Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 51 ANH ĐỘT NHIÊN HÔN
CHƯƠNG 51: ANH ĐỘT NHIÊN HÔN
Ngô Huệ nhếch mép một cái, bước nhanh rời khỏi phòng khách, đi tới bãi đỗ xe lấy xe.
Khi cô đi ra khỏi nhà để xe liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy dựa vào bên cạnh một chiếc Hummer.
Bên tai anh đang nghe điện thoại di động, tay kia vẫy về phía lề đường, anh mặt âu phục, diện mạo rất hiên ngang.
Xe hỏng rồi sao?
Khoảnh khắc suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ngô Huệ phát hiện mình đã dừng xe bên cạnh Bùi Quốc Huy.
“Xe anh hỏng rồi sao?”
Cô mở cửa xe, đi tới bên cạnh chiếc Hummer của Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy thu hồi ánh mắt từ xa, trên mặt có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Ngô Huệ, nhíu mày do dự một chút: “Ít nhất là nửa tiếng nữa công ty bảo hiểm mới đến được, tôi vội về công ty, em đưa tôi một đoạn với.”
Ngô Huệ thăm dò nhìn đường lớn, chỗ này quả thật không dễ bắt xe.
Cô ngồi ở ghế lái, đợi Bùi Quốc Huy lên xe.
Kết quả Bùi Quốc Huy đi tới trước mặt cô, cách cửa sổ xe dịu dàng cười nói: “Đàn ông lái xe.”
Ngô Huệ không thể làm gì khác hơn là cởi dây an toàn ra, đổi sang ghế phụ.
Xe của cô tương đối tinh tế, Bùi Quốc Huy ngồi trong xe, toàn bộ không gian đều có vẻ chật chội.
Xe chạy như bay được một đoạn thì đột nhiên dừng ở ven đường.
Vẻ mặt Bùi Quốc Huy khẽ biến đổi, ngồi đó thản nhiên vô vị.
“Sao lại đậu xe ở đây?” Ngô Huệ nghi ngờ quay mặt nhìn anh.
Bùi Quốc Huy lại bỗng nhiên quay đầu lại, ôm mặt cô, nặng nề hôn xuống.
Nhất thời Ngô Huệ quên mất phản ứng, thân thể cứng còng ngồi trên ghế.
Nụ hôn của Bùi Quốc Huy rất đặc biệt, cọ vào khóe miệng cô một cái, sau đó mới tiến vào.
Vừa sâu nặng vừa dịu dàng, mang theo dòng điện lách tách.
Trong đầu Ngô Huệ hỗn loạn như pháo hoa nổ.
Nụ hôn này đến quá đột ngột, ngoài dự đoán, cho nên cô căn bản không có ý thức phản kháng.
Sau đó Bùi Quốc Huy buông cô ra, tiếp tục nhìn thẳng mà lái xe.
Giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngô Huệ ngồi cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía xa.
Bên trong xe vẫn duy trì im lặng mãi đến lúc tới dưới tầng công ty của Bùi Quốc Huy.
Anh mở cửa xe, trước khi xuống liền căn dặn: “Cảm ơn, lúc quay về đi chậm một chút.”
Anh vẫn cười dịu dàng như gió xuân, giống như tất cả vừa rồi chỉ là giấc mơ, sau đó cửa xe bị đóng lại.
Ngô Huệ vẫn còn ngồi bất động, không hề có tiêu cự mà nhìn chằm chằm về phía Bùi Quốc Huy rời đi.
Cô đưa tay sờ môi mình, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc cao vút lên mây.
Tại sao Bùi Quốc Huy lại bất ngờ hôn cô?
Ngô Huệ suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra được manh mối nào.
Ngoài cửa sổ xe đột nhiên truyền đến tiếng gõ.
Ngô Huệ hoàn hồn, hạ cửa sổ xe xuống nhìn cảnh sát giao thông đứng ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay với cô: “Cô ơi, chỗ này không cho phép đậu xe.”
