Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 48 CON CHÚNG TA CÒN SỐNG CÓ LẼ CŨNG NĂM TUỔI RỒI
CHƯƠNG 48: CON CHÚNG TA CÒN SỐNG CÓ LẼ CŨNG NĂM TUỔI RỒI
Dương Thanh Ngân nhắm chặt mắt tựa vào cái cột trên sân khấu, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy mình, bả vai run run.
Hắn im lặng nhìn xuống khuôn mặt xinh xắn của cô ta, ngồi trong gió một hồi lâu.
Lông mi Dương Thanh Ngân chớp chớp hai cái, run run mở mắt.
Cô ta ngẩng cổ, nhìn dáng người đàn ông đứng trước mắt, đôi mắt mơ hồ lóe lên một cái, khóe miệng ẩn giấu một nụ cười nhạt: “Huy, đúng là anh sao? Có phải em đang mơ không?”
Trần Gia Huy nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh nhìn cô chằm chằm không nói gì.
Dương Thanh Ngân bám lấy cái cột lảo đảo đứng dậy: “Huy đã nói không muốn thấy mình nữa, sao có thể là anh ấy...”
Nói xong hai đầu gối cô ta mềm nhũn ra, cả người không có sức nghiêng về phía trước, đâm sầm vào một lồng ngực ấm áp.
“Huy, Huy, đúng là anh sao?” Dương Thanh Ngân ngạc nhiên thốt lên, hai tay bưng lấy mặt của Trần Gia Huy, nước mắt bỗng nhiên trào ra: “Anh đừng giận em nữa được không? Em sai rồi, em không nên để anh bị tổn thương.”
“Anh đưa em về.”
Trần Gia Huy tránh ánh mắt cô ta, dìu cô ta về phía xe.
“Không, em không muốn về.”
Dương Thanh Ngân ra sức muốn đẩy hắn ra: “Ngoại trừ nơi có Huy, nơi nào em cũng không muốn đi!”
“Muộn như vậy em còn chưa về, chồng em sẽ lo lắng đó.”
“Chồng...” Dương Thanh Ngân thốt ra một cách giễu cợt, sau đó vẻ mặt đột nhiên đau buồn, cô ta chậm rãi chớp mắt: “Nếu như trước kia chúng ta kết hôn, con chúng ta có lẽ cũng năm tuổi rồi nhỉ?”
Trần Gia Huy giật mình, bỗng giữ chặt lấy vai cô ta: “Em có ý gì?”
“Đau!” Dương Thanh Ngân khó chịu kêu lên, khóe mắt ửng đỏ: “Huy, đừng mạnh tay như vậy, anh làm em đau đó.”
Trần Gia Huy nhìn vẻ mặt mềm yếu như năm năm trước của cô ta, lồng ngực căng đau, cổ họng khô rát khó chịu.
“Em vừa nói cái gì?”
“Em không nói gì cả?” Khóe môi Dương Thanh Ngân nhếch lên ngạc nhiên, sau đó lại ngẩn ngơ nói: “À, con à, con của tôi và Huy, nếu như trước đây tôi không đi phá thai, thì bây giờ có con cao bằng này rồi!”
Dương Thanh Ngân ra hiệu rạch một cái chỗ đùi của mình, nấc cụt một cái, rồi cười khanh khách.
Trần Gia Huy ngẩn ngơ nhìn cánh tay so bên thắt lưng của cô ta, một lát sau, vành mắt đỏ lên: “Tại sao...” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt mông lung của cô ta, vẻ mặt cứng đờ hỏi cô ta: “Tại sao không nói với anh?”
“Nói với anh có tác dụng sao?” Dương Thanh Ngân cười đau khổ, ngón trỏ chỉ Trần Gia Huy: “Huy, năm đó anh còn trẻ như vậy, vốn dĩ không hiểu cái gì. Em rất sợ, chỉ có thể nhờ anh rể đưa đi làm phẫu thuật.”
