Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 4
Cô siết chặt quần áo, cô muốn bảo vệ tôn nghiêm của mình!
Bà Hoắc bắt gặp hành động của cô, nghĩ rằng cô thật sự giấu thứ gì đó trong quần áo. Bà ta lập tức đứng ngồi không yên: “Mau giữ cô ta lại cho tôi! Cởi quần áo cô ta ra! Tôi muốn xem thử cô ta đang giấu cái gì?”
“Các người đừng qua đây!” Lạc Hiểu Nhã sợ hãi lùi về phía sau, nhưng cô chỉ là một người mù sao có thể tránh được hai người này. Hai tay cô bị đè lại, áo khoác ngoài và áo lông bên trong bị cởi ra chỉ còn áo lót.
Làn da của Lạc Hiểu Nhã bị lộ ngoài không khí, những dấu vết hoan ái phía trên vẫn còn mới, người tinh mắt cũng biết cô vừa trải qua chuyện gì.
Trong nhà im ắng.
Dấu hôn rải rác trên cánh tay, bờ vai, trước ngực. Chứng tỏ Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã vừa mới triền miên xong.
Những dấu vết này giống như cọng rơm cuối cùng áp đảo lý trí của An Bích Hà, ánh mắt cô ta đỏ ngầu không kiềm chế được tát Lạc Hiểu Nhã một cái thật mạnh rồi gào lên:
“Ly hôn đi! Một kẻ mù lòa đê tiện như cô dám quyến rũ anh Tùng Quân của tôi! Con điếm này, đồ hèn hạ, sao cô chưa chết đi!”
Đầu Lạc Hiểu Nhã nghiêng qua một bên, trên mặt nóng rát đau đớn, chỉ nhếch mép thôi cũng khiến cô đau đến nỗi hít sâu một hơi.
“An Bích Hà, người đáng chết không phải là tôi.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đối diện bằng đôi mắt trống rỗng: “Ba năm qua, nếu không có tôi liên tục truyền máu cho cô thì cô tỉnh lại được hay không vẫn chưa biết. Theo khía cạnh nào đó, tôi chính là người ơn cứu mạng của cô, cô đừng được lợi lại còn khoe mẽ.”
An Bích Hà bị ánh mắt lạnh lẽo trống rỗng của cô nhìn đến sởn tóc gáy, vô thức lùi về phía sau hai bước: “Cô, đây là cô nợ tôi, nếu không tại ba cô say rượu lái xe…”
“Câm mồm!” Lạc Hiểu Nhã đột nhiên cắt ngang lời cô ta: “Bố tôi không có uống rượu! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra ra sự thật!”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của An Bích Hà, mẹ Hoắc lo sợ cô ta sẽ té xỉu, mình không hoàn thành nhiệm vụ con trai dặn dò nên bèn đỡ lấy cô ta, nhìn Lạc Hiểu Nhã với ánh mắt chán ghét: “Được rồi, giờ chúng tôi xác nhận cô không có ăn cắp. Cô có thể cút, đừng ở chỗ này làm chướng mắt nữa. Mặc quần áo của cô vào đi, đồ vô liêm sỉ!”
Lạc Hiểu Nhã lắng nghe từng câu từng chữ sỉ nhục từ mẹ chồng trước đây của mình, mím môi không nói gì.
Cô ngồi xổm xuống, lần mò tìm quần áo mình bị cởi xuống, mặc từng cáu vào.
Khi chuẩn bị rời đi, An Bích Hà chợt vọt lên giữ chặt cánh tay cô: “Không được đi, cô phải ký vào tờ giấy thỏa thuận.”
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, hất tay cô ta ra: “Tôi đã ký đơn ly hôn rồi, cũng không lấy bất cứ tài sản nào của nhà họ Hoắc, còn cần ký cái gì nữa?”
An Bích Hà lấy ra một tờ giấy thỏa thuận, lúc mẹ Hoắc nhìn thấy cũng hơi sửng sốt. Bà ta không biết An Bích Hà đã chuẩn bị từ khi nào.
