Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 86 EM VÀ ANH BA ĐANG CÃI NHAU À
CHƯƠNG 86: EM VÀ ANH BA ĐANG CÃI NHAU À
“Đúng thế, muốn hoạt động thuận lợi ở giới giải trí thì phải phát triển tất cả các mặt một cách toàn diện.”
Lâm Đức hưng phấn nói, lúc sau anh ta lại nhỉn Bùi Quốc Huy nói: “Anh Ba, anh tìm em có chuyện gì thế?”
“Không có gì, chỉ muốn ăn cơm tối cùng cậu thôi.” Bùi Quốc Huy thản nhiên nói.
“Anh Ba, có lẽ không được, không biết ngày mai tụi em đánh golf tới mấy giờ nữa.”
Bùi Quốc Huy lật lật tờ báo, hai chân bắt chéo, “Vậy à, thế tôi đi chơi golf cùng luôn.” “Hả?”
“Dù sao cũng rảnh mà.” Bùi Quốc Huy thuận miệng nói tiếp: “Ngày mai tôi lái xe tới đón mấy cậu.”
Lâm Đức giật giật tóc, vẻ mặt kỳ lạ nhìn ông anh mình.
Bùi Quốc Huy liếc nhìn anh ta: “Không muốn à?”
“Làm gì có…” Lâm Đức nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh vội vàng nói: “Em vui còn không kịp đây!”
“Thế thì chốt như vậy đi.”
Bùi Quốc Huy gấp tở báo lại đứng lên: “Nghỉ sớm đi.”
“Xem báo gì mà tập trung thế trời.”
Bùi Quốc Huy vừa đi, Lâm Đức liền đi tới cầm lấy tờ báo Bùi Quốc Huy vừa xem lên.
Lọt vào mắt anh ta là dòng chữ đỏ lớn: “Bí quyết yêu”.
Đây chẳng phải là tạp chí anh ta đặt mua sao, anh Ba cũng thích đọc cái này à?
Ngô Huệ lái xe về nhà Đỗ Thu Thảo.
Sau khi xuống xe, điện thoại trong túi bỗng rung lên báo tin nhắn tới. Là tin nhắn của Trần Gia Huy.
“Ngày mai tôi đi Pháp công tác, Ngô Huệ, tôi đồng ý ly hôn.”
Ngô Huệ nhìn màn hình ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhắn trả lời: “Tôi đợi anh về làm thủ tục.”
Không có tin nhắn mới nữa.
Ngô Huệ lặng lẽ tắt máy.
Cô vừa mở cửa, Đỗ Thu Thảo đã chạy tới: “Cậu đoán xem hôm nay tớ gặp chuyện gì?”
Ngô Huệ liếc nhìn mái tóc rẽ ngôi giữa của Đỗ Thu Thảo: “Trúng vé số à?”
“Chẳng phải cậu nhờ tớ tìm nhà sao? Hôm nay tớ nói chuyện ở văn phòng, tình cờ một giáo sư khoa tâm lý nghe thấy, cô ấy có một căn nhà ở đường Văn Hóa muốn cho thuê, cậu có muốn đi xem không?”
Ngô Huệ: “Giá nhà đường Văn Hóa cao lắm.”
“Đúng thế!” Đỗ Thu Thảo hưng phấn vỗ đùi: “Ban đầu tớ cũng nghĩ như thế, nhưng vì cô ấy đang muốn cho thuê gấp, lại nể mặt tớ nên tiền thuê một tháng chỉ có mười triệu thôi, căn nhà này có ba phòng ngủ 2 phòng khách và 2 nhà vệ sinh.
Ngô Huệ đúng là đang cần một chỗ ở mới, vì thế cô liền gật đầu: “Thế cậu giúp tớ hẹn cô ấy đi, chúng ta cùng đi xem xem.”
Cuối tuần, Ngô Huệ và Đỗ Thu Thảo hẹn cô Lâm đi xem nhà.
Căn nhà vừa mở ra, Ngô Huệ đã có ấn tượng rất tốt.
Bên trong thiết kế rất hiện đại, trông có vẻ là nhà mới, chưa từng có ai ở.
Nếu không phải người bán là cô Lâm trông hiền lành đáng tin thì Ngô Huệ đã nghi ngờ cô gặp phải kẻ lừa gạt.