“Vâng.” Ngô Huệ vội vàng xuống xe, đi vòng qua ghế tài xế.
Chỉ là cô đạp chân ga rất lâu cũng không thấy xe di chuyển, sốt sắng đến độ đầu đầy mồ hôi.
Đối diện với ánh mắt chất vấn của cảnh sát giao thông, Ngô Huệ chỉ đành lấy bằng lái trong ví ra cho anh ta xem.
“Hình như xe bị hỏng.” Ngô Huệ lúng túng đỏ mặt.
“Cô ơi, cô sống chết đạp phanh xe, xe có thể đi mới là lạ đấy!”
“Hả? Không phải chứ?”
Ngô Huệ nhìn theo ánh mắt của cảnh sát giao thông, quả nhiên mình đang giẫm phanh.
“Xin lỗi, giờ tôi đi ngay.”
Ngô Huệ xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ mà chui vào, cũng không tiện dừng lại, nhấn mạnh chân ga mà đi.
…
Ngô Huệ không có tâm tư quay về đi làm, lái xe loanh quanh trên đường.
Trong đầu loạn cào cào, cảm giác cả người rất không ổn.
Đèn báo điện thoại trên đầu xe vẫn đang hiện, Ngô Huệ cầm lấy, mở tin nhắn ra.
“Về lại công ty chưa?”
Là Bùi Quốc Huy gửi tới, nội dung bình thường nhưng lại khó giấu được sự quan tâm trong đó.
Nhưng sau khi xem tin nhắn xong, Ngô Huệ lại có vẻ càng phiền muộn hơn.
Cô hạ tất cả cửa sổ xe xuống để gió lạnh thổi ào vào.
Gió rét ập vào mặt cô, thổi loạn mái tóc dài của cô, đâm hơi rát.
Cô đột nhiên có chút không biết sau này phải đối mặt với Bùi Quốc Huy thế nào, bởi vì không đoán ra được suy nghĩ chân thật trong lòng anh.
Đàn ông hôn phụ nữ cũng chỉ có vài nguyên nhân.
Có thể là yêu, có thể là vì khao khát, cũng có thể là hứng thú nhất thời trỗi dậy.
Ngô Huệ chậm rãi đậu xe ở ven đường.
Tựa đầu vào lưng ghế, cho dù dùng cách gì cũng không thể khiến mình bình tĩnh lại được.
Cho dù Bùi Quốc Huy hôn cô là xuất phát từ mục đích gì, chuyện như vậy không được phép xảy ra giữa bọn họ.
Rất lâu, cô mới cầm lấy di động ở ghế phụ, trả lời lại tin nhắn.
“Anh Bùi, tôi vẫn luôn coi anh là bề trên rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.”
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Bùi Quốc Huy nói: “Bề trên sao? Là vậy ư?”
Ngô Huệ không trả lời anh, Bùi Quốc Huy cũng không gửi tin nhắn tới nữa.
Anh khôn khéo cỡ nào, chắc là hiểu ý tứ cô muốn biểu đạt.
Ngô Huệ xóa bỏ tin nhắn, tay ấn lên dãy số của anh, sau đó xóa bỏ số liên lạc.
…
Sau khi về công ty, Ngô Huệ liên tục làm việc đến khi trời tối.
Khi bụng cô réo gọi, ngẩng đầu khỏi máy tính cô mới phát hiện đã hơn chín giờ tối.
Cô tắt máy tính đi, cầm túi xách và áo khoác rời khỏi công ty.
Cơm trưa và cơm tối đều không ăn, lúc này bụng cô kháng nghị rất nghiêm trọng.
Ngô Huệ chạy xe đến trước một tiệm bánh mì rồi dừng lại, muốn vào đó mua chút bánh mì chống đói.
Cô mua một chút bánh quy sô-cô-la và sữa bò nóng, lúc quay lại xe, di động trong túi reo lên.
