Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Sở Ngự Bắc thu lại ánh nhìn lạnh lùng, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng bước lên phía trước, quỳ một gối xuống đất ôm Lộ Tinh Không lên tay mình.
“Cậu chủ……”
“Về biệt thự, gọi Thiệu Nhiên qua đây, mau!” giọng nói trước sau như một vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.」
“Cậu chủ, lát nữa hội nghị tiến hành, lão tổng thống chỉ định ngài phải tham dự, chỉ e là……”
“Tần Hãn, đi theo tôi, anh chỉ cần thi hành mệnh lệnh, không cần đưa ra ý kiến,rõ chưa?’’
Tần Hãn hoảng hốt.
Sở Ngự Bắc đang hạ người xuống muốn đặt Lộ Tinh Không nằm lên chiếc ghế da, đang chuẩn bị buông tay, cô gái nhỏ khẽ rên lên một tiếng, máu từ trên người cô chảy ra rất nhiều, trong chốc lát đã nhuốm đầy trên tay anh và cả chiếc ghế da.
Sở Ngự Bắc cong lưng thấp xuống, trông như là cả người đang đè lên phía trên Lộ Tinh Không, đây có lẽ là lần đầu tiên anh kề sát mặt một người con gái đến vậy, mùi hương con gái nhẹ nhàng phả vào mặt, vào mũi anh, ngay cả là mùi máu tanh nồng cũng không thể che dấu đi hương thơm ấy.
Sở Ngự Bắc cho rằng, ghi nhớ mùi hương của một người so với việc ghi nhớ khuôn mặt của họ mà nói thì càng sâu đậm khó quên hơn.
“Không được quay đầu lại.”
“Vâng!”
Tần Hãn thông báo bác sĩ đã đến, anh vừa trở vào trong xe thì nghe thấy mệnh lệnh của Sở Ngự Bắc, ngay sau đó là tiếng vải bị xé rách, Tần Hỗ đoán rằng, Cậu chủ chắc là đang cầm máu cho cô gái đó, nếu như máu chảy không ngừng, nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đây là lần đầu tiên Sở Ngự Bắc tiếp xúc với quần áo của con gái, không biết nên cởi thế nào, cũng không muốn kéo dài thời gian, liền dứt khoát xé một đường từ cổ áo xuống.
Làn da của cô gái này rất mịn màng, thuần khiết không nhuốm mùi bụi trần, bây giờ lại bị máu tươi thấm đẫm cả một mảng lớn như vậy, thật tạo cho người khác một thứ cảm giác dị thường, cứ làm cho con mắt của người khác ngứa ngáy không thôi.
Sở Ngự Bắc thực hiện sơ cứu cho Lộ Tinh Không, sau lưng áo anh không biết tự lúc nào đã thấm đẫm mồ hôi.
Anh lo lắng cho Lộ Tinh Không nằm trên ghế sẽ có chút khó thở, đành một tay ôm một tay nâng cô dậy, để đầu cô tựa vào vai mình.
Sở Ngự Bắc lần đầu tiên tiếp xúc thân mật đến như vậy với một cô gái, toàn thân cứ cứng đơ lại thật không giống như những người đàn ông bình thường, toàn thân cô mềm nhũn, tựa vào cánh tay rắn rỏi đó của anh,tuy là có chút cảm giác xa lạ, nhưng kì thực cũng rất…… dễ chịu.
Đột nhiên Sở Ngự Bắc nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt bất ngờ nhìn xuống phía dưới, quả nhiên lần đầu tiên trông thấy cô trong hoàn cảnh lúc đó,trên làn da trắng ngọc ngà mỏng manh, điểm xuyết một chút màu đỏ của máu, càng gia tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết mỏng manh ấy, giống như là bông mai đỏ ngự trên tuyết trắng, tỏa ra một cảm giác mỹ lệ kiều diễm mê đắm lòng người.
Hóa ra con gái cũng có thể đẹp đến như thế, Anh trước giờ đúng thật là chưa bao giờ từng để ý qua điều đó.
