-
Phần II
5. Lúc ăn cơm, Tống Dã và bạn cậu ấy từ trong phòng khách đi ra.
Tôi trốn vào góc, trộm nhìn cậu ấy, không ngờ đụng ngay ánh mắt cậu ấy cũng đang nhìn qua đây.
Tim đập nhanh chóng tăng tốc, tôi gấp gáp thu lại ánh nhìn.
Tôi nhớ lại tối hôm đó, cũng là đôi mắt này, vừa tỉnh vừa mơ nhìn tôi, cũng không nói gì.
Tôi lê đôi chân, cuối cùng vẫn là ra ngồi trước bàn ăn.
Lúc ăn cơm tôi y như con rùa rụt đầu ấy, và cơm.
“Tống Dã, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
“Đây là một chút tâm ý của bọn tôi.”
…… Bạn bè bắt đầu thay nhau tặng quà.
Nhân duyên tốt thế sao?
Đang suy nghĩ thì Tống Vãn đá chân tôi một cái.
“Gì?” Tôi nhìn nó.
“Mày sẽ không quên chuẩn bị quà cho anh tao chứ?” Nó thấp giọng nói.
Tôi thật sự nên cảm ơn cái cổ họng của nó, thấp giọng nói mà cả bàn ăn đều nghe thấy hết rồi.
Tôi……
Thật sự là tôi không chuẩn bị.
Kết quả, một giây sau, tôi vẫn là không đoán được con nhóc này!
“Anh, đây là quà Tô Nguyễn tặng anh, nó ngại không dám đưa cho anh.”
Nhờ phúc của nó, mọi người đều chú ý vào món quà rồi.
Tôi nhìn món quà trong tay nó, không phải là món quà tôi vừa tặng nó đấy sao!
Tôi thật sự bội phục sự cơ trí của con nhỏ này, nhưng nghĩ đến đồ trong hộp, tôi cmn đơ rồi.
Bởi vì có nhiều người, tôi cũng không nói gì, chỉ cầu trời xanh có mắt, cậu ấy đừng mở ra, đợi lát nữa giải thích với cậu ấy sau.
“Cảm ơn.” Cậu ấy nhìn tôi, tim gan phèo phổi tôi nhảy lên một cái.
Khoảnh khắc đó tôi xem như hiểu rõ cái gì là sắc đẹp mê hoặc lòng người, dù chỉ là khuôn mặt này cũng khiến tôi miên man bất định.
“Mở ra xem xem.” Có người đề nghị.
Tôi!!!!!
Tôi không kiến nghị làm thế.
Mức độ sợ hãi lúc đó của tôi khiến đại não một mảnh trắng toát.
“Không… không có gì quý giá đâu, đừng bóc.” Tôi, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Kết quả, mọi người đều đang xúi cậu ấy bóc ra.
Tôi hoảng…
Mọi người muốn mạng của tôi thì trực tiếp lấy đi, được không?
“……” Cậu ấy không nói gì, trong một đống quà kia thế nhưng lại cứ mở quà của tôi…
Nhìn thấy vẻ mặt biến hóa trong giây lát của cậu ấy, sau đó ý vị sâu sắc nhìn tôi, tôi thật sự muốn tìm một cái lỗ nào để chui xuống.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bộ đồ ngủ tình thú…
“Cái gì vậy, lấy ra cho bọn tôi xem nào.
Mọi người lại hò hét ầm lên.
Tôi suýt chút nữa bị nghẹn nước bọt mà chết.
Lần này không cần tôi lo lắng nữa rồi, cậu ấy trực tiếp đóng hộp lại, trầm trầm nói một câu, “ăn cơm đi.”
Sau đó cầm hộp quà đứng dậy, đi về phòng.
“Nguyễn Nguyễn, mày tặng cái gì đấy? Mày không cảm thấy anh tao có gì đấy sai sai à?”
“Thì… có gì mà sai sai, ăn cơm đi.” Mẹ nó, tôi phục rồi, con nhóc này đúng là một quỷ tinh quái.
“Tai anh ấy đều đỏ hết rồi!”
Tôi!!!
“Tao đi vệ sinh.” Tôi buông đũa xuống, giả vờ đi vệ sinh, nhưng quanh co thế nào lại đi lên lầu đến phòng của Tống Dã.
6. Tôi gõ cửa mấy lần, nhỏ tiếng gọi, “Tống Dã, là tớ, mở cửa đi.”
“Tôi biết là cậu, có việc gì?” Âm thanh trầm thấp của cậu ấy từ cửa truyền đến, nhưng không có ý định mở cửa.
Tôi? Cậu ấy đây là đang phòng sói à……
“Tớ muốn giải thích với cậu một chút.” Tôi có chút cạn ngôn.
