Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 154 CUỐI CÙNG CŨNG XUẤT HIỆN MỘT ĐỨA CÓ TIỀN ĐỒ
CHƯƠNG 154: CUỐI CÙNG CŨNG XUẤT HIỆN MỘT ĐỨA CÓ TIỀN ĐỒ
“Lý Quốc Vinh, kỹ thuật chơi bài của cậu tệ quá.” Kim Ngâm duỗi chân đạp mạnh vào chân người bên cạnh.
Chưa dứt lời, Kim Ngâm lơ đãng ngẩng đầu liền nhìn thấy cách cái đình nhỏ không xa một bóng người quen thuộc chạy tới.
“Kim Ngâm, đến cậu rồi, đừng lề mề nữa.”
Kim Ngâm ném là bài xuống đứng dậy, sau đó không nói không rằng chạy ra ngoài.
Tất cả đám người trong đình đều rất kinh ngạc, cứ nghĩ là có chuyện gì xảy ra, cũng vứt bài xuống, chạy ầm ầm đi theo.
Ngô Huệ đang vội chạy về nhà họ Bùi gọi người, bất thình lình bị một đám người mặc quân phục nhảy ra chặn đường khiến cô giật nảy mình.
“Huệ, hóa ra cô đến nhà họ Bùi thật à? Tôi còn nghĩ anh ba đang đùa cơ.”
Kim Ngâm cười híp mắt đỡ lấy Ngô Huệ suýt nữa va phải mình, sau đó ngó nhìn bốn phía: “Anh ba đâu?”
Ngô Huệ nhìn thấy người quen như người chết đuối vớ được cọc, cô túm chặt tay áo Kim Ngâm nói hớt hải: “Đăng Khôi bị thương rồi, tôi phải về nhà họ Bùi tìm người giúp, Kim Ngâm, cậu có thể đến nhà họ Dương xem Đăng Khôi thế nào trước được không?”
“Đăng Khôi?” Mặt Kim Ngâm đầy vẻ nghi ngờ: “Sao nó lại chạy đến nhà họ Dương?”
“Hai chúng tôi đang đi dạo xung quanh, không cẩn thận đi đến nhà họ Dương, kết quả xảy ra tranh chấp với mấy người nhà họ Dương, Đăng Khôi bị ngã, có khi gãy xương rồi.” Ngô Huệ thở hổn hển, trong lời nói không che giấu được lo lắng.
Kim Ngâm càng nghe lông mày càng nhíu chặt lại, cuối cùng cao giọng quát: “Muốn tạo phản à! Mấy người nhà họ Dương đúng là xem mình là thiên vương mà, dám làm càn trong khu này, xem chúng ta đều chết hết rồi à? Đến cả đứa trẻ con cũng xuống tay được.”
Kim Ngâm xắn tay áo lên, vung tay lên: “Đúng là bắt nạt người quá đáng, đi, chúng ta đến nhà họ Dương!”
Đám người sau lưng Kim Ngâm đều là những tên côn đồ ăn chơi trác táng khi còn ở trong quân đội, thường ngày đều nghe theo lời của Kim Ngâm, nhất là bây giờ còn đang ở độ tuổi đi đường gặp chuyện bất bình nhất định phải rút đao hành hiệp trượng nghĩa, nghe Ngô Huệ nói nhà họ Dương bắt nạt trẻ con, tất cả đều máu sôi sùng sục xắn tay áo lên.
Bây giờ Ngô Huệ không còn suy nghĩ được điều gì khác nữa, chỉ muốn mau về đến nhà họ Bùi, nhưng lại bị Kim Ngâm ngăn lại.
“Lý Quốc Vinh chạy nhanh, để cậu ta đến nhà họ Bùi chuyển lời, Huệ, chị dẫn đường, để em xem xem nhà họ Dương phách lối đến mức độ nào.”
Ngô Huệ lại nghĩ đến bộ dạng ngã ngồi dưới đất nhưng vẫn nhẫn nhịn đau đớn của Bùi Đăng Khôi, gật đầu không do dự.
Lý Quốc Vinh được Kim Ngâm phân phó chạy đến nhà họ Bùi báo tin, dọc đường đi vừa chạy vừa hét vào từng nhà một.
