Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 662
Chương 662:
Vẻ mặt khó hiểu này khiến Ngô Thành Nam càng thêm tức giận và xấu hổ.
Anh ta hận Hoắc Tùng Quân, nhiều năm như vậy vẫn luôn đuổi theo bước chân của anh, muốn vượt qua và đánh bại anh nhưng không ngờ người này lại không để mình vào mắt, hơn nữa còn quên thời điểm hai người gặp nhau lúc trước.
Chỉ có một mình anh ta là có ác cảm về điều đó.
“Hoắc Tùng Quân, anh, anh dám coi thường tôi, anh chờ đấy, tôi sẽ không buông tha cho anh, có ngày tôi sẽ hoàn toàn bóp chết anh” Ngón tay Ngô Thành Quân run rẩy, chỉ vào mặt Hoáắc Tùng Quân, nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi buông ra những lời cay độc, mặt anh ta tràn đầy hận thù mà nhìn Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, sau đó chống nạng rời đi.
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An ngẩn ra nhìn nhau.
“Người này vừa nói chuyện gì vậy? Không thể nào hiểu được!”
Anh không cảm thấy lời nói của mình có gì kỳ lạ nhưng sắc mặt của Ngô Thành Nam lại thay đổi khó lường, giống như một chiếc mặt nạ, khiến người ta bối rối không biết anh ta đang nghĩ gì, nên măng anh ta một cách thô bạo.
Bạch Hoài An sờ lên chiếc cằm trắng mịn của cô, suy tư một hồi, đột nhiên nói: “Em nhớ ngày đầu tiên tham dự tiệc sinh nhật của bố Lâm Bách Châu, anh ta gọi điện cho em nói muốn hợp tác với em, muốn phá hủy anh. Rố cuộc anh với anh ta có thù hận lớn như thế nào, có phải là xích mích trong kinh doanh không?”
Hoắc Tùng Quân cau mày, suy nghĩ hồi lâu, chưa từng nghĩ ngoài xích mích trong làm ăn, giữa hai người còn có mâu thuẫn gì. Ngay cả trong kinh doanh cũng rất ít khả năng xảy ra xích mích, lúc bình thường cũng không có việc gì, ngoại trừ vấn đề gia đình.
Nhưng điều này chỉ xảy ra gần đây và cả hai đã làm hoà với nhau sau bữa tiệc sinh nhật của bố Lâm.
“Quên đi, không nghĩ nữa, người bình thường làm sao có thể hiểu được thần kinh của người có vấn đề”
Mỗi lần người này nhìn thấy anh, anh ta đều như một con chó điên, luôn cố gắng cắn anh.
Nhìn về hướng Ngô Thành Nam rời đi, ánh mắt của Hoắc Tùng Quân chìm xuống: “Từ khi Ngô Thành Nam bị thương ở chân, tính cách của anh ta càng trở nên khó hình dung, càng trở nên khó hiểu”
Anh có chút lo lắng không biết Ngô Thành Nam sẽ làm gì, không thể đoán trước được.
Hoắc Tùng Quân không quan trọng bản thân, anh sợ người này làm hại Hoài An.
Anh nghĩ vậy, cánh tay càng siết chặt hơn trong vô thức.
Bạch Hoài An bị lực mạnh này kéo ra khỏi suy nghĩ, nói: “Làm sao vậy? Vẻ mặt của anh không tốt lắ “Không có chuyện gì, đi vào tìm An Bích Hà” Hoắc Tùng Quân lắc đầu, rồi chuyển chủ đề: “Anh nhận được tin tức gần đây cuộc sống của An Bích Hà rất tệ, tâm trạng cô ta không ổn định. Nên có thể dụ cô ta nói ra mấy câu”
Bạch Hoài An gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Sự trả thù cho bố đã được thực hiện, và An Vũ Khang, người đứng sau mọi việc và đàn em của nhà họ An, những người liên quan đều bị bắt. Nhưng hai năm đối với An Bích Hà quá nhẹ nhàng, trong tay cô ta còn có tính mạng của mẹ cô, không thể buông tha cho cô ta được.
