Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 7
Lúc ấy cô nghĩ rằng chỉ cần có thể cứu mẹ, muốn cô làm gì cô cũng bằng lòng.
Mặc dù như vậy, nhiệt độ cơ thể mẹ cứ giảm từng chút một. Vào giây phút cô lo lắng tưởng chừng như sắp sụp đổ, Hoắc Tùng Quân đã xuất hiện kéo cô ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng, mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới của cô.
Lạc Hiểu Nhã mãi mãi không bao giờ quên bàn tay rộng lớn của Hoắc Tùng Quân và nhiệt độ ấm áp trên cơ thể anh.
Anh ấy băng qua tầng tầng lớp lớp gió lạnh ôm cô vào lòng và nói với cô rằng: “Em lấy tôi, tôi sẽ giúp mẹ em chữa khỏi bệnh.”
Có lẽ giọng nói của anh rất dịu dàng, cũng có thể là khi đó cô quá tuyệt vọng, Lạc Hiểu Nhã dứt khóat trao tay cho anh không chút do dự. Cô hết lòng tin tưởng anh, xem anh như tia sáng trong đời.
Tuy nhiên chỉ mới ba năm, luồng ánh sáng ấy đã biến mất. Khi Lạc Hiểu Nhã biết được sự thật vì sao anh cưới cô, tín ngưỡng của cô hoàn toàn sụp đổ vào khoảnh khắc đó.
Cô không hận anh, dù sao anh đã cứu mẹ… Chỉ cảm thấy có chút đau khổ, chút ấm ức mà thôi.
Thời gian ba năm không quá dài nhưng đủ khiến cô yêu anh, cô tưởng rằng Hoắc Tùng Quân cũng yêu mình.
Nào ngờ khi sự thật bị vạch trần, cô mới nhận ra tình yêu chỉ là giả dối.
Anh có thể biểu hiện mình yêu cô rất tha thiết chân thành, cũng có thể dứt bỏ một cách gọn gàng dứt khoát. Chỉ có cô ngây thơ coi sự giả tạo đó thành tình yêu thực sự, còn lén lút rung động, ngu ngốc truyền máu cho người yêu cũ của anh suốt ba năm qua.
Lạc Hiểu Nhã vừa đi vừa khóc, mặc kệ nước mắt rơi, trái tim cô đau lắm, khó chịu lắm. Máu trong ba năm, nếu cộng tất cả lượng máu lại còn nhiều hơn một con trâu.
Vì mãi suy nghĩ nên cô không để ý tới đường xá, giẫm phải hố tuyết, cả người và vali đều ngã xuống đất.
Cô mặc quần áo dày, cố gắng hồi lâu vẫn chưa đứng lên được nên trực tiếp nằm dưới tuyết, để mặc tuyết phủ lên người mình.
Bất chợt có tiếng xe phanh gấp, tiếp theo cửa xe mở ra.
Lạc Hiểu Nhã ngẩng đầu lên nhìn về phía người bước tới, phản ứng đầu tiên của cô là xin lỗi: “Thành thật xin lỗi, tôi là người mù không nhìn thấy đường, vì không cẩn thận bị vấp ngã nên đã gây phiền phức…cho anh rồi. Thật ngại quá, anh có thể đỡ tôi lên không, tôi không đứng dậy được…”
Nói xong câu cuối cùng, chẳng hiểu sao trong lòng cô cảm thấy chua xót. Hốc mắt Lạc Hiểu Nhã lập tức đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, tôi không đứng lên được. Xin anh hãy giúp tôi!”
Khi Lâm Tùng Châu bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng vì lạnh, mũi cũng ửng đỏ, hốc mắt đỏ ửng, toàn thân dính đầy tuyết, ngay cả trên tóc và lông mi cũng là tuyết giống như một búp bê người tuyết đang bị thương.
“Hiểu Nhã, sao em lại ở đây?”
Nước mắt Lạc Hiểu Nhã hơi ngưng lại, giọng nói này…
“Bác sĩ Lâm?”
