Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 110 CHỈ LÀ ĐÁNH CƯỢC MÀ THÔI
CHƯƠNG 110: CHỈ LÀ ĐÁNH CƯỢC MÀ THÔI
Bùi Vinh Đức tức giận nghiến răng: “Bùi Quốc Huy! Trong mắt con còn có người bố này hay không?”
“Không lâu trước đây, bởi vì sự hiếu thuận của mình, con đã mất đi cuộc hôn nhân lần thứ nhất. Bởi vì trong mắt con, ông nội rất quan trọng. Mặc dù trong lúc vô ý con biết vợ mình là một người ham lợi lộc, lòng dạ mưu mô xảo quyệt, nhưng vẫn kết hôn với cô ta. Con đã hy sinh một lần rồi, chẳng lẽ vì chữ hiếu mà con phải có một cuộc hôn nhân thương nghiệp nữa sao?”
“Con đừng có giả vờ đáng thương trước mặt bố, nghĩ rằng nói mấy lời này thì bố sẽ mềm lòng?”
Bùi Vinh Đức nổi giận ngồi lại sô pha, lát sau mới bình tĩnh lại, liếc Bùi Quốc Huy: “Bố với mẹ con cũng không phải mấy người cổ hủ cần môn đăng hộ đối, nhưng… tóm lại cô gái đó không được!”
“Bởi vì trước đây cô ấy là con dâu của Dương Thảo Nguyên?” Bùi Quốc Huy nhìn thẳng vào mắt bố.
Khóe miệng Bùi Quốc Huy giật giật, ông quay mặt đi: “Con nghĩ kỹ chưa, chuyện này không thể đem ra đùa được!”
“Bố cảm thấy con trẻ con như vậy sao? Trong lòng bố có lẽ hiểu rõ nhất, con có quyết định như vậy nhất định đã suy nghĩ kỹ càng rồi, sao bố cứ phải tự dối mình dối người như vậy?”
“Bụp!” Bùi Vinh Đức ném hộp giấy vào Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy nghiêng đầu, khó khăn lắm mới tránh được, hộp giấy rơi ra bức tường phía sau.
“Con nói thật không?” Bùi Vinh Đức tức tới nỗi gân xanh trên trán nổi hết lên, cả người run bần bật.
Bùi Quốc Huy chớp mắt, thờ ơ nói: “Nếu ban nãy con đã nói là thật, vậy thì đương nhiên con cũng không sợ bố mẹ tìm mọi cách ngăn cản. Bất kể thái độ của bố mẹ thế nào, quyết định của con vẫn sẽ không thay đổi. Con đã hơn ba mươi tuổi rồi, nếu như đến cả hôn nhân cũng không thể tự mình làm chủ vậy thì chẳng phải rất buồn cười sao?”
Bùi Vinh Đức thấy trên bàn đã không còn gì để ném anh nữa rồi, chỉ đành giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Hai người giằng co trong im lặng hồi lâu, Bùi Vinh Đức thua trước tiên.
Ông đau đầu day day thái dương, nhíu mày: “Trong lòng con biết rất rõ nguyên nhân bố ngăn cản con, tại sao vẫn còn giả bộ ngây ngô?”
“Vậy thì có sao?” Bùi Quốc Huy cười: “Con muốn cô ấy làm vợ con.”
Bùi Vinh Đức biến sắc, giận tới mức không thốt lên lời.
Hồi lâu, Bùi Vinh Đức quay người rời đi, được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Bùi Quốc Huy vẻ mặt đang rất thản nhiên.
Nửa năm nữa chú con sẽ về, đến lúc đó cô năm cũng về cùng.”
“Con biết.” Bùi Quốc Huy đáp nhẹ tênh: “Lần trước cô gọi cho con rồi.”
Bùi Vinh Đức cảm thấy thật sự đã hết nói nổi, ông quay mặt đi, liền nhìn thấy một đôi dép cao gót ở cầu thang, theo đó ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ đang đóng chặt cửa: “Ai ở trên đó, cô gái kia?”
Bùi Quốc Huy không phủ nhận.
Bùi Vinh Đức ngược lại cũng không phản ứng quá khích, chỉ lạnh giọng cảnh cáo: “Bố cứ nói trước, cho dù con tiếp cận cô ta vì lý do gì, nhưng không chỉ bố mà tất cả mọi người nhà họ Bùi cũng đều không chấp nhận cô ta là thành viên trong gia đình. Nhân lúc sự việc vẫn chưa nghiêm trọng, tốt nhất con đừng tiếp cận cô ta nữa, nếu như con thật sự thích cô ta thì càng phải nghĩ cho cô ta, đừng để cô ta bị cuốn vào thị phi.”
