Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 75 CON GÁI RIÊNG CŨNG CÓ TƯ CÁCH NGỒI Ở ĐỊA VỊ CAO À_
CHƯƠNG 75: CON GÁI RIÊNG CŨNG CÓ TƯ CÁCH NGỒI Ở ĐỊA VỊ CAO À?
Lời Ngô Huệ còn chưa dứt, Ngô Ngọc Trâm đã quay lại, tát mạnh lên mặt cô.
“Bố? Ngô Huệ, ông ta đối với con và Ngô Hải như thế, con còn coi ông ta là bố? Ai nói cho con biết là mẹ phá hoại hôn nhân của ông ta, là mụ vợ yếu ớt đến nỗi con gián cũng khiến bà ta sợ ngất đi kia ư?”
Ngô Huệ bị đánh nghiêng đầu, khóe miệng lập tức hiện lên năm dấu ngón tay, thậm chí còn có máu tràn ra.
“Không ai nói với con.” Ngô Huệ cố kìm nước mắt: “Lúc mẹ đưa con và Ngô Hải về nhà họ Dư, không phải là muốn chia rẽ gia đình của bố, sở dĩ con và Ngô Hải có mặt trên đời này cũng chính là quân cờ do mẹ một tay sắp xếp để đối phó với bố.”
Ngô Ngọc Trâm cười nhạo: “Về nhà họ Dư làm con oan ức lắm sao? Có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ vị trí số một kia không? Cũng chỉ có con mới ngu ngốc dâng tiền và danh lợi cho người khác...”
“Vậy sao? Con gái riêng cũng có tư cách ngồi ở địa vị cao à?”
Ngô Huệ nhếch miệng, giọng nói nhạt nhẽo hàm chứa châm biếm.
Ngô Ngọc Trâm giơ tay muốn tát cô một cái nữa, lại bị Ngô Huệ nắm lấy cổ tay, sắc mặt biến đổi.
“Ngô Huệ, con dám! Con đừng quên mẹ là mẹ của con!”
“Chính vì mẹ là mẹ của con, cho nên con mới gánh bao nhiêu trách nhiệm như thế. Thực ra lúc đó, mẹ nói con nên biết điều rời xa Trần Gia Huy, là đã biết dụng ý thực sự mà hắn muốn cưới con rồi phải không?”
“Như thế thì làm sao? Mẹ bảo con ly hôn, con có nghe không?” Ngô Ngọc Trâm hừ lạnh, “Ngô Huệ, việc này con cảm thấy có thể oán trách mẹ ư? Mẹ nhắc nhở con, là con u mê không tỉnh ngộ, mới rơi vào bước đường ngày hôm nay!”
Bàn tay Ngô Huệ đang giữ lấy tay Ngô Ngọc Trâm hơi run, tròng mắt đỏ lựng mà cố chấp không rơi nước mắt.
“Con không trách ai, nhưng ân oán của mẹ với Dương Thảo Nguyên không liên quan gì đến con, đừng có kéo con vào, con sẽ ly hôn với Trần Gia Huy, còn về phần mẹ sẽ như thế nào là việc của mẹ, con không quan tâm.”
Mắt Ngô Ngọc Trâm lóe lên tia kinh ngạc, bàn tay đã được Ngô Huệ buông ra vẫn cứng đơ ở không trung.
Giọt mồ hôi trong lòng bàn tay Ngô Huệ lại tuôn ra, cô nắm chặt Như Nguyệt giống như tìm được một điểm tựa, lướt qua Ngô Ngọc Trâm rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, Ngô Huệ dừng lại, quay đầu nhìn Ngô Ngọc Trâm.
“Thực ra, trong lòng con, bố với mẹ đã chết rồi, chết từ rất lâu rồi.” Ngô Huệ chớp mắt, nhoẻn miệng cười nhạt, lẩm bẩm, “Rất lâu rồi, mình đã không còn bố mẹ nữa...”