Lúc An Bích Hà lại bị người trông coi đưa vào phòng tiếp khách, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: “Ai da, anh tìm ra cách…”
Nhìn thấy người đang ngồi bên trong, vẻ mặt cô ta trở nên cứng đơ, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi xen lẫn căm hận: “Các người, sao các người lại ở đây, các người muốn xem tôi thảm hại thế nào sao? Nhìn thấy tôi như hiện tại, cô hài lòng lắm đúng không!”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, đặc biệt là Hoắc Tùng Quân.
Người đàn ông này, cô ta đã thích rất nhiều năm, từ khi bắt đầu yêu, cô ta đều đi theo anh nhưng chưa bao giờ nhận được sự đáp lại của anh.
Tuy răng cô ta phải trả giá bằng cả mạng sống của mình nhưng vẫn muốn đến gần anh, từ trước đến nay cô ta đều nhắm vào Bạch Hoài An, cũng là bởi vì người phụ nữ kia quấy rầy anh.
Rõ ràng là lần đầu tiên cô ta gặp Hoắc Tùng Quân là lúc cô ta hôn mê, bọn họ gặp nhau rồi kết hôn vẫn là lúc cô ta hôn mê.
Cô ta trả thù Bạch Hoài An và lấy lại Hoắc Tùng Quân thì có gì là sail “Hoắc Tùng Quân, anh thật sự quá độc ác, tại sao lại đối xử với em như vậy? An thị đã sụp đổ rồi, em chỉ còn lại một mỗi ‘Khinh Hà’. Sao anh không buông tha cho em mà còn ép buộc em đến mức này. Anh thật là độc ác!”
An Bích Hà nói, nước mắt lăn dài, lợi dụng vẻ mặt nhợt nhạt của cô ta, nếu người khác nhìn thấy mà không biết thì thật sự cho răng Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đã xúc phạm cô ta.
Vẻ mặt khó hiểu này khiến Ngô Thành Nam càng thêm tức giận và xấu hổ.
Anh ta hận Hoắc Tùng Quân, nhiều năm như vậy vẫn luôn đuổi theo bước chân của anh, muốn vượt qua và đánh bại anh nhưng không ngờ người này lại không để mình vào mắt, hơn nữa còn quên thời điểm hai người gặp nhau lúc trước.
Chỉ có một mình anh ta là có ác cảm về điều đó.
“Hoắc Tùng Quân, anh, anh dám coi thường tôi, anh chờ đấy, tôi sẽ không buông tha cho anh, có ngày tôi sẽ hoàn toàn bóp chết anh” Ngón tay Ngô Thành Quân run rẩy, chỉ vào mặt Hoáắc Tùng Quân, nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi buông ra những lời cay độc, mặt anh ta tràn đầy hận thù mà nhìn Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, sau đó chống nạng rời đi.
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An ngẩn ra nhìn nhau.
“Người này vừa nói chuyện gì vậy? Không thể nào hiểu được!”
Anh không cảm thấy lời nói của mình có gì kỳ lạ nhưng sắc mặt của Ngô Thành Nam lại thay đổi khó lường, giống như một chiếc mặt nạ, khiến người ta bối rối không biết anh ta đang nghĩ gì, nên măng anh ta một cách thô bạo.
Bạch Hoài An sờ lên chiếc cằm trắng mịn của cô, suy tư một hồi, đột nhiên nói: “Em nhớ ngày đầu tiên tham dự tiệc sinh nhật của bố Lâm Bách Châu, anh ta gọi điện cho em nói muốn hợp tác với em, muốn phá hủy anh. Rố cuộc anh với anh ta có thù hận lớn như thế nào, có phải là xích mích trong kinh doanh không?”
