Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 156 MUỐN DẠY BẢO TÔI, KIẾP SAU ĐI
CHƯƠNG 156: MUỐN DẠY BẢO TÔI, KIẾP SAU ĐI
Ngô Huệ cũng hi vọng có thể dàn xếp ổn thỏa, thấy Lưu Sinh đồng ý xin lỗi, cũng đi lên phía trước: "Đăng Khôi, chờ chút nữa rồi ngoan ngoãn đi bệnh viện với tôi..."
Chỉ là, cô còn chưa nói dứt lời, một cái tát đã đập vào khuôn mặt của cô.
Ngô Huệ chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, trên má phải truyền tới cảm giác đau rát, tiếng tát vang lên rõ ràng ở cổng nhà họ Dương .
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng tát kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Lưu Sinh nhìn gương mặt sưng đỏ của Ngô Huệ, trong lòng không khỏi thoải mái, cảm giác không vui khi nãy chất vấn cô cũng thoe đó mà tan thành mây khói, hắn đưa tay chỉ vào chóp mũi Ngô Huệ nói: "Đồ ti tiện, muốn dạy bảo tôi à, kiếp sau đi!"
"Huệ!" Lâm Đức nhìn Ngô Huệ bị đánh, không thể nhịn được mà hét ầm lên.
Trần Gia Huy cũng không nghĩ rằng cậu mình sẽ thật sự ra đánh một người phụ nữ, lập tức sững sờ đứng tại chỗ.
"Mẹ cô có tính tình như thế nào tất cả mọi người đều biết rõ, cô lại đi khen ngược, đến nhà người ta giả như là trinh liệt lắm, không sợ bị người khác cười chê sao."
"Xin lỗi!"
Lưu Sinh sững sờ, nhíu mày: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói, xin lỗi." Ngô Huệ lạnh lùng nhìn Lưu Sinh, giống như không cảm giác được vệt tay hồng hồng trên mặt.
Lưu Sinh cười khanh hai tiếng: "Cô đùa gì vậy!"
Nói xong, hắn đi qua Ngô Huệ, vai đập vào người cô rồi đi thẳng đến cửa chính nhà họ Dương .
"Đồ con rùa nhà anh hung hăng cái cọng lông ấy!" Kim Ngâm quẳng sợi cỏ ngậm trong miệng mình xuống đất rồi xông tới.
Kết quả là, anh ta còn chưa xông đến trước mặt Lưu Sinh, Ngô Huệ đã quay người hung hăng đạp một cước lên người Lưu Sinh.
Lưu Sinh không nghĩ đến Ngô Huệ đột nhiên đánh lén, lập tức ngã xuống đất.
"Con mẹ nó, phản rồi sao!" Lưu Sinh thẹn quá hóa giận, quay đầu quát Ngô Huệ: "Đồ đàn bà hư hỏng, ai cho cô dám làm thế!"
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn Lưu Sinh ôm mông ngồi dưới đất, sắc mắt vô cùng khó chịu: "Anh mắng đã rồi, dù sao thì tôi cũng nên đòi chút lãi chứ?"
Dương Thảo Nguyên nghe thấy tiếng động ngoài cổng, gọi dì Thúy đẩy ra ngoài, liếc mắt liền thấy em trai mình bị Ngô Huệ đánh ngã xuống đất, tức đến mức suýt không thở nổi, vỗ lên xe lăn tức giận nói: "Bắt nạt người nhà họ Dương chúng ta sao!"
Nói xong, Dương Thảo Nguyên quay vào trong phòng hô lên bi thống: "Chẳng lẽ phải để người trong nhà bị đánh chết rồi các người mới đi ra phải không?"
Trong phút chốc, cảnh vệ và người hầu nhà họ Dương đều lao ra.
Bùi Đăng Khôi cũng dứt khoát không muốn giả vờ nữa, từ dưới đất nhảy lên, hai tay vòng lên miệng kêu lớn: "Đánh người rồi!"
