Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 126 CÓ NÊN CHO TÔI MỘT LỜI GIẢI THÍCH
CHƯƠNG 126: CÓ NÊN CHO TÔI MỘT LỜI GIẢI THÍCH
“Ông à, cụ định đi đâu?” Ngô Huệ khó khăn thốt ra mấy chữ.
Ông cụ nhoài người lên lưng Ngô Huệ, quên mất lưng vẫn còn đau, chỉ về con đường bên tay phải.
“Bên này, đi nào, đi về phía bên này.”
Thế là mộ cô bé cõng theo ông cụ to như con gấu nhấc từng bước nặng nhọc đi về phía đình hóng mát.
15 phút sau.
“Đi về phía bên kia.” Ông cụ ở trên lưng Ngô Huệ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ngô Huệ thở phì phà phì phò, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nói:
“Không phải ông nói là đến đình hóng mát sao?”
Dường như ông cụ cảm nhận được rằng Ngô Huệ đang mất kiên nhẫn, khuôn mặt già nua nhất thời không nén được giận, ầm ĩ trách móc cô:
“Cái con bé này sao lại không biết lễ phép thế hả? Có ai lại đi nói với người lớn tuổi như thế không? Nếu mà ở vào trong quân ngũ thì sớm đã bị tôi cho đi tự luyện tập rồi, cũng là để quân đội rèn giũa, cải tạo lại cô!”
Ngô Huệ mệt muốn chết, nghe thấy lời này của ông thấy tức anh ách, lập tức phản bác lại:
“Sao không nói nhà tù rèn giũa, cải tạo người ta luôn đi!”
Lúc này, ngay cả một tiếng “ông” cũng được rút gọn, ông cụ trợn tròn mắt, nhìn cô bé không biết trên biết dưới này, nhưng không có nổi giận, chỉ về hướng ngược lại, giọng ồm ồm:
“Đi về phía đằng kia, đằng kia!”
Ngô Huệ biết ông đang cố ý chỉnh mình, không dám đụng chạm đến ông nữa, ngoan ngoãn cõng ông đi về phía tòa nhà không xa kia.
Tốn không biết bao nhiêu công sức mới đến được dưới tòa nhà.
Hai tay Ngô Huệ đặt lên đầu gối, khom lưng, không đứng thẳng người lên được.
Dường như tâm trạng của ông cụ rất tốt, cười ngoác đến mang tai:
“Sức lực cũng thật lớn quá đi.”
Ngô Huệ quẹt mồ hôi, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa bèn quay người định đến nhà họ Bùi.
Thế nhưng ông cụ lại chặn cô lại, có chút không vui:
“Cái con bé này, sao nói đi là đi ngay thế?”
“Thật sự là cháu có chuyện gấp phải đi trước, cháu chào ông ạ!"
Ông cụ móc trong túi ra một quyển sổ ghi chép, tay phải cầm chiếc bút, nói”
“Cho ông số điện thoại của cháu.”
Ngô Huệ thấy ông cụ cũng không giống người xấu, nên bèn nói cho ông số điện thoại của cô.
Ông cụ vừa chậm chạp ghi lại số điện thoại vừa như cố ý bắt chuyện: “Cô bé, vốn dĩ ông thấy không nên nói cho cháu biết thân phận của mình, suy cho cùng thì thời buổi này có không ít người “cáo mượn oai hùm”, nhưng ông thấy cháu là đứa chân chất thật thà nên đành nói cho cháu biết vậy.”
Nhìn quanh bốn phía, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô bé đó đâu.
Ông cụ suýt chút nữa thì phun ra máu, cả giới quân đội thành phố Xuân Sơn này ai mà không phải nể ông ba phần, thế mà con bé này lại dám thờ ơ với ông, vậy mà ông còn định nói ra thân phận thật sự của mình!
“Tư lệnh, sao ngài lại ở đây, mọi người cứ đi tìm ngài mãi!”
