Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
“Thưa cô, cô phải để em đổi chỗ! Em không thể chịu nổi cái con người cùng bàn này nữa!” - Nhất Băng nói nhất khoát, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô giáo.
Người con trai ngồi bên cạnh vẫn điềm tĩnh.
“ Em suy nghĩ kĩ chưa! Nhiều bạn nữ luôn ao ước ngồi ở chỗ em đấy!” – Trong lòng Cung Nhàn bà bà còn thêm luôn câu “ kể cả cô nữa đấy!”.
“Em đã nghĩ kỹ rồi ạ, cô cho em chuyển chỗ liền đi ạ!”
Người ngồi bên cạnh kia không chịu nổi bất giác lên tiếng
“ Bà định muốn quậy đến thế nào nữa, Tiểu Băng”
Mọi người xung quanh ngạc nhiên, kể cả Nhất Băng. Ngoài trừ bố mẹ, Uyển Nhi và người mà cô yêu thương đến vô bờ thì không ai gọi cô bằng cái tên thân mật – “ Tiểu Băng” ấy. Vậy mà bây giờ, cái người mà cô đang ghét cay đắng. muốn vứt qua một xó để không thấy mặt nữa lại gọi như vậy.
“ Rõ ràng là hắn muốn gây hiểu lầm mà!” - Nhất Băng nghĩ thầm.
“ Ông có biết là mình đang nói gì không vậy?”- Nhất Băng lườm hắn đến xẹt lửa.
“ Tất nhiên là biết”
“ Còn dám nói!”
“ Tại sao không?”
“ Ông….!”
Rồi Nhất Băng quay qua ăn vạ vời cô:
“ Cô ơi cho em đổi chỗ ngay đi!!”
“ Tôi không đồng ý”- Thất Đình Hạo cất lời sắc như dao.
“ Ông có quyền gì chen vào”- Nhất Băng khó chịu.
“ Quyền gì bà không cần biết”
Quyền hạn trong cái trường này của Đình Hạo, Nhất Băng và những người khác chắc cũng không thể ngờ tới.
Nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Thất Đình Hạo, Đan Cung Nhàn khẽ rùng mình. Cô
Cung Nhàn khẽ nói, giọng run run:
“ Thì…cứ nghe lời cậu ấy đi”
“ Cô!!!”
Đan Cung Nhàn dùng quyền uy sát thủ của mình, nói như ra lệnh:
“ Không được cãi!”
Hứa Nhất Băng ngồi xuống, uất muốn khóc!
Ngồi im. Lặng câm. Nhưng trong lòng lại không tiếc lời nguyền rủa hắn. Cả buổi học hôm đó, cô không nói chuyện với hắn một câu, cũng không thèm nhìn hắn.
“Cái loại người như Thất Đình Hạo, tại sao lại có thể sống vui vẻ trên đời này!”
**
Trống trường đánh. Học sinh ùa về. Cô và Uyển Nhi cũng vậy.
Nhất Băng vừa đi, vừa nói chuyện với Uyển Nhi, chủ đề chính tất nhiên là về Thất Đình Hạo – cái con người thối tha, đem đến cho cô uất ức không thể gỡ bỏ trong ngày hôm nay.
“ Tui thề! Nếu giết người mà không ở tù, người đầu tiên tui cho gặp diêm vương sẽ chính là Thất Đình Hạo”- Nhất Băng chợt cao giọng. giơ cao, nắm chặt như muốn bóp nát da thịt trên chính bàn tay của mình.
“ Bình tĩnh!”- Uyển Nhi để bàn tay đang dơ cao của Nhất Băng xuống.
Bỗng, cả hai chợt chú ý đến 2 bóng người cao ráo đang chơi bóng rổ trong sân kia.
Dường như có một cái ma lực rất mạnh mẽ toả ra từ hai con người đó. Như muốn tất cả người nhìn phải chìm đắm vào mà không muốn dứt ra.
Nhất Băng lướt qua cái ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thăm thẳm đó rồi bất chợt ngừng lại, cố gắng nhìn theo.
“ Chính là hắn!”- Cô chợt reo nhỏ nhưng đủ để Uyển Nhi đứng bên cạnh có thể nghe thấy.
“ Hắn là ai”
“ Cái tên vô tâm bỏ mặc tui tối hôm đó!”
“ Á! Thì ra là cái tên chết bầm này, coi như hôm nay hắn xui. Đi với tui!”
