Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 30 NGHE ĐƯỢC GÌ_
CHƯƠNG 30: NGHE ĐƯỢC GÌ?
"Tổng giám đốc Bùi, tôi sẽ không nói cho người khác biết, chỉ xin anh đảm bảo vị trí cho tôi..."
Người đàn ông cúi người xuống, sau đó phù sụp xuống hẳn.
"Bác Tống, cho dù ông có quỳ chết ở đây cũng vô dụng, Bùi thị cũng không phải viện dưỡng lão, con cháu thì phải tiếp bước, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao? Ông chỉ có thời gian một buổi tối để suy nghĩ, ngày mai nếu như tôi chưa lấy được tin ông nghỉ việc, vậy chỉ đành ra mặt với truyền thông thôi..."
Bùi Quốc Huy nói giọng như thường, nhưng Ngô Huệ nghe ra được vẻ lạnh lùng và nhẫn tâm không chút nương tay bên trong.
"Tổng giám đốc Bùi, sao cậu có thể ý chí sắt đá như thế, nếu có một ngày người nhà cậu bị người ta hãm hại đến nước này, cậu nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn sao?"
"Bác Tống này, ông yên tâm, tôi sẽ không để cho người nhà mình lưu lạc đến bước này, thứ hai, thắng làm vua thua làm giặc, ông có gì mà không cam lòng chứ?"
Bùi Quốc Huy vuốt bả vai bác Tống: "Sáng sớm ngày mai tám giờ tôi muốn nhìn thấy đơn nghỉ việc, ông biết đấy, tính nhẫn nại của tôi có hạn."
Thân thể bác Tống cũng không chống đỡ được nữa, tê liệt trên đất, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Bùi Quốc Huy phất phất áo khoác bộ âu phục, xoay người muốn rời đi.
Chỉ là...
Bùi Quốc Huy ngoái đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa trong bụi cây, có một đôi chân nhỏ trắng trẻo tinh tế.
Chân mày anh cau lại, nheo mắt lại.
Ngô Huệ cầm giày cao gót trên tay, cúi người muốn lén chuồn êm đi, nhưng bỗng ngừng lại.
Thực sự không phải cô không muốn đi, mà là...
Cô đi vội vàng không chọn đường, cộng thêm xung quanh cỏ cây chằng chịt, móc vào làn váy của cô!
Thời khắc mấu chốt lại xảy ra vấn đề, lúc này Ngô Huệ có cả lòng muốn chết!
Ngô Huệ ngồi xổm xuống, dành ra một tay muốn đi kéo làn váy, nhưng là bóng đêm quá mờ, cộng thêm cô hồi hộp đến mức đầu óc quay cuồng, mãi không làm xong, ngược lại còn đổ một lớp mồ hôi.
Có lẽ là bởi vì quá mức tập trung, cô cũng không chú ý có tiếng bước chân đến gần vang lên.
Sau khi cố gắng rất lâu, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng cởi được góc váy.
Thần kinh kiềm nén đã lâu của Ngô Huệ vừa buông lỏng, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Nhưng nụ cười của cô còn chưa hoàn toàn mở ra, đã đờ ra trên mặt.
Một đôi giày da thủ công của Ý xuất hiện trong tầm mắt của cô, sau đó bóng dáng to lớn chặn cô lại.
Ngô Huệ kinh ngạc ngẩng đầu, nương theo ngọn đèn mờ nhạt, nhìn thấy Bùi Quốc Huy với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng xuất hiện ở đó.
Trong đầu cô đầu tiên là trống rỗng, sau đó bỗng dưng đứng lên từ dưới đất.
Bùi Quốc Huy trông rất bình thản, có điều yên lặng ngưng mắt nhìn cô.
Ngô Huệ nhìn sang, phát hiện bác Tống kia đã không thấy đâu.
Ngô Huệ thu lại suy nghĩ, xấu hổ không biết làm sao mà khua khua tay: "À thì... Thật là trùng hợp, sao anh lại tới đây?"