Kim Ngâm và Lâm Đức thấy Ngô Huệ bị đánh đến sưng đỏ mặt cũng không giữ được bình tĩnh nữa, người đang bình thường bỗng nhiên bị đánh trước mặt bọn họ, nếu truyền ra ngoài, bọn họ có còn là đàn ông nữa không? Đêm nay nếu không đánh lại, ngày mai bọn họ cũng không cần ra ngoài làm ăn nữa!
"Biến mẹ đi!" Kim Ngâm cởi quân trang vứt xuống đất, trên người chỉ mặc áo sơ mi bắt đầu đạp hàng rào cửa.
Lâm Đức thấy Kim Ngâm trực tiếp phá cửa, không biết suy nghĩ gì mà rụt cổ một cái, thừa dịp không có ai chú ý chạy đến bên chiếc xe thể thao, thò nửa người vào, tìm tòi trong đó một lúc lâu rồi rút ra một cây côn nhị khúc xông tới: "Ha!"
Cảnh vệ của nhà họ Dương ít nhiều cũng có tâm huyết, thấy người ta đánh đến tận cửa, tất nhiên là không tiếp tục lui bước nữa.
Trong phút chốc, cổng chính nhà họ Dương hỗn loạn vô cùng.
...
Một đám con ông cháu cha mặc quân phục chạy đến, cách một đoạn đã nghe thấy tiếng ẩu đả.
"Đánh nhau đấy à?" Mười mấy tên nhóc đứng lại nhìn nhau.
"Nhanh lên đi!" Trần Ái Quốc lớn lên từ nhỏ với Kim Ngâm, nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt, kích động đến sôi máu, quát lên: "Các anh em, còn chờ gì nữa, mau đến hỗ trợ đi!"
Mấy thằng nhóc trong đại viện chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ không có việc để làm ầm ĩ đánh nhau, nào chịu bỏ qua cơ hội này?
Nhất là trước cửa nhà họ Dương uy tín khá cao này.
Bọn họ làm loạn lại càng thêm hưng phấn, bọn họ nghĩ, bây giờ đi đánh nhau với nhà họ Dương như một đám kiến con đánh nhau với một con voi! Nếu như bọn họ có thể đánh thắng con voi này, vậy thì sau này thật là nở mày nở mặt rồi!
Tâm tình của bọn họ kích động lên: "Mẹ nó, còn chưa đứng lên à? Bỏ lỡ rồi còn chờ đến khi nào chứ?"
Lúc bọn họ đang muốn xông lên, bên cạnh nhảy ra một đám cảnh viện, trông thấy mấy ông con trời nhà mình, liền vội vàng tiến lên ngăn cản thuyết phục: "Cậu à, đừng làm loạn nữa, đi cùng tôi về nhà đi!"
"Về cái gì mà về!" Có một người bất mãn nói: "Không thấy ông đây đang muốn đi đánh nhau sao?"
"Đừng mà, đây là nhà họ Dương , nếu chính ủy biết thì thật phiền toái!"
Đám cảnh vệ thấy bên nhà họ Dương đang hỗn loạn vô cùng, kéo mấy ông con trời nhà mình không để bọn họ đi.
Chỉ là, bọn cảnh vệ đã quên mất đám con ông cháu cha này 7 tuổi đã dám vác bình ga đi đánh nhau với Kim Ngâm, có ai không phải tên gan to bằng trời? Khu nhà quân đội này không có chuyện gì bọn họ không dám làm, đánh nhau với bọn họ mà nói chỉ là chuyện thường ngày, thế hệ này ai nghe thấy tên Kim Ngâm là chỉ muốn chạy nhào.
Nhất là người lớn trong quân khu, bọn họ cũng nhắm một mắt mở một mắt với chuyện làm loạn của con mình, luôn cho rằng ân oán đời sau không liên quan đến đời trước, cuộc sống của bọn nhỏ để tự chúng quyết định.