Ngô Huệ lôi ra xem, hiển thị số điện thoại cố định trong nhà của Ngô Hải.
Mỗi lần Ngô Hải nhớ cô sẽ gọi điện thoại cho cô.
Ngô Huệ cong khóe môi, ấn nút trả lời: “Hải?”
“Huệ, Hải lại bị bệnh, vừa rồi còn rất bình thường, nhưng nháy mắt một cái cả người đã ngã lăn trên đất.” Giọng nói thất thanh của người trông trẻ truyền đến: “Môi cậu ấy tái nhợt, nói năng mê sảng, tôi phải làm sao? Tôi sợ…”
Túi bánh bích quy và sữa bò trong tay Ngô Huệ rơi bộp một tiếng xuống đất, sữa loang lổ dưới nền.
“Trước đó không phải vẫn rất tốt sao?”
Ngô Huệ cố gắng trấn an trong lòng: “Tủ đầu giường có thuốc anh ấy uống, thím đừng vội, cháu sẽ về ngay.”
“Vừa cho cậu ấy uống rồi, nhưng căn bản không có hiệu quả, Hải vẫn ôm ngực kêu đau, sắc mặt cũng rất khó coi…”
“Thím gọi cấp cứu ngay đi, cháu sẽ về nhanh thôi.”
Ngô Huệ vào trong xe, ngay cả dây an toàn cũng không thắt, nhấn chân ga hết cỡ.
Cô không ngừng tăng tốc độ, vội vàng dành ra một tay để gọi điện thoại cho Trần Gia Huy.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu không ai nghe máy, Ngô Huệ nắm chặt tay lái, sốt ruột đến mức cổ họng khô khốc, mãi đến khi có một giọng nữ dịu dàng chuyên nghiệp: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin quý khách gọi lại sau.”
Điện thoại trong phòng làm việc của Trần Gia Huy đang bận.
Ngô Huệ đổi sang gọi điện thoại cố định ở biệt thự Thanh Thủy, là người trông trẻ nghe điện thoại.
“Sáng sớm cậu chủ đã ra ngoài vẫn chưa về, cô chủ, cô tìm cậu chủ sao?”
“Nếu cậu chủ về nhà, chị bảo anh ấy trả lời điện thoại tôi, nói với anh ấy Ngô Hải vào viện.”
Tắt máy xong, Ngô Huệ lại gọi điện cho Trần Gia Huy, vẫn ở trạng thái không ai nghe máy.
Ngô Huệ không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc, trên trán có mồ hôi giọt vào mắt, đau xót.
Xe lái vào khu nhà cũ, cô tháo tai nghe xuống, ném di động ở bên cạnh.
Xe cứu thương phát ra tiếng còi báo dưới tầng.
Ngô Huệ liếc nhìn nhân viên y tế đưa cáng cứu thương từ thang máy đi ra.
Ngô Hải nằm trên đó, ngoài miệng là bình oxy, người trông trẻ tỏ vẻ lo lắng đi theo phía sau.
“Hải!” Ngô Huệ xông lên trước nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Ngô Hải.
Ý thức của Ngô Hải có chút mờ nhạt, từ từ mở mắt: “Huệ… Huệ…”
“Hải đừng sợ, em ở đây!”
Ngô Huệ ngồi lên xe cứu thương, không rời một tấc mà canh chừng bên cạnh Ngô Hải.
Ngô Hải cong khóe môi, lông mi cong chớp hai cái, sau đó yên tâm nhắm hai mắt lại.
…
Người ở bệnh viện ra ra vào vào, có vẻ vô cùng hỗn loạn.
Tiếng bánh xe cứu thương lộc cộc đập vào tai Ngô Huệ, mùi thuốc sát trùng khiến miệng cô càng đắng.
Ngô Huệ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đồ thị điện tâm đồ, lòng cũng lên xuống theo đó.
Để khắc phục sự sợ hãi, cô chỉ đành bóp chặt lấy bắp đùi.