Ngô Huệ cười nhạt nhìn Ngô Ngọc Trâm đứng nguyên tại chỗ, quay người rời khỏi boong thuyền.
Đi qua góc rẽ, Ngô Huệ có cảm giác buồn nôn, lảo đảo dựa vào tường.
Có người đi từ trong sòng bạc ra, lúc đi qua Ngô Huệ bỗng dừng lại.
Ngô Huệ nhắm mắt nhìn Cao Hồng Quân cầm điện thoại hoảng hốt nhìn cô.
Rất nhanh, hắn liền dìu cô đi vào trong sòng bài: “Đang tìm cô đấy, mau đi!”
“Chúng ta hình như không quen mà?” Ngô Huệ lạnh lùng đẩy tay của Cao Hồng Quân ra, quay người rời đi.
Mặt Cao Hồng Quân bỗng khó coi, ngăn cô lại, vẫn nói khách sáo: “Công ty của Gia Huy có chút chuyện, cần cô giúp đỡ, tôi vốn muốn gọi điện thoại cho cô, ai ngờ gặp ở đây.”
Trần thị gặp chuyện á?
Ngô Huệ nhìn Cao Hồng Quân, vẻ mặt hắn chân thành nói: “Là thật, nếu không tôi cũng chẳng vội tìm cô.”
...
Cao Hồng Quân đẩy cửa phòng bên trái sòng bạc.
Khác với sự ồn ào bên ngoài, trong phòng rộng lại yên tĩnh, đèn thủy tinh đắt đỏ treo trên tường, nền đất trải một tấm thảm dày, ở giữa là một chiếc bàn hình vuông, bốn góc có bốn nhân viên chia bài chuyên nghiệp.
Ngô Huệ đứng ở cửa, liếc mắt nhìn thấy Trần Gia Huy ngồi bên trong, áo sơ mi màu xám nhạt, vẻ mặt khó chịu.
Trên xới bạc, còn có vài tên con nhà giàu chơi cùng.
“Cuộc cá cược này rất thú vị, nếu như Trần Gia Huy thắng, dự án Công viên Hồng Mai sẽ thuộc về Trần thị.”
Ngô Huệ nhìn về nơi phát ra âm thanh, Dương Thanh Ngân cũng ở trong, cô ta đứng dậy khỏi sô pha, chầm chậm đi đến bên bàn bạc.
Giọng Dương Thanh Ngân êm tai như chim hót: “Nếu như thua.. Tôi sẽ ở cùng cậu Kha một ngày.”
“Chị Thanh Ngân, chị điên rồi à?” Đỗ Phương Phương không dám tin mà hét lên: “Một dự án thôi mà, đâu đáng để chị...”
Dương Thanh Ngân đẩy tay Đỗ Phương Phương kéo mình ra, nhìn đắm đuối Trần Gia Huy, tiện đà ngả ngớn cười dịu dàng nhìn cậu quý tử trẻ ở trên bàn bạc nói: “Cậu Kha nhận lời rồi nhé, thua thì rút khỏi dự án Công viên Hồng Mai.”
“Ha ha, cô Dương yên tâm, từ trước tới giờ tôi nói là làm, huống chi là với người đẹp như cô Dương đây.”
“Đây là việc của Trần thị, không cần em phải nhúng tay vào.” Trần Gia Huy bỗng lên tiếng.
Sắc mặt Dương Thanh Ngân lo lắng: “Gia Huy…”
Trần Gia Huy lạnh lùng đứng dậy, hai tay chống bên xới bạc, nhìn cậu Kha, môi mỏng thẳng băng.
“Nếu như tôi thua, thì dự án Công viên Hồng Mai nằm trong tay của cậu Kha.”
Cậu Kha cạy móng tay: “Tổng giám đốc Trần, anh cảm thấy cái dự án nhỏ nhoi đó quan trọng đối với tôi vậy sao?”
Lông mày dày của Trần Gia Huy nhướng lên, đáy mắt tối sầm.