Bởi vậy giờ khắc này, nghe đến chuyện tới nhà họ Dương làm loạn, bọn họ căn bản cũng không lùi bước ngược lại còn ngo ngoe muốn xông lên.
Cảnh vệ nhà Trần Ái Quốc nắm ống tay cậu ta thật chặt: "Cậu chủ, việc này không phải chuyện đùa, nếu tham mưu trương Dương báo lên chính ủy, nhà chúng ta cũng không tránh khỏi liên quan, cậu vẫn là về nhà với tôi đi!"
"Xéo đi!" Trần Ái Quốc hung hăng đẩy lùi người cảnh vệ ra: "Ông đây không sợ đâu!"
Nói xong, giống như cá trạch luồn chạy mất, tay áo trong tay người cảnh vệ đã không còn nữa, Trần Ái Quốc đã mặc một chiếc áo bó, vừa mắng vừa đi đến chỗ nhà họ Dương : "Đi mẹ nó ấy, đánh cả phụ nữ và trẻ nhỏ, có còn là người nữa không?"
Những tên con ông cháu cha khác cũng không chịu bị tụt lại, nhao nhao cùng đi đánh lộn.
Nhìn mấy cậu ấm nhà mình xung phong đi lên, lại nhìn mấy cây gậy trong tay người nhà họ Dương , ai dám nói sẽ không đổ máu đây?
Cảnh vệ các nhà bối rối, nhưng không dám bỏ mặc không quan tâm, gây thù với nhà họ Dương không bọn họ cũng mặc kệ, nhỡ đâu cậu ấm nhà mình có chuyện gì thì bọn họ nhất định không chịu nổi! Thế là nghiến răng nghiến lợi đi theo.
Nhà họ Dương có hơn 10 người, bất thình lình thấy chạy ở đâu ra thêm mấy chục người nữa, mà toàn là con ông cháu cha chuyên đánh nhau đến mạng cũng không cần trong đại viện, thấy không thể nào chống được nữa đều nhao nhao lùi lại, sốt ruột muốn đóng cửa lại.
Nhưng cửa lớn bị người ta đập đến rung lên, giống như một giây sau sẽ có người phá cửa vào vậy.
Dương Thảo Nguyên bị dọa đến tái mặt, hai mắt đảo một cái, may mà dì Thúy kịp thời đỡ lấy nếu không thì đã ngất đi rồi.
"Tại sao lại như vậy? Sao nhiều người tới vậy?" Dương Thảo Nguyên run rẩy, môi nói không rõ: "Huy, Huy đâu?"
Trần Gia Huy tiến lên, nắm lấy tay Dương Lệ Nhã, khóe miệng anh ta cũng bị rách, máu chảy ra.
"Huy... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Đám người kia phát điên rồi, không cần sống nữa!"
Ánh mắt Trần Gia Huy sâu thẳm, nắm chặt hai tay Dương Thảo Nguyên, nhẹ giọng anh ủi: "Không có chuyện gì đâu."
Sau lưng dì Thúy cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bà vẫn chưa quên cảnh tượng vừa rồi, dòng người đen nghịt đi về phía bọn họ, lúc ra tay cũng đánh đến chết, hiện tại đám cảnh vệ đều là mặt mũi bầm dập, nhất là Lưu Sinh mặt mũi vô cùng bi thảm.
Hai mắt Lưu Sinh bị đấm mấy cú, sưng như bóng đèn, mũi chảy máu, mặt tím mấy vệt nhưng đau nhất vẫn là mông, vừa rồi Ngô Huệ dùng giày cao gót đạp, hiện tại hắn ngồi xuống cũng thấy đau đến nhảy dựng lên.
"Đồ ti tiện! Mẹ nó đồ ti tiện!" Lưu Sinh đau đến nhe răng nhếch miệng.
