Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 74 TỈ MỈ GIÚP CÔ ĐẮP CHÂN.
CHƯƠNG 74: TỈ MỈ GIÚP CÔ ĐẮP CHÂN.
Bùi Quốc Huy xắn tay áo lên, bê một chậu nước ấm từ trong phòng tắm ra.
Anh đặt cô ngồi xuống, cẩn thận đặt chân trái của cô ở bên chân phải của mình.
Năm ngón chân của Ngô Huệ không khỏi co quắp lại.
Bùi Quốc Huy vắt khô khăn, bọc chân cô đang sưng lên, bàn tay trắng nõn xoa bóp men theo từ bắp chân đến lòng bàn chân.
Ngô Huệ thẫn thờ nhìn anh, không nói một lời.
Anh bỗng ngước mắt lên nhìn cô, cười dịu dàng: “Còn đau không?”
“Một chút.” Ngô Huệ giả bộ bình tĩnh, mặt lại không ngừng đỏ lên.
“Vừa nãy sao lại khóc thương tâm thế? Khiến bọn tôi đều sợ.”
Ngô Huệ lúng túng nhìn đi chỗ khác: “Việc này không liên quan tới anh, là chuyện riêng của tôi.”
Bùi Quốc Huy thấy cô không muốn nói, cũng chẳng miễn cưỡng, gật đầu, bưng chậu nước đứng lên.
“Đêm nay ở lại đây đi.”
Ngô Huệ ngước mắt nhìn anh.
Bùi Quốc Huy phì cười lắc đầu, khom lưng đeo dép lê cho cô.
“Căn phòng này là của bạn tôi, cậu ấy có việc đột xuất nên đi trước rồi...”
“Còn anh thì sao?”
Sô pha bên cạnh lún xuống Bùi Quốc Huy ngồi xuống bên cô.
Anh nhìn hai tròng mắt cô: “Nếu em muốn tôi ở lại...”
“Không cần đâu, anh đi đi.” Ngô Huệ vội vàng mở miệng, ngắt lời nói vô cùng mờ ám của anh.
Bùi Quốc Huy cười, hơi cúi người, áp sát vào mặt cô.
Ngô Huệ theo bản năng ngửa ra sau.
“Trốn gì chứ, sợ anh ăn thịt em à?” Anh cười, khẽ thở dài một tiếng: “Nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, người đã đứng dậy.
Đến khi cửa căn phòng đóng lại, Ngô Huệ mới thở phào, ôm hai chân, tựa trên sô pha.
...
Lúc cô tỉnh dậy thì không ngờ trời đã sáng, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Cô lăn một vòng trên giường, đôi mắt mơ mơ màng màng, dường như là lơ mờ nhìn thấy có bóng người ở trên sô pha.
Ngô Huệ giật mình, bỗng tỉnh táo.
Ngô Huệ xuống giường tiến lên trước, phát hiện người nằm ở đó lại là Bùi Quốc Huy.
Chiếc áo vest khoác lên người anh, có thể là do ánh mặt trời chói mắt, một tay anh đặt lên mắt, Ngô Huệ đứng bên sô pha, cúi đầu nhìn sườn mặt Bùi Quốc Huy vùi trong sô pha.
Anh ấy đến từ khi nào?
Ngô Huệ quay mặt, nhìn thấy chiếc thẻ phòng đặt ở trên bàn trà, đúng vậy, anh có thẻ phòng có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Ngô Huệ do dự một lúc, vẫn gọi anh dậy: “Anh Bùi?”
Hai mắt Bùi Quốc Huy nhắm chặt, ngủ say như chết.
Ngô Huệ khom người, từ từ vỗ vào cánh tay anh: “Anh Bùi, anh tỉnh dậy đi!”
Cặp lông mày đen sì hơi cau lại.
Ngô Huệ thấy anh dường như sắp tỉnh lại, vội vàng thu cánh tay đang kéo áo anh về.