Bùi Quốc Huy thong thả đứng dậy, nhìn Bùi Vinh Đức: “Bố, đời này bố có mắc nợ ai không?”
Trong phút chốc Bùi Vinh Đức nghẹn lời, săc mặt tái nhợt.
“Hôm nay con cũng nói trước, cho dù mọi người có cản trở như thế nào, tên của cô ấy nhất định sẽ xuất hiện trong hộ khẩu của nhà họ Bùi.”
“Vậy bố sẽ đợi, xem con làm sao thuyết phục những người khác trong nhà họ Bùi im lặng đồng ý cuộc nhôn nhân này!” Bùi Vinh Đức dứt lời thì đạp cửa rời đi.
Ánh mắt Bùi Quốc Huy khẽ dao động, anh ngẩng đầu nhìn phòng ngủ, lúc này ánh mắt mới lấy lại được sự dịu dàng.
…
Dương Thanh Ngân xách hai túi chiến lợi phẩm quay về nhà họ Dương, trong lòng vui vẻ, còn nhẹ nhàng ngân nga một khúc nhạc.
Cơn tức giận và sự thất vọng khi bị Bùi Quốc Huy bỏ lại bên đường cuối cùng cũng nhờ sự vui vẻ vì có được tự do hôn nhân làm nhòa bớt.
“Dì Thúy, tới giúp tôi cầm ít đồ.” Dương Thanh Ngân vui vẻ đứng ngoài cửa gọi người.
Dì Thúy sắc mặt lại không hề tốt, lúc đón lấy túi đồ trong tay cô còn thấp giọng nói: “Cô à, ông chủ đang đợi cô đó.”
Dương Thanh Ngân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sắp mười giờ tối rồi mà Dương Bảo Long còn chưa ngủ?
Đang suy nghĩ, Dương Thanh Ngân liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng sách trên tầng hai, cô ta ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Bảo Long mặt mày u ám đi ra.
“Lên đây, bố có chuyện muốn nói với con.” Dương Bảo Long lạnh lùng nói một câu sau đó quay người bước vào phòng sách.
Dương Thanh Ngân trong lòng chùng xuống, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó không đúng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên phòng sách.
“Bố, muộn vậy sao bố vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Dương Thanh Ngân cười làm nũng, đi lên phía trước, ngoan ngoãn bóp vai cho Dương Bảo Long.
Nếu như là trước đây, Dương Bảo Long sẽ nhìn đứa con hiểu chuyện này đầy trìu mến. Nhưng hôm nay sắc mặt Dương Bảo Long rất khó coi, đôi mắt lóe lên đánh giá Dương Thanh Ngân, môi mím chặt, vẻ mặt thâm sâu khó dò.
Nụ cười trên gương mặt Dương Thanh Ngân cứng đờ, cô ta quan tâm hỏi: “Bố, có phải bố thấy chỗ nào khó chịu không?”
“Cả ngày hôm nay con đi đâu, làm gì?” Ngữ điệu của Dương Bảo Long rất bình tĩnh, nghe không ra là đang vui hay đang giận.
Dương Thanh Ngân không đoán được ý của bố, chỉ kể vài việc nhỏ nhặt: “Cũng không làm gì, trưa nay đi ăn cơm bên nhà họ Bùi, sau đó rảnh rỗi không có việc gì làm hẹn Phương Phương cùng đi mua sắm…”
“Rầm!” Dương Bảo Long đột nhiên đập mạnh xuống bàn, ngắt lời của Dương Thanh Ngân.
“Bố, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện tốt mà con làm còn có mặt mũi mà hỏi ta?”
Bao nhiêu năm nay, Dương Bảo Long đều rất cưng chiều Dương Thanh Ngân, chưa từng thấy ông ta quát mắng cô ta như vậy bao giờ.
Dương Thanh Ngân cắn môi, có chút oán giận nhìn Dương Bảo Long: “Bố, rốt cuộc làm sao?”
“Có phải hôm nay con chạy tới công ty Bùi Quốc Huy làm loạn không?”