Dương Thanh Ngân nhìn thương binh khắp phòng, cũng gấp đến mức xoay vòng, nghe thấy tiếng pha lê vỡ, cô ta liền vội vàng kéo rèm cửa ra xem.
Đám con ông cháu cha kia lại ném chậu hoa trong vườn hoa, ném đến mức Dương Thanh Ngân hãi hùng khiếp vía.
Cô ta vội vàng kéo rèm lại, đỡ lấy trái tim đang đập nhanh của mình, tại sao có thể như vậy? Đám người này sao có thể làm loạn như vậy?
Trên tầng, Dương Bảo Long đang thảo luận với Dương An, nghe thấy tiếng vang ầm ầm, Dương An kéo rèm cửa ra nhìn, sắc mặt biến đổi, hai bố con đi ra khỏi phòng, liền thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn, Dương Bảo Long tức đến mức suýt ngất.
"Không phải bố đã bảo chúng mày ở yên trong phòng sao?" Dương Bảo Long tức đến mức cả người run lên: "Chúng mày xem, hậu quả giờ là sao! Chúng mày có phải thấy mình rất anh dũng không? Nhìn xem chuyện chúng mày làm đi!"
Dương An thấy bố tức giận, vội vàng vuốt ngực giúp ông: "Bố, bây giờ phải xem giải quyết chuyện này như thế nào."
Dương Bảo Long nghe vậy càng thêm giận, tay cầm cây gậy càng run rẩy, đám người kia thật sự là coi trời bằng vung, vậy mà dám bao vây nhà họ Dương , ngay cả bố mẹ bọn chúng còn phải kính trọng ông 3 phần, bọn chúng thì hay rồi, cứ vậy mà trực tiếp đánh tới cửa!"
"Đi xem đi, xem bên ngoài có bao nhiêu người." Dương Bảo Long mệt mỏi day huyệt thái dương, giọng nói lộ ra vẻ lực bất tòng tâm.
Một cảnh vệ vội vàng bước đến cửa sổ quan sát, nói: "Rất nhiều người, cảnh vệ cũng đến rất nhiều, ước chừng khoảng hơn 100 người."
"Hơn 100 người?" Lưu Sinh từ ghế salon nhảy dựng lên: "Sao lại như vậy?"
Vốn là không thể, mấy tên con ông cháu cha kia thêm cảnh vệ nữa cũng chỉ có 30, 40 người nhưng rất nhiều người đêm hôm khuya khoắt nhàm chán ra hóng hớt, một truyền mười mười truyền trăm, càng lúc càng nhiều người ra xem.
"Có nhà của chính ủy Trần, nhà đoàn trưởng Lý, à, dẫn đầu là Kim Ngâm nhà sư trưởng Kim cùng với cháu ngoại của chính ủy!"
Nghe được tên những người đến làm loạn mà cảnh vệ nói, sắc mặt người nhà họ Dương cũng thay đổi.
Dương An đi đến cạnh cửa sổ, không nhìn không biết, nhìn rồi thì giật nảy mình.
Anh ta lại đi đến những vị trí cửa sổ khác nhìn, tỉnh huống đều giống nhau, sắc mặt vô cùng khó nhìn.
"Thế nào?" Ánh mắt tinh tường của Dương Bảo Long nhanh chóng cảm thấy sắc mặt của con trai kì lạ.
Dương An chần chừ một lúc, vẫn nói chi tiết ra: "Những người kia bao vây nhà mình!"
Sắc mặt của những người ngồi trong phòng đen đi mấy phần.
"Được lắm!" Dương Bảo Long tức giận đến mức đập cây gậy: "Gan to lắm, còn biết cả bao vây!"
Chẳng lẽ là như vậy! Lẽ nào là như vậy!
"Bố, làm sao bây giờ?" Dương Thảo Nguyên nôn nóng đến phát khác.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, tôi còn chưa có chết đâu!" Dương Bảo Long bực bội hét lên với Dương Thảo Nguyên.