Bùi Quốc Huy dời tầm mắt xuống dưới, cuối cùng rơi vào đôi giày cao gót cô cầm trên tay.
Ngô Huệ quẫn bách đỏ mặt, vội vã nghiêng người che khuất tay của mình.
"Bây giờ... muộn quá rồi, tôi phải đi rồi, tạm biệt."
"Vừa rồi, có phải cô nghe được cái gì rồi không?"
Bùi Quốc Huy ngước mắt, trong đôi mắt đen kịt sâu thẳm, như lộ ra vẻ khôn khéo thấu hiểu.
Ngô Huệ rất muốn phủ nhận, nhưng dưới cái nhìn của anh, liền không phát ra được một chữ nào.
Cô lập lờ nước đôi mà nỉ non: "Ừ."
Bùi Quốc Huy nở nụ cười, nghe rõ là phát ra từ nội tâm, vẻ cô độc bên khóe môi rất lớn, ý cười kéo dài rất lâu, như nghe được một chuyện cười vô cùng thú vị, càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Ngô Huệ tái mặt: "Tôi ngồi đó trước, không phải cố ý muốn nghe trộm..."
"Ồ ồ..." Bùi Quốc Huy gật đầu, âm cuối kéo dài thật dài.
Cánh tay sau lưng Ngô Huệ lúc nắm lúc buông, ra không ít mồ hôi.
Nụ cười của Bùi Quốc Huy dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại khóe miệng khẽ nhếch bẩm sinh, đôi mắt vẫn nhìn cô như trước.
Anh bỗng nhiên nhảy tới trước một bước.
Ngô Huệ rút lui theo bản năng, không ngờ lại dẫm phải hòn đá, cổ chân lại ngoẹo, người hướng sang bên cạnh vẹo một cái ngã xuống, sợ đến mức cô đánh rơi giày cao gót trong tay, sau đó "Bịch" một tiếng rơi xuống đất.
Cô vội vàng đưa tay, múa may trên không muốn túm được thứ gì đó, hét lên kinh ngạc: "Á..."
Sau đó eo cô chùng xuống, một bàn tay to cứng rắn kéo hông cô qua, một bàn tay khác bắt lấy cánh tay khua múa của cô, Ngô Huệ chợt lảo đảo cả người, ngã vào một bức tường người rất dày.
Gò má của cô vừa hay chôn ở ngực anh, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được bắp thịt rõ ràng của anh.
Loại tình huống này đã không phải lần thứ nhất, nhưng lúc này, Ngô Huệ lại cảm thấy toàn thân khô nóng bất an.
Bị Bùi Quốc Huy nắm tay và eo, như bị thép nóng ủi qua vậy.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt anh, mạnh mẽ mà khô cứng.
Da thịt màu đồng cổ, lông mày rậm, sống mũi thẳng, khóe môi giơ lên, ánh mắt sâu thẳm.
Khác với Trần Gia Huy đẹp trai sáng sủa mà lạnh lùng, Bùi Quốc Huy mang khí chất bên trong, đường nét khuôn mặt càng sâu sắc hơn người bình thường, thoạt nhìn lúc tỉnh ngủ, như thợ săn ẩn náu trong thành phố, ngụy trang vẻ nguy hiểm thành đạo mạo nghiêm trang bề ngoài.
Trên người Bùi Quốc Huy toát ra khí chất khiến người ta không khỏi phải ngưỡng mộ anh.
Vì vậy, mỗi lần cô nhìn thấy Bùi Quốc Huy đều không khỏi căng thẳng thần kinh, coi anh thành bề trên mà đối đãi.
"Em sợ anh?" Bùi Quốc Huy hình như tâm trạng đang khá tốt, cong cong khóe miệng.
Anh nói chậm rãi, giọng trầm thấp như ngầm có ý dung túng, Ngô Huệ không nhịn được bắt đầu hoài nghi giác quan thứ sáu lúc trước của cô...
Dường như, Bùi Quốc Huy không phải thực sự đáng sợ như vậy...