“Wow, trang thiết bị hiện đại quá đi mất!” Đỗ Thu Thảo ngồi xuống sô pha: “Cô Lâm ơi, cô có để lại trang thiết bị luôn không?”
“Chắc chắn rồi.” Cô Lâm cười nói: “Hai người cẩn thận đừng làm hỏng là được rồi.”
Ngô Huệ đi một vòng căn nhà, cô rất hài lòng liền ký hợp đồng nhà 2 năm với cô Lâm.
Ký xong, cô Lâm cầm hợp đồng rời đi.
Đỗ Thu Thảo vui vẻ huých vai cô: “Cậu xem cậu may mắn chưa, gặp trúng miếng bánh từ trên trời rơi xuống thế này.”
Ngô Huệ quét mắt nhìn căn nhà mới tinh không khỏi mỉm cười, đúng thế, cô cũng cảm thấy cô rất may mắn.
Cô Lâm hạ kính xe, ngẩng đầu tìm một vòng liền nhìn thấy một người đang đứng dưới tán cây gần đó.
“Giáo sư Hồ, chuyện anh nhờ tôi làm xong rồi, hợp đồng và tiền thuê đều ở đây.”
Hồ Khang ngẩng đầu lên nhìn cô ấy rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game.
“Mẹ ơi, cái chú đáng ghét này chiếm ghế của con!”
Một cậu bé khoảng 6, 7 tuổi kéo bà mẹ của nó chạy tới mếu máo nói.
Dáng người Hồ Khang cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, cả người toát lên vẻ không muốn bị làm phiền, ánh chiều tà len qua tán cây chiếu lên làn da trắng ngần khiến anh ta trông như một thiên sứ xinh đẹp, nhưng cậu nhóc bên dưới lại nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ.
Đường đường là giáo sư khoa tâm lý học lại cướp ghế của một đứa trẻ á?
Cô Lâm kinh ngạc há mồm trợn mắt, ngay cả hợp đồng trên tay bị người ta lấy khi nào cũng không biết.
Hồ Khang nhét tập hồ sơ vào túi, sau đó quay người bỏ đi.
“Mẹ ơi, mau lên, chú đáng ghét chạy mất rồi!” Cậu bé không cam tâm bỏ qua anh ta.
Hồ Khang dừng bước, sau đó quay lại nhìn cậu bé.
Cậu bé sợ hãi trốn sau lưng mẹ.
Mẹ cậu bé là cũng ngẩn người, khuôn mặt đỏ ửng lên: “Anh…”
Hồ Khang ngồi xuống nhìn cậu bé: “Nhóc à, nhóc thấy chú cướp ghế của cháu à? Nếu cháu đã nghĩ như thế thì sao không tới cướp lại mà lại đi tìm mẹ tới cậy đông bắt nạt? Hay là cháu cảm thấy như thế mới làm chú sợ cháu? Thực ra chiêu này 27 năm trước chú đã dùng rồi.” Nói xong anh ta liền quay người bỏ đi.
Thằng nhóc khóc òa lên, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.
Nửa tiếng sau, Ngô Huệ và Đỗ Thu Thảo từ trên lầu đi xuống.
Đỗ Thu Thảo có hẹn với đồng nghiệp đi ăn, Ngô Huệ liền chở cô ấy tới quán rồi về nhà.
Trên đường về, xe dừng lại chờ đèn đỏ ở ngã tư.
Ngô Huệ lướt mắt nhìn qua cửa sổ, bỗng cô sững sờ.
Bên phải có một chiếc xe màu đen đang đỗ bên đường, người đàn ông vốn dĩ phải ở Pháp đang dìu một người phụ nữ ăn mặc kín mít bước lên ghế phụ trong xe, còn hắn thì đi vòng ra ghế lái.
Ngón tay trắng nõn của cô siết chặt lấy vô lăng, nếu đã ly hôn thì tại sao còn phải làm như thế?
Chẳng lẽ lừa cô, coi cô là con ngốc vui lắm sao?
Ngô Huệ về nhà, cởi giày, rồi mệt mỏi ngả người lên sô pha.
Một lúc sau, điện thoại cô reo lên.
