Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 157 XIN LỖI NGƯỜI ĐÀN BÀ HƯ HỎNG
CHƯƠNG 157: XIN LỖI NGƯỜI ĐÀN BÀ HƯ HỎNG
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng, tất cả mọi người đến thở mạnh cũng không dám.
"Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?" Dương Bảo Long đỡ trán hỏi.
Dương Thảo Nguyên do dự mở miệng: "Bọn họ nói... Nói muốn đích thân bố ra xin lỗi cái người đàn bà hư... Ngô Huệ với tên nhóc nhà họ Bùi kia!"
"Vớ vẩn!" Dương Bảo Long tức giận hét lớn một tiếng: "Quả thực là nằm mơ!"
Dương Bảo Long chỉ vào Dương An nói: "Con ra ngoài, nói cho bọn họ, bây giờ rời khỏi thì bố coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không thì cho bọn họ đẹp mặt!"
...
Đại viện quân khu xôn xao lên, chuyện đã đến tai mấy người lớn trong nhà đang tham gia một đại hội khen thưởng.
Khi nhận được điện thoại của người nhà, biết được thằng con nhà mình dẫn người bao vây nhà họ Dương , nước trà đang uống đều phun cả ra ngoài, sau đó bỗng dưng không hẹn mà cùng đứng lên vội vàng đi ra ngoài.
Mấy thằng ranh con này, bình thường nuôi thả quen rồi, giờ thì hay lắm, gây họa lớn rồi!
Lại còn dám bao vây của tham mưu trưởng, tự mình không muốn sống nữa thì cũng phải nghĩ đến tương lai của ông già nhà chúng nó chứ!
Trong phút chốc, bên ngoài phòng trao thưởng loạn lên.
Mấy vị sĩ quan vội vàng rời tiệc, vừa gọi điện cho người nhà nhanh chóng đem thằng ranh con về nhà cừa lệnh cho lái xe đi nhanh, sau đó lại gọi điện cho mấy nhà gác bàn bạc cách giải quyết, lúc biết là hai nhà Dương , Bùi xung đột, lập tức điểm im lặng lại, sau đó đều ăn ý làm một động tác - vỗ vai lái xe nói: "Lái xe chậm chút, tốt nhất là đi vòng thêm mấy vòng nữa rồi về."
Nói hay thật, nhà họ Bùi và nhà họ Dương sống mái với nhau, bọn họ xen vào làm gì?
"Vậy thì cậu chủ làm thế nào bây giờ?" Cảnh vệ quay đầu lại hỏi.
Những người phụ huynh này lại ăn ý nhắm mắt lại, thoải mái ngả lưng ra phía sau, làm như vô cùng thoải mái.
...
Bên ngoài nhà họ Dương đã bị vây đến chật như nêm cối.
Ngô Huệ quay đầu nhìn đằng sau đen kịt, cũng bị hù dọa một chút, sao lại đông người vậy?
"Chị dâu ba, mặt chị còn đau không?" Bùi Đăng Khôi cầm ngón út của Ngô Huệ, lo âu nhìn gương mặt sưng to của cô.
Ngô Huệ đưa tay sờ lên mặt, quả nhiên đau rát vô cùng nhưng cô vẫn cố làm như không sao, cười với Bùi Đăng Khôi: "Không sao, chỉ hơi sưng thôi, về chườm đá là được rồi."
Bùi Đăng Khôi mấp máy nói: "Chị dâu ba, xin lỗi chị, đều tại em..."
Ngô Huệ sờ đầu cậu một cái: "Không liên quan đến cậu, là tôi có ân oán với nhà họ Dương , ầm ĩ với nhau cũng là chuyện sớm muộn."
"Chờ anh ba đến, để anh ba giúp chị đòi lại công bằng!"
Ngô Huệ cười động đến vết thương trên mặt, đau đến hít vào một hơi lạnh.
Nhưng đúng lúc này, cửa nhà họ Dương được mở ra, thật vất vả mới khiến đám người đang loạn lên yên tĩnh lại.
"Bảo Lưu Sinh cút ra đây!"
"Còn có ông già Dương , dạy con thế nào vậy, hôm nay nhất định phải giải thích!"