“Ký vào tờ giấy thỏa thuận này. Từ nay về sau, cô không được hé lộ với bất kì ai về mối quan hệ hôn nhân giữa cô và Hoắc Tùng Quân, không được dùng danh nghĩa cô là vợ cũ của Hoắc Tùng Quân, một chữ cũng không được nhắc tới.”
Lời này vừa nói ra, Lạc Hiểu Nhã có phần sửng sờ, hồi lâu sau cô từ từ nở nụ cười, trái tim cảm thấy thê lương biết bao.
An Bích Hà thật tàn nhẫn, cô ta muốn xóa sạch dấu tích của cô bên cạnh Hoắc Tùng Quân suốt ba năm ròng.
Thấy Lạc Hiểu Nhã cứ ngập ngừng do dự không chịu ký, An Bích Hà nóng nảy túm chặt tay cô: “Sao nào? Cô không muốn ký hả? Tôi biết ngay người phụ nữ như cô đâu hề muốn ly hôn, có phải cô định bám lấy anh Tùng Quân rồi tranh thủ sự đồng tình từ anh ấy, chờ sau này có thể nghênh ngang bước vào nhà họ Hoắc?”
Mẹ Hoắc cũng sợ Lạc Hiểu Nhã sẽ bám lấy Hoắc Tùng Quân, đi khắp nơi hủy hoại danh dự của nhà họ Hoắc, bà ta bèn hùa theo: “Lạc Hiểu Nhã à, cô đừng có mặt dày như vậy được không? Rời khỏi nhà họ Hoắc thì đi dứt khoát một chút, chấm dứt quan hệ với Hoắc Tùng Quân và nhà tôi đi.”
Hai người họ cứ hét tôi một câu bà một câu làm đầu cô sắp nổ tung rồi, huyệt thái dương của cô giật giật.
Một lúc lâu sau, cô siết chặt tay, cuối cùng nói ra lời họ muốn nghe: “Được thôi! Tôi ký!”
Như thể sợ cô sẽ đổi ý, An Bích Hà cầm bút nhét vào tay cô, nắm lấy tay cô dời xuống chỗ ký tên, giong nói cô ta tràn đầy kích động mừng rỡ như điên: “Ký đi!”
Bà Hoắc bắt gặp hành động của cô, nghĩ rằng cô thật sự giấu thứ gì đó trong quần áo. Bà ta lập tức đứng ngồi không yên: “Mau giữ cô ta lại cho tôi! Cởi quần áo cô ta ra! Tôi muốn xem thử cô ta đang giấu cái gì?”
“Các người đừng qua đây!” Lạc Hiểu Nhã sợ hãi lùi về phía sau, nhưng cô chỉ là một người mù sao có thể tránh được hai người này. Hai tay cô bị đè lại, áo khoác ngoài và áo lông bên trong bị cởi ra chỉ còn áo lót.
Làn da của Lạc Hiểu Nhã bị lộ ngoài không khí, những dấu vết hoan ái phía trên vẫn còn mới, người tinh mắt cũng biết cô vừa trải qua chuyện gì.
Trong nhà im ắng.
Dấu hôn rải rác trên cánh tay, bờ vai, trước ngực. Chứng tỏ Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã vừa mới triền miên xong.
Những dấu vết này giống như cọng rơm cuối cùng áp đảo lý trí của An Bích Hà, ánh mắt cô ta đỏ ngầu không kiềm chế được tát Lạc Hiểu Nhã một cái thật mạnh rồi gào lên:
“Ly hôn đi! Một kẻ mù lòa đê tiện như cô dám quyến rũ anh Tùng Quân của tôi! Con điếm này, đồ hèn hạ, sao cô chưa chết đi!”
Đầu Lạc Hiểu Nhã nghiêng qua một bên, trên mặt nóng rát đau đớn, chỉ nhếch mép thôi cũng khiến cô đau đến nỗi hít sâu một hơi.
“An Bích Hà, người đáng chết không phải là tôi.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đối diện bằng đôi mắt trống rỗng: “Ba năm qua, nếu không có tôi liên tục truyền máu cho cô thì cô tỉnh lại được hay không vẫn chưa biết. Theo khía cạnh nào đó, tôi chính là người ơn cứu mạng của cô, cô đừng được lợi lại còn khoe mẽ.”