Ngô Huệ cố gắng điều chỉnh hô hấp, đỏ mặt không dám nhìn vào mắt anh, thấp giọng nói: "Em cũng không rõ lắm."
"Em định dẫm lên chân anh bao lâu?" Bùi Quốc Huy nghiêng về trước, áp vào bên tai Ngô Huệ, nhẹ nhàng thở ra.
Ngô Huệ giật mình, chợt đẩy anh ra, nặng nề và liên tục thở hổn hển.
Mặc dù đã rời khỏi ngực anh, nhưng xung quanh mũi vẫn còn nhộn nhạo hơi thở của anh, là một loại hơi thở nồng nàn của phái nam, hỗn hợp của men rượu và hormone phái mạnh, đôi mắt Ngô Huệ vô thức híp lại.
Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai mạnh mẽ kia của Bùi Quốc Huy dưới ánh trăng mông lung, nuốt nước miếng một cái.
Đáy lòng như có ngàn con kiến bò qua, ngứa đến khó chịu.
Bùi Quốc Huy thấy Ngô Huệ có biểu cảm khác với ngày xưa, hơi hơi nheo mắt, dịu dàng nói: "Anh đưa em về nhà."
Ngô Huệ không dời nổi mắt, lỗ tai lùng bùng, cũng không biết có nghe thấy lời Bùi Quốc Huy nói hay không, chỉ đờ người ra cứ thế nhìn thẳng vào đôi môi lúc khép lúc mở của anh, con mắt không chớp lấy một cái.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết anh có một đôi môi xinh đẹp, bây giờ dưới ánh trăng mê ly, càng lộ vẻ cuốn hút.
Cô rục rịch như có xúc động muốn đi cắn thử một cái.
Ý thức được ý tưởng trong đầu mình thì gò má trắng nõn của Ngô Huệ lập tức bị thay màu đỏ ửng.
"Khuôn mặt đỏ như vậy, có phải khó chịu ở đâu không?"
Bùi Quốc Huy phát hiện sắc mặt Ngô Huệ thay đổi kì lạ, ân cần đưa tay ra chạm vào trán cô.
Trên mặt có nhiệt độ nóng bỏng làm cho Bùi Quốc Huy nhíu chặt chân mày, anh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thân thể Ngô Huệ lại run lên, một đôi tay trắng nõn như rắn cầm ngược lại tay anh, một đôi mắt đen bóng đào hoa nhìn anh chằm chặp.
Kiểu này... giống như đang nhìn một món ăn đã thèm khát từ lâu vậy.
So sánh bỗng nhiên xuất hiện trong đầu làm cho Bùi Quốc Huy có chút kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng túm ngược lại cổ tay Ngô Huệ, sắc mặt trở nên xấu xí.
"Đi, anh dẫn em đến bệnh viện..."
Anh còn chưa kịp nói xong, Ngô Huệ vốn dĩ đang thừ người ra lại bỗng nhào tới cắn môi anh.
Bùi Quốc Huy không kịp chuẩn bị, bị ngoại lực va chạm mà lùi lại hai bước.
Cũng may anh phản ứng rất nhanh, nhanh chóng giơ tay ôm lấy thân hình lảo đảo của Ngô Huệ.
Đôi môi đụng chạm mang đến cảm giác rất chân thực, Bùi Quốc Huy rũ mắt, nhìn vào khuôn mặt trái xoan ửng đỏ gần ngay trước mắt.
Thân thể của bọn họ dính chặt vào nhau, hai đôi môi chạm vào nhau, chỉ yên lặng ôm nhau hòa thành một thể.
Gió mát thổi qua, bóng cây lắc lư, gây ra tiếng xào xạc, vài tia sáng từ ánh trăng xuyên qua khe hở nghịch ngợm len vào.
Hai tay Ngô Huệ di chuyển tự do trên cổ Bùi Quốc Huy, mười ngón tay đan vào nhau, gương mặt ngày càng đỏ lên, bởi vì cô đi chân trần, làm chênh lệch chiều cao càng nổi bật lên, cô chỉ có thể nhón chân lên ra sức tìm kiếm lục lọi trong môi anh, cũng vì thế, trọng tâm cả người đều áp lên người Bùi Quốc Huy.