Thì ra nguyên nhân mà bố tức giận là cái này…
Dương Thanh Ngân tính toán trong lòng, vành mắt đỏ lên: “Bố, không nói trước với bố là con sai. Nhưng người nhà họ Bùi thật sự rất quá đáng! Rõ ràng biết Bùi Quốc Huy như vậy mà vẫn làm khó con. Đơn ly hôn bố gửi qua anh ta cũng không chịu ký, con hết cách, nên đành…”
“Bố chưa từng nói đồng ý các con ly hôn!” Dương Bảo Long tối sầm mặt, hít thở khó khăn.
Dương Thanh Ngân khó chịu: “Bố, không phải trước đây bố nói…”
“Nếu như bố không dọa nhà họ Bùi như vậy, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, bố sống hơn nửa đời người, nếu như biết khiến con cháu ly hôn, vậy thì coi như sống uổng phí rồi.”
Trong giây phút sắc mặt Dương Thanh Ngân xấu hẳn đi.
“Chẳng qua bố đợi nhà họ Bùi cúi đầu, cho nên mới lạnh nhạt với nhà họ. Bố tưởng con hiểu nỗi lòng của bố, không ngờ… Không phải con rất thông minh sao, sao lần này lại hồ đồ như vậy!”
“Nhưng mà bố ơi, Bùi Quốc Huy đã làm vậy với con, sao bố có thể bảo con tiếp tục sống với anh ta như vậy!”
Dương Thanh Ngân giương mắt nhìn Dương Bảo Long, giọng điệu oán giận: “Người đàn ông này, vô dụng bất tài không nói làm gì, còn có cái sở thích kia, nghĩ đã thấy ghê tởm rồi. Bố cũng nói rồi, con vẫn còn trẻ sao có thể phá hủy một đời như vậy được?”
Dương Bảo Long không nói gì, nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Đàn ông nếu không làm chút chuyện hoang đường thì có thể gọi là đàn ông sao? Làm vợ người ta thì phải biết mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu như việc gì cũng so đo vậy thì cả thế giới này ai cũng phải ly hôn.”
Dương Thanh Ngân sững người, không dám tin những gì mình nghe thấy.
Dương Bảo Long thờ ơ liếc cô ta một cái: “Hống chi, cứ cho là ly hôn thì con có thể tìm được người đàn ông tốt hơn hay sao? Ở Xuân Sơn này, có gia thế nhà ai so được với nhà họ Bùi? Sau này nếu con gả vào nhà không tốt, nhà họ Dương chúng ta chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?”
Dương Thanh Ngân vẫn luôn tưởng bố thật sự yêu thương mình, nhưng lời này lại khiến cô ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Trong mắt Dương Bảo Long, danh tiếng và lợi ích quan trọng hơn tất cả, cho dù nhà họ Bùi có làm nhục cô ta như thế nào thì Dương Bảo Long đều không ủng hộ cô ta ly hôn. Trước đây nói mạnh miệng như vậy chẳng qua chỉ vì để nhà họ Bùi phải nợ nhà họ Dương…
Dương Bảo Long không để ý tới sắc mặt phờ phạc của Dương Thanh Ngân, vẫn nói tiếp: “Con đừng nghĩ nhiều, người nhà họ Bùi chẳng phải đã nói Bùi Quốc Huy đang điều trị cùng bác sĩ sao?”
“Vậy nếu như cả đời cũng không khỏi thì sao?” Dương Thanh Ngân hỏi ngược lại: “Bố, bố nhẫn tâm nhìn con rơi vào vòng lẩn quẩn này sao?”
“Tình hình đâu có nghiêm trọng như con nói…” Dương Thanh Ngân cảm thấy như đầu bị dội một gáo nước lạnh, lạnh tới nỗi toàn thân cô ta không ngừng run lên.
Không, đó không phải là toàn thân run, là trái tim băng giá, sự lạnh lẽo tỏa ra từ nơi tim cô ta.
Cô ta không thể nào tin được, người máu lạnh làm tổn hại đến hạnh phúc của cô ta đang ngồi trước mặt đây lại chính là bố của cô ta.
Lúc đầu cô ta tìm mọi cách theo đuổi Bùi Quốc Huy, có phải rất đúng ý Dương Bảo Long hay không?
Dương Thanh Ngân càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, chẳng trách lúc đầu cô ta nhắc tới việc đi Mỹ du học, Dương Bảo Long không hỏi nguyên nhân đã giúp cô ta làm xong hết thủ tục. Vốn không phải là ông ta nuông chiều cô ta, mà là trong lòng đã có suy tính!