Trong mắt anh, tất cả con gái trên đời này đều giống nhau, chẳng có gì khác biệt.
Cô nha đầu này không biết liệu rằng đã dậy thì chưa nữa……
Chấn tĩnh lại con tim đang bắt đầu có chút rung động của mình, ra lệnh cho Tần Hãn mau chóng khởi hành, chiếc xe lao nhanh hết tốc lực về phía căn biệt thự nằm ở lưng chừng ngọn núi.
Thiệu Nhiên tay cầm hộp dụng cụ y tế, dẫn theo cô y tá, đã đang đứng đợi trước cửa căn biệt thự, trông thấy Sở Ngự Bắc tay ôm một cô gái trong lòng, ngạc nhiên tới nỗi miệng há ra tỏ vẻ kinh ngạc.
“đi theo tôi!” Từ miệng Sở Ngự Bắc thốt ra đúng một câu.
Tần Hãn cũng đã ra khỏi xe, đưa tay ra đỡ chiếc hàm đang há to của Thiệu Nhiên khép chặt lại, nói “còn không nhanh đi vào trong cứu người đi.”
“ Người này rốt cuộc là ai? Sao cậu chủ lại đích….đích thân bế cô ta như vậy? »
Dáng người Sở Ngự Bắc cao lớn ôm lấy Lộ Tinh Không bé nhỏ áp sát vào ngực mình, tựa như cái hình bóng lạnh lẽo cô địch đó nay đã được thêm vài phần sinh khí.
Thiệu Nhiên làm bác sĩ riêng cho Sở Ngự Bắc không phải ngày một ngày hai, trước giờ anh chưa từng thấy hắn giao động cảm xúc mạnh mẽ như bây giờ, càng chưa thấy anh ta gần gũi với phụ nữ bao giờ.
Thực ra Tần Hãn cũng giống như Thiệu Nhiên, không quên quay đầu nói với Thiệu Nhiên “ Nhân viên tài vụ chuyên đòi nợ của công ty.”
Thiệu Nhiên: “……”
“Cậu chủ……”
“Về biệt thự, gọi Thiệu Nhiên qua đây, mau!” giọng nói trước sau như một vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.」
“Cậu chủ, lát nữa hội nghị tiến hành, lão tổng thống chỉ định ngài phải tham dự, chỉ e là……”
“Tần Hãn, đi theo tôi, anh chỉ cần thi hành mệnh lệnh, không cần đưa ra ý kiến,rõ chưa?’’
Tần Hãn hoảng hốt.
Sở Ngự Bắc đang hạ người xuống muốn đặt Lộ Tinh Không nằm lên chiếc ghế da, đang chuẩn bị buông tay, cô gái nhỏ khẽ rên lên một tiếng, máu từ trên người cô chảy ra rất nhiều, trong chốc lát đã nhuốm đầy trên tay anh và cả chiếc ghế da.
Sở Ngự Bắc cong lưng thấp xuống, trông như là cả người đang đè lên phía trên Lộ Tinh Không, đây có lẽ là lần đầu tiên anh kề sát mặt một người con gái đến vậy, mùi hương con gái nhẹ nhàng phả vào mặt, vào mũi anh, ngay cả là mùi máu tanh nồng cũng không thể che dấu đi hương thơm ấy.
Sở Ngự Bắc cho rằng, ghi nhớ mùi hương của một người so với việc ghi nhớ khuôn mặt của họ mà nói thì càng sâu đậm khó quên hơn.
“Không được quay đầu lại.”
“Vâng!”
Tần Hãn thông báo bác sĩ đã đến, anh vừa trở vào trong xe thì nghe thấy mệnh lệnh của Sở Ngự Bắc, ngay sau đó là tiếng vải bị xé rách, Tần Hỗ đoán rằng, Cậu chủ chắc là đang cầm máu cho cô gái đó, nếu như máu chảy không ngừng, nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đây là lần đầu tiên Sở Ngự Bắc tiếp xúc với quần áo của con gái, không biết nên cởi thế nào, cũng không muốn kéo dài thời gian, liền dứt khoát xé một đường từ cổ áo xuống.