Không khí chung quanh tựa như cũng ngừng chuyển động, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Bùi Quốc Huy dường như còn có thể giữ được bình tĩnh, mà Ngô Huệ, như hít phải thuốc lắc, trái tim đập bùm bùm.
Ngô Huệ nuốt nước miếng một cái, men rượu khiến lý trí của cô dần thoát ra khỏi cơ thể.
Cô dùng sức ôm lấy Bùi Quốc Huy, thân thể nửa treo trên người anh, Ngô Huệ cảm giác thân thể rất nóng, nóng đến mức sắp không chịu nổi, ngực như có ngọn lửa đang cháy hừng hực, thiêu đốt trong mắt cô, đáy lòng lại xuất hiện nỗi thèm khát mãnh liệt.
Ngô Huệ nhắm mắt lại, hô hấp lại tựa như chiếc xe lửa màu xanh đang kêu vang và rung động.
Cô dùng đầu lưỡi liếm láp môi Bùi Quốc Huy, bờ môi anh rất mềm mại, nhưng mặc cho cô có cố gắng như thế nào cũng không cạy ra được. Ngô Huệ mút vào từng lần một, đầu lưỡi lượn lờ dọc theo môi anh, muốn đòi thêm càng nhiều.
Sau đó, cô càng lúc càng không thấy đủ, tay chậm rãi lướt qua mái tóc chỉnh tề của anh, gò má góc cạnh rõ ràng, lòng bàn tay dính mồ hôi mỏng lục lọi tìm hiểu từng điểm một trên yết hầu anh...
Bùi Quốc Huy có một thân hình hoàn hảo, ngoại hình nhìn cũng không mập, nhưng bả vai và bắp thịt trước ngực sau lưng đều rất rắn chắc, mặc dù cách lớp quần áo cũng không giấu được độ săn chắc dày dặn của nó, Ngô Huệ dùng tay tham lam trượt vào trong áo sơ mi của Bùi Quốc Huy, không kịp chờ đợi mà khẽ vuốt cơ ngực dày dặn mà hoàn hảo của anh.
Bùi Quốc Huy khẽ nhướn mày, bắt lại đôi tay đang muốn trượt xuống dưới của Ngô Huệ.
Ngô Huệ cảm thấy trống vắng, thậm chí ngay cả nhiệt độ trên cánh môi cũng biến mất...
"Em... Uống phải thuốc ư?"
Bùi Quốc Huy nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu đối mặt với anh.
Hai mắt Ngô Huệ mờ mịt mê ly, hơi híp lại, qua khe hở nhỏ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Bùi Quốc Huy.
Bóng đêm ngày càng nặng hơn, cơn gió thổi tới mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, Ngô Huệ giật mình, một chút ý thức đã trở về trong đầu.
Trán của cô cận kề với đôi môi mỏng đỏ tươi của Bùi Quốc Huy, cảm giác chóng mặt trong đầu ngày càng mạnh lên, nhưng cô vẫn miễn cưỡng kìm nén hành vi phóng đãng không kìm nổi vừa rồi của mình, mà bây giờ, tay cô còn đang nắm chặt cơ ngực của anh!
Thân thể Ngô Huệ không khống chế nổi mà run rẩy, hô hấp nặng nề mất trật tự, hai tay nắm thành quả đấm theo bản năng.
"Xin lỗi... Tôi... Tôi dường như không ổn lắm..."
Có Bùi Quốc Huy nhắc nhở, Ngô Huệ cũng hiểu ra phần nào, vấn đề chắc chắn xuất hiện ở ly rượu cô vừa uống kia.
Lúc đó người phục vụ muốn nói lại thôi, không phải vì sợ cô uống rượu không trả tiền, mà vì rượu này có bỏ thêm thuốc.