Dương Thảo Nguyên im miệng, không dám chọc Dương Bảo Long, yên tĩnh trốn một bên.
Ngô Huệ cũng hi vọng có thể dàn xếp ổn thỏa, thấy Lưu Sinh đồng ý xin lỗi, cũng đi lên phía trước: "Đăng Khôi, chờ chút nữa rồi ngoan ngoãn đi bệnh viện với tôi..."
Chỉ là, cô còn chưa nói dứt lời, một cái tát đã đập vào khuôn mặt của cô.
Ngô Huệ chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, trên má phải truyền tới cảm giác đau rát, tiếng tát vang lên rõ ràng ở cổng nhà họ Dương .
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng tát kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Lưu Sinh nhìn gương mặt sưng đỏ của Ngô Huệ, trong lòng không khỏi thoải mái, cảm giác không vui khi nãy chất vấn cô cũng thoe đó mà tan thành mây khói, hắn đưa tay chỉ vào chóp mũi Ngô Huệ nói: "Đồ ti tiện, muốn dạy bảo tôi à, kiếp sau đi!"
"Huệ!" Lâm Đức nhìn Ngô Huệ bị đánh, không thể nhịn được mà hét ầm lên.
Trần Gia Huy cũng không nghĩ rằng cậu mình sẽ thật sự ra đánh một người phụ nữ, lập tức sững sờ đứng tại chỗ.
"Mẹ cô có tính tình như thế nào tất cả mọi người đều biết rõ, cô lại đi khen ngược, đến nhà người ta giả như là trinh liệt lắm, không sợ bị người khác cười chê sao."
"Xin lỗi!"
Lưu Sinh sững sờ, nhíu mày: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói, xin lỗi." Ngô Huệ lạnh lùng nhìn Lưu Sinh, giống như không cảm giác được vệt tay hồng hồng trên mặt.
Lưu Sinh cười khanh hai tiếng: "Cô đùa gì vậy!"
Nói xong, hắn đi qua Ngô Huệ, vai đập vào người cô rồi đi thẳng đến cửa chính nhà họ Dương .
"Đồ con rùa nhà anh hung hăng cái cọng lông ấy!" Kim Ngâm quẳng sợi cỏ ngậm trong miệng mình xuống đất rồi xông tới.
Kết quả là, anh ta còn chưa xông đến trước mặt Lưu Sinh, Ngô Huệ đã quay người hung hăng đạp một cước lên người Lưu Sinh.
Lưu Sinh không nghĩ đến Ngô Huệ đột nhiên đánh lén, lập tức ngã xuống đất.
"Con mẹ nó, phản rồi sao!" Lưu Sinh thẹn quá hóa giận, quay đầu quát Ngô Huệ: "Đồ đàn bà hư hỏng, ai cho cô dám làm thế!"
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn Lưu Sinh ôm mông ngồi dưới đất, sắc mắt vô cùng khó chịu: "Anh mắng đã rồi, dù sao thì tôi cũng nên đòi chút lãi chứ?"
Dương Thảo Nguyên nghe thấy tiếng động ngoài cổng, gọi dì Thúy đẩy ra ngoài, liếc mắt liền thấy em trai mình bị Ngô Huệ đánh ngã xuống đất, tức đến mức suýt không thở nổi, vỗ lên xe lăn tức giận nói: "Bắt nạt người nhà họ Dương chúng ta sao!"
Nói xong, Dương Thảo Nguyên quay vào trong phòng hô lên bi thống: "Chẳng lẽ phải để người trong nhà bị đánh chết rồi các người mới đi ra phải không?"
Trong phút chốc, cảnh vệ và người hầu nhà họ Dương đều lao ra.
Bùi Đăng Khôi cũng dứt khoát không muốn giả vờ nữa, từ dưới đất nhảy lên, hai tay vòng lên miệng kêu lớn: "Đánh người rồi!"
