theo, hợp đồng này rõ ràng là hợp đồng tôi buộc phải ký, chỉ 16 tỷ thôi, tôi đi giãy một chút lại chẳng kiếm được hơn số tiền này sao?”
Những lời này rất hay, nhưng chúng không thể qua được ánh mắt của Lưu Hoài Khang.
“A...”
Đột nhiên cằm cô đau nhói, lưng Khiết Ninh tì vào bàn, muốn lui cũng không thể lui, đành phải để Lưu Hoài Khang giữ bóp cô, nâng lên một cách lạnh lùng: “Thứ của tôi, người của tôi, ngoại trừ tôi, thì không ai có đủ tư cách để quyết định đi hay ở, đừng nghĩ là cô thông minh, dùng cách này là có thể thoát khỏi tay tôi.”
“Một lần nữa, nếu để tôi phát hiện những lời tôi nói về em trai cô vẫn chưa đủ để khiến cô thông suốt, tôi sẽ ngay lập tức bảo Trần Nhạn thực hiện.”
“Tôi không làm gì cả!”
Vừa nhắc đến Khiết Thành, đó là huyết mạch của Khiết Ninh, đôi mắt của cô đỏ lên ngay lập tức, cô nhịn xuống cơn đau ở cằm, hỏi: “Chẳng lẽ anh bảo tôi từ chối yêu cầu của mẹ vợ anh sao? Bà ấy không thảo thuận với tôi, mà đó là đe dọa tôi, anh uy hiếp tôi với Tiểu Thành, chẳng lẽ bà ấy thì không? Anh Lưu, cả hai phía đều có ngõ cụt, anh nghĩ tôi nên chọn cái nào?”
“Khiết Ninh, cô không có quyền lựa chọn.”
Bàn tay Lưu Hoài Khang dùng lực, Khiết Ninh cảm thấy xương hàm mình như sắp bị nghiền nát, kêu lên đau đớn.
“Ba năm trước cô đến với tôi, quấn lấy tôi, vậy thì cô nên xác định trước tất cả những sỉ nhục mà cô sẽ nhận lấy sau này, hợp đồng hôn nhân của tôi với Thi Anh vẫn luôn ở đó, không phải mới ngày hôm nay, đừng làm ra vẻ như tôi là người bắt ép cô làm kẻ thứ ba, vở kịch này thực sự không thể khơi dậy bất kỳ sự đồng cảm nào đâu.”
Bàn tay của Khiết Ninh trên khẽ run lên.
Cô biết tâm nhãn của Lưu Hoài Khang hệt như một chiếc than củi, vì vậy chuyện hợp đồng là một kế hoạch mà cô đã nhiều lần cân nhắc, nhưng cô không ngờ vẫn không thể qua được mắt anh.
Mưu kế bại lộ, nhưng Khiết Ninh vẫn kiên trì: “Tôi không biết anh đang nói gì cả, tôi nào phải đạo diễn đâu, sao có thể tự mình diễn như vậy.”
Lưu Hoài Khang cười khẩy, nâng cằm cô lên một chút, nhưng sức lực thì đã nhẹ đi vài phần, cao ngạo nhìn xuống nói: “Cô không có một kỹ năng tuyệt vời như vậy, nhưng tôi cho rằng cô có thể làm được.”
Khiết Ninh không nói nên lời, một mặt hoàn toàn nghẹn lời, đôi mắt lảng tránh đi, chột dạ lẩm bẩm: “Anh nói gì kệ anh.”
Bộ dáng này là một lời thú nhận, khi đạt được mục đích, Lưu Hoài Khang bỏ tay ra, kéo ghế sang một bên ngồi xuống:
“Hóa ra có người đã làm phiền cô từ trước rồi, tôi không bận tâm đến vấn đề này nữa, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không cho cô cơ hội giải thích đâu.”
Khiết Ninh xoa cằm đau đớn, ngồi xuống bàn ăn, buồn bã: “Biết rồi, lỗ tai cũng sắp lên kén mất.”
Cô thực sự không ngờ mình lại được buông tha dễ dàng như vậy, chỉ e là một ngày còn chưa ổn định cho Khiết Thành thì ngày đó cô không thể rời khỏi Lưu Hoài Khang, cô phải lên kế hoạch dài hạn thôi.
Nhìn vào hộp takeaway trên bàn, cô liếc nhìn Lưu Hoài Khang: “Anh chưa ăn à? Anh muốn ăn cùng không?”