“Từ trước tới nay anh hùng không qua được ải mỹ nhân, so với dự án thì tôi có hứng thú với cô Dương hơn.”
Cậu Kha ngả ngớn liếc mắt nhìn Dương Thanh Ngân: “Nếu như tôi thắng thì để cô Dương ở với tôi một ngày là được rồi.”
Lời của anh ta còn chưa nói xong, Trần Gia Huy nắm lấy tay của Dương Thanh Ngân đi ra cửa.
“Gia Huy... Đừng như vậy...” Dương Thanh Ngân khuyên hắn, bước chân của Trần Gia Huy bỗng khựng lại.
Trần Gia Huy nhìn Ngô Huệ đứng ở cửa, tay nắm lấy Dương Thanh Ngân giống như bị bỏng, lập tức buông ra.
Dương Thanh Ngân liếc mắt nhìn cánh tay mình bị buông ta, trong lòng đau nhói, sắc mặt trắng bệch.
Ngô Huệ quay mặt nói với Cao Hồng Quân: “Xem ra tôi đến rất thừa thãi.”
Cô quay người, muốn đẩy cửa rời đi, cửa phòng lại được mở từ bên ngoài.
Ngô Ngọc Trâm cười nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Ngô Huệ.
“Tôi nghe nói ở trong này cược rất lớn liền vào xem xem, không quấy rầy nhã hứng của các vị chứ?”
Ngô Ngọc Trâm lẳng lơ, thậm chí còn hơn Dương Thanh Ngân nhiều, lập tức thu hút ánh mắt của không ít người.
Ngô Huệ muốn rời đi, không ngờ Trần Anh Tuấn mặt xanh mét đi tới.
“Vớ vẩn!” Trần Anh Tuấn trầm giọng trách mắng Trần Gia Huy: “Dự án lớn của công ty có thể tùy ý đặt lên bàn bạc chơi à?”
Trần Gia Huy lạnh lùng không tiếp lời.
Trần Anh Tuấn càng tức giận, vừa muốn tiếp tục, Ngô Ngọc Trâm bên cạnh bỗng ung dung chào hỏi ông ta.
“Ông Trần, lâu rồi không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?”
Ngô Ngọc Trâm cười tươi như hoa, lúc này Trần Anh Tuấn mới chú ý đến bà ăn mặc xinh đẹp, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Ngô Ngọc Trâm lại giống như không nhận ra sự lúng túng của ông ta, liếc sang người Trần Gia Huy, cười càng quyến rũ: “Đây là Gia Huy hả? Trái đất tròn, chẳng ngờ cũng ta lại trở thành người thân.”
Ngô Ngọc Trâm giống như tùy ý nói, lại giống như ném một quả bom xuống đáy biển, mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Ngô Huệ đến trước mặt Ngô Ngọc Trâm, nắm lấy cổ tay bà ta: “Chúng ta đi thôi.” “Sao phải đi chứ?” Ngô Ngọc Trâm linh hoạt tránh tay của Ngô Huệ, mắt liếc về phía Trần Anh Tuấn và Trần Gia Huy cười như không cười: “Lần đầu tiên gặp con rể, Huệ này, con phải giới thiệu chút chứ.”
Ngô Huệ không để ý đến bà ta, lập tức túm lấy tay bà ta kéo ra ngoài.
Lúc đi qua Trần Anh Tuấn, bàn tay trắng nõn không xương của Ngô Ngọc Trâm khẽ đặt trên vai ông ta.
Bà ta cười nhạt, môi mỏng phun ra từng chữ: “Có cơ hội thì cùng ông Trần uống tách cà phê sau nhé.”
Tai Trần Anh Tuấn đỏ lên, ho khan hai tiếng: “Được.”
Trần Gia Huy nhìn tay Ngô Ngọc Trâm trên vai Trần Anh Tuấn, trong mắt nổi lên vài tia máu.