Dương Thanh Ngân nhìn Dương Bảo Long thong thả bưng chén trà nhấp một ngụm, chân tay chợt lạnh ngắt, nhất thời không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Người bố trước nay luôn yêu thương cô ta sao lại biến thành bộ dạng này?
Dương Bảo Long trầm ngâm hồi lâu, mở lời: “Bố đã bày tỏ thái độ nhượng bộ với lão già nhà họ Bùi rồi, nhưng sự việc đến mức này, chúng ta cũng không nên làm cao quá, ngày mai con thu dọn đồ đạc về nhà họ Bùi đi, nhân lúc sự việc vẫn còn có thể cứu vãn được!”
Nhân lúc sự việc vẫn còn có thể cứu vãn được…
Dương Thanh Ngân giật mình, nắm chặt túi xách của mình, nơi mà bên trong đựng tờ chứng nhận ly hôn.
Nhưng bây giờ cô ta không dám tùy tiện nói cho Dương Bảo Long biết.
“Hôm nay muộn rồi, con về nghỉ ngơi sớm đi.” Dương Bảo Long khoát tay.
Dương Thanh Ngân miễn cưỡng cười: “Vâng, vậy bố cũng ngủ sớm đi.”
Dương Bảo Long gật đầu, không ngẩng đầu nhìn cô ta thêm, thái độ điềm nhiên như không đó khiến Dương Thanh Ngân cảm thấy trong lòng như bị tảng đá lớn đè nặng.
Lúc tay cô ta đặt lên nắm cửa, có chút không cam tâm quay đầu lại, do dự một lúc rồi nói: “Bố, nếu như... nếu như con nhất định phải ly hôn với Bùi Quốc Huy, liệu bố có ủng hộ con hay không?”
Dương Bảo Long nhíu mày: “Nếu như sự việc đến mức đó…” Ông ta ngẩng đầu nhìn Dương Thanh Ngân sắc mặt đang rất khó coi, trầm giọng nói: “Dựa vào dòng dõi nhà họ Dương chúng ta, nếu như muốn tìm thêm một nhà tốt cũng không phải là khó.”
Ngụ ý của ông ta chính là định một lần nữa gả cô ta cho một người đàn ông có thể giúp đỡ cho nhà họ Dương sao?
Bùi Vinh Đức tức giận nghiến răng: “Bùi Quốc Huy! Trong mắt con còn có người bố này hay không?”
“Không lâu trước đây, bởi vì sự hiếu thuận của mình, con đã mất đi cuộc hôn nhân lần thứ nhất. Bởi vì trong mắt con, ông nội rất quan trọng. Mặc dù trong lúc vô ý con biết vợ mình là một người ham lợi lộc, lòng dạ mưu mô xảo quyệt, nhưng vẫn kết hôn với cô ta. Con đã hy sinh một lần rồi, chẳng lẽ vì chữ hiếu mà con phải có một cuộc hôn nhân thương nghiệp nữa sao?”
“Con đừng có giả vờ đáng thương trước mặt bố, nghĩ rằng nói mấy lời này thì bố sẽ mềm lòng?”
Bùi Vinh Đức nổi giận ngồi lại sô pha, lát sau mới bình tĩnh lại, liếc Bùi Quốc Huy: “Bố với mẹ con cũng không phải mấy người cổ hủ cần môn đăng hộ đối, nhưng… tóm lại cô gái đó không được!”
“Bởi vì trước đây cô ấy là con dâu của Dương Thảo Nguyên?” Bùi Quốc Huy nhìn thẳng vào mắt bố.
Khóe miệng Bùi Quốc Huy giật giật, ông quay mặt đi: “Con nghĩ kỹ chưa, chuyện này không thể đem ra đùa được!”
“Bố cảm thấy con trẻ con như vậy sao? Trong lòng bố có lẽ hiểu rõ nhất, con có quyết định như vậy nhất định đã suy nghĩ kỹ càng rồi, sao bố cứ phải tự dối mình dối người như vậy?”
“Bụp!” Bùi Vinh Đức ném hộp giấy vào Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy nghiêng đầu, khó khăn lắm mới tránh được, hộp giấy rơi ra bức tường phía sau.
“Con nói thật không?” Bùi Vinh Đức tức tới nỗi gân xanh trên trán nổi hết lên, cả người run bần bật.