Cũng vì thần kinh không ổn định, mà cô đã làm mấy việc khiến người ta cạn lời...
"Tổng giám đốc Bùi, tôi sẽ không nói cho người khác biết, chỉ xin anh đảm bảo vị trí cho tôi..."
Người đàn ông cúi người xuống, sau đó phù sụp xuống hẳn.
"Bác Tống, cho dù ông có quỳ chết ở đây cũng vô dụng, Bùi thị cũng không phải viện dưỡng lão, con cháu thì phải tiếp bước, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao? Ông chỉ có thời gian một buổi tối để suy nghĩ, ngày mai nếu như tôi chưa lấy được tin ông nghỉ việc, vậy chỉ đành ra mặt với truyền thông thôi..."
Bùi Quốc Huy nói giọng như thường, nhưng Ngô Huệ nghe ra được vẻ lạnh lùng và nhẫn tâm không chút nương tay bên trong.
"Tổng giám đốc Bùi, sao cậu có thể ý chí sắt đá như thế, nếu có một ngày người nhà cậu bị người ta hãm hại đến nước này, cậu nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn sao?"
"Bác Tống này, ông yên tâm, tôi sẽ không để cho người nhà mình lưu lạc đến bước này, thứ hai, thắng làm vua thua làm giặc, ông có gì mà không cam lòng chứ?"
Bùi Quốc Huy vuốt bả vai bác Tống: "Sáng sớm ngày mai tám giờ tôi muốn nhìn thấy đơn nghỉ việc, ông biết đấy, tính nhẫn nại của tôi có hạn."
Thân thể bác Tống cũng không chống đỡ được nữa, tê liệt trên đất, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Bùi Quốc Huy phất phất áo khoác bộ âu phục, xoay người muốn rời đi.
Chỉ là...
Bùi Quốc Huy ngoái đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa trong bụi cây, có một đôi chân nhỏ trắng trẻo tinh tế.
Chân mày anh cau lại, nheo mắt lại.
Ngô Huệ cầm giày cao gót trên tay, cúi người muốn lén chuồn êm đi, nhưng bỗng ngừng lại.
Thực sự không phải cô không muốn đi, mà là...
Cô đi vội vàng không chọn đường, cộng thêm xung quanh cỏ cây chằng chịt, móc vào làn váy của cô!
Thời khắc mấu chốt lại xảy ra vấn đề, lúc này Ngô Huệ có cả lòng muốn chết!
Ngô Huệ ngồi xổm xuống, dành ra một tay muốn đi kéo làn váy, nhưng là bóng đêm quá mờ, cộng thêm cô hồi hộp đến mức đầu óc quay cuồng, mãi không làm xong, ngược lại còn đổ một lớp mồ hôi.
Có lẽ là bởi vì quá mức tập trung, cô cũng không chú ý có tiếng bước chân đến gần vang lên.
Sau khi cố gắng rất lâu, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng cởi được góc váy.
Thần kinh kiềm nén đã lâu của Ngô Huệ vừa buông lỏng, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Nhưng nụ cười của cô còn chưa hoàn toàn mở ra, đã đờ ra trên mặt.
Một đôi giày da thủ công của Ý xuất hiện trong tầm mắt của cô, sau đó bóng dáng to lớn chặn cô lại.
Ngô Huệ kinh ngạc ngẩng đầu, nương theo ngọn đèn mờ nhạt, nhìn thấy Bùi Quốc Huy với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng xuất hiện ở đó.
Trong đầu cô đầu tiên là trống rỗng, sau đó bỗng dưng đứng lên từ dưới đất.
Bùi Quốc Huy trông rất bình thản, có điều yên lặng ngưng mắt nhìn cô.
Ngô Huệ nhìn sang, phát hiện bác Tống kia đã không thấy đâu.
Ngô Huệ thu lại suy nghĩ, xấu hổ không biết làm sao mà khua khua tay: "À thì... Thật là trùng hợp, sao anh lại tới đây?"
Bùi Quốc Huy dời tầm mắt xuống dưới, cuối cùng rơi vào đôi giày cao gót cô cầm trên tay.