“Tổng giám đốc Trần, rốt cuộc là dám chơi hay không thế?” Cậu Kha khiêu khích.
Dương Thanh Ngân lo lắng kéo cánh tay của Trần Gia Huy: “Gia Huy, đừng kích động.”
“Chơi, có gì mà không dám chơi!”
Dưới ánh đèn, mặt Trần Gia Huy tái xanh, anh quay người, ngồi lại trên ghế.
Cậu Kha lại liếc nhìn Ngô Huệ, hứng thú cười cười: “Nếu tổng giám đốc Trần luyến tiếc cô Dương, vậy tôi cũng không làm khó anh, chúng ta đổi cược là được. Sớm nghe nói vợ của tổng giám đốc Trần làm trong ngành thiết kế xây dựng, thành phố Xuân Sơn không ít dự án là do tay cô ấy thiết kế, hay là chúng ta đổi cá cược thành cô ấy là được.”
Mặt Ngô Huệ bỗng vô cùng tái nhợt.
Trần Gia Huy ngồi trên ghế, thản nhiên hỏi: “Cậu Kha muốn đánh cược thế nào?”
Trần Anh Tuấn nhíu mày: “Trần Gia Huy, con đừng quá đáng, nếu không mất mặt là mất mặt con đấy!”
Ngô Ngọc Trâm thảnh thơi khoanh tay trước ngực, liến nhìn Ngô Huệ: “Hình như chồng con tự tin thái quá rồi, làm như nó chắc chắn sẽ thắng ấy? Hoặc là... Nó vốn không coi trọng người vợ như con?”
Cho dù cô không có địa vị trong lòng hắn, Trần Gia Huy làm gì dám mạo hiểm như thế?
Ngô Huệ cứng đờ quay đầu lại: “Vô vị.” Nói xong, quay người muốn rời đi.
“Nếu tôi thắng thì tiền cược của Cậu Kha là gì?”
Giọng của Trần Gia Huy như dây thừng, ngăn lại bước chân của cô.
Ngô Ngọc Trâm cười chế giễu, quay người đẩy cửa rời đi.
Ngô Huệ đứng nguyên tại chỗ, nhìn cánh cửa đang đung đưa, yên lặng đứng đó, bỗng nhếch miệng.
Đầu kia, cậu Kha chẳng qua là lên tiếng dò xét, không nghĩ là Trần Gia Huy đáp ứng, có chút kinh ngạc.
Một giọng nữ bình ổn vang lên: “Nghe nói cậu Kha muốn xây một tòa điện ảnh và truyền hình, nếu như cậu Kha không chê, chờ cậu thắng rồi tôi có thể dùng một ngày giúp cậu thiết kế toàn bộ kế hoạch.”
Cậu Kha quay đầu, liền nhìn thấy Ngô Huệ đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, hời hợt nói.
Lời nói của Ngô Huệ không sai, dạo này Kha thị của anh ta cũng đang chán nản vì không có thiết kế dự án nào xuất sắc trong khi bên phía chính phủ rất quan tâm, ví thế cứ trì trệ không muốn khởi công dự án, vì việc này cố ý mời các nhà thiết kế có kinh nghiệm ở nước ngoài, nhưng có sự khác biệt vùng miền, cuối cùng cũng không thể làm xong, cả dự án đều đang trì hoãn.
Ngô Huệ nhắc đến quân cờ mà anh ta không thể từ chối, anh ta hứng thú nói: “Cô có kinh nghiệm trong loại dự án này sao?”
“Không phải thử là biết ngay à?” Khóe miệng Ngô Huệ cười hờ hững, bất cứ lúc nào, dựa vào bản thân mới chắc chắn nhất.
Cậu Kha do dự một lát, cuối cùng cắn răng quyết định: “Được, quyết định như vậy đi.” “Vậy tôi về nghỉ ngơi trước.”
Ngô Huệ mỉm cười, không nhìn bất cứ ai mà thẳng lưng đi ra cửa.