“À… Ngô Huệ, ngày mai anh đi chơi golf, em có đi cùng luôn không?”
Ngô Hải dè dặt hỏi, dường như anh rất sợ Ngô Huệ từ chối.
Ngô Huệ nhìn điện thoại, ngày mai là cuối tuần, tuy có vài chuyện chưa làm xong nhưng có thể đi đánh golf rồi về công ty tăng ca vẫn kịp.
“Được, ngày mai em tới đón anh.”
Ngô Hải mừng rỡ nói lắp bắp: “Thế giờ anh sẽ thay đồ chờ em tới nhé.”
Ngô Huệ bỗng cảm thấy may mắn vì đã đồng ý với Lâm Đức, Ngô Hải cần một cơ hội để phát triển bản thân.
“Đừng vội nào, ngày mai em qua chọn đồ cho anh sau.”
Ngô Hải lại vui vẻ nói chuyện với cô, một lúc sau lưu luyến cúp máy.
Ngô Huệ day day trán, chơi golf không sao, vấn đề là cô còn phải tìm bộ quần áo thể thao dưới đáy vali.
Buổi chiều cuối tuần này không ồn ào như những ngày bình thường khác, sân golf lúc này không có một ai.
Ngô Huệ, Lâm Đức và Ngô Hải lúc đến cũng giật mình.
Nếu là lúc trước, ở đây không có hơn trăm người thì ít ra cũng có năm chục, sáu chục người.
“Không có ai thật tốt quá, mình muốn đánh sao cũng được, không sợ đánh trúng người.”
Lâm Đức nói xong liền đưa hai cây gậy golf cho Ngô Hải và Ngô Huệ.
Ngô Huệ nhìn gậy golf trong tay, cau mày, “Em không chơi.”
“Thế sao được, đã trả tiền luôn rồi.”
Ngô Huệ chỉ có thể nghe lời: “Nhưng em không biết chơi.”
“Ôi trời…” Lâm Đức vung gậy khởi động: “Em thích đánh sao thì đánh, đánh kiểu gì cũng được.”
Ngô Huệ cạn lời.
Lâm Đức đúng là rất nghiêm túc hướng dẫn cho Ngô Hải.
Ngô Huệ ở một bên nhìn hai người tới chán, bèn thử đánh vài cú.
Những lời Lâm Đức vừa dạy cho Ngô Hải, Ngô Huệ cũng nghe được một ít, cô vừa nhớ lại lời Lâm Đức, vừa nhắm vào lỗ golf đằng xa. Nhưng đánh hai lần vẫn không vào.
Bỗng đằng sau vang lên tiếng bước chân. Ngô Huệ cho rằng là Lâm Đức nên không quay đầu: “Hình như cách cầm gậy golf không đúng.”
“Đánh thử lại tôi xem nào.”
Một giọng nói đầy nam tính khẽ truyền vào tai của cô. Ngô Huệ sững người, quay đầu liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, thân hình đầy mạnh mẽ, vẻ mặt thong dong với hai tay đút túi quần.
Lâm Đức không nói Bùi Quốc Huy sẽ tới. Ngô Huệ nhất thời không biết nói gì, cô cứ thế đứng yên tại chỗ, Bùi Quốc Huy lặng lẽ nhìn gậy golf của cô. Nếu đã như thế, Ngô Huệ cũng không muốn nói gì nữa.
Cô quay người làm tư thế chuẩn bị đánh golf.
“Chân rộng ra một chút.” Bùi Quốc Huy đá nhẹ vào chân cô.
Ngô Huệ nghe lời mở rộng chân, hơi thở cô chậm lại trong vô thức.
“Thả lỏng, eo thẳng lên, phần chân phải thoải mái.”
“Ừm.” Ngô Huệ đứng thẳng người, ánh nắng chiếu trên mặt cô rát bỏng.
Ngô Huệ nghiêng đầu: “Còn có chú ý nào nữa không?”
Bùi Quốc Huy thản nhiên dời mắt khỏi chiếc eo thon của cô.
Anh nhìn tay cầm gậy của cô rồi nói: “Ngón cái và ngón trỏ tay trái phải cầm chặt, đừng chừa ra khe hở nào.”
Không biết là do căng thẳng hay nguyên nhân khác, Ngô Huệ thử mấy lần vẫn không được.