……
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt hoang mang từ trong tòa nhà phía sau ông cụ bước ra, vồn vã đi về phía trước , ân cần dìu ông cụ.
“Chắc là ngài bị đau lưng rồi, nào, vào trong đi tôi xoa thuốc cho.”
“Nếu không phải vừa nãy cô bé kia không được khỏe, tôi phải cõng vào phòng y tế xem bị thì làm gì có chuyện bị đau lưng. Ông Lý này, thời buổi này làm người tốt sao mà khó thế, cô bé kia chưa nói được một tiếng cảm ơn nào đã chạy đi mất.”
Người đàn ông kia vội gật đầu, dìu ông cụ vào trong:
“Đúng đấy, người nhiệt tình như tư lệnh Bùi đây quả thật không nhiều.”
Ngô Huệ đi được một lúc mới nhớ ra quên mất không hỏi thăm ông cụ muốn đến nhà họ Bùi thì đi thế nào, cô day day huyệt thái dương ướt đẫm mồ hôi, đi quanh tứ phía, may mắn gặp được anh cảnh vệ bèn hỏi thăm đường đến nhà họ Bùi.
Lúc Ngô Huệ đến cổng nhà họ Bùi, anh cảnh vệ lái xe đưa cô đang căng thẳng nhìn đông nhìn tây.
Thấy cô xuất hiện anh ta mới thở phào một hơi, vội vàng chạy lên,nói:
“Cô Đỗ, cuối cùng cô cũng đến rồi.”
Ngô Huệ ngại ngùng cười cười:
“Vừa nãy… tôi không cẩn thận nên bị lạc đường.”
“Đến được là tốt rồi, Đại tá Mộc đang đợi cô ở bên trong.”
Lúc trước ở nhà nghe nói Mộc Vinh muốn gặp mình cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng bây giờ đứng trước cửa nhà họ Bùi, Ngô Huệ mới thấy thấp thỏm, trải qua nhiều chuyện như vậy một lần nữa lại phải gặp người nhà họ Bùi, thật lòng mà nói cô không biết phải xoay sở thế nào.
“Cô đừng lo lắng, thật ra Đại tá Mộc là một người ngoài lạnh trong nóng.”
Dường như anh cảnh vệ đã nhìn ra nỗi bất an trong lòng cô nên lên tiếng an ủi.
Ngô Huệ cảm kích nhìn anh ta một cái, rồi theo anh ta bước vào trong nhà.
Lần trước cô có trở về nhà họ Bùi, nhưng lần đó trong nhà rất yên tĩnh, như không có người ở.
“Đại tá Mộc ở trong phòng ngủ, mời cô ngồi.” Nói rồi anh cảnh vệ bước lên lầu gọi người.
Một lát sau, Mộc Vinh bước xuống.
Hôm nay bà không mặc quân phục, chỉ mặc chiếc áo len màu vàng tươi và quần màu kaki, trên người cũng không phối thêm gì khác, khuôn mặt trơn mịn dưỡng da kĩ lưỡng, một vẻ đẹp phong tình không giống vối Ngô Ngọc Trâm. Mộc Vinh giống như một dòng suối trong trẻo, tinh khiết, thoạt đầu nhìn khiến người ta có cảm giác rất lãnh đạm, thờ ơ, nhưng lại nhịn không được mà muốn nhìn thêm lần nữa.
Ngô Huệ lễ phép chào hỏi:
“Con chào bác!”
Mộc Vinh bước đến cầu thang, ánh mắt lặng lẽ quét qua người Ngô Huệ, không kèm theo bất cứ cảm tình nào bước thẳng xuống phòng khác.
Ngô Huệ cũng bước theo sau bà.
Mộc Vinh ngồi xuống, ho nhẹ hai tiếng, sau đó mới nói:
“Ngồi đi.”
Ngô Huệ ngồi xuống, phát hiện ra sắc mặt Mộc Vinh không được tốt, bà ho như vậy chắc là bị bệnh rồi.