Những lời cô nói là có ý muốn đuổi khéo, làm sao Lưu Hoài Khang có thể ăn đồ ăn ngoài với cô chứ.
Nhưng gần đây, phong cách hành sự của Lưu Hoài Khang đã không đi theo hướng thông thường nữa, cô nghe thấy một từ thấp mà mạnh mẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Ừm.”
Khiết Ninh sững sờ một lúc.
Cuối cùng, cô phải gọi thêm ba muốn ăn và một món súp, cô không gọi cơm bởi cô đang giảm cân, nhưng thương gia đã tặng cho một phần, lúc này đang nằm gọn trên tay Lưu Hoài Khang.
Nhìn cái cách Lưu Hoài Khang cầm hộp cơm nhựa ăn từ tốn, cô đột nhiên cảm thấy sự sáng tạo của Chúa thực sự không hề công bằng, có vài người chỉ ngồi ăn cơm hộp thôi cũng toát ra khí chất ngời ngời .
Sau khi ăn xong, Khiết Ninh ném hộp cơm vào một cái túi, vừa dọn dẹp lại vừa lẩm bẩm: “Cũng đã ăn đồ ăn ngoài rồi còn gì, sao anh không đặt trong văn phòng luôn đi, còn chạy đến chỗ tôi làm gì.”
Lưu Hoài Khang liếc nhìn cô, nhưng lờ đi lời phàn nàn của cô: “Quay xong phim cô sẽ quay về căn hộ đúng chứ?”
Khiết Ninh không quan tâm: “Đợi sau khi tôi quay phim xong thì nói tiếp đi, đúng rồi, tôi đã ký hợp đồng với bà Cố, nếu tôi không làm theo, tôi sẽ phải bồi thường tiền, rất là nhiều tiền đó, anh tính làm sao đây?”
“Chẳng phải cô đã tiết kiệm rất nhiều tiền để rời đi sao? Một số tiền nhỏ như vậy, cô có thể giải quyết mà.”
“Tôi không thể!”
Nói về tiền, Khiết Ninh lập tức tròn mắt: “Này tôi phải trả hơn 167 tỷ đấy, tôi nhất quyết không đưa đâu! Nếu anh không quan tâm thì đợi bà ấy kiện tôi vì vi phạm hợp đồng đi, tự tay dắt tôi vào tù ấy.”
Lông mày của Lưu Hoài Khang hơi nhíu lại, quá lười để đấu võ mồm với cô: “Vậy cô để em trai của cô chờ cô một mình ở ngoài đi.”
Tối hôm đó Lưu Hoài Khang ở lại khách sạn, Khiết Ninh nghĩ anh vẫn như trước, anh sẽ không có gì khác ngoài làm cả đêm với cô, nhưng hôm nay rất lạ, sau khi tắm xong, anh chỉ ôm cô ngủ một mạch đến sáng, cực kỳ an tĩnh, không làm gì cả.
Tiếng thở nhẹ đều phía sau đầu cô, Khiết Ninh ngược lại không biết phải làm sao, mất ngủ cả đêm.
Biệt thự nhà họ Cố: “Thưa cô, tôi phát hiện cậu ta đang ở trong lớp dạy kèm Nhi Tư, sẽ tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm tới.”
“Thi đại học?”
Cố Thi Anh ngồi thẳng lên khối ghế sofa, nói vào điện thoại: “Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi, trẻ đến vậy sao?”
“Đang ở tuổi 19, tôi không biết vì sao cậu ấy lại không đến trường học, lớp học dạy kèm này cũng vừa mới mở, mối quan hệ của cậu ấy với những người trong lớp có vẻ tốt, nhưng có vẻ như không ai biết tình hình gia đình cậu ấy như thế nào.”
“Được rồi, tôi cũng không cần anh điều tra chi tiết quá, cũng không cần kiểm tra hộ khẩu đâu.”
Cố Thi Anh nghịch nghịch chiếc tai, niềm vui trên nét mặt cô không thể nói nên lời: “Gửi cho tôi địa chỉ của lớp cậu ấy đi, việc điều tra người chỉ như vậy thôi, sau này anh không cần phải quản nữa.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Cố Thi Anh cầm bình xịt Vân Nam bạch dược trên bàn cà phê bên cạnh, nhìn rất xuất thuần.