Dương An đi tới, trên mặt là vẻ nghiêm túc, quân phục phẳng phiu, huân chương trên vai lóe lên ánh sáng dưới đèn đường.
Kim Ngâm tiến lên một bước, cười lạnh: "Chuyện này không liên quan đến anh, bảo tên em trai rùa rụt cổ của anh cút ra đây."
Dương An nhíu mày, mắt nhìn tới phía Kim Ngâm, nhìn tới Ngô Huệ sau lưng Kim Ngâm, lông mày nhíu chặt.
Đây là lần đầu tiên Ngô Huệ nhìn thấy Dương An, bởi vì tình huống đặc thù của chỗ làm của Dương An nên một năm chỉ có một tháng ở nhà, lần này trở về kết quả là gặp một màn như vậy, tâm trạng tốt đều bị phá hỏng.
Kim Ngâm phát hiện ánh mắt Dương An dừng trên người Đỗ An, đứng chắn trước người cô: "Nhìn cái gì?"
Ngô Huệ không trốn tránh, đi từ phía sau Kim Ngâm ra, ngênh đón ánh mắt dò xét của Dương An.
Dương An mở miệng hỏi: "Cô chính là người giật dây những người này đến làm loạn ở cổng nhà tôi sao?"
Ngô Huệ vừa định trả lời, cổ tay cô lại truyền đến một cảm xúc ấm áp, phía sau lưng cô cảm nhận được một lồng ngực nam tính ấm áp quen thuộc khiến trái tim của cô an tĩnh lại, bên tai vang lên âm thanh ấm áp khiến người ta yên tâm: "Đừng sợ."
"Anh ba!" Kim Ngâm và Lâm Đức không hẹn mà hô lên.
Bùi Đăng Khôi cũng kích động trách móc: "Anh ba, sao anh bây giờ mới đến, chị dâu ba bị người ta đánh!"
Trên má phải Ngô Huệ chỉ cảm thấy hơi ngứa, những ngón tay có khớp xương rõ ràng của Bùi Quốc Huy đang dụng nhẹ lên, anh thu tay lại đặt lên vai cô, ngẩng đầu nhìn Dương An đứng trước cửa nhà họ Dương : "Ai đánh cô ấy?"
Dương An nhíu mày, dù sao anh ta cũng là bề trên của Bùi Quốc Huy nhưng lời nói của Bùi Quốc Huy với anh ta không có chút kính trọng nào.
"Là Lưu Sinh đánh." Bùi Đăng Khôi đứng một bên tố cáo kêu to.
Lông mày Dương An càng nhíu chặt hơn, người lớn nói chuyện trẻ con xen vào làm gì!
Đột nhiên, tiếng còi xe vang lên từ xa đến gần, ánh đèn từ xa chiếu sáng toàn bộ khu vực tối tăm.
"Đồ chó đẻ, vậy mà đi tìm giúp đỡ!" Lý Quốc Vinh dứng bên ngoài đám người đang vây quanh phẫn nộ chửi mắng.
Đám người quay đầu, quả nhiên 4, 5 chiếc xe con kia dừng lại.
Cao Hồng Quân và Đỗ Phương Phương từ môt chiếc xe bước xuống.
Đỗ Phương Phương nổi giận đùng đùng nói: "Muốn đánh nhau phải không? Được, vậy đánh một trận thật sảng khoái!"
Đỗ Phương Phương vừa dứt lời, một đám đàn ông cao to vạm vỡ bước xuống từ những chiếc xe đằng sau, vừa nhìn là biết người có võ, mà khi Dương An nhìn thấy những người này, lông mày nhíu chặt, bày tỏ trong lòng không vui.
Coi như đám con ông cháu cha này bao vây nhà họ Dương của anh ta, đó cũng là chuyện trong đại viện, mặc dù có mâu thuẫn, mọi người ngồi xuống nói chuyện một chút cũng qua đi nhưng đã liên quan đến người bên ngoài thì tình huống trở nên khác rồi!
Lúc này, Dương An nghiêm mặt khiển trách Đỗ Phương Phương: "Ai bảo mấy đứa đến?"
Cao Hồng Quân chạy tới trước: "Chú Dương An, chúng cháu đã biết chuyện rồi, đừng lo lắng, đã gọi người đến rồi, nếu bọn họ còn dám ra tay, chúng ta liền không khách sáo với họ, cùng lắm thì tiền thuốc men cháu đền!"