Uyển Nhi kéo Nhất Băng vào sân bóng rổ. Đứng trước mặt hai anh chàng đang nghỉ ngơi sau hồi tập bóng. Ánh mắt ánh lên tia tức giận, quay sang hỏi Nhất Băng:
“ Ai là người bà đang nhắc đến”
Nhất Băng chỉ tay vào con người đã bỏ rơi cô tối đó, mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
Ném con mắt sắc lạnh vào con người mà bạn cô đã định dạng, Uyển Nhi đi đến, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Xém chút nữa là cô nàng đã rung động với vẻ ngoài lạnh lùng và đẹp đến hoàn hảo của Dịch Thành nhưng tâm trí đã kịp chấn tỉnh, Uyển Nhi cất giọng:
“ Này anh trai! Thật ra anh là một con người như thế nào mà có thể bỏ mặt một cô gái yếu đuối như vậy khi bị một đám côn đồ truy đuổi chứ.”
Tiêu Dịch Thành nhìn hai cô gái đang múa may loạn xa trước mặt anh. Một cảm giác khinh thường lại xen lẫn thú vị:
“ Vậy thì sao?”
Anh khẽ cất tiếng nói hiếm hoi của mình. Điềm đạm, ôn nhu những lại toát khí lạnh như băng, khiến người khác phải rùng mình. Thái Kiệt đi đến vỗ vai cậu bạn của mình, nói như giễu cợt:
“ Cậu đắc tội với hai cô em xinh đẹp này à! Thật là không may rồi!”
Dịch Thành khẽ nhết mép một cách tự nhiên.
Lại cái nhết mép đó, thái độ đó. Làm Nhất Băng cảm thấy thật khó chịu.
Cô đi đến. Cất tiếng nói. Trán lộ rõ 3 vạch đen.
“ Thái độ của anh như vậy là như thế nào. Đang xem thường tôi sao.”
“ Đại khái” – Anh lấy chiếc áo khoác và bước đi một cách tự nhiên. Buông câu nói cộc lốc khi đang quay lưng về phía cô.
Một tình cảnh làm cho Nhất Băng cảm thấy mình như con chuột nhắt. Có làm gì cũng không đá động đến nổi anh ta.
“ Anh ta là ai?”
“ Có quyền lực gì?”
“ Tại sao con người anh ta lại toát ra cái khí chất điềm tĩnh nhưng đáng sợ đến như vậy?”
Bao nhiêu câu hỏi làm xáo động suy nghĩ của cô. Hôm nay, sao nhiều chuyện gây uất ức cứ ùa đến mãi.
Uyển Nhi đứng đó, không nói lời nào. Hành động hùng hổ của cô nàng lúc nãy cứ như là một trò trẻ con. Anh chàng lạnh lùng đó một chút cũng không để mắt tới.
Hai con người, hai tâm trạng nhưng đều một suy nghĩ về cái con người của chàng trai kia.
Quyến rũ đến khó tả…
**
Người con trai ngồi bên cạnh vẫn điềm tĩnh.
“ Em suy nghĩ kĩ chưa! Nhiều bạn nữ luôn ao ước ngồi ở chỗ em đấy!” – Trong lòng Cung Nhàn bà bà còn thêm luôn câu “ kể cả cô nữa đấy!”.
“Em đã nghĩ kỹ rồi ạ, cô cho em chuyển chỗ liền đi ạ!”
Người ngồi bên cạnh kia không chịu nổi bất giác lên tiếng
“ Bà định muốn quậy đến thế nào nữa, Tiểu Băng”
Mọi người xung quanh ngạc nhiên, kể cả Nhất Băng. Ngoài trừ bố mẹ, Uyển Nhi và người mà cô yêu thương đến vô bờ thì không ai gọi cô bằng cái tên thân mật – “ Tiểu Băng” ấy. Vậy mà bây giờ, cái người mà cô đang ghét cay đắng. muốn vứt qua một xó để không thấy mặt nữa lại gọi như vậy.
“ Rõ ràng là hắn muốn gây hiểu lầm mà!” - Nhất Băng nghĩ thầm.
“ Ông có biết là mình đang nói gì không vậy?”- Nhất Băng lườm hắn đến xẹt lửa.
“ Tất nhiên là biết”
“ Còn dám nói!”
“ Tại sao không?”
“ Ông….!”
Rồi Nhất Băng quay qua ăn vạ vời cô:
“ Cô ơi cho em đổi chỗ ngay đi!!”
“ Tôi không đồng ý”- Thất Đình Hạo cất lời sắc như dao.
“ Ông có quyền gì chen vào”- Nhất Băng khó chịu.
“ Quyền gì bà không cần biết”
Quyền hạn trong cái trường này của Đình Hạo, Nhất Băng và những người khác chắc cũng không thể ngờ tới.
Nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Thất Đình Hạo, Đan Cung Nhàn khẽ rùng mình. Cô
Cung Nhàn khẽ nói, giọng run run:
“ Thì…cứ nghe lời cậu ấy đi”
“ Cô!!!”
Đan Cung Nhàn dùng quyền uy sát thủ của mình, nói như ra lệnh:
“ Không được cãi!”
Hứa Nhất Băng ngồi xuống, uất muốn khóc!