Lúc tay cô đặt lên tay nắm cửa, trong phòng vang lên tiếng con chip va chạm.
Lời Ngô Huệ còn chưa dứt, Ngô Ngọc Trâm đã quay lại, tát mạnh lên mặt cô.
“Bố? Ngô Huệ, ông ta đối với con và Ngô Hải như thế, con còn coi ông ta là bố? Ai nói cho con biết là mẹ phá hoại hôn nhân của ông ta, là mụ vợ yếu ớt đến nỗi con gián cũng khiến bà ta sợ ngất đi kia ư?”
Ngô Huệ bị đánh nghiêng đầu, khóe miệng lập tức hiện lên năm dấu ngón tay, thậm chí còn có máu tràn ra.
“Không ai nói với con.” Ngô Huệ cố kìm nước mắt: “Lúc mẹ đưa con và Ngô Hải về nhà họ Dư, không phải là muốn chia rẽ gia đình của bố, sở dĩ con và Ngô Hải có mặt trên đời này cũng chính là quân cờ do mẹ một tay sắp xếp để đối phó với bố.”
Ngô Ngọc Trâm cười nhạo: “Về nhà họ Dư làm con oan ức lắm sao? Có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ vị trí số một kia không? Cũng chỉ có con mới ngu ngốc dâng tiền và danh lợi cho người khác...”
“Vậy sao? Con gái riêng cũng có tư cách ngồi ở địa vị cao à?”
Ngô Huệ nhếch miệng, giọng nói nhạt nhẽo hàm chứa châm biếm.
Ngô Ngọc Trâm giơ tay muốn tát cô một cái nữa, lại bị Ngô Huệ nắm lấy cổ tay, sắc mặt biến đổi.
“Ngô Huệ, con dám! Con đừng quên mẹ là mẹ của con!”
“Chính vì mẹ là mẹ của con, cho nên con mới gánh bao nhiêu trách nhiệm như thế. Thực ra lúc đó, mẹ nói con nên biết điều rời xa Trần Gia Huy, là đã biết dụng ý thực sự mà hắn muốn cưới con rồi phải không?”
“Như thế thì làm sao? Mẹ bảo con ly hôn, con có nghe không?” Ngô Ngọc Trâm hừ lạnh, “Ngô Huệ, việc này con cảm thấy có thể oán trách mẹ ư? Mẹ nhắc nhở con, là con u mê không tỉnh ngộ, mới rơi vào bước đường ngày hôm nay!”
Bàn tay Ngô Huệ đang giữ lấy tay Ngô Ngọc Trâm hơi run, tròng mắt đỏ lựng mà cố chấp không rơi nước mắt.
“Con không trách ai, nhưng ân oán của mẹ với Dương Thảo Nguyên không liên quan gì đến con, đừng có kéo con vào, con sẽ ly hôn với Trần Gia Huy, còn về phần mẹ sẽ như thế nào là việc của mẹ, con không quan tâm.”
Mắt Ngô Ngọc Trâm lóe lên tia kinh ngạc, bàn tay đã được Ngô Huệ buông ra vẫn cứng đơ ở không trung.
Giọt mồ hôi trong lòng bàn tay Ngô Huệ lại tuôn ra, cô nắm chặt Như Nguyệt giống như tìm được một điểm tựa, lướt qua Ngô Ngọc Trâm rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, Ngô Huệ dừng lại, quay đầu nhìn Ngô Ngọc Trâm.
“Thực ra, trong lòng con, bố với mẹ đã chết rồi, chết từ rất lâu rồi.” Ngô Huệ chớp mắt, nhoẻn miệng cười nhạt, lẩm bẩm, “Rất lâu rồi, mình đã không còn bố mẹ nữa...”
Ngô Huệ cười nhạt nhìn Ngô Ngọc Trâm đứng nguyên tại chỗ, quay người rời khỏi boong thuyền.