Ngô Huệ quẫn bách đỏ mặt, vội vã nghiêng người che khuất tay của mình.
"Bây giờ... muộn quá rồi, tôi phải đi rồi, tạm biệt."
"Vừa rồi, có phải cô nghe được cái gì rồi không?"
Bùi Quốc Huy ngước mắt, trong đôi mắt đen kịt sâu thẳm, như lộ ra vẻ khôn khéo thấu hiểu.
Ngô Huệ rất muốn phủ nhận, nhưng dưới cái nhìn của anh, liền không phát ra được một chữ nào.
Cô lập lờ nước đôi mà nỉ non: "Ừ."
Bùi Quốc Huy nở nụ cười, nghe rõ là phát ra từ nội tâm, vẻ cô độc bên khóe môi rất lớn, ý cười kéo dài rất lâu, như nghe được một chuyện cười vô cùng thú vị, càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Ngô Huệ tái mặt: "Tôi ngồi đó trước, không phải cố ý muốn nghe trộm..."
"Ồ ồ..." Bùi Quốc Huy gật đầu, âm cuối kéo dài thật dài.
Cánh tay sau lưng Ngô Huệ lúc nắm lúc buông, ra không ít mồ hôi.
Nụ cười của Bùi Quốc Huy dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại khóe miệng khẽ nhếch bẩm sinh, đôi mắt vẫn nhìn cô như trước.
Anh bỗng nhiên nhảy tới trước một bước.
Ngô Huệ rút lui theo bản năng, không ngờ lại dẫm phải hòn đá, cổ chân lại ngoẹo, người hướng sang bên cạnh vẹo một cái ngã xuống, sợ đến mức cô đánh rơi giày cao gót trong tay, sau đó "Bịch" một tiếng rơi xuống đất.
Cô vội vàng đưa tay, múa may trên không muốn túm được thứ gì đó, hét lên kinh ngạc: "Á..."
Sau đó eo cô chùng xuống, một bàn tay to cứng rắn kéo hông cô qua, một bàn tay khác bắt lấy cánh tay khua múa của cô, Ngô Huệ chợt lảo đảo cả người, ngã vào một bức tường người rất dày.
Gò má của cô vừa hay chôn ở ngực anh, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được bắp thịt rõ ràng của anh.
Loại tình huống này đã không phải lần thứ nhất, nhưng lúc này, Ngô Huệ lại cảm thấy toàn thân khô nóng bất an.
Bị Bùi Quốc Huy nắm tay và eo, như bị thép nóng ủi qua vậy.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt anh, mạnh mẽ mà khô cứng.
Da thịt màu đồng cổ, lông mày rậm, sống mũi thẳng, khóe môi giơ lên, ánh mắt sâu thẳm.
Khác với Trần Gia Huy đẹp trai sáng sủa mà lạnh lùng, Bùi Quốc Huy mang khí chất bên trong, đường nét khuôn mặt càng sâu sắc hơn người bình thường, thoạt nhìn lúc tỉnh ngủ, như thợ săn ẩn náu trong thành phố, ngụy trang vẻ nguy hiểm thành đạo mạo nghiêm trang bề ngoài.
Trên người Bùi Quốc Huy toát ra khí chất khiến người ta không khỏi phải ngưỡng mộ anh.
Vì vậy, mỗi lần cô nhìn thấy Bùi Quốc Huy đều không khỏi căng thẳng thần kinh, coi anh thành bề trên mà đối đãi.
"Em sợ anh?" Bùi Quốc Huy hình như tâm trạng đang khá tốt, cong cong khóe miệng.
Anh nói chậm rãi, giọng trầm thấp như ngầm có ý dung túng, Ngô Huệ không nhịn được bắt đầu hoài nghi giác quan thứ sáu lúc trước của cô...
Dường như, Bùi Quốc Huy không phải thực sự đáng sợ như vậy...