“Vu Phi nhà các người bị người nhà họ Dương đánh rồi, mau đến xem đi!”
“Các người còn lau xe cái gì nữa, con trai chính ủy của các người bị người nhà họ Dương đánh sắp chết rồi!”
“Mau đến nhà họ Dương xem đi, Đường Thanh nhà các người bị người nhà họ Dương đánh vỡ đầu chảy máu rồi kìa!”
Tức khắc, sân lớn trong quân khu loạn hết cả lên.
Nhà nhà vốn đang im lặng, tấp nập mở cửa, phái cảnh vệ đến nhà họ Dương xem xét.
Một nhà có bà lão lớn tuổi, vừa chống gậy vừa được người giúp việc dìu, chân bước như bay, nước mắt nước mũi tèm lem nói: “Là thằng không biết sợ chết nào hả, dám đánh cả cháu ngoan của ta? Lập tức gọi điện thoại cho chính ủy ngay cho ta, lần này ta sẽ không xong với đám người nhà họ Dương đây.”
Đêm đang yên tĩnh bỗng trở nên vô cùng huyên náo, trên đường trong đại viện thình thỏang lại vang lên tiếng bước chân vội vã của nhân viên cảnh vệ.
Không ít người nhìn thấy cảnh này cũng không mấy kinh ngạc, chỉ nghĩ là chắc là mấy đứa trẻ trong đại viện đánh nhau.
Lúc trước cảnh đánh nhau cũng gặp không hề ít, nhưng dường như chưa bao giờ ầm ĩ đến mức độ này, nhân viên cảnh vệ đi đi lại lại này cũng quá nhiều.
Hơn nữa, trong mấy nhân viên cảnh vệ này còn có không ít người rất quen mặt, người này...người này...không phải đều là người nhà chính ủy hay sao? Bên đó, người kia không phải là tham mưu của nhà chính ủy hay sao?
Những người đến xem náo nhiệt rất nhanh chóng nhận ra chuyện ầm ĩ đêm nay đều xảy ra trong nhà các sĩ quan cấp cao trong đại viện.
Trong lúc nhất thời, những gia đình vốn đứng ngoài cuộc cũng náo nhiệt hẳn lên, sắp có đánhnhau hội đồn ư?
Vợ của ông Lý đứng trên ban công nói với vợ ông Tôn: “Không hay rồi, không hay rồi, lần này mà đánh nhau, cả cái khu này chắc loạn lên mất.”
“Mau xuống dưới đi, chúng ta đi hóng xem thế nào.” Vợ ông Tôn hăng hái chạy xuống lầu.
Nhà người ta đánh nhau trước nay vẫn luôn là cảnh giải trí cho mọi người, nhất là lại xảy ra trong gia tộc lớn, lại càng là tin tức giật gân không thể bỏ qua, thế là một đám người ùn ùn đi theo nhân viên cảnh vệ kéo đến, trên đường đi người ngày càng đông, đêm nay cả quân khu náo nhiệt hẳn lên.
Ngô Huệ dẫn đám người Kim Ngâm đến nhà họ Dương, không hề hay biết chuyện ồn ào phía sau.
Một chiếc xe thể thao ở phía đối diện chạy đến, ánh đèn sáng khiến mọi người phải nheo mắt.
Sau đó, có tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt Ngô Huệ.
“Huệ, sao em lại đi cùng với Kim Ngâm? Mấy người đang đi đâu đây?”
Qua ánh đèn, Ngô Huệ có thể nhìn thấy rõ người ngồi ở ghế tài xế là Lâm Đức, anh đeo một cặp kính râm, áo sơ mi tím kết hợp với quần hộp màu trắng, chân đi đôi giày thể thao màu đỏ, tóc được vuốt keo gọn gàng, khí thế ngời ngời xuất hiện trước mặt mọi người.
Kim Ngâm đá một cước vào bánh xe: “Còn không mau xuống đi, người nhà họ Dương đánh Đăng Khôi bị thương rồi, chúng tôi đang qua đó.”