Vốn là định nói làm cho đối phương khiếp sợ nhưng lại vì những tên côn đồ này mà thay đổi.
Quả nhiên, những người dân trong đại viện vốn dĩ là đến hóng hớt nghe thấy lời nói của Cao Hồng Quân, lập tức đều chuyển hướng, ngoại trừ ghét bỏ đám côn đồ này còn bất mãn với người nhà họ Dương , đánh thì đánh đi, tại sao còn gọi người ngoài gọi đến?
Dương An thở dài nói với Cao Hồng Quân: "Mau đưa mấy người này đi đi, đây là việc nhà chú, không cần cháu phải nhúng tay vào."
"Chú Dương An, chú sợ cái gì?" Đỗ Phương Phương không nhìn ra Dương An đang sợ gì, vung tay với đám người Kim Ngâm: "Các người bị thương thì tìm tôi, không liên quan đến người nhà họ Dương , huống chi hôm nay là bọn họ gây chuyện trước!"
Huyệt thái dương của Dương An đau nhức, quát Đỗ Phương Phương: "Ngậm miệng lại!"
"Chú Dương An!" Đỗ Phương Phương uất ức cao giọng nói: "Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ làm loạn ở cổng nhà họ Dương sao?"
Dương An thầm nghĩ, lúc đầu người đuối lý là người nhà họ Bùi, bọn họ làm loạn trước, bây giờ bọn Đỗ Phương Phương vừa xuất hiện, còn mang theo một đống người, mặc dù luôn miệng nói không liên quan đến nhà họ Dương nhưng những người khác thì không nghĩ vậy, bọn họ sẽ chỉ càng ghét nhà họ Dương .
Dương An nhắm mắt, cố kìm cơn tức giận của mình, quay đầu nói với những người dân trong đại viện: "Chuyện tối nay, coi như nể mặt bố tôi mà dừng ở đây, còn về phần đúng sai, chờ ngày mai rồi bàn được không?"
Đỗ Phương Phương hiển nhiên không ngờ Dương An sẽ chịu thua, không tin nổi mà nhìn Dương An: "Chú Dương An, chú làm cháu quá thất vọng!"
"Cái gì gọi là dừng ở đây?"
Dương An quay đầu nhìn Dương Thảo Nguyên đẩy xe lăn từ trong đi ra, sắc mặt trầm xuống: "Chị, chị ra đây làm gì?"
Dương Thảo Nguyên oán trách nhìn Dương An: "Nếu chị không ra, danh dự nhà họ Dương chúng ta đều bị hủy trên tay cậu rồi!"
"Chị cả, chị biết mình đang nói gì không?"
Trong lòng Dương An sinh lòng không yên, nhìn sau lưng Dương Thảo Nguyên, quả nhiên là cô ta vụng trộm đến đây!
"Huy, còn không mau mang mẹ cháu vào!" Dương An nghiêm nghị quay vào trong biệt thư hô lên.
Nhưng, động tác của Dương Thảo Nguyên còn nhanh hơn, quay về phía bọn Kim Ngâm cười lạnh: "Các người là cái quái gì, dám đến nơi này giương oai! Nếu đã muốn đánh thì đến đây đi, hôm nay tôi muốn xem đầu các người cứng hay cổng nhà tôi cứng!"
Lập tức, trong đám người truyền ra âm thanh ồn ào.
Mồ hôi lạnh trên trán Dương An toát ra, muốn Dương Thảo Nguyên ngậm miệng lại, bên kia, Lý Quốc Vinh đột nhiên kêu lên thảm thiết.
"Đồ chó đẻ ra tay rồi!"
Trần Ái Quốc hét lên một tiếng, hất tên cảnh vệ ra: "Lẽ nào bị đám người ngoài này đánh chết mới vui sao?"
Ngô Huệ nhìn đám người lại loạn lên, quat đầu nhìn mấy người côn đồ kia, có hơi lo lắng, mà Bùi Quốc Huy lại lặng lẽ đưa cô đến góc tối vắng người: "Em ở đây đừng chạy linh tinh!"
Nói xong, anh buông cô ra, trực tiếp chạy đến trong đám người kia.