Bùi Quốc Huy không mở mắt mà vươn tay ra, kéo chặt cổ tay cô.
Ngô Huệ còn chưa kịp phản ứng, cả người lắc lư, eo bị kéo xuống, đợi cô hồi phục được ý thức, đã bị Bùi Quốc Huy ôm gọn trong sô pha.
Ngô Huệ kinh ngạc, Bùi Quốc Huy nắm lấy tay cô, một tay khác thì ôm chặt eo cô.
Hơi thở của người đàn ông phả lên cổ cô, cảm giác ngứa ngáy tê dại, khiến mặt Ngô Huệ đỏ bừng.
Cơ thể Ngô Huệ thẳng băng, đang muốn nâng tay đẩy anh lại nghe thấy Bùi Quốc Huy khẽ gọi mơ: “Như Nguyệt... Yên nào...”
Tay Ngô Huệ cứng đờ giữa không trung.
Nhưng cô vẫn không ngừng giãy giụa, Bùi Quốc Huy như một ngọn núi to đè lên người mình, căn bản không thể cử động được.
Sau một hồi mệt mỏi rã rời, Ngô Huệ chỉ đành vỗ mặt anh, giọng to hơn: “Anh Bùi!”
Bùi Quốc Huy khẽ cau mày, lông mi lay động, sau đó từ từ mở mắt ra.
Mắt Ngô Huệ lọt vào đôi mắt đen sáng sâu lắng của anh.
Bùi Quốc Huy không cử động, nhưng ánh mắt dần có sức sống: “Em tỉnh rồi?”
Ngô Huệ ngượng ngùng ngồi dậy, vuốt mái tóc đen rối tung, vội vàng đứng lên, hai má đỏ lựng.
“Sao anh lại nằm ở đây, tối qua anh...” Chẳng phải là đã đi rồi sao?
Bùi Quốc Huy dụi mắt ngồi dậy: “Lâm Đức bị cảm lạnh, Lý Bảo Nam sợ bị lây bệnh nên đuổi cậu ấy đi.”
Vì vậy, anh nhân từ nhường phòng của mình cho Lâm Đức?
Ngô Huệ không thể hiểu được cách giải thích của Bùi Quốc Huy, dù sao cũng ngủ trên sô pha, vì sao phải chọn ở đây?
“Tôi không thích bị cảm.” Bùi Quốc Huy liếc mắt nhìn Ngô Huệ, chậm rãi nói: “Tôi vừa mới khỏi ốm, cảm giác đó thật tồi tệ.”
Nỗi ngờ vực trong lòng Ngô Huệ bỗng tan thành mây khói.
Nếu không phải vì cô, lần trước anh cũng không bị ốm.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Ngô Huệ đứng dậy mở miệng.
Lâm Đức ngồi bên một vali hành lý, ôm chiếc áo khoác giống như gấu bắc cực, mũi đỏ au, hắt xì hơi về phía của Ngô Huệ, vừa chỉ huy nhân viên phục vụ đi vào trong dọn đồ, vừa kinh ngạc nhìn Ngô Huệ.
“Huệ, sao em lại ở đây?”
Khóe mắt Ngô Huệ giật giật, không biết giải thích với anh ta thế nào với cái từ khiến người khác tưởng tượng xa với “lại” kia.
Nhớ tới Bùi Quốc Huy ở bên trong, Ngô Huệ chặn ở cửa theo bản năng: “Sớm thế này, có chuyện gì sao?”
“Anh đem hành lý đến cho anh Ba.”
Nói xong, Lâm Đức thò tay vào trong áo khoác của mình lần mò một lúc lâu, đến lúc đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một con rùa: “Như Nguyệt, mau vào tìm bố mày đi.”
Con rùa kia liền thò đầu và bốn chân ra.
“Anh Ba, con gái rượu của anh nhớ anh quá rồi nhất định phải qua đây.”
Lâm Đức rướn cổ hét vào bên trong một câu, đặt Như Nguyệt lên sàn: “Tự đi vào đi.”