Rất nhanh người làm đã mang hai cốc nước tới.
Mộc Vinh uống nước mới thấy dễ chịu hơn đôi chút”
“Nếu bác không bị cảm thì cũng không đến nỗi phải phiền cháu tới đây.”
Ngô Huệ không tiếp lời, lặng lẽ chờ đợi câu tiếp theo của bà.
Quả nhiên Mộc Vinh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái:
“Những lời lần trước bác nói trong điện thoại cháu còn nhớ chứ?”
“Dạ, chuyện mà bác đã giao phó con không dám quên ạ.”
Mộc Vinh gật đầu, rút ra một tờ báo dưới tách trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Ngô Huệ.
“Nội dung trong tờ báo này, còn có bức ảnh trên mạng tối hôm qua nữa, liệu cháu có nên cho bác một lời giải thích không nhỉ?”
Ngô Huệ nhìn vào tầm ảnh Bùi Quốc Huy cầu hôn mình trên mặt báo, rất lâu sau đó mới dám ngước mắt nhìn vào ánh mắt đang trách cứ của Mộc Vinh, mở miệng nói:
“Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của con.”
Mộc Vinh nhìn cô không nói gì.
Ngô Huệ biết bà đang nhìn thăm dò mình, vì vậy không né tránh, thản nhiên nhìn thẳng vào bà.
Một lúc sau, Mộc Vinh chủ động di chuyển tầm mắt, bà cầm cốc nước, im lặng một lúc mời từ từ chậm rãi nói:
“Chuyện cháu với Quốc Huy, bất kể là có bao nhiêu nội tình bên trong, thì bác với tư cách là mẹ của nó, cũng phải xin lỗi cháu vì những lỗi lầm mà con trai mình đã mắc phải.”
Thật ra ngày thứ hai Ngô Huệ bị Bùi Vinh Đức phát hiện mình ở trong tủ quần áo phòng nghỉ của Bùi Quốc Huy thì Mộc Vinh đã gọi điện cho cô, cô nghĩ mục đích hôm nay bà gọi cô đến nhà họ Bùi cũng giống với mục đích gọi điện thoại ngày hôm đó thôi.
Mộc Vinh lặng lẽ đánh giá Ngô Huệ, tính cách không vội vàng hấp tấp này thật sự rất bà rất thích, nhưng nhà bà nếu đã tìm con dâu, thì ngoài thích ra còn phải xem xét nhiều yếu tố khác nữa. Tóm lại, Ngô Huệ không phải là mẫu người con dâu thích hợp của nhà họ Bùi.
Người mà có thể vào nhà họ Bùi, không nói đến thân thế hiển hách, quan trọng nhất là xuất thân phải trong sạch.
Ngô Huệ không những đã ly hôn, mà còn từng là con dâu của Dương Thảo Nguyên, lúc đầu con trai muốn lấy Dương Thanh Ngân, Mộc Vinh không sao đồng ý được, dẫu sao thì ngọn nguồn giữa bà và nhà họ Dương cũng bắt nguồn từ chỗ đó, mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa lúc đó Dương Thảo Nguyên còn đang ngấp nghé với Vinh bà, điều này khiến bà không sao tháo gỡ được khúc mắc này.
Mộc Vinh thu lại điệu bộ không vui do Dương Thảo Nguyên gây ra, bà nhìn Ngô Huệ, cười nhạt, nhưng ý cười lại không hiện trong đáy mắt. Mặc dù là cười nhưng rõ ràng là sự xa cách dễ dàng có thể nhìn thấy được.
Mặc dù Ngô Huệ không phải là người khôn khéo linh hoạt láu lỉnh nhưng cũng được xem là biết tự hiểu chính mình, cô có thể cảm nhận được Mộc Vinh không thích mình.
“Ngô Huệ, cháu là một cô gái tốt, nhưng… cũng giống như lần trước bác đã nói với cháu, cháu không hợp với Quốc Huy nhà bác.”
