Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Sở Ngự Bắc nghiêng đầu, ánh nắng chiếu vào dung nhan, phản chiếu thần sắc rực rỡ, mang vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Lộ Tình Không thần sắc ngẩn ngơ, véo véo đùi mình mới có thể ổn định.
“Cái kia,ngài phó tổng thống, cám ơn anh mấy ngày này chiếu cố, sức khỏe tôi đã tốt lên nhiều rồi, nên trở về đi học.”
Sở Ngự Bắc thong thả ung dung nhấm nuốt đồ ăn, nghe được Lộ Tình Không nói, động tác cô lén lút véo đùi của cô tự nhiên cũng không qua được mắt anh.
Anh hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Tối hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy,Lộ Tình Không cho rằng sẽ thực xấu hổ, kết quả, tựa như nước chảy, anh vẫn là bộ dáng cao quý lãnh đạm, vô luận bên ngoài hỗn loạn thế nào,ánh mắt anh vẫn lạnh lùng quan sát hết thảy.
Có người vẻ ngoài tôn quý, có người là từ cốt nhục toát ra,không lay động được.
Lộ Tình Không đột nhiên hiểu Sở Ngự Bắc khí chất tôn quý là từ trong xương tủy toát ra.
Tối hôm qua, chỉ là một loại ảo giác đi……
“Vậy.... Anh có thể buông tha cho công ty tài vụ Vạn Lợi không? Lần đó là sai làm của một mình tôi,thật sự không có liên quan gì đến công ty."
Lộ Tình Không thấy anh sắp ăn sáng xong, tranh thủ thời gian nói.
“Có thể.”
Sở Ngự Bắc nhả ra hai chữ, vuốt vuốt lông đỉnh đầu Tiểu Thất, bỗng nhiên kéo ghế dựa ra đứng dậy.
Ách……
Lộ Tình Không ngẩn ngơ, mắt to chớp vài cái, có chút không thể tin tưởng, như vậy liền đồng ý?
“Anh…… Thật sự không hề truy cứu.”
Sở Ngự Bắc tự nhiên không trả lời vấn đề của cô.
“Phó tổng thống đại nhân, anh tên là gì?” Sau khi hỏi xong, cả người Lộ Tình Không đều ngẩn ra.
Sở Ngự Bắc bước chân vốn dĩ đã đi tới cửa chợt dừng lại.
Ngoái đầu nhìn lại, môi câu lên nụ cười nhạt.
“Đến tên của tôi cũng không biết, nửa đêm lại dám nhào vào trong ngực?”
Lộ Tình Không hô hấp chợt cứng lại, người đàn ông từ trên cao nhìn xuống hỏi, tuy không phải khinh thường, nhưng cũng khiến hai mắt cô đau đớn.
Thân phận thấp kém không phải sai, nghèo không phải sai, nhưng những cái đó ở trong mắt người cao cao tại thượng, mặc kệ mục đích tiếp cận bọn họ là gì, đều là rắp tâm không tốt.
Lộ Tình Không ảm đạm cười, bỗng nhiên cảm thấy nói cái gì đều uổng phí, hướng anh cúi đầu, “cảm ơn!”
Rồi mới từ từ xoay người, chạy lên lầu.
Không có giải thích…… Đây là cam chịu?
Nhưng nếu thật là như thế, cô tối hôm qua liền không nên chạy trối chết.
Sở Ngự Bắc nhìn theo bóng dáng cô,ánh mắt sâu thẳm thâm trầm, người phụ nữ này cho người ta cảm giác quá mức ngoan ngoãn.
Anh có chút đoán không ra suy nghĩ của cô.
“Sở Ngự Bắc, tên của tôi!”
Lộ Tình Không vừa mới đi đến góc cầu thang, sau lưng truyền tới một câu như vậy.
Bước chân cô không có dừng lại, nắm tay thật chặt, tiếp tục chạy lên lầu.
Không quan trọng, trời đất rộng lớn, sau này đại khái sẽ không có khả năng gặp lại.
-
Lúc này, Lộ Phủ.
“Lão gia, tìm được cô cả rồi, cô ấy…… cô ấy là từ biệt thự của phó tổng thống đi ra.”
Lộ Sùng Hoa vuốt vuốt râu trắng, một hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức này.
"Phó tổng thống, là cháu ngoại của lão tổng thống, Sở Ngự Bắc?”
“Đúng vậy, như vậy có thể giải thích vì sao mấy ngày nay chúng ta phát tán tất cả nguồn lực đều không tìm thấy cô cả, phủ tổng thống cũng không phải phạm vi thế lực của chúng ta.”
Suy nghĩ một lúc, Lộ Sùng Hoa tự nhiên biết, ông vuốt vuốt râu, thanh âm vững vàng, “Chuyện quan trọng là liên hôn sắp tới, mau bằng tốc độ nhanh nhất điều tra rõ bọn họ có quan hệ gì.”
“Đúng vậy, ông chủ.”