Kim Ngâm và Lâm Đức thấy Ngô Huệ bị đánh đến sưng đỏ mặt cũng không giữ được bình tĩnh nữa, người đang bình thường bỗng nhiên bị đánh trước mặt bọn họ, nếu truyền ra ngoài, bọn họ có còn là đàn ông nữa không? Đêm nay nếu không đánh lại, ngày mai bọn họ cũng không cần ra ngoài làm ăn nữa!
"Biến mẹ đi!" Kim Ngâm cởi quân trang vứt xuống đất, trên người chỉ mặc áo sơ mi bắt đầu đạp hàng rào cửa.
Lâm Đức thấy Kim Ngâm trực tiếp phá cửa, không biết suy nghĩ gì mà rụt cổ một cái, thừa dịp không có ai chú ý chạy đến bên chiếc xe thể thao, thò nửa người vào, tìm tòi trong đó một lúc lâu rồi rút ra một cây côn nhị khúc xông tới: "Ha!"
Cảnh vệ của nhà họ Dương ít nhiều cũng có tâm huyết, thấy người ta đánh đến tận cửa, tất nhiên là không tiếp tục lui bước nữa.
Trong phút chốc, cổng chính nhà họ Dương hỗn loạn vô cùng.
...
Một đám con ông cháu cha mặc quân phục chạy đến, cách một đoạn đã nghe thấy tiếng ẩu đả.
"Đánh nhau đấy à?" Mười mấy tên nhóc đứng lại nhìn nhau.
"Nhanh lên đi!" Trần Ái Quốc lớn lên từ nhỏ với Kim Ngâm, nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt, kích động đến sôi máu, quát lên: "Các anh em, còn chờ gì nữa, mau đến hỗ trợ đi!"
Mấy thằng nhóc trong đại viện chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ không có việc để làm ầm ĩ đánh nhau, nào chịu bỏ qua cơ hội này?
Nhất là trước cửa nhà họ Dương uy tín khá cao này.
Bọn họ làm loạn lại càng thêm hưng phấn, bọn họ nghĩ, bây giờ đi đánh nhau với nhà họ Dương như một đám kiến con đánh nhau với một con voi! Nếu như bọn họ có thể đánh thắng con voi này, vậy thì sau này thật là nở mày nở mặt rồi!
Tâm tình của bọn họ kích động lên: "Mẹ nó, còn chưa đứng lên à? Bỏ lỡ rồi còn chờ đến khi nào chứ?"
Lúc bọn họ đang muốn xông lên, bên cạnh nhảy ra một đám cảnh viện, trông thấy mấy ông con trời nhà mình, liền vội vàng tiến lên ngăn cản thuyết phục: "Cậu à, đừng làm loạn nữa, đi cùng tôi về nhà đi!"
"Về cái gì mà về!" Có một người bất mãn nói: "Không thấy ông đây đang muốn đi đánh nhau sao?"
"Đừng mà, đây là nhà họ Dương , nếu chính ủy biết thì thật phiền toái!"
Đám cảnh vệ thấy bên nhà họ Dương đang hỗn loạn vô cùng, kéo mấy ông con trời nhà mình không để bọn họ đi.
Chỉ là, bọn cảnh vệ đã quên mất đám con ông cháu cha này 7 tuổi đã dám vác bình ga đi đánh nhau với Kim Ngâm, có ai không phải tên gan to bằng trời? Khu nhà quân đội này không có chuyện gì bọn họ không dám làm, đánh nhau với bọn họ mà nói chỉ là chuyện thường ngày, thế hệ này ai nghe thấy tên Kim Ngâm là chỉ muốn chạy nhào.
Nhất là người lớn trong quân khu, bọn họ cũng nhắm một mắt mở một mắt với chuyện làm loạn của con mình, luôn cho rằng ân oán đời sau không liên quan đến đời trước, cuộc sống của bọn nhỏ để tự chúng quyết định.