Bỗng một bàn tay lớn từ đằng sau phủ lên bàn tay nhỏ đang cầm gậy của cô.
Ngô Huệ sững người, ngón tay truyền tới cảm giác ấm áp tới kỳ lạ.
Ngón tay thon dài của Bùi Quốc Huy khẽ tách những ngón tay trắng nõn đang cầm gậy của cô, tay hai người như đang nắm lấy nhau.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô.
“Được rồi, đánh được rồi đấy.” Giọng nói đầy nam tính của anh vang lên bên tai.
Ngô Huệ nhắm mắt vung gậy thành một đường cong.
Quả bóng lăn vào trong cái hồ gần đó.
Bùi Quốc Huy không buông cô ra: “Tiếp nào.”
Ngô Huệ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
Cô đánh liên tiếp vài quả, tuy bóng không vào lỗ nhiều nhưng ít ra cũng không lăn xuống hồ.
Bùi Quốc Huy thả cô ra, dịu dàng nói: “Giữ thế này là được rồi.” Nói xong anh đi về phía Lâm Đức.
Ngô Huệ đánh một lúc mới quay đầu lại.
Bùi Quốc Huy đang ngồi trong bóng râm, vì cách quá xa nên không nhìn rõ mặt anh.
Ngô Huệ thở phào, cố xua tan cảm xúc hỗn loạn trong lòng tập trung đánh golf.
Chơi tới gần 5 giờ chiều, Ngô Huệ phát hiện Bùi Quốc Huy vẫn không có ý rời đi
Thỉnh thoảng anh vẫn hướng dẫn cho Ngô Hải, nhưng không tới chỗ cô nữa.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Bùi Quốc Huy vẫn chưa đi. Anh liếc nhìn cô rồi nói chuyện tiếp với Lâm Đức.
“Ngô Huệ, em và anh Ba cãi nhau à?” Ngô Hải chần chờ hỏi Ngô Huệ.
Anh cho rằng chỉ có anh và cô nghe thấy, nhưng thật ra ai cũng nghe rõ ràng.
Mặt Ngô Huệ đỏ lên, cô lấy túi xách rồi chạy lên xe.
“Đúng thế, muốn hoạt động thuận lợi ở giới giải trí thì phải phát triển tất cả các mặt một cách toàn diện.”
Lâm Đức hưng phấn nói, lúc sau anh ta lại nhỉn Bùi Quốc Huy nói: “Anh Ba, anh tìm em có chuyện gì thế?”
“Không có gì, chỉ muốn ăn cơm tối cùng cậu thôi.” Bùi Quốc Huy thản nhiên nói.
“Anh Ba, có lẽ không được, không biết ngày mai tụi em đánh golf tới mấy giờ nữa.”
Bùi Quốc Huy lật lật tờ báo, hai chân bắt chéo, “Vậy à, thế tôi đi chơi golf cùng luôn.” “Hả?”
“Dù sao cũng rảnh mà.” Bùi Quốc Huy thuận miệng nói tiếp: “Ngày mai tôi lái xe tới đón mấy cậu.”
Lâm Đức giật giật tóc, vẻ mặt kỳ lạ nhìn ông anh mình.
Bùi Quốc Huy liếc nhìn anh ta: “Không muốn à?”
“Làm gì có…” Lâm Đức nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh vội vàng nói: “Em vui còn không kịp đây!”
“Thế thì chốt như vậy đi.”
Bùi Quốc Huy gấp tở báo lại đứng lên: “Nghỉ sớm đi.”
“Xem báo gì mà tập trung thế trời.”
Bùi Quốc Huy vừa đi, Lâm Đức liền đi tới cầm lấy tờ báo Bùi Quốc Huy vừa xem lên.
Lọt vào mắt anh ta là dòng chữ đỏ lớn: “Bí quyết yêu”.
Đây chẳng phải là tạp chí anh ta đặt mua sao, anh Ba cũng thích đọc cái này à?
Ngô Huệ lái xe về nhà Đỗ Thu Thảo.
Sau khi xuống xe, điện thoại trong túi bỗng rung lên báo tin nhắn tới. Là tin nhắn của Trần Gia Huy.