Trương Bội Bình vừa đẩy cửa bước vào thì thấy con gái đang cầm chai thuốc xịt mà ngơ ngẩn, nghi ngờ hỏi: “Ân Ân, con đang cười cái gì vậy? Mấy giờ rồi, tại sao con còn chưa ngủ.”
“Sắp ngủ đây.”
Cố Thi Anh liếc nhìn mẹ: “Giữa đêm rồi sao mẹ lại về thế? Cha con chưa về ạ?”
“Ừ.”
“Gần đây cha con bận rộn lắm sao, nhiều ngày rồi không thấy bóng dáng đâu.”
Cố Nghiệp Minh bận việc gì, Trương Bội Bình chưa bao giờ nói với con gái mình, bà chưa bao giờ đề cập đến vấn đề Cố Nghiệp Mình có vợ cũ, Quyền Đương là một quá khứ bụi bặm, không ai muốn chạm vào: “Bận rộn ở công ty, con cũng nên làm sao cho cha con bớt lo lắng lại đi, con phải hết sức chú ý đến phía Hoài Khang, nhà họ Cố là một doanh nghiệp gia đình lớn, tương lai chỉ có thể trông cậy vào cậu ấy giúp đỡ.”
“Aiya, sao mẹ lại nhắc đến vào vấn đề này nữa rồi, cha con có sức khỏe tốt lắm nha, nói cái gì mà trông cậy hay không trông cậy chứ? Ngoài ra, anh Hoài Khang cũng không đến nhà chúng ta ở rể, anh ấy có một tập đoàn lớn mạnh phía sau, làm gì có thời gian kiểm soát công ty chúng ta chứ?”
CHƯƠNG 47: TÔI KHÔNG LÀM GÌ CẢ!
“Những vấn đề này tại sao cô không đến tìm tôi?”
“Tìm anh thì có ích gì không? Đó là mẹ vợ của anh, tôi lại là người duy nhất gặp bà ấy.”
Có lẽ câu nói của cô đã quá cay nghiệt, lông mày của Lưu Hoài Khang khẽ run lên, để lộ một cái nhìn hơi khó chịu.
“Tôi rất cảm kích, chí ít khi đến tìm tôi bà Cố đã cho tôi cơ hội lùi bước, bà ấy nói miễn là tôi rời xa anh, tất cả những thứ làm xáo trộn cuộc sống của tôi sẽ chấm dứt, bà ấy sẽ không làm khó tôi, cũng tốt hơn là vừa ra tay đã đuổi tận giết tuyệt, vì vậy anh Lưu, hãy để tôi yên, chúng ta hảo tụ hảo tán đi.”
Một câu ‘hảo tụ hảo tán’, đủ để kích động sự không hài lòng của Lưu Hoài Khang với cô: “Đây là ý nghĩ thực sự trong lòng cô?”
Nhìn khuôn mặt u ám đầy mây đen kia, Khiết Ninh bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi bị buộc phải thuận theo, hợp đồng này rõ ràng là hợp đồng tôi buộc phải ký, chỉ 16 tỷ thôi, tôi đi giãy một chút lại chẳng kiếm được hơn số tiền này sao?”
Những lời này rất hay, nhưng chúng không thể qua được ánh mắt của Lưu Hoài Khang.
“A...”
Đột nhiên cằm cô đau nhói, lưng Khiết Ninh tì vào bàn, muốn lui cũng không thể lui, đành phải để Lưu Hoài Khang giữ bóp cô, nâng lên một cách lạnh lùng: “Thứ của tôi, người của tôi, ngoại trừ tôi, thì không ai có đủ tư cách để quyết định đi hay ở, đừng nghĩ là cô thông minh, dùng cách này là có thể thoát khỏi tay tôi.”
“Một lần nữa, nếu để tôi phát hiện những lời tôi nói về em trai cô vẫn chưa đủ để khiến cô thông suốt, tôi sẽ ngay lập tức bảo Trần Nhạn thực hiện.”
“Tôi không làm gì cả!”
Vừa nhắc đến Khiết Thành, đó là huyết mạch của Khiết Ninh, đôi mắt của cô đỏ lên ngay lập tức, cô nhịn xuống cơn đau ở cằm, hỏi: “Chẳng lẽ anh bảo tôi từ chối yêu cầu của mẹ vợ anh sao? Bà ấy không thảo thuận với tôi, mà đó là đe dọa tôi, anh uy hiếp tôi với Tiểu Thành, chẳng lẽ bà ấy thì không? Anh Lưu, cả hai phía đều có ngõ cụt, anh nghĩ tôi nên chọn cái nào?”