“Gọi thằng con bất hiếu kia lên đây cho tôi.”
“Vâng.”
Lộ Tình Không thần sắc ngẩn ngơ, véo véo đùi mình mới có thể ổn định.
“Cái kia,ngài phó tổng thống, cám ơn anh mấy ngày này chiếu cố, sức khỏe tôi đã tốt lên nhiều rồi, nên trở về đi học.”
Sở Ngự Bắc thong thả ung dung nhấm nuốt đồ ăn, nghe được Lộ Tình Không nói, động tác cô lén lút véo đùi của cô tự nhiên cũng không qua được mắt anh.
Anh hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Tối hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy,Lộ Tình Không cho rằng sẽ thực xấu hổ, kết quả, tựa như nước chảy, anh vẫn là bộ dáng cao quý lãnh đạm, vô luận bên ngoài hỗn loạn thế nào,ánh mắt anh vẫn lạnh lùng quan sát hết thảy.
Có người vẻ ngoài tôn quý, có người là từ cốt nhục toát ra,không lay động được.
Lộ Tình Không đột nhiên hiểu Sở Ngự Bắc khí chất tôn quý là từ trong xương tủy toát ra.
Tối hôm qua, chỉ là một loại ảo giác đi……
“Vậy.... Anh có thể buông tha cho công ty tài vụ Vạn Lợi không? Lần đó là sai làm của một mình tôi,thật sự không có liên quan gì đến công ty."
Lộ Tình Không thấy anh sắp ăn sáng xong, tranh thủ thời gian nói.
“Có thể.”
Sở Ngự Bắc nhả ra hai chữ, vuốt vuốt lông đỉnh đầu Tiểu Thất, bỗng nhiên kéo ghế dựa ra đứng dậy.
Ách……
Lộ Tình Không ngẩn ngơ, mắt to chớp vài cái, có chút không thể tin tưởng, như vậy liền đồng ý?
“Anh…… Thật sự không hề truy cứu.”
Sở Ngự Bắc tự nhiên không trả lời vấn đề của cô.
“Phó tổng thống đại nhân, anh tên là gì?” Sau khi hỏi xong, cả người Lộ Tình Không đều ngẩn ra.
Sở Ngự Bắc bước chân vốn dĩ đã đi tới cửa chợt dừng lại.
Ngoái đầu nhìn lại, môi câu lên nụ cười nhạt.
“Đến tên của tôi cũng không biết, nửa đêm lại dám nhào vào trong ngực?”
Lộ Tình Không hô hấp chợt cứng lại, người đàn ông từ trên cao nhìn xuống hỏi, tuy không phải khinh thường, nhưng cũng khiến hai mắt cô đau đớn.
Thân phận thấp kém không phải sai, nghèo không phải sai, nhưng những cái đó ở trong mắt người cao cao tại thượng, mặc kệ mục đích tiếp cận bọn họ là gì, đều là rắp tâm không tốt.
Lộ Tình Không ảm đạm cười, bỗng nhiên cảm thấy nói cái gì đều uổng phí, hướng anh cúi đầu, “cảm ơn!”
Rồi mới từ từ xoay người, chạy lên lầu.
Không có giải thích…… Đây là cam chịu?
Nhưng nếu thật là như thế, cô tối hôm qua liền không nên chạy trối chết.
Sở Ngự Bắc nhìn theo bóng dáng cô,ánh mắt sâu thẳm thâm trầm, người phụ nữ này cho người ta cảm giác quá mức ngoan ngoãn.
Anh có chút đoán không ra suy nghĩ của cô.
“Sở Ngự Bắc, tên của tôi!”
Lộ Tình Không vừa mới đi đến góc cầu thang, sau lưng truyền tới một câu như vậy.
Bước chân cô không có dừng lại, nắm tay thật chặt, tiếp tục chạy lên lầu.
Không quan trọng, trời đất rộng lớn, sau này đại khái sẽ không có khả năng gặp lại.
-
Lúc này, Lộ Phủ.
“Lão gia, tìm được cô cả rồi, cô ấy…… cô ấy là từ biệt thự của phó tổng thống đi ra.”
Lộ Sùng Hoa vuốt vuốt râu trắng, một hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức này.
"Phó tổng thống, là cháu ngoại của lão tổng thống, Sở Ngự Bắc?”
“Đúng vậy, như vậy có thể giải thích vì sao mấy ngày nay chúng ta phát tán tất cả nguồn lực đều không tìm thấy cô cả, phủ tổng thống cũng không phải phạm vi thế lực của chúng ta.”
Suy nghĩ một lúc, Lộ Sùng Hoa tự nhiên biết, ông vuốt vuốt râu, thanh âm vững vàng, “Chuyện quan trọng là liên hôn sắp tới, mau bằng tốc độ nhanh nhất điều tra rõ bọn họ có quan hệ gì.”
“Đúng vậy, ông chủ.”
“Gọi thằng con bất hiếu kia lên đây cho tôi.”
“Vâng.”