Bùi Quốc Huy chớp mắt, thờ ơ nói: “Nếu ban nãy con đã nói là thật, vậy thì đương nhiên con cũng không sợ bố mẹ tìm mọi cách ngăn cản. Bất kể thái độ của bố mẹ thế nào, quyết định của con vẫn sẽ không thay đổi. Con đã hơn ba mươi tuổi rồi, nếu như đến cả hôn nhân cũng không thể tự mình làm chủ vậy thì chẳng phải rất buồn cười sao?”
Bùi Vinh Đức thấy trên bàn đã không còn gì để ném anh nữa rồi, chỉ đành giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Hai người giằng co trong im lặng hồi lâu, Bùi Vinh Đức thua trước tiên.
Ông đau đầu day day thái dương, nhíu mày: “Trong lòng con biết rất rõ nguyên nhân bố ngăn cản con, tại sao vẫn còn giả bộ ngây ngô?”
“Vậy thì có sao?” Bùi Quốc Huy cười: “Con muốn cô ấy làm vợ con.”
Bùi Vinh Đức biến sắc, giận tới mức không thốt lên lời.
Hồi lâu, Bùi Vinh Đức quay người rời đi, được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Bùi Quốc Huy vẻ mặt đang rất thản nhiên.
Nửa năm nữa chú con sẽ về, đến lúc đó cô năm cũng về cùng.”
“Con biết.” Bùi Quốc Huy đáp nhẹ tênh: “Lần trước cô gọi cho con rồi.”
Bùi Vinh Đức cảm thấy thật sự đã hết nói nổi, ông quay mặt đi, liền nhìn thấy một đôi dép cao gót ở cầu thang, theo đó ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ đang đóng chặt cửa: “Ai ở trên đó, cô gái kia?”
Bùi Quốc Huy không phủ nhận.
Bùi Vinh Đức ngược lại cũng không phản ứng quá khích, chỉ lạnh giọng cảnh cáo: “Bố cứ nói trước, cho dù con tiếp cận cô ta vì lý do gì, nhưng không chỉ bố mà tất cả mọi người nhà họ Bùi cũng đều không chấp nhận cô ta là thành viên trong gia đình. Nhân lúc sự việc vẫn chưa nghiêm trọng, tốt nhất con đừng tiếp cận cô ta nữa, nếu như con thật sự thích cô ta thì càng phải nghĩ cho cô ta, đừng để cô ta bị cuốn vào thị phi.”
Bùi Quốc Huy thong thả đứng dậy, nhìn Bùi Vinh Đức: “Bố, đời này bố có mắc nợ ai không?”
Trong phút chốc Bùi Vinh Đức nghẹn lời, săc mặt tái nhợt.
“Hôm nay con cũng nói trước, cho dù mọi người có cản trở như thế nào, tên của cô ấy nhất định sẽ xuất hiện trong hộ khẩu của nhà họ Bùi.”
“Vậy bố sẽ đợi, xem con làm sao thuyết phục những người khác trong nhà họ Bùi im lặng đồng ý cuộc nhôn nhân này!” Bùi Vinh Đức dứt lời thì đạp cửa rời đi.
Ánh mắt Bùi Quốc Huy khẽ dao động, anh ngẩng đầu nhìn phòng ngủ, lúc này ánh mắt mới lấy lại được sự dịu dàng.
…
Dương Thanh Ngân xách hai túi chiến lợi phẩm quay về nhà họ Dương, trong lòng vui vẻ, còn nhẹ nhàng ngân nga một khúc nhạc.
Cơn tức giận và sự thất vọng khi bị Bùi Quốc Huy bỏ lại bên đường cuối cùng cũng nhờ sự vui vẻ vì có được tự do hôn nhân làm nhòa bớt.
“Dì Thúy, tới giúp tôi cầm ít đồ.” Dương Thanh Ngân vui vẻ đứng ngoài cửa gọi người.
Dì Thúy sắc mặt lại không hề tốt, lúc đón lấy túi đồ trong tay cô còn thấp giọng nói: “Cô à, ông chủ đang đợi cô đó.”
Dương Thanh Ngân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sắp mười giờ tối rồi mà Dương Bảo Long còn chưa ngủ?
Đang suy nghĩ, Dương Thanh Ngân liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng sách trên tầng hai, cô ta ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Bảo Long mặt mày u ám đi ra.
“Lên đây, bố có chuyện muốn nói với con.” Dương Bảo Long lạnh lùng nói một câu sau đó quay người bước vào phòng sách.