“Khiết Ninh, cô không có quyền lựa chọn.”
Bàn tay Lưu Hoài Khang dùng lực, Khiết Ninh cảm thấy xương hàm mình như sắp bị nghiền nát, kêu lên đau đớn.
“Ba năm trước cô đến với tôi, quấn lấy tôi, vậy thì cô nên xác định trước tất cả những sỉ nhục mà cô sẽ nhận lấy sau này, hợp đồng hôn nhân của tôi với Thi Anh vẫn luôn ở đó, không phải mới ngày hôm nay, đừng làm ra vẻ như tôi là người bắt ép cô làm kẻ thứ ba, vở kịch này thực sự không thể khơi dậy bất kỳ sự đồng cảm nào đâu.”
Bàn tay của Khiết Ninh trên khẽ run lên.
Cô biết tâm nhãn của Lưu Hoài Khang hệt như một chiếc than củi, vì vậy chuyện hợp đồng là một kế hoạch mà cô đã nhiều lần cân nhắc, nhưng cô không ngờ vẫn không thể qua được mắt anh.
Mưu kế bại lộ, nhưng Khiết Ninh vẫn kiên trì: “Tôi không biết anh đang nói gì cả, tôi nào phải đạo diễn đâu, sao có thể tự mình diễn như vậy.”
Lưu Hoài Khang cười khẩy, nâng cằm cô lên một chút, nhưng sức lực thì đã nhẹ đi vài phần, cao ngạo nhìn xuống nói: “Cô không có một kỹ năng tuyệt vời như vậy, nhưng tôi cho rằng cô có thể làm được.”
Khiết Ninh không nói nên lời, một mặt hoàn toàn nghẹn lời, đôi mắt lảng tránh đi, chột dạ lẩm bẩm: “Anh nói gì kệ anh.”
Bộ dáng này là một lời thú nhận, khi đạt được mục đích, Lưu Hoài Khang bỏ tay ra, kéo ghế sang một bên ngồi xuống:
“Hóa ra có người đã làm phiền cô từ trước rồi, tôi không bận tâm đến vấn đề này nữa, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không cho cô cơ hội giải thích đâu.”
Khiết Ninh xoa cằm đau đớn, ngồi xuống bàn ăn, buồn bã: “Biết rồi, lỗ tai cũng sắp lên kén mất.”
Cô thực sự không ngờ mình lại được buông tha dễ dàng như vậy, chỉ e là một ngày còn chưa ổn định cho Khiết Thành thì ngày đó cô không thể rời khỏi Lưu Hoài Khang, cô phải lên kế hoạch dài hạn thôi.
Nhìn vào hộp takeaway trên bàn, cô liếc nhìn Lưu Hoài Khang: “Anh chưa ăn à? Anh muốn ăn cùng không?”
Những lời cô nói là có ý muốn đuổi khéo, làm sao Lưu Hoài Khang có thể ăn đồ ăn ngoài với cô chứ.
Nhưng gần đây, phong cách hành sự của Lưu Hoài Khang đã không đi theo hướng thông thường nữa, cô nghe thấy một từ thấp mà mạnh mẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Ừm.”
Khiết Ninh sững sờ một lúc.
Cuối cùng, cô phải gọi thêm ba muốn ăn và một món súp, cô không gọi cơm bởi cô đang giảm cân, nhưng thương gia đã tặng cho một phần, lúc này đang nằm gọn trên tay Lưu Hoài Khang.
Nhìn cái cách Lưu Hoài Khang cầm hộp cơm nhựa ăn từ tốn, cô đột nhiên cảm thấy sự sáng tạo của Chúa thực sự không hề công bằng, có vài người chỉ ngồi ăn cơm hộp thôi cũng toát ra khí chất ngời ngời .
Sau khi ăn xong, Khiết Ninh ném hộp cơm vào một cái túi, vừa dọn dẹp lại vừa lẩm bẩm: “Cũng đã ăn đồ ăn ngoài rồi còn gì, sao anh không đặt trong văn phòng luôn đi, còn chạy đến chỗ tôi làm gì.”
Lưu Hoài Khang liếc nhìn cô, nhưng lờ đi lời phàn nàn của cô: “Quay xong phim cô sẽ quay về căn hộ đúng chứ?”