Trần Gia Huy nhìn cô ta khiếp sợ, dường như lúc đó tim ngừng đập.
“Em nói... bố anh, ông ấy... biết...”
Dương Thanh Ngân gật đầu, giọt nước mắt trượt xuống, cô đưa mu bàn tay lên lau.
“Sau khi biết mình mang thai em rất sợ hãi, em không dám nói với chị gái, với tính cách của chị ấy ai cũng biết. Em đi tìm anh rể, hy vọng anh ấy có thể giúp em, không ngờ...”
Dương Thanh Ngân nghẹn ngào không nói gì, nụ cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt khiến cho người ta thương xót.
“Anh rể ngay lập tức gọi cho bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện tốt nhất thành phố Xuân Sơn sắp xếp làm phẫu thuật cho em, em muốn giữ đứa bé lại, anh ấy không những không đồng ý mà còn rất tức giận, anh ấy nói... chúng ta là quan hệ bề trên và bề dưới, không thể được...”
Dương Thanh Ngân khóc, vuốt khuôn mặt của Trần Gia Huy: “Huy, anh biết không? Anh rể nói cả đời anh ấy cũng không nhận chúng ta, thực ra chúng ta không hề có quan hệ máu mủ không phải sao?”
“Vậy sao trước đây không nói với anh? Anh có thể thuyết phục bố và còn có thể giữ lại con của chúng ta...”
Trần Gia Huy đau xót khẽ gào lên.
Nghĩ đến đứa bé vốn dĩ có thể sinh ra đó, trong lòng hắn không thể đè nén được nỗi đau.
“Quan hệ vợ chồng giữa anh rể và chị em chỉ là danh nghĩa, anh là sự ràng buộc duy nhất duy trì tình trạng bây giờ của họ, nếu như đến anh cũng không nghe lời, vậy chị gái... em không hy vọng vì em mà khiến gia đình anh tan nát.”
Dương Thanh Ngân hít một hơi sâu: “Hơn nữa muốn trách thì chỉ có thể trách một mình em, khi vứt bỏ đứa con đã không quan tâm đến cảm nhận của anh, sau này nghe theo sắp xếp của bố, có lẽ chính vì quá yếu đuối muốn trốn tránh thôi. Huy, có thể chúng ta có duyên không có phận, may mắn là gia đình anh hạnh phúc mỹ mãn hơn em, Huệ là một cô gái tốt đáng được anh trân trọng.”
“Cho nên em thấy anh hạnh phúc hơn em sao?”
Trong mắt Trần Gia Huy hằn lên rất nhiều tia máu, nhìn cô dữ dằn: “Sao em lại nghĩ rằng anh hạnh phúc hơn em chứ?”
Dương Thanh Ngân nghe thấy âm lượng của Trần Gia Huy đột nhiên cất cao, khiến cô giật mình, lập tức đưa tay muốn ôm hắn: “Huy...”
“Đừng động vào anh!”
Trần Gia Huy đẩy tay cô ra, nhìn cô, từ từ lùi lại, quay người lên xe.
“Huy!”
Dương Thanh Ngân vội vàng đuổi theo, đập đập vào cửa xe, nước mắt giàn giụa: “Huy, Huy...”
Trần Gia Huy khóa trái cửa ngồi trong xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, tầm nhìn dần dần mập mờ một khoảng.
Thì ra suýt chút nữa hắn được làm bố rồi, vì sự yếu đuối của cô ta mà chết yểu rồi...
Bên ngoài Dương Thanh Ngân khóc thất thanh, âm thanh chua xót không chịu nổi: “Huy, anh nghe em giải thích được không?”
Trần Gia Huy khởi động xe không nhìn cô ta lấy một cái, đạp ga phóng vút đi.
“Huy!”
Nhìn qua kính chiếu hậu, hình bóng Dương Thanh Ngân chạy băng băng càng lúc càng nhỏ bé, dần dần bị bóng tối bao trùm.