“Ngày mai tôi đi Pháp công tác, Ngô Huệ, tôi đồng ý ly hôn.”
Ngô Huệ nhìn màn hình ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhắn trả lời: “Tôi đợi anh về làm thủ tục.”
Không có tin nhắn mới nữa.
Ngô Huệ lặng lẽ tắt máy.
Cô vừa mở cửa, Đỗ Thu Thảo đã chạy tới: “Cậu đoán xem hôm nay tớ gặp chuyện gì?”
Ngô Huệ liếc nhìn mái tóc rẽ ngôi giữa của Đỗ Thu Thảo: “Trúng vé số à?”
“Chẳng phải cậu nhờ tớ tìm nhà sao? Hôm nay tớ nói chuyện ở văn phòng, tình cờ một giáo sư khoa tâm lý nghe thấy, cô ấy có một căn nhà ở đường Văn Hóa muốn cho thuê, cậu có muốn đi xem không?”
Ngô Huệ: “Giá nhà đường Văn Hóa cao lắm.”
“Đúng thế!” Đỗ Thu Thảo hưng phấn vỗ đùi: “Ban đầu tớ cũng nghĩ như thế, nhưng vì cô ấy đang muốn cho thuê gấp, lại nể mặt tớ nên tiền thuê một tháng chỉ có mười triệu thôi, căn nhà này có ba phòng ngủ 2 phòng khách và 2 nhà vệ sinh.
Ngô Huệ đúng là đang cần một chỗ ở mới, vì thế cô liền gật đầu: “Thế cậu giúp tớ hẹn cô ấy đi, chúng ta cùng đi xem xem.”
Cuối tuần, Ngô Huệ và Đỗ Thu Thảo hẹn cô Lâm đi xem nhà.
Căn nhà vừa mở ra, Ngô Huệ đã có ấn tượng rất tốt.
Bên trong thiết kế rất hiện đại, trông có vẻ là nhà mới, chưa từng có ai ở.
Nếu không phải người bán là cô Lâm trông hiền lành đáng tin thì Ngô Huệ đã nghi ngờ cô gặp phải kẻ lừa gạt.
“Wow, trang thiết bị hiện đại quá đi mất!” Đỗ Thu Thảo ngồi xuống sô pha: “Cô Lâm ơi, cô có để lại trang thiết bị luôn không?”
“Chắc chắn rồi.” Cô Lâm cười nói: “Hai người cẩn thận đừng làm hỏng là được rồi.”
Ngô Huệ đi một vòng căn nhà, cô rất hài lòng liền ký hợp đồng nhà 2 năm với cô Lâm.
Ký xong, cô Lâm cầm hợp đồng rời đi.
Đỗ Thu Thảo vui vẻ huých vai cô: “Cậu xem cậu may mắn chưa, gặp trúng miếng bánh từ trên trời rơi xuống thế này.”
Ngô Huệ quét mắt nhìn căn nhà mới tinh không khỏi mỉm cười, đúng thế, cô cũng cảm thấy cô rất may mắn.
Cô Lâm hạ kính xe, ngẩng đầu tìm một vòng liền nhìn thấy một người đang đứng dưới tán cây gần đó.
“Giáo sư Hồ, chuyện anh nhờ tôi làm xong rồi, hợp đồng và tiền thuê đều ở đây.”
Hồ Khang ngẩng đầu lên nhìn cô ấy rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game.
“Mẹ ơi, cái chú đáng ghét này chiếm ghế của con!”
Một cậu bé khoảng 6, 7 tuổi kéo bà mẹ của nó chạy tới mếu máo nói.
Dáng người Hồ Khang cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, cả người toát lên vẻ không muốn bị làm phiền, ánh chiều tà len qua tán cây chiếu lên làn da trắng ngần khiến anh ta trông như một thiên sứ xinh đẹp, nhưng cậu nhóc bên dưới lại nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ.
Đường đường là giáo sư khoa tâm lý học lại cướp ghế của một đứa trẻ á?
Cô Lâm kinh ngạc há mồm trợn mắt, ngay cả hợp đồng trên tay bị người ta lấy khi nào cũng không biết.
Hồ Khang nhét tập hồ sơ vào túi, sau đó quay người bỏ đi.