Mộc Vinh thấy Ngô Huệ không có phản bác lại, thở nhẹ một hơi, ho nhẹ hai tiếng, sau khi bình tĩnh lại mới nói tiếp:
“Con người bác không thích nói vòng vo, có lẽ những lời bác nói khiến cháu không vui nhưng bác thấy sự rõ ràng thì đối với ai cũng tốt, mong cháu có thể hiểu cho.”
“Từ nhỏ Quốc Huy đã sống ở đây, những người mà nó tiếp xúc đều có hoàn cảnh tương tự, mặc dù tất cả những gì nó có ngày hôm nay đều là tự mình phấn đấu nỗ lực nhưng nói thẳng ra cũng không thể tách rời quyền lực của cái nhà này, nếu nó không phải là cháu nội của Bùi Kiện Quân, không phải là cháu ngoại nhà họ Trần thì thành tựu mà nó đạt được cũng không nhanh chóng và dễ dàng như vậy được.
Mộc Vinh quét mắt nhìn Ngô Huệ:
“Mặc dù bác cũng không chú trọng quá về dòng dõi, huyết thống nhưng có lúc dòng dõi dõi, huyết thống không phải là khoảng cách thân phận mà là bằng chứng về cách cư xử trong lời ăn tiếng nói cũng như nội tâm bên trong. Môi trường sống từ nhỏ của cháu và Quốc Huy không giống nhau, cho dù là giá trị quan hay nhân sinh đều có sự khác biệt rất lớn, các cháu còn trẻ, cứ tưởng rằng chỉ cần có tình yêu là đủ rồi, nhưng lại không biết rằng tình yêu rồi cũng sẽ bị bào mòn bởi cơm áo gạo tiền, nếu không có tình yêu thì cháu thấy cháu và Quốc Huy có bao nhiêu điểm tương đồng?”
Ngô Huệ nhìn thẳng vào Mộc Vinh, nhẹ đáp:
“Bác gái, nếu bác chỉ muốn thuyết phục cháu vậy thì cháu có thể nói rõ ràng với bác từ trước tới nay cháu chưa từng nghĩ tới sẽ ôm lấy cây đại thụ như nhà họ Bùi, vì thế bác cũng không cần phải hạ thấp con trai mình như vậy.”
Sắc mặt Mộc Vinh lập tức thay đổi.
“Quan trọng nhất chính là trong mắt cháu Bùi Quốc Huy là một người đàn ông xuất sắc, không có thế lực của nhà họ Bùi, thì con đường thành công của anh ấy sẽ quanh co khúc khuỷu hơn rất nhiều, nhưng cháu tin dựa vào trí tuệ cũng như sự cố gắng của anh ấy thì sớm muộn gì cũng thành công thôi.”
Mộc Vinh cau mày:
“Cô tưởng rằng cô nói như vậy tôi sẽ chấp nhận cô trở thành con dâu của tôi sao?”
Ngô Huệ sững người.
Mộc Vinh lạnh lùng nói:
“Nói thẳng ra là so với tiêu chuẩn con dâu trong lòng tôi thì cô vốn còn kém xa, nếu cô và Quốc Huy đến với nhau thì cô chỉ có thể làm liên lụy đến nó, rồi rước phiền phức về cho nói thôi, chứ không giúp ích gì trong công việc cũng như trong cuộc sống đâu. Bây giờ Quốc Huy thích cô không sai, nhưng người làm mẹ như tôi, tuyệt đối không chấp nhận một người phụ nữ đã ly hôn.”
Cho dù trái tim của Ngô Huệ sớm đã tôi luyện thành thép, nhưng lúc này đây nghe thấy những lời nói khó nghe, không hề khách của Mộc Vinh cũng như thái độ cứng nhắc của bà thì sắc mặt cô thể không trở nên khó coi, cô nhấc người dậy khỏi ghế sofa.