"Quốc Huy!" Ngô Huệ muốn gọi anh lại, tay cô đã bị giữ chặt, cô cúi đầu liền nhìn thấy Bùi Đăng Khôi.
"Chị dâu ba, chị đừng lo lắng, anh ba đánh nhau quen rồi, còn giỏi hơn cả anh Kim Ngâm ấy." Bùi Đăng Khôi giơ ngón cái lên.
Bên kia, Dương Thảo Nguyên vốn đang hung hăng bỗng nhiên hoảng sợ hét to: "Đừng tới đây đừng tới đây!"
Ngô Huệ quay đầu liền nhìn thấy Dương Thảo Nguyên liều mạng đẩy xe lăn, thật ra không có ai đuổi theo đánh cô ta, chỉ là trong lòng cô ta sợ hãi, coi là tất cả mọi người đều chạy về phía mình, ở cửa chính nhà họ Dương đều là tiếng hét chói tai của Dương Thảo Nguyên.
Chỗ cửa nhà họ Dương chấn động, liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào lên giận dữ.
Ngô Huệ đứng trong góc nhỏ, cách rất xa đám đông trước nhà họ Dương , nhịn không được bước lên hai bước, cô tìm bóng dáng Bùi Quốc Huy trong đám người thế nhưng chỉ nhìn thấy cảnh hỗn loạn tưng bừng.
"Chị dâu ba đừng qua đó, bên kia loạn lắm!" Bùi Đăng Khôi vừa che chở cho Ngô Huệ vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
Bên ngoài hàng rào nhà họ Dương , Lý Quốc Vinh vốn kêu rên ngã xuống đất lại bò lên, cũng xông vào đám hỗn loạn.
Đám côn đồ kia ngạc nhiên nhìn Lý Quốc Vinh khỏe như vâm, đứng nguyên tại chỗ, nhất thời quên cả đánh.
Một lúc lâu sau, có một người hỏi: "Vừa rồi ai đánh tên nhóc kia ngã xuống đất vậy?"
Sự trầm lặng chỉ trong chốc lát, có người chần chừ trả lời: "Không có mà, tôi vẫn đứng ở đây, không đụng phải một sợi tóc của hắn ta."
Tiếp theo, mười mấy người đều quay đầu nhìn nhau.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng, tất cả mọi người đến thở mạnh cũng không dám.
"Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?" Dương Bảo Long đỡ trán hỏi.
Dương Thảo Nguyên do dự mở miệng: "Bọn họ nói... Nói muốn đích thân bố ra xin lỗi cái người đàn bà hư... Ngô Huệ với tên nhóc nhà họ Bùi kia!"
"Vớ vẩn!" Dương Bảo Long tức giận hét lớn một tiếng: "Quả thực là nằm mơ!"
Dương Bảo Long chỉ vào Dương An nói: "Con ra ngoài, nói cho bọn họ, bây giờ rời khỏi thì bố coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không thì cho bọn họ đẹp mặt!"
...
Đại viện quân khu xôn xao lên, chuyện đã đến tai mấy người lớn trong nhà đang tham gia một đại hội khen thưởng.
Khi nhận được điện thoại của người nhà, biết được thằng con nhà mình dẫn người bao vây nhà họ Dương , nước trà đang uống đều phun cả ra ngoài, sau đó bỗng dưng không hẹn mà cùng đứng lên vội vàng đi ra ngoài.
Mấy thằng ranh con này, bình thường nuôi thả quen rồi, giờ thì hay lắm, gây họa lớn rồi!
Lại còn dám bao vây của tham mưu trưởng, tự mình không muốn sống nữa thì cũng phải nghĩ đến tương lai của ông già nhà chúng nó chứ!
Trong phút chốc, bên ngoài phòng trao thưởng loạn lên.
Mấy vị sĩ quan vội vàng rời tiệc, vừa gọi điện cho người nhà nhanh chóng đem thằng ranh con về nhà cừa lệnh cho lái xe đi nhanh, sau đó lại gọi điện cho mấy nhà gác bàn bạc cách giải quyết, lúc biết là hai nhà Dương , Bùi xung đột, lập tức điểm im lặng lại, sau đó đều ăn ý làm một động tác - vỗ vai lái xe nói: "Lái xe chậm chút, tốt nhất là đi vòng thêm mấy vòng nữa rồi về."