“Nhà họ Dương?” Lâm Đức tháo kính râm xuống, phát hiện bộ dạng của Ngô Huệ có chút nhếch nhác, quần áo trên người cũng xộc xệch, lại nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô liền biết là Kim Ngâm không nói dối, chửi thề một tiếng “Đi con mẹ nó” rồi mở cửa ở ghế bên cạnh tài xế: “Lên xe.”
Kim Ngâm lập tức nhảy lên xe, lại giục Ngô Huệ: “Huệ, mau lên đi, chúng ta qua đó trước.”
Cùng lúc đó, bên này Lý Quốc Vinh sau khi đã hô hào hết một lượt trong đại viện liền đến trước cửa nhà họ Bùi.
Nhà họ Bùi đang mở cuộc họp gia đình.
Mộc Vinh kinh ngạc nhìn thái độ thay đổi đột ngột của Bùi Vinh Đức: “Vinh Đức, không phải anh nói...” kiên quyết phản đối hay sao?
“Đó là trước kia, gần đây tôi đã tìm hiểu một chút đứa bé này, phát hiện tính cách nó khá được.”
Bùi Vinh Đức nói mà mặt không hề đỏ, hơi thở bình ổn: “Tiểu Hồng, đứa bé cũng lớn rồi, có những chuyện chúng ta không nên can thiệp quá sâu.”
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Bùi Vinh Đức, lúc đầu người phản đối kịch liệt nhất không phải chính là ông ư?
Bùi Vinh Đức ho khẽ một tiếng, tầm mắt quét Bùi Quốc Huy vẫn đang lặng im uống trà, dáng vẻ thong dong hờ hững: “Quốc Huy, con nói xem?”
Bùi Quốc Huy đặt ly trà xuống, bên cạnh vang lên tiếng ho khan, anh nhếch khóe môi mỉm cười: “Con tôn trọng ý kiến của ông.”
Bùi Nhật Minh hắng mạnh giọng, sự chú ý của tất cả mọi người đều di chuyển tới người ông, trong lòng rất đắc ý, nhưng ánh mắt lại có chút tức giận nhìn về phía Bùi Vinh Đức, vẫn là thằng cháu này hiểu ý ông, còn thằng con trai lớn này đúng là càng ngày càng không nghe lời.
“Cái này ấy à...” Thật ra Bùi Nhật Minh sớm đã nghĩ sẵn trong đầu rồi, kết quả ông vừa định mở miệng thì...
“Ầm!” Cánh cửa phòng khách bị mở với một lực mạnh.
Bùi Nhật Minh trừng mắt: “Đứa nào không có mắt đấy hả, không thấy chúng ta đang họp hay sao?”
“Ông Bùi...” Lý Quốc Vinh lè lưỡi thở hổn hển: “Ông Bùi, đánh nhau rồi, Đăng Khôi nhà ông bị đánh rồi.”
“Cái gì?” Bùi Phong Thuận đứng bật dậy, mặt xanh mét.
Lý Quốc Vinh: “Chị dâu ba cùng với Đăng Khôi ra ngoài đi dạo đụng mặt người nhà họ Dương, người nhà họ Dương liền đánh Đăng Khôi.”
“Vậy Huệ đâu?” Bùi Vinh Đức vội vàng hỏi.
“Chị dâu ba, chị dâu ba dẫn người đến nhà họ Dương đòi công bằng rồi!”
“Dẫn người?” Mộc Vinh cũng đứng phắt dậy, mặt biến sắc: “Cô ta lấy người ở đâu mà dẫn đi?”
“Chính là bọn Kim Ngâm ấy, tất cả anh em đều đi theo, vừa nãy cháu cũng gọi cảnh vệ trong nhà đi theo rồi, dì Trần yên tâm, không bị thiệt đâu, nhà họ Dương dù cho có ba đầu sáu tay cũng không chống lại được nhà chúng ta liên thủ lại!”
“Làm bừa!” Giọng Mộc Vinh cao vút: “Cô ta không biết chừng mực đến mức không biết đây là chỗ nào rồi à? Còn học người ta đi đánh hội đồng.”
Danh dự nhà họ Bùi sắp bị hủy dưới tay cô ta rồi!