Mộc Vinh ngước lên nhìn cô, thong dong cầm cốc nước nhấp một ngụm.
“Ông à, cụ định đi đâu?” Ngô Huệ khó khăn thốt ra mấy chữ.
Ông cụ nhoài người lên lưng Ngô Huệ, quên mất lưng vẫn còn đau, chỉ về con đường bên tay phải.
“Bên này, đi nào, đi về phía bên này.”
Thế là mộ cô bé cõng theo ông cụ to như con gấu nhấc từng bước nặng nhọc đi về phía đình hóng mát.
15 phút sau.
“Đi về phía bên kia.” Ông cụ ở trên lưng Ngô Huệ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ngô Huệ thở phì phà phì phò, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nói:
“Không phải ông nói là đến đình hóng mát sao?”
Dường như ông cụ cảm nhận được rằng Ngô Huệ đang mất kiên nhẫn, khuôn mặt già nua nhất thời không nén được giận, ầm ĩ trách móc cô:
“Cái con bé này sao lại không biết lễ phép thế hả? Có ai lại đi nói với người lớn tuổi như thế không? Nếu mà ở vào trong quân ngũ thì sớm đã bị tôi cho đi tự luyện tập rồi, cũng là để quân đội rèn giũa, cải tạo lại cô!”
Ngô Huệ mệt muốn chết, nghe thấy lời này của ông thấy tức anh ách, lập tức phản bác lại:
“Sao không nói nhà tù rèn giũa, cải tạo người ta luôn đi!”
Lúc này, ngay cả một tiếng “ông” cũng được rút gọn, ông cụ trợn tròn mắt, nhìn cô bé không biết trên biết dưới này, nhưng không có nổi giận, chỉ về hướng ngược lại, giọng ồm ồm:
“Đi về phía đằng kia, đằng kia!”
Ngô Huệ biết ông đang cố ý chỉnh mình, không dám đụng chạm đến ông nữa, ngoan ngoãn cõng ông đi về phía tòa nhà không xa kia.
Tốn không biết bao nhiêu công sức mới đến được dưới tòa nhà.
Hai tay Ngô Huệ đặt lên đầu gối, khom lưng, không đứng thẳng người lên được.
Dường như tâm trạng của ông cụ rất tốt, cười ngoác đến mang tai:
“Sức lực cũng thật lớn quá đi.”
Ngô Huệ quẹt mồ hôi, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa bèn quay người định đến nhà họ Bùi.
Thế nhưng ông cụ lại chặn cô lại, có chút không vui:
“Cái con bé này, sao nói đi là đi ngay thế?”
“Thật sự là cháu có chuyện gấp phải đi trước, cháu chào ông ạ!"
Ông cụ móc trong túi ra một quyển sổ ghi chép, tay phải cầm chiếc bút, nói”
“Cho ông số điện thoại của cháu.”
Ngô Huệ thấy ông cụ cũng không giống người xấu, nên bèn nói cho ông số điện thoại của cô.
Ông cụ vừa chậm chạp ghi lại số điện thoại vừa như cố ý bắt chuyện: “Cô bé, vốn dĩ ông thấy không nên nói cho cháu biết thân phận của mình, suy cho cùng thì thời buổi này có không ít người “cáo mượn oai hùm”, nhưng ông thấy cháu là đứa chân chất thật thà nên đành nói cho cháu biết vậy.”
Nhìn quanh bốn phía, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô bé đó đâu.
Ông cụ suýt chút nữa thì phun ra máu, cả giới quân đội thành phố Xuân Sơn này ai mà không phải nể ông ba phần, thế mà con bé này lại dám thờ ơ với ông, vậy mà ông còn định nói ra thân phận thật sự của mình!
“Tư lệnh, sao ngài lại ở đây, mọi người cứ đi tìm ngài mãi!”
……
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt hoang mang từ trong tòa nhà phía sau ông cụ bước ra, vồn vã đi về phía trước , ân cần dìu ông cụ.