Hoắc Tùng Quân cau mày, suy nghĩ hồi lâu, chưa từng nghĩ ngoài xích mích trong làm ăn, giữa hai người còn có mâu thuẫn gì. Ngay cả trong kinh doanh cũng rất ít khả năng xảy ra xích mích, lúc bình thường cũng không có việc gì, ngoại trừ vấn đề gia đình.
Nhưng điều này chỉ xảy ra gần đây và cả hai đã làm hoà với nhau sau bữa tiệc sinh nhật của bố Lâm.
“Quên đi, không nghĩ nữa, người bình thường làm sao có thể hiểu được thần kinh của người có vấn đề”
Mỗi lần người này nhìn thấy anh, anh ta đều như một con chó điên, luôn cố gắng cắn anh.
Nhìn về hướng Ngô Thành Nam rời đi, ánh mắt của Hoắc Tùng Quân chìm xuống: “Từ khi Ngô Thành Nam bị thương ở chân, tính cách của anh ta càng trở nên khó hình dung, càng trở nên khó hiểu”
Anh có chút lo lắng không biết Ngô Thành Nam sẽ làm gì, không thể đoán trước được.
Hoắc Tùng Quân không quan trọng bản thân, anh sợ người này làm hại Hoài An.
Anh nghĩ vậy, cánh tay càng siết chặt hơn trong vô thức.
Bạch Hoài An bị lực mạnh này kéo ra khỏi suy nghĩ, nói: “Làm sao vậy? Vẻ mặt của anh không tốt lắ “Không có chuyện gì, đi vào tìm An Bích Hà” Hoắc Tùng Quân lắc đầu, rồi chuyển chủ đề: “Anh nhận được tin tức gần đây cuộc sống của An Bích Hà rất tệ, tâm trạng cô ta không ổn định. Nên có thể dụ cô ta nói ra mấy câu”
Bạch Hoài An gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Sự trả thù cho bố đã được thực hiện, và An Vũ Khang, người đứng sau mọi việc và đàn em của nhà họ An, những người liên quan đều bị bắt. Nhưng hai năm đối với An Bích Hà quá nhẹ nhàng, trong tay cô ta còn có tính mạng của mẹ cô, không thể buông tha cho cô ta được.
Lúc An Bích Hà lại bị người trông coi đưa vào phòng tiếp khách, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: “Ai da, anh tìm ra cách…”
Nhìn thấy người đang ngồi bên trong, vẻ mặt cô ta trở nên cứng đơ, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi xen lẫn căm hận: “Các người, sao các người lại ở đây, các người muốn xem tôi thảm hại thế nào sao? Nhìn thấy tôi như hiện tại, cô hài lòng lắm đúng không!”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, đặc biệt là Hoắc Tùng Quân.
Người đàn ông này, cô ta đã thích rất nhiều năm, từ khi bắt đầu yêu, cô ta đều đi theo anh nhưng chưa bao giờ nhận được sự đáp lại của anh.
Tuy răng cô ta phải trả giá bằng cả mạng sống của mình nhưng vẫn muốn đến gần anh, từ trước đến nay cô ta đều nhắm vào Bạch Hoài An, cũng là bởi vì người phụ nữ kia quấy rầy anh.
Rõ ràng là lần đầu tiên cô ta gặp Hoắc Tùng Quân là lúc cô ta hôn mê, bọn họ gặp nhau rồi kết hôn vẫn là lúc cô ta hôn mê.
Cô ta trả thù Bạch Hoài An và lấy lại Hoắc Tùng Quân thì có gì là sail “Hoắc Tùng Quân, anh thật sự quá độc ác, tại sao lại đối xử với em như vậy? An thị đã sụp đổ rồi, em chỉ còn lại một mỗi ‘Khinh Hà’. Sao anh không buông tha cho em mà còn ép buộc em đến mức này. Anh thật là độc ác!”
An Bích Hà nói, nước mắt lăn dài, lợi dụng vẻ mặt nhợt nhạt của cô ta, nếu người khác nhìn thấy mà không biết thì thật sự cho răng Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đã xúc phạm cô ta.