Dương Thanh Ngân trong lòng chùng xuống, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó không đúng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lên phòng sách.
“Bố, muộn vậy sao bố vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Dương Thanh Ngân cười làm nũng, đi lên phía trước, ngoan ngoãn bóp vai cho Dương Bảo Long.
Nếu như là trước đây, Dương Bảo Long sẽ nhìn đứa con hiểu chuyện này đầy trìu mến. Nhưng hôm nay sắc mặt Dương Bảo Long rất khó coi, đôi mắt lóe lên đánh giá Dương Thanh Ngân, môi mím chặt, vẻ mặt thâm sâu khó dò.
Nụ cười trên gương mặt Dương Thanh Ngân cứng đờ, cô ta quan tâm hỏi: “Bố, có phải bố thấy chỗ nào khó chịu không?”
“Cả ngày hôm nay con đi đâu, làm gì?” Ngữ điệu của Dương Bảo Long rất bình tĩnh, nghe không ra là đang vui hay đang giận.
Dương Thanh Ngân không đoán được ý của bố, chỉ kể vài việc nhỏ nhặt: “Cũng không làm gì, trưa nay đi ăn cơm bên nhà họ Bùi, sau đó rảnh rỗi không có việc gì làm hẹn Phương Phương cùng đi mua sắm…”
“Rầm!” Dương Bảo Long đột nhiên đập mạnh xuống bàn, ngắt lời của Dương Thanh Ngân.
“Bố, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện tốt mà con làm còn có mặt mũi mà hỏi ta?”
Bao nhiêu năm nay, Dương Bảo Long đều rất cưng chiều Dương Thanh Ngân, chưa từng thấy ông ta quát mắng cô ta như vậy bao giờ.
Dương Thanh Ngân cắn môi, có chút oán giận nhìn Dương Bảo Long: “Bố, rốt cuộc làm sao?”
“Có phải hôm nay con chạy tới công ty Bùi Quốc Huy làm loạn không?”
Thì ra nguyên nhân mà bố tức giận là cái này…
Dương Thanh Ngân tính toán trong lòng, vành mắt đỏ lên: “Bố, không nói trước với bố là con sai. Nhưng người nhà họ Bùi thật sự rất quá đáng! Rõ ràng biết Bùi Quốc Huy như vậy mà vẫn làm khó con. Đơn ly hôn bố gửi qua anh ta cũng không chịu ký, con hết cách, nên đành…”
“Bố chưa từng nói đồng ý các con ly hôn!” Dương Bảo Long tối sầm mặt, hít thở khó khăn.
Dương Thanh Ngân khó chịu: “Bố, không phải trước đây bố nói…”
“Nếu như bố không dọa nhà họ Bùi như vậy, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, bố sống hơn nửa đời người, nếu như biết khiến con cháu ly hôn, vậy thì coi như sống uổng phí rồi.”
Trong giây phút sắc mặt Dương Thanh Ngân xấu hẳn đi.
“Chẳng qua bố đợi nhà họ Bùi cúi đầu, cho nên mới lạnh nhạt với nhà họ. Bố tưởng con hiểu nỗi lòng của bố, không ngờ… Không phải con rất thông minh sao, sao lần này lại hồ đồ như vậy!”
“Nhưng mà bố ơi, Bùi Quốc Huy đã làm vậy với con, sao bố có thể bảo con tiếp tục sống với anh ta như vậy!”
Dương Thanh Ngân giương mắt nhìn Dương Bảo Long, giọng điệu oán giận: “Người đàn ông này, vô dụng bất tài không nói làm gì, còn có cái sở thích kia, nghĩ đã thấy ghê tởm rồi. Bố cũng nói rồi, con vẫn còn trẻ sao có thể phá hủy một đời như vậy được?”
Dương Bảo Long không nói gì, nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Đàn ông nếu không làm chút chuyện hoang đường thì có thể gọi là đàn ông sao? Làm vợ người ta thì phải biết mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu như việc gì cũng so đo vậy thì cả thế giới này ai cũng phải ly hôn.”
Dương Thanh Ngân sững người, không dám tin những gì mình nghe thấy.
Dương Bảo Long thờ ơ liếc cô ta một cái: “Hống chi, cứ cho là ly hôn thì con có thể tìm được người đàn ông tốt hơn hay sao? Ở Xuân Sơn này, có gia thế nhà ai so được với nhà họ Bùi? Sau này nếu con gả vào nhà không tốt, nhà họ Dương chúng ta chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?”