Đi qua góc rẽ, Ngô Huệ có cảm giác buồn nôn, lảo đảo dựa vào tường.
Có người đi từ trong sòng bạc ra, lúc đi qua Ngô Huệ bỗng dừng lại.
Ngô Huệ nhắm mắt nhìn Cao Hồng Quân cầm điện thoại hoảng hốt nhìn cô.
Rất nhanh, hắn liền dìu cô đi vào trong sòng bài: “Đang tìm cô đấy, mau đi!”
“Chúng ta hình như không quen mà?” Ngô Huệ lạnh lùng đẩy tay của Cao Hồng Quân ra, quay người rời đi.
Mặt Cao Hồng Quân bỗng khó coi, ngăn cô lại, vẫn nói khách sáo: “Công ty của Gia Huy có chút chuyện, cần cô giúp đỡ, tôi vốn muốn gọi điện thoại cho cô, ai ngờ gặp ở đây.”
Trần thị gặp chuyện á?
Ngô Huệ nhìn Cao Hồng Quân, vẻ mặt hắn chân thành nói: “Là thật, nếu không tôi cũng chẳng vội tìm cô.”
...
Cao Hồng Quân đẩy cửa phòng bên trái sòng bạc.
Khác với sự ồn ào bên ngoài, trong phòng rộng lại yên tĩnh, đèn thủy tinh đắt đỏ treo trên tường, nền đất trải một tấm thảm dày, ở giữa là một chiếc bàn hình vuông, bốn góc có bốn nhân viên chia bài chuyên nghiệp.
Ngô Huệ đứng ở cửa, liếc mắt nhìn thấy Trần Gia Huy ngồi bên trong, áo sơ mi màu xám nhạt, vẻ mặt khó chịu.
Trên xới bạc, còn có vài tên con nhà giàu chơi cùng.
“Cuộc cá cược này rất thú vị, nếu như Trần Gia Huy thắng, dự án Công viên Hồng Mai sẽ thuộc về Trần thị.”
Ngô Huệ nhìn về nơi phát ra âm thanh, Dương Thanh Ngân cũng ở trong, cô ta đứng dậy khỏi sô pha, chầm chậm đi đến bên bàn bạc.
Giọng Dương Thanh Ngân êm tai như chim hót: “Nếu như thua.. Tôi sẽ ở cùng cậu Kha một ngày.”
“Chị Thanh Ngân, chị điên rồi à?” Đỗ Phương Phương không dám tin mà hét lên: “Một dự án thôi mà, đâu đáng để chị...”
Dương Thanh Ngân đẩy tay Đỗ Phương Phương kéo mình ra, nhìn đắm đuối Trần Gia Huy, tiện đà ngả ngớn cười dịu dàng nhìn cậu quý tử trẻ ở trên bàn bạc nói: “Cậu Kha nhận lời rồi nhé, thua thì rút khỏi dự án Công viên Hồng Mai.”
“Ha ha, cô Dương yên tâm, từ trước tới giờ tôi nói là làm, huống chi là với người đẹp như cô Dương đây.”
“Đây là việc của Trần thị, không cần em phải nhúng tay vào.” Trần Gia Huy bỗng lên tiếng.
Sắc mặt Dương Thanh Ngân lo lắng: “Gia Huy…”
Trần Gia Huy lạnh lùng đứng dậy, hai tay chống bên xới bạc, nhìn cậu Kha, môi mỏng thẳng băng.
“Nếu như tôi thua, thì dự án Công viên Hồng Mai nằm trong tay của cậu Kha.”
Cậu Kha cạy móng tay: “Tổng giám đốc Trần, anh cảm thấy cái dự án nhỏ nhoi đó quan trọng đối với tôi vậy sao?”
Lông mày dày của Trần Gia Huy nhướng lên, đáy mắt tối sầm.
“Từ trước tới nay anh hùng không qua được ải mỹ nhân, so với dự án thì tôi có hứng thú với cô Dương hơn.”