Ngô Hải bị đẩy vào phòng cấp cứu, y tá ngăn Ngô Huệ lại, ngọn đèn phản chiếu sắc mặt trắng bệch của cô.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm ánh đèn sáng trên đỉnh đầu, ngây ngốc một chút rồi đột nhiên xoay người chạy ra phía ngoài.
Khu phòng bệnh lớn như vậy, không có gì ngoài mấy chiếc đèn u ám ở hành lang và chỗ cầu thang, những nơi khác tối thui.
Đầu Ngô Huệ đầy mô hôi, chạy đến phòng làm việc chuẩn đoán khoa tim ở tầng hai.
Trong hành lang yên tĩnh, tất cả cửa lớn của phòng làm việc hai bên đều đóng chặt.
Ngô Huệ tiến lên gõ cửa phòng làm việc khoa tim, tiếng vang cực lớn quanh quẩn không dứt giữa hành lang, cô ngang bướng không chịu dừng lại.
“Tan việc cả rồi, đâu có bác sĩ ở đây!”
Một bảo vệ tuần tra từng tầng đi qua, không đành lòng thấy cô như vậy liền mở miệng nhắc nhở.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, cô chỉ là không muốn dễ dàng từ bỏ mà thôi…
Cô lại chạy đến phòng cấp cứu, gõ cửa phòng nghỉ của bác sĩ phụ trách.
Người mở cửa là bác sĩ tập sự đeo kính gọng đen, vẻ mặt khốn đốn, hiển nhiên là bị đánh thức.
“Xin hãy nói cho tôi biết, chủ nhiệm Lâu có ở bệnh viện không?”
Bác sĩ tập sự không vui mà nhíu mày: “Sao bác sĩ Lâu có thể trực đêm chứ.”
Ngô Huệ cắn môi dưới, không thể không mềm mỏng lại: “Anh tôi bị bệnh tim đột phát, trước đây vẫn là chủ nhiệm Lâu theo dõi, anh có cách liên lạc với cô ấy không?”
Bác sĩ tập sự quét mắt nhìn cô, như nghe thấy chuyện vô cùng nực cười.
“Sao vậy?” Ngô Huệ không hiểu ý anh ta.
“Nếu mỗi người đến khám bệnh đều có thể chỉ mặt gọi tên đòi bác sĩ Lâu thì làm sao cô ấy có thể giải quyết nổi? Bệnh viện còn cần những bác sĩ khác làm gì?”
Ngô Huệ quýnh lên, móng tay cũng cắm vào lòng bàn tay, cô nhìn thẳng vào ánh mắt giễu cợt của bác sĩ tập sự: “Tôi không cần phải lừa anh, không tin lát nữa lúc anh gọi điện thoại có thể hỏi cô ấy.”
“Nếu hai người đã quen như vậy thì sao cô không tự mình gọi điện đi?”
“Cô ấy chỉ để lại số điện thoại phòng làm việc cho tôi, còn về số di động… tôi không có.”
“Vậy thì có gì để nói nữa!”
Bác sĩ tập sự liếc mắt nhìn Ngô Huệ, không vui mà xua tay: “Tôi phải đi kiểm tra phòng rồi, cô mau đi đi.”
Nghĩ đến Ngô Hải vẫn trong phòng phẫu thuật chưa biết sống chết, Ngô Huệ chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu để nhìn anh ta.
“Cho dù cô đứng đến chết ở đây cũng vô ích, không giúp nổi cô.”
Bác sĩ tập sự cầm cặp bệnh lý, lách qua Ngô Huệ mà đi ra ngoài.
Ngô Huệ ra khỏi phòng nghỉ, gió lạnh thổi giá buốt mới phát hiện sau lưng đã ướt hết.
Cô cầm di động lên, nhìn số điện thoại đã gọi vô số lần kia.