Làn da của cô gái này rất mịn màng, thuần khiết không nhuốm mùi bụi trần, bây giờ lại bị máu tươi thấm đẫm cả một mảng lớn như vậy, thật tạo cho người khác một thứ cảm giác dị thường, cứ làm cho con mắt của người khác ngứa ngáy không thôi.
Sở Ngự Bắc thực hiện sơ cứu cho Lộ Tinh Không, sau lưng áo anh không biết tự lúc nào đã thấm đẫm mồ hôi.
Anh lo lắng cho Lộ Tinh Không nằm trên ghế sẽ có chút khó thở, đành một tay ôm một tay nâng cô dậy, để đầu cô tựa vào vai mình.
Sở Ngự Bắc lần đầu tiên tiếp xúc thân mật đến như vậy với một cô gái, toàn thân cứ cứng đơ lại thật không giống như những người đàn ông bình thường, toàn thân cô mềm nhũn, tựa vào cánh tay rắn rỏi đó của anh,tuy là có chút cảm giác xa lạ, nhưng kì thực cũng rất…… dễ chịu.
Đột nhiên Sở Ngự Bắc nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt bất ngờ nhìn xuống phía dưới, quả nhiên lần đầu tiên trông thấy cô trong hoàn cảnh lúc đó,trên làn da trắng ngọc ngà mỏng manh, điểm xuyết một chút màu đỏ của máu, càng gia tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết mỏng manh ấy, giống như là bông mai đỏ ngự trên tuyết trắng, tỏa ra một cảm giác mỹ lệ kiều diễm mê đắm lòng người.
Hóa ra con gái cũng có thể đẹp đến như thế, Anh trước giờ đúng thật là chưa bao giờ từng để ý qua điều đó.
Trong mắt anh, tất cả con gái trên đời này đều giống nhau, chẳng có gì khác biệt.
Cô nha đầu này không biết liệu rằng đã dậy thì chưa nữa……
Chấn tĩnh lại con tim đang bắt đầu có chút rung động của mình, ra lệnh cho Tần Hãn mau chóng khởi hành, chiếc xe lao nhanh hết tốc lực về phía căn biệt thự nằm ở lưng chừng ngọn núi.
Thiệu Nhiên tay cầm hộp dụng cụ y tế, dẫn theo cô y tá, đã đang đứng đợi trước cửa căn biệt thự, trông thấy Sở Ngự Bắc tay ôm một cô gái trong lòng, ngạc nhiên tới nỗi miệng há ra tỏ vẻ kinh ngạc.
“đi theo tôi!” Từ miệng Sở Ngự Bắc thốt ra đúng một câu.
Tần Hãn cũng đã ra khỏi xe, đưa tay ra đỡ chiếc hàm đang há to của Thiệu Nhiên khép chặt lại, nói “còn không nhanh đi vào trong cứu người đi.”
“ Người này rốt cuộc là ai? Sao cậu chủ lại đích….đích thân bế cô ta như vậy? »
Dáng người Sở Ngự Bắc cao lớn ôm lấy Lộ Tinh Không bé nhỏ áp sát vào ngực mình, tựa như cái hình bóng lạnh lẽo cô địch đó nay đã được thêm vài phần sinh khí.
Thiệu Nhiên làm bác sĩ riêng cho Sở Ngự Bắc không phải ngày một ngày hai, trước giờ anh chưa từng thấy hắn giao động cảm xúc mạnh mẽ như bây giờ, càng chưa thấy anh ta gần gũi với phụ nữ bao giờ.
Thực ra Tần Hãn cũng giống như Thiệu Nhiên, không quên quay đầu nói với Thiệu Nhiên “ Nhân viên tài vụ chuyên đòi nợ của công ty.”
Thiệu Nhiên: “……”