“Chắc là ngài bị đau lưng rồi, nào, vào trong đi tôi xoa thuốc cho.”
“Nếu không phải vừa nãy cô bé kia không được khỏe, tôi phải cõng vào phòng y tế xem bị thì làm gì có chuyện bị đau lưng. Ông Lý này, thời buổi này làm người tốt sao mà khó thế, cô bé kia chưa nói được một tiếng cảm ơn nào đã chạy đi mất.”
Người đàn ông kia vội gật đầu, dìu ông cụ vào trong:
“Đúng đấy, người nhiệt tình như tư lệnh Bùi đây quả thật không nhiều.”
Ngô Huệ đi được một lúc mới nhớ ra quên mất không hỏi thăm ông cụ muốn đến nhà họ Bùi thì đi thế nào, cô day day huyệt thái dương ướt đẫm mồ hôi, đi quanh tứ phía, may mắn gặp được anh cảnh vệ bèn hỏi thăm đường đến nhà họ Bùi.
Lúc Ngô Huệ đến cổng nhà họ Bùi, anh cảnh vệ lái xe đưa cô đang căng thẳng nhìn đông nhìn tây.
Thấy cô xuất hiện anh ta mới thở phào một hơi, vội vàng chạy lên,nói:
“Cô Đỗ, cuối cùng cô cũng đến rồi.”
Ngô Huệ ngại ngùng cười cười:
“Vừa nãy… tôi không cẩn thận nên bị lạc đường.”
“Đến được là tốt rồi, Đại tá Mộc đang đợi cô ở bên trong.”
Lúc trước ở nhà nghe nói Mộc Vinh muốn gặp mình cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng bây giờ đứng trước cửa nhà họ Bùi, Ngô Huệ mới thấy thấp thỏm, trải qua nhiều chuyện như vậy một lần nữa lại phải gặp người nhà họ Bùi, thật lòng mà nói cô không biết phải xoay sở thế nào.
“Cô đừng lo lắng, thật ra Đại tá Mộc là một người ngoài lạnh trong nóng.”
Dường như anh cảnh vệ đã nhìn ra nỗi bất an trong lòng cô nên lên tiếng an ủi.
Ngô Huệ cảm kích nhìn anh ta một cái, rồi theo anh ta bước vào trong nhà.
Lần trước cô có trở về nhà họ Bùi, nhưng lần đó trong nhà rất yên tĩnh, như không có người ở.
“Đại tá Mộc ở trong phòng ngủ, mời cô ngồi.” Nói rồi anh cảnh vệ bước lên lầu gọi người.
Một lát sau, Mộc Vinh bước xuống.
Hôm nay bà không mặc quân phục, chỉ mặc chiếc áo len màu vàng tươi và quần màu kaki, trên người cũng không phối thêm gì khác, khuôn mặt trơn mịn dưỡng da kĩ lưỡng, một vẻ đẹp phong tình không giống vối Ngô Ngọc Trâm. Mộc Vinh giống như một dòng suối trong trẻo, tinh khiết, thoạt đầu nhìn khiến người ta có cảm giác rất lãnh đạm, thờ ơ, nhưng lại nhịn không được mà muốn nhìn thêm lần nữa.
Ngô Huệ lễ phép chào hỏi:
“Con chào bác!”
Mộc Vinh bước đến cầu thang, ánh mắt lặng lẽ quét qua người Ngô Huệ, không kèm theo bất cứ cảm tình nào bước thẳng xuống phòng khác.
Ngô Huệ cũng bước theo sau bà.
Mộc Vinh ngồi xuống, ho nhẹ hai tiếng, sau đó mới nói:
“Ngồi đi.”
Ngô Huệ ngồi xuống, phát hiện ra sắc mặt Mộc Vinh không được tốt, bà ho như vậy chắc là bị bệnh rồi.
Rất nhanh người làm đã mang hai cốc nước tới.