Bởi vậy giờ khắc này, nghe đến chuyện tới nhà họ Dương làm loạn, bọn họ căn bản cũng không lùi bước ngược lại còn ngo ngoe muốn xông lên.
Cảnh vệ nhà Trần Ái Quốc nắm ống tay cậu ta thật chặt: "Cậu chủ, việc này không phải chuyện đùa, nếu tham mưu trương Dương báo lên chính ủy, nhà chúng ta cũng không tránh khỏi liên quan, cậu vẫn là về nhà với tôi đi!"
"Xéo đi!" Trần Ái Quốc hung hăng đẩy lùi người cảnh vệ ra: "Ông đây không sợ đâu!"
Nói xong, giống như cá trạch luồn chạy mất, tay áo trong tay người cảnh vệ đã không còn nữa, Trần Ái Quốc đã mặc một chiếc áo bó, vừa mắng vừa đi đến chỗ nhà họ Dương : "Đi mẹ nó ấy, đánh cả phụ nữ và trẻ nhỏ, có còn là người nữa không?"
Những tên con ông cháu cha khác cũng không chịu bị tụt lại, nhao nhao cùng đi đánh lộn.
Nhìn mấy cậu ấm nhà mình xung phong đi lên, lại nhìn mấy cây gậy trong tay người nhà họ Dương , ai dám nói sẽ không đổ máu đây?
Cảnh vệ các nhà bối rối, nhưng không dám bỏ mặc không quan tâm, gây thù với nhà họ Dương không bọn họ cũng mặc kệ, nhỡ đâu cậu ấm nhà mình có chuyện gì thì bọn họ nhất định không chịu nổi! Thế là nghiến răng nghiến lợi đi theo.
Nhà họ Dương có hơn 10 người, bất thình lình thấy chạy ở đâu ra thêm mấy chục người nữa, mà toàn là con ông cháu cha chuyên đánh nhau đến mạng cũng không cần trong đại viện, thấy không thể nào chống được nữa đều nhao nhao lùi lại, sốt ruột muốn đóng cửa lại.
Nhưng cửa lớn bị người ta đập đến rung lên, giống như một giây sau sẽ có người phá cửa vào vậy.
Dương Thảo Nguyên bị dọa đến tái mặt, hai mắt đảo một cái, may mà dì Thúy kịp thời đỡ lấy nếu không thì đã ngất đi rồi.
"Tại sao lại như vậy? Sao nhiều người tới vậy?" Dương Thảo Nguyên run rẩy, môi nói không rõ: "Huy, Huy đâu?"
Trần Gia Huy tiến lên, nắm lấy tay Dương Lệ Nhã, khóe miệng anh ta cũng bị rách, máu chảy ra.
"Huy... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Đám người kia phát điên rồi, không cần sống nữa!"
Ánh mắt Trần Gia Huy sâu thẳm, nắm chặt hai tay Dương Thảo Nguyên, nhẹ giọng anh ủi: "Không có chuyện gì đâu."
Sau lưng dì Thúy cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bà vẫn chưa quên cảnh tượng vừa rồi, dòng người đen nghịt đi về phía bọn họ, lúc ra tay cũng đánh đến chết, hiện tại đám cảnh vệ đều là mặt mũi bầm dập, nhất là Lưu Sinh mặt mũi vô cùng bi thảm.
Hai mắt Lưu Sinh bị đấm mấy cú, sưng như bóng đèn, mũi chảy máu, mặt tím mấy vệt nhưng đau nhất vẫn là mông, vừa rồi Ngô Huệ dùng giày cao gót đạp, hiện tại hắn ngồi xuống cũng thấy đau đến nhảy dựng lên.
"Đồ ti tiện! Mẹ nó đồ ti tiện!" Lưu Sinh đau đến nhe răng nhếch miệng.
Dương Thanh Ngân nhìn thương binh khắp phòng, cũng gấp đến mức xoay vòng, nghe thấy tiếng pha lê vỡ, cô ta liền vội vàng kéo rèm cửa ra xem.