Những người khác trong nhà nghe thấy Ngô Huệ dám dẫn cậu ấm Kim Ngâm đi gây chuyện mặt cũng đổi sắc.
Bùi Vinh Đức quay đầu định hỏi Bùi Quốc Huy, nhưng lại phát hiện không thấy bóng dáng của Bùi Quốc Huy trong phòng khách nữa rồi.
“Bố, bây giờ phải làm sao đây?” Bây giờ qua đó không biết có còn kịp ngăn cản lại hay không.” Bùi Vinh Đức hỏi.
Bùi Nhật Minh ngồi trên sô pha, sắc mặt không lạnh không nhạt, đến cả Ngô Bích Ngọc trước nay vẫn luôn cẩu thả cũng có thể nhận ra được cơn thịnh nộ của bố chồng sắp xảy ra: “Bố, có khi là Huệ cũng bị nhà họ Dương chọc giận, kích động nên mới làm như vậy.”
“Cái thứ khốn kiếp!” Một tiếng gầm vang vọng khắp phòng khách.
Bùi Vinh Đức vội vàng chạy lên ngăn Bùi Nhật Minh đang định lao ra ngoài lại: “Bố, bình tĩnh lại đi, là Huệ không đúng, nhưng chuyện đã đến nước này, trước tiên chúng ta nên nghĩ xem giải quyết thế nào cho êm thấm, đợi đến khi sóng gió qua đi, bố muốn trách nó thế nào cũng được.”
Bùi Nhật Minh tức giận quay phắt đầu hét vào mặt Bùi Vinh Đức: “Còn không đi kéo anh cả mày ra, những người khác nếu không phải thứ hèn nhát thì đi theo ta đến nhà họ Dương, ta phải xem xem, gã Dương Bảo Long sẽ giải thích như thế nào.”
Bùi Vinh Đức kinh ngạc nhìn Bùi Nhật Minh, nhìn thấy trong ánh mắt ông toàn là sự kích động.
Không sai, chính là kích động!
Khi Bùi Nhật Minh nghe thấy người nhà mình dẫn người đến nhà họ Dương gây chuyện, suy nghĩ đầu tiên chính là...
Cuối cùng nhà họ Bùi cũng xuất hiện một đứa có tiền đồ rồi
Chỉ là tại sao lại là cháu dâu tương lai của ông mà lại không phải là cháu ông?
Có điều cũng không sao, đứa cháu dâu này sau này sẽ là người nhà họ Bùi, chính là đứa có tiền đồ của nhà họ Bùi.
Ha ha, cuối cùng ông trời cũng có mắt, nhà họ Bùi cuối cùng cũng có một đứa có tiền đồ rồi.
Bùi Nhật Minh không khỏi ngậm ngùi nhớ lại những cay đắng trong mười mấy năm nay, khi ông còn trẻ đã từng cười nhạo một trung tá, nói con trai ông ta chỉ biết phá phách, nếu như không ném pháo vào nhà ai đó thì lại đánh nhau với thằng nào đó. Không ngờ người trung tá ấy không tức giận mà còn cười, vỗ vai ông nói, trẻ con càng nghịch ngợm sau này lớn lên sẽ càng xuất chúng, con nghé mới sinh không biết sợ cọp, lẽ nào phải nuông chiều cưng nựng từ bé như một bé gái à?
Lúc đó Bùi Nhật Minh nghĩ đến mấy thằng nhóc ở nhà mình, đứa nào mà không lễ phép biết điều chứ? Sáng sớm đeo cặp sách đi học nói tạm biệt bố, tối đeo cặp sách về lại chào bố “con đi học về rồi.” mà không có lần nào về nhà nói với bố: “Bố, con đánh bạn học bị thương rồi, thầy giáo mời bố đến trường một chuyến.”
Nhìn thấy dáng vẻ vừa ghét vừa tự hào của đám sĩ quan khi khoác lác nói con nhà mình nghịch ngợm, Bùi Nhật Minh buồn bực thiếu chút nữa hộc máu, kết quả đám sĩ quan đó còn không quên quay đầu hỏi ông: “Ông Bùi, nghe nói mấy đứa con ông rất nghe lời, có thật không?”