Như Nguyệt dường như hiểu tiếng người vậy, vòng qua chân của Ngô Huệ bò vào trong phòng.
Lâm Đức thì kiêu ngạo vươn tay ra, chỉ huy nhân viên phục vụ: “Đi, đưa tôi về!”
...
Ngô Huệ quay vào phòng liền nhìn thấy Như Nguyệt đã nằm im cạnh sô pha, không nhúc nhích.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng róc rách, Ngô Huệ bước đến, cúi người xuống đối mặt với Như Nguyệt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của nó: “Thì ra mày là Như Nguyệt à.”
Ngô Huệ nhớ tới câu nói mơ của Bùi Quốc Huy: “Như Nguyệt, yên nào”, vô thức nhoẻn khóe môi. Cô vươn ngón trỏ chạm vào đầu nhỏ, Như Nguyệt lập tức rụt đầu vào mai.
“Đồ nhát gan!” Ngô Huệ lại sờ chiếc mai nhỏ xinh của Như Nguyệt.
Ngay sau đó, có bóng đen bao trùm lên người cô. Ngô Huệ ngước mắt, nhìn thấy Bùi Quốc Huy rửa ráy sạch sẽ ngồi xổm xuống cạnh cô, nhặt Như Nguyệt trên mặt đất lên: “Nhóc này sao đã tới rồi?”
Như Nguyệt vươn cái đầu ra một chút, ngơ ngác nhìn Bùi Quốc Huy.
Ngô Nguyệt nhìn một người một vật tròn mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Bùi Quốc Huy có điện thoại gọi tới. Lúc anh bắt máy, Ngô Huệ rất tự giác quay đi để không nghe thấy.
Rất nhanh anh đã cất điện thoại đi: “Có một người bạn làm ăn muốn gặp tôi, tôi phải đi rồi, chăm sóc Như Nguyệt giúp tôi nhé.”
Ngô Huệ sửng sốt, Bùi Quốc Huy đã cầm áo vest đẩy cửa ra ngoài. Cô cúi đầu nhìn Như Nguyệt lại rút đầu vào mai, trong đầu mông lung. Hồi lâu sau cô mới nhấc nó đặt vào lòng bàn tay, thủ thỉ: “Mày gặp nguy hiểm rồi, tao đang đói bụng, định làm súp rùa để ăn đây.”
…
Ngô Huệ cầm Như Nguyệt từ phòng ra, đột nhiên không biết nên đi đâu.
Cô nghĩ rằng mình đủ kiên cường quên được kế hoạch báo thù ác độc nghe từ miệng của Dương Thảo Nguyên và dì Thúy. Nhưng mỗi khi yên tĩnh, từng chữ nghe được lúc trước đều giống như kim đâm vào trái tim cô, đau đớn không gì sánh nổi.
Hạnh phúc vốn nhỏ nhoi lại vấy lên dấu vết của báo thù, khiến cô cảm thấy vừa buồn vừa nực cười.
Lúc ở ngày hội tuyển dụng, khi cô thao thao bất tuyệt trước mặt Trần Gia Huy, lòng anh nghĩ gì?
Oán hận, chán ghét, hay là thích thú?
Đêm tân hôn, thái độ của anh khác thường, nhưng chẳng qua vì cô là con gái của Ngô Ngọc Trâm, đối tượng anh báo thù mà thôi.
Sau đó, anh vội vã muốn chiếm đoạt cô, là bởi vì cô muốn ly hôn, sự việc nằm ngoài kiểm soát của anh. Hoặc là, anh cũng là một người không hạnh phúc, bị thù hận thao túng cả cuộc sống lẫn hôn nhân.
Ngô Huệ rũ mắt, vuốt Như Nguyệt: “Nếu đã không có ai yêu thương, sau này tao tự yêu thương chính mình là được.”
Đôi mắt đen gian xảo của Như Nguyệt nhìn cô, một lát sau, lại lén lén rụt vào trong mai rùa.