“Mẹ ơi, mau lên, chú đáng ghét chạy mất rồi!” Cậu bé không cam tâm bỏ qua anh ta.
Hồ Khang dừng bước, sau đó quay lại nhìn cậu bé.
Cậu bé sợ hãi trốn sau lưng mẹ.
Mẹ cậu bé là cũng ngẩn người, khuôn mặt đỏ ửng lên: “Anh…”
Hồ Khang ngồi xuống nhìn cậu bé: “Nhóc à, nhóc thấy chú cướp ghế của cháu à? Nếu cháu đã nghĩ như thế thì sao không tới cướp lại mà lại đi tìm mẹ tới cậy đông bắt nạt? Hay là cháu cảm thấy như thế mới làm chú sợ cháu? Thực ra chiêu này 27 năm trước chú đã dùng rồi.” Nói xong anh ta liền quay người bỏ đi.
Thằng nhóc khóc òa lên, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.
Nửa tiếng sau, Ngô Huệ và Đỗ Thu Thảo từ trên lầu đi xuống.
Đỗ Thu Thảo có hẹn với đồng nghiệp đi ăn, Ngô Huệ liền chở cô ấy tới quán rồi về nhà.
Trên đường về, xe dừng lại chờ đèn đỏ ở ngã tư.
Ngô Huệ lướt mắt nhìn qua cửa sổ, bỗng cô sững sờ.
Bên phải có một chiếc xe màu đen đang đỗ bên đường, người đàn ông vốn dĩ phải ở Pháp đang dìu một người phụ nữ ăn mặc kín mít bước lên ghế phụ trong xe, còn hắn thì đi vòng ra ghế lái.
Ngón tay trắng nõn của cô siết chặt lấy vô lăng, nếu đã ly hôn thì tại sao còn phải làm như thế?
Chẳng lẽ lừa cô, coi cô là con ngốc vui lắm sao?
Ngô Huệ về nhà, cởi giày, rồi mệt mỏi ngả người lên sô pha.
Một lúc sau, điện thoại cô reo lên.
“À… Ngô Huệ, ngày mai anh đi chơi golf, em có đi cùng luôn không?”
Ngô Hải dè dặt hỏi, dường như anh rất sợ Ngô Huệ từ chối.
Ngô Huệ nhìn điện thoại, ngày mai là cuối tuần, tuy có vài chuyện chưa làm xong nhưng có thể đi đánh golf rồi về công ty tăng ca vẫn kịp.
“Được, ngày mai em tới đón anh.”
Ngô Hải mừng rỡ nói lắp bắp: “Thế giờ anh sẽ thay đồ chờ em tới nhé.”
Ngô Huệ bỗng cảm thấy may mắn vì đã đồng ý với Lâm Đức, Ngô Hải cần một cơ hội để phát triển bản thân.
“Đừng vội nào, ngày mai em qua chọn đồ cho anh sau.”
Ngô Hải lại vui vẻ nói chuyện với cô, một lúc sau lưu luyến cúp máy.
Ngô Huệ day day trán, chơi golf không sao, vấn đề là cô còn phải tìm bộ quần áo thể thao dưới đáy vali.
Buổi chiều cuối tuần này không ồn ào như những ngày bình thường khác, sân golf lúc này không có một ai.
Ngô Huệ, Lâm Đức và Ngô Hải lúc đến cũng giật mình.
Nếu là lúc trước, ở đây không có hơn trăm người thì ít ra cũng có năm chục, sáu chục người.
“Không có ai thật tốt quá, mình muốn đánh sao cũng được, không sợ đánh trúng người.”
Lâm Đức nói xong liền đưa hai cây gậy golf cho Ngô Hải và Ngô Huệ.
Ngô Huệ nhìn gậy golf trong tay, cau mày, “Em không chơi.”
“Thế sao được, đã trả tiền luôn rồi.”
Ngô Huệ chỉ có thể nghe lời: “Nhưng em không biết chơi.”
“Ôi trời…” Lâm Đức vung gậy khởi động: “Em thích đánh sao thì đánh, đánh kiểu gì cũng được.”
Ngô Huệ cạn lời.
Lâm Đức đúng là rất nghiêm túc hướng dẫn cho Ngô Hải.