Sau khi gọi cô không hề nghe thấy giọng nói mong đợi mà là một giọng nữ ngọt ngào: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Ngô Huệ nhếch mép một cái, bước nhanh rời khỏi phòng khách, đi tới bãi đỗ xe lấy xe.
Khi cô đi ra khỏi nhà để xe liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy dựa vào bên cạnh một chiếc Hummer.
Bên tai anh đang nghe điện thoại di động, tay kia vẫy về phía lề đường, anh mặt âu phục, diện mạo rất hiên ngang.
Xe hỏng rồi sao?
Khoảnh khắc suy nghĩ này vừa xuất hiện, Ngô Huệ phát hiện mình đã dừng xe bên cạnh Bùi Quốc Huy.
“Xe anh hỏng rồi sao?”
Cô mở cửa xe, đi tới bên cạnh chiếc Hummer của Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy thu hồi ánh mắt từ xa, trên mặt có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Ngô Huệ, nhíu mày do dự một chút: “Ít nhất là nửa tiếng nữa công ty bảo hiểm mới đến được, tôi vội về công ty, em đưa tôi một đoạn với.”
Ngô Huệ thăm dò nhìn đường lớn, chỗ này quả thật không dễ bắt xe.
Cô ngồi ở ghế lái, đợi Bùi Quốc Huy lên xe.
Kết quả Bùi Quốc Huy đi tới trước mặt cô, cách cửa sổ xe dịu dàng cười nói: “Đàn ông lái xe.”
Ngô Huệ không thể làm gì khác hơn là cởi dây an toàn ra, đổi sang ghế phụ.
Xe của cô tương đối tinh tế, Bùi Quốc Huy ngồi trong xe, toàn bộ không gian đều có vẻ chật chội.
Xe chạy như bay được một đoạn thì đột nhiên dừng ở ven đường.
Vẻ mặt Bùi Quốc Huy khẽ biến đổi, ngồi đó thản nhiên vô vị.
“Sao lại đậu xe ở đây?” Ngô Huệ nghi ngờ quay mặt nhìn anh.
Bùi Quốc Huy lại bỗng nhiên quay đầu lại, ôm mặt cô, nặng nề hôn xuống.
Nhất thời Ngô Huệ quên mất phản ứng, thân thể cứng còng ngồi trên ghế.
Nụ hôn của Bùi Quốc Huy rất đặc biệt, cọ vào khóe miệng cô một cái, sau đó mới tiến vào.
Vừa sâu nặng vừa dịu dàng, mang theo dòng điện lách tách.
Trong đầu Ngô Huệ hỗn loạn như pháo hoa nổ.
Nụ hôn này đến quá đột ngột, ngoài dự đoán, cho nên cô căn bản không có ý thức phản kháng.
Sau đó Bùi Quốc Huy buông cô ra, tiếp tục nhìn thẳng mà lái xe.
Giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngô Huệ ngồi cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía xa.
Bên trong xe vẫn duy trì im lặng mãi đến lúc tới dưới tầng công ty của Bùi Quốc Huy.
Anh mở cửa xe, trước khi xuống liền căn dặn: “Cảm ơn, lúc quay về đi chậm một chút.”
Anh vẫn cười dịu dàng như gió xuân, giống như tất cả vừa rồi chỉ là giấc mơ, sau đó cửa xe bị đóng lại.
Ngô Huệ vẫn còn ngồi bất động, không hề có tiêu cự mà nhìn chằm chằm về phía Bùi Quốc Huy rời đi.
Cô đưa tay sờ môi mình, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc cao vút lên mây.
Tại sao Bùi Quốc Huy lại bất ngờ hôn cô?
Ngô Huệ suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra được manh mối nào.
Ngoài cửa sổ xe đột nhiên truyền đến tiếng gõ.
Ngô Huệ hoàn hồn, hạ cửa sổ xe xuống nhìn cảnh sát giao thông đứng ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay với cô: “Cô ơi, chỗ này không cho phép đậu xe.”