Bùi Nhật Minh giận đến mức suýt chút nữa hộc máu, mà lần chế giễu này cũng trở thành vết nhơ trong đời quân nhân của ông.
“Lý Quốc Vinh, kỹ thuật chơi bài của cậu tệ quá.” Kim Ngâm duỗi chân đạp mạnh vào chân người bên cạnh.
Chưa dứt lời, Kim Ngâm lơ đãng ngẩng đầu liền nhìn thấy cách cái đình nhỏ không xa một bóng người quen thuộc chạy tới.
“Kim Ngâm, đến cậu rồi, đừng lề mề nữa.”
Kim Ngâm ném là bài xuống đứng dậy, sau đó không nói không rằng chạy ra ngoài.
Tất cả đám người trong đình đều rất kinh ngạc, cứ nghĩ là có chuyện gì xảy ra, cũng vứt bài xuống, chạy ầm ầm đi theo.
Ngô Huệ đang vội chạy về nhà họ Bùi gọi người, bất thình lình bị một đám người mặc quân phục nhảy ra chặn đường khiến cô giật nảy mình.
“Huệ, hóa ra cô đến nhà họ Bùi thật à? Tôi còn nghĩ anh ba đang đùa cơ.”
Kim Ngâm cười híp mắt đỡ lấy Ngô Huệ suýt nữa va phải mình, sau đó ngó nhìn bốn phía: “Anh ba đâu?”
Ngô Huệ nhìn thấy người quen như người chết đuối vớ được cọc, cô túm chặt tay áo Kim Ngâm nói hớt hải: “Đăng Khôi bị thương rồi, tôi phải về nhà họ Bùi tìm người giúp, Kim Ngâm, cậu có thể đến nhà họ Dương xem Đăng Khôi thế nào trước được không?”
“Đăng Khôi?” Mặt Kim Ngâm đầy vẻ nghi ngờ: “Sao nó lại chạy đến nhà họ Dương?”
“Hai chúng tôi đang đi dạo xung quanh, không cẩn thận đi đến nhà họ Dương, kết quả xảy ra tranh chấp với mấy người nhà họ Dương, Đăng Khôi bị ngã, có khi gãy xương rồi.” Ngô Huệ thở hổn hển, trong lời nói không che giấu được lo lắng.
Kim Ngâm càng nghe lông mày càng nhíu chặt lại, cuối cùng cao giọng quát: “Muốn tạo phản à! Mấy người nhà họ Dương đúng là xem mình là thiên vương mà, dám làm càn trong khu này, xem chúng ta đều chết hết rồi à? Đến cả đứa trẻ con cũng xuống tay được.”
Kim Ngâm xắn tay áo lên, vung tay lên: “Đúng là bắt nạt người quá đáng, đi, chúng ta đến nhà họ Dương!”
Đám người sau lưng Kim Ngâm đều là những tên côn đồ ăn chơi trác táng khi còn ở trong quân đội, thường ngày đều nghe theo lời của Kim Ngâm, nhất là bây giờ còn đang ở độ tuổi đi đường gặp chuyện bất bình nhất định phải rút đao hành hiệp trượng nghĩa, nghe Ngô Huệ nói nhà họ Dương bắt nạt trẻ con, tất cả đều máu sôi sùng sục xắn tay áo lên.
Bây giờ Ngô Huệ không còn suy nghĩ được điều gì khác nữa, chỉ muốn mau về đến nhà họ Bùi, nhưng lại bị Kim Ngâm ngăn lại.
“Lý Quốc Vinh chạy nhanh, để cậu ta đến nhà họ Bùi chuyển lời, Huệ, chị dẫn đường, để em xem xem nhà họ Dương phách lối đến mức độ nào.”
Ngô Huệ lại nghĩ đến bộ dạng ngã ngồi dưới đất nhưng vẫn nhẫn nhịn đau đớn của Bùi Đăng Khôi, gật đầu không do dự.
Lý Quốc Vinh được Kim Ngâm phân phó chạy đến nhà họ Bùi báo tin, dọc đường đi vừa chạy vừa hét vào từng nhà một.
“Vu Phi nhà các người bị người nhà họ Dương đánh rồi, mau đến xem đi!”