Ngô Huệ đi lang thang không mục đích quanh hành lang một vòng, không biết tại sao lại đến trước cửa phòng Ngô Ngọc Trâm.
Có một số việc, cô muốn biết được chân tướng sự việc, không cam lòng trở thành vật hi sinh mà chẳng biết gì thế này.
Ngô Huệ gõ cửa phòng, không có phản ứng. Cô gọi điện thoại cho Ngô Ngọc Trâm. Đầu kia, chuông kêu hồi lâu mới được nghe.
“Có việc gì?” Giọng Ngô Ngọc Trâm lạnh nhạt, có tiếng động lớn truyền tới.
Ngô Huệ căng thẳng: “Mẹ đang ở đâu? Con muốn hỏi mẹ chút chuyện.”
Ngô Ngọc Trâm trầm ngâm một lúc, mới nói: “Mẹ ở sòng bạc dưới tầng, con đến đây tìm mẹ đi.” Nói xong, Ngô Ngọc Trâm liền tắt điện thoại.
...
Ngô Huệ xuất hiện tại cửa sòng bạc, xung quanh liên tục truyền đến tiếng hò hét chói tai, trong sảnh, trên bàn sòng bạc bày đủ các loại đồng chip lấp lánh, một đám người hưng phấn vây quanh, một cảnh tượng xa hoa lãng phí.
Ngô Ngọc Trâm ngồi bên người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen, khí chất phi phàm, hai người không ngừng thì thầm với nhau, không khí hòa hợp, ngồi cùng bàn đều là những ông lão, mỗi người đều có một bạn gái trẻ trung xinh đẹp.
Ngô Huệ đi qua đám người náo nhiệt, đứng ở chỗ cách Ngô Ngọc Trâm không xa, lặng lẽ nhìn bà.
Ngô Ngọc Trâm cũng nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt tắt ngóm. Nhưng rất nhanh, Ngô Ngọc Trâm dịu dàng rỉ tai người đàn ông trung niên kia vài câu, đứng dậy đi về phía Ngô Huệ.
Hai người không nói gì, một trước một sau rời khỏi sòng bạc.
“Mẹ rất bận, có việc gì thì nói mau.”
Ngô Huệ ngước mắt, Ngô Ngọc Trâm mặc một bộ sườn xám màu đỏ, lộ đùi trắng nõn, gợi cảm quyến rũ, mặt trang điểm rất đậm, so với kiểu đơn giản xinh đẹp tối qua, giờ bà giống như một mỹ nữ nguy hiểm lại mê người.
“Mẹ nói cho con biết, mẹ có quan hệ gì với bố chồng con.” Ngô Huệ không vòng vo.
Ngô Ngọc Trâm mỉm cười: “Còn tưởng người đàn bà chua ngoa kia biết giữ mồm, hóa ra cũng chỉ như vậy.”
“Dương Thảo Nguyên nói mẹ cướp mất chồng của bà ta, hại bà ta nhà tan cửa nát.” Ngô Huệ nhìn thẳng bà.
“Nếu con đã tin lời bà ta nói, thì còn đến hỏi mẹ chẳng phải là uổng công vô ích à?”
Ngô Huệ hít sâu một hơi: “Con hi vọng nghe được sự thật từ mẹ.”
“Sự thật?” Ngô Ngọc Trâm cười lạnh, “Nếu mẹ nói sự thật không phải như con biết, thì con có tin không?”
“Mẹ nói là được, con tự biết phân biệt.”
“Con phân biệt như thế nào? Việc của mẹ không đến lượt con quản.”
Ngô Ngọc Trâm chạm vào cánh tay của Ngô Huệ, định đi ra khỏi sòng bạc.
Ngô Huệ đột ngột xoay người, nhìn bóng lưng của bà ta: “Hơn hai mươi năm trước, mẹ chen chân vào hôn nhân của bố, sau đó, mẹ lại đi phá hoại tình cảm của bố mẹ Trần Gia Huy, lẽ nào đời mẹ chỉ biết đi cướp chồng người khác thôi à...”