“Vâng.” Ngô Huệ vội vàng xuống xe, đi vòng qua ghế tài xế.
Chỉ là cô đạp chân ga rất lâu cũng không thấy xe di chuyển, sốt sắng đến độ đầu đầy mồ hôi.
Đối diện với ánh mắt chất vấn của cảnh sát giao thông, Ngô Huệ chỉ đành lấy bằng lái trong ví ra cho anh ta xem.
“Hình như xe bị hỏng.” Ngô Huệ lúng túng đỏ mặt.
“Cô ơi, cô sống chết đạp phanh xe, xe có thể đi mới là lạ đấy!”
“Hả? Không phải chứ?”
Ngô Huệ nhìn theo ánh mắt của cảnh sát giao thông, quả nhiên mình đang giẫm phanh.
“Xin lỗi, giờ tôi đi ngay.”
Ngô Huệ xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ mà chui vào, cũng không tiện dừng lại, nhấn mạnh chân ga mà đi.
…
Ngô Huệ không có tâm tư quay về đi làm, lái xe loanh quanh trên đường.
Trong đầu loạn cào cào, cảm giác cả người rất không ổn.
Đèn báo điện thoại trên đầu xe vẫn đang hiện, Ngô Huệ cầm lấy, mở tin nhắn ra.
“Về lại công ty chưa?”
Là Bùi Quốc Huy gửi tới, nội dung bình thường nhưng lại khó giấu được sự quan tâm trong đó.
Nhưng sau khi xem tin nhắn xong, Ngô Huệ lại có vẻ càng phiền muộn hơn.
Cô hạ tất cả cửa sổ xe xuống để gió lạnh thổi ào vào.
Gió rét ập vào mặt cô, thổi loạn mái tóc dài của cô, đâm hơi rát.
Cô đột nhiên có chút không biết sau này phải đối mặt với Bùi Quốc Huy thế nào, bởi vì không đoán ra được suy nghĩ chân thật trong lòng anh.
Đàn ông hôn phụ nữ cũng chỉ có vài nguyên nhân.
Có thể là yêu, có thể là vì khao khát, cũng có thể là hứng thú nhất thời trỗi dậy.
Ngô Huệ chậm rãi đậu xe ở ven đường.
Tựa đầu vào lưng ghế, cho dù dùng cách gì cũng không thể khiến mình bình tĩnh lại được.
Cho dù Bùi Quốc Huy hôn cô là xuất phát từ mục đích gì, chuyện như vậy không được phép xảy ra giữa bọn họ.
Rất lâu, cô mới cầm lấy di động ở ghế phụ, trả lời lại tin nhắn.
“Anh Bùi, tôi vẫn luôn coi anh là bề trên rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.”
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Bùi Quốc Huy nói: “Bề trên sao? Là vậy ư?”
Ngô Huệ không trả lời anh, Bùi Quốc Huy cũng không gửi tin nhắn tới nữa.
Anh khôn khéo cỡ nào, chắc là hiểu ý tứ cô muốn biểu đạt.
Ngô Huệ xóa bỏ tin nhắn, tay ấn lên dãy số của anh, sau đó xóa bỏ số liên lạc.
…
Sau khi về công ty, Ngô Huệ liên tục làm việc đến khi trời tối.
Khi bụng cô réo gọi, ngẩng đầu khỏi máy tính cô mới phát hiện đã hơn chín giờ tối.
Cô tắt máy tính đi, cầm túi xách và áo khoác rời khỏi công ty.
Cơm trưa và cơm tối đều không ăn, lúc này bụng cô kháng nghị rất nghiêm trọng.
Ngô Huệ chạy xe đến trước một tiệm bánh mì rồi dừng lại, muốn vào đó mua chút bánh mì chống đói.
Cô mua một chút bánh quy sô-cô-la và sữa bò nóng, lúc quay lại xe, di động trong túi reo lên.