Nói hay thật, nhà họ Bùi và nhà họ Dương sống mái với nhau, bọn họ xen vào làm gì?
"Vậy thì cậu chủ làm thế nào bây giờ?" Cảnh vệ quay đầu lại hỏi.
Những người phụ huynh này lại ăn ý nhắm mắt lại, thoải mái ngả lưng ra phía sau, làm như vô cùng thoải mái.
...
Bên ngoài nhà họ Dương đã bị vây đến chật như nêm cối.
Ngô Huệ quay đầu nhìn đằng sau đen kịt, cũng bị hù dọa một chút, sao lại đông người vậy?
"Chị dâu ba, mặt chị còn đau không?" Bùi Đăng Khôi cầm ngón út của Ngô Huệ, lo âu nhìn gương mặt sưng to của cô.
Ngô Huệ đưa tay sờ lên mặt, quả nhiên đau rát vô cùng nhưng cô vẫn cố làm như không sao, cười với Bùi Đăng Khôi: "Không sao, chỉ hơi sưng thôi, về chườm đá là được rồi."
Bùi Đăng Khôi mấp máy nói: "Chị dâu ba, xin lỗi chị, đều tại em..."
Ngô Huệ sờ đầu cậu một cái: "Không liên quan đến cậu, là tôi có ân oán với nhà họ Dương , ầm ĩ với nhau cũng là chuyện sớm muộn."
"Chờ anh ba đến, để anh ba giúp chị đòi lại công bằng!"
Ngô Huệ cười động đến vết thương trên mặt, đau đến hít vào một hơi lạnh.
Nhưng đúng lúc này, cửa nhà họ Dương được mở ra, thật vất vả mới khiến đám người đang loạn lên yên tĩnh lại.
"Bảo Lưu Sinh cút ra đây!"
"Còn có ông già Dương , dạy con thế nào vậy, hôm nay nhất định phải giải thích!"
Dương An đi tới, trên mặt là vẻ nghiêm túc, quân phục phẳng phiu, huân chương trên vai lóe lên ánh sáng dưới đèn đường.
Kim Ngâm tiến lên một bước, cười lạnh: "Chuyện này không liên quan đến anh, bảo tên em trai rùa rụt cổ của anh cút ra đây."
Dương An nhíu mày, mắt nhìn tới phía Kim Ngâm, nhìn tới Ngô Huệ sau lưng Kim Ngâm, lông mày nhíu chặt.
Đây là lần đầu tiên Ngô Huệ nhìn thấy Dương An, bởi vì tình huống đặc thù của chỗ làm của Dương An nên một năm chỉ có một tháng ở nhà, lần này trở về kết quả là gặp một màn như vậy, tâm trạng tốt đều bị phá hỏng.
Kim Ngâm phát hiện ánh mắt Dương An dừng trên người Đỗ An, đứng chắn trước người cô: "Nhìn cái gì?"
Ngô Huệ không trốn tránh, đi từ phía sau Kim Ngâm ra, ngênh đón ánh mắt dò xét của Dương An.
Dương An mở miệng hỏi: "Cô chính là người giật dây những người này đến làm loạn ở cổng nhà tôi sao?"
Ngô Huệ vừa định trả lời, cổ tay cô lại truyền đến một cảm xúc ấm áp, phía sau lưng cô cảm nhận được một lồng ngực nam tính ấm áp quen thuộc khiến trái tim của cô an tĩnh lại, bên tai vang lên âm thanh ấm áp khiến người ta yên tâm: "Đừng sợ."
"Anh ba!" Kim Ngâm và Lâm Đức không hẹn mà hô lên.
Bùi Đăng Khôi cũng kích động trách móc: "Anh ba, sao anh bây giờ mới đến, chị dâu ba bị người ta đánh!"
Trên má phải Ngô Huệ chỉ cảm thấy hơi ngứa, những ngón tay có khớp xương rõ ràng của Bùi Quốc Huy đang dụng nhẹ lên, anh thu tay lại đặt lên vai cô, ngẩng đầu nhìn Dương An đứng trước cửa nhà họ Dương : "Ai đánh cô ấy?"