Bùi Quốc Huy xắn tay áo lên, bê một chậu nước ấm từ trong phòng tắm ra.
Anh đặt cô ngồi xuống, cẩn thận đặt chân trái của cô ở bên chân phải của mình.
Năm ngón chân của Ngô Huệ không khỏi co quắp lại.
Bùi Quốc Huy vắt khô khăn, bọc chân cô đang sưng lên, bàn tay trắng nõn xoa bóp men theo từ bắp chân đến lòng bàn chân.
Ngô Huệ thẫn thờ nhìn anh, không nói một lời.
Anh bỗng ngước mắt lên nhìn cô, cười dịu dàng: “Còn đau không?”
“Một chút.” Ngô Huệ giả bộ bình tĩnh, mặt lại không ngừng đỏ lên.
“Vừa nãy sao lại khóc thương tâm thế? Khiến bọn tôi đều sợ.”
Ngô Huệ lúng túng nhìn đi chỗ khác: “Việc này không liên quan tới anh, là chuyện riêng của tôi.”
Bùi Quốc Huy thấy cô không muốn nói, cũng chẳng miễn cưỡng, gật đầu, bưng chậu nước đứng lên.
“Đêm nay ở lại đây đi.”
Ngô Huệ ngước mắt nhìn anh.
Bùi Quốc Huy phì cười lắc đầu, khom lưng đeo dép lê cho cô.
“Căn phòng này là của bạn tôi, cậu ấy có việc đột xuất nên đi trước rồi...”
“Còn anh thì sao?”
Sô pha bên cạnh lún xuống Bùi Quốc Huy ngồi xuống bên cô.
Anh nhìn hai tròng mắt cô: “Nếu em muốn tôi ở lại...”
“Không cần đâu, anh đi đi.” Ngô Huệ vội vàng mở miệng, ngắt lời nói vô cùng mờ ám của anh.
Bùi Quốc Huy cười, hơi cúi người, áp sát vào mặt cô.
Ngô Huệ theo bản năng ngửa ra sau.
“Trốn gì chứ, sợ anh ăn thịt em à?” Anh cười, khẽ thở dài một tiếng: “Nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, người đã đứng dậy.
Đến khi cửa căn phòng đóng lại, Ngô Huệ mới thở phào, ôm hai chân, tựa trên sô pha.
...
Lúc cô tỉnh dậy thì không ngờ trời đã sáng, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Cô lăn một vòng trên giường, đôi mắt mơ mơ màng màng, dường như là lơ mờ nhìn thấy có bóng người ở trên sô pha.
Ngô Huệ giật mình, bỗng tỉnh táo.
Ngô Huệ xuống giường tiến lên trước, phát hiện người nằm ở đó lại là Bùi Quốc Huy.
Chiếc áo vest khoác lên người anh, có thể là do ánh mặt trời chói mắt, một tay anh đặt lên mắt, Ngô Huệ đứng bên sô pha, cúi đầu nhìn sườn mặt Bùi Quốc Huy vùi trong sô pha.
Anh ấy đến từ khi nào?
Ngô Huệ quay mặt, nhìn thấy chiếc thẻ phòng đặt ở trên bàn trà, đúng vậy, anh có thẻ phòng có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Ngô Huệ do dự một lúc, vẫn gọi anh dậy: “Anh Bùi?”
Hai mắt Bùi Quốc Huy nhắm chặt, ngủ say như chết.
Ngô Huệ khom người, từ từ vỗ vào cánh tay anh: “Anh Bùi, anh tỉnh dậy đi!”
Cặp lông mày đen sì hơi cau lại.
Ngô Huệ thấy anh dường như sắp tỉnh lại, vội vàng thu cánh tay đang kéo áo anh về.
Bùi Quốc Huy không mở mắt mà vươn tay ra, kéo chặt cổ tay cô.