“Các người còn lau xe cái gì nữa, con trai chính ủy của các người bị người nhà họ Dương đánh sắp chết rồi!”
“Mau đến nhà họ Dương xem đi, Đường Thanh nhà các người bị người nhà họ Dương đánh vỡ đầu chảy máu rồi kìa!”
Tức khắc, sân lớn trong quân khu loạn hết cả lên.
Nhà nhà vốn đang im lặng, tấp nập mở cửa, phái cảnh vệ đến nhà họ Dương xem xét.
Một nhà có bà lão lớn tuổi, vừa chống gậy vừa được người giúp việc dìu, chân bước như bay, nước mắt nước mũi tèm lem nói: “Là thằng không biết sợ chết nào hả, dám đánh cả cháu ngoan của ta? Lập tức gọi điện thoại cho chính ủy ngay cho ta, lần này ta sẽ không xong với đám người nhà họ Dương đây.”
Đêm đang yên tĩnh bỗng trở nên vô cùng huyên náo, trên đường trong đại viện thình thỏang lại vang lên tiếng bước chân vội vã của nhân viên cảnh vệ.
Không ít người nhìn thấy cảnh này cũng không mấy kinh ngạc, chỉ nghĩ là chắc là mấy đứa trẻ trong đại viện đánh nhau.
Lúc trước cảnh đánh nhau cũng gặp không hề ít, nhưng dường như chưa bao giờ ầm ĩ đến mức độ này, nhân viên cảnh vệ đi đi lại lại này cũng quá nhiều.
Hơn nữa, trong mấy nhân viên cảnh vệ này còn có không ít người rất quen mặt, người này...người này...không phải đều là người nhà chính ủy hay sao? Bên đó, người kia không phải là tham mưu của nhà chính ủy hay sao?
Những người đến xem náo nhiệt rất nhanh chóng nhận ra chuyện ầm ĩ đêm nay đều xảy ra trong nhà các sĩ quan cấp cao trong đại viện.
Trong lúc nhất thời, những gia đình vốn đứng ngoài cuộc cũng náo nhiệt hẳn lên, sắp có đánhnhau hội đồn ư?
Vợ của ông Lý đứng trên ban công nói với vợ ông Tôn: “Không hay rồi, không hay rồi, lần này mà đánh nhau, cả cái khu này chắc loạn lên mất.”
“Mau xuống dưới đi, chúng ta đi hóng xem thế nào.” Vợ ông Tôn hăng hái chạy xuống lầu.
Nhà người ta đánh nhau trước nay vẫn luôn là cảnh giải trí cho mọi người, nhất là lại xảy ra trong gia tộc lớn, lại càng là tin tức giật gân không thể bỏ qua, thế là một đám người ùn ùn đi theo nhân viên cảnh vệ kéo đến, trên đường đi người ngày càng đông, đêm nay cả quân khu náo nhiệt hẳn lên.
Ngô Huệ dẫn đám người Kim Ngâm đến nhà họ Dương, không hề hay biết chuyện ồn ào phía sau.
Một chiếc xe thể thao ở phía đối diện chạy đến, ánh đèn sáng khiến mọi người phải nheo mắt.
Sau đó, có tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe dừng lại ngay trước mặt Ngô Huệ.
“Huệ, sao em lại đi cùng với Kim Ngâm? Mấy người đang đi đâu đây?”
Qua ánh đèn, Ngô Huệ có thể nhìn thấy rõ người ngồi ở ghế tài xế là Lâm Đức, anh đeo một cặp kính râm, áo sơ mi tím kết hợp với quần hộp màu trắng, chân đi đôi giày thể thao màu đỏ, tóc được vuốt keo gọn gàng, khí thế ngời ngời xuất hiện trước mặt mọi người.
Kim Ngâm đá một cước vào bánh xe: “Còn không mau xuống đi, người nhà họ Dương đánh Đăng Khôi bị thương rồi, chúng tôi đang qua đó.”
“Nhà họ Dương?” Lâm Đức tháo kính râm xuống, phát hiện bộ dạng của Ngô Huệ có chút nhếch nhác, quần áo trên người cũng xộc xệch, lại nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô liền biết là Kim Ngâm không nói dối, chửi thề một tiếng “Đi con mẹ nó” rồi mở cửa ở ghế bên cạnh tài xế: “Lên xe.”