Dương An nhíu mày, dù sao anh ta cũng là bề trên của Bùi Quốc Huy nhưng lời nói của Bùi Quốc Huy với anh ta không có chút kính trọng nào.
"Là Lưu Sinh đánh." Bùi Đăng Khôi đứng một bên tố cáo kêu to.
Lông mày Dương An càng nhíu chặt hơn, người lớn nói chuyện trẻ con xen vào làm gì!
Đột nhiên, tiếng còi xe vang lên từ xa đến gần, ánh đèn từ xa chiếu sáng toàn bộ khu vực tối tăm.
"Đồ chó đẻ, vậy mà đi tìm giúp đỡ!" Lý Quốc Vinh dứng bên ngoài đám người đang vây quanh phẫn nộ chửi mắng.
Đám người quay đầu, quả nhiên 4, 5 chiếc xe con kia dừng lại.
Cao Hồng Quân và Đỗ Phương Phương từ môt chiếc xe bước xuống.
Đỗ Phương Phương nổi giận đùng đùng nói: "Muốn đánh nhau phải không? Được, vậy đánh một trận thật sảng khoái!"
Đỗ Phương Phương vừa dứt lời, một đám đàn ông cao to vạm vỡ bước xuống từ những chiếc xe đằng sau, vừa nhìn là biết người có võ, mà khi Dương An nhìn thấy những người này, lông mày nhíu chặt, bày tỏ trong lòng không vui.
Coi như đám con ông cháu cha này bao vây nhà họ Dương của anh ta, đó cũng là chuyện trong đại viện, mặc dù có mâu thuẫn, mọi người ngồi xuống nói chuyện một chút cũng qua đi nhưng đã liên quan đến người bên ngoài thì tình huống trở nên khác rồi!
Lúc này, Dương An nghiêm mặt khiển trách Đỗ Phương Phương: "Ai bảo mấy đứa đến?"
Cao Hồng Quân chạy tới trước: "Chú Dương An, chúng cháu đã biết chuyện rồi, đừng lo lắng, đã gọi người đến rồi, nếu bọn họ còn dám ra tay, chúng ta liền không khách sáo với họ, cùng lắm thì tiền thuốc men cháu đền!"
Vốn là định nói làm cho đối phương khiếp sợ nhưng lại vì những tên côn đồ này mà thay đổi.
Quả nhiên, những người dân trong đại viện vốn dĩ là đến hóng hớt nghe thấy lời nói của Cao Hồng Quân, lập tức đều chuyển hướng, ngoại trừ ghét bỏ đám côn đồ này còn bất mãn với người nhà họ Dương , đánh thì đánh đi, tại sao còn gọi người ngoài gọi đến?
Dương An thở dài nói với Cao Hồng Quân: "Mau đưa mấy người này đi đi, đây là việc nhà chú, không cần cháu phải nhúng tay vào."
"Chú Dương An, chú sợ cái gì?" Đỗ Phương Phương không nhìn ra Dương An đang sợ gì, vung tay với đám người Kim Ngâm: "Các người bị thương thì tìm tôi, không liên quan đến người nhà họ Dương , huống chi hôm nay là bọn họ gây chuyện trước!"
Huyệt thái dương của Dương An đau nhức, quát Đỗ Phương Phương: "Ngậm miệng lại!"
"Chú Dương An!" Đỗ Phương Phương uất ức cao giọng nói: "Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ làm loạn ở cổng nhà họ Dương sao?"
Dương An thầm nghĩ, lúc đầu người đuối lý là người nhà họ Bùi, bọn họ làm loạn trước, bây giờ bọn Đỗ Phương Phương vừa xuất hiện, còn mang theo một đống người, mặc dù luôn miệng nói không liên quan đến nhà họ Dương nhưng những người khác thì không nghĩ vậy, bọn họ sẽ chỉ càng ghét nhà họ Dương .
Dương An nhắm mắt, cố kìm cơn tức giận của mình, quay đầu nói với những người dân trong đại viện: "Chuyện tối nay, coi như nể mặt bố tôi mà dừng ở đây, còn về phần đúng sai, chờ ngày mai rồi bàn được không?"
Đỗ Phương Phương hiển nhiên không ngờ Dương An sẽ chịu thua, không tin nổi mà nhìn Dương An: "Chú Dương An, chú làm cháu quá thất vọng!"