Ngô Huệ lôi ra xem, hiển thị số điện thoại cố định trong nhà của Ngô Hải.
Mỗi lần Ngô Hải nhớ cô sẽ gọi điện thoại cho cô.
Ngô Huệ cong khóe môi, ấn nút trả lời: “Hải?”
“Huệ, Hải lại bị bệnh, vừa rồi còn rất bình thường, nhưng nháy mắt một cái cả người đã ngã lăn trên đất.” Giọng nói thất thanh của người trông trẻ truyền đến: “Môi cậu ấy tái nhợt, nói năng mê sảng, tôi phải làm sao? Tôi sợ…”
Túi bánh bích quy và sữa bò trong tay Ngô Huệ rơi bộp một tiếng xuống đất, sữa loang lổ dưới nền.
“Trước đó không phải vẫn rất tốt sao?”
Ngô Huệ cố gắng trấn an trong lòng: “Tủ đầu giường có thuốc anh ấy uống, thím đừng vội, cháu sẽ về ngay.”
“Vừa cho cậu ấy uống rồi, nhưng căn bản không có hiệu quả, Hải vẫn ôm ngực kêu đau, sắc mặt cũng rất khó coi…”
“Thím gọi cấp cứu ngay đi, cháu sẽ về nhanh thôi.”
Ngô Huệ vào trong xe, ngay cả dây an toàn cũng không thắt, nhấn chân ga hết cỡ.
Cô không ngừng tăng tốc độ, vội vàng dành ra một tay để gọi điện thoại cho Trần Gia Huy.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu không ai nghe máy, Ngô Huệ nắm chặt tay lái, sốt ruột đến mức cổ họng khô khốc, mãi đến khi có một giọng nữ dịu dàng chuyên nghiệp: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin quý khách gọi lại sau.”
Điện thoại trong phòng làm việc của Trần Gia Huy đang bận.
Ngô Huệ đổi sang gọi điện thoại cố định ở biệt thự Thanh Thủy, là người trông trẻ nghe điện thoại.
“Sáng sớm cậu chủ đã ra ngoài vẫn chưa về, cô chủ, cô tìm cậu chủ sao?”
“Nếu cậu chủ về nhà, chị bảo anh ấy trả lời điện thoại tôi, nói với anh ấy Ngô Hải vào viện.”
Tắt máy xong, Ngô Huệ lại gọi điện cho Trần Gia Huy, vẫn ở trạng thái không ai nghe máy.
Ngô Huệ không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc, trên trán có mồ hôi giọt vào mắt, đau xót.
Xe lái vào khu nhà cũ, cô tháo tai nghe xuống, ném di động ở bên cạnh.
Xe cứu thương phát ra tiếng còi báo dưới tầng.
Ngô Huệ liếc nhìn nhân viên y tế đưa cáng cứu thương từ thang máy đi ra.
Ngô Hải nằm trên đó, ngoài miệng là bình oxy, người trông trẻ tỏ vẻ lo lắng đi theo phía sau.
“Hải!” Ngô Huệ xông lên trước nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Ngô Hải.
Ý thức của Ngô Hải có chút mờ nhạt, từ từ mở mắt: “Huệ… Huệ…”
“Hải đừng sợ, em ở đây!”
Ngô Huệ ngồi lên xe cứu thương, không rời một tấc mà canh chừng bên cạnh Ngô Hải.
Ngô Hải cong khóe môi, lông mi cong chớp hai cái, sau đó yên tâm nhắm hai mắt lại.
…
Người ở bệnh viện ra ra vào vào, có vẻ vô cùng hỗn loạn.
Tiếng bánh xe cứu thương lộc cộc đập vào tai Ngô Huệ, mùi thuốc sát trùng khiến miệng cô càng đắng.
Ngô Huệ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đồ thị điện tâm đồ, lòng cũng lên xuống theo đó.
Để khắc phục sự sợ hãi, cô chỉ đành bóp chặt lấy bắp đùi.