Mộc Vinh uống nước mới thấy dễ chịu hơn đôi chút”
“Nếu bác không bị cảm thì cũng không đến nỗi phải phiền cháu tới đây.”
Ngô Huệ không tiếp lời, lặng lẽ chờ đợi câu tiếp theo của bà.
Quả nhiên Mộc Vinh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái:
“Những lời lần trước bác nói trong điện thoại cháu còn nhớ chứ?”
“Dạ, chuyện mà bác đã giao phó con không dám quên ạ.”
Mộc Vinh gật đầu, rút ra một tờ báo dưới tách trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Ngô Huệ.
“Nội dung trong tờ báo này, còn có bức ảnh trên mạng tối hôm qua nữa, liệu cháu có nên cho bác một lời giải thích không nhỉ?”
Ngô Huệ nhìn vào tầm ảnh Bùi Quốc Huy cầu hôn mình trên mặt báo, rất lâu sau đó mới dám ngước mắt nhìn vào ánh mắt đang trách cứ của Mộc Vinh, mở miệng nói:
“Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của con.”
Mộc Vinh nhìn cô không nói gì.
Ngô Huệ biết bà đang nhìn thăm dò mình, vì vậy không né tránh, thản nhiên nhìn thẳng vào bà.
Một lúc sau, Mộc Vinh chủ động di chuyển tầm mắt, bà cầm cốc nước, im lặng một lúc mời từ từ chậm rãi nói:
“Chuyện cháu với Quốc Huy, bất kể là có bao nhiêu nội tình bên trong, thì bác với tư cách là mẹ của nó, cũng phải xin lỗi cháu vì những lỗi lầm mà con trai mình đã mắc phải.”
Thật ra ngày thứ hai Ngô Huệ bị Bùi Vinh Đức phát hiện mình ở trong tủ quần áo phòng nghỉ của Bùi Quốc Huy thì Mộc Vinh đã gọi điện cho cô, cô nghĩ mục đích hôm nay bà gọi cô đến nhà họ Bùi cũng giống với mục đích gọi điện thoại ngày hôm đó thôi.
Mộc Vinh lặng lẽ đánh giá Ngô Huệ, tính cách không vội vàng hấp tấp này thật sự rất bà rất thích, nhưng nhà bà nếu đã tìm con dâu, thì ngoài thích ra còn phải xem xét nhiều yếu tố khác nữa. Tóm lại, Ngô Huệ không phải là mẫu người con dâu thích hợp của nhà họ Bùi.
Người mà có thể vào nhà họ Bùi, không nói đến thân thế hiển hách, quan trọng nhất là xuất thân phải trong sạch.
Ngô Huệ không những đã ly hôn, mà còn từng là con dâu của Dương Thảo Nguyên, lúc đầu con trai muốn lấy Dương Thanh Ngân, Mộc Vinh không sao đồng ý được, dẫu sao thì ngọn nguồn giữa bà và nhà họ Dương cũng bắt nguồn từ chỗ đó, mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa lúc đó Dương Thảo Nguyên còn đang ngấp nghé với Vinh bà, điều này khiến bà không sao tháo gỡ được khúc mắc này.
Mộc Vinh thu lại điệu bộ không vui do Dương Thảo Nguyên gây ra, bà nhìn Ngô Huệ, cười nhạt, nhưng ý cười lại không hiện trong đáy mắt. Mặc dù là cười nhưng rõ ràng là sự xa cách dễ dàng có thể nhìn thấy được.
Mặc dù Ngô Huệ không phải là người khôn khéo linh hoạt láu lỉnh nhưng cũng được xem là biết tự hiểu chính mình, cô có thể cảm nhận được Mộc Vinh không thích mình.
“Ngô Huệ, cháu là một cô gái tốt, nhưng… cũng giống như lần trước bác đã nói với cháu, cháu không hợp với Quốc Huy nhà bác.”