An Bích Hà bị ánh mắt lạnh lẽo trống rỗng của cô nhìn đến sởn tóc gáy, vô thức lùi về phía sau hai bước: “Cô, đây là cô nợ tôi, nếu không tại ba cô say rượu lái xe…”
“Câm mồm!” Lạc Hiểu Nhã đột nhiên cắt ngang lời cô ta: “Bố tôi không có uống rượu! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra ra sự thật!”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của An Bích Hà, mẹ Hoắc lo sợ cô ta sẽ té xỉu, mình không hoàn thành nhiệm vụ con trai dặn dò nên bèn đỡ lấy cô ta, nhìn Lạc Hiểu Nhã với ánh mắt chán ghét: “Được rồi, giờ chúng tôi xác nhận cô không có ăn cắp. Cô có thể cút, đừng ở chỗ này làm chướng mắt nữa. Mặc quần áo của cô vào đi, đồ vô liêm sỉ!”
Lạc Hiểu Nhã lắng nghe từng câu từng chữ sỉ nhục từ mẹ chồng trước đây của mình, mím môi không nói gì.
Cô ngồi xổm xuống, lần mò tìm quần áo mình bị cởi xuống, mặc từng cáu vào.
Khi chuẩn bị rời đi, An Bích Hà chợt vọt lên giữ chặt cánh tay cô: “Không được đi, cô phải ký vào tờ giấy thỏa thuận.”
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, hất tay cô ta ra: “Tôi đã ký đơn ly hôn rồi, cũng không lấy bất cứ tài sản nào của nhà họ Hoắc, còn cần ký cái gì nữa?”
An Bích Hà lấy ra một tờ giấy thỏa thuận, lúc mẹ Hoắc nhìn thấy cũng hơi sửng sốt. Bà ta không biết An Bích Hà đã chuẩn bị từ khi nào.
“Ký vào tờ giấy thỏa thuận này. Từ nay về sau, cô không được hé lộ với bất kì ai về mối quan hệ hôn nhân giữa cô và Hoắc Tùng Quân, không được dùng danh nghĩa cô là vợ cũ của Hoắc Tùng Quân, một chữ cũng không được nhắc tới.”
Lời này vừa nói ra, Lạc Hiểu Nhã có phần sửng sờ, hồi lâu sau cô từ từ nở nụ cười, trái tim cảm thấy thê lương biết bao.
An Bích Hà thật tàn nhẫn, cô ta muốn xóa sạch dấu tích của cô bên cạnh Hoắc Tùng Quân suốt ba năm ròng.
Thấy Lạc Hiểu Nhã cứ ngập ngừng do dự không chịu ký, An Bích Hà nóng nảy túm chặt tay cô: “Sao nào? Cô không muốn ký hả? Tôi biết ngay người phụ nữ như cô đâu hề muốn ly hôn, có phải cô định bám lấy anh Tùng Quân rồi tranh thủ sự đồng tình từ anh ấy, chờ sau này có thể nghênh ngang bước vào nhà họ Hoắc?”
Mẹ Hoắc cũng sợ Lạc Hiểu Nhã sẽ bám lấy Hoắc Tùng Quân, đi khắp nơi hủy hoại danh dự của nhà họ Hoắc, bà ta bèn hùa theo: “Lạc Hiểu Nhã à, cô đừng có mặt dày như vậy được không? Rời khỏi nhà họ Hoắc thì đi dứt khoát một chút, chấm dứt quan hệ với Hoắc Tùng Quân và nhà tôi đi.”
Hai người họ cứ hét tôi một câu bà một câu làm đầu cô sắp nổ tung rồi, huyệt thái dương của cô giật giật.
Một lúc lâu sau, cô siết chặt tay, cuối cùng nói ra lời họ muốn nghe: “Được thôi! Tôi ký!”
Như thể sợ cô sẽ đổi ý, An Bích Hà cầm bút nhét vào tay cô, nắm lấy tay cô dời xuống chỗ ký tên, giong nói cô ta tràn đầy kích động mừng rỡ như điên: “Ký đi!”