Ngồi im. Lặng câm. Nhưng trong lòng lại không tiếc lời nguyền rủa hắn. Cả buổi học hôm đó, cô không nói chuyện với hắn một câu, cũng không thèm nhìn hắn.
“Cái loại người như Thất Đình Hạo, tại sao lại có thể sống vui vẻ trên đời này!”
**
Trống trường đánh. Học sinh ùa về. Cô và Uyển Nhi cũng vậy.
Nhất Băng vừa đi, vừa nói chuyện với Uyển Nhi, chủ đề chính tất nhiên là về Thất Đình Hạo – cái con người thối tha, đem đến cho cô uất ức không thể gỡ bỏ trong ngày hôm nay.
“ Tui thề! Nếu giết người mà không ở tù, người đầu tiên tui cho gặp diêm vương sẽ chính là Thất Đình Hạo”- Nhất Băng chợt cao giọng. giơ cao, nắm chặt như muốn bóp nát da thịt trên chính bàn tay của mình.
“ Bình tĩnh!”- Uyển Nhi để bàn tay đang dơ cao của Nhất Băng xuống.
Bỗng, cả hai chợt chú ý đến 2 bóng người cao ráo đang chơi bóng rổ trong sân kia.
Dường như có một cái ma lực rất mạnh mẽ toả ra từ hai con người đó. Như muốn tất cả người nhìn phải chìm đắm vào mà không muốn dứt ra.
Nhất Băng lướt qua cái ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thăm thẳm đó rồi bất chợt ngừng lại, cố gắng nhìn theo.
“ Chính là hắn!”- Cô chợt reo nhỏ nhưng đủ để Uyển Nhi đứng bên cạnh có thể nghe thấy.
“ Hắn là ai”
“ Cái tên vô tâm bỏ mặc tui tối hôm đó!”
“ Á! Thì ra là cái tên chết bầm này, coi như hôm nay hắn xui. Đi với tui!”
Uyển Nhi kéo Nhất Băng vào sân bóng rổ. Đứng trước mặt hai anh chàng đang nghỉ ngơi sau hồi tập bóng. Ánh mắt ánh lên tia tức giận, quay sang hỏi Nhất Băng:
“ Ai là người bà đang nhắc đến”
Nhất Băng chỉ tay vào con người đã bỏ rơi cô tối đó, mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
Ném con mắt sắc lạnh vào con người mà bạn cô đã định dạng, Uyển Nhi đi đến, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Xém chút nữa là cô nàng đã rung động với vẻ ngoài lạnh lùng và đẹp đến hoàn hảo của Dịch Thành nhưng tâm trí đã kịp chấn tỉnh, Uyển Nhi cất giọng:
“ Này anh trai! Thật ra anh là một con người như thế nào mà có thể bỏ mặt một cô gái yếu đuối như vậy khi bị một đám côn đồ truy đuổi chứ.”
Tiêu Dịch Thành nhìn hai cô gái đang múa may loạn xa trước mặt anh. Một cảm giác khinh thường lại xen lẫn thú vị:
“ Vậy thì sao?”
Anh khẽ cất tiếng nói hiếm hoi của mình. Điềm đạm, ôn nhu những lại toát khí lạnh như băng, khiến người khác phải rùng mình. Thái Kiệt đi đến vỗ vai cậu bạn của mình, nói như giễu cợt:
“ Cậu đắc tội với hai cô em xinh đẹp này à! Thật là không may rồi!”
Dịch Thành khẽ nhết mép một cách tự nhiên.
Lại cái nhết mép đó, thái độ đó. Làm Nhất Băng cảm thấy thật khó chịu.
Cô đi đến. Cất tiếng nói. Trán lộ rõ 3 vạch đen.
“ Thái độ của anh như vậy là như thế nào. Đang xem thường tôi sao.”
“ Đại khái” – Anh lấy chiếc áo khoác và bước đi một cách tự nhiên. Buông câu nói cộc lốc khi đang quay lưng về phía cô.
Một tình cảnh làm cho Nhất Băng cảm thấy mình như con chuột nhắt. Có làm gì cũng không đá động đến nổi anh ta.
“ Anh ta là ai?”
“ Có quyền lực gì?”
“ Tại sao con người anh ta lại toát ra cái khí chất điềm tĩnh nhưng đáng sợ đến như vậy?”
Bao nhiêu câu hỏi làm xáo động suy nghĩ của cô. Hôm nay, sao nhiều chuyện gây uất ức cứ ùa đến mãi.
Uyển Nhi đứng đó, không nói lời nào. Hành động hùng hổ của cô nàng lúc nãy cứ như là một trò trẻ con. Anh chàng lạnh lùng đó một chút cũng không để mắt tới.
Hai con người, hai tâm trạng nhưng đều một suy nghĩ về cái con người của chàng trai kia.
Quyến rũ đến khó tả…
**