Ngô Huệ cố gắng điều chỉnh hô hấp, đỏ mặt không dám nhìn vào mắt anh, thấp giọng nói: "Em cũng không rõ lắm."
"Em định dẫm lên chân anh bao lâu?" Bùi Quốc Huy nghiêng về trước, áp vào bên tai Ngô Huệ, nhẹ nhàng thở ra.
Ngô Huệ giật mình, chợt đẩy anh ra, nặng nề và liên tục thở hổn hển.
Mặc dù đã rời khỏi ngực anh, nhưng xung quanh mũi vẫn còn nhộn nhạo hơi thở của anh, là một loại hơi thở nồng nàn của phái nam, hỗn hợp của men rượu và hormone phái mạnh, đôi mắt Ngô Huệ vô thức híp lại.
Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai mạnh mẽ kia của Bùi Quốc Huy dưới ánh trăng mông lung, nuốt nước miếng một cái.
Đáy lòng như có ngàn con kiến bò qua, ngứa đến khó chịu.
Bùi Quốc Huy thấy Ngô Huệ có biểu cảm khác với ngày xưa, hơi hơi nheo mắt, dịu dàng nói: "Anh đưa em về nhà."
Ngô Huệ không dời nổi mắt, lỗ tai lùng bùng, cũng không biết có nghe thấy lời Bùi Quốc Huy nói hay không, chỉ đờ người ra cứ thế nhìn thẳng vào đôi môi lúc khép lúc mở của anh, con mắt không chớp lấy một cái.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết anh có một đôi môi xinh đẹp, bây giờ dưới ánh trăng mê ly, càng lộ vẻ cuốn hút.
Cô rục rịch như có xúc động muốn đi cắn thử một cái.
Ý thức được ý tưởng trong đầu mình thì gò má trắng nõn của Ngô Huệ lập tức bị thay màu đỏ ửng.
"Khuôn mặt đỏ như vậy, có phải khó chịu ở đâu không?"
Bùi Quốc Huy phát hiện sắc mặt Ngô Huệ thay đổi kì lạ, ân cần đưa tay ra chạm vào trán cô.
Trên mặt có nhiệt độ nóng bỏng làm cho Bùi Quốc Huy nhíu chặt chân mày, anh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thân thể Ngô Huệ lại run lên, một đôi tay trắng nõn như rắn cầm ngược lại tay anh, một đôi mắt đen bóng đào hoa nhìn anh chằm chặp.
Kiểu này... giống như đang nhìn một món ăn đã thèm khát từ lâu vậy.
So sánh bỗng nhiên xuất hiện trong đầu làm cho Bùi Quốc Huy có chút kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng túm ngược lại cổ tay Ngô Huệ, sắc mặt trở nên xấu xí.
"Đi, anh dẫn em đến bệnh viện..."
Anh còn chưa kịp nói xong, Ngô Huệ vốn dĩ đang thừ người ra lại bỗng nhào tới cắn môi anh.
Bùi Quốc Huy không kịp chuẩn bị, bị ngoại lực va chạm mà lùi lại hai bước.
Cũng may anh phản ứng rất nhanh, nhanh chóng giơ tay ôm lấy thân hình lảo đảo của Ngô Huệ.
Đôi môi đụng chạm mang đến cảm giác rất chân thực, Bùi Quốc Huy rũ mắt, nhìn vào khuôn mặt trái xoan ửng đỏ gần ngay trước mắt.
Thân thể của bọn họ dính chặt vào nhau, hai đôi môi chạm vào nhau, chỉ yên lặng ôm nhau hòa thành một thể.
Gió mát thổi qua, bóng cây lắc lư, gây ra tiếng xào xạc, vài tia sáng từ ánh trăng xuyên qua khe hở nghịch ngợm len vào.
Hai tay Ngô Huệ di chuyển tự do trên cổ Bùi Quốc Huy, mười ngón tay đan vào nhau, gương mặt ngày càng đỏ lên, bởi vì cô đi chân trần, làm chênh lệch chiều cao càng nổi bật lên, cô chỉ có thể nhón chân lên ra sức tìm kiếm lục lọi trong môi anh, cũng vì thế, trọng tâm cả người đều áp lên người Bùi Quốc Huy.