Kim Ngâm lập tức nhảy lên xe, lại giục Ngô Huệ: “Huệ, mau lên đi, chúng ta qua đó trước.”
Cùng lúc đó, bên này Lý Quốc Vinh sau khi đã hô hào hết một lượt trong đại viện liền đến trước cửa nhà họ Bùi.
Nhà họ Bùi đang mở cuộc họp gia đình.
Mộc Vinh kinh ngạc nhìn thái độ thay đổi đột ngột của Bùi Vinh Đức: “Vinh Đức, không phải anh nói...” kiên quyết phản đối hay sao?
“Đó là trước kia, gần đây tôi đã tìm hiểu một chút đứa bé này, phát hiện tính cách nó khá được.”
Bùi Vinh Đức nói mà mặt không hề đỏ, hơi thở bình ổn: “Tiểu Hồng, đứa bé cũng lớn rồi, có những chuyện chúng ta không nên can thiệp quá sâu.”
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Bùi Vinh Đức, lúc đầu người phản đối kịch liệt nhất không phải chính là ông ư?
Bùi Vinh Đức ho khẽ một tiếng, tầm mắt quét Bùi Quốc Huy vẫn đang lặng im uống trà, dáng vẻ thong dong hờ hững: “Quốc Huy, con nói xem?”
Bùi Quốc Huy đặt ly trà xuống, bên cạnh vang lên tiếng ho khan, anh nhếch khóe môi mỉm cười: “Con tôn trọng ý kiến của ông.”
Bùi Nhật Minh hắng mạnh giọng, sự chú ý của tất cả mọi người đều di chuyển tới người ông, trong lòng rất đắc ý, nhưng ánh mắt lại có chút tức giận nhìn về phía Bùi Vinh Đức, vẫn là thằng cháu này hiểu ý ông, còn thằng con trai lớn này đúng là càng ngày càng không nghe lời.
“Cái này ấy à...” Thật ra Bùi Nhật Minh sớm đã nghĩ sẵn trong đầu rồi, kết quả ông vừa định mở miệng thì...
“Ầm!” Cánh cửa phòng khách bị mở với một lực mạnh.
Bùi Nhật Minh trừng mắt: “Đứa nào không có mắt đấy hả, không thấy chúng ta đang họp hay sao?”
“Ông Bùi...” Lý Quốc Vinh lè lưỡi thở hổn hển: “Ông Bùi, đánh nhau rồi, Đăng Khôi nhà ông bị đánh rồi.”
“Cái gì?” Bùi Phong Thuận đứng bật dậy, mặt xanh mét.
Lý Quốc Vinh: “Chị dâu ba cùng với Đăng Khôi ra ngoài đi dạo đụng mặt người nhà họ Dương, người nhà họ Dương liền đánh Đăng Khôi.”
“Vậy Huệ đâu?” Bùi Vinh Đức vội vàng hỏi.
“Chị dâu ba, chị dâu ba dẫn người đến nhà họ Dương đòi công bằng rồi!”
“Dẫn người?” Mộc Vinh cũng đứng phắt dậy, mặt biến sắc: “Cô ta lấy người ở đâu mà dẫn đi?”
“Chính là bọn Kim Ngâm ấy, tất cả anh em đều đi theo, vừa nãy cháu cũng gọi cảnh vệ trong nhà đi theo rồi, dì Trần yên tâm, không bị thiệt đâu, nhà họ Dương dù cho có ba đầu sáu tay cũng không chống lại được nhà chúng ta liên thủ lại!”
“Làm bừa!” Giọng Mộc Vinh cao vút: “Cô ta không biết chừng mực đến mức không biết đây là chỗ nào rồi à? Còn học người ta đi đánh hội đồng.”
Danh dự nhà họ Bùi sắp bị hủy dưới tay cô ta rồi!
Những người khác trong nhà nghe thấy Ngô Huệ dám dẫn cậu ấm Kim Ngâm đi gây chuyện mặt cũng đổi sắc.