Ngô Hải bị đẩy vào phòng cấp cứu, y tá ngăn Ngô Huệ lại, ngọn đèn phản chiếu sắc mặt trắng bệch của cô.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm ánh đèn sáng trên đỉnh đầu, ngây ngốc một chút rồi đột nhiên xoay người chạy ra phía ngoài.
Khu phòng bệnh lớn như vậy, không có gì ngoài mấy chiếc đèn u ám ở hành lang và chỗ cầu thang, những nơi khác tối thui.
Đầu Ngô Huệ đầy mô hôi, chạy đến phòng làm việc chuẩn đoán khoa tim ở tầng hai.
Trong hành lang yên tĩnh, tất cả cửa lớn của phòng làm việc hai bên đều đóng chặt.
Ngô Huệ tiến lên gõ cửa phòng làm việc khoa tim, tiếng vang cực lớn quanh quẩn không dứt giữa hành lang, cô ngang bướng không chịu dừng lại.
“Tan việc cả rồi, đâu có bác sĩ ở đây!”
Một bảo vệ tuần tra từng tầng đi qua, không đành lòng thấy cô như vậy liền mở miệng nhắc nhở.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, cô chỉ là không muốn dễ dàng từ bỏ mà thôi…
Cô lại chạy đến phòng cấp cứu, gõ cửa phòng nghỉ của bác sĩ phụ trách.
Người mở cửa là bác sĩ tập sự đeo kính gọng đen, vẻ mặt khốn đốn, hiển nhiên là bị đánh thức.
“Xin hãy nói cho tôi biết, chủ nhiệm Lâu có ở bệnh viện không?”
Bác sĩ tập sự không vui mà nhíu mày: “Sao bác sĩ Lâu có thể trực đêm chứ.”
Ngô Huệ cắn môi dưới, không thể không mềm mỏng lại: “Anh tôi bị bệnh tim đột phát, trước đây vẫn là chủ nhiệm Lâu theo dõi, anh có cách liên lạc với cô ấy không?”
Bác sĩ tập sự quét mắt nhìn cô, như nghe thấy chuyện vô cùng nực cười.
“Sao vậy?” Ngô Huệ không hiểu ý anh ta.
“Nếu mỗi người đến khám bệnh đều có thể chỉ mặt gọi tên đòi bác sĩ Lâu thì làm sao cô ấy có thể giải quyết nổi? Bệnh viện còn cần những bác sĩ khác làm gì?”
Ngô Huệ quýnh lên, móng tay cũng cắm vào lòng bàn tay, cô nhìn thẳng vào ánh mắt giễu cợt của bác sĩ tập sự: “Tôi không cần phải lừa anh, không tin lát nữa lúc anh gọi điện thoại có thể hỏi cô ấy.”
“Nếu hai người đã quen như vậy thì sao cô không tự mình gọi điện đi?”
“Cô ấy chỉ để lại số điện thoại phòng làm việc cho tôi, còn về số di động… tôi không có.”
“Vậy thì có gì để nói nữa!”
Bác sĩ tập sự liếc mắt nhìn Ngô Huệ, không vui mà xua tay: “Tôi phải đi kiểm tra phòng rồi, cô mau đi đi.”
Nghĩ đến Ngô Hải vẫn trong phòng phẫu thuật chưa biết sống chết, Ngô Huệ chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu để nhìn anh ta.
“Cho dù cô đứng đến chết ở đây cũng vô ích, không giúp nổi cô.”
Bác sĩ tập sự cầm cặp bệnh lý, lách qua Ngô Huệ mà đi ra ngoài.
Ngô Huệ ra khỏi phòng nghỉ, gió lạnh thổi giá buốt mới phát hiện sau lưng đã ướt hết.
Cô cầm di động lên, nhìn số điện thoại đã gọi vô số lần kia.
Sau khi gọi cô không hề nghe thấy giọng nói mong đợi mà là một giọng nữ ngọt ngào: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.”