Ngô Huệ còn chưa kịp phản ứng, cả người lắc lư, eo bị kéo xuống, đợi cô hồi phục được ý thức, đã bị Bùi Quốc Huy ôm gọn trong sô pha.
Ngô Huệ kinh ngạc, Bùi Quốc Huy nắm lấy tay cô, một tay khác thì ôm chặt eo cô.
Hơi thở của người đàn ông phả lên cổ cô, cảm giác ngứa ngáy tê dại, khiến mặt Ngô Huệ đỏ bừng.
Cơ thể Ngô Huệ thẳng băng, đang muốn nâng tay đẩy anh lại nghe thấy Bùi Quốc Huy khẽ gọi mơ: “Như Nguyệt... Yên nào...”
Tay Ngô Huệ cứng đờ giữa không trung.
Nhưng cô vẫn không ngừng giãy giụa, Bùi Quốc Huy như một ngọn núi to đè lên người mình, căn bản không thể cử động được.
Sau một hồi mệt mỏi rã rời, Ngô Huệ chỉ đành vỗ mặt anh, giọng to hơn: “Anh Bùi!”
Bùi Quốc Huy khẽ cau mày, lông mi lay động, sau đó từ từ mở mắt ra.
Mắt Ngô Huệ lọt vào đôi mắt đen sáng sâu lắng của anh.
Bùi Quốc Huy không cử động, nhưng ánh mắt dần có sức sống: “Em tỉnh rồi?”
Ngô Huệ ngượng ngùng ngồi dậy, vuốt mái tóc đen rối tung, vội vàng đứng lên, hai má đỏ lựng.
“Sao anh lại nằm ở đây, tối qua anh...” Chẳng phải là đã đi rồi sao?
Bùi Quốc Huy dụi mắt ngồi dậy: “Lâm Đức bị cảm lạnh, Lý Bảo Nam sợ bị lây bệnh nên đuổi cậu ấy đi.”
Vì vậy, anh nhân từ nhường phòng của mình cho Lâm Đức?
Ngô Huệ không thể hiểu được cách giải thích của Bùi Quốc Huy, dù sao cũng ngủ trên sô pha, vì sao phải chọn ở đây?
“Tôi không thích bị cảm.” Bùi Quốc Huy liếc mắt nhìn Ngô Huệ, chậm rãi nói: “Tôi vừa mới khỏi ốm, cảm giác đó thật tồi tệ.”
Nỗi ngờ vực trong lòng Ngô Huệ bỗng tan thành mây khói.
Nếu không phải vì cô, lần trước anh cũng không bị ốm.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Ngô Huệ đứng dậy mở miệng.
Lâm Đức ngồi bên một vali hành lý, ôm chiếc áo khoác giống như gấu bắc cực, mũi đỏ au, hắt xì hơi về phía của Ngô Huệ, vừa chỉ huy nhân viên phục vụ đi vào trong dọn đồ, vừa kinh ngạc nhìn Ngô Huệ.
“Huệ, sao em lại ở đây?”
Khóe mắt Ngô Huệ giật giật, không biết giải thích với anh ta thế nào với cái từ khiến người khác tưởng tượng xa với “lại” kia.
Nhớ tới Bùi Quốc Huy ở bên trong, Ngô Huệ chặn ở cửa theo bản năng: “Sớm thế này, có chuyện gì sao?”
“Anh đem hành lý đến cho anh Ba.”
Nói xong, Lâm Đức thò tay vào trong áo khoác của mình lần mò một lúc lâu, đến lúc đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một con rùa: “Như Nguyệt, mau vào tìm bố mày đi.”
Con rùa kia liền thò đầu và bốn chân ra.
“Anh Ba, con gái rượu của anh nhớ anh quá rồi nhất định phải qua đây.”
Lâm Đức rướn cổ hét vào bên trong một câu, đặt Như Nguyệt lên sàn: “Tự đi vào đi.”
Như Nguyệt dường như hiểu tiếng người vậy, vòng qua chân của Ngô Huệ bò vào trong phòng.