Trần Gia Huy nhìn chòng chọc mặt đường, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống.
...
Ngô Huệ đi ra khỏi nhà hàng, không có ý định về nhà luôn.
Cô lảo đảo đi trên phố.
Sau một hồi, dừng lại trước cửa một nhà hàng hạng sang, cô nhìn một khuôn mặt quen thuộc.
Bùi Quốc Huy đối diện cô, đứng bên cạnh cánh cửa kính nhà hàng đang nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng chẹp miệng.
Hình như tâm trạng của anh không tốt lắm, chau mày, từ đầu tới cuối không giãn ra.
Dường như đã cảm thấy được ánh mắt của Ngô Huệ, Bùi Quốc Huy ngước mắt quay sang...
Ngô Huệ cười nhạt gật đầu chào hỏi với anh.
Một lúc sau anh lại đi nhanh tới chỗ cô.
Bùi Quốc Huy mặc áo khoác ngoài ca-rô mà xanh xám, bên trong là âu phục màu đen, thân hình cao lớn mà kiệt xuất, mặt mũi sâu sắc, sau khi lại gần, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Đợi lát có việc gì không?”
Ngô Huệ nhất thời không hiểu dụng ý của anh, bề ngoài sững sờ nhìn anh.
Nụ cười điềm đạm của Bùi Quốc Huy có thêm chút hiền hậu: “Tôi hẹn người ta ăn cơm, nhưng bị người ta cho leo cây rồi.”
Ngô Huệ hiểu luôn ý của anh, anh ấy hy vọng mình có thể làm người đi cùng với anh?
Người đi cùng đã lỡ hẹn rồi, vậy vẻ mặt không vui khi nãy có thể lý giải rồi.
Chỉ là trong trường hợp bình thường, bình thường vợ là người đi cùng của mình.
“Bà xã của anh có lẽ rất nhiều người biết mà?” Ngô Huệ cười nhạt, không nhận lời.
Bùi Quốc Huy nhìn ra được sự lo lắng của cô, nụ cười càng thêm thong dong: “Người đồng hành tối nay của tôi là trưởng phòng đối ngoại, rất nhiều người đã nghe qua cái tên Thanh Ngân, nhưng người biết cô ấy là bà xã của tôi cũng không nhiều.”
Bùi Quốc Huy nói như vậy, Ngô Huệ lại có cảm giác như tiểu nhân gặp quân tử, nhất thời không biết nói gì nữa.
“Nghe nói món điểm tâm của nhà hàng này rất ngon, không ăn thử sao?”
Bùi Quốc Huy thản nhiên đứng ở đó, không thúc giục cô.
Nghĩ đến việc rất nhiều lần Bùi Quốc Huy giúp mình, báo đáp một lần cũng là nên.
Ngô Huệ nói với Bùi Quốc Huy: “Nếu như chút nữa tôi biểu hiện không tốt, anh không được phép cười tôi.”
Ý nghĩa khác của câu này, cô đã nhận lời.
Bùi Quốc Huy vẻ mặt tươi cười nhìn vẻ mặt lộ vẻ căng thẳng của cô: “Yên tâm đi, có tôi đây rồi.”
Ngô Huệ cười gượng.
Bùi Quốc Huy chậm rãi bước đến bên cạnh cô, đỡ lấy vai cô tỉnh bơ như không: “Đi thôi.”
Ngô Huệ liếc nhìn tay của anh đặt trên vai mình, khớp xương rõ ràng, thon dài đều đặn, hành động của anh rất tự nhiên, khiến cô không thể nói ra bất cứ lời từ chối nào phá hỏng bầu không khí, chỉ có thể mặc anh kéo mình vào trong.
...
Người có hẹn cùng Bùi Quốc Huy là một đôi vợ chồng người Pháp.