Cậu Kha ngả ngớn liếc mắt nhìn Dương Thanh Ngân: “Nếu như tôi thắng thì để cô Dương ở với tôi một ngày là được rồi.”
Lời của anh ta còn chưa nói xong, Trần Gia Huy nắm lấy tay của Dương Thanh Ngân đi ra cửa.
“Gia Huy... Đừng như vậy...” Dương Thanh Ngân khuyên hắn, bước chân của Trần Gia Huy bỗng khựng lại.
Trần Gia Huy nhìn Ngô Huệ đứng ở cửa, tay nắm lấy Dương Thanh Ngân giống như bị bỏng, lập tức buông ra.
Dương Thanh Ngân liếc mắt nhìn cánh tay mình bị buông ta, trong lòng đau nhói, sắc mặt trắng bệch.
Ngô Huệ quay mặt nói với Cao Hồng Quân: “Xem ra tôi đến rất thừa thãi.”
Cô quay người, muốn đẩy cửa rời đi, cửa phòng lại được mở từ bên ngoài.
Ngô Ngọc Trâm cười nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Ngô Huệ.
“Tôi nghe nói ở trong này cược rất lớn liền vào xem xem, không quấy rầy nhã hứng của các vị chứ?”
Ngô Ngọc Trâm lẳng lơ, thậm chí còn hơn Dương Thanh Ngân nhiều, lập tức thu hút ánh mắt của không ít người.
Ngô Huệ muốn rời đi, không ngờ Trần Anh Tuấn mặt xanh mét đi tới.
“Vớ vẩn!” Trần Anh Tuấn trầm giọng trách mắng Trần Gia Huy: “Dự án lớn của công ty có thể tùy ý đặt lên bàn bạc chơi à?”
Trần Gia Huy lạnh lùng không tiếp lời.
Trần Anh Tuấn càng tức giận, vừa muốn tiếp tục, Ngô Ngọc Trâm bên cạnh bỗng ung dung chào hỏi ông ta.
“Ông Trần, lâu rồi không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?”
Ngô Ngọc Trâm cười tươi như hoa, lúc này Trần Anh Tuấn mới chú ý đến bà ăn mặc xinh đẹp, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Ngô Ngọc Trâm lại giống như không nhận ra sự lúng túng của ông ta, liếc sang người Trần Gia Huy, cười càng quyến rũ: “Đây là Gia Huy hả? Trái đất tròn, chẳng ngờ cũng ta lại trở thành người thân.”
Ngô Ngọc Trâm giống như tùy ý nói, lại giống như ném một quả bom xuống đáy biển, mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Ngô Huệ đến trước mặt Ngô Ngọc Trâm, nắm lấy cổ tay bà ta: “Chúng ta đi thôi.” “Sao phải đi chứ?” Ngô Ngọc Trâm linh hoạt tránh tay của Ngô Huệ, mắt liếc về phía Trần Anh Tuấn và Trần Gia Huy cười như không cười: “Lần đầu tiên gặp con rể, Huệ này, con phải giới thiệu chút chứ.”
Ngô Huệ không để ý đến bà ta, lập tức túm lấy tay bà ta kéo ra ngoài.
Lúc đi qua Trần Anh Tuấn, bàn tay trắng nõn không xương của Ngô Ngọc Trâm khẽ đặt trên vai ông ta.
Bà ta cười nhạt, môi mỏng phun ra từng chữ: “Có cơ hội thì cùng ông Trần uống tách cà phê sau nhé.”
Tai Trần Anh Tuấn đỏ lên, ho khan hai tiếng: “Được.”
Trần Gia Huy nhìn tay Ngô Ngọc Trâm trên vai Trần Anh Tuấn, trong mắt nổi lên vài tia máu.
“Tổng giám đốc Trần, rốt cuộc là dám chơi hay không thế?” Cậu Kha khiêu khích.