Đám con ông cháu cha kia lại ném chậu hoa trong vườn hoa, ném đến mức Dương Thanh Ngân hãi hùng khiếp vía.
Cô ta vội vàng kéo rèm lại, đỡ lấy trái tim đang đập nhanh của mình, tại sao có thể như vậy? Đám người này sao có thể làm loạn như vậy?
Trên tầng, Dương Bảo Long đang thảo luận với Dương An, nghe thấy tiếng vang ầm ầm, Dương An kéo rèm cửa ra nhìn, sắc mặt biến đổi, hai bố con đi ra khỏi phòng, liền thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn, Dương Bảo Long tức đến mức suýt ngất.
"Không phải bố đã bảo chúng mày ở yên trong phòng sao?" Dương Bảo Long tức đến mức cả người run lên: "Chúng mày xem, hậu quả giờ là sao! Chúng mày có phải thấy mình rất anh dũng không? Nhìn xem chuyện chúng mày làm đi!"
Dương An thấy bố tức giận, vội vàng vuốt ngực giúp ông: "Bố, bây giờ phải xem giải quyết chuyện này như thế nào."
Dương Bảo Long nghe vậy càng thêm giận, tay cầm cây gậy càng run rẩy, đám người kia thật sự là coi trời bằng vung, vậy mà dám bao vây nhà họ Dương , ngay cả bố mẹ bọn chúng còn phải kính trọng ông 3 phần, bọn chúng thì hay rồi, cứ vậy mà trực tiếp đánh tới cửa!"
"Đi xem đi, xem bên ngoài có bao nhiêu người." Dương Bảo Long mệt mỏi day huyệt thái dương, giọng nói lộ ra vẻ lực bất tòng tâm.
Một cảnh vệ vội vàng bước đến cửa sổ quan sát, nói: "Rất nhiều người, cảnh vệ cũng đến rất nhiều, ước chừng khoảng hơn 100 người."
"Hơn 100 người?" Lưu Sinh từ ghế salon nhảy dựng lên: "Sao lại như vậy?"
Vốn là không thể, mấy tên con ông cháu cha kia thêm cảnh vệ nữa cũng chỉ có 30, 40 người nhưng rất nhiều người đêm hôm khuya khoắt nhàm chán ra hóng hớt, một truyền mười mười truyền trăm, càng lúc càng nhiều người ra xem.
"Có nhà của chính ủy Trần, nhà đoàn trưởng Lý, à, dẫn đầu là Kim Ngâm nhà sư trưởng Kim cùng với cháu ngoại của chính ủy!"
Nghe được tên những người đến làm loạn mà cảnh vệ nói, sắc mặt người nhà họ Dương cũng thay đổi.
Dương An đi đến cạnh cửa sổ, không nhìn không biết, nhìn rồi thì giật nảy mình.
Anh ta lại đi đến những vị trí cửa sổ khác nhìn, tỉnh huống đều giống nhau, sắc mặt vô cùng khó nhìn.
"Thế nào?" Ánh mắt tinh tường của Dương Bảo Long nhanh chóng cảm thấy sắc mặt của con trai kì lạ.
Dương An chần chừ một lúc, vẫn nói chi tiết ra: "Những người kia bao vây nhà mình!"
Sắc mặt của những người ngồi trong phòng đen đi mấy phần.
"Được lắm!" Dương Bảo Long tức giận đến mức đập cây gậy: "Gan to lắm, còn biết cả bao vây!"
Chẳng lẽ là như vậy! Lẽ nào là như vậy!
"Bố, làm sao bây giờ?" Dương Thảo Nguyên nôn nóng đến phát khác.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, tôi còn chưa có chết đâu!" Dương Bảo Long bực bội hét lên với Dương Thảo Nguyên.
Dương Thảo Nguyên im miệng, không dám chọc Dương Bảo Long, yên tĩnh trốn một bên.