Người phụ nữ gật đầu nhiệt tình với Ngô Huệ, sau đó nói mấy câu mà cô không hiểu với Bùi Quốc Huy.
“...”
Ngô Huệ hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có thể gật đầu cười nhạt.
Bùi Quốc Huy nhìn Ngô Huệ một cái, cũng cười trả lời một câu tiếng Pháp.
Ngô Huệ không rõ anh nói gì, vì không làm hỏng bầu không khí chỉ có thể phối hợp cười khéo.
Qua một lúc, nhân lúc hai vợ chồng đó không để ý, cô mới dùng ánh mắt im lặng hỏi Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy rót thêm nước hoa quả vào cốc của cô: “Họ nói em rất đáng yêu, dáng người rất xinh đẹp.”
Ngô Huệ nhận lấy cái cốc: “Nói lời cảm ơn với họ giúp tôi.”
Bùi Quốc Huy cười tươi quay đầu nói với đôi vợ chồng đó.
Sau đó bọn họ dường như hiểu ý nhau cùng nở nụ cười.
Sau khi ăn xong, đôi vợ chồng gười Pháp đó có chuyện xin về trước.
Bùi Quốc Huy vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, áo khoác ngoài khác trên thành ghế, mắt anh hơi ửng hồng, mắt nhắm lại, ngón tay nắn bóp thái dương, có lẽ là uống nhiều rượu.
Ngô Huệ thấy anh không có ý muốn rời đi, cô cũng không tiện nói gì.
Nhìn anh hình như đang đau đầu, gọi bồi bàn pha một cốc trà mang tới.
“Có phải em vội về nhà không?”
Bùi Quốc Huy bỗng nhiên mở mắt nhìn cô, có lẽ là do say rượu, ánh mắt của anh càng sâu hơn: “Tôi đưa em về nhé.”
Nói xong anh đưa tay lấy áo khoác.
Ngô Huệ thấy bước chân của anh lảo đảo, sợ anh ngã nhanh chóng tới đỡ, lại không ngờ khuỷu tay đang gập của anh chạm vào ngực cô.
Phần mềm mại bị chạm nhẹ như bị điện giật, Ngô Huệ lập tức buông anh ra.
Có lẽ nghĩ đến hai lần đã xảy ra trước đây, mặt Ngô Huệ nóng ran lên.
Bùi Quốc Huy hình như không biết nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Không... không có gì...” Ngô Huệ thấy anh không phải giả vờ, thở phào nhẹ nhõm: “Ngồi lại một lát đi.”
“Em không vội sao?”
“Đợi anh uống chút trà rồi đi cũng không sao.”
Bùi Quốc Huy ngồi lại một lần nữa, bồi bàn vẫn chưa tới, không gian lập tức rơi vào im lặng.
Ngô Huệ sợ bầu không khí nguội lạnh quá, đành phải tìm chuyện để nói: “Tiếng Pháp của anh nói rất tốt, có phải đã từng ở Pháp rồi không?”
Bùi Quốc Huy ngước mắt, giọng điệu có vẻ không tập trung: “Tôi chưa từng ở đó.”
Bộ dạng anh nói chuyện vừa rồi rất thành thạo, giọng điệu giống như người Pháp, nhưng bây giờ anh lại nói mình chưa từng sống ở Pháp, Ngô Huệ ngoài sự ngạc nhiên, trong lòng còn có chút bái phục.
Bùi Quốc Huy bỏ cốc rượu xuống, sau khi nhìn thấy sự ngưỡng mộ không kịp che giấu trong đáy mắt Ngô Huệ, nụ cười nơi khóe miệng càng rõ hơn.
“Thực ra không có gì to tát cả, khi tôi học đại học, cảm thấy tiếng anh nhàm chán quá, mượn được mấy quyển sách tiếng Pháp giở xem mấy ngày, sau đó cảm thấy khá thú vị nên đọc thêm mấy quyển nữa, dần dần tự học thành công thôi.”