“Là anh!”
Lâm Tùng Châu đỡ Lạc Hiểu Nhã đứng lên, anh giúp cô phủi sạch tất cả bông tuyết trên người, cất giọng dịu dàng: “Trời đổ tuyết lớn lắm, mắt em không nhìn thấy, sao em lại ra ngoài một mình? Hoắc Tùng Quân đâu?”
Lời này vừa nói ra, Lạc Hiểu Nhã mím môi nhỏ giọng nói: “Chúng tôi ly hôn rồi!”
Lâm Tùng Châu sửng sờ, bàn tay đỡ cô hơi siết chặt: “Sao thế?”
“Anh ấy có người mình yêu, tôi không thể mặt mày mày dạn tiếp tục ở bên anh ấy.” Lạc Hiểu Nhã cố nở nụ cười thoải mái, nụ cười này ở trong mắt Lâm Tùng Châu trông có vẻ cay đắng.
“Xin lỗi, anh không nên nói chuyện của An Bích Hà cho em biết.”
Lạc Hiểu Nhã ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, trong đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi ửng đỏ: “Tôi rất biết ơn vì anh đã nói cho tôi biết, nếu không có anh chắc có lẽ tôi chẳng hay biết gì cả, vẫn ngu ngốc trở thành kho máu cho người khác. Bây giờ thì tốt rồi, tôi đã ly hôn, sau này không cần truyền máu nữa!”
Lâm Tùng Châu nhìn nụ cười gượng của cô, chẳng biết tại sao trong lòng anh ta cảm thấy chua xót, anh ta nhẹ gạt bỏ lớp tuyết vừa rơi xuống tóc cô, nói: “Đúng vậy, về sau em không cần đến truyền máu nữa!”
Lúc Hoắc Tùng Quân tìm thấy Lạc Hiểu Nhã, đúng lúc trông thấy hình ảnh Lâm Tùng Châu đang sờ đầu cô, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên đầu của Lạc Hiểu Nhã, trong mắt hiện lên ý lạnh thấu xương.
Mặc dù như vậy, nhiệt độ cơ thể mẹ cứ giảm từng chút một. Vào giây phút cô lo lắng tưởng chừng như sắp sụp đổ, Hoắc Tùng Quân đã xuất hiện kéo cô ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng, mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới của cô.
Lạc Hiểu Nhã mãi mãi không bao giờ quên bàn tay rộng lớn của Hoắc Tùng Quân và nhiệt độ ấm áp trên cơ thể anh.
Anh ấy băng qua tầng tầng lớp lớp gió lạnh ôm cô vào lòng và nói với cô rằng: “Em lấy tôi, tôi sẽ giúp mẹ em chữa khỏi bệnh.”
Có lẽ giọng nói của anh rất dịu dàng, cũng có thể là khi đó cô quá tuyệt vọng, Lạc Hiểu Nhã dứt khóat trao tay cho anh không chút do dự. Cô hết lòng tin tưởng anh, xem anh như tia sáng trong đời.
Tuy nhiên chỉ mới ba năm, luồng ánh sáng ấy đã biến mất. Khi Lạc Hiểu Nhã biết được sự thật vì sao anh cưới cô, tín ngưỡng của cô hoàn toàn sụp đổ vào khoảnh khắc đó.
Cô không hận anh, dù sao anh đã cứu mẹ… Chỉ cảm thấy có chút đau khổ, chút ấm ức mà thôi.
Thời gian ba năm không quá dài nhưng đủ khiến cô yêu anh, cô tưởng rằng Hoắc Tùng Quân cũng yêu mình.
Nào ngờ khi sự thật bị vạch trần, cô mới nhận ra tình yêu chỉ là giả dối.
Anh có thể biểu hiện mình yêu cô rất tha thiết chân thành, cũng có thể dứt bỏ một cách gọn gàng dứt khoát. Chỉ có cô ngây thơ coi sự giả tạo đó thành tình yêu thực sự, còn lén lút rung động, ngu ngốc truyền máu cho người yêu cũ của anh suốt ba năm qua.