Bùi Vinh Đức quay đầu định hỏi Bùi Quốc Huy, nhưng lại phát hiện không thấy bóng dáng của Bùi Quốc Huy trong phòng khách nữa rồi.
“Bố, bây giờ phải làm sao đây?” Bây giờ qua đó không biết có còn kịp ngăn cản lại hay không.” Bùi Vinh Đức hỏi.
Bùi Nhật Minh ngồi trên sô pha, sắc mặt không lạnh không nhạt, đến cả Ngô Bích Ngọc trước nay vẫn luôn cẩu thả cũng có thể nhận ra được cơn thịnh nộ của bố chồng sắp xảy ra: “Bố, có khi là Huệ cũng bị nhà họ Dương chọc giận, kích động nên mới làm như vậy.”
“Cái thứ khốn kiếp!” Một tiếng gầm vang vọng khắp phòng khách.
Bùi Vinh Đức vội vàng chạy lên ngăn Bùi Nhật Minh đang định lao ra ngoài lại: “Bố, bình tĩnh lại đi, là Huệ không đúng, nhưng chuyện đã đến nước này, trước tiên chúng ta nên nghĩ xem giải quyết thế nào cho êm thấm, đợi đến khi sóng gió qua đi, bố muốn trách nó thế nào cũng được.”
Bùi Nhật Minh tức giận quay phắt đầu hét vào mặt Bùi Vinh Đức: “Còn không đi kéo anh cả mày ra, những người khác nếu không phải thứ hèn nhát thì đi theo ta đến nhà họ Dương, ta phải xem xem, gã Dương Bảo Long sẽ giải thích như thế nào.”
Bùi Vinh Đức kinh ngạc nhìn Bùi Nhật Minh, nhìn thấy trong ánh mắt ông toàn là sự kích động.
Không sai, chính là kích động!
Khi Bùi Nhật Minh nghe thấy người nhà mình dẫn người đến nhà họ Dương gây chuyện, suy nghĩ đầu tiên chính là...
Cuối cùng nhà họ Bùi cũng xuất hiện một đứa có tiền đồ rồi
Chỉ là tại sao lại là cháu dâu tương lai của ông mà lại không phải là cháu ông?
Có điều cũng không sao, đứa cháu dâu này sau này sẽ là người nhà họ Bùi, chính là đứa có tiền đồ của nhà họ Bùi.
Ha ha, cuối cùng ông trời cũng có mắt, nhà họ Bùi cuối cùng cũng có một đứa có tiền đồ rồi.
Bùi Nhật Minh không khỏi ngậm ngùi nhớ lại những cay đắng trong mười mấy năm nay, khi ông còn trẻ đã từng cười nhạo một trung tá, nói con trai ông ta chỉ biết phá phách, nếu như không ném pháo vào nhà ai đó thì lại đánh nhau với thằng nào đó. Không ngờ người trung tá ấy không tức giận mà còn cười, vỗ vai ông nói, trẻ con càng nghịch ngợm sau này lớn lên sẽ càng xuất chúng, con nghé mới sinh không biết sợ cọp, lẽ nào phải nuông chiều cưng nựng từ bé như một bé gái à?
Lúc đó Bùi Nhật Minh nghĩ đến mấy thằng nhóc ở nhà mình, đứa nào mà không lễ phép biết điều chứ? Sáng sớm đeo cặp sách đi học nói tạm biệt bố, tối đeo cặp sách về lại chào bố “con đi học về rồi.” mà không có lần nào về nhà nói với bố: “Bố, con đánh bạn học bị thương rồi, thầy giáo mời bố đến trường một chuyến.”
Nhìn thấy dáng vẻ vừa ghét vừa tự hào của đám sĩ quan khi khoác lác nói con nhà mình nghịch ngợm, Bùi Nhật Minh buồn bực thiếu chút nữa hộc máu, kết quả đám sĩ quan đó còn không quên quay đầu hỏi ông: “Ông Bùi, nghe nói mấy đứa con ông rất nghe lời, có thật không?”
Bùi Nhật Minh giận đến mức suýt chút nữa hộc máu, mà lần chế giễu này cũng trở thành vết nhơ trong đời quân nhân của ông.