Tự học thành tài?
Trong đầu Ngô Huệ liền luẩn quẩn mấy từ này.
Dương Thanh Ngân nhắm chặt mắt tựa vào cái cột trên sân khấu, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy mình, bả vai run run.
Hắn im lặng nhìn xuống khuôn mặt xinh xắn của cô ta, ngồi trong gió một hồi lâu.
Lông mi Dương Thanh Ngân chớp chớp hai cái, run run mở mắt.
Cô ta ngẩng cổ, nhìn dáng người đàn ông đứng trước mắt, đôi mắt mơ hồ lóe lên một cái, khóe miệng ẩn giấu một nụ cười nhạt: “Huy, đúng là anh sao? Có phải em đang mơ không?”
Trần Gia Huy nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh nhìn cô chằm chằm không nói gì.
Dương Thanh Ngân bám lấy cái cột lảo đảo đứng dậy: “Huy đã nói không muốn thấy mình nữa, sao có thể là anh ấy...”
Nói xong hai đầu gối cô ta mềm nhũn ra, cả người không có sức nghiêng về phía trước, đâm sầm vào một lồng ngực ấm áp.
“Huy, Huy, đúng là anh sao?” Dương Thanh Ngân ngạc nhiên thốt lên, hai tay bưng lấy mặt của Trần Gia Huy, nước mắt bỗng nhiên trào ra: “Anh đừng giận em nữa được không? Em sai rồi, em không nên để anh bị tổn thương.”
“Anh đưa em về.”
Trần Gia Huy tránh ánh mắt cô ta, dìu cô ta về phía xe.
“Không, em không muốn về.”
Dương Thanh Ngân ra sức muốn đẩy hắn ra: “Ngoại trừ nơi có Huy, nơi nào em cũng không muốn đi!”
“Muộn như vậy em còn chưa về, chồng em sẽ lo lắng đó.”
“Chồng...” Dương Thanh Ngân thốt ra một cách giễu cợt, sau đó vẻ mặt đột nhiên đau buồn, cô ta chậm rãi chớp mắt: “Nếu như trước kia chúng ta kết hôn, con chúng ta có lẽ cũng năm tuổi rồi nhỉ?”
Trần Gia Huy giật mình, bỗng giữ chặt lấy vai cô ta: “Em có ý gì?”
“Đau!” Dương Thanh Ngân khó chịu kêu lên, khóe mắt ửng đỏ: “Huy, đừng mạnh tay như vậy, anh làm em đau đó.”
Trần Gia Huy nhìn vẻ mặt mềm yếu như năm năm trước của cô ta, lồng ngực căng đau, cổ họng khô rát khó chịu.
“Em vừa nói cái gì?”
“Em không nói gì cả?” Khóe môi Dương Thanh Ngân nhếch lên ngạc nhiên, sau đó lại ngẩn ngơ nói: “À, con à, con của tôi và Huy, nếu như trước đây tôi không đi phá thai, thì bây giờ có con cao bằng này rồi!”
Dương Thanh Ngân ra hiệu rạch một cái chỗ đùi của mình, nấc cụt một cái, rồi cười khanh khách.
Trần Gia Huy ngẩn ngơ nhìn cánh tay so bên thắt lưng của cô ta, một lát sau, vành mắt đỏ lên: “Tại sao...” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt mông lung của cô ta, vẻ mặt cứng đờ hỏi cô ta: “Tại sao không nói với anh?”
“Nói với anh có tác dụng sao?” Dương Thanh Ngân cười đau khổ, ngón trỏ chỉ Trần Gia Huy: “Huy, năm đó anh còn trẻ như vậy, vốn dĩ không hiểu cái gì. Em rất sợ, chỉ có thể nhờ anh rể đưa đi làm phẫu thuật.”
Trần Gia Huy nhìn cô ta khiếp sợ, dường như lúc đó tim ngừng đập.