Lâm Đức thì kiêu ngạo vươn tay ra, chỉ huy nhân viên phục vụ: “Đi, đưa tôi về!”
...
Ngô Huệ quay vào phòng liền nhìn thấy Như Nguyệt đã nằm im cạnh sô pha, không nhúc nhích.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng róc rách, Ngô Huệ bước đến, cúi người xuống đối mặt với Như Nguyệt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của nó: “Thì ra mày là Như Nguyệt à.”
Ngô Huệ nhớ tới câu nói mơ của Bùi Quốc Huy: “Như Nguyệt, yên nào”, vô thức nhoẻn khóe môi. Cô vươn ngón trỏ chạm vào đầu nhỏ, Như Nguyệt lập tức rụt đầu vào mai.
“Đồ nhát gan!” Ngô Huệ lại sờ chiếc mai nhỏ xinh của Như Nguyệt.
Ngay sau đó, có bóng đen bao trùm lên người cô. Ngô Huệ ngước mắt, nhìn thấy Bùi Quốc Huy rửa ráy sạch sẽ ngồi xổm xuống cạnh cô, nhặt Như Nguyệt trên mặt đất lên: “Nhóc này sao đã tới rồi?”
Như Nguyệt vươn cái đầu ra một chút, ngơ ngác nhìn Bùi Quốc Huy.
Ngô Nguyệt nhìn một người một vật tròn mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Bùi Quốc Huy có điện thoại gọi tới. Lúc anh bắt máy, Ngô Huệ rất tự giác quay đi để không nghe thấy.
Rất nhanh anh đã cất điện thoại đi: “Có một người bạn làm ăn muốn gặp tôi, tôi phải đi rồi, chăm sóc Như Nguyệt giúp tôi nhé.”
Ngô Huệ sửng sốt, Bùi Quốc Huy đã cầm áo vest đẩy cửa ra ngoài. Cô cúi đầu nhìn Như Nguyệt lại rút đầu vào mai, trong đầu mông lung. Hồi lâu sau cô mới nhấc nó đặt vào lòng bàn tay, thủ thỉ: “Mày gặp nguy hiểm rồi, tao đang đói bụng, định làm súp rùa để ăn đây.”
…
Ngô Huệ cầm Như Nguyệt từ phòng ra, đột nhiên không biết nên đi đâu.
Cô nghĩ rằng mình đủ kiên cường quên được kế hoạch báo thù ác độc nghe từ miệng của Dương Thảo Nguyên và dì Thúy. Nhưng mỗi khi yên tĩnh, từng chữ nghe được lúc trước đều giống như kim đâm vào trái tim cô, đau đớn không gì sánh nổi.
Hạnh phúc vốn nhỏ nhoi lại vấy lên dấu vết của báo thù, khiến cô cảm thấy vừa buồn vừa nực cười.
Lúc ở ngày hội tuyển dụng, khi cô thao thao bất tuyệt trước mặt Trần Gia Huy, lòng anh nghĩ gì?
Oán hận, chán ghét, hay là thích thú?
Đêm tân hôn, thái độ của anh khác thường, nhưng chẳng qua vì cô là con gái của Ngô Ngọc Trâm, đối tượng anh báo thù mà thôi.
Sau đó, anh vội vã muốn chiếm đoạt cô, là bởi vì cô muốn ly hôn, sự việc nằm ngoài kiểm soát của anh. Hoặc là, anh cũng là một người không hạnh phúc, bị thù hận thao túng cả cuộc sống lẫn hôn nhân.
Ngô Huệ rũ mắt, vuốt Như Nguyệt: “Nếu đã không có ai yêu thương, sau này tao tự yêu thương chính mình là được.”
Đôi mắt đen gian xảo của Như Nguyệt nhìn cô, một lát sau, lại lén lén rụt vào trong mai rùa.
Ngô Huệ đi lang thang không mục đích quanh hành lang một vòng, không biết tại sao lại đến trước cửa phòng Ngô Ngọc Trâm.