"Cái gì gọi là dừng ở đây?"
Dương An quay đầu nhìn Dương Thảo Nguyên đẩy xe lăn từ trong đi ra, sắc mặt trầm xuống: "Chị, chị ra đây làm gì?"
Dương Thảo Nguyên oán trách nhìn Dương An: "Nếu chị không ra, danh dự nhà họ Dương chúng ta đều bị hủy trên tay cậu rồi!"
"Chị cả, chị biết mình đang nói gì không?"
Trong lòng Dương An sinh lòng không yên, nhìn sau lưng Dương Thảo Nguyên, quả nhiên là cô ta vụng trộm đến đây!
"Huy, còn không mau mang mẹ cháu vào!" Dương An nghiêm nghị quay vào trong biệt thư hô lên.
Nhưng, động tác của Dương Thảo Nguyên còn nhanh hơn, quay về phía bọn Kim Ngâm cười lạnh: "Các người là cái quái gì, dám đến nơi này giương oai! Nếu đã muốn đánh thì đến đây đi, hôm nay tôi muốn xem đầu các người cứng hay cổng nhà tôi cứng!"
Lập tức, trong đám người truyền ra âm thanh ồn ào.
Mồ hôi lạnh trên trán Dương An toát ra, muốn Dương Thảo Nguyên ngậm miệng lại, bên kia, Lý Quốc Vinh đột nhiên kêu lên thảm thiết.
"Đồ chó đẻ ra tay rồi!"
Trần Ái Quốc hét lên một tiếng, hất tên cảnh vệ ra: "Lẽ nào bị đám người ngoài này đánh chết mới vui sao?"
Ngô Huệ nhìn đám người lại loạn lên, quat đầu nhìn mấy người côn đồ kia, có hơi lo lắng, mà Bùi Quốc Huy lại lặng lẽ đưa cô đến góc tối vắng người: "Em ở đây đừng chạy linh tinh!"
Nói xong, anh buông cô ra, trực tiếp chạy đến trong đám người kia.
"Quốc Huy!" Ngô Huệ muốn gọi anh lại, tay cô đã bị giữ chặt, cô cúi đầu liền nhìn thấy Bùi Đăng Khôi.
"Chị dâu ba, chị đừng lo lắng, anh ba đánh nhau quen rồi, còn giỏi hơn cả anh Kim Ngâm ấy." Bùi Đăng Khôi giơ ngón cái lên.
Bên kia, Dương Thảo Nguyên vốn đang hung hăng bỗng nhiên hoảng sợ hét to: "Đừng tới đây đừng tới đây!"
Ngô Huệ quay đầu liền nhìn thấy Dương Thảo Nguyên liều mạng đẩy xe lăn, thật ra không có ai đuổi theo đánh cô ta, chỉ là trong lòng cô ta sợ hãi, coi là tất cả mọi người đều chạy về phía mình, ở cửa chính nhà họ Dương đều là tiếng hét chói tai của Dương Thảo Nguyên.
Chỗ cửa nhà họ Dương chấn động, liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào lên giận dữ.
Ngô Huệ đứng trong góc nhỏ, cách rất xa đám đông trước nhà họ Dương , nhịn không được bước lên hai bước, cô tìm bóng dáng Bùi Quốc Huy trong đám người thế nhưng chỉ nhìn thấy cảnh hỗn loạn tưng bừng.
"Chị dâu ba đừng qua đó, bên kia loạn lắm!" Bùi Đăng Khôi vừa che chở cho Ngô Huệ vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
Bên ngoài hàng rào nhà họ Dương , Lý Quốc Vinh vốn kêu rên ngã xuống đất lại bò lên, cũng xông vào đám hỗn loạn.
Đám côn đồ kia ngạc nhiên nhìn Lý Quốc Vinh khỏe như vâm, đứng nguyên tại chỗ, nhất thời quên cả đánh.
Một lúc lâu sau, có một người hỏi: "Vừa rồi ai đánh tên nhóc kia ngã xuống đất vậy?"
Sự trầm lặng chỉ trong chốc lát, có người chần chừ trả lời: "Không có mà, tôi vẫn đứng ở đây, không đụng phải một sợi tóc của hắn ta."
Tiếp theo, mười mấy người đều quay đầu nhìn nhau.