“Em nói... bố anh, ông ấy... biết...”
Dương Thanh Ngân gật đầu, giọt nước mắt trượt xuống, cô đưa mu bàn tay lên lau.
“Sau khi biết mình mang thai em rất sợ hãi, em không dám nói với chị gái, với tính cách của chị ấy ai cũng biết. Em đi tìm anh rể, hy vọng anh ấy có thể giúp em, không ngờ...”
Dương Thanh Ngân nghẹn ngào không nói gì, nụ cười nhạt nhẽo trên khuôn mặt khiến cho người ta thương xót.
“Anh rể ngay lập tức gọi cho bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện tốt nhất thành phố Xuân Sơn sắp xếp làm phẫu thuật cho em, em muốn giữ đứa bé lại, anh ấy không những không đồng ý mà còn rất tức giận, anh ấy nói... chúng ta là quan hệ bề trên và bề dưới, không thể được...”
Dương Thanh Ngân khóc, vuốt khuôn mặt của Trần Gia Huy: “Huy, anh biết không? Anh rể nói cả đời anh ấy cũng không nhận chúng ta, thực ra chúng ta không hề có quan hệ máu mủ không phải sao?”
“Vậy sao trước đây không nói với anh? Anh có thể thuyết phục bố và còn có thể giữ lại con của chúng ta...”
Trần Gia Huy đau xót khẽ gào lên.
Nghĩ đến đứa bé vốn dĩ có thể sinh ra đó, trong lòng hắn không thể đè nén được nỗi đau.
“Quan hệ vợ chồng giữa anh rể và chị em chỉ là danh nghĩa, anh là sự ràng buộc duy nhất duy trì tình trạng bây giờ của họ, nếu như đến anh cũng không nghe lời, vậy chị gái... em không hy vọng vì em mà khiến gia đình anh tan nát.”
Dương Thanh Ngân hít một hơi sâu: “Hơn nữa muốn trách thì chỉ có thể trách một mình em, khi vứt bỏ đứa con đã không quan tâm đến cảm nhận của anh, sau này nghe theo sắp xếp của bố, có lẽ chính vì quá yếu đuối muốn trốn tránh thôi. Huy, có thể chúng ta có duyên không có phận, may mắn là gia đình anh hạnh phúc mỹ mãn hơn em, Huệ là một cô gái tốt đáng được anh trân trọng.”
“Cho nên em thấy anh hạnh phúc hơn em sao?”
Trong mắt Trần Gia Huy hằn lên rất nhiều tia máu, nhìn cô dữ dằn: “Sao em lại nghĩ rằng anh hạnh phúc hơn em chứ?”
Dương Thanh Ngân nghe thấy âm lượng của Trần Gia Huy đột nhiên cất cao, khiến cô giật mình, lập tức đưa tay muốn ôm hắn: “Huy...”
“Đừng động vào anh!”
Trần Gia Huy đẩy tay cô ra, nhìn cô, từ từ lùi lại, quay người lên xe.
“Huy!”
Dương Thanh Ngân vội vàng đuổi theo, đập đập vào cửa xe, nước mắt giàn giụa: “Huy, Huy...”
Trần Gia Huy khóa trái cửa ngồi trong xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, tầm nhìn dần dần mập mờ một khoảng.
Thì ra suýt chút nữa hắn được làm bố rồi, vì sự yếu đuối của cô ta mà chết yểu rồi...
Bên ngoài Dương Thanh Ngân khóc thất thanh, âm thanh chua xót không chịu nổi: “Huy, anh nghe em giải thích được không?”
Trần Gia Huy khởi động xe không nhìn cô ta lấy một cái, đạp ga phóng vút đi.
“Huy!”
Nhìn qua kính chiếu hậu, hình bóng Dương Thanh Ngân chạy băng băng càng lúc càng nhỏ bé, dần dần bị bóng tối bao trùm.
Trần Gia Huy nhìn chòng chọc mặt đường, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống.