Lạc Hiểu Nhã vừa đi vừa khóc, mặc kệ nước mắt rơi, trái tim cô đau lắm, khó chịu lắm. Máu trong ba năm, nếu cộng tất cả lượng máu lại còn nhiều hơn một con trâu.
Vì mãi suy nghĩ nên cô không để ý tới đường xá, giẫm phải hố tuyết, cả người và vali đều ngã xuống đất.
Cô mặc quần áo dày, cố gắng hồi lâu vẫn chưa đứng lên được nên trực tiếp nằm dưới tuyết, để mặc tuyết phủ lên người mình.
Bất chợt có tiếng xe phanh gấp, tiếp theo cửa xe mở ra.
Lạc Hiểu Nhã ngẩng đầu lên nhìn về phía người bước tới, phản ứng đầu tiên của cô là xin lỗi: “Thành thật xin lỗi, tôi là người mù không nhìn thấy đường, vì không cẩn thận bị vấp ngã nên đã gây phiền phức…cho anh rồi. Thật ngại quá, anh có thể đỡ tôi lên không, tôi không đứng dậy được…”
Nói xong câu cuối cùng, chẳng hiểu sao trong lòng cô cảm thấy chua xót. Hốc mắt Lạc Hiểu Nhã lập tức đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, tôi không đứng lên được. Xin anh hãy giúp tôi!”
Khi Lâm Tùng Châu bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng vì lạnh, mũi cũng ửng đỏ, hốc mắt đỏ ửng, toàn thân dính đầy tuyết, ngay cả trên tóc và lông mi cũng là tuyết giống như một búp bê người tuyết đang bị thương.
“Hiểu Nhã, sao em lại ở đây?”
Nước mắt Lạc Hiểu Nhã hơi ngưng lại, giọng nói này…
“Bác sĩ Lâm?”
“Là anh!”
Lâm Tùng Châu đỡ Lạc Hiểu Nhã đứng lên, anh giúp cô phủi sạch tất cả bông tuyết trên người, cất giọng dịu dàng: “Trời đổ tuyết lớn lắm, mắt em không nhìn thấy, sao em lại ra ngoài một mình? Hoắc Tùng Quân đâu?”
Lời này vừa nói ra, Lạc Hiểu Nhã mím môi nhỏ giọng nói: “Chúng tôi ly hôn rồi!”
Lâm Tùng Châu sửng sờ, bàn tay đỡ cô hơi siết chặt: “Sao thế?”
“Anh ấy có người mình yêu, tôi không thể mặt mày mày dạn tiếp tục ở bên anh ấy.” Lạc Hiểu Nhã cố nở nụ cười thoải mái, nụ cười này ở trong mắt Lâm Tùng Châu trông có vẻ cay đắng.
“Xin lỗi, anh không nên nói chuyện của An Bích Hà cho em biết.”
Lạc Hiểu Nhã ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, trong đôi mắt hoa đào quyến rũ hơi ửng đỏ: “Tôi rất biết ơn vì anh đã nói cho tôi biết, nếu không có anh chắc có lẽ tôi chẳng hay biết gì cả, vẫn ngu ngốc trở thành kho máu cho người khác. Bây giờ thì tốt rồi, tôi đã ly hôn, sau này không cần truyền máu nữa!”
Lâm Tùng Châu nhìn nụ cười gượng của cô, chẳng biết tại sao trong lòng anh ta cảm thấy chua xót, anh ta nhẹ gạt bỏ lớp tuyết vừa rơi xuống tóc cô, nói: “Đúng vậy, về sau em không cần đến truyền máu nữa!”
Lúc Hoắc Tùng Quân tìm thấy Lạc Hiểu Nhã, đúng lúc trông thấy hình ảnh Lâm Tùng Châu đang sờ đầu cô, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên đầu của Lạc Hiểu Nhã, trong mắt hiện lên ý lạnh thấu xương.