Dương Thanh Ngân vẫn luôn tưởng bố thật sự yêu thương mình, nhưng lời này lại khiến cô ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Trong mắt Dương Bảo Long, danh tiếng và lợi ích quan trọng hơn tất cả, cho dù nhà họ Bùi có làm nhục cô ta như thế nào thì Dương Bảo Long đều không ủng hộ cô ta ly hôn. Trước đây nói mạnh miệng như vậy chẳng qua chỉ vì để nhà họ Bùi phải nợ nhà họ Dương…
Dương Bảo Long không để ý tới sắc mặt phờ phạc của Dương Thanh Ngân, vẫn nói tiếp: “Con đừng nghĩ nhiều, người nhà họ Bùi chẳng phải đã nói Bùi Quốc Huy đang điều trị cùng bác sĩ sao?”
“Vậy nếu như cả đời cũng không khỏi thì sao?” Dương Thanh Ngân hỏi ngược lại: “Bố, bố nhẫn tâm nhìn con rơi vào vòng lẩn quẩn này sao?”
“Tình hình đâu có nghiêm trọng như con nói…” Dương Thanh Ngân cảm thấy như đầu bị dội một gáo nước lạnh, lạnh tới nỗi toàn thân cô ta không ngừng run lên.
Không, đó không phải là toàn thân run, là trái tim băng giá, sự lạnh lẽo tỏa ra từ nơi tim cô ta.
Cô ta không thể nào tin được, người máu lạnh làm tổn hại đến hạnh phúc của cô ta đang ngồi trước mặt đây lại chính là bố của cô ta.
Lúc đầu cô ta tìm mọi cách theo đuổi Bùi Quốc Huy, có phải rất đúng ý Dương Bảo Long hay không?
Dương Thanh Ngân càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, chẳng trách lúc đầu cô ta nhắc tới việc đi Mỹ du học, Dương Bảo Long không hỏi nguyên nhân đã giúp cô ta làm xong hết thủ tục. Vốn không phải là ông ta nuông chiều cô ta, mà là trong lòng đã có suy tính!
Dương Thanh Ngân nhìn Dương Bảo Long thong thả bưng chén trà nhấp một ngụm, chân tay chợt lạnh ngắt, nhất thời không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Người bố trước nay luôn yêu thương cô ta sao lại biến thành bộ dạng này?
Dương Bảo Long trầm ngâm hồi lâu, mở lời: “Bố đã bày tỏ thái độ nhượng bộ với lão già nhà họ Bùi rồi, nhưng sự việc đến mức này, chúng ta cũng không nên làm cao quá, ngày mai con thu dọn đồ đạc về nhà họ Bùi đi, nhân lúc sự việc vẫn còn có thể cứu vãn được!”
Nhân lúc sự việc vẫn còn có thể cứu vãn được…
Dương Thanh Ngân giật mình, nắm chặt túi xách của mình, nơi mà bên trong đựng tờ chứng nhận ly hôn.
Nhưng bây giờ cô ta không dám tùy tiện nói cho Dương Bảo Long biết.
“Hôm nay muộn rồi, con về nghỉ ngơi sớm đi.” Dương Bảo Long khoát tay.
Dương Thanh Ngân miễn cưỡng cười: “Vâng, vậy bố cũng ngủ sớm đi.”
Dương Bảo Long gật đầu, không ngẩng đầu nhìn cô ta thêm, thái độ điềm nhiên như không đó khiến Dương Thanh Ngân cảm thấy trong lòng như bị tảng đá lớn đè nặng.
Lúc tay cô ta đặt lên nắm cửa, có chút không cam tâm quay đầu lại, do dự một lúc rồi nói: “Bố, nếu như... nếu như con nhất định phải ly hôn với Bùi Quốc Huy, liệu bố có ủng hộ con hay không?”
Dương Bảo Long nhíu mày: “Nếu như sự việc đến mức đó…” Ông ta ngẩng đầu nhìn Dương Thanh Ngân sắc mặt đang rất khó coi, trầm giọng nói: “Dựa vào dòng dõi nhà họ Dương chúng ta, nếu như muốn tìm thêm một nhà tốt cũng không phải là khó.”
Ngụ ý của ông ta chính là định một lần nữa gả cô ta cho một người đàn ông có thể giúp đỡ cho nhà họ Dương sao?