...
Ngô Huệ đi ra khỏi nhà hàng, không có ý định về nhà luôn.
Cô lảo đảo đi trên phố.
Sau một hồi, dừng lại trước cửa một nhà hàng hạng sang, cô nhìn một khuôn mặt quen thuộc.
Bùi Quốc Huy đối diện cô, đứng bên cạnh cánh cửa kính nhà hàng đang nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng chẹp miệng.
Hình như tâm trạng của anh không tốt lắm, chau mày, từ đầu tới cuối không giãn ra.
Dường như đã cảm thấy được ánh mắt của Ngô Huệ, Bùi Quốc Huy ngước mắt quay sang...
Ngô Huệ cười nhạt gật đầu chào hỏi với anh.
Một lúc sau anh lại đi nhanh tới chỗ cô.
Bùi Quốc Huy mặc áo khoác ngoài ca-rô mà xanh xám, bên trong là âu phục màu đen, thân hình cao lớn mà kiệt xuất, mặt mũi sâu sắc, sau khi lại gần, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Đợi lát có việc gì không?”
Ngô Huệ nhất thời không hiểu dụng ý của anh, bề ngoài sững sờ nhìn anh.
Nụ cười điềm đạm của Bùi Quốc Huy có thêm chút hiền hậu: “Tôi hẹn người ta ăn cơm, nhưng bị người ta cho leo cây rồi.”
Ngô Huệ hiểu luôn ý của anh, anh ấy hy vọng mình có thể làm người đi cùng với anh?
Người đi cùng đã lỡ hẹn rồi, vậy vẻ mặt không vui khi nãy có thể lý giải rồi.
Chỉ là trong trường hợp bình thường, bình thường vợ là người đi cùng của mình.
“Bà xã của anh có lẽ rất nhiều người biết mà?” Ngô Huệ cười nhạt, không nhận lời.
Bùi Quốc Huy nhìn ra được sự lo lắng của cô, nụ cười càng thêm thong dong: “Người đồng hành tối nay của tôi là trưởng phòng đối ngoại, rất nhiều người đã nghe qua cái tên Thanh Ngân, nhưng người biết cô ấy là bà xã của tôi cũng không nhiều.”
Bùi Quốc Huy nói như vậy, Ngô Huệ lại có cảm giác như tiểu nhân gặp quân tử, nhất thời không biết nói gì nữa.
“Nghe nói món điểm tâm của nhà hàng này rất ngon, không ăn thử sao?”
Bùi Quốc Huy thản nhiên đứng ở đó, không thúc giục cô.
Nghĩ đến việc rất nhiều lần Bùi Quốc Huy giúp mình, báo đáp một lần cũng là nên.
Ngô Huệ nói với Bùi Quốc Huy: “Nếu như chút nữa tôi biểu hiện không tốt, anh không được phép cười tôi.”
Ý nghĩa khác của câu này, cô đã nhận lời.
Bùi Quốc Huy vẻ mặt tươi cười nhìn vẻ mặt lộ vẻ căng thẳng của cô: “Yên tâm đi, có tôi đây rồi.”
Ngô Huệ cười gượng.
Bùi Quốc Huy chậm rãi bước đến bên cạnh cô, đỡ lấy vai cô tỉnh bơ như không: “Đi thôi.”
Ngô Huệ liếc nhìn tay của anh đặt trên vai mình, khớp xương rõ ràng, thon dài đều đặn, hành động của anh rất tự nhiên, khiến cô không thể nói ra bất cứ lời từ chối nào phá hỏng bầu không khí, chỉ có thể mặc anh kéo mình vào trong.
...
Người có hẹn cùng Bùi Quốc Huy là một đôi vợ chồng người Pháp.
Người phụ nữ gật đầu nhiệt tình với Ngô Huệ, sau đó nói mấy câu mà cô không hiểu với Bùi Quốc Huy.