Mộc Vinh thấy Ngô Huệ không có phản bác lại, thở nhẹ một hơi, ho nhẹ hai tiếng, sau khi bình tĩnh lại mới nói tiếp:
“Con người bác không thích nói vòng vo, có lẽ những lời bác nói khiến cháu không vui nhưng bác thấy sự rõ ràng thì đối với ai cũng tốt, mong cháu có thể hiểu cho.”
“Từ nhỏ Quốc Huy đã sống ở đây, những người mà nó tiếp xúc đều có hoàn cảnh tương tự, mặc dù tất cả những gì nó có ngày hôm nay đều là tự mình phấn đấu nỗ lực nhưng nói thẳng ra cũng không thể tách rời quyền lực của cái nhà này, nếu nó không phải là cháu nội của Bùi Kiện Quân, không phải là cháu ngoại nhà họ Trần thì thành tựu mà nó đạt được cũng không nhanh chóng và dễ dàng như vậy được.
Mộc Vinh quét mắt nhìn Ngô Huệ:
“Mặc dù bác cũng không chú trọng quá về dòng dõi, huyết thống nhưng có lúc dòng dõi dõi, huyết thống không phải là khoảng cách thân phận mà là bằng chứng về cách cư xử trong lời ăn tiếng nói cũng như nội tâm bên trong. Môi trường sống từ nhỏ của cháu và Quốc Huy không giống nhau, cho dù là giá trị quan hay nhân sinh đều có sự khác biệt rất lớn, các cháu còn trẻ, cứ tưởng rằng chỉ cần có tình yêu là đủ rồi, nhưng lại không biết rằng tình yêu rồi cũng sẽ bị bào mòn bởi cơm áo gạo tiền, nếu không có tình yêu thì cháu thấy cháu và Quốc Huy có bao nhiêu điểm tương đồng?”
Ngô Huệ nhìn thẳng vào Mộc Vinh, nhẹ đáp:
“Bác gái, nếu bác chỉ muốn thuyết phục cháu vậy thì cháu có thể nói rõ ràng với bác từ trước tới nay cháu chưa từng nghĩ tới sẽ ôm lấy cây đại thụ như nhà họ Bùi, vì thế bác cũng không cần phải hạ thấp con trai mình như vậy.”
Sắc mặt Mộc Vinh lập tức thay đổi.
“Quan trọng nhất chính là trong mắt cháu Bùi Quốc Huy là một người đàn ông xuất sắc, không có thế lực của nhà họ Bùi, thì con đường thành công của anh ấy sẽ quanh co khúc khuỷu hơn rất nhiều, nhưng cháu tin dựa vào trí tuệ cũng như sự cố gắng của anh ấy thì sớm muộn gì cũng thành công thôi.”
Mộc Vinh cau mày:
“Cô tưởng rằng cô nói như vậy tôi sẽ chấp nhận cô trở thành con dâu của tôi sao?”
Ngô Huệ sững người.
Mộc Vinh lạnh lùng nói:
“Nói thẳng ra là so với tiêu chuẩn con dâu trong lòng tôi thì cô vốn còn kém xa, nếu cô và Quốc Huy đến với nhau thì cô chỉ có thể làm liên lụy đến nó, rồi rước phiền phức về cho nói thôi, chứ không giúp ích gì trong công việc cũng như trong cuộc sống đâu. Bây giờ Quốc Huy thích cô không sai, nhưng người làm mẹ như tôi, tuyệt đối không chấp nhận một người phụ nữ đã ly hôn.”
Cho dù trái tim của Ngô Huệ sớm đã tôi luyện thành thép, nhưng lúc này đây nghe thấy những lời nói khó nghe, không hề khách của Mộc Vinh cũng như thái độ cứng nhắc của bà thì sắc mặt cô thể không trở nên khó coi, cô nhấc người dậy khỏi ghế sofa.
Mộc Vinh ngước lên nhìn cô, thong dong cầm cốc nước nhấp một ngụm.