Khiết Ninh không quan tâm: “Đợi sau khi tôi quay phim xong thì nói tiếp đi, đúng rồi, tôi đã ký hợp đồng với bà Cố, nếu tôi không làm theo, tôi sẽ phải bồi thường tiền, rất là nhiều tiền đó, anh tính làm sao đây?”
“Chẳng phải cô đã tiết kiệm rất nhiều tiền để rời đi sao? Một số tiền nhỏ như vậy, cô có thể giải quyết mà.”
“Tôi không thể!”
Nói về tiền, Khiết Ninh lập tức tròn mắt: “Này tôi phải trả hơn 167 tỷ đấy, tôi nhất quyết không đưa đâu! Nếu anh không quan tâm thì đợi bà ấy kiện tôi vì vi phạm hợp đồng đi, tự tay dắt tôi vào tù ấy.”
Lông mày của Lưu Hoài Khang hơi nhíu lại, quá lười để đấu võ mồm với cô: “Vậy cô để em trai của cô chờ cô một mình ở ngoài đi.”
Tối hôm đó Lưu Hoài Khang ở lại khách sạn, Khiết Ninh nghĩ anh vẫn như trước, anh sẽ không có gì khác ngoài làm cả đêm với cô, nhưng hôm nay rất lạ, sau khi tắm xong, anh chỉ ôm cô ngủ một mạch đến sáng, cực kỳ an tĩnh, không làm gì cả.
Tiếng thở nhẹ đều phía sau đầu cô, Khiết Ninh ngược lại không biết phải làm sao, mất ngủ cả đêm.
Biệt thự nhà họ Cố: “Thưa cô, tôi phát hiện cậu ta đang ở trong lớp dạy kèm Nhi Tư, sẽ tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm tới.”
“Thi đại học?”
Cố Thi Anh ngồi thẳng lên khối ghế sofa, nói vào điện thoại: “Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi, trẻ đến vậy sao?”
“Đang ở tuổi 19, tôi không biết vì sao cậu ấy lại không đến trường học, lớp học dạy kèm này cũng vừa mới mở, mối quan hệ của cậu ấy với những người trong lớp có vẻ tốt, nhưng có vẻ như không ai biết tình hình gia đình cậu ấy như thế nào.”
“Được rồi, tôi cũng không cần anh điều tra chi tiết quá, cũng không cần kiểm tra hộ khẩu đâu.”
Cố Thi Anh nghịch nghịch chiếc tai, niềm vui trên nét mặt cô không thể nói nên lời: “Gửi cho tôi địa chỉ của lớp cậu ấy đi, việc điều tra người chỉ như vậy thôi, sau này anh không cần phải quản nữa.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Cố Thi Anh cầm bình xịt Vân Nam bạch dược trên bàn cà phê bên cạnh, nhìn rất xuất thuần.
Trương Bội Bình vừa đẩy cửa bước vào thì thấy con gái đang cầm chai thuốc xịt mà ngơ ngẩn, nghi ngờ hỏi: “Ân Ân, con đang cười cái gì vậy? Mấy giờ rồi, tại sao con còn chưa ngủ.”
“Sắp ngủ đây.”
Cố Thi Anh liếc nhìn mẹ: “Giữa đêm rồi sao mẹ lại về thế? Cha con chưa về ạ?”
“Ừ.”
“Gần đây cha con bận rộn lắm sao, nhiều ngày rồi không thấy bóng dáng đâu.”
Cố Nghiệp Minh bận việc gì, Trương Bội Bình chưa bao giờ nói với con gái mình, bà chưa bao giờ đề cập đến vấn đề Cố Nghiệp Mình có vợ cũ, Quyền Đương là một quá khứ bụi bặm, không ai muốn chạm vào: “Bận rộn ở công ty, con cũng nên làm sao cho cha con bớt lo lắng lại đi, con phải hết sức chú ý đến phía Hoài Khang, nhà họ Cố là một doanh nghiệp gia đình lớn, tương lai chỉ có thể trông cậy vào cậu ấy giúp đỡ.”
“Aiya, sao mẹ lại nhắc đến vào vấn đề này nữa rồi, cha con có sức khỏe tốt lắm nha, nói cái gì mà trông cậy hay không trông cậy chứ? Ngoài ra, anh Hoài Khang cũng không đến nhà chúng ta ở rể, anh ấy có một tập đoàn lớn mạnh phía sau, làm gì có thời gian kiểm soát công ty chúng ta chứ?”