“...”
Ngô Huệ hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có thể gật đầu cười nhạt.
Bùi Quốc Huy nhìn Ngô Huệ một cái, cũng cười trả lời một câu tiếng Pháp.
Ngô Huệ không rõ anh nói gì, vì không làm hỏng bầu không khí chỉ có thể phối hợp cười khéo.
Qua một lúc, nhân lúc hai vợ chồng đó không để ý, cô mới dùng ánh mắt im lặng hỏi Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy rót thêm nước hoa quả vào cốc của cô: “Họ nói em rất đáng yêu, dáng người rất xinh đẹp.”
Ngô Huệ nhận lấy cái cốc: “Nói lời cảm ơn với họ giúp tôi.”
Bùi Quốc Huy cười tươi quay đầu nói với đôi vợ chồng đó.
Sau đó bọn họ dường như hiểu ý nhau cùng nở nụ cười.
Sau khi ăn xong, đôi vợ chồng gười Pháp đó có chuyện xin về trước.
Bùi Quốc Huy vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, áo khoác ngoài khác trên thành ghế, mắt anh hơi ửng hồng, mắt nhắm lại, ngón tay nắn bóp thái dương, có lẽ là uống nhiều rượu.
Ngô Huệ thấy anh không có ý muốn rời đi, cô cũng không tiện nói gì.
Nhìn anh hình như đang đau đầu, gọi bồi bàn pha một cốc trà mang tới.
“Có phải em vội về nhà không?”
Bùi Quốc Huy bỗng nhiên mở mắt nhìn cô, có lẽ là do say rượu, ánh mắt của anh càng sâu hơn: “Tôi đưa em về nhé.”
Nói xong anh đưa tay lấy áo khoác.
Ngô Huệ thấy bước chân của anh lảo đảo, sợ anh ngã nhanh chóng tới đỡ, lại không ngờ khuỷu tay đang gập của anh chạm vào ngực cô.
Phần mềm mại bị chạm nhẹ như bị điện giật, Ngô Huệ lập tức buông anh ra.
Có lẽ nghĩ đến hai lần đã xảy ra trước đây, mặt Ngô Huệ nóng ran lên.
Bùi Quốc Huy hình như không biết nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Không... không có gì...” Ngô Huệ thấy anh không phải giả vờ, thở phào nhẹ nhõm: “Ngồi lại một lát đi.”
“Em không vội sao?”
“Đợi anh uống chút trà rồi đi cũng không sao.”
Bùi Quốc Huy ngồi lại một lần nữa, bồi bàn vẫn chưa tới, không gian lập tức rơi vào im lặng.
Ngô Huệ sợ bầu không khí nguội lạnh quá, đành phải tìm chuyện để nói: “Tiếng Pháp của anh nói rất tốt, có phải đã từng ở Pháp rồi không?”
Bùi Quốc Huy ngước mắt, giọng điệu có vẻ không tập trung: “Tôi chưa từng ở đó.”
Bộ dạng anh nói chuyện vừa rồi rất thành thạo, giọng điệu giống như người Pháp, nhưng bây giờ anh lại nói mình chưa từng sống ở Pháp, Ngô Huệ ngoài sự ngạc nhiên, trong lòng còn có chút bái phục.
Bùi Quốc Huy bỏ cốc rượu xuống, sau khi nhìn thấy sự ngưỡng mộ không kịp che giấu trong đáy mắt Ngô Huệ, nụ cười nơi khóe miệng càng rõ hơn.
“Thực ra không có gì to tát cả, khi tôi học đại học, cảm thấy tiếng anh nhàm chán quá, mượn được mấy quyển sách tiếng Pháp giở xem mấy ngày, sau đó cảm thấy khá thú vị nên đọc thêm mấy quyển nữa, dần dần tự học thành công thôi.”
Tự học thành tài?
Trong đầu Ngô Huệ liền luẩn quẩn mấy từ này.