Không khí chung quanh tựa như cũng ngừng chuyển động, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Bùi Quốc Huy dường như còn có thể giữ được bình tĩnh, mà Ngô Huệ, như hít phải thuốc lắc, trái tim đập bùm bùm.
Ngô Huệ nuốt nước miếng một cái, men rượu khiến lý trí của cô dần thoát ra khỏi cơ thể.
Cô dùng sức ôm lấy Bùi Quốc Huy, thân thể nửa treo trên người anh, Ngô Huệ cảm giác thân thể rất nóng, nóng đến mức sắp không chịu nổi, ngực như có ngọn lửa đang cháy hừng hực, thiêu đốt trong mắt cô, đáy lòng lại xuất hiện nỗi thèm khát mãnh liệt.
Ngô Huệ nhắm mắt lại, hô hấp lại tựa như chiếc xe lửa màu xanh đang kêu vang và rung động.
Cô dùng đầu lưỡi liếm láp môi Bùi Quốc Huy, bờ môi anh rất mềm mại, nhưng mặc cho cô có cố gắng như thế nào cũng không cạy ra được. Ngô Huệ mút vào từng lần một, đầu lưỡi lượn lờ dọc theo môi anh, muốn đòi thêm càng nhiều.
Sau đó, cô càng lúc càng không thấy đủ, tay chậm rãi lướt qua mái tóc chỉnh tề của anh, gò má góc cạnh rõ ràng, lòng bàn tay dính mồ hôi mỏng lục lọi tìm hiểu từng điểm một trên yết hầu anh...
Bùi Quốc Huy có một thân hình hoàn hảo, ngoại hình nhìn cũng không mập, nhưng bả vai và bắp thịt trước ngực sau lưng đều rất rắn chắc, mặc dù cách lớp quần áo cũng không giấu được độ săn chắc dày dặn của nó, Ngô Huệ dùng tay tham lam trượt vào trong áo sơ mi của Bùi Quốc Huy, không kịp chờ đợi mà khẽ vuốt cơ ngực dày dặn mà hoàn hảo của anh.
Bùi Quốc Huy khẽ nhướn mày, bắt lại đôi tay đang muốn trượt xuống dưới của Ngô Huệ.
Ngô Huệ cảm thấy trống vắng, thậm chí ngay cả nhiệt độ trên cánh môi cũng biến mất...
"Em... Uống phải thuốc ư?"
Bùi Quốc Huy nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu đối mặt với anh.
Hai mắt Ngô Huệ mờ mịt mê ly, hơi híp lại, qua khe hở nhỏ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Bùi Quốc Huy.
Bóng đêm ngày càng nặng hơn, cơn gió thổi tới mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, Ngô Huệ giật mình, một chút ý thức đã trở về trong đầu.
Trán của cô cận kề với đôi môi mỏng đỏ tươi của Bùi Quốc Huy, cảm giác chóng mặt trong đầu ngày càng mạnh lên, nhưng cô vẫn miễn cưỡng kìm nén hành vi phóng đãng không kìm nổi vừa rồi của mình, mà bây giờ, tay cô còn đang nắm chặt cơ ngực của anh!
Thân thể Ngô Huệ không khống chế nổi mà run rẩy, hô hấp nặng nề mất trật tự, hai tay nắm thành quả đấm theo bản năng.
"Xin lỗi... Tôi... Tôi dường như không ổn lắm..."
Có Bùi Quốc Huy nhắc nhở, Ngô Huệ cũng hiểu ra phần nào, vấn đề chắc chắn xuất hiện ở ly rượu cô vừa uống kia.
Lúc đó người phục vụ muốn nói lại thôi, không phải vì sợ cô uống rượu không trả tiền, mà vì rượu này có bỏ thêm thuốc.
Cũng vì thần kinh không ổn định, mà cô đã làm mấy việc khiến người ta cạn lời...