Ngô Huệ ở một bên nhìn hai người tới chán, bèn thử đánh vài cú.
Những lời Lâm Đức vừa dạy cho Ngô Hải, Ngô Huệ cũng nghe được một ít, cô vừa nhớ lại lời Lâm Đức, vừa nhắm vào lỗ golf đằng xa. Nhưng đánh hai lần vẫn không vào.
Bỗng đằng sau vang lên tiếng bước chân. Ngô Huệ cho rằng là Lâm Đức nên không quay đầu: “Hình như cách cầm gậy golf không đúng.”
“Đánh thử lại tôi xem nào.”
Một giọng nói đầy nam tính khẽ truyền vào tai của cô. Ngô Huệ sững người, quay đầu liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, thân hình đầy mạnh mẽ, vẻ mặt thong dong với hai tay đút túi quần.
Lâm Đức không nói Bùi Quốc Huy sẽ tới. Ngô Huệ nhất thời không biết nói gì, cô cứ thế đứng yên tại chỗ, Bùi Quốc Huy lặng lẽ nhìn gậy golf của cô. Nếu đã như thế, Ngô Huệ cũng không muốn nói gì nữa.
Cô quay người làm tư thế chuẩn bị đánh golf.
“Chân rộng ra một chút.” Bùi Quốc Huy đá nhẹ vào chân cô.
Ngô Huệ nghe lời mở rộng chân, hơi thở cô chậm lại trong vô thức.
“Thả lỏng, eo thẳng lên, phần chân phải thoải mái.”
“Ừm.” Ngô Huệ đứng thẳng người, ánh nắng chiếu trên mặt cô rát bỏng.
Ngô Huệ nghiêng đầu: “Còn có chú ý nào nữa không?”
Bùi Quốc Huy thản nhiên dời mắt khỏi chiếc eo thon của cô.
Anh nhìn tay cầm gậy của cô rồi nói: “Ngón cái và ngón trỏ tay trái phải cầm chặt, đừng chừa ra khe hở nào.”
Không biết là do căng thẳng hay nguyên nhân khác, Ngô Huệ thử mấy lần vẫn không được.
Bỗng một bàn tay lớn từ đằng sau phủ lên bàn tay nhỏ đang cầm gậy của cô.
Ngô Huệ sững người, ngón tay truyền tới cảm giác ấm áp tới kỳ lạ.
Ngón tay thon dài của Bùi Quốc Huy khẽ tách những ngón tay trắng nõn đang cầm gậy của cô, tay hai người như đang nắm lấy nhau.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô.
“Được rồi, đánh được rồi đấy.” Giọng nói đầy nam tính của anh vang lên bên tai.
Ngô Huệ nhắm mắt vung gậy thành một đường cong.
Quả bóng lăn vào trong cái hồ gần đó.
Bùi Quốc Huy không buông cô ra: “Tiếp nào.”
Ngô Huệ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
Cô đánh liên tiếp vài quả, tuy bóng không vào lỗ nhiều nhưng ít ra cũng không lăn xuống hồ.
Bùi Quốc Huy thả cô ra, dịu dàng nói: “Giữ thế này là được rồi.” Nói xong anh đi về phía Lâm Đức.
Ngô Huệ đánh một lúc mới quay đầu lại.
Bùi Quốc Huy đang ngồi trong bóng râm, vì cách quá xa nên không nhìn rõ mặt anh.
Ngô Huệ thở phào, cố xua tan cảm xúc hỗn loạn trong lòng tập trung đánh golf.
Chơi tới gần 5 giờ chiều, Ngô Huệ phát hiện Bùi Quốc Huy vẫn không có ý rời đi
Thỉnh thoảng anh vẫn hướng dẫn cho Ngô Hải, nhưng không tới chỗ cô nữa.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Bùi Quốc Huy vẫn chưa đi. Anh liếc nhìn cô rồi nói chuyện tiếp với Lâm Đức.
“Ngô Huệ, em và anh Ba cãi nhau à?” Ngô Hải chần chờ hỏi Ngô Huệ.
Anh cho rằng chỉ có anh và cô nghe thấy, nhưng thật ra ai cũng nghe rõ ràng.
Mặt Ngô Huệ đỏ lên, cô lấy túi xách rồi chạy lên xe.