Có một số việc, cô muốn biết được chân tướng sự việc, không cam lòng trở thành vật hi sinh mà chẳng biết gì thế này.
Ngô Huệ gõ cửa phòng, không có phản ứng. Cô gọi điện thoại cho Ngô Ngọc Trâm. Đầu kia, chuông kêu hồi lâu mới được nghe.
“Có việc gì?” Giọng Ngô Ngọc Trâm lạnh nhạt, có tiếng động lớn truyền tới.
Ngô Huệ căng thẳng: “Mẹ đang ở đâu? Con muốn hỏi mẹ chút chuyện.”
Ngô Ngọc Trâm trầm ngâm một lúc, mới nói: “Mẹ ở sòng bạc dưới tầng, con đến đây tìm mẹ đi.” Nói xong, Ngô Ngọc Trâm liền tắt điện thoại.
...
Ngô Huệ xuất hiện tại cửa sòng bạc, xung quanh liên tục truyền đến tiếng hò hét chói tai, trong sảnh, trên bàn sòng bạc bày đủ các loại đồng chip lấp lánh, một đám người hưng phấn vây quanh, một cảnh tượng xa hoa lãng phí.
Ngô Ngọc Trâm ngồi bên người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen, khí chất phi phàm, hai người không ngừng thì thầm với nhau, không khí hòa hợp, ngồi cùng bàn đều là những ông lão, mỗi người đều có một bạn gái trẻ trung xinh đẹp.
Ngô Huệ đi qua đám người náo nhiệt, đứng ở chỗ cách Ngô Ngọc Trâm không xa, lặng lẽ nhìn bà.
Ngô Ngọc Trâm cũng nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt tắt ngóm. Nhưng rất nhanh, Ngô Ngọc Trâm dịu dàng rỉ tai người đàn ông trung niên kia vài câu, đứng dậy đi về phía Ngô Huệ.
Hai người không nói gì, một trước một sau rời khỏi sòng bạc.
“Mẹ rất bận, có việc gì thì nói mau.”
Ngô Huệ ngước mắt, Ngô Ngọc Trâm mặc một bộ sườn xám màu đỏ, lộ đùi trắng nõn, gợi cảm quyến rũ, mặt trang điểm rất đậm, so với kiểu đơn giản xinh đẹp tối qua, giờ bà giống như một mỹ nữ nguy hiểm lại mê người.
“Mẹ nói cho con biết, mẹ có quan hệ gì với bố chồng con.” Ngô Huệ không vòng vo.
Ngô Ngọc Trâm mỉm cười: “Còn tưởng người đàn bà chua ngoa kia biết giữ mồm, hóa ra cũng chỉ như vậy.”
“Dương Thảo Nguyên nói mẹ cướp mất chồng của bà ta, hại bà ta nhà tan cửa nát.” Ngô Huệ nhìn thẳng bà.
“Nếu con đã tin lời bà ta nói, thì còn đến hỏi mẹ chẳng phải là uổng công vô ích à?”
Ngô Huệ hít sâu một hơi: “Con hi vọng nghe được sự thật từ mẹ.”
“Sự thật?” Ngô Ngọc Trâm cười lạnh, “Nếu mẹ nói sự thật không phải như con biết, thì con có tin không?”
“Mẹ nói là được, con tự biết phân biệt.”
“Con phân biệt như thế nào? Việc của mẹ không đến lượt con quản.”
Ngô Ngọc Trâm chạm vào cánh tay của Ngô Huệ, định đi ra khỏi sòng bạc.
Ngô Huệ đột ngột xoay người, nhìn bóng lưng của bà ta: “Hơn hai mươi năm trước, mẹ chen chân vào hôn nhân của bố, sau đó, mẹ lại đi phá hoại tình cảm của bố mẹ Trần Gia Huy, lẽ nào đời mẹ chỉ biết đi cướp chồng người khác thôi à...”