Dương Thanh Ngân lo lắng kéo cánh tay của Trần Gia Huy: “Gia Huy, đừng kích động.”
“Chơi, có gì mà không dám chơi!”
Dưới ánh đèn, mặt Trần Gia Huy tái xanh, anh quay người, ngồi lại trên ghế.
Cậu Kha lại liếc nhìn Ngô Huệ, hứng thú cười cười: “Nếu tổng giám đốc Trần luyến tiếc cô Dương, vậy tôi cũng không làm khó anh, chúng ta đổi cược là được. Sớm nghe nói vợ của tổng giám đốc Trần làm trong ngành thiết kế xây dựng, thành phố Xuân Sơn không ít dự án là do tay cô ấy thiết kế, hay là chúng ta đổi cá cược thành cô ấy là được.”
Mặt Ngô Huệ bỗng vô cùng tái nhợt.
Trần Gia Huy ngồi trên ghế, thản nhiên hỏi: “Cậu Kha muốn đánh cược thế nào?”
Trần Anh Tuấn nhíu mày: “Trần Gia Huy, con đừng quá đáng, nếu không mất mặt là mất mặt con đấy!”
Ngô Ngọc Trâm thảnh thơi khoanh tay trước ngực, liến nhìn Ngô Huệ: “Hình như chồng con tự tin thái quá rồi, làm như nó chắc chắn sẽ thắng ấy? Hoặc là... Nó vốn không coi trọng người vợ như con?”
Cho dù cô không có địa vị trong lòng hắn, Trần Gia Huy làm gì dám mạo hiểm như thế?
Ngô Huệ cứng đờ quay đầu lại: “Vô vị.” Nói xong, quay người muốn rời đi.
“Nếu tôi thắng thì tiền cược của Cậu Kha là gì?”
Giọng của Trần Gia Huy như dây thừng, ngăn lại bước chân của cô.
Ngô Ngọc Trâm cười chế giễu, quay người đẩy cửa rời đi.
Ngô Huệ đứng nguyên tại chỗ, nhìn cánh cửa đang đung đưa, yên lặng đứng đó, bỗng nhếch miệng.
Đầu kia, cậu Kha chẳng qua là lên tiếng dò xét, không nghĩ là Trần Gia Huy đáp ứng, có chút kinh ngạc.
Một giọng nữ bình ổn vang lên: “Nghe nói cậu Kha muốn xây một tòa điện ảnh và truyền hình, nếu như cậu Kha không chê, chờ cậu thắng rồi tôi có thể dùng một ngày giúp cậu thiết kế toàn bộ kế hoạch.”
Cậu Kha quay đầu, liền nhìn thấy Ngô Huệ đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, hời hợt nói.
Lời nói của Ngô Huệ không sai, dạo này Kha thị của anh ta cũng đang chán nản vì không có thiết kế dự án nào xuất sắc trong khi bên phía chính phủ rất quan tâm, ví thế cứ trì trệ không muốn khởi công dự án, vì việc này cố ý mời các nhà thiết kế có kinh nghiệm ở nước ngoài, nhưng có sự khác biệt vùng miền, cuối cùng cũng không thể làm xong, cả dự án đều đang trì hoãn.
Ngô Huệ nhắc đến quân cờ mà anh ta không thể từ chối, anh ta hứng thú nói: “Cô có kinh nghiệm trong loại dự án này sao?”
“Không phải thử là biết ngay à?” Khóe miệng Ngô Huệ cười hờ hững, bất cứ lúc nào, dựa vào bản thân mới chắc chắn nhất.
Cậu Kha do dự một lát, cuối cùng cắn răng quyết định: “Được, quyết định như vậy đi.” “Vậy tôi về nghỉ ngơi trước.”
Ngô Huệ mỉm cười, không nhìn bất cứ ai mà thẳng lưng đi ra cửa.
Lúc tay cô đặt lên tay nắm cửa, trong phòng vang lên tiếng con chip va chạm.