Qua vài giây, cửa cuối cùng cũng mở rồi.
Vì đứng quá gần, tôi mới nhận ra hóa ra cậu ấy lại cao như thế, ngước lên đau cả cổ.
“Giải thích cái gì?” Xung quanh cậu ấy toàn là khí áp thấp.
“Món quà kia, tớ có thể lấy lại không? Hôm khác tớ tặng cậu sau.” Tôi chìa tay trước mặt cậu ấy.
“Hóa ra vẫn biết ngại à.” Cậu ấy chẳng dành cho tôi chút nào mặt mũi nào, “cái gì cậu tặng rồi, hối hận là lại muốn đòi lại à?”
“Không phải… cái đó là cho…” Cho Tống Vãn mà.
Tôi không hiểu cậu ấy đang giận cái gì nữa.
“Làm việc cũng thế, được một nửa lại hối hận?” Ánh mắt cậu ấy đen sẫm, sâu không thấy đáy, nhìn tôi đến nổi cả da gà.
Trong lòng tôi lộp bộp vài tiếng.
Tôi không phải con ngốc, lời cậu ấy nói là ý mà tôi hiểu chứ nhỉ?
Mặt tôi bắt đầu nóng rồi.
“Một đứa con gái như cậu có biết là…” nghĩ là cậu ấy sắp mắng tôi rồi, thế nhưng đột nhiên cậu ấy dừng lại, cậu ấy thở dài một hơi, “về sau đừng có tặng bừa mấy thứ đồ này cho con trai.”
“Đi xuống nhà đi.” Nói xong thì trực tiếp đóng cửa.
Tôi???
Tên hấp này, cái đấy vốn dĩ không phải tặng cho cậu ấy, thế mà cậu ấy còn tự mình đa tình.
Tôi tức xì khói đi xuống nhà.
7. “Nguyễn Nguyễn, mày đi vệ sinh sao lại đi lên lầu thế hả?” Tống Vãn – con nhỏ âm hồn bất tán này.
“Đừng có chọc điên tao, đừng nghĩ hôm nay sinh nhật mày mà tao không đánh mày.” Bực tức trong lòng tôi, đều trút hết lên đống bát.
“Ghê quá nhỉ?” Nó với tôi rửa bát, mắt nó thì cứ nhìn ra ngoài cửa, “Mày dữ dằn thế, tao rất muốn nhìn thấy hình ảnh mày quát anh tao.”
Tôi……
“Mày là em ruột của cậu ấy thật đấy à?” Tôi lườm nó, “hơn nữa làm gì đến lượt tao quát anh mày.”
Tôi vừa mới ôm cục tức đi xuống đây đấy? Tôi dám quát cậu ấy?
“Đừng nản lòng, anh tao có dữ dằn thế nào thì tao cá là cũng chỉ như giả vờ thế thôi, mày quát ông ấy, không chừng ông ấy còn khóc nữa ấy chứ.”
Khóc?
Tống Dã?
Không thể nào!
Cả đời này cũng không thể nào!
Có điều… đột nhiên tôi có ý nghĩa vô sỉ.
“Mày cười ngu ngơ gì thế?” Tống Vãn huých tay tôi.
“Tao đang nghĩ làm anh mày…khóc…như nào.” Tôi cố ý nhấn mạnh từng chữ.
“Yo yo yo, tao rất là mong chờ luôn đấy, xin hỏi đây là động từ à?”
“Mày hiểu mà?” Tôi cho nó một biểu cảm không đứng đắn cho lắm.
Vừa nói xong thì nhà bếp có nhiều thêm một thân ảnh cao lớn.
Tôi ngu luôn rồi!
Tôi lại bị Tống Vãn chỉnh rồi, nó sớm đã nhìn thấy anh trai nó đi vào đây.
Đáng chết…
“Sao lại để khách rửa bát?” Tống Dã đi vào lấy dao gọt hoa quả, lúc rời đi đột nhiên nhả ra một câu.
“Anh, nó không phải là khách.” Tống Vãn bất mãn với lời anh nó nói.
“……” Tống Dã cũng không nói gì nữa, chỉ là lúc đi ra ngoài chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn tôi một cái.
Tôi……
Xem tôi là người ngoài chứ gì.
Mỗi một câu nói của cậu ấy đều thể hiện rõ sự xa cách đầy lễ độ.
Tôi có chút khó chịu.
“Êiii, mày đừng nghĩ nhiều, nói không chừng anh tao đang xót mày đến nhà tao còn phải làm việc chịu khổ.” Tống Vãn an ủi tôi.
“Đừng nói nữa.” Tâm trạng xuống dốc rồi, tôi không tin là